TruyenFull.Me

12. [EDIT-OG] 🧸 Ôm di sản trăm tỷ về làm bé đáng yêu của trúc mã

🧸Chương 33: Con nhớ anh lắm

ThThanhHinVng

Trong phòng bệnh, vang lên tiếng khóc nho nhỏ.

"Anh ơi..."

Đôi mắt Chu Trì Ngư đỏ hoe như mắt thỏ con: "Anh có đau không vậy..." Nước mắt làm ướt khẩu trang, cậu muốn chạm vào hắn nhưng thấy đủ thứ máy móc giám sát gắn đầy người Cố Uyên, chỉ biết run run vai mà lo lắng.

Cố Uyên đầu nghiêng trên gối, ánh mắt mờ đục dần hội tụ, dừng lại nơi đôi mắt sưng đỏ của Chu Trì Ngư.

Chiếc mặt nạ dưỡng khí bên trong có làn sương trắng cứ mờ rồi lại trong, hắn cố gắng muốn nói chuyện với Chu Trì Ngư, nhưng đờm nghẽn cổ khiến hắn chỉ có thể thở khò khè mệt nhọc.

"Tiểu Ngư, con có thể sờ tay anh một chút."

Ông Cố nhận ra mong muốn của Cố Uyên, xót xa cau mày.

"Chắc anh con sẽ thấy đỡ hơn một chút."

Ông thở dài, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt bên má Cố Uyên.

Đứa cháu nhỏ của ông mới sinh ra đời mà đã phải chịu nhiều đau đớn quá.

"Con thật sự có thể chạm vào được không?"

Chu Trì Ngư ngoan ngoãn đeo găng tay, cẩn thận nhìn quanh xin ý kiến người lớn. Cố Thành gật đầu rồi bế cậu ngồi lên ghế cạnh giường, để tiện giao tiếp với Cố Uyên.

"Anh ơi..."

Chu Trì Ngư nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, như thể đang nâng báu vật mà vuốt ve.

Chụt!

Qua lớp khẩu trang, cậu hôn lên mu bàn tay, rất khẽ, sợ làm hắn đau.

Trên màn hình máy đo nhịp tim, một đường thẳng đều đều dần dần nổi lên thành từng gợn sóng nhỏ.

Chu Trì Ngư hít hít mũi đỏ, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Có phải khó chịu không?"

Cậu từng thấy trong phim truyền hình, nếu máy này kêu lên thì ngay sau đó bệnh nhân thường gặp chuyện. Cậu sợ lắm, mặt nhỏ nhăn lại: "Bác sĩ ơi, mau cho anh con uống thuốc đi!"

Bác sĩ trấn an: "Đừng sợ, anh con chắc là đang vui đó."

"Thật hả?"

Đôi mắt đầy nước mắt của Chu Trì Ngư chợt sáng lên, lần này, cậu nghiêng đầu dụi nhẹ vào người anh trai, mong Cố Uyên sẽ thấy vui hơn chút nữa.

Đường nhịp tim cứ thế dâng lên như những ngọn đồi nhỏ. Những người lớn đứng quanh giường, lòng ngổn ngang trăm mối.

"Anh có thể xuất viện trước sinh nhật được không?"

Chu Trì Ngư cố gắng nói điều gì đó khiến hắn vui, gắng gượng nở nụ cười: "Em có chuẩn bị quà cho anh, nhất định anh sẽ thích."

Cố Uyên khẽ mở miệng, chỉ phát ra vài tiếng thở yếu ớt không thành lời.

Chu Trì Ngư vội đưa tay ra hiệu: "Anh đừng nói gì cả, em nói gì, nếu anh đồng ý thì chớp mắt một cái nhé."

Lần này, Cố Uyên chớp hàng mi ướt.

Chu Trì Ngư cười đến cong cả mắt: "Vậy anh phải ăn uống đàng hoàng nhé, em sẽ ở đây với anh mỗi ngày." Trong đầu cậu đã tính xong, thời gian này sẽ tạm nghỉ học để ở bên cạnh anh, bài vở để sau bù cũng được, vì Cố Uyên học rất giỏi, là người đứng đầu khối mà.

"Ngài Cố, chúng tôi cần trao đổi với ngài về tình trạng bệnh của thiếu gia."

Giáo sư Evelyn mời ba người lớn ra ngoài: "Bệnh viện bên Mỹ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Hiện tại, chức năng phổi của thiếu gia chỉ còn 40%. Nếu cứ trì hoãn việc ghép phổi, rất có thể sẽ xảy ra tràn khí màng phổi, ho ra máu hoặc suy hô hấp."

