[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 191. Mèo nhỏ tức giận cắn cậu, còn không giúp cậu làm lành
Ánh mắt của Tạ Chước đột ngột thay đổi."Không được!"Cậu gần như ngay lập tức nhảy qua cửa sổ, bước chân lảo đảo đụng vỡ mấy bình hoa, nhưng vẫn lao tới ngăn cản hành động của chỉ huy.Thời Tễ biết cậu đến.Nhưng sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt không đổi, tiếp tục cầm mũi kim đâm vào cổ."........" Âm thanh đâm vào da thịt vang lên rất khẽ.Anh lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào.Sắc mặt Thời Tễ bỗng dưng biến đổi, lấy ống thuốc ức chế khỏi tay cậu, đôi mắt thanh lãnh nhuộm vẻ tức giận, "Hồ đồ, em đang làm gì?"Tạ Chước cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Cậu vừa mừng vừa sợ giật lại ống thuốc ức chế, giọng nói còn mang vài phần tức giận, "Anh đang làm gì vậy?""Em không phải đã bảo anh phải nói trước...."Ánh mắt Tạ Chước rơi vào phần vai lộ ra dưới áo choàng tắm, ánh mắt đột nhiên choáng váng.Những vết kim châm nhỏ li ti như chu sa, nằm rải rác trên da cổ trắng mịn.Đại não cậu như nổ vang một tiếng, trong phút chốc mọi thứ đều đã thông suốt."Tạ Chước, tối nay em....."Ánh nắng chiều lấp lánh chiếu nhẹ lên sườn mặt nghiêng của anh, chỉ huy bị đại trưởng lão cắt lời, ánh mắt thanh lãnh mỉm cười lắc đầu."Không có gì, ngoan một chút, tối nay gặp."Nhưng cậu hôm đó đến tận 2 giờ sáng mới trở về.Tam trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu trong ảo cảnh, "Tiểu hoàng đế, ta khuyên ngươi tối nay nên đi xem chỉ huy, nếu không ngươi có thể sẽ hối hận."Tân đế có thể chịu lôi hình không rơi lấy một giọt nước mắt, giờ đây hốc mắt lại đột nhiên đỏ hoe.Cậu đưa tay muốn chạm vào vết thương bị thuốc ức chế tiêm qua vô số lần, nhưng lại không dám thật sự chạm vào anh, cả người như bị sự tự trách bao phủ."Anh trai, chuyện từ khi nào vậy?"Thời Tễ nghiêng đầu tránh tay cậu, kéo lại chiếc áo choàng tắm xộc xệch."Không quan trọng."Tin tức tố an ủi của sóng biển ẩm ướt tràn ngập khắp phòng, thần kinh đau đớn tê dại của Thời Tễ cũng dịu đi phần nào.Coi như cậu hiểu chuyện.Tâm trí của Thời Tễ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, tiện tay đóng nắp hộp thuốc ức chế, bên trong chỉ toàn những ống tiêm đã qua sử dụng, số lượng có chút dọa người.Thời Tễ trước nay không nhiều lời, "Anh đi nghỉ."Tạ Chước giống như một đứa trẻ phạm lỗi, lẽo đẽo theo sau anh bước vào phòng ngủ, chỏm tóc trên đỉnh đầu hoàn toàn rũ xuống, nếu có đuôi thì nhất định cũng là đang rũ xuống."Anh không muốn dấu ấn của em nữa phải không?"Lúc này đầu óc của Tạ Chước đã hoàn toàn trống rỗng, nói năng lộn xộn giải thích."Không phải em không muốn nắm tay anh, tay em bẩn....""Lúc đó cả người em đều bẩn thỉu."Con chó con vừa bẩn thỉu lại còn nói dối, không xứng được anh bảo vệ, cũng không cách nào cùng anh đi tiếp.Nhưng dường như cậu đã làm sai rất nhiều chuyện rồi.Bước chân của Thời Tễ khựng lại một chút, im lặng rất lâu mà không nói gì.Cuối cùng giọng điệu lạnh nhạt nói, "Em không bẩn."Đôi mắt ươn ướt đỏ hoe của Tạ Chước thoáng khựng lại, cuối cùng cũng hơi sáng lên nhìn anh, chỉ huy là không giận cậu nữa sao?Nhưng câu tiếp theo vẫn khiến cậu như bị đánh rớt xuống tận đáy, "Ra ngoài đi, anh muốn thay quần áo ngủ."Thời Tễ đứng trước tủ quần áo, áo choàng tắm lỏng lẻo bị ướt một bên, rõ ràng là vì anh đau đến không chịu được mà tạm thời ra ngoài.Anh không muốn dấu ấn của mình.Bây giờ cũng không muốn tin tức tố của mình nữa.Tạ Chước đang suy nghĩ là nên nghe lời ra ngoài, hay là dứt khoát chọc tức người ta đến cùng.Cưỡng chế đánh dấu để anh không còn khó chịu nữa, cho dù hận cậu cũng không sao....."Lôi hình tổng cộng mấy ngày?" Giọng Thời Tễ bỗng nhiên vang lên.Tạ Chước ngoan ngoãn trả lời, "Ba ngày."Đầu ngón tay trắng lạnh của Thời Tễ dừng trên tủ quần áo, bình tĩnh hỏi cậu, "Ngày mai tiếp tục?"Tạ Chước im lặng một lát ừm một tiếng.Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, chỉ cần cậu vượt qua được lôi hình, là có thể cùng Hủy thử giao chiến."Anh trai, em có thể giúp anh....""Không thể."Giọng Thời Tễ thanh lãnh phủ định.