TruyenFull.Me

[AllRHY] Không quan trọng đến thế đâu!

15. Hào Quang

vvv090

"Anh đã hát lên từng bài nhạc ngày xưa..."
Ngày ấy, Quang Anh chẳng có gì trong tay – ngoài một chiếc micro cũ và đôi mắt luôn nhìn về phía ước mơ. Em viết nhạc bằng tất cả trái tim, và trong từng nốt nhạc, từng câu hát, luôn thấp thoáng bóng dáng một người con gái.
Minh Ngọc – cô gái đầu tiên tin vào giấc mơ của cậu, ngay cả khi chính em còn chao đảo giữa hoài nghi và hy vọng. Họ ngồi bên nhau sau những buổi thu âm kéo dài đến khuya, chia nhau một tai nghe để lắng nghe những bản demo đầu tiên – mộc mạc, chân thành, và đầy những khát khao chưa gọi thành lời.

“Không bơ vơ
Khi vây quanh anh là những đôi mắt nhìn theo hò reo…”
Cô ấy là người đầu tiên bấm “chia sẻ”, là tiếng vỗ tay lớn nhất giữa hàng ghế khán giả, là ánh mắt dịu dàng giữa muôn vàn tiếng ồn. Là người luôn khen mọi thứ trong âm nhạc của em như thể em chính là idol lớn nhất của cô ấy.

"Cũng vì chặng đường tương lai mà mình phải chia hai..."
Càng bước sâu vào giấc mơ âm nhạc, Quang Anh càng thấy mọi thứ xung quanh dần đổi khác.
Lịch trình nối tiếp lịch trình. Những sân khấu rực rỡ, ánh đèn flash, tiếng hò reo — tất cả khiến Quang Anh tưởng như mình đang sống trọn với tuổi trẻ. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa hai buổi diễn, giữa hai tiếng vỗ tay… lại là một khoảng trống khó gọi thành tên.

Em bắt đầu quên nhắn “về rồi nhé”, quên những buổi hẹn, thậm chí quên mất cả giọng nói của người từng là cả thanh xuân. Minh Ngọc vẫn chờ. Ban đầu là nhẹ nhàng, sau là âm thầm, rồi sau nữa… là mệt mỏi. Một lần, sau buổi diễn muộn, cô ngẩng lên nhìn cậu, không trách móc, chỉ khẽ hỏi: “Bao giờ thì anh rảnh… để chỉ là người yêu em thôi?”

Quang Anh đứng lặng. Không biết trả lời thế nào. Không dám trả lời.
Vì em biết - ngay khoảnh khắc ấy - nếu nói ra, là kết thúc. Nhưng im lặng… cũng là kết thúc.

“Và đến khi anh cất lời
Là giấc mơ mang cả đời…”
Quang Anh chọn giấc mơ.
Cô thì chọn rút lui.
Không cãi vã. Không một lời tạm biệt rõ ràng. Chỉ là từ hôm đó, hàng ghế đầu trống một chỗ. Không còn ánh mắt quen thuộc dõi theo. Không còn ai hát theo những câu đầu tiên. Không còn nửa tai nghe chia đôi mỗi đêm thu âm.

"Khi anh đã có tất cả rồi lại chẳng còn em nữa..."
Sau chia tay – Quang Anh có tất cả,  có hào quang nhưng trái tim lại trống rỗng

Tình yêu này có thật đáng thương? (Oh no)”
Quang Anh biết, mình đã đánh đổi. Và mất trắng.

"Ở phía dưới ngọn đèn, có gã khờ đang hát..."
Quang Anh vẫn hát. Nhưng mỗi lần cất tiếng, như xé ra từng lớp ký ức cũ.
Có hôm em lạc giọng giữa chừng, phải quay mặt đi.
Cũng có hôm, bài hát vang lên trọn vẹn, nhưng mắt em hoe đỏ.

“Cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng tan nát…”
Khán giả vẫn vỗ tay, nhưng không ai biết, người hát vừa muốn khóc, vừa muốn vứt bỏ hết tất cả.

"Không thấy vui trong lòng..."
Nỗi đau ập đến khi ở một mình
Từ lúc vào Sài Gòn, mỗi khi trở về phòng sau show diễn, Quang Anh luôn bật đèn vàng và ngồi ở góc bàn – nơi cô từng ngồi gọt trái cây hoặc nghe cậu hát vu vơ. Bản demo mới thì đầy folder, nhưng không còn ai nghe chung.

“Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son…”
Quang Anh từng hứa sẽ mua một căn nhà nhỏ cho cả hai. Giờ căn chung cư cao cấp này lại chỉ còn bóng em phản chiếu trên tường.

"Hãy trả lời anh đi..."
Lời cầu cứu trong vô vọng

“Một lần thôi, một lần anh được phép yếu đuối…”
Rồi khi tin tức Minh Ngọc có người mới được đăng lên, Quang Anh chỉ cười khẽ.
"Ừ, đáng ra người bên em bây giờ phải là anh. Nếu như anh làm tốt..."

"Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi…"
Buông bỏ. Dù có muốn hay không, chính Quang Anh là người đã tự ngắt đi bông hoa đẹp nhất trong lòng mình

“Ký ức lại triệu hồi nỗi đau.”
Quang Anh hát tiếp. Viết tiếp. Sống tiếp. Nhưng trái tim đó, vẫn chưa từng ổn.
__________________

Sau khi nghe bài hát, Đăng Dương có thể cảm nhận sâu sắc vết dằm trong tim của Quang Anh, biết đứa nhỏ này phải chịu đựng cái gì và mạnh mẽ thế nào, hiểu được rằng nỗi đau của Quang Anh gấp hàng chục lần nỗi đau của anh khi thấy đứa nhỏ của mình cứ dằn vặt bản thân như vậy.
Nhưng em ơi, nếu có thể... em quay lại một chút thôi cũng được. Em sẽ thấy có một người, vì thấy em đau mà trái tim cũng bị bóp nghẹt từng nhịp.
____________________

Hôm nay là họp báo ra mắt 30 anh trai của ATSH, nhà báo, phóng viên và fan hâm mộ tới rất đông, 30 người cả anh Thành ai cũng siêu đẹp trai, như những hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết. Trần Minh Hiếu là nổi bật hơn cả với visual sáng trưng, mọi thứ rất hoàn mĩ, cả hiện trường như nổ tung với sắc đẹp của hắn. Quang Anh cũng vậy, cũng phải lén nhìn vài lần

Kết thúc, mọi người rủ nhau tới quán của chủ tịch Huỳnh aka anh Trấn Thành để ăn uống, nhậu nhẹt. Vì ai cũng vui nên mọi người uống rất nhiều, Quang Anh cũng uống không ngớt. Chỉ khác là anh em khác thì vừa uống vừa chơi đùa, nói chuyện, ồn ào với nhau, Quang Anh thì ngồi lặng 1 góc, an ổn, yên tĩnh mở từng lon bia ra uống cạn. Hiếu thấy vậy có chút ngứa mắt, tới ngồi cạnh em, lấy lại lon bia còn đang trên tay Quang Anh, khiến em nhỏ cau mày tức giận, đe doạ đòi trả lon bia. Thấy không có tác dụng, Quang Anh bất lực, ngước gương mặt đỏ bừng vì say, mắt cũng đỏ hoe ầng ậc nước, em nhỏ mếu rồi.
Minh Hiếu không mềm lòng, mặc kệ đứa nhỏ đang muốn làm loạn, ôm em đi mất; còn tử tế nhắn tin báo với anh Isaac rằng mình sẽ đưa Quang Anh về nhà.

Ở trên xe, Quang Anh yên tĩnh được 1 lúc lại oà khóc, có dỗ thế nào cũng không được, buộc Hiếu phải dừng xe

"Sao vậy, em khó chịu ở đâu? Nói anh nghe"

"Hức...đến anh Hiếu cũng bắt nạt em...hức, em ghét anh Hiếu... ghét Hiếu nhất trên đời...hức'

"Nói anh Hiếu nghe, sao Quang Anh lại ghét anh Hiếu? Vì anh Hiếu không cho em uống nữa sao? Nhưng nó không tốt ..."

"Anh Hiếu ghét Quang Anh...hức...anh Hiếu nói Quang Anh là đồ phiền phức ....hức...anh Hiếu ...anh Hiếu..." - vừa nói, em vừa khóc trông đến tội khiến Trần Minh Hiếu cũng không biết bản thân đã làm gì khiến em nhỏ oan ức đến như vậy.

"Anh Hiếu nói ghét Quang Anh bao giờ?? Đồ phiền phức?? Nói anh nghe, ai nói như vậy??"

"Rõ ràng là anh Hiếu nói....em hông biết đâu.. hức"

"Được rồi Quang Anh ngoan, đừng khóc nữa, nhé! Vậy anh Hiếu nói như vậy lúc nào? Quang Anh nói để anh Hiếu sửa được không?"