"Mà suy hô hấp thì không thể đảo ngược được."

Bạch Ôn Nhiên nắm chặt tay Cố Thành, nước mắt gần như sắp trào ra.

Ông Cố trầm ngâm: "Sớm nhất là có thể khởi hành khi nào?"

Evelyn gật đầu: "Tuần sau."

Ông Cố: "Càng sớm càng tốt."

Trong phòng bệnh, Chu Trì Ngư đang hát cho Cố Uyên nghe.

"Khi điệu nhảy này kết thúc, ngôi sao sẽ nở hoa ~"

"Khi bài hát này kết thúc, ánh trăng sẽ phủ kín đường ~"

Do mang khẩu trang, tiếng cậu kéo dài từng nhịp rất lâu, đầu ngón tay vẽ những nốt nhạc xiêu vẹo trong lòng bàn tay hắn.

Cố Uyên rất thích nghe Chu Trì Ngư hát, dù cho những nốt đó chẳng đúng giai điệu chút nào.

Cơn buồn ngủ ngày càng dâng lên, hắn cố nghiêng đầu, trong mắt như chỉ còn thấy dáng vẻ cười tươi rói của Chu Trì Ngư.

Đôi mắt của Chu Trì Ngư rất đẹp, như thể đã lấy được ánh trăng treo trên trời đêm kia đặt vào trong mắt mình.

Cố Uyên nở một nụ cười nhẹ, rồi khép mắt lại.

"Đợi đến khi trời sáng, em sẽ đưa anh về nhà ~"

Đêm khuya, Chu Trì Ngư đang ngủ say bên cạnh giường bệnh của Cố Uyên thì được Cố Thành bế lên. Vừa rồi, Cố Thành và ông Cố đã bàn bạc rất lâu, suy nghĩ làm sao để nói với Chu Trì Ngư về chuyện sắp xảy ra.

Cố Thành nghĩ ra cách là mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, ông Cố có thể đưa Chu Trì Ngư sang Mỹ ở tạm. Nhưng ông Cố lại lo rằng kẻ đứng sau vụ tai nạn của Chu gia vẫn chưa bị bắt, sợ rằng sẽ tái diễn nên tạm thời chưa muốn để Chu Trì Ngư đi máy bay.

Nền nhà trắng tinh, ánh đèn mờ tạo thành những vòng sáng lấp lánh.

Chu Trì Ngư tỉnh dậy vì đói bụng. Mở mắt ra, cậu thấy Cố Thành đang ngồi bên cạnh canh mình.

"Chú ơi." Chu Trì Ngư ngáp một cái rồi hỏi ngay: "Anh tỉnh chưa ạ?"

Hôm qua cậu đã hứa sẽ ở bên cạnh Cố Uyên, nếu Cố Uyên tỉnh dậy không thấy mình, nhất định sẽ buồn lắm.

"Tiểu Uyên vẫn chưa tỉnh." Cố Thành đưa cho cậu một ly sữa ấm có mùi hoa quế, giọng dịu dàng: "Tiểu Ngư, chú có chuyện muốn nói với con."

"Cảm ơn chú." Chu Trì Ngư ôm lấy ly sữa, uống mấy ngụm to, sau đó ngẩng đầu lên, mép dính đầy bọt sữa trắng.

"Bệnh của anh con, chắc con cũng biết rồi. Hiện tại chỉ có một cách điều trị..."

Cố Thành cố gắng dùng lời lẽ đơn giản, phù hợp với nhận thức của trẻ con để giải thích. Ông cảm thấy đôi mắt trong sáng của Chu Trì Ngư dần trở nên buồn bã.

"Con... con cũng muốn sang Mỹ học." Chu Trì Ngư cắn môi, cố kìm nước mắt: "Chú, con được đi không ạ?"

Nhìn vẻ mặt uất ức, cố gắng chịu đựng của Chu Trì Ngư, lòng Cố Thành đau nhói. Ông nhẹ vỗ lưng an ủi cậu: "Chú biết tiểu Ngư đã lớn rồi, nên mới muốn bàn với con. Ông nội vì công việc nên cần ở lại trong nước. Nếu cả con và tiểu Uyên đều đi rồi, ông sẽ rất cô đơn."

"Nhưng..." Chu Trì Ngư phụng phịu, má tròn khẽ run: "Con nhớ anh lắm."

Cậu ôm lấy ly sữa, cuối cùng không nhịn được mà cúi đầu nức nở.

"Anh con sẽ trở về." Cố Thành nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu: "Nếu con nhớ, có thể gọi video bất cứ lúc nào. Chú hứa với con, chậm nhất là đến cấp ba, anh con nhất định sẽ về nước."

