[1 - 199][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Chương 41. Truyền dưỡng khí vào miệng Tạ Chước
Thời Tễ không biết phải hình dung cảm giác lúc này như thế nào.Núi tuyết sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, toàn bộ ảo cảnh bị phá hủy trong chốc lát, hoàn toàn tan thành hư vô.Mà nguyên nhân lại chỉ đến từ một thiếu niên.Cậu cười rất vô tư và trong sáng, như thể thật sự vui mừng vì đã giành được phần thưởng cho riêng mình."Một lời đã định.""Nói được làm được."Ngay sau đó, Tạ Chước bất chợt đưa tay ôm lấy đầu.Không còn tinh thần lực điều khiển, đôi cánh cơ giáp biến mất trong chớp mắt, không gian trước mắt xoay vòng, Tạ Chước mất kiểm soát, rơi từ độ cao hàng ngàn mét xuống mặt hồ lạnh buốt.Rõ ràng cậu đã thắng rồi mà?Tại sao lại.....Ý thức dần mơ hồ, cậu chỉ thấy chỉ huy vẫn đứng bất động bên bờ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn mình.......Liệu còn cứu cậu nữa không? Chỉ huy.Tạ Chước nhắm mắt, chìm sâu vào bóng tối.Thời Tễ nhìn chằm chằm mặt hồ tĩnh lặng, nhưng không thấy bóng dáng của Alpha nổi lên.Anh cau mày khó chịu, "Ngốc vậy sao?" Máu của bạch tuộc chứa độc tố, có thể xâm nhập vào não gây ảo giác.Nhưng ngâm một lát chắc cũng rửa sạch được thôi, nhỉ.Thời Tễ sợ lạnh, anh thật sự không muốn xuống nước.Từng giây từng phút trôi qua rất chậm, Thời Tễ mất kiên nhẫn cài khẩu súng bạc lại bên hông.Rồi nhảy thẳng xuống nước—Anh tìm thấy Alpha đã hôn mê dưới đáy hồ, mái tóc bạc trôi bồng bềnh trong làn nước, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.Thời Tễ nhìn dáng vẻ hôn mê của cậu, trông cũng coi như là ngoan ngoãn."Cậu cũng chỉ có chút bản lĩnh này."Anh nắm cổ áo thiếu niên, không mấy dịu dàng kéo cậu lên mặt nước——Một lực cản bất ngờ kéo anh lại, Thời Tễ nhìn thấy mắt cá chân của thiếu niên bị một xúc tu nhỏ quấn lấy.Con bạch tuộc dù sắp chết cũng muốn kéo cậu xuống chôn cùng.Ngón tay thon dài của Thời Tễ đặt trên khẩu súng bạc, rồi chậm rãi thu lại, rút ra một con dao bạc tinh xảo đến mức hoàn hảo, trực tiếp vung tay chém đứt xúc tu kia.Xúc tu có linh tính, dù rời khỏi cơ thể vẫn có thể sống. Nó quẫy đạp định bám lấy thiếu niên lần nữa. "Lúc mày còn khoe mấy cái dáng vẻ ghê tởm kia mà tao không trực tiếp giết mày luôn, đã là nhân từ lớn nhất của tao rồi."Thời Tễ lạnh lùng liếc nhìn nó, giọng nói hoà vào làn nước lạnh lẽo. "Mày thử chạm vào cậu ấy lần nữa xem?"Xúc tu cứng đờ tại chỗ, chậm rãi tạo thành dấu chấm hỏi.- Tại sao lại đối xử tốt với cậu ta như vậy?Thời Tễ mặt không đổi sắc, cũng không trả lời, xúc tu khóc thút thít buồn bã bỏ đi."