[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 40. Anh hoàn toàn không biết gì về thể lực của em
"Chỉ huy, bây giờ làm sao đây?"Những học viên trong nhà kính chưa từng trải qua cảnh tượng này, ai cũng tái mét mặt mày vì sợ con bạch tuộc khổng lồ.Thời Tễ điềm tĩnh ra lệnh, "Nhân lúc băng còn chưa vỡ hết, tất cả các cậu mau ra ngoài."Bọn họ ngẩn người, "Vậy còn anh?""Tôi ở lại đây."Thời Tễ đã sớm quen đối mặt với mọi nguy hiểm.Anh từng giải quyết vô số sinh vật nguy hiểm khó nhằn, con bạch tuộc này đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với học viện Hertz lại là tai ương ngập đầu.Không thể để nó trốn thoát khỏi ảo cảnh, nhất định phải tiêu diệt tại chỗ.Chiếc vòng bạc trên cổ tay dường như cảm nhận được sự dao động trong lòng anh, khẽ rung lên."Nếu có một ngày cậu lại lần nữa sử dụng nó, Thời Tễ, hãy quay về Tinh Hệ Chủ.""Cúi đầu nhận thua trước tôi."Giọng nói đầy uy nghiêm của Hoàng Đế vang lên bên tai, ánh mắt Thời Tễ trở nên lạnh lẽo.Ánh sáng của cơ giáp cấp 5S trên cổ tay anh cũng theo đó mà ảm đạm đi.Thời Tễ quay đầu nhìn về phía thiếu niên tóc bạc đã sẵn sàng ra trận, "Cả cậu nữa."Tạ Chước ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của anh."Nhất định phải ra ngoài sao?""Ừ." Thời Tễ hiếm khi lặp lại một lần, "Nhất định."Tuyết phủ nhẹ lên lông mày anh, làm cho gương mặt ấy càng thêm lạnh lẽo vô tình, dường như không ai có thể đứng bên cạnh anh, dù cố gắng thế nào đi chăng nữa.Khóe môi Tạ Chước khẽ động, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Em hiểu rồi."Thời Tễ có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu, nhưng chỉ lạnh nhạt dời mắt đi.Lối ra của ảo cảnh từ từ khép lại, tiếng bước chân phía sau cũng dần im bặt.Con bạch tuộc khổng lồ ở phía xa không thể chữa lành vết thương, tuyệt vọng gầm rú, bò trườn trên mặt băng, hận không thể đập chết kẻ gây nên chuyện này, giơ cao những xúc tu lên—— Thời Tễ nhảy vọt lên không trung.Một độ cao mà người bình thường không thể nào đạt tới.Anh nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi tuyết, khom lưng nửa ngồi trên đỉnh núi trong suốt như pha lê.Nhìn xuống con quái vật đang vùng vẫy dưới biển, giọng điệu lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Ngu ngốc."Một xúc tu của bạch tuộc đập hụt làm vỡ mặt băng, nghe thấy giọng điệu chế giễu kia, nó giận dữ toàn thân đỏ bừng quay đầu lại.Giây tiếp theo đột nhiên khựng lại, nó ngơ ngác nhìn con mèo nhỏ trên đỉnh núi.Ngơ ngác nghiêng đầu một cách chậm rãi.Chàng trai áo đen từ từ đứng dậy, dáng người cao ráo thẳng tắp đứng giữa trời đất bao la, đôi tai mèo trắng muốt mềm mại nhô lên giữa mái tóc, trên lớp lông mịn còn điểm xuyến vài bông tuyết xinh đẹp.Đôi tai mèo nhỏ khẽ run vì lạnh, rũ hết những bông tuyết bám trên đó.Bạch tuộc: ' £, ¤¢℃! 