TruyenFull.Me

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa (Edit) P1

Chương 100: Cố Ngôn Sanh...Anh căn bản không có trái tim

Lac_Y_Y

Editor: Lạc Y Y

Thẩm Lạc An tiến về phía trước một bước đi tới bên cạnh Cố Ngôn Sanh, cười nói: "Đây là quà Ngôn Sanh tặng tôi, chúc mừng tôi thi được giải nhất cuộc thi dương cầm"

Ôn Niệm Nam nghe xong thân thể cứng đờ, phảng phất nghe được trò cười to lớn nào đó sắc mặt trở nên tái nhợt.

"Tặng cho cậu? Thì ra là như vậy... Vậy mà còn có thể làm quà tặng cho người khác"

Cố Ngôn Sanh chỉ cảm thấy Ôn Niệm Nam điên rồi, lời nói không hiểu sao khiến hắn nghe không hiểu, hắn đem sợi dây chuyền tặng cho ai thì có liên quan gì đến Ôn Niệm Nam.

"Ôn Niệm Nam cậu điên rồi sao? Lại nói nhảm cái gì vậy?"

Ôn Niệm Nam chậm rãi dời tầm mắt ra khỏi sợi dây chuyền nốt nhạc, cậu nhìn về phía hai người đối diện, tuyệt vọng gào thét nói: "Đúng! Tôi điên rồi! Bị anh bức điên rồi! Một đám người các người đều ước gì tôi chết đi, ước gì tôi bị điên để nhường chổ cho Thẩm Lạc An hắn! Trong mắt các người, tôi thậm chí còn không bằng một con chó!"

Cố Ngôn Sanh nghe xong sắc mặt nhất thời tối đen, vừa định mở miệng khiển trách đột nhiên nhìn thấy vết máu dưới chân Ôn Niệm Nam, liền nhíu mày.

"Chân của cậu đang chảy máu, chân bị thương nặng như vậy trước tiên cùng Từ thúc đến bệnh viện, chờ cậu xử lý vết thương xong lại đến đây hồ ngôn loạn ngữ, đừng làm bẩn sàn nhà của tôi!"

Từ thúc nhìn chân Ôn Niệm Nam bị thương nặng, lo lắng nói: "Phu nhân, phu nhân chúng ta mau đến bệnh viện đi, vết thương trên người cậu nghiêm trọng như vậy cần phải nhanh chóng đến bệnh viện trị liệu, phu nhân tôi cầu xin cậu đó..."

Từ thúc đứng cách Ôn Niệm Nam rất gần, ông nhìn thấy mái tóc Ôn Niệm Nam bị máu khô dính vào nhau, nói vậy trên đầu cũng bị thương rất nghiêm trọng, nhất thời có chút hoảng hốt, muốn Ôn Niệm Nam vội vàng đến bệnh viện băng bó vết thương.

Ôn Niệm Nam nhìn vết máu đã khô trên quần áo của mình cùng với trên chân máu thịt mơ hồ, trong mắt tràn đầy chua xót cùng tuyệt vọng, giương mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sanh trước mặt.

"Cố Ngôn Sanh... Anh thực sự nghĩ tôi rất đê tiện sao? Trong ba năm qua, tôi trở nên thờ ơ và phớt lờ sự nhục nhã cùng ngược đãi hết lần này đến lần khác, nếu không phải bởi vì yêu anh thì sao tôi có thể thấp giọng chịu đựng nhiều năm như vậy?"

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn về phía chiếc nhẫn trong tay, chậm rãi tháo nhẫn xuống ném qua, chiếc nhẫn rơi trên mặt đất phát ra một tiếng 'đinh'.

"Cố Ngôn Sanh, đây chính là thái độ anh đối với cuộc hôn nhân này của chúng ta, ngay từ đầu đã là giả, hôn nhân giả dối giống như chiếc nhẫn cưới này"

Cố Ngôn Sanh nhìn chiếc nhẫn trên mặt đất, nhíu mày nghi hoặc nói: "Giả? Cái gì là giả? Cậu nổi điên gì vậy?"