......."Thời Tễ kéo Tạ Chước lại lần nữa, thiếu niên cũng không nhẹ gì, anh kéo có chút khó khăn.Thế là vỗ vỗ mặt cậu, "Tỉnh lại đi."Vết máu trên mặt đã bị nước hồ rửa trôi, chút ảo giác kia không đến nỗi khiến cậu hôn mê lâu như vậy.Chẳng lẽ, chết đuối rồi?Anh nhìn thiếu niên Alpha đang chìm trong làn nước xanh băng giá, mái tóc bạc lay động trước trán cậu, hàng mi yên tĩnh cụp xuống, có chút ngây thơ ngoan ngoãn.Ký ức bỗng lướt qua một đoạn hình ảnh quen thuộc. Dường như, anh đã từng thấy cảnh này.Một cậu bé tóc bạc cũng xinh đẹp và non nớt, nước mắt tan như ngọc trai trong làn nước, từng chút vươn tay về phía anh. "Anh.....anh ơi....."Cánh tay non nớt ấy cũng giơ ra trong nước, nhưng chỉ với tới khoảng không vô vọng. "Thật phiền phức."Thời Tễ mặt không kiên nhẫn, kéo cổ áo lôi cậu lại gần. Chiếc đuôi mèo quấn quanh vòng eo thon gầy của thiếu niên.Anh cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của thiếu niên, từng chút một truyền hơi thở của mình qua——––––"Chỉ huy, bọn tôi đã quay lại rồi!"Thời Tễ vừa vắt khô nước trên đuôi mèo, phía sau đã vang lên giọng nói của Ryan.Một tia sáng trắng lóe lên, anh trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ bình thường."Đây là....."Ryan kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, khung cảnh trong ảo cảnh đã không còn giống như lúc bọn họ vừa vào.Núi tuyết vẫn là núi tuyết, chân trời lóe lên ánh dương vàng, chiếu rọi lên những đỉnh núi trắng xóa ánh vàng.Mang theo vẻ đẹp tráng lệ và hùng vĩ đến lạ thường."Tôi đã dùng chút tinh thần lực để duy trì ảo cảnh." Thời Tễ nhàn nhạt giải thích, "Sao các cậu lại quay lại rồi?"Ryan nói: "Bọn tôi đi lấy cơ giáp."Lúc bước vào ảo cảnh, cơ giáp của họ đều bị gỡ bỏ, không có năng lực chiến đấu.Vì vậy lấy được cơ giáp xong liền quay lại ngay.Thời Tễ thấy phía sau Ryan là các Alpha lớp tinh anh hệ Cơ Giáp.Vẻ mặt anh khẽ dao động, cuối cùng nhàn nhạt nói, "Không cần các cậu nữa.""Đã chết rồi sao?" Ryan kinh ngạc chạy tới, "Tôi còn chuẩn bị đánh một trận lớn với nó đó!""Chưa chết hẳn."Ryan lập tức quay đầu chạy về, trốn sau lưng Sở Đàn Tinh.Sở Đàn Tinh: ".....Có bản lĩnh đấy.""Chỉ huy, anh lợi hại quá!" Ryan ló đầu ra từ vai Sở Đàn Tinh, ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ.Thời Tễ hơi ngừng lại, giọng điệu vẫn thanh nhã và điềm đạm, "Không phải tôi."Anh thong thả dùng chân dài đá đá Alpha đang bất tỉnh dưới chân."Là cậu ấy."Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tạ Chước.Ngay cả vẻ mặt của Mạc Nham cũng trong nháy mắt trở nên kính trọng hơn nhiều, thậm chí còn nhuốm chút bi thương, "Vậy cậu ấy, hy sinh rồi sao?""......."Thời Tễ lạnh lùng liếc qua Mạc Nham, Mạc Nham lập tức cứng đờ như tượng băng.Thời Tễ ra lệnh, "Đi tìm hiệu trưởng Hertz và các trưởng lão đến đây."Mạc Nham: "Rõ, được ạ .""Vậy cậu ấy thì sao?" Ryan ngồi xổm xuống thử kiểm tra hơi thở của Alpha rồi vui vẻ reo lên, "Vẫn còn sống, vẫn còn sống."Thời Tễ: "......."