'Dịch ra tiếng Trung đại khái là: Dễ, dễ thương quá!Hai xúc tu giơ cao qua đầu, tạo thành hình trái tim.Thời Tễ nhíu mày, "Ghê tởm."Lần này bạch tuộc cũng không giận nữa, màu sắc trên người nhạt đi.Sau một hồi suy nghĩ đơn giản, hai xúc tu của nó quấn lại vào nhau, vặn vẹo biến thành một chiếc nơ bướm xấu xí.Thời Tễ: "Càng ghê tởm hơn."Bạch tuộc dường như có chút buồn bã.Không biết làm thế nào để dỗ mèo nhỏ xinh đẹp vui vẻ.Nó đang suy nghĩ xem mình còn biết làm gì, đột nhiên một cú đá ngang trời giáng thẳng vào mặt nó, ánh sáng đen mỏng manh mang theo cơn giận dữ dội của thiếu niên—"Bắt chước ông đây làm trái tim hả?""Có tin tao xẻ mày ra rồi bện thành dây kết Trung Hoa luôn không?Tạ Chước tức muốn chết.Con bạch tuộc xấu xí này dám bắt chước cậu! Bắt chước cậu!Thời Tễ: "......."Tên nhóc con này lại từ đâu chui ra vậy?Cú đá này đá thẳng vào cái đầu tròn vo của bạch tuộc, sát thương tuy không lớn, nhưng sỉ nhục thì cực nặng, nó phát ra tiếng gầm giận dữ, vung xúc tu đánh loạn xạ về phía thiếu niên.Tạ Chước cười lạnh, "Đợi mày đuổi kịp tao rồi nói."Cậu nhún người phóng thẳng về phía Thời Tễ đang đứng trên đỉnh núi, mái tóc bạc rối loạn đón gió gào thét.Thời Tễ bị cậu bắt lấy từ trên đỉnh núi, rơi vào lồng ngực cứng rắn ấm áp của thiếu niên.Hình thái mèo vẫn chưa kịp thu lại."Bảo sao anh bắt bọn em đi trước......"Giọng điệu vui vẻ pha chút cười của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu, quyến rũ đến nỗi lồng ngực cũng khẽ rung động theo."Chỉ huy, hóa ra anh là mèo con à?"Thời Tễ lạnh lùng mím môi, không biết phải xử lý cục diện khó xử này như thế nào nữa.Chỉ có thể nhắm mắt lại lạnh giọng cảnh cáo cậu, "Ra ngoài mà dám nói bậy là cậu chết chắc, tôi sẽ tự tay xé nát miệng cậu."Tạ Chước đương nhiên sẽ không nói bậy, cậu còn ước rằng chỉ một mình cậu được biết chuyện này.Tính chiếm hữu của thiếu niên mãnh liệt lại ngông cuồng.Chỉ hận không thể nhốt anh lại, để anh chỉ thuộc về một mình cậu, giam trong một góc nhỏ, liếm lên từng tấc da thịt anh, đến khi cả người anh tràn ngập trong mùi hương của cậu.Yết hầu Tạ Chước khẽ chuyển động, cả người có chút khô nóng.Giọng cậu khàn nhẹ, "Khó nói lắm."Lời lẽ ngông cuồng khiến ánh mắt Thời Tễ lạnh như băng liếc qua cậu."Trừ khi, anh cho em sờ một chút.""........?"Ánh mắt Tạ Chước dán chặt vào đôi tai mèo trên đầu anh, trắng trắng mềm mềm, lông xù xù đáng yêu thật khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.Cậu lại dời mắt xuống, nhìn về phía sau eo của Thời Tễ.Đuôi mèo bị áo khoác che mất không thể tự do duỗi ra, lúc này đang quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của anh, rụt lại vì lạnh. Chiếc đuôi mèo lông xù quấn quanh áo sơ mi trắng vốn luôn mang dáng vẻ cấm dục.Chết tiệt.Tạ Chước sắp không chịu nổi nữa rồi."Anh cũng biết mà, em chẳng phải người tốt lành gì."Đầu óc Tạ Chước choáng váng, giọng nói trầm thấp dễ nghe thì thầm, "Cho nên đôi khi vẫn phải hối lộ một chút......"Thời Tễ bị tên nhóc này chọc tức đến muốn phát điên.Chợt ánh mắt quét qua sau lưng cậu, phía sau đôi cánh đen ấy chính là một con quái vật khổng lồ che kín cả bầu trời.Anh cười lạnh một tiếng, "Được thôi."Nụ cười bất chợt xuất hiện trên gương mặt anh, khiến Tạ Chước thoáng ngẩn người, ngay sau đó nghe thấy giọng điệu nửa đùa nửa thật của chỉ huy."Nhưng trước hết, cậu nên đảm bảo vẫn sống sót mà bước ra khỏi đây."Thần kinh Tạ Chước giật mạnh.Con bạch tuộc phía sau đã trồi hẳn lên khỏi mặt nước, thân thể đỏ rực như máu tươi, vô số xúc tu vung ra giữa không trung, rõ ràng là đã bị chọc giận đến cực hạn——Những chiếc giác hút mở rộng, Tạ Chước nhìn mà da gà cũng đều nổi hết lên."Một lời đã định."Cậu đặt Thời Tễ xuống lớp tuyết sạch sẽ mềm mại, tránh để anh bị ảnh hưởng, không đợi anh trả lời đã lập tức lao về phía bên kia.Thời Tễ nhìn vô số xúc tu đang đuổi theo, vẫn đứng yên không nhúc nhích.