12. [EDIT-OG] 🧸 Ôm di sản trăm tỷ về làm bé đáng yêu của trúc mã
🧸Chương 32: Anh ơi!
Nước hồ sâu và lạnh đến mức khiến toàn thân Cố Uyên đau buốt. Hắn cố gắng bơi về phía Chu Trì Ngư đang chìm dần, nắm chặt sợi dây thừng buộc trên người cậu.Tai hắn ù đi bởi âm thanh "ong ong" không ngừng vang lên, hắn ho sặc một tiếng, nước hồ tanh lạnh tràn vào mũi và phổi.Hắn theo phản xạ ôm lấy ngực, buông tay ra một chút, nhưng khi còn đủ tỉnh táo, vẫn cố siết chặt sợi dây.Thời gian trôi qua càng lâu, tầm nhìn của Cố Uyên càng mờ nhòe, tan rã. Bằng chút sức lực cuối cùng, hắn gỡ được dây thừng buộc vào tảng đá. Nhịp tim vang bên tai càng lúc càng nhỏ dần, yếu ớt..."Tiểu Ngư..."Hắn không kịp túm lấy đôi giày thể thao màu cam kia, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên....Trong phòng bệnh, Chu Trì Ngư từ từ mở mắt. Cảnh vật lạ lẫm khiến cậu co rúm người lại theo phản xạ, sợ hãi kêu lên: "Anh ơi! Ông ơi!"Cậu nâng cánh tay cắm kim truyền, vội vã trèo xuống khỏi giường bệnh."Anh ơi! Ông ơi!"Cơn đau không ngừng dội lên hệ thần kinh khiến môi cậu tái nhợt. Mỗi lần hít thở, khí quản lại đau như bị lửa đốt."Anh ơi, mọi người đang ở đâu...""Hu hu hu..."Chu Trì Ngư càng lúc càng hoảng sợ, trong đầu liên tục hiện lên từng đoạn ký ức kinh hoàng.Thầy Quang lúc đó thật đáng sợ, trói chặt đến mức đau điếng, cậu còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị ném xuống hồ đen ngòm."Hu hu hu... mẹ ơi..."Cậu lấy tay che miệng khô khốc, trong miệng tràn ra vị tanh ngọt ngày càng đậm."Tiểu Ngư!"Ông Cố nghe thấy tiếng động, chống gậy vội vã chạy vào: "Sao con lại đứng dưới đất thế này?""Ông ơi!" Chu Trì Ngư khóc nức nở nhào vào lòng ông Cố, nghẹn ngào nói: "Ông ơi, thầy giáo ném con xuống hồ..."Những ký ức kinh hoàng khiến cậu càng thêm hoảng loạn. Cậu ôm lấy xương sườn vẫn còn đau, ho ra không ít máu tươi."Đừng sợ, đừng sợ, ông ở đây rồi."Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tinh thần ông Cố dường như sụp đổ hoàn toàn. Tóc bạc thêm nhiều, ánh mắt mờ đục, run rẩy."Là lỗi của ông." Bàn tay khô gầy của ông nhẹ nhàng đỡ Chu Trì Ngư lên, ôm vào lòng: "Có ông ở đây, sau này không ai có thể bắt nạt con nữa."Đúng lúc đó, quản gia Trần mang nước ấm quay về. Thấy Chu Trì Ngư đã tỉnh, chú thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt.May quá, tiểu thiếu gia của nhà họ vẫn còn sống."Ông ơi... ông ơi..." Chu Trì Ngư rúc trong lòng ông, hai chân mũm mĩm bám chặt lấy eo ông như thể ôm lấy phao cứu sinh giữa biển khơi, nhất quyết không chịu buông tay."Đừng sợ, đừng sợ." Ông Cố nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cháu mà đau lòng khôn xiết, nhẹ nhàng dụi trán cậu: "Cảnh sát đang truy lùng kẻ xấu, tin ông đi, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.""Dạ!" Chu Trì Ngư nhíu mày, cảm xúc căng thẳng cũng dần được trấn an nhờ từng câu vỗ về của ông.Lúc này, ký ức cũng ồ ạt ùa về trong đầu cậu.Trước khi rơi xuống hồ, hình như cậu nghe thấy tiếng Cố Uyên gọi mình."