TruyenFull.Me

[BHTT - EDIT] Thư Tình - Ngư Sương

Chương 74: Không có người

pastanista

Chương 74: Không có người

Đầu óc Tần Tranh mơ màng mụ mị, có một thoáng không hiểu được ý của Vân An. Cái gì mà "bây giờ cậu không có đang nằm mơ đâu nha"? Vốn dĩ cô có đang mơ đâu chứ, cô đã làm gì khiến Vân An nghĩ rằng cô đang mơ sao? Tần Tranh định hỏi, đầu lưỡi còn đang đẩy viên xí muội, đột nhiên nhớ tới chuyện Vân An vừa đút xí muội cho cô ăn.

Người này.

Chắc không phải đang nghĩ cô quyến rũ nàng đấy chứ?

Tần Tranh dở khóc dở cười, liền kéo tay Vân An đặt lên ngực mình, Vân An lập tức rụt tay lại. Tần Tranh thấy đồng tử nàng giãn ra, đáy mắt