[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương
Chương 72: Chết ngạt
Chương 72: Chết ngạt
Bị nụ hôn chúc ngủ ngon của Vân An khuấy đảo, cả một đêm Tần Tranh toàn mơ thấy những giấc mơ không đứng đắn. Đây là lần đầu tiên cô biết, hóa ra giấc mơ cũng có thể nối tiếp nhau. Giấc mơ trước Vân An lột sạch đồ cô, giấc mơ sau, Vân An lại chui ra từ trong chăn cô, đến giấc mơ sau nữa, hai người thậm chí còn xuất hiện cảnh tượng như trong tiểu thuyết.Đáng sợ thật!Hôm sau tỉnh dậy, trông Tần Tranh như con ma nữ, cô ngồi bên mép giường, tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm vào chuông báo thức trên điện thoại với ánh mắt vô cùng oán hận. May mà tối hôm trước cô ngủ đủ giấc, nếu không cứ đi leo núi với bộ dạng này, cô không đột tử mới là lạ.Ngủ không ngon nên khí sắc của Tần Tranh cũng không tốt, sắc mặt lại càng tệ hơn.Lúc Vân An thu dọn xong xuôi ra ngoài gọi Tần Tranh đi chung, liền thấy mặt cô tối sầm lại, ánh mắt đầy ai oán.Mặc dù ánh mắt cô lúc này cũng 'oán hận', nhưng lại hoàn toàn khác với lần ở bệnh viện, trong vẻ giận dỗi còn mang theo một chút bực tức. Tối hôm qua sau khi Vân An về, nhóm chat nhỏ vẫn còn đang tán gẫu, nàng xem qua mấy lần rồi nhắn cho Tần Tranh:【Cậu ngủ chưa?】Tần Tranh không thèm để ý đến nàng, ngược lại còn nhắn trong nhóm nhỏ:【Tối nay mình có đến cái công viên mới xây, cảnh vật không tệ, lần sau chúng ta có thể cùng nhau đi dạo.】Vân An tưởng Tần Tranh không thấy tin nhắn của mình, lại gửi cho cô thêm một tin nữa:【Tranh Tranh ơi.】Tần Tranh vẫn không trả lời nàng.Lúc đó, suýt chút nữa Vân An đã muốn bò dậy khỏi giường để gõ cửa nhà Tần Tranh. Nhưng sau đó nghĩ lại, có phải vì nàng hôn Tần Tranh, nên cô mới không để ý đến nàng không.Như thể đã tìm ra điểm mấu chốt, nàng gọi điện cho Tần Tranh, lần này thì cô bắt máy.Giọng Tần Tranh không mấy thân thiện: "Cái gì?"Dữ dằn.Dữ dằn mà đáng yêu ghê.Vân An nói: "Có phải cậu giận rồi không?"Tần Tranh: "Mình giận cái gì?"Vân An nói: "Mình hôn cậu nên cậu giận hả?"Tần Tranh nói: "Cậu biết...""Nhưng mình không thể hôn cậu sao?" Vân An nói rất nhỏ: "Cậu còn nói, muốn thích mình nhiều hơn một chút mà."Tần Tranh:...Cô im lặng.Vân An gọi một tiếng: "Tranh Tranh."Tần Tranh nói: "Đừng có gọi mình. Không biết."Nói rồi, cô cúp máy cái rụp.Vân An tưởng rằng qua một đêm, cơn giận của cô hẳn đã nguôi ngoai, không ngờ lại còn dữ dội hơn tối qua. Vân An nén một hơi, thấy Tần Tranh cầm ba lô, bèn nhanh tay đặt nó vào giỏ xe trước một bước. Lòng bàn tay Tần Tranh trống rỗng, Tần Quế Lan ở phía sau không yên tâm: "Leo lên được thì cứ leo, leo không nổi thì dừng lại nghỉ, cũng đâu phải thi đấu, không quan trọng đến thế. Con đừng có gắng gượng, có nghe chưa?"Trời vừa sáng là Tần Tranh đã nghe câu này đến tám trăm lần, cô gật đầu: "Dạ con biết rồi mẹ."Tần Quế Lan nháy mắt với Vân An: "Vân An, phiền con giúp dì chăm sóc nó nhé."Tần Tranh nói: "Mẹ, con có phải búp bê vải đâu mà yếu ớt thế."Vân An nhìn Tần Tranh, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của