Ông ơi... anh đâu ạ?" Chu Trì Ngư mím môi, nước mắt lưng tròng: "Con muốn gặp anh..."Không hiểu vì sao, vừa nhắc đến Cố Uyên là xương sườn cậu lại đau nhói hơn."Tiểu Uyên nó..."Ông Cố cố gắng kìm nén cảm xúc suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng vỡ òa. Nước mắt ông trào ra: "Nó đang ở phòng cấp cứu."Chu Trì Ngư sững người, tròn mắt ngơ ngác."Phòng... cấp cứu?"...Bên ngoài tấm kính, ông Cố nắm tay Chu Trì Ngư lặng lẽ nhìn bóng dáng các bác sĩ đang bận rộn.Cố Thành và Bạch Ôn Nhiên đang ở trong phòng, Bạch Ôn Nhiên mặc bộ đồ đơn giản, ngồi dưới đất khóc nức nở."Anh ơi..." Chu Trì Ngư áp chặt tay nhỏ vào cửa kính, mắt ngấn đầy nước: "Anh sao rồi ạ?"Cậu ngẩng đầu, mày nhíu chặt lại: "Anh cũng bị người xấu ném xuống hồ sao ạ?"Ánh mắt ông Cố trở nên phức tạp khi nhìn đứa cháu nhỏ đang khóc sướt mướt trước mặt, tay run run vuốt nhẹ mái tóc cậu: "Ừ.""Đồ khốn! Đồ khốn!" Chu Trì Ngư nghẹn ngào trong cổ họng: "Tất cả tại ông ta! Con muốn đánh ông ta!" Cậu khóc rất thương tâm, nước mắt rơi như lá phong run rẩy trong gió lạnh."Anh ơi!""Anh ơi..." Chu Trì Ngư chạy đến bức tường bên cạnh, cố gắng rướn người nhìn, chỉ thấy được một chút tóc của Cố Uyên bên ngoài mặt nạ dưỡng khí."Ông ơi, anh con có chết không ạ?"Trong trí nhớ của cậu, chưa bao giờ thấy anh trai bị bệnh nặng đến vậy.Chu Trì Ngư ngồi xổm xuống, giọng nói trong trẻo hằng ngày giờ đây khàn đặc, yếu ớt, miệng thì thầm không rõ: "Anh ơi, xin anh đừng chết..."Khuôn mặt ông Cố ướt đẫm nước mắt, ông bước đến ôm lấy cậu, nghẹn ngào: "Yên tâm, anh con sẽ không chết đâu.""Ông ơi... ông ơi..." Nước mắt của Chu Trì Ngư không còn kiểm soát được, ướt cả áo bệnh nhân: "Thật không ạ? Anh con thật sự sẽ không sao chứ?"Tại sao trên đời lại có người xấu xa đến vậy?Rõ ràng anh trai là người tốt như vậy, sao lại bị tổn thương chứ?Ông Cố nhẹ nhàng gật đầu, giúp cậu lau nước mắt: "Con cứ ngủ một giấc đi, biết đâu lúc tỉnh dậy anh con đã khỏe rồi."Lúc sự việc xảy ra, ông Cố và Cố Thành đang họp. Khi họ đến bệnh viện, Cố Uyên đã được đưa vào phòng cấp cứu.Camera ở khu du lịch gần hồ vì lâu ngày không sửa chữa nên việc điều tra rất khó khăn. Giáo viên cứu hai anh em lên nói rằng Cố Uyên tự nhảy xuống.Hai đứa trẻ rất thân thiết, mà chỉ có Chu Trì Ngư bị trói, cảnh sát phân tích rằng Cố Uyên nhảy xuống để cứu cậu.Bác sĩ nói, tuy hai người ngã xuống nước không quá lâu và nhà trường kịp thời cứu giúp, nên Chu Trì Ngư sau khi ói nước ra thì không bị sao. Nhưng Cố Uyên thì nặng hơn, có thể do lúc đó quá kích động. Phổi của Cố Uyên lại vốn đã yếu, nên cần điều trị khẩn cấp.Đoàn bác sĩ và thiết bị từ Mỹ đang đến sân bay, hiện tại Cố Uyên vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm và phải tiếp tục theo dõi."Con không ngủ được." Chu Trì Ngư dụi mắt, ngồi bên cửa kính đầy nước mắt: "Ông ơi, con có thể vào nhìn anh một chút không?"Cậu dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Con hứa sẽ ngoan."Ông Cố nhíu mày, ôm cậu vào lòng: "Tiểu Ngư à, bác sĩ nói trong phòng không thể có quá nhiều người, nếu chúng ta vào, sẽ ảnh hưởng tới việc điều trị.""Nhưng mà...""Nhưng mà..."Chu Trì Ngư nghẹn ngào, cắn môi thật chặt: "Anh chắc chắn cũng muốn gặp con..."