TruyenFull.Me

[BHTT-EDIT][ABO] Tiểu tướng quân chỉ đeo bám thê tử mù của nàng

Chương 61 - 62

Gangter_By

Chương 61

Chiều hôm ấy, lão gia họ Ninh cũng được đón từ tướng quân phủ sang. 

Vì sao không đón ngay sau khi hoà li ?

Bởi Ninh Phương muốn tĩnh lặng một chút, dù chỉ là nửa ngày thôi, nàng thực sự không muốn nghe Ninh Phát Tài càm ràm suốt ngày. 

Do Ninh Phát Tài muốn gặp Tống Trạch Lan, nên nàng cũng theo về. 

Nàng đến sớm hơn, cùng Kỳ Ấu An đứng sau lưng Ninh Phương chờ xe ngựa tới. 

Vừa bước xuống xe, Ninh Phát Tài đã giận dữ xông tới trước mặt Ninh Phương, giơ tay lên định mắng, nhưng Ninh Phương đã nhanh miệng hơn: "Phụ thân, người mắng con trước mặt tức nhi, sau này tức nhi vào cửa rồi con lấy gì lập uy?" 

Bàn tay khô như vỏ cây khựng lại giữa không trung, run nhẹ. 

Hồi lâu, Ninh Phát Tài không cam lòng rút tay về: "Đã thành nữ nhân bị phu quân bỏ rồi, còn đòi lập uy gì nữa? Chẳng xấu hổ à?" 

"Ngoại công, nương con là hoà li chứ không phải bị bỏ, đâu phải nữ bị nhân bị ruồng bỏ? Hơn nữa, nương con có con gái, có tức nhi, người cô đơn như Đại tướng quân Kỳ mới là kẻ bị ruồng bỏ chứ?" 

Nghe lời Kỳ Ấu An, Ninh Phát Tài trợn mắt như thấy ma. 

Rồi ông lại giơ tay chỉ trỏ Ninh Phương: "Con... con dạy Ấu An những gì vậy? Nói năng bậy bạ! Phỉ phui, sao có thể nói Đại tướng quân là kẻ bị ruồng bỏ..." 

"Phụ thân, nếu người chê con là nữ nhân bị ruồng bỏ, con cũng không giữ người ở lại nữa, để Ấu An đưa phụ thân về ngay bây giờ." 

Ninh Phương bỏ lời, không đỡ ông nữa, tự mình bước vào nhà. 

Ninh Phát Tài tức giận đến mức râu tóc dựng ngược, nhưng vẫn đành theo sau. Chân vừa bước qua ngưỡng cửa, Ninh Phương quay lại hừ lạnh: "Căn nhà này cũng là của nữ nhân bị ruồng bỏ mua đấy." 

Ninh Phát Tài: "..." 

Kỳ Ấu An đi phía sau, khẽ cù lòng bàn tay Tống Trạch Lan: " Thê tử, đừng sợ, nương ta chỉ nói vậy thôi, chắc chắn sẽ không làm khó nàng đâu." 

"An An..." 

Tống Trạch Lan không ngờ nàng lại làm chuyện trẻ con như vậy, khóe môi hơi nhếch lên đầy bất lực: "Ta biết rồi." 

... 

Ninh Phương tính toán thời gian vừa khéo, đón lão gia về là dùng bữa tối ngay. Ăn xong, bà viện cớ đi dạo tiêu thực dẫn Tống Trạch Lan và Kỳ Ấu An ra ngoài. 

Ninh Phát Tài vốn định đi theo, nhưng một là toàn nữ nhi bất tiện, hai là tuổi già sức yếu, đêm tối dễ vấp ngã. 

Gió mát trăng thanh, sao trời lấp lánh, ba người thong thả dạo bước trong sân vườn. 

