Công: Về Tần Mộc
Tần Mộc vốn đi xe đạp đến trường, nhưng chỉ đi được vài ngày thì xe đạp của hắn đã bị ai đó ác ý phá hoại.
Tần Mộc quyết định không sửa, dù sao thì sửa xong chắc chắn cũng sẽ bị phá tiếp, vì có quá nhiều người không ưa hắn.
Còn về lý do tại sao, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là do ghen tị.
Ngoại hình Tần Mộc quá nổi bật, là con trai nhưng lại sở hữu gương mặt vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên vẻ đẹp của hắn lại khác hẳn với vẻ yếu đuối của Omega, hoàn toàn không có chút nữ tính nào, mà là một vẻ đẹp tuấn mỹ tuyệt luân.
Đẹp trai quá thì không thể tránh khỏi đào hoa nở rộ.Những người thích Tần Mộc không chỉ yêu mến ngoại hình của hắn, mà còn bị thu hút bởi khí chất dịu dàng, chu đáo và có giáo dục, tất cả đều sa vào lưới tình không thể thoát ra.Bọn họ thích hắn đến mức đánh nhau với tình địch vì hắn chỉ là chuyện nhỏ, đã có mấy người tự tử hụt vì hắn rồi.Khi Tần Mộc học cấp hai, giáo viên đã muốn dụ dỗ hắn lên giường.Giáo viên cấp ba còn trực tiếp hơn, khi gọi Tần Mộc đến văn phòng đã cởi một nửa quần áo chờ sẵn.Mặc dù bề ngoài Tần Mộc tỏ ra sẵn sàng đón nhận tất cả, miễn là đối phương hợp mắt mình, dù là hẹn hò hay chỉ đơn thuần lên giường hắn đều có thể, nhưng trong lòng lại vô cùng khinh miệt những người này.Hắn không có tình cảm thật lòng, cũng chưa bao giờ thực sự thích người mình hẹn hò.Những người dùng tự tử để ép hắn đừng chia tay, Tần Mộc dịu dàng nói qua điện thoại rằng đừng làm những chuyện ngốc nghếch khiến hắn đau lòng, nhưng trong thực tế hắn thậm chí không muốn gặp lại người đó lần nào nữa, hắn hoàn toàn không quan tâm liệu người đó có thực sự tự tử hay không, sống hay chết đều là lựa chọn của họ, không liên quan gì đến hắn.Tần Mộc rút một tờ giấy lau vết máu trên mu bàn tay, cười dịu dàng, nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai, nói với chàng trai đang rên rỉ đau đớn trên mặt đất: "Chỉ có ba người đến, ai cho mày dũng khí vậy?"Chàng trai đã bị đánh đến mức không thể đứng dậy nhưng vẫn không phục mà chửi: "Đit..."Chưa kịp chửi xong, lại bị Tần Mộc đá mạnh một cú, lần này chàng trai đau đến mức không thốt nên lời.Từ sau khi lên cấp ba, số lần Tần Mộc đánh nhau cũng tăng lên, vì người gây rắc rối cho hắn ngày càng nhiều.Bọn họ luôn dùng đủ loại lý do, nào là nhìn hắn không vừa mắt, nào là hắn cướp người bọn họ thích, nào là hắn phá hoại tình cảm của bọn họ, v.v...Tóm lại, bọn họ đều cố ý muốn gây rắc rối cho hắn.Đáng tiếc là bọn họ không bao giờ nghĩ rằng, Tần Mộc trông có vẻ ôn hòa lịch sự nhưng thực ra giỏi nhất chính là đánh nhau.Hôm ấy, tâm trạng Tần Mộc đang khá tệ, đánh nhau làm rách tay áo, rồi lên xe bus thấy người đông đúc bất thường, thêm vào đó tài xế xe bus kỹ thuật lái không tốt, cứ phanh gấp liên tục, khiến hắn càng thêm bực bội.Dẫu vậy bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình thường, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.Đúng lúc này, tài xế lại vừa rẽ vừa phanh gấp, rồi một cậu trai bị văng ngã, vừa hay ngồi phịch xuống chân hắn.Cậu trai ngã ấy chính là Chu Nam Sơ.Không chỉ ngã, mà còn ngồi thụp ở đó khóc.Nếu không phải vì cậu ngồi đè lên chân Tần Mộc, thật lòng mà nói Tần Mộc chẳng muốn để ý đến cậu chút nào, chỉ vì ngã một cái mà khóc, là con trai mà quá yếu đuối.Nhưng cậu lại cứ ngồi lỳ trên chân Tần Mộc không nhúc nhích, Tần Mộc đành phải lên tiếng bằng giọng dịu dàng quen thuộc:"Cậu à, cậu không sao chứ?"