Ôn Niệm Nam thấy hắn còn đang giả ngu cảm thấy đặc biệt châm chọc, nếu không muốn cho tôi nhẫn đôi anh đặt làm, vì sao phải đi làm một chiếc nhẫn giả để lừa gạt tôi...

Nhìn dưới ống tay áo Cố Ngôn Sanh cuốn lên lộ ra chiếc đồng hồ trên cổ tay thì sững sờ tại chỗ.

Đó là món món quà kỷ niệm ngày cưới cậu tặng, là cậu đã dành rất nhiều tâm tư thiết kế, là cậu tự tay khắc chữ lên mặt sau, là món quà đầy tình yêu thương của cậu.

Kết hôn ba năm, bất kể là sinh nhật hay ngày kỷ niệm, Cố Ngôn Sanh chưa bao giờ tặng cho cậu một món quà nào, bây giờ ngay cả chiếc nhẫn cưới duy nhất cho cậu... cũng là giả...

Trên trán Ôn Niệm Nam tràn đầy mồ hôi lạnh vì đau đớn, đầu truyền đến từng cơn cảm giác chóng mặt mãnh liệt khiến cậu có chút đứng không vững.

Ôn Niệm Nam cố gắng để cho mình đứng thẳng, giọng run rẩy nói: "Cố Ngôn Sanh, tôi trả lại chiếc nhẫn cho anh, anh đem đồng hồ tôi tặng trả lại cho tôi được không..."

Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt xanh mét nói: "Được thôi, trả cho cậu!"

Đột nhiên tháo đồng hồ trong tay ném mạnh xuống đất, dây đeo cổ tay của đồng hồ nhất thời bị gãy, con trỏ cũng dừng lại ở khoảnh khắc đó...

Lông mi Ôn Niệm Nam khẽ run lên nhìn chiếc đồng hồ bị quăng xuống đất một cách vô tình, sững sờ nói: "... đứt rồi thì tốt... đã bị đứt rồi thì tốt..."

Chiếc đồng hồ bị hỏng dường như là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Sợi dây chuyền nốt nhạc bị tặng đi... bị ngắt điện thoại...

Bản thân đã mất tích ba ngày, mà chồng cậu lại ở nhà cùng với tình nhân của mình uống rượu ăn mừng...

Mấy năm qua... mấy ngày này... tất cả đau khổ cùng vết thương mà cậu chịu đựng, dường như lập tức phun trào.

Sợi dây liên kết giữa hai người từ trước đến nay cuối cùng cũng bị đứt đoạn rồi...

Ôn Niệm Nam giơ tay sờ vết sẹo trên trán, chậm rãi nói: "Cố Ngôn Sanh... Anh chính là một loài động vật máu lạnh vô tình, không có trái tim..."

"Mấy năm nay tôi giống như một con chó, mỗi ngày ở nhà ngóng trông anh trở về sớm hơn, khắp nơi cẩn thận lấy lòng sợ chọc anh nổi giận, chỉ vì để duy trì cuộc hôn nhân không dễ mơ ước này, nhưng tôi đổi lại được cái gì? Cái gì hả?"

Ôn Niệm Nam hốc mắt đỏ bừng nắm chặt bàn tay, run rẩy quát: "Là sự đánh đập của anh! Là sự phản bội của anh!"

"Trong hôn lễ đổ rượu vang đỏ lên đầu tôi khiến tôi xấu hổ trước mặt mọi người, bởi vì những tội danh không chính đáng kia liền đánh tôi vào bệnh viện, đem tôi nhốt dưới tầng hầm, trong yến tiệc khiến tôi chịu hết mọi mỉa mai châm chọc, lúc tôi xuất huyết dạ dày nằm trên giường bệnh, anh lại cùng Thẩm Lạc An chúc mừng sinh nhật, hưởng thụ sự chúc phúc của người khác..."

"Anh biết làm thế nào để tổn thương tôi là đau đớn nhất, liền mỗi một dao đều đâm vào nơi đó, mỗi lần vết thương còn chưa lành thì cắt vào nó thêm một lần nữa, cho đến khi máu thịt mơ hồ, đến nổi không còn cách nào hồi phục lại..."