Ninh Phương chợt nhận ra tức nhi này khá hữu dụng, ít nhất mỗi khi phụ thân mình định mắng còn phải kiêng dè, nên không ngại bị cười chê, cười tươi rói khoác tay Tống Trạch Lan: "Lan Nhi, giúp bá mẫu một việc nhé? Lão gia không vui vì chuyện hoà li của bá mẫu với Kỳ Triều Yến, ông ấy sẽ ở lại đến sau lễ thành thân của hai đứa mới về, nhân cơ hội chắc chắn sẽ mắng bá mẫu tiếp. Mấy ngày này con không có việc gì, hay là ở lại đây đi?" 

"Con ở phòng tân hôn, bá mẫu sẽ sắp xếp phòng khác cho Ấu An, giống như ở nhà vậy, bá mẫu đảm bảo không để Ấu An động đến con một ngón tay." 

Dù dân phong Đông Khải thoáng mở, nhưng tính cách Tống Trạch Lan tương đối trầm lặng, nàng ngại ngùng chưa thành thân đã ở lại, mím môi không nói gì. 

Ninh Phương đâu dễ bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục: "Lan Nhi, giúp bá mẫu đi mà, cũng coi như làm quen trước với nơi ở mới." 

Kỳ Ấu An cũng mong vị hôn thê ở lại: "Thê tử, nàng không phải muốn tránh Ngũ điện hạ sao? Ở đây nàng ấy chắc chắn không dám đến tìm." 

Ninh Phương lập tức phụ họa: "Đúng đấy! Một Càn Nguyên làm sao dám trơ trẽn đến đây tìm con? Bá mẫu sẽ cầm chổi đuổi nàng ấy hai dặm đường!" 

Nghe vậy, Tống Trạch Lan khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười nhẹ, không do dự nữa mà gật đầu đồng ý. 

"Vậy thời gian này để Ấu An đi theo con từng bước. Nếu con có mảy may tổn hại, cứ nói với bá mẫu, ta sẽ trị nó." 

Ninh Phương cười không khép được miệng, Kỳ Ấu An cũng vui vẻ: "Nương yên tâm, con có ngã cũng không để thê tử ngã." 

"Vậy mới phải..." 

... 

Kỳ Ấu An xác định vị hôn thê không về, liền tự mình đến y quán báo với Tống mẫu, còn dặn nếu có ai hỏi thăm Tống tỷ, thì nói nàng không khỏe, không tiếp khách được. 

Nếu là trước đây, Tống mẫu chắc chắn sẽ lo lắng cho con gái, nhưng hiện tại hai người sắp thành hôn, thêm vào đó những ngày qua tiếp xúc, bà cũng hiểu tính cách Ninh Phương và Kỳ Ấu An, nên vui vẻ đồng ý. 

Bà chỉ nhắc Kỳ Ấu An nhớ ba ngày trước hôn lễ phải đưa con gái bà về, theo tục lệ nơi bà, tân nhân trước hôn lễ ba ngày không được gặp mặt, nếu không sẽ xung khắc hỷ khí, không tốt cho cuộc sống phu thê sau này. 

Kỳ Ấu An tuy không kiêng kỵ, nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng. 

Đi về một chuyến, khi Kỳ Ấu An trở lại thì Tống Trạch Lan đã nghỉ ngơi rồi.

Kỳ Ấu An được người nhà dẫn đến phòng bên cạnh. Trong thời gian chờ đám cưới, nàng sẽ sống tại đây. 

Chỉ cách nhau bức tường mỏng, sau khi tắm rửa, Kỳ Ấu An nằm trên giường mà lòng phấn khích không sao ngủ được. Nàng năm lần bảy lượt bật dậy ra cửa, muốn sang phòng vị hôn thê ngủ cùng. 

Nhưng lại sợ nàng ấy nghĩ mình bất chính, lợi dụng cơ hộ chiếm tiện nghi, nên đành nén lòng không gõ cửa phòng bên. 

Ngoài cửa sổ tiếng ếch kêu xen lẫn côn trùng rả rích. Vầng trăng cũng e thẹn chui vào đám mây. 