Đây được coi là lần đầu tiên hắn và Chu Nam Sơ chính thức quen biết.Ban đầu hắn tưởng Chu Nam Sơ chỉ là một bước nhạc đệm, nhưng lại cố tình có rất nhiều sự trùng hợp.Hắn lên trước Chu Nam Sơ một trạm, lúc đó chỗ ngồi bên cạnh hắn vừa hay trống, mặc dù trên xe có ba bốn người đứng, liên tục nhìn về phía Tần Mộc, nhưng không ai dám ngồi xuống.Vì vậy khi Chu Nam Sơ lên xe, có chút mừng rỡ mà ngồi xuống bên cạnh hắn, còn hỏi có phải hắn cố ý giữ chỗ cho cậu không.Dù sự thật không phải vậy, nhưng Tần Mộc không nói rõ ràng, hắn thích làm như thế.Nên Chu Nam Sơ đương nhiên hiểu lầm là Tần Mộc giữ chỗ cho cậu, rồi hôm đó tan học, cậu cũng rất tự giác giữ cho Tần Mộc một chỗ ngồi.Cứ thế, Tần Mộc không hiểu sao lại quen thân với Chu Nam Sơ.Thực ra khi Chu Nam Sơ kể với hắn rằng hôm đó cậu khóc không phải vì ngã đau, mà là vì bị từ chối tỏ tình, trong lòng Tần Mộc nghĩ mình chẳng có hứng thú nghe những chuyện này.Nhưng Chu Nam Sơ kể rất hăng say, hắn cũng không ngăn cản.Lâu dần, Chu Nam Sơ quen với việc trò chuyện với Tần Mộc khi ngồi xe, lúc đầu Tần Mộc chỉ đối phó qua loa, hắn lười nghe Chu Nam Sơ kể chuyện phiếm nên cố ý nói về những chủ đề thâm sâu như thiên văn địa lý, triết học luân lý.Vốn tưởng Chu Nam Sơ sẽ không tiếp được chuyện và hiểu ý không tìm mình nói chuyện nữa, nào ngờ cậu lại nghe say sưa, có vẻ còn trở nên ngưỡng mộ hắn.Về sau, Tần Mộc cũng quen dần, thấy cảm giác nói chuyện tùy ý với Chu Nam Sơ như vậy cũng khá tốt, vì hắn gần như không có bạn bè.Thời điểm Chu Nam Sơ tiếp tục bị từ chối tỏ tình và khóc lóc trước mặt hắn, Tần Mộc chợt nhận ra, hóa ra những người bình thường như Chu Nam Sơ muốn ở bên người mình thích khó khăn đến thế.Hắn cũng không thể hiểu được cảm giác đau lòng mà Chu Nam Sơ nói là như thế nào.Hắn hoàn toàn không cần phải thích ai cả, dù sao chỉ cần hắn ngoắc tay một cái, những người đó đều sẽ tranh nhau lao về phía hắn.Thời gian gần đây có một người theo đuổi, liên tục gửi bữa sáng cho Tần Mộc, cố ý đợi lúc Tần Mộc chờ xe buýt để nhét vào tay hắn rồi chạy mất.Tần Mộc vô cùng bực bội, vì ở trạm xe bus có người khác chú ý nên không thể vứt bỏ bữa sáng này ngay được, hắn không thích bị người khác bàn tán.Rồi hắn phát hiện Chu Nam Sơ có vẻ không hay ăn sáng bèn thuận miệng hỏi cậu có ăn không.Chu Nam Sơ mừng rỡ nói: "Có chứ, cảm ơn nhé."Như vậy vừa hay giải quyết được rắc rối, nên sau này Tần Mộc đều đưa bữa sáng người khác tặng cho Chu Nam Sơ ăn, về sau phát triển thành những món quà hắn nhận được nhưng không thể vứt bỏ, đều tặng hết cho Chu Nam Sơ.Hắn phát hiện Chu Nam Sơ không những nhận mà còn có vẻ rất vui.Tần Mộc nghĩ, chắc chắn Chu Nam Sơ đã hiểu lầm những thứ này đều là hắn cố ý mang cho cậu.Không biết nếu cậu biết được thực ra đây đều là những thứ người khác tặng cho hắn nhưng hắn không cần, liệu có còn vui vẻ như vậy không?Tất nhiên, Tần Mộc sẽ không nói cho cậu biết sự thật.Tuy nhiên nghĩ đến điều này, hắn lại không nhịn được cười khẽ.Chu Nam Sơ đang ăn đồ ăn vặt hắn tặng, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì vui à?"Tần Mộc cười nói: "Không có gì, chỉ là thấy dáng vẻ cậu ăn trông rất đáng yêu."Chu Nam Sơ nghe hắn nói vậy, mặt đỏ lên.Trong lòng Tần Mộc đã có linh cảm, nên khi Chu Nam Sơ tỏ tình, hắn không quá ngạc nhiên.Nhưng hắn vẫn tỏ ra rất kinh ngạc, vì Chu Nam Sơ cũng được hắn coi là bạn, nên hắn vẫn cho cậu chút mặt mũi.Làm bạn không tốt à?Tại sao phải tỏ tình?