Đôi mắt mèo thanh lãnh tao nhã hơi nheo lại.Anh cũng muốn biết.Thực lực thật sự của Alpha trẻ tuổi này.––––Thiếu niên dáng người cao ráo bay lượn trong không trung, đôi cánh đen nhánh làm nổi bật vẻ đẹp lạnh lẽo đầy sát khí của cậu.Mỗi một lần ra tay đều tàn nhẫn và quyết đoán, không hề giống người thuộc độ tuổi này.Những chiếc lông vũ hóa thành những thanh kiếm sắc bén phóng ra từ giữa đôi cánh đen, khiêu khích con bạch tuộc một cách táo bạo.Nhưng vẫn không thể làm tổn thương đến yếu điểm của bạch tuộc——đầu của nó.Số lượng xúc tu quá nhiều, dù tấn công vào đâu cũng bị ngăn chặn hoàn hảo, như thể có hàng ngàn binh lính đứng canh trước mặt, không cho cậu chạm đến đến tướng soái dù chỉ một chút."Cậu sẽ bị nó tiêu hao sạch thể lực."Thời Tễ nhàn nhã nhắc nhở.Điều khiển cơ giáp cần rất nhiều thể lực và tinh thần lực.Nếu không nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết, cậu sẽ không trụ được bao lâu.Nghe vậy, Tạ Chước hất tóc mái ra sau, lộ ra ngũ quan sắc sảo tinh tế, khóe môi nhếch lên thở dốc cười khẽ với anh."Anh hoàn toàn không biết gì về thể lực của em."Thời Tễ: "......."Anh tức đến hai má ửng hồng, ai thèm quan tâm đến cậu.Cảnh tượng tiếp theo quá mức chấn động, đến nỗi Thời Tễ vô thức ngẩng đầu, yết hầu căng thẳng khẽ nuốt một cái——Đúng như lời anh nói, thể lực và tinh thần lực của thiếu niên không đủ để duy trì quá lâu, ánh sáng từ đôi cánh phía sau cậu dần ảm đạm.Bạch tuộc phấn khích rú lên chít chít. Vô số xúc tu quét về phía thiếu niên, nhưng vẫn bị cậu linh hoạt luồn lách tránh né, tốc độ của cậu quá nhanh, những xúc tu dày đặc kia hoàn toàn không chạm được vào cậu dù chỉ một chút.Cho đến khi đôi cánh đen phía sau cậu dần trong suốt rồi biến mất.Thiếu niên giữa không trung sắc mặt trắng bệch, rơi thẳng xuống.Trong phút chốc, tất cả các xúc tu đều trở nên phấn khích, chen chúc vươn tới như muốn nuốt chửng lấy cậu— Bóng dáng thiếu niên bị vô số xúc tu bạch tuộc bao phủ dày đặc.Thời Tễ vô thức bước lên một bước, ngón tay đã đặt lên cò súng của khẩu súng bạc Falcon."Đoán xem bố mày đang ở đâu?"Giọng cười thở dốc của thiếu niên bất ngờ vang lên. Cậu từ phía sau nhảy vụt ra, xuyên qua tầng mây, đôi cánh đen nhánh bùng nổ mạnh mẽ phía sau lưng. Hóa thành một cây trường thương đen nắm trong tay, thiếu niên không chút do dự cúi người lao xuống, 'phập——'Mũi thương đâm đâm xuyên đầu bạch tuộc, cắm sâu vào bên trong.Máu tươi phun trào, bắn tung tóe lên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của thiếu niên, bạch tuộc phát ra tiếng gào rú chói tai, cả ảo cảnh đều rung chuyển theo.Núi tuyết sụp đổ, băng nứt vỡ tan, cả thế giới dường như đang sụp đổ trong lặng lẽ. Chỉ có cậu là đang cười. Đôi mắt đỏ ngầu tàn nhẫn của Alpha, chỉ khi nhìn về phía anh mới hiện lên sự dịu dàng."Chỉ huy, nói được thì làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me