Ôn Niệm Nam gục xuống bịt kín đôi mắt mình không muốn để nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Cố Ngôn Sanh... Tôi là người... Không phải súc sinh, tôi cũng sẽ đau, tôi cũng sẽ khóc, tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà... Anh trước nay chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi sao? Bây giờ lại lần lượt đẩy tôi vào vực sâu, lần lượt dùng lời nói tàn nhẫn nhất để bóp nát trái tim vụn vỡ ấy..."

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống từ trong đôi mắt đang che đậy của Ôn Niệm Nam, trong lòng đột nhiên một trận co rút đau đớn, hắn cúi đầu xuống mím chặt môi không nói gì.

"... Cố Ngôn Sanh... Chúng ta ly hôn đi..."

Cố Ngôn Sanh nghe thấy lời cậu nói nhất thời cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kinh ngạc: "Cậu... cậu nói cái gì? ... Ly hôn? Cậu dám nói chuyện ly hôn với tôi!"

Hắn không thể tin đây là lời Ôn Niệm Nam nói ra...

Ôn Niệm Nam đột nhiên lộ ra nụ cười như đứa trẻ, chỉ là vết máu trên mặt làm cho nụ cười ấy cực kì chướng mắt.

"Anh không phải muốn ly hôn sao? Tôi đồng ý, tôi để anh được tự do. "

"Anh không phải muốn được tự do sao? Không phải anh muốn cưới Thẩm Lạc An sao? Không phải anh cảm thấy tôi là một kẻ đạo đức giả chán ghét tôi sao? Tôi đồng ý, là tôi đã thua, tôi từ bỏ, trò chơi này tôi đấu không lại anh... Cố Ngôn Sanh... Anh căn bản không có trái tim..."

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nắm lấy ly rượu trên bàn đập vào bên cạnh chân Ôn Niệm Nam, sắc mặt âm ngoan quát giận: "Cậu con mẹ nó nói ly hôn thì ly hôn à? Ai cho cậu cái quyền đó, cậu nghĩ tôi sẽ tin vào những lời nói dối của cậu sao? Lại muốn giở trò gì nữa!"

Ôn Niệm Nam nhìn mảnh thủy tinh bên chân, quay đầu nói với Từ thúc phía sau: "Từ thúc, giúp con lấy túi văn kiện trong ngăn kéo thứ hai trong tủ quần áo ở phòng của con ra đây được không?"

Từ thúc sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: "Vâng... Phu nhân..."

Ôn Niệm Nam chân truyền đến từng đợt đau đớn mãnh liệt, bởi vì thương thế đi lâu như vậy sớm đã trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng cậu vẫn quật cường không muốn ở trước mặt Cố Ngôn Sanh tỏ ra yếu đuối, mồ hôi lạnh trên trán cũng càng ngày càng nhiều...

Từ thúc từ trên lầu đi xuống, nắm chặt túi văn kiện trong tay lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.

"Phu nhân... Tài liệu này là ..."

Ôn Niệm Nam thẳng thừng nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sanh, mở miệng nói: "Đem túi tài liệu đưa cho hắn"

Từ thúc thở dài đưa tài liệu cho Cố Ngôn Sanh, Cố Ngôn Sanh không nghi ngờ mở túi tài liệu lấy ra một đống giấy trắng bên trong, sau khi nhìn rõ phía trên viết cái gì thì lập tức đông cứng.

Bên trong là giấy thỏa thuận ly hôn và giấy chuyển nhượng cổ phần, còn... đều đã ký tên rồi.

"Cậu... cậu đã sớm"

Hắn vậy mà đã sớm chuẩn bị hết rồi, Cố Ngôn Sanh nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Ôn Niệm Nam, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Ôn Niệm Nam tràn đầy tự giễu nói: "Cố Ngôn Sanh, đây không phải là chuyện anh muốn làm nhất trong ba năm qua sao? Buông tha chính mình cũng buông tha tôi...ký tên đi..."

Cố Ngôn Sanh cau mày nhìn giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, thật lâu sau không có phản ứng.