Ông Cố siết chặt cây gậy trong tay, gân tay nổi rõ: "Chờ thêm chút nữa nhé."Lúc này, cảm xúc của Bạch Ôn Nhiên đang bất ổn, Cố Uyên thì chưa qua khỏi nguy hiểm, ông Cố sợ Bạch Ôn Nhiên lỡ nói điều gì tổn thương đến Chu Trì Ngư....Tối đó, Chu Trì Ngư ôm bát cơm, ngồi trên ghế nhỏ lặng lẽ nhìn vào trong phòng.Bạch Ôn Nhiên và Cố Thành không uống nổi giọt nước nào, vẫn ngồi trong đó trông chừng Cố Uyên.Chu Trì Ngư lau nước mắt, nước mắt tí tách rơi vào bát cơm thịt bò yêu thích của cậu.Cậu cố tỏ ra mạnh mẽ, tự trấn an: "Anh chắc chắn sẽ không sao." Rồi cắn một miếng thịt bò, đôi tay nhỏ run rẩy.Bát cơm sứ rơi xuống đất "xoảng" một tiếng. Nhìn cơm rơi tung tóe, cậu cúi đầu, bật khóc nức nở.Quản gia Trần vội chạy đến, thấy Chu Trì Ngư khóc đến mức co cả người lại, phải dỗ mãi mới đưa cậu về phòng.Nhưng tối đó, Chu Trì Ngư không chịu ngủ, nhất quyết mang chăn ra để cùng trông anh.Quản gia Trần biết rõ sự thật đằng sau chuyện rơi hồ, cũng hiểu vì sao Cố Uyên lại bị bệnh nặng như vậy, nhưng người Cố gia đều bị ông Cố yêu cầu tuyệt đối không được kể gì cho Chu Trì Ngư. Bao gồm cả giáo viên trong trường, ai cũng hiểu nếu lần này Cố Uyên không qua khỏi thì sẽ để lại tổn thương tâm lý rất lớn cho Chu Trì Ngư."Ông cho con vào đi mà."Chu Trì Ngư ngồi trước cửa kính, nhìn chằm chằm các bác sĩ bên trong.Mọi người vây quanh Cố Uyên rất chặt, cậu không nhìn thấy được gì.Bệnh viện im lặng và đau đớn kéo dài từng phút.Đoàn bác sĩ và thiết bị từ nước ngoài rạng sáng 4 giờ mới tới nơi.Chu Trì Ngư không làm ồn, lặng lẽ đi theo đoàn bác sĩ vào trong, trốn ở góc nhìn lén Cố Uyên.Tuy còn nhỏ không hiểu nhiều, nhưng cậu biết mình không mặc áo blouse trắng, có thể sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của anh trai. Phòng của hắn luôn yêu cầu vệ sinh tuyệt đối.Cố Thành là người đầu tiên phát hiện ra Chu Trì Ngư đang trốn trong góc, ông ôm người vợ đang kiệt sức ra ghế ngồi, rồi đến trước mặt Chu Trì Ngư, ngồi xổm xuống, xoa đầu cậu bảo về ngủ đi.Ca mổ sắp bắt đầu, những dụng cụ trong phòng đều rất sắc bén, không phù hợp cho trẻ con ở lại.Chu Trì Ngư nắm lấy vạt áo của Cố Thành, cố kiềm nước mắt lại: "Chú ơi, khi nào thì anh con mới tỉnh lại?"Cố Thành dẫn cậu rời khỏi phòng phẫu thuật, trầm giọng đáp: "Đợi tiểu Ngư ngủ một giấc, lúc đó anh con sẽ tỉnh lại. Con có thể giúp chú một việc được không?"Chu Trì Ngư lau nước mắt, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay Cố Thành: "Giúp gì ạ? Chú nói đi, con chắc chắn làm được!"Cố Thành dịu dàng xoa tay cậu: "Nếu trong giấc mơ con gặp thần tiên, con hãy nhờ họ phù hộ cho anh con khỏe mạnh nhé?""Dạ!" Chu Trì Ngư nhìn vào ánh mắt an ủi của Cố Thành, nghiêm túc gật đầu: "Con đi ngủ ngay đây!"Cố Thành nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của Chu Trì Ngư lo lắng chạy đi, rồi khẽ dựa người vào bức tường gạch lạnh toát, ánh mắt mệt mỏi cứng cỏi ánh lên sự lạnh lẽo nghiêm nghị.