cô: "Mình là búp bê vải chắc? Cậu không thể dùng chút sức ôm mình sao?"Tần Tranh đẩy cánh tay nàng: "Không đi hả?"Vân An hoàn hồn, nhìn Tần Tranh thật sâu rồi gật đầu.Sau khi hai người lên xe, Vân An nói: "Tranh Tranh, cậu ôm chặt một chút."Tần Tranh đang nắm lấy vạt áo bên hông Vân An thì bị nàng kéo một cái, đặt tay lên bụng nàng. Hai tay Tần Tranh vòng qua eo Vân An, lúc chiếc xe đạp xóc nảy, cô liền ôm chặt lấy Vân An.Má cô cũng áp sát vào lưng Vân An.Vân An cụp mắt, che đi vẻ u ám vừa thoáng qua đáy mắt.Còn chưa đến trường thì họ đã gặp Thời Tuế ở cổng. Thời Tuế không mang cặp mà đeo một cái túi màu đen khá lớn, tất cả đồ ăn vặt tối qua cô ấy nói đều ở trong đó. Khương Nhược Ninh và Diệp Dư mang một ít nước và trái cây, Tần Tranh nghĩ họ làm quá, chỉ có một ngày mà cứ như đi cả tuần, nhưng ai ngờ các bạn học khác còn làm quá hơn.Vu Bất Tiện thậm chí còn mặc một chiếc váy cotton, bên trong là quần tất màu da. Cuối tuần đi leo núi, tuy giáo viên không yêu cầu phải mặc đồng phục, nhưng cô ta ăn mặc như vậy vẫn bị cô Chu mắng cho một trận, nhưng người đã đến rồi, cũng không thể nào đuổi về thay đồ được. Cô Chu lườm Vu Bất Tiện một cái, vô cùng không vui.Không biết bạn học nào đó nói nhỏ: "Các cậu nhìn cậu ta kìa, còn trang điểm nữa.""Thật sự không hiểu nổi, cậu ta với Khúc Hàm cứ cho qua chuyện là được rồi, sao ngày nào cũng kiếm chuyện với cậu làm gì chứ?" Khương Nhược Ninh lẩm bẩm.Tần Tranh nhìn về phía Khúc Hàm.Khúc Hàm đang nhìn Vân An.Vân An đứng bên cạnh Tần Tranh, đeo cặp sách, dáng vẻ chịu thương chịu khó. Khúc Hàm cúi đầu xuống.Khương Nhược Ninh phát hiện ra manh mối, cô ấy tò mò hỏi Vân An: "Rốt cuộc cậu đã gieo thương nhớ thế nào vậy?"Vân An nhíu mày: "Cái gì?""Khúc Hàm đó." Khương Nhược Ninh hỏi: "Tại sao cậu ta lại thích cậu?""Sao mà mình...""Bởi vì cậu ấy đã cõng Khúc Hàm." Tần Tranh thì biết rất rõ chuyện này.Thời Tuế và Diệp Dư lập tức dỏng tai lên nghe, Tần Tranh nói: "Các cậu không biết hả?"Khương Nhược Ninh là người lắc đầu đầu tiên.Tần Tranh cũng phải chịu thua trí nhớ cá vàng của họ, nói: "Có lần trong giờ Thể dục, Khúc Hàm bị đau bụng, là Vân An cõng cậu ấy đến phòng y tế.""Chỉ vậy thôi á?" Khương Nhược Ninh vừa định nói, vậy thì cũng đâu đến nỗi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nếu lúc cô ấy đau bụng mà có một cô gái vừa xinh vừa ngầu cõng cô ấy chạy đến bệnh viện.Chắc tim sẽ đập thình thịch nhỉ?Đột nhiên có chút hiểu cho Khúc Hàm rồi.Khương Nhược Ninh vỗ vào má mình một cái, bốn người còn lại đều nhìn sang, Khương Nhược Ninh nói: "Mình có tội, bắt mình lại đi."Bốn người còn lại:...