Tần Mộc có chút thất vọng, hắn biết Chu Nam Sơ thích mình bởi điều gì, ngoài gương mặt, đơn giản chính là vì ngoài vẻ dịu dàng chu đáo mà hắn thể hiện ra.
Nếu Chu Nam Sơ biết được thực chất những việc hắn làm đều là lừa cậu, liệu cậu còn thích hắn không?
Ban đầu Tần Mộc tưởng Chu Nam Sơ sẽ tiếp tục ở bên hắn với tư cách bạn bè bình thường, nhưng mấy tuần sau đó Tần Mộc không còn gặp Chu Nam Sơ trên xe bus nữa.
Những người bị hắn từ chối nhưng vẫn bám riết không tha, cứ lượn lờ quanh hắn thật sự quá nhiều, Tần Mộc tưởng Chu Nam Sơ cũng sẽ vậy, dù sao được làm bạn với hắn là vinh hạnh lớn cỡ nào chứ?
Nhưng hắn không ngờ Chu Nam Sơ lại có thể biến mất sạch sẽ như vậy.
Khoảng thời gian sau, Tần Mộc cũng không đi xe bus nữa. Cho đến một lần vào mùa đông hắn vô tình dậy sớm, bèn bảo tài xế chở mình đến trường, chợt hắn nhìn thấy trên làn đường dành cho xe hai bánh, Chu Nam Sơ với gương mặt đỏ bừng vì lạnh đang cố sức đạp xe trong gió buốt, khoảnh khắc ấy trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, chỉ là lúc đó hắn không hiểu cảm giác này là gì.
Kể từ đấy Tần Mộc không còn tình cờ gặp Chu Nam Sơ nữa, dù hắn cố ý dậy sớm vài lần.
Hôm đưa Mạnh Thư Cẩn và Chu Nam Sơ đến khách sạn, Tần Mộc đã biết bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì.Ban đầu hắn thật sự định đi, sau đó quay lại là vì đụng mặt Tiêu Nhất Hách đang chuẩn bị lên trong thang máy.Tần Mộc biết hai người Chu Nam Sơ tỏ tình hồi cấp ba, một là Tiêu Nhất Hách trước mặt, còn một người chính là Mạnh Thư Cẩn sắp làm tình với cậu.Tiêu Nhất Hách không đi cùng xe với Tần Mộc, hắn cũng uống rượu, nên chắc là cố ý bảo tài xế chở đến.Tại sao lại phiền phức đến vậy?Cùng là Alpha trội, Tần Mộc đương nhiên hiểu rõ.Lần này hắn khá ngạc nhiên về sức mạnh tin tức tố của Chu Nam Sơ, là Beta, vậy mà lại dùng tin tức tố khiến ba Alpha trội như họ đều phát tình.Nếu Tiêu Nhất Hách định tham gia, tại sao hắn phải bỏ đi?Vì vậy Tần Mộc mỉm cười, nói: "Cậu chắc là đến tìm Chu Nam Sơ phải không?""Tôi cùng cậu lên."
____
250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me