Đốt ngón tay in vết trắng nhạt trên tủ quần áo, anh cuối cùng hít sâu hỏi một câu, "Tạ Chước, em như vậy có gì khác với Tạ Thần?"Anh đang chờ câu trả lời của Tạ Chước.Hiện tại hai người đã không còn cần thử thăm dò gì nữa, chỉ một câu cũng đủ để hiểu ý của đối phương.Tạ Chước yên lặng nhìn vết thương đỏ trên cổ anh, gần như yên tĩnh khàn khàn nói một câu khiến bản thân không còn hy vọng nào nữa."Không có gì khác.""Em cũng là sau khi lên làm hoàng đế mới biết được, cảm giác đứng trên vạn người thì ra là như thế này, khiến người ta chìm đắm trong quyền lực không thể dứt bỏ, có lẽ trong xương tủy em và hắn vốn dĩ đã giống nhau, dù sao cả hai vốn là anh—"Lời của Tạ Chước còn chưa nói hết, bất ngờ bị một luồng uy áp mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực.Cơ thể cậu bây giờ chưa hoàn toàn hồi phục, khẽ rên một tiếng rồi lùi lại hai bước, ngã xuống mặt giường mềm mại.Sắc mặt Thời Tễ không biểu cảm quay đầu nhìn cậu.Chỉ thốt ra ba chữ, "Anh hiểu rồi."Thiếu niên tóc bạc cao gầy tôn quý ngã trên giường anh, hoàng bào đen ánh vàng tượng trưng cho thân phận địa vị, ánh sáng trắng thánh khiết dần bao phủ lấy cậu.Tâm trí Tạ Chước bị ba chữ ấy kéo dài vô tận, cậu biết mình đã khiến anh hoàn toàn thất vọng rồi. Cho nên giây tiếp theo, khi quần áo của cậu không còn nữa.Cả người đều ngây ngốc."???"Xích bạc phát sáng quấn lấy tứ chi cậu, khóa chặt trên chiếc giường lớn mềm mại.Tạ Chước trừng mắt há miệng, "Hả???"Chó con lông bạc mất đi hoàng bào, chỉ còn lại chiếc áo trong đen mỏng, hốc mắt vì tự trách mà đỏ hoe, giờ đây trông hệt như bộ dáng ban đầu. Thời Tễ thản nhiên dựa vào tủ quần áo nhìn cậu, nét mặt cuối cùng cũng có chút ý cười."Em cho rằng anh không muốn là vì không dám sao?"Tạ Chước mờ mịt nhìn anh, cổ tay giãy giụa một chút, xiềng xích lập tức siết chặt hơn."Hôm qua em rất mệt, anh không muốn để em biết rồi lại tự trách." Tạ Chước mắt ngấn nước nhìn anh, đôi chân dài hơi co bị khóa lại không thể động đậy."Em không ngoan.""Anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được."Sau đó yết hầu lên xuống một vòng, cậu rõ ràng còn có chút căng thẳng cùng mong chờ một cách khó hiểu.Thời Tễ bước đến trước mặt cậu, trên người còn phủ một lớp nước ẩm ướt, đưa tay nhẹ nhàng che lại đôi mắt hoa đào đang ngước lên kia."........" Thời Tễ lặng lẽ nhìn cậu hồi lâu.Ánh mắt ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc không thể hiểu rõ.Sau đó chậm rãi cúi người xuống, hung hăng cắn một cái lên cổ Tạ Chước."Á shhh....." Alpha từng bị sét đánh giờ đây yếu ớt vô cùng, lại sợ chỉ huy nghe thấy không dám cắn, cắn môi không dám phát ra tiếng.Cậu hiển nhiên là lo lắng nhiều rồi.Chỉ huy hiện giờ đang tức giận, mỗi lần cắn đều như muốn thấy máu trên người cậu.Còn lạnh lùng đặc biệt nói với cậu, "Anh sẽ không giúp em làm lành đâu."Mèo nhỏ tức giận cắn cậu, còn không giúp cậu làm lành vết thương.Tạ Chước vừa đau vừa sướng, ngửa đầu cười không thành tiếng, "Được, không sao cả."Sóng biển lạnh lẽo ẩm ướt như không cần tiền tỏa ra, áp chế hoàn toàn cơn nóng rực đang dâng trào trong cơ thể Thời Tễ.Nhưng vẫn chỉ là trị ngọn không trị gốc.Thứ có thể hoàn toàn áp chế kỳ phát tình là dấu ấn của Alpha.Thời Tễ trừng phạt người kia gần như đủ rồi, chậm rãi dời tay đi.Tạ Chước từ từ mở đôi mắt mê mang, nhìn thấy một dung nhan thần tiên thanh lãnh tuyệt mỹ, môi mỏng nhuốm sắc đỏ của máu, đang lạnh lùng không biểu cảm nhìn cậu.Cậu nhẹ giọng hỏi, "Có phải rất đau không?"Khi em cái gì cũng không biết, anh có phải rất đau không?"Ừm."Thời Tễ nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó cúi người ôm lấy cậu như mọi khi, "Tạ Chước."Anh không nói gì cả, nhưng Tạ Chước hiểu anh có ý gì.Chiếc cổ trắng mịn trong suốt hơi nghiêng, để lộ nơi yếu ớt và nhạy cảm nhất trước mặt Tạ Chước.Trái tim Tạ Chước như sụp đổ.Mèo nhỏ nhà cậu sao lại dễ dỗ như thế, cậu đã khốn nạn đến vậy rồi, vậy mà anh vẫn muốn dấu ấn sóng biển nhỏ của cậu. Khi Tạ Chước hơi hé môi đặt xuống, cậu nghe thấy giọng nói thanh lãnh nhàn nhạt của chỉ huy, "Đánh dấu vĩnh viễn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me