TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 73: Ngồi xe

pastanista

Chương 73: Ngồi xe

Khương Nhược Ninh nhìn lén Khúc Hàm nhưng bị Khúc Hàm bắt tại trận, Khúc Hàm khó chịu: "Mắc gì cậu ngồi cạnh tôi?"

Hai người này đến để khắc cô ấy sao?

Đầu tiên là Tần Tranh chiếm vị trí bạn cùng bàn của cô ấy!

Bây giờ thì đến lượt Khương Nhược Ninh?

Hai người này thật quá ghê tởm!

Khúc Hàm nghiến răng nghiến lợi. Khương Nhược Ninh vừa mới nghe thấy tiếng nghiến răng của Tần Tranh thì đầu quả tim đã run lên, bây giờ nghe Khúc Hàm nghiến răng, trong lòng lại sướng điên lên được. Khương Nhược Ninh làm bộ không biết gì: "Không được ngồi hả? Thầy cô quy định mà ta?"

"Cậu bị điên à?" Khúc Hàm cũng không nhịn được nữa, buột miệng nói bậy.

Khương Nhược Ninh cợt nhả: "Đúng đó, cậu có thuốc không?"

Khúc Hàm muốn xé nát vẻ mặt tươi cười của Khương Nhược Ninh!

Thời Tuế ở phía trước thấy hai người đang đối đầu gay gắt, không nhịn được mà quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Khúc Hàm, hay là chúng ta đổi chỗ cho nhau nhé?"

Vu Bất Tiện vừa nghe đã vểnh tai lên, cũng quay đầu lại, mong chờ nhìn Khúc Hàm. Khúc Hàm đang nổi nóng, nghe Thời Tuế nói liền bực dọc: "Ai thèm đổi với cậu!"

Đừng tưởng cô ấy không biết, Thời Tuế đã sớm cùng hội cùng thuyền với bọn Tần Tranh.

Ghê tởm!

Đúng ghê tởm!

Hôm đổi chỗ Khúc Hàm đã tức một lần, hôm nay lại thêm lần nữa. Cô ấy thấy đầu óc choáng váng, bèn nhắm mắt hít sâu một hơi, Vu Bất Tiện nhắn tin cho cô ấy:【Khúc Hàm, qua ngồi cạnh mình đi.】

Nhìn thấy tin nhắn của Vu Bất Tiện, Khúc Hàm cũng tủi thân:【Không qua.】

Dựa vào cái gì cô ấy phải đổi chỗ?

Dựa vào cái gì Vân An không ngồi cạnh cô ấy?

Dựa vào cái gì Vân An chỉ tốt với một mình Tần Tranh?

Mắt Khúc Hàm đỏ hoe.

Khương Nhược Ninh vốn còn định trêu chọc Khúc Hàm, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy mắt Khúc Hàm đỏ lên. Khương Nhược Ninh không khỏi nhíu mày, lập tức nhắn trong nhóm nhỏ:【Ê, hình như Khúc Hàm khóc rồi.】

Tần Tranh:【Vậy cậu an ủi cậu ta một chút xem sao?】

Khương Nhược Ninh:【...】

Khương Nhược Ninh:【Có phải mình làm cậu ta khóc đâu, mắc gì mình phải an ủi? Vân An, cậu ra mà dỗ đi.】

Vân An:【?】

Khương Nhược Ninh:【Thôi bỏ đi, cậu mà qua dỗ cậu ta, Tranh Tranh sẽ giết mình mất.】

Tần Tranh:【?】

Khương Nhược Ninh đặt điện thoại xuống, quay đầu lại, thấy đôi mắt Khúc Hàm đẫm lệ đỏ hoe thì bĩu môi: "Cậu có cần phải đến mức đó không?"

Khúc Hàm: "Cậu thì biết cái thá gì!"

Khương Nhược Ninh nói: "Tôi chẳng thầm thương trộm nhớ ai bao giờ, đương nhiên là tôi không biết rồi."

Khúc Hàm bị Khương Nhược Ninh làm nghẹn một hơi, suýt nữa thì chết nghẹn. Sắc đỏ từ đôi mắt Khúc Hàm đã lan tràn khắp mặt, Khương Nhược Ninh cảm giác giây tiếp theo đầu Khúc Hàm sẽ bốc khói mất.

