TruyenFull.Me

[BHTT] [Đấu la] Thần Đế

Chương 7: Thực chiến

HanMinh0210

Sáng sớm, hai người theo danh sách phân ban do khu dạy học phát xuống mà tiến vào Nhất Ban. Vừa bước chân vào, bọn họ mới phát hiện ra rằng mấy người bạn ở năm sáu ký túc xá khác cũng đều ở đây cả. Trong khoảnh khắc hoang mang, Tử Hàn liền hiểu ra — Nhất Ban này thực lực sợ rằng đều trên mười cấp, nhưng chắc chắn sẽ không vượt quá mười lăm cấp. Vậy nên A Đông, vừa vặn mười lăm cấp, chắc chắn là người mạnh nhất lớp, khiến nàng lập tức cảm thấy kiêu ngạo thay cho A Đông.

Dù sao khoảng thời gian này, hai người cũng đã quen với việc tu luyện chung mỗi tối. Nhờ hồn lực dung hòa một cách kỳ dị, tốc độ tu luyện của cả hai đều tăng lên rõ rệt. Vào ban đêm, bọn họ ngồi đối diện nhau, lặng lẽ hấp thu thiên địa nguyên khí tràn ngập khắp nơi. Tốc độ tiến bộ quả thực không tệ.

Khi sắp vào học, trong phòng học đã đầy người, học sinh từ năm sáu bảy xá mới bắt đầu hình thành quan hệ, nên đều ngồi gần nhau. Lúc bắt đầu buổi học, người bước vào không ai khác chính là Thuỷ Từ lão sư.

Không thể không nói, khí thế của Thuỷ Từ cực kỳ trấn áp.

"Ta tên là Thuỷ Từ, sẽ là chủ nhiệm lớp các ngươi trong học kỳ này, kiêm luôn giáo viên thực chiến. Ta là Hồn Thánh cấp 75, Võ Hồn là Hỏa Diễm Cuồng Sư. Nhớ kỹ, phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh."

Không thể không nói, khi thấy vòng hồn hoàng kim - tím - đen – hắc, cả lớp lập tức trở nên im phăng phắc. Gần như tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn Thuỷ Từ với ánh mắt kính nể.

"Tiếp theo, ta sẽ bắt đầu phân công các chức vụ trong lớp. Nếu có thắc mắc, có thể đưa ra."

"Học kỳ mới, ta không quá hiểu các ngươi, nhưng cơ bản thông tin về từng người ta đều đã nắm rõ. Phân công dựa theo cấp bậc và thuộc tính hệ thống của các ngươi."

Ngay khi Thuỷ Từ điểm danh xong, ánh mắt sắc bén đảo qua cả lớp, giọng nói lạnh nhạt nhưng nghiêm khắc:

"Lớp trưởng, người mạnh nhất lớp, hệ khống chế — Tử Hàn, hai mươi cấp."

Cả lớp đồng loạt ồ lên khiếp sợ. Hai mươi cấp! Ở tuổi này, đã đạt tới hai mươi cấp? Tốc độ tu luyện này thực sự khiến người ta nghẹn lời, ánh mắt khắp nơi đổ dồn về phía Tử Hàn, vừa ngạc nhiên, vừa kính sợ.

Nhưng đúng lúc mọi người còn đang bàn tán, Tử Hàn — thiếu nữ áo tím, mái tóc đen dài rủ xuống lưng, ánh mắt như băng lạnh lười nhác — lại chậm rãi đứng dậy. Giọng nói nàng lãnh đạm, mang theo sự bình thản như nước chảy mây trôi:

"Lão sư, ta không nhận chức lớp trưởng."

Cả lớp lặng ngắt như tờ.

Thuỷ Từ nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng:

"Lý do?"

Tử Hàn đáp dứt khoát:

"Ta không thích quản người khác, cũng chẳng có hứng thú với vị trí lớp trưởng. Ta đề cử đồng học thích hợp hơn ta - Bỉ Bỉ Đông."

Ánh mắt nàng thản nhiên dừng trên người Bỉ Bỉ Đông.

"Cô ấy thiên phú hơn người, trầm ổn, lãnh đạm, biết phân rõ nặng nhẹ, không bị cảm xúc chi phối. Với vị trí lớp trưởng, như vậy là đủ."

Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt lại đổ dồn về phía Bỉ Bỉ Đông.