Đương nhiên là còn sống.Nếu không, anh nãy giờ chẳng phải đã phí công vô ích sao."Chỉ huy, hay là anh mau về thay quần áo đi." Tiểu Omega mắt xanh đầy lo lắng, nhìn cả người chỉ huy đều ướt sũng.Giọng điệu quan tâm nhìn chằm chằm vào vành tai anh, "Hình như anh bị sốt rồi ấy, tai đỏ hết cả lên rồi."Thời Tễ im lặng nhắm mắt lại.Ryan cảm thấy chỉ huy hình như đang rất tức giận, nhưng lại không biết chỉ huy đang giận cái gì."Tôi không sao."Thời Tễ bình tĩnh hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn vương hơi nước, nâng cằm ra hiệu cho hai người họ."Đưa cậu ấy đến....biệt thự của tôi."Tránh cho cậu tỉnh lại rồi lại nói năng lung tung.Tin đồn phải dập tắt ngay từ đầu, Thời Tễ không muốn cả ngân hà biết anh sở hữu gen mèo.Ryan thấy sắc mặt anh không tốt cũng không dám hỏi nhiều."Vâng."Không lâu sau, hiệu trưởng Hertz và các trưởng lão cũng đến ảo cảnh.Các trưởng lão vừa thấy sinh vật khổng lồ kia liền đồng loạt hít một ngụm khí lạnh."Sao lại thế này......""Tôi cũng muốn hỏi đấy."Thời Tễ dù toàn thân ướt sũng, mái tóc đen rối bời rũ làn da trắng bệch, khí thế mạnh mẽ trên người không hề suy giảm chút nào."Trong ảo cảnh cất giấu một thứ có thể sánh ngang với yêu thú cấp S, các vị trưởng lão vậy mà lại hoàn toàn không hề hay biết, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng—""Các vị mỗi ngày đều bận rộn cái gì vậy?""Bận đuổi theo mấy ngôi sao băng trên trời sao?"Sắc mặt các trưởng lão lúc đỏ lúc trắng, khó coi vô cùng. Nhưng cũng không dám phản bác.Chỉ có giáo sư Mạc Sơn dám lạnh lùng mở miệng, "Cậu nổi nóng với chúng tôi làm gì, dù chuyện này không tránh khỏi liên quan đến sự tắc trách của chúng tôi, nhưng giả sử lùi lại một vạn bước mà nói—" "Hiệu trưởng Hertz chẳng lẽ không có lỗi sao?""......."Trâu, trâu bò.Mấy trưởng lão khác đều bị màn đổ lỗi cao siêu này làm cho ngơ ngác, đây là muốn chia rẽ quan hệ giữa chỉ huy và hiệu trưởng Hertz à.Dù chỉ huy có tức giận đến đâu, nhưng nếu trực tiếp trách mắng hiệu trưởng trước mặt mọi người, thì chuyện này sẽ rất khó xử cho tất cả."Ngài——"Thời Tễ còn chưa kịp nói, ngược lại hiệu trưởng Hertz đã lên tiếng trước, "Tôi đã cố gắng hết sức thu nhỏ sự chú ý rồi, ông còn nhắc đến tôi làm gì?"Mọi người không hiểu rõ lời này lắm, xét về tình và lý thì chuyện này không liên quan mấy đến ông.Tuy có liên quan gián tiếp, nhưng dù sao thì đó cũng là trách nhiệm của các trưởng lão bọn họ.Ai ngờ, hiệu trưởng Hertz có chút ngại ngùng nói: "Con bạch tuộc này, thật ra là thú cưng nhỏ mà tôi nuôi......""???"Lần này ngay cả Thời Tễ cũng bắt đầu không bình tĩnh nổi nữa. "Mấy năm trước, không cẩn thận bị lạc mất."Hertz đối mặt với ánh mắt tức giận và sững sờ của mọi người, có chút chột dạ mà dời mắt đi, quay sang nhìn con bạch tuộc khổng lồ to bằng cả toà nhà.Ông cười gượng gạo, "Không ngờ mới chớp mắt một cái, nó đã lớn thế này rồi......"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me