Kỳ Ấu An trằn trọc mãi, khi trăng lại ló dạng thì nàng đã chìm vào giấc ngủ. 

Đêm mộng đẹp, gà gáy ba lần nàng vẫn chưa muốn tỉnh, ôm chăn mỏng lăn vào phía trong giường tiếp tục ngủ, mắt nhắm nghiền. 

Tống Trạch Lan đưa tay vuốt ve nhưng chỉ chạm vào tấm chiếu còn hơi ấm. Nàng khẽ mỉm cười, An An dường như rất thích ngủ nướng... 

Nàng muốn chiều theo, nhưng nếu một mình đi chào Ninh Phương, với tính khí của vị trưởng bối này, Kỳ Ấu An khó tránh khỏi bị mắng. 

Nhưng nếu không đi, làm con cháu thất lễ cũng không phải. 

Do dự một lúc, Tống Trạch Lan lại với tay vào trong: "An An, dậy đi..." 

Kỳ Ấu An đang mơ cùng vị hôn thê uống rượu hợp cẩn, mơ màng nghe thấy tiếng gọi, không phân biệt được thực hư. Phải đến khi bị gọi nhiều lần nàng mới ừ hừ đáp lại. 

Giọng nàng sau một đêm ngủ còn đầy buồn ngủ, mềm mại pha chút khàn khàn khiến Tống Trạch Lan lòng cũng dịu đi. Ngón tay ngọc mát lạnh khẽ lướt qua lông mày nàng rồi rút về. 

Nàng lặng lẽ ngồi chờ. 

Kỳ Ấu An bỗng bật dậy: "Thê tử?" 

"Thê tử! Sao nàng lại ở đây?" 

Nàng vui mừng khôn xiết, không tin nổi nhìn quanh, xác định rõ đây là phòng mình tối qua. 

Tống Trạch Lan nghe giọng nàng đầy hoài nghi, khẽ cười: "Ta biết nàng ở phòng bên, mở cửa là vào." 

Sự thật không đơn giản như lời nói. Vì bố cục phòng lạ, nàng va vấp nhiều lần mới tới được trước giường Kỳ Ấu An. 

"Vào là sờ được đến đây sao?" 

Kỳ Ấu An cũng không tin, nhanh chóng xuống giường: "Thê tử, ngươi có bị thương không?" 

Nàng nắm lấy đôi tay Tống Trạch Lan xem xét, thấy không sao liền quỳ xuống định vén váy lên. Dù Tống Trạch Lan điềm tĩnh đến đâu cũng thoáng đỏ mặt, vội vàng giữ chặt vạt váy: "An An..." 

"Ờ..." 

Kỳ Ấu An nhận ra, ngượng ngùng rút tay về: "Thê tử, ta... ta không cố ý, vừa ngủ dậy đầu óc còn chưa tỉnh..." 

Tống Trạch Lan gật nhẹ, khó giấu nổi ngại ngùng. Làn da trắng như ngọc phớt hồng, lan dọc cổ thon: "...An An, dậy đi." 

"À? Ừ, biết rồi, ta dậy đây." 

Kỳ Ấu An vội vàng nhặt quần áo bên cạnh, nhanh chóng chạy ra sau bình phong. 

Để lại Tống Trạch Lan một mình xoa ngực trấn tĩnh. 

Kỳ Ấu An thay đồ rất nhanh, nhưng lại ngập ngừng mãi mới dám ra. Suy nghĩ đủ đường, nàng lí nhí: "Thê tử, cho ta xem... chắc cũng không sao đâu nhỉ?" 

Vừa dẹp xong sự xấu hổ lại bùng lên. 

Tống Trạch Lan không biết nói gì, không phải không muốn, chỉ là ngại quá. 

Một lúc sau, nàng giả bộ bình tĩnh vén váy lên: "Hình như ta va vào góc bàn, chắc không sao." 