Đêm đó, cả Cố gia không ai chợp mắt.Chu Trì Ngư co ro trên giường, mơ thấy một giấc mơ thật dài. Trong mơ, cậu thấy Cố Uyên mặc một chiếc áo trắng tinh, sau lưng có đôi cánh dài như thiên thần trong phim.Cậu cố gắng đuổi theo Cố Uyên, nhưng hắn lại vẫy tay tạm biệt, chuẩn bị bay đi. Trong khoảnh khắc nghẹt thở, cậu nắm được vạt áo hắn, túm chặt, dù Cố Uyên có đưa cậu lên tận trời thì cậu cũng không buông tay."Anh ơi!"Chu Trì Ngư túm chặt khăn trải giường, bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cả đầu đẫm mồ hôi, lồng ngực nhỏ phập phồng vì khó thở.Giấc mơ vừa rồi quá chân thật, cứ như thật sự đã xảy ra.Quản gia Trần đưa cho cậu ly nước ấm, nhẹ nhàng an ủi: "Tiểu Ngư, bác sĩ nói anh con đã qua cơn nguy hiểm rồi.""Thật ạ?" Chu Trì Ngư nhảy khỏi giường, xỏ đôi dép nhỏ, chạy vội ra hành lang. Khi đến căn phòng hôm qua, quả nhiên thấy ông và mọi người đang vây quanh giường Cố Uyên."Anh ơi!"Chu Trì Ngư phấn khích đẩy cửa ra, nhưng bị bác sĩ chặn lại: "Con ơi, không được vào đâu.""Tại sao ạ?" Chu Trì Ngư sốt ruột dậm chân, đẩy tay bác sĩ ra, lớn tiếng: "Anh con ở trong đó mà!""Vì con chưa mặc đồ vô trùng mà." Bác sĩ dắt tay Chu Trì Ngư: "Chúng ta thay đồ trước nhé?"Trên giường bệnh, Cố Uyên vừa mới mở mắt.Chiếc mặt nạ thở phủ kín mặt khiến hắn không thể cử động nổi.Hắn muốn nói gì đó, nhưng không còn sức để gỡ cái thứ khó chịu đó ra.Hắn từ từ nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Chu Trì Ngư đâu."Tiểu Uyên, con cảm thấy sao rồi?"Chỉ trong hai ngày, Bạch Ôn Nhiên đã tiều tụy đi rất nhiều. Bà nhẹ nhàng đặt trán mình lên tay lạnh ngắt của Cố Uyên, nước mắt làm ướt tay áo.Cố Uyên nhìn người thân đầy yêu thương, nước mắt rơi không ngừng.Thật may, mọi người vẫn còn bên hắn.Nhưng mà —Tại sao lại không thấy Chu Trì Ngư?Hắn nhớ rất rõ, dưới đáy hồ, anh đã tháo dây trói cho em trai rồi mà.Hắn khó nhọc nâng tay, lồng ngực đau nhói theo từng hơi thở, như hàng ngàn chiếc kim đâm vào.Cố Thành thấy sắc mặt hắn nhăn nhó đau đớn, lo lắng hỏi: "Tiểu Uyên, con đau ở đâu?"Cố Uyên cau mày, cố ngẩng đầu, không nói được gì ngoài việc rơi nước mắt.Hắn đang sợ... sợ em trai mình đã không qua khỏi?Nhưng hắn cũng nhớ rõ, trong mơ đã thấy Chu Trì Ngư.Bé con vừa khóc, vừa gọi hắn, chạy theo cầu xin hắn đừng rời đi, thậm chí còn ngã đến chảy máu. Cảnh đó như thức tỉnh trái tim hắn, khiến hắn mở mắt ra — và nhìn thấy người thân đang lo lắng bên cạnh. Nhưng lại không có Chu Trì Ngư."Ưm..."Cố Uyên như con chim nhỏ bị bóp nghẹn, phát ra tiếng khóc khàn khàn và yếu ớt.Hắn túm lấy tấm chăn, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn ba mẹ và ông nội, cố gắng vùng dậy mà bất lực.Ông Cố lộ vẻ nghi hoặc, chợt nhận ra điều gì đó.Vừa định lên tiếng thì một cục bông nhỏ đã lao vào."Anh ơi."Chu Trì Ngư mặc đồ vô trùng lôi thôi lếch thếch, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, khóc thút thít: "Anh ơi..."Cố Uyên như bừng tỉnh, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhẹ nhàng mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me