Bỉ Bỉ Đông ngồi ở hàng đầu, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt băng lãnh, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Khi ánh mắt Tử Hàn quét tới, nàng chỉ nhàn nhạt liếc qua, sâu trong đáy mắt là tia sáng lạnh lùng xen lẫn nghi hoặc.

Một lát sau, nàng chậm rãi đứng dậy, giọng nói thản nhiên, không chút cảm xúc:

"Nếu đã được chọn, ta sẽ nhận."

Lời nói cực kỳ ngắn gọn, lạnh lùng, không thừa lấy một chữ.

Nhưng trong khoảnh khắc ngồi xuống, lòng bàn tay Bỉ Bỉ Đông lại siết chặt đến trắng bệch, đáy mắt dao động dữ dội - không ai nhận ra. Nhưng Tử Hàn nhận ra. Nàng chậm rãi vươn tay, đặt nhẹ lên mu bàn tay đang siết chặt của Bỉ Bỉ Đông, động tác mềm mại đầy an ủi.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông chợt lóe, thoáng dại ra, trên gương mặt băng lãnh xẹt qua chút xấu hổ khó phát hiện. Mấy ngày gần đây, hai người cùng ăn, cùng học, cùng tu luyện nên có phần thân thuộc nhau hơn so với ngày đầu nhập học.

Thuỷ Từ cười nhạt, ánh mắt đầy thâm ý nhìn hai người, rồi dứt khoát lên tiếng:

"Được, từ nay A Đông làm lớp trưởng. Tất cả phải nghe lệnh nàng ấy tuyệt đối. Vị trí này là Tử Hàn chủ động nhường, không ai được dị nghị."

Lớp học sôi trào bàn tán, ánh mắt nhìn Bỉ Bỉ Đông dần chuyển thành kính nể và sợ hãi. Nhưng Bỉ Bỉ Đông vẫn lạnh nhạt như băng, đôi mắt tím nhạt chỉ khẽ quét qua đám người, như chẳng thèm để ý chút nào. Còn Tử Hàn, vẫn lười biếng dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, chỉ khẽ cong môi một cái, tựa như đang cười.

Thuỷ Từ lại lên tiếng:

"Tiếp theo là bốn tổ trưởng: khống chế hệ – Tử Hàn, hai mươi cấp; phòng ngự hệ – Tang Nhiễm, mười bốn cấp; thực phẩm hệ – Tiêu Mộc, mười hai cấp; mẫn công hệ – Tiêu Phong, mười bốn cấp."

"Như các ngươi đã thấy, ta gần như đều chọn người có cấp độ cao nhất trong từng hệ làm tổ trưởng. Dĩ nhiên, ta cho rằng Tử Hàn trong hệ khống chế là người hiệu quả nhất, còn về phụ trợ hệ, các ngươi có thể giao lưu với Tiêu Mộc, hiện tại cô ấy có hiệu quả tăng phúc tốt nhất."

Thuỷ Từ vẫn với khí thế nghiêm lạnh như cũ, ánh mắt lướt qua từng người:

"Dù cấp bậc cao hơn, nhưng Tử Hàn chủ động nhường lại vị trí lớp trưởng. Ta đồng ý, cũng xác nhận năng lực Bỉ Bỉ Đông đủ để gánh vác."

Thuỷ Từ nhìn cả lớp, giọng lạnh đi vài phần:

"Không phục? Có thể khiêu chiến, nhưng ta nói trước — nếu thua, đừng than thở. Bây giờ ta sẽ mở màn cá nhân chiến trong lớp. Có thể khiêu chiến bất cứ ai để tranh chức, trừ chức lớp trưởng – chỉ có một người được nắm giữ. Các tổ trưởng có thể bị khiêu chiến xuyên hệ, nhưng chức vị không thay đổi. Ta và các lão sư khác sẽ ở đây để đảm bảo an toàn cho các ngươi.""

Tử Hàn chỉ đứng khoanh tay, ánh mắt thản nhiên, chẳng mấy quan tâm. Với cô, vị trí thế nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên chăm sóc A Đông là đủ.

Tử Hàn liếc nhìn xung quanh, thấy không ít người nóng lòng muốn thử. Bên phụ trợ hệ thì cực kỳ hoà thuận, đã bắt đầu tụ thành nhóm giao lưu - quả nhiên không phải kiểu người thích chiến đấu.

Cô khẽ nhíu mày. Dù bây giờ hồn lực mình đã đạt tới hai mươi cấp, hơn cả A Đông, nhưng cô chẳng hề hứng thú tranh đoạt chức lớp trưởng. Tuy nhiên, cũng không muốn bị người khác bàn tán sau lưng, rằng cô "không dám".