"Ta biết ngay không dễ dàng thế," Kỳ Ấu An lập tức lo lắng, quên cả giả bộ ấm ức, "Thê tử, có đau không? Để ta xem có nghiêm trọng không, trong phủ có sẵn thuốc..." 

"Không đau..." 

Tống Trạch Lan quay đi, khẽ co người lại. Cảm giác rõ ràng cho nàng biết vải quần đã bị xắn lên, để lộ da thịt trong không khí se lạnh. 

Kỳ Ấu An im lặng. Nàng thấy đôi chân trắng nõn của Tống Trạch Lan vài vết đỏ, đầu gối cũng hồng lên. May không bầm tím, nhưng nhìn cũng đau. 

Trong lúc nàng ngây người, Tống Trạch Lan mò mẫm kéo ống quần xuống, ngón tay run nhẹ lộ vẻ hoang mang, buông vạt váy xuống. 

"An An, nàng đi rửa mặt đi, lát nữa cùng ta chào Ninh bá mẫu. Ta mới đến, không thể thất lễ." 

Nàng vừa nói vừa đứng dậy. 

Kỳ Ấu An lập tức đè nàng ngồi xuống, dù không xin lỗi nhưng giọng đầy hối hận: "Thê tử, không cần chào, nương ta giờ chắc còn ngủ. Ngồi đây chờ, ta sai người lấy thuốc." 

"Không sao," Tống Trạch Lan nắm lấy tay áo nàng, giọng êm dịu như gió xuân, "An An, đây chẳng là gì, chỉ hơi đau một chút thôi." 

"Cần mà, đợi ta chút, ta về ngay." 

Kỳ Ấu An định đi, nhưng nàng kiên quyết không buông, gương mặt thanh tú nở nụ cười nhẹ: "An An, ta đâu phải đồ sứ, có quý giá thế đâu?" 

"Thê tử, tối qua ta mới hứa sẽ không để nàng bị thương..." 

Giọng Kỳ Ấu An trầm xuống: "Nàng không cho ta làm gì, ta không yên lòng." 

"An An, không phải lỗi của nàng, đừng tự trách. Nếu có lỗi là tại ta, ta tự ý vào một mình." 

Tống Trạch Lan ngập ngừng, như có chút áy náy: "Tiểu Nguyệt muốn đi cùng, nhưng ta... thấy để nữ tử khác vào phòng nàng không tiện nên từ chối." 

Tiểu Nguyệt là con gái Triệu mụ mụ, tối qua cùng một nữ tử tên Lê Nhĩ được Ninh Phương phân cho hầu hạ Tống Trạch Lan. 

Chính nàng dẫn Tống Trạch Lan đến cửa. 

Phải nói Tống Trạch Lan rất biết cách dỗ Kỳ Ấu An. Nàng lập tức vui vẻ, hớn hở: "Thê tử, hóa ra nàng cũng biết ghen. Nhưng dù thế nào cũng phải bôi thuốc, nương ta nói Khôn Trạch quân thân thể yếu ớt, không chịu được đau." 

Tống Trạch Lan tránh né chủ đề. Nếu không biết ghen, kiếp trước đã không mỗi lần Triệu Tiểu Ô gọi Kỳ Ấu An đi chơi lại kéo nàng đi hái thuốc. 

Nàng chỉ bất lực cười: "An An, nàng nhất định phải bị mắng mới chịu sao?" 

Với tính cách Ninh Phương, nếu biết Tống Trạch Lan bị thương trong phủ, chắc chắn sẽ mắng Kỳ Ấu An một trận. 

"Bị mắng cũng đáng." 

Kỳ Ấu An không ngần ngại đáp. 

Nàng không sao, nhưng vị hôn thê lại không nỡ... 

"..." 

Tống Trạch Lan bực bội, đành nhịn không véo tai nàng: "Không cần thuốc, An An xoa cho ta là được." 

Kỳ Ấu An nghĩ nên dùng thuốc tan máu bầm xoa thì tốt hơn, nhưng trong lúc do dự, Tống Trạch Lan đã tự mình cúi xuống xoa đầu gối. 

