[ AllNamJoon ] Kim Namjoon Và Những Câu Chuyện
TaeJoon 1 - Chỉ có một cái áo.. và một chàng trai cố không nhìn đâu
Mưa đầu mùa đổ xuống bất ngờ.
Namjoon đang đứng chờ xe buýt thì trời tối sầm lại, một trận mưa sấm chớp tung tóe như lòng người thất tình, khiến cậu ướt từ tóc đến lòng bàn chân.Áo trắng mỏng dính, quần jeans nặng như đá, cậu lạnh run.Đúng lúc ấy, một chiếc ô màu đen dừng lại cạnh cậu. Người cầm ô... là Kim Taehyung hàng xóm mới chuyển tới, nhỏ hơn cậu vài tuổi, nhưng luôn miệng gọi "anh Namjoon" ngọt như sữa đặc."Anh đứng vậy chắc bệnh mất. Về nhà em thay đồ tạm nha?"Namjoon ngại, nhưng răng cậu đang va vào nhau cầm cập, nên gật liền.
Nhà Taehyung sạch sẽ, thơm mùi trà cam và gỗ sồi.
Cậu đưa Namjoon một chiếc áo sơ mi trắng oversized, duy nhất."Em không có quần nào vừa anh cả..." cậu nhún vai, cười nhẹ "Anh cứ mặc tạm cái này thôi."Namjoon khoác lên, đứng trước gương.
Cái áo vừa qua mông một chút, mà mỗi bước đi là gió lùa tê buốt, lỡ cúi người là thấy cả vầng trăng non.
Taehyung đưa cho cậu ly sữa nóng, mắt cố nhìn vào trán Namjoon mà không dám lướt xuống cổ...
...nơi vài giọt nước mưa vẫn còn đọng, chảy xuống hõm xương quai xanh."Anh... có lạnh không?"Namjoon nhìn cậu, miệng mỉm cười ngượng:"Cũng hơi... Nhưng hình như ánh mắt em còn nóng hơn ly sữa này đó?"Taehyung nghẹn."Anh đừng quyến rũ vậy. Em đang cố nhịn đấy.""Gì cơ?""Không có gì. Uống sữa đi."
Namjoon ngồi xuống sofa, hai chân co lại, cái áo sơ mi phất phơ như có thể lộ nguyên chân trời phía dưới nếu ai đó... ngồi đúng góc.Taehyung ngồi kế bên, mặt đỏ như cà chua chín cây."Taehyung à, em không có cái quần thun nào cho anh thiệt hả?""Không có cái nào mà... không trễ xuống khi anh mặc."Namjoon cười khẽ."Vậy em khỏi cần mượn chi nữa. Có vẻ em toan tính kỹ rồi."Taehyung đặt ly sữa xuống bàn."Anh Namjoon.""Hửm?""Anh ở lại ngủ luôn được không? Mưa còn lớn lắm... và em nghĩ... em cần phải canh cái áo đó không bay mất."
Namjoon đang đứng chờ xe buýt thì trời tối sầm lại, một trận mưa sấm chớp tung tóe như lòng người thất tình, khiến cậu ướt từ tóc đến lòng bàn chân.Áo trắng mỏng dính, quần jeans nặng như đá, cậu lạnh run.Đúng lúc ấy, một chiếc ô màu đen dừng lại cạnh cậu. Người cầm ô... là Kim Taehyung hàng xóm mới chuyển tới, nhỏ hơn cậu vài tuổi, nhưng luôn miệng gọi "anh Namjoon" ngọt như sữa đặc."Anh đứng vậy chắc bệnh mất. Về nhà em thay đồ tạm nha?"Namjoon ngại, nhưng răng cậu đang va vào nhau cầm cập, nên gật liền.
Nhà Taehyung sạch sẽ, thơm mùi trà cam và gỗ sồi.
Cậu đưa Namjoon một chiếc áo sơ mi trắng oversized, duy nhất."Em không có quần nào vừa anh cả..." cậu nhún vai, cười nhẹ "Anh cứ mặc tạm cái này thôi."Namjoon khoác lên, đứng trước gương.
Cái áo vừa qua mông một chút, mà mỗi bước đi là gió lùa tê buốt, lỡ cúi người là thấy cả vầng trăng non.
Taehyung đưa cho cậu ly sữa nóng, mắt cố nhìn vào trán Namjoon mà không dám lướt xuống cổ...
...nơi vài giọt nước mưa vẫn còn đọng, chảy xuống hõm xương quai xanh."Anh... có lạnh không?"Namjoon nhìn cậu, miệng mỉm cười ngượng:"Cũng hơi... Nhưng hình như ánh mắt em còn nóng hơn ly sữa này đó?"Taehyung nghẹn."Anh đừng quyến rũ vậy. Em đang cố nhịn đấy.""Gì cơ?""Không có gì. Uống sữa đi."
Namjoon ngồi xuống sofa, hai chân co lại, cái áo sơ mi phất phơ như có thể lộ nguyên chân trời phía dưới nếu ai đó... ngồi đúng góc.Taehyung ngồi kế bên, mặt đỏ như cà chua chín cây."Taehyung à, em không có cái quần thun nào cho anh thiệt hả?""Không có cái nào mà... không trễ xuống khi anh mặc."Namjoon cười khẽ."Vậy em khỏi cần mượn chi nữa. Có vẻ em toan tính kỹ rồi."Taehyung đặt ly sữa xuống bàn."Anh Namjoon.""Hửm?""Anh ở lại ngủ luôn được không? Mưa còn lớn lắm... và em nghĩ... em cần phải canh cái áo đó không bay mất."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me