"Không được ký!"

Rầm...

Cửa bị đẩy mạnh, Lục Vân cùng Chu Nguyên Phong vẻ mặt kinh hoảng đi vào.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy Lục Vân không hề có chút ngoài ý muốn nào, quay đầu nhìn về phía Từ thúc.

Từ thúc áy náy cúi đầu: "Xin lỗi...Phu nhân... là tôi gọi điện thoại..."

Chu Nguyên Phong nghe Từ thúc gọi điện thoại nói Ôn Niệm Nam trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cùng Lục Vân từ công ty chạy về nhà.

Nhưng khi hắn nghe được Ôn Niệm Nam toàn thân là máu trở về, hắn liền hiểu rõ, đêm nay tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện không thể khống chế...

Lục Vân khi nhìn thấy máu đầy người Ôn Niệm Nam sợ tới mức che miệng lại: "Niệm Niệm con... sao lại chảy nhiều máu như vậy? Mấy ngày nay con đã đi đâu? Sao lại bị thương nặng đến như vậy..."

Lục Vân giơ tay sờ lên trán Ôn Niệm Nam làm cậu đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, rất nóng, Ôn Niệm Nam đang phát sốt...

"Niệm Niệm con có đau không? Chân bị thương nặng như vậy không thể đứng được nữa, mẹ đưa con đến bệnh viện tìm bác sĩ giỏi nhất giúp con trị liệu được không, đi chúng ta đến bệnh viện..."

Ôn Niệm Nam né tránh bàn tay Lục Vân vươn tới, mặt không chút thay đổi nói: "... Tôi không muốn đến bệnh viện... Tôi muốn ly hôn."

"Niệm Niệm ngoan, con bây giờ không được tỉnh táo, đang nói mê sảng thôi, có phải sốt đến hồ đồ rồi hay không? Đừng nói những thứ này nữa, mẹ đưa con đến bệnh viện có được không?"

Ôn Niệm Nam tránh ra lui về phía sau vài bước, giọng run rẩy nói: "Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi không điên, tôi rất tỉnh táo, tôi nói rồi tôi muốn ly hôn!"

Sắc mặt Lục Vân nhất thời thay đổi, lạnh lùng nói: "Mẹ đã nói không được! Không được ly hôn! Con dám ly hôn ta liền rút tài trợ cho Ôn gia, để cho công ty của ba con bị hủy trong một sớm một chiều!"

Ôn Niệm Nam cười khổ nhìn về phía Lục Vân: "Bà chỉ vì mình mà thôi, có cái nào là vì tôi đâu, luôn miệng nói bảo vệ tôi yêu thương tôi, nhưng chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của tôi, một nhà các người đều giống nhau cả, tôi hận các người..."

Bỗng nhiên trong tay Ôn Niệm Nam hiện lên một đạo ánh sáng, Ôn Niệm Nam không biết lấy được dao ở đâu, đột nhiên đặt lên cổ mình, sắc mặt tái nhợt nhìn mấy người trước mặt.

"... Tôi muốn ly hôn"

Ánh mắt Lục Vân hơi lóe lên, lộ ra cảm xúc phức tạp: "Niệm niệm, mau bỏ dao xuống!"

Cố Ngôn Sanh nhìn thấy con dao sắc bén đặt lên cái cổ trắng như tuyết kia, đột nhiên không khống chế được muốn xông lên đoạt lấy con dao, cảm giác khác thường trên ngực càng trở nên rõ ràng hơn.

"Ôn Niệm Nam! Bỏ con dao xuống!"

Tác giả có lời muốn nói:

Sợi dây chuyền nốt nhạc tạm thời sẽ không trả lại, bởi vì phía sau có rất nhiều điểm cần dùng đến nó, cần phải dùng nó để cho Cố Tra xác minh một vài chuyện

Bất quá không cần lo lắng, đến lúc đó có cả đống thời điểm Cố Tra quỳ gối trả lại sợi dây chuyền cho Niệm Niệm

Sắp bắt đầu một cuộc hành trình ngược công đánh Bạch Liên (?) ~

Yêu các bạn ~ moa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me