Thấy vậy, nàng đành quỳ xuống, tay vừa chạm vào vải mềm thì nghe tiếng thúc giục dịu dàng đầy vui vẻ: "An An, nhanh lên, một lát nữa là hết đau." 

"..."


Chương 62

Gần đến giữa trưa, Ninh Phương mới thong thả thức dậy, rửa mặt chỉnh tề rồi thong dong xuất hiện bên bàn ăn. 

Ninh Phát Tài tức giận đến nỗi khói bốc lên đầu, chẳng thèm liếc nhìn con gái một cái, vừa ăn vừa thỉnh thoảng khịt mũi lạnh lùng, sự bất mãn hiện rõ trên mặt. 

Ninh Phương muốn làm ngơ cũng khó, nhưng bà không trực tiếp hỏi phụ thân, mà quay sang hỏi Kỳ Ấu An: "Ấu An, ông ngoại con lại làm sao thế?" 

Kỳ Ấu An ngượng ngùng cười: "Nương, có lẽ ông ngoại đang giận con." 

Sáng sớm, nàng bị thê tử thúc giục sang chào hỏi, vừa hay gặp ông ngoại, bị bắt ở lại nghe một trận giáo huấn, bảo nàng khuyên nương làm lành với mẫu thân. Nàng không đồng ý... 

"Ồ..." 

Ninh Phương cảm thấy không phải vậy, rõ ràng cha mình đang giận mình, nên bà không hỏi nguyên do, chỉ nói: "Vậy con xin lỗi ông ngoại đi, đừng để ông ăn cơm mà mặt cứ chùng xuống." 

"...Dạ." 

Kỳ Ấu An ngoan ngoãn gật đầu, quay sang xin lỗi Ninh Phát Tài. Nhưng ông vẫn mặt dài: "Không phải lỗi của Ấu An, là con làm ta tức giận." 

"Sáng sớm ta đã đến đây, thúc giục con hết lần này đến lần khác, vậy mà con vẫn thong thả đến giờ mới chịu ló mặt. Ta tưởng con định trốn trong phòng cả đời không ra nữa cơ!" 

Ninh Phương phe phẩy chiếc quạt lụa nhanh hơn, có lẽ hơi áy náy: "Con đâu có nhiều tuổi như phụ thân? Người không buồn ngủ, chứ con buồn ngủ lắm, chẳng lẽ không cho con ngủ thêm chút sao?" 

Ninh Phát Tài tuổi già, ngủ ít là chuyện thường. Ông trợn mắt giận dữ một hồi, rồi quay sang Kỳ Ấu An: "Ấu An, ăn xong con dẫn Lan Nhi ra ngoài dạo chơi đi, ông ngoại cho tiền." 

Nói rồi, ông chậm rãi lấy từ trong ngực ra một phong bao đỏ đã bọc kỹ, đưa đến trước mặt Tống Trạch Lan: "Lan Nhi, đây là lễ vật ông ngoại tặng cháu, lẽ ra phải đưa từ hôm qua, nhưng ông già rồi hay quên, nên bỏ sót." 

Đây là lần đầu Tống Trạch Lan đến nhà Kỳ Ấu An, theo lễ nghi thì đúng là phải có. 

"Cảm ơn ông ngoại." 

Trước đây, Ninh Phát Tài cũng thường lén cho Kỳ Ấu An tiền tiêu vặt, nên nàng không khách sáo, cười hì hì nhận lấy rồi nhét vào tay thê tử mình, không cho Tống Trạch Lan có cơ hội từ chối. 

Tống Trạch Lan hơi e lệ, chống tay vào bàn đứng dậy, đôi mắt mờ ảo như khói sương nhẹ nhàng hướng về phía Ninh Phát Tài, cúi người thi lễ: "Lan Nhi đa tạ ông ngoại." 

Kỳ Ấu An cũng vội vàng đứng lên đỡ nàng. 