"Con... con..." Đôi mắt của Chu Trì Ngư đỏ hoe, mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt: "Chú ơi, con không nỡ xa anh, phải làm sao đây?"

Cố Thành thở dài nghẹn ngào, ôm chặt Chu Trì Ngư vào lòng.

Ngoài lần Chu Trì Ngư biết sự thật ba mẹ và ông nội Chu đã mất, đây là lần đầu tiên Cố Thành thấy cậu khóc thương tâm đến vậy.

Nhìn đứa bé co ro trong vòng tay mình mà khóc run lên, Cố Thành vừa đau lòng vừa bất lực.

Chu Trì Ngư lúc này thật sự rất sợ.

Cậu sợ Cố Uyên sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Nhưng thần tiên trong mơ đã hứa với cậu sẽ không cướp mất anh của cậu. Thần tiên đã nói thì không thể không giữ lời.

"Tiểu Ngư ngoan, cuộc đời còn dài lắm. Con với anh chỉ tạm xa nhau một thời gian thôi." Giọng Cố Thành cũng bắt đầu nghẹn lại: "Người với người, rồi cũng sẽ phải chia xa. Nhưng con và tiểu Uyên rất may mắn, không chỉ là bạn, mà còn là người thân. Nếu cả hai đồng ý, sau này đừng bao giờ xa nhau nữa nhé?"

"Dạ." Chu Trì Ngư nghẹn ngào, rồi òa khóc nức nở.

...

Tối hôm đó, tình trạng của Cố Uyên đã khá hơn nhiều. Vừa mới được Bạch Ôn Nhiên cho uống vài ngụm nước thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một dáng người nhỏ bé.

Chu Trì Ngư mặc đồ bảo hộ, bước chân rón rén, dáng vẻ như sợ mình làm sai chuyện gì.

Bạch Ôn Nhiên cảm thấy căng thẳng, trong lòng trào dâng biết bao cảm xúc lẫn lộn.

Nếu nói lần này Cố Uyên rơi xuống nước dẫn đến bệnh nặng mà bà không trách Chu Trì Ngư thì là nói dối. Nhưng bà cũng rất rõ, kẻ đứng sau chuyện này là những kẻ độc ác âm mưu từ trước.

Những năm qua, bà đã tận mắt chứng kiến Chu Trì Ngư lớn lên. Tuy không xem cậu như con ruột, nhưng thật lòng coi cậu là người thân.

Bà hiểu rất rõ, tinh thần của Cố Uyên luôn ổn định là nhờ công lao của Chu Trì Ngư.

Vì vậy, bà không thể nào trách một đứa trẻ mới mười tuổi được.

"Tiểu Ngư." Bà mệt mỏi cất tiếng: "Vào đi con."

"Dì ơi, con mang quà cho anh." Chu Trì Ngư rụt rè chỉ ra ngoài cửa: "Con mang mèo nhỏ tới đây."

Trên mặt Bạch Ôn Nhiên hiện lên chút ngạc nhiên, bà thấy Cố Uyên đã nhìn ra cửa, để hắn nhìn rõ chú mèo hơn, bà kê lại gối cho Cố Uyên.

"Anh ơi."

Chu Trì Ngư vỗ vỗ lên tấm kính trong suốt, giơ con mèo nhỏ lên và bắt đầu nhảy múa cho Cố Uyên xem.

Hôm qua, Cố Uyên nghe cậu hát rất vui, nên đoán rằng chắc cậu nhảy cũng sẽ vui như vậy.

Những động tác buồn cười đó khiến đôi mắt mệt mỏi của Cố Uyên khẽ cong lên vì cười, hắn nhẹ nhàng nhấc ngón tay, gõ nhịp theo điệu nhảy của Chu Trì Ngư trên chăn.

Quả nhiên, tuy rằng Chu Trì Ngư rất đáng yêu, nhưng cậu có một nhược điểm là tay chân không được phối hợp lắm.

Tuy vậy, trong mắt hắn thì điều đó chẳng hề quan trọng.

Màn biểu diễn "vũ đạo người với mèo" mới lạ này đã thu hút không ít nhân viên y tế đến xem. Mọi người tò mò nhìn ngắm thiếu gia nhỏ của Chu gia vốn nổi danh bấy lâu, không ngờ lại là một bé con mũm mĩm đáng yêu đến thế.

"Tiểu Uyên." Bạch Ôn Nhiên quyết định nói cho Cố Uyên biết: "Tiểu Ngư biết chuyện con sắp phải đi rồi."