Đúng là rất muốn báo cảnh sát bắt cậu đi thật.Thời Tuế nhớ ra: "Thì ra lúc đó là cậu cõng Khúc Hàm đến phòng y tế."Diệp Dư thì hoàn toàn không biết chuyện này. Giờ Thể dục cô ấy thường tìm một góc nào đó để ngồi, trừ khi kiểm tra thể chất thì mới hoạt động cùng mọi người, nên cô ấy hoàn toàn không hay biết chuyện này.Thời Tuế vốn cũng không nhớ, vì lúc đó Vân An mới chuyển đến, cô ấy chưa thân với Vân An, tên và mặt còn chưa khớp với nhau nên không nhớ kỹ, bây giờ được Tần Tranh nhắc mới nhớ ra.Khương Nhược Ninh nói: "Hối hận rồi chứ gì?"Vân An lắc đầu: "Chung quy phải có người lên giúp mà."Thời Tuế khen nàng: "Giác ngộ cao thật."Tần Tranh cũng chỉ nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc nàng một cái.Nếu vì cứu người mà bị người được cứu bám lấy, có lẽ một số người sẽ hối hận rằng, tại sao lúc đầu lại cứu người đó? Nhưng Vân An thì không, nàng chưa bao giờ nghĩ như vậy cả.Trước đây Tần Tranh còn thấy lạ, không hiểu cái cảm giác chính nghĩa từ trong xương cốt của nàng là từ đâu mà ra.Sau này mới biết, đó là do được uốn nắn từ nhỏ.Cô không thích Khúc Hàm vì chuyện này mà quấn lấy Vân An, nhưng cô lại càng không thể nhìn Vân An thấy chết mà không cứu, như vậy chắc chắn Vân An sẽ còn đau khổ hơn cô nhiều.Vậy thì, sau này cô có thể yên tâm và thoải mái trói buộc Vân An bên cạnh mình sao?Khương Nhược Ninh ghé sát vào Tần Tranh, hỏi cô: "Nghĩ gì vậy? Chẳng nói chẳng rằng."Tần Tranh cụp mắt: "Không có gì.""Đừng có giả vờ." Khương Nhược Ninh nói: "Mình biết cậu ghen nhưng lại ngại không dám nói, có chị em ở đây chống lưng cho cậu, nếu Vân An mà dám thân thiết với Khúc Hàm thêm một chút, mình sẽ...!"Tần Tranh nghiêng đầu, nhìn Khương Nhược Ninh, vẻ mặt vừa xinh xắn vừa đáng yêu: "Cậu sẽ thế nào? Đánh chết cậu ấy à?"Mặc dù kiếp trước Khương Nhược Ninh đã nói cả trăm lần rằng, nếu cô ấy gặp Vân An trước Tần Tranh, chắc chắn sẽ mắng chết hoặc đánh chết Vân An, tuyệt đối không để họ gặp nhau. Nhưng có một lần, khi họ từ sàn catwalk đi vào hậu trường, Khương Nhược Ninh hiếm khi im lặng. Lúc đó cô tưởng Khương Nhược Ninh không khỏe, cứ gặng hỏi cô ấy bị sao vậy, nhưng Khương Nhược Ninh nói: "Không có gì."Giọng cô ấy trầm xuống, sắc mặt rất không vui, Tần Tranh cảm thấy kỳ lạ, nhưng Khương Nhược Ninh không chịu nói, cô cũng không thể cạy miệng cô ấy ra được. Mãi đến khi sắp kết thúc, Khương Nhược Ninh mới miễn cưỡng nói: "Cậu ra hàng ghế khán giả xem thử đi."Cô không hiểu tại sao, từ rìa hậu trường nhìn ra hàng ghế khán giả, toàn là những người quen mặt, nhưng không biết Khương Nhược Ninh muốn cô nhìn ai.Khương Nhược Ninh cũng bị hỏi đến mức phải đứng dậy, đến bên cạnh cô, nói: "Không có à?"Cô thắc mắc: "Cái gì mà có hay không?"Khương Nhược Ninh nói: "Vừa nãy, hình như mình thấy Vân An."Cô lập tức sững người tại chỗ, không nghĩ ngợi gì mà từ hậu trường chạy ra hàng ghế khán giả. Hầu hết đều là những người quen mặt, ít nhất cũng đã từng chạm mặt vài lần. Nhưng trong số những người quen thuộc này, cô lại không thấy người quen thuộc hơn cả.Khương Nhược Ninh nói: "Có lẽ là mình nhìn nhầm."Cô cúi đầu.Khương Nhược Ninh nói: "Xin lỗi nhé Tranh Tranh.""Cậu xin lỗi mình làm gì." Cô nói: "Không phải cậu nói, gặp cậu ấy là phải đánh chết cậu ấy sao?""Đúng vậy, mình nhất định sẽ đánh chết cậu ta!" Khương Nhược Ninh nói: "Trước khi đánh chết cậu ta, mình phải bắt cậu ta nói cho rõ ràng với cậu đã.""