Ninh Phát Tài lúc này mới hài lòng, gật đầu cười: "Có gì mà khách sáo với ông ngoại, ngồi xuống dùng bữa đi." 

Ninh Phương nhìn hai người họ ngồi xuống, rồi bực bội quay đi: "Mấy món quà nhỏ mọn thế này mà đã mua chuộc được hai người rồi? Ông ngoại cho bao nhiêu, nương cho gấp mười lần, hai đứa cứ an phận ở trong phủ nhé." 

Bà hiểu rõ ý đồ của phụ thân mình – muốn đưa Lan Nhi ra ngoài để có thể riêng răn dạy bà. Không đời nào! 

Vừa buông lời, Ninh Phát Tài đã nổi giận: "Ninh Phương, con nhất định phải cãi lời ta phải không?" 

Những năm qua, con gái ông nhờ hồi môn và sính lễ ngày trước mà mở được nhiều cửa hiệu, làm ăn phát đạt. Chỉ riêng trong Thanh Thành, ông đã biết có mấy cửa hàng ăn nên làm ra đều là của con gái mình. 

Nói mười lần là mười lần, Ninh Phương tuyệt đối không phải loại người buông lời suông. Ông Ninh Phát Tài chỉ là một địa chủ nhỏ, sao có thể so bì được với cô con gái tay hòm chìa khóa này? 

Thấy phụ thân sắp đập bàn nổi giận, Ninh Phương vội vàng gấp quạt lại, khẽ nhắc: "Phụ thân, cháu dâu đang ngồi đây..." 

"..." 

Ninh Phát Tài hít một hơi sâu, gượng cười: "Ăn cơm đi, không lại nguội hết." 

Kỳ Ấu An nín cười, gắp thức ăn cho thê tử. Ninh Phương cũng gắp một đũa cho Tống Trạch Lan, mắt cười híp lại trông càng đắc ý: "Lan Nhi ăn nhiều vào, con nhìn xem, lại gầy đi rồi." 

"Đa tạ bá mẫu..." 

Bữa trưa kéo dài gần một khắc, cuối cùng cũng qua trong yên ổn. 

Ninh Phương còn phải giám sát gia nhân sửa soạn lại hôn lễ trong phủ, nghỉ ngơi chốc lát lại vội vã ra đi. 

Ninh Phát Tài đứng nhìn theo, thở dài não nuột nhưng vì có mặt tiểu bối nên đành lẳng lặng quay về phòng nghỉ trưa. 

Đại sảnh rộng lớn giờ chỉ còn Kỳ Ấu An và Tống Trạch Lan. 

Gia nhân vào dọn dẹp bát đĩa, Kỳ Ấu An nhẹ nhàng đỡ nàng: " Thê tử, mình về phòng nghỉ hay dạo vườn cho tiêu cơm?" 

Tống Trạch Lan vốn có thói quen ngủ trưa, nhất là mùa hè hầu như ngày nào cũng ngủ. 

Vừa nghe hỏi, nàng đã khẽ ngáp, ngón tay thon trắng muốt che lên môi, giọng nói nhẹ nhàng pha chút uể oải: "An An, ta muốn đi dạo chút rồi mới ngủ. Ăn no quá..." 

"Thôi để ta bế nàng về nghỉ," Kỳ Ấu An thấy nàng buồn ngủ không mở nổi mắt, liền ôm eo bế lên, "Về phòng ta xoa bụng cho, nàng cứ yên tâm ngủ." 

"Chẳng..." 

Tống Trạch Lan chưa kịp từ chối, đôi chân đã rời khỏi mặt đất. Nàng giật mình, vô thức ôm lấy cổ Kỳ Ấu An, rồi nhanh chóng thả lỏng, khóe môi hơi mím lại đầy e lệ: "An An, đặt ta xuống, để ta tự đi." 

Kỳ Ấu An biết nàng lo lắng gì: "Không ai thấy đâu. Trong phủ ít người lắm, nương ta chỉ mang theo mấy người từ viện cũ sang. Người mới tuyển đều ở ngoài viện, không vào đây được." 