-------------------------------------------------------------------------------

Dưới sân đấu, không khí dường như vẫn chưa lắng xuống sau trận thắng liên tiếp của Tử Hàn, nhưng lúc này, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên, phá tan sự yên tĩnh ấy:

"Tử Hàn, ta muốn khiêu chiến ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, cả sân lập tức chấn động.

Người đứng lên là một nữ sinh có dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại ánh lên tia kiêu ngạo hiếm thấy. Mái tóc dài màu xanh sẫm được buộc cao sau đầu, toàn thân toát lên khí chất lạnh lùng nhưng sắc bén. Nàng mặc đồng phục học viện gọn gàng, trên ngực cài huy hiệu đặc biệt của hệ mẫn công.

"Diệp Lan, hệ mẫn công, mười lăm cấp, Võ Hồn: Lam Ngân Phong Điệp." Giọng nói nàng dứt khoát, thanh âm vang vọng khắp sân.

Ngay lập tức, tiếng xôn xao bùng nổ khắp nơi.

"Diệp Lan!? Người đứng đầu trong nhóm tân sinh hệ mẫn công! Nàng ta cũng muốn khiêu chiến Tử Hàn sao?"

"Không ngờ Lam Ngân Phong Điệp lại là Võ Hồn của nàng ấy, tốc độ và công kích đều cực kỳ sắc bén!"

"Chậc, có lẽ trận này sẽ thú vị đây, lần này Tử Hàn chưa chắc đã dễ dàng thắng được!"

Dưới những tiếng bàn tán, Diệp Lan bước thẳng lên sân, ánh mắt băng lãnh, giọng nói lạnh lùng:

"Tử Hàn, ta thừa nhận ngươi có chút bản lĩnh, nhưng vị trí tổ trưởng hệ khống chế kia, ta nhất định phải lấy."

Tử Hàn chậm rãi mở mắt, ánh mắt nàng vẫn hờ hững như hồ nước sâu thẳm, khoé môi khẽ cong, giọng nói cũng thản nhiên, không chút mảy may dao động:

"Muốn khiêu chiến vị trí tổ trưởng? Được thôi."

Nàng đứng dậy, bước từng bước chậm rãi tiến vào sân đấu, dáng vẻ lười nhác nhưng lại mang theo một sự tự tin lạnh lùng bẩm sinh, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, một lạnh băng, một lãnh đạm.

Ngay khi Thuỷ Từ ra hiệu bắt đầu, Diệp Lan lập tức động thân!

"Phong Điệp Ảnh!" Nàng quát khẽ một tiếng, thân hình liền như hoá thành cơn gió, chỉ để lại vài tàn ảnh xanh lam mờ ảo, tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp. Lam Ngân Phong Điệp sau lưng nàng vỗ cánh dữ dội, khí tức sắc bén tràn ngập khắp sân.

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Lan đã vòng ra sau lưng Tử Hàn, mũi chân điểm nhẹ, tốc độ tăng vọt đến cực hạn, ngón tay ngưng tụ lưỡi dao phong nhận sắc bén, nhắm thẳng vào gáy Tử Hàn chém xuống!

Tốc độ nhanh như điện giật!

"Nhanh quá!"

"Không ngờ tốc độ Diệp Lan lại đáng sợ đến thế!"

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy...

Ầm!

Một luồng chấn động vô hình từ quanh người Tử Hàn đột ngột bộc phát, như ngọn sóng gào thét đánh úp về phía Diệp Lan.

Đệ nhất Hồn kỹ — Thiên Địa Chấn Động!

"Phốc!" Diệp Lan chưa kịp phản ứng, thân hình đang lao tới lập tức bị chấn động mạnh, cả người bị bắn ngược về sau, sắc mặt tái nhợt, hồn lực loạn nhịp, tốc độ hoàn toàn tê liệt trong khoảnh khắc.

Nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, dựa vào thân pháp mẫn công mạnh mẽ, cố ép mình đứng vững, ánh mắt càng trở nên kiên nghị hơn.

"Ta chưa thua đâu!"

Nàng gào khẽ, hồn hoàn đầu tiên sáng lên, võ hồn Phong Điệp phóng thích hồn kỹ — Phong Ảnh Trảm!

Từng lưỡi phong nhận sắc bén ngưng tụ thành trận pháp hình quạt, xoáy thẳng về phía Tử Hàn với tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng rít chói tai.