Khương Nhược Ninh:【Hình như cậu ta giận hơn rồi, làm sao bây giờ?】

Tần Tranh:【Cậu đã làm gì?】

Khương Nhược Ninh:【Không phải cậu bảo mình an ủi cậu ta à?】

Tần Tranh:【...】

Thời Tuế ngồi ngay phía trước hai người, nghe được toàn bộ quá trình:...

Diệp Dư mới vừa lên xe, nhìn thấy cảnh tượng khó đỡ này:...

Cuối cùng, Diệp Dư chọn ngồi ở ghế sau lưng Tần Tranh, vừa hay chỗ đó không có ai. Lúc ngồi xuống, Diệp Dư dùng ngón tay chọc nhẹ vào vai Tần Tranh, Tần Tranh quay đầu lại, Diệp Dư cong cong mặt mày: "Tranh Tranh, mình ngồi sau cậu nha."

Tần Tranh gật đầu, cười cười: "Mình biết rồi."

Vân An liếc nhìn, Tần Tranh cười với Diệp Dư thì rất dịu dàng, ý cười trong mắt rõ ràng, vẻ mặt vui vẻ.

Sao đối với nàng lại hung dữ như vậy chứ.

Vân An không vui, bèn xoay mặt Tần Tranh lại. Tần Tranh bị Vân An dùng hai tay ôm lấy mặt nên hơi ngây ra, nếu không phải đang ở trên xe, cô thật sự sợ giây tiếp theo Vân An sẽ làm ra hành động gì đó quá trớn.

Tần Tranh nuốt nước bọt, hỏi nàng: "Cậu làm gì đó?"

Vân An nói: "Cười với mình đi."

Tần Tranh:...

Cô cúi đầu, cắn vào ngón tay đang ôm lấy gò má mình. Vân An bị đau nên buông cô ra, nhíu mày: "Sao cậu vẫn còn giận mình vậy?"

Tần Tranh nói: "Vì hôm qua cậu chưa được mình đồng ý!"

Vân An nói: "Vậy được cậu đồng ý thì có thể, đúng không?"

Tần Tranh:...

Trong thế giới của người này, lẽ nào không có hai chữ "không thể" hay sao?

Cô đúng là cạn lời với Vân An.

Vậy mà Vân An lại bám riết không buông: "Mình biết rồi, lần sau mình sẽ hỏi cậu."

Còn có lần sau nữa chứ.

Tần Tranh nghĩ đến nhiệt độ nóng bỏng của Vân An đêm qua khiến cô "phát sốt" cả một đêm, cô cắn môi, không nói gì.

Diệp Dư tò mò: "Các cậu đang nói gì vậy?"

Mặt Tần Tranh nóng bừng, cô đáp lại: "Không có gì, cậu ăn táo không?"

Diệp Dư lắc đầu: "Bữa sáng còn chưa tiêu hóa hết nữa."

Tần Tranh "Ừm" một tiếng, dựa vào ghế ngồi. Vân An nghiêng đầu qua, đuôi tóc rơi xuống bên cạnh người Tần Tranh. Tóc nàng vừa cứng, vừa dày và đen, lúc lướt qua ngón tay Tần Tranh, cô bèn giật một cái. Vân An khẽ "A" một tiếng, quay đầu lại.

Tần Tranh vui rồi.

Vân An nói: "Cậu giật tóc mình làm gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Tóc cậu vượt giới rồi."

Vân An nói: "Vượt giới thì sao? Giữa chúng ta còn cần vạch vĩ tuyến 38 hả?"

Tần Tranh quay đầu: "Không cần à?"

Vân An hỏi: "Có cần không?"

Tần Tranh nhìn nàng.

Không còn vẻ dè dặt cẩn trọng, Vân An lúc này mới giống một học sinh cấp ba bình thường, muốn nói gì thì nói, hăng hái phấn chấn, chỉ là đôi lúc vẫn còn sót lại chút trẻ con. Tần Tranh không lên tiếng nữa, Vân An nghĩ đến điều gì đó, nói: "Cậu đưa tay đây."

Tần Tranh: "Gì cơ?"

Vân An tìm trong ngăn cặp, Tần Tranh thấy vậy bất giác xòe lòng bàn tay ra, Vân An đặt con hạc giấy đã gấp xong vào lòng bàn tay cô. Tần Tranh liếc nhìn Vân An, rồi lại liếc nhìn con hạc giấy, gò má Vân An được ánh mặt trời chiếu rọi, trên làn da trắng nõn ửng lên một màu hồng nhàn nhạt.