"Nhỡ có người thấy thì sao?" 

Tống Trạch Lan chống tay lên ngực nàng, cố gắng đẩy ra. 

Kỳ Ấu An lại ôm chặt hơn, mép nhếch lên đầy hứng khởi: "Nếu bị thấy, ta sẽ bảo thê tử làm nũng đòi bế, không chịu tự đi đấy." 

"An An..." 

Tống Trạch Lan không nhúc nhích được, bỗng hiểu ra đang bị trêu chọc, lại thả lỏng người, nụ cười thoáng hiện trên môi: "Vậy nàng nói xem, ta làm nũng thế nào..." 

Thiên hạ đều khen nàng ôn nhu đoan trang, chuyện làm nũng... nàng còn chưa từng biết mình có thể như vậy. 

Đôi mắt mơ màng như sương khói ánh lên tia thích thú, Tống Trạch Lan hướng về phía Kỳ Ấu An, chờ đợi câu trả lời. 

Kỳ Ấu An biết nàng không nhìn thấy gì, cười khẽ một tiếng, bước đi trên lối nhỏ râm mát: " Thê tử nếu muốn biết, ta sẽ kể tỉ mỉ cho nghe." 

Nàng nhớ lại đêm mưa đó, Tống tỷ tỷ cứ luồn vào lòng mình, giọng thì thầm mê hoặc pha chút uất ức bất an. Sự ỷ lại chân thành ấy... khiến trái tim nàng tan chảy. 

Hương sen thanh khiết từ đầm nước tỏa ra, phảng phất trên con đường lát đá cuội. 

Kỳ Ấu An hít sâu làn hương, rồi giả bộ nghiêm túc bịa chuyện: "Vừa nãy thê tử vừa kéo tay áo ta, vừa dùng giọng ngọt ngào nói 'An An bế ta, ta mệt quá không đi nổi, muốn An An bế về ngủ, không thì ta nằm đây luôn'..." 

Đang nói, tầm mắt nàng chợt va phải Ninh Phương - người không hiểu sao đã quay lại. 

Ninh Phương nheo mắt nhìn con gái, nhẹ nhàng kéo váy lịch sự nhường lối. Phía sau, Vương ma ma cùng mấy thị nữ bụm miệng cười, cũng nín thở lảng ra xa. 

Có lẽ họ đều biết thiếu phu nhân là người cực kỳ e lệ. 

"..." 

Kỳ Ấu An vô cùng xấu hổ, không biết họ đã nghe được bao nhiêu. Mặt ngoài tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đang gào thét: Triệu mụ mụ phải hôm qua đã về cùng ông ngoại sao? Sao hôm nay lại là Vương ma ma lắm mồm đi theo nương? 

Bị Vương ma ma nhìn thấy, khác gì cả phủ đều biết? Không những thế, bà ta còn thêm mắm thêm muối... 

Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Ấu An cảm thấy người vợ trong lòng mình như củ khoai nóng... 

Tống Trạch Lan không biết chuyện, tưởng nàng bí từ nên cười khẽ: "An An, sao không nói tiếp? Ta nằm đất rồi sao? Là ăn vạ hay làm gì? Thật sự rất tò mò..." 

"..." 

Kỳ Ấu An đỏ mặt như tôm luộc, ấp úng vài tiếng rồi nhanh chân bước qua mặt nương, vội vã rời đi. 

Ninh Phương lúc này mới bật cười, cong cả người: "Không ngờ a... không ngờ con bé Ấu An lại khéo dỗ thê tử thế. Ta cứ tưởng nó đần độn chẳng biết đường ve vãn." 

Vương ma ma cũng cười không ngậm miệng: "Thiếu phu nhân nhà ta nữa, không thấy tận mắt già này chết cũng không tin nàng ấy lại có thể bỏ lễ tiết đùa cợt với đại tiểu thư như vậy..." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me