Ngón tay đang nhúc nhích của Cố Uyên khựng lại, trong đáy mắt lập tức tràn ngập nỗi buồn.

"Thứ hai tuần sau chúng ta sẽ lên đường."

Bạch Ôn Nhiên thở nhẹ: "Ông nội con nói, tiểu Ngư là người mà ông của bé đã gửi gắm cho chúng ta chăm sóc. Chúng ta phải đảm bảo an toàn cho bé, nên tiểu Ngư không thể thường xuyên đến Mỹ thăm con."

"Ừm..."

Ba ngày nay, Cố Uyên cuối cùng cũng có thể phát ra một âm tiết đơn giản.

Hắn nhìn qua tấm kính ra bên ngoài, nơi Chu Trì Ngư vẫn đang cố gắng nhảy múa, trong ánh mắt yếu ớt ngập tràn nước mắt.

Hắn hiểu hành động của ông nội.

Chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ xấu luôn rình rập muốn hại Chu Trì Ngư là hắn lại thấy căng thẳng.

"Mẹ..."

Cố Uyên nhẹ nhàng giơ ngón tay gọi Bạch Ôn Nhiên, giọng nói đứt quãng: "Mẹ có mệt không? Mấy hôm nay mẹ vất vả quá."

Bạch Ôn Nhiên không kìm được, òa lên khóc: "Mẹ không mệt."

Về việc phải xa Chu Trì Ngư, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Hắn thậm chí còn mong mình nhanh chóng được sang Mỹ để chữa bệnh.

Nhìn mọi người trong nhà mỗi ngày đều lo lắng và rơi nước mắt vì mình, hắn thấy rất áy náy.

"Mẹ, bệnh của con thật sự có thể chữa khỏi không?"

"Nếu không khỏi, mẹ có thể làm mẹ của tiểu Ngư được không?"

Hai câu này của Cố Uyên nói rất mơ hồ, nhưng Bạch Ôn Nhiên nghe hiểu hết.

Bà nghẹn ngào nước mắt, giọng khàn khàn: "Mẹ có thể làm mẹ của tiểu Ngư, nhưng mẹ cũng muốn mãi mãi là mẹ của con nữa."

Cố Uyên đau lòng nhíu mày, cố gắng dồn hết sức lực nắm lấy tay mẹ thật chặt.

Lúc bác sĩ nói chuyện bệnh tình với ba mẹ, thật ra hắn cũng nghe được một phần nội dung.

Giáo sư Evelyn cũng không chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn, khả năng khỏi bệnh không cao, chỉ khoảng 50%.

Năm mươi phần trăm – như một trò chơi tung đồng xu, kết quả nào cũng có thể xảy ra.

"Mẹ, con muốn có một em trai hoặc em gái."

Cố Uyên đã trưởng thành sớm, nên từ lâu đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.

Nếu hắn qua đời, ba mẹ vẫn có thể có thêm một đứa con khác. Nhưng còn Chu Trì Ngư thì sao?

Hắn sợ Chu Trì Ngư sẽ rất rất nhớ mình.

Nếu tiểu Ngư khóc thì phải làm sao?

Hắn sẽ không thể an ủi em ấy nữa.

Hắn nhìn đôi mắt đẫm lệ của mẹ, rồi nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho Chu Trì Ngư ở bên ngoài.

Chu Trì Ngư hiểu ý, đặt con mèo nhỏ xuống rồi nhanh chân chạy vào phòng. Cậu mang mèo đến là vì muốn Cố Uyên được nhìn thấy nó lần cuối. Cậu nghĩ, chờ đến khi Cố Uyên về, mình sẽ nuôi mèo mập mạp thật dễ thương cho hắn xem.

"Anh ơi, sao anh lại khóc vậy?"

Chu Trì Ngư mím môi, cố bắt chước người lớn an ủi Cố Uyên: "Có phải anh khóc vì sắp phải đi không?"

Cố Uyên nhìn cậu, không nói gì, nhưng ánh mắt hắn đầy lưu luyến đã cho cậu biết câu trả lời.

"Anh ơi, anh đừng buồn nữa, chúng ta chỉ là tạm thời xa nhau thôi."

Chu Trì Ngư nghiêm túc nói ra những lời mà mình đã chuẩn bị rất lâu: "Em biết nước Mỹ nằm ở một chỗ khác trên Trái Đất, chênh nhau 12 tiếng đồng hồ. Ở đây ban ngày, em sẽ nhớ anh lúc 12 giờ. Ở bên đó ban ngày, anh sẽ nhớ em lúc 12 giờ. Như vậy, chúng ta sẽ luôn luôn nhớ đến nhau suốt cả ngày."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me