Đánh chết cậu ấy thì đánh chết cậu ấy!" Khương Nhược Ninh nói: "Ai bảo cậu ấy thân thiết với Khúc Hàm làm chi."Giọng nói trong trẻo chồng lên ký ức, Tần Tranh nghe vậy thì bật cười thành tiếng. Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh, cậu tức điên rồi hả?"Tần Tranh nói: "Không có."Nói rồi, cô đưa một tay ra, ôm lấy cánh tay Khương Nhược Ninh, khoác tay cô ấy và nói: "Lát nữa lên xe chúng ta ngồi cùng nhau nhé."Khương Nhược Ninh vừa định nói "Được thôi", nhưng vừa quay đầu lại, cô ấy đã liếc thấy ánh mắt ai oán của Vân An. Lời nói mắc nghẹn trong cổ họng, cô ấy nuốt khan một cái. Không lâu sau xe buýt đã đến, mọi người lên xe theo thứ tự chỗ ngồi, nhưng không cần phải ngồi đúng chỗ, có thể đổi vị trí cho nhau. Vốn dĩ Tần Tranh thật sự định ngồi cùng Khương Nhược Ninh, cô lên xe trước, chọn một vị trí cạnh cửa sổ. Khúc Hàm ngồi ở dãy bên kia lối đi của cô, hai người một trái một phải chiếm giữ vị trí cạnh cửa sổ. Tần Tranh ngồi xuống rồi nhìn Khương Nhược Ninh ở phía sau đang chuẩn bị lên xe.Khương Nhược Ninh đối diện với ánh mắt của Tần Tranh thì tê cả da đầu, đối diện với ánh mắt của Vân An thì tê càng thêm tê. Lúc đến chỗ của Tần Tranh, chân cô ấy đi không nổi nữa, mà phía sau lại là Vân An.Nếu cô ấy ngồi cạnh Tần Tranh, lỡ Vân An dỗi rồi ngồi cạnh Khúc Hàm thì sao?Không được!Tuyệt đối không được!Thà để bạn thân ấm ức, chứ không thể để cho kẻ địch sung sướng được!Khương Nhược Ninh nghĩ vậy thì lập tức thông suốt, xoay mông một cái, ngồi thẳng xuống bên cạnh Khúc Hàm. Khúc Hàm trợn tròn mắt, Khương Nhược Ninh còn đẩy Vân An ngồi xuống bên cạnh Tần Tranh, Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh qua Vân An.Giọng nói trầm thấp mang theo sự đe dọa vang lên: "Khương Nhược Ninh!"Còn có chút nghiến răng.Khương Nhược Ninh làm như không nghe thấy, hắng giọng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Thời Tuế lên xe thấy vị trí của hai người thì khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn ngồi phía trước Khương Nhược Ninh. Vu Bất Tiện bám sát sau lưng Thời Tuế, vốn dĩ cô ta định ngồi cạnh Khúc Hàm, nhưng ai ngờ bị Khương Nhược Ninh nhanh chân chiếm trước. Ánh mắt cô ta lườm Khương Nhược Ninh, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Khương Nhược Ninh vậy!Sướng thật.Sướng điên luôn!Khương Nhược Ninh không nhịn được mà khoe khoang trong nhóm nhỏ:【Các cậu thấy không? Ánh mắt hồi nãy Vu Bất Tiện nhìn mình ấy!】Không ai thèm để ý đến Khương Nhược Ninh, Diệp Dư còn chưa lên xe nên không biết sóng ngầm cuồn cuộn trên xe, bèn phối hợp hỏi:【Ánh mắt cậu ta nhìn cậu làm sao?】Khương Nhược Ninh:【Hận mình chết đi được!】Cậu có máu M à?Tần Tranh nhắn:【Lát nữa trên xe cậu tuyệt đối đừng ngủ nhé.】Khương Nhược Ninh:【? Mắc gì?】Tần Tranh:【Mình sợ người bên cạnh cậu sẽ làm cậu chết ngạt mất.】Khương Nhược Ninh:【...】---Tác giả có lời muốn nói:Khương Nhược Ninh: Người con gái tấu hài một cách nghiêm túc.Bốn người còn lại:...Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me