Tần Tranh mân mê trong lòng bàn tay một lúc, rồi mở con hạc giấy ra, bên trong vẫn là câu nói đó:【Mình thích Tần Tranh】

Cô cắn môi, gấp con hạc giấy lại như cũ, nhét vào ngăn trong cùng cặp sách. Vân An nói: "Mình vốn định đưa cho cậu lúc ở nhà, nhưng lúc đó cậu đang giận, không thèm để ý đến mình."

Tần Tranh cúi đầu.

Vân An hỏi cô: "Bây giờ còn giận không?"

Tần Tranh nói: "Cậu có biết vì sao mình giận không?"

Vân An lắc đầu.

Tần Tranh nói: "Vì cậu không cho mình ngủ."

Vân An khó hiểu: "Hả? Mình không cho cậu ngủ lúc nào."

Tần Tranh nói: "Cả một đêm không cho mình ngủ, sờ mình, ôm mình, hôn mình, đè lên người mình, còn..."

Vân An phản bác: "Mình!"

Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Nằm mơ à?

Lại còn nóng bỏng đến thế sao?

Còn nóng bỏng hơn cả truyện nàng đọc nữa.

Vân An chớp chớp mắt, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Tần Tranh nói: "Còn cần mình nói nữa không?"

Vân An:...

Nàng nói: "Đó cũng đâu phải là mình làm, Tranh Tranh cậu thật là vô lý!"

Tần Tranh hỏi cô: "Cậu muốn nói lý à?"

Vân An không hề nghĩ ngợi: "Không muốn."

Tần Tranh nhắm mắt, dựa vào ghế. Chiếc xe lắc lư, Vân An nói: "Cậu buồn ngủ hả?"

"Tối qua mình cả đêm không ngủ, bây giờ không ngủ bù một giấc thì sẽ đột tử mất."

Vân An:...

Trong lòng nàng có chút vui.

Lại có chút không vui, là sao nhỉ?

Vân An quay đầu lại, cách một lối đi, Khương Nhược Ninh hỏi nàng: "Tranh Tranh sao vậy?"

"Ngủ rồi." Vân An trả lời Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Chẳng phải vừa mới dậy à, sao lại ngủ nữa rồi?"

Vân An buột miệng đáp: "Chắc là mệt lắm."

"Mệt gì chứ?" Khương Nhược Ninh không hiểu: "Đêm qua cậu ấy đi làm trộm à?"

Vân An:...

Rất khó giải thích.

Tóm lại là rất mệt.

Khương Nhược Ninh cũng không hỏi nữa, vỗ vỗ vai Thời Tuế ngồi phía trước: "Mình muốn ăn xí muội."

Hôm qua họ cùng nhau đi lựa đồ ăn vặt, về cơ bản đều là món Khương Nhược Ninh thích ăn, vì khi cô ấy hỏi Thời Tuế, Thời Tuế nói: "Gì cũng được." Hỏi Diệp Dư thì Diệp Dư nói: "Cậu thích ăn cái gì thì tụi mình thích ăn cái đó."

Khương Nhược Ninh không biết từ khi nào mà khẩu vị của họ lại giống nhau đến thế.

Thời Tuế đưa ba lô cho Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh chọn một bịch xí muội bên trong, còn lấy thêm một bịch khoai tây chiên nhỏ, giống như một con chuột. Khúc Hàm ghét nghe tiếng túi ni lông sột soạt bên cạnh, bèn nhíu mày: "Cậu không thể không ăn à?"

Khương Nhược Ninh nói: "Không thể."

Khúc Hàm nói: "Cậu cũng không thấy ồn sao?"

"Ồn hả?" Khương Nhược Ninh nói: "Chỗ chúng ta chắc là yên tĩnh nhất rồi đấy."

Khúc Hàm:...

Khúc Hàm liếc nhìn ra phía sau, các bạn nam đang rời khỏi chỗ ngồi náo loạn trời đất, rồi lại nhìn về phía trước, các bạn học đang vui vẻ trò chuyện và chia sẻ đồ ăn vặt với cô Chu. Khu vực ở giữa của họ, quả thật là yên tĩnh nhất.

Nhưng cô ấy vẫn thấy ồn!

Đặc biệt ồn!

Khúc Hàm nói: "Cậu đúng là phiền chết đi được, tham ăn chết đi được!"