"Ở...rap việt, lúc ...lúc quay vòng 3, anh ...hức..."

Trần Minh Hiếu thực sự kiên nhẫn, lắng nghe, nhìn em nhỏ nói từng chữ một.

"Lúc đó...lúc đó anh Hiếu nói em...nói với negav...nói em là đồ phiền phức...đáng lẽ ...đáng lẽ không nên đụng vào" - bình tĩnh được 1 chút, em bé lại oà lên khóc khiến Minh Hiếu sững người lục lại trí nhớ

À! Có! Thực sự là có chuyện đó nhưng hình như không phải như vậy

"... Quang Anh hiểu lầm anh rồi"

Quang Anh ngừng khóc, ngước khuôn mặt nhỏ xíu đẫm nước mắt lên nhìn anh Hiếu của em, chờ đợi câu nói tiếp theo.

"Lúc đó, anh Right đưa cho thằng Khang 2 cái bánh bao, nhưng nó không ăn, năn nỉ nhờ anh ăn giúp, sau đó anh mới biết trong bánh bao có sữa tươi, anh bị dị ứng....không phải nói Quang Anh đâu"

Quang Anh im lặng một lúc. Đôi vai nhỏ vẫn còn run run vì dư âm của cơn khóc, nhưng ánh mắt dần trở nên hoang mang, rồi lặng lẽ nhìn xuống. Hai bàn tay em siết chặt lấy nhau, như đang cố níu lại chút tự trọng mong manh sau một trận hờn dỗi nặng nề.

“…Thật không?” – giọng em khẽ khàng, mang theo sự không chắc chắn, như thể sợ bản thân lại lỡ tin sai một lần nữa.

“Thật.” – Minh Hiếu đáp dứt khoát, nhưng giọng vẫn nhẹ như gió. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên má em. “Anh xin lỗi vì đã để em hiểu lầm lâu như vậy. Nhưng anh chưa bao giờ ghét em."

“Em xin lỗi… vì đã hiểu sai… vì đã ghét anh Hiếu…”

“Không sao. Anh tha thứ. Vậy từ giờ anh muốn kết bạn với Quang Anh, được không?”

Em khẽ gật đầu, nước mắt vẫn rơi nhưng lần này là nước mắt nhẹ nhõm. Xe lại lăn bánh, nhưng không khí bên trong đã yên tĩnh trở lại – một góc nhỏ dịu dàng giữa những vết thương còn chưa lành. Một lúc sau, không còn nghe thấy tiếng sụt sùi khe khẽ nữa, Trần Minh Hiếu liếc sang ghế phụ kiểm tra. Hôm nay Quang Anh đặc biệt rất xinh xắn: làn da trắng bóc làm nổi bật mái tóc 2 màu lạ mắt, em mặc 1 bộ đồ soóc ngắn tay màu be thoải mái. Gương mặt đẫm nước mắt ban nãy giờ đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở em đều đều, mi mắt vẫn còn ươn ướt, vương chút mỏi mệt. Em nhỏ cuộn người lại như thói quen, đầu hơi nghiêng sang bên cửa kính, tay vẫn ôm khư khư lấy chiếc áo khoác mà Minh Hiếu đã khoác cho từ nãy.

Nhưng có lẽ, em vẫn chưa hoàn toàn tin hắn.

Bằng chứng là đôi môi nhỏ hồng hào ấy, dù đã ngủ rồi vẫn cứ mếu xuống, như thể lòng vẫn chưa nguôi tổn thương. Biểu cảm ấy khiến Minh Hiếu bất giác siết nhẹ tay lái, lòng trĩu xuống một cảm giác bất lực xen lẫn xót xa.

Có 1 bí mật nhỏ, Trần Minh Hiếu thực sự thích con mèo ngốc này, nhưng vì sĩ diện, vì danh thái tử gia vbiz, vì định kiến mà phải bày trò cá cược nhảm nhí. Hắn biết thừa nó khiến em càng chán ghét hắn nhưng thực sự hắn hết cách rồi, nếu không làm vậy, hắn sẽ không có cách nào hợp lý hoá những lần hắn mất kiểm soát vì em. Ngoài trừ những người bạn của em: Quang Hùng, Đức Duy, Đăng Dương thì Trần Minh Hiếu là 1 trong những người hiếm hoi biết địa chỉ nhà của Quang Anh.
Tại vì cả 2 ở chung 1 khu chung cư mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me