Nhưng ngay giữa cơn bão phong nhận ấy, Tử Hàn vẫn đứng yên bất động, ánh mắt hờ hững, hồn hoàn thứ hai bỗng sáng rực.

Đệ nhị hồn kỹ — Trấn Hồn Kích!

Ầm!

Một luồng sóng chấn động vô hình, lần này mạnh hơn trước gấp bội, như tiếng chuông từ địa ngục vang vọng, trực tiếp đập tan toàn bộ phong nhận đang lao đến!

Không chỉ vậy, khí tức chấn động khủng khiếp ấy còn lan thẳng tới Diệp Lan, khiến nàng tái mặt, đầu óc choáng váng, cả cơ thể run rẩy, quỳ rạp xuống sân, hồn lực tê liệt hoàn toàn!

"Không thể nào..." Diệp Lan hoảng hốt, môi tím tái, không thể ngờ rằng hồn kỹ của Tử Hàn lại đáng sợ đến mức ấy.

Toàn trường lặng ngắt.

Tử Hàn chậm rãi bước tới, ánh mắt thản nhiên nhìn Diệp Lan đang gục dưới đất, giọng nói vẫn hờ hững như cũ:

"Tốc độ nhanh thì sao? Có nhanh nữa cũng vô nghĩa trước chấn động thiên địa."

Nàng cúi người, giọng nói cực nhẹ, chỉ đủ hai người nghe thấy:

"Nhớ kỹ, đừng coi thường ta chỉ vì cái danh phế vật."

Nói xong, Tử Hàn xoay người rời đi, dáng vẻ nhàn nhã, thanh thản, không thèm liếc lại dù chỉ một lần.

Cả sân im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt.

Trong khoảnh khắc đó, Tử Hàn — nữ tử mang danh "phế vật", đã trở thành cơn ác mộng trong lòng tất cả tân sinh. Một chiêu định thắng bại. Một người khiến cả lớp run sợ. Ngay sau đó, tiếng bàn tán bắt đầu bùng nổ:

"Cái gì!? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

"Hắn... hắn thật sự chỉ dùng một chiêu?"

"Đó là Võ Hồn Vô Thần Cung á? Không phải là phế Võ hồn sao?"

Trên sân, Tử Hàn chỉ thu hồi Võ Hồn, lười biếng liếc Vương Lỗi đang run rẩy dưới đất, lạnh nhạt nói:

"Phế vật à? Ta cũng không ngại làm phế vật thêm lần nữa."

Không ai dám cười nhạo nữa.

Ngay sau đó, một bóng người mảnh khảnh bước ra, ánh mắt lạnh như băng, mang theo vẻ kiêu ngạo đặc biệt:

"Độc Cô Tân, Võ Hồn Bích Lân Xà, mười bốn cấp. Ta độc không dễ khống chế, ngươi cẩn thận một chút."

Nghe thấy cái tên Độc Cô, Tử Hàn khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm giác quen thuộc — chẳng lẽ có quan hệ với Độc Cô gia tộc kia? Tử Hàn sững người: Độc Cô Bác... con gái? Thảo nào nhìn quen mắt... Không đúng! Còn sớm quá chứ? Đây là nhi tử hay nữ nhi vậy!?

Nhưng cô không quá bận tâm, ánh mắt vẫn bình thản, chỉ khẽ gật đầu:

"Tử Hàn, Võ Hồn Vô Thần Cung."

Câu nói này lại khiến nhiều người cười nhạo trong bụng — dù vừa rồi hắn thắng, nhưng Vô Thần Cung vẫn là Võ Hồn phế vật trong mắt bọn họ.

Trận đấu bắt đầu.

Độc Cô Tân không hề do dự, hồn hoàn đầu tiên liền phát sáng, một làn khói độc xanh mờ mịt lan tỏa khắp sân, không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Cùng lúc đó, đôi mắt nàng lóe lên ánh sáng âm lãnh, Bích Lân Xà ảo ảnh hiện ra phía sau, khí tức độc mãnh liệt ép tới.

"Độc Sương Trói Hồn!"

Làn độc sương lập tức tụ lại thành dây leo hư ảo, lao thẳng đến Tử Hàn, muốn phong toả hồn lực, ăn mòn thân thể hắn.

Trong chớp mắt, Tử Hàn liền bị độc sương vây kín.