"Cậu không tham thì cậu đừng ăn cơm nữa." Khương Nhược Ninh nói: "Thế cậu cho tôi hết đồ ăn vặt hôm nay cậu mang theo đi."

Khương Nhược Ninh chìa tay ra.

Khúc Hàm trợn trắng mắt: "Cậu bị thần kinh hả!"

"Vừa oán giận lại vừa keo kiệt." Khương Nhược Ninh nói: "Khúc Hàm, sao cậu lại khó ở thế? Làm người thành thật một chút không tốt hơn à? Cậu cứ nói thẳng là, tôi ghét cậu, ghét cậu ngồi ăn vặt cạnh tôi, như vậy tôi còn có thể nể cậu một chút đấy!"

Khúc Hàm bị Khương Nhược Ninh nói cho mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, cắn răng: "Đúng, tôi chính là ghét cậu! Cực kỳ ghét cậu!"

Khương Nhược Ninh nhún vai: "Như thế có tốt hơn không, chửi ra miệng không mạnh mẽ hơn việc cậu ngồi đó khóc lóc sụt sùi sao?"

"Tôi không có khóc lóc sụt sùi!" Khúc Hàm nói: "Tôi đã chửi cậu rồi, cậu không có lòng tự trọng à?"

"Có chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Nhưng có liên quan gì đến cậu? Cậu chửi tôi một câu là tôi phải tổn thương lòng tự trọng sao? Cậu nghĩ cậu là ai chứ?"

Khúc Hàm:...

Khúc hàm không thể nhịn được nữa, chọc chọc Thời Tuế phía trước: "Đổi chỗ."

Thời Tuế cầu còn không được.

Lúc ngồi xuống cạnh Khương Nhược Ninh, Thời Tuế rất vui vẻ. Khương Nhược Ninh liền chia cho Thời Tuế một nắm đồ ăn vặt, hỏi: "Cậu có chê mình ồn ào không?"

Thời Tuế: "Không đâu."

Thời Tuế cũng nghe thấy cuộc cãi vã vừa rồi giữa Khương Nhược Ninh và Khúc Hàm, thấy buồn cười: "Sao vậy, cậu còn để tâm đến suy nghĩ của mình à?"

"Đương nhiên rồi." Khương Nhược Ninh nói: "Cậu và Khúc Hàm đâu có giống nhau, cậu là người mình quan tâm, đương nhiên mình sẽ để tâm đến suy nghĩ của cậu rồi."

Tim Thời Tuế đập loạn xạ, cục xí muội đang ăn trong miệng cũng trở nên ngọt ngào. Thời Tuế cố gắng hết sức để bản thân không cười thành tiếng, nhưng khó quá, cô ấy kiềm đến mức sắp biến thành meme luôn rồi.

Khương Nhược Ninh ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt này của cô ấy, bèn nhíu mày: "Cậu làm sao vậy?"

Thời Tuế nói: "Chua quá."

Khương Nhược Ninh cắn một cục: "Cũng được mà."

Nói rồi, Khương Nhược Ninh cũng đưa cho Vân An, bảo nàng chia cho Diệp Dư.

Vân An quay đầu lại, lúc đưa cho Diệp Dư, nàng thoáng thấy Tần Tranh đã tỉnh. Vừa rồi nàng cứ cúi đầu nghịch điện thoại, không để ý đến Tần Tranh, lúc này thấy cô mở mắt, bèn hỏi: "Tỉnh lúc nào thế?"

Tần Tranh nói: "Mới tỉnh."

Vân An cầm bịch xí muội trên tay, hỏi Tần Tranh: "Ăn không?"

Tần Tranh nghiêng đầu, trong miệng có hơi nhạt, cô gật đầu, Vân An cầm một cục xí muội đưa cho cô. Tần Tranh chẳng muốn dùng tay nhận lấy, liền cúi đầu ngậm lấy cục xí muội, đầu lưỡi không thể tránh khỏi việc chạm vào đầu ngón tay Vân An.

Ấm áp, ẩm ướt.

Vân An lập tức rụt tay lại.

Tần Tranh vẫn dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Vân An trượt người xuống một chút, quay đầu lại, cắn vào tai Tần Tranh, nói rất nhẹ nhàng và nhỏ: "Tranh Tranh, bây giờ cậu không có đang nằm mơ đâu nha."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vân An: Tranh Tranh, ở đây không được bậy bạ đâu.

Tần Tranh: ??

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me