TruyenFull.Me

[Allnoo]Ánh sáng và bầy sói

12

txtcsbcyjcbgkthhnk

"Sói nổi trận ghen"
________________
________

Từ khoảnh khắc ấy — khi Sunoo tựa đầu lên vai Jungwon dưới bóng cây mùa thu, mọi thứ không còn như trước.

Các alpha cảm nhận rất rõ:
Jungwon... đã dẫn trước.

Và chẳng ai trong số họ chấp nhận đứng sau quá lâu.

Heeseung là người bùng nổ đầu tiên. Trưa hôm ấy, thấy Sunoo đưa chai sữa cho Jungwon, cậu nhếch môi, tiến tới và giật nhẹ:

"Lần sau nhớ để phần anh. Em chia ngọt ngào quá mức rồi đấy, Sunoo."

Không đợi phản hồi, Heeseung quay sang Jungwon:

"Cậu đang dùng sự dịu dàng của mình làm người khác yếu lòng. Thế công bằng không?"

Jungwon không cãi. Chỉ nhìn thẳng vào mắt Heeseung:

"Tôi không ép ai cảm động cả. Nhưng nếu ai đó rung động thật... thì đó là chuyện của trái tim, không phải lỗi."

Không khí như đặc lại.

Jay và Sunghoon thì im lặng nhưng lạnh lẽo thấy rõ. Jay không hỏi han Sunoo như mọi ngày, chỉ để hộp sữa đậu trên bàn em kèm tờ note viết tay:

"Nếu em cần anh, hãy gọi. Nếu không... thì thôi, anh vẫn ở đây."

Còn Sunghoon thì lui về sân trượt băng, luyện tập đến mức tay rướm máu. Ni-ki thấy vậy, vội vàng chạy đến:

"Hyung bị điên à?! Tại sao phải hành xác như vậy?!"

Sunghoon cười nhạt:

"Nếu không giỏi hơn bọn họ... thì Sunoo sẽ chẳng bao giờ nhìn mình lần thứ hai."

Jake thì khác. Anh chọn cách đối mặt. Một chiều hoàng hôn, ở quán kem mà Sunoo thích, Jake nhìn thẳng vào mắt em và hỏi:

"Sunoo à... Em có phải là đang bắt đầu thích Jungwon không?"

Sunoo sững người. Em không nói gì. Chỉ cụp mắt, tay siết nhẹ chiếc muỗng trong tay. Im lặng... chính là câu trả lời. Jake khẽ gật đầu, cười buồn:

"Ừm. Anh hiểu rồi."
.
.
.
.
.
.
.
Tối hôm đó, trong phòng ký túc xá, sáu alpha ngồi thành vòng tròn. Không ai cười, không ai nói chuyện nhảm như mọi ngày.

Jungwon là người lên tiếng đầu tiên:
"Mình xin lỗi. Nhưng nếu các cậu cũng thích cậu ấy, thì chúng ta nên... thẳng thắn."

Heeseung đập tay xuống bàn:
"Thẳng thắn à? Cậu đang lợi dụng sự im lặng của bọn này để tiến tới! Đừng đóng vai người tử tế."

Jay giữ Heeseung lại, mắt vẫn dán vào Jungwon:
"Nếu Sunoo thật sự chọn cậu, thì cậu phải bảo vệ em ấy... bằng cả sự sống còn. Hiểu không?"

Sunghoon đứng dậy, lạnh lùng nói:
"Tao không nhường. Nhưng tao tôn trọng người em chọn. Còn nếu em ấy không chọn ai trong bọn mình... thì cũng đừng ai làm em ấy tổn thương."

Ni-ki, người nãy giờ luôn im lặng, cuối cùng cũng đứng lên. Gương mặt không còn chút tinh nghịch nào.
"Hôm nay em thấy Jungwon đút cho Sunoo ăn. Em ấy cười. Ánh mắt em ấy sáng lên..."

Cậu nhìn thẳng vào cả nhóm, lần đầu tiên nghiêm túc đến đáng sợ:
"Các anh ai cũng mạnh miệng, cao thượng, nhưng đều đang tranh giành. Em ấy không phải chiến lợi phẩm. Em không cần Sunoo chọn em ngay. Nhưng từ ngày mai, em sẽ không đứng yên nhìn nữa. Ai muốn cạnh tranh thì cạnh tranh. Còn em...em sẽ khiến Sunoo chọn em... bằng trái tim, không phải vì thương hại."

Không khí im phăng phắc. Mỗi người một cảm xúc, một tình yêu, một quyết tâm không lùi bước.
.
.
.
Cùng lúc đó, Sunoo đứng phía sau cánh cửa.

Tay em run run, tim đập hỗn loạn. Em không cố ý nghe lén. Nhưng em nghe hết.

Sáu người – mỗi người một cách, một tổn thương, một chân thành.

Em không biết phải làm gì... Nhưng em biết:

Mình không còn là ánh sáng dịu dàng giữa bầy sói nữa.
Mà chính em... đã khiến từng trái tim trong số họ trở nên hỗn loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me