Đám đông xung quanh hô lên:

"Xong rồi! Bích Lân Xà chính là khắc tinh với hồn sư hệ khống chế yếu máu như hắn!"

"Đã bảo rồi, phế vật thì vẫn là phế vật thôi."

Nhưng ngay khi tất cả cho rằng Tử Hàn sẽ thua thảm, giữa đám khói độc chợt vang lên giọng nói bình thản, lạnh như băng:

"Chỉ có thế thôi sao?"

Ầm!

Ánh sáng hồn hoàn đầu tiên lại bừng lên!

Hồn kỹ đệ nhất — Thiên Địa Chấn Động!

Luồng chấn động vô hình lại bùng phát, nhưng lần này còn mạnh hơn lúc trước! Trong khoảnh khắc, khói độc bị xé toạc, độc sương tan thành mây khói, toàn bộ dây leo trói hồn đều bị nghiền nát.

Không chỉ vậy, Độc Cô Tân còn cảm giác hồn lực trong người hỗn loạn, thân thể cứng đờ, toàn bộ huyệt đạo như bị khóa chặt, ngay cả việc vận chuyển hồn kỹ tiếp theo cũng trở nên khó khăn.

Tử Hàn vung tay, mũi tên hư ảnh từ Vô Thần Cung nổ tung trong tay, không bắn ra mà trực tiếp hóa thành sóng chấn động đẩy tới. Độc Cô Tân không thể chống cự, bị ép lùi mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

Nếu không phải nàng kịp thời ngắt hồn kỹ để bảo vệ bản thân, chỉ e đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Cả sân ồ lên.

"Vô Thần Cung... không phải phế vật sao?"

"Cái... cái gì vậy? Hồn kỹ kia quá mạnh!"

"Hắn dùng hồn kỹ gì thế? Không giống kỹ năng tấn công thông thường..."

Độc Cô Tân khẽ thở dốc, ánh mắt nhìn Tử Hàn tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Nàng chưa từng gặp ai có hồn kỹ khắc chế mạnh đến vậy. Lúc này, nàng cũng chỉ đành cắn răng, chắp tay khẽ cúi đầu:

"Ta thua."

Tử Hàn vẫn lãnh đạm, chẳng hề tỏ ra đắc ý, chỉ thu hồi Võ Hồn, xoay người rời sân, để lại sau lưng vô số ánh mắt phức tạp.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng tất cả học viên đều sinh ra một ý nghĩ:

Tên "phế vật" này, rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ?

Lúc này, Thuỷ Từ đúng lúc cắt ngang không khí còn đang sôi sục:

"Hảo, dựa theo kết quả cá nhân khiêu chiến vừa rồi, toàn bộ vị trí chức vụ vẫn giữ nguyên, không thay đổi. Các ngươi còn ai có dị nghị sao?"

Vừa nói xong, lão lại lẩm bẩm, ánh mắt mang theo chút ý cười sâu xa:

"Bất quá, Dạ Linh, ngươi và Tang Nhiễm nên tỷ thí một chút đi. Tuy ngươi bảo không đánh lại nàng, nhưng cũng phải thử giao thủ mới được. Cho các bạn học mở mang kiến thức một chút về thực lực của Tang Nhiễm đồng học."

Nói tới đây, nụ cười trên mặt Thuỷ Từ càng rõ rệt, khiến không ít người nhìn ra chút thâm ý — dù sao ai chẳng biết hai người này có hôn ước, khó tránh khỏi tò mò.

Quả nhiên, đám bạn học dưới sân lập tức hào hứng hẳn lên, đồng loạt quay sang nhìn Dạ Linh — vẻ ngoài lạnh lùng thanh tú kia, lúc này lại không chút do dự mà thẳng thắn bước đến trước mặt Tang Nhiễm.

Ai nấy đều vô cùng chờ mong.

Thế nhưng ngay lúc đó...

"Quang! Quang! Quang!"

Một hồi tiếng chuông vang lên dồn dập, tiếng chuông hỗn loạn mà chói tai vô cùng. Âm thanh nặng nề đến từ đại đỉnh chuyên dùng để phát chuông khẩn cấp, âm lượng lớn đến mức rung cả màng nhĩ, khiến mọi người phải vội vàng che tai, sắc mặt ai nấy đều nhăn nhó khổ sở.

"Đây là tiếng chuông gì vậy? Sao khó nghe như tiếng va chạm giữa sống và chết thế này!"

Không khí toàn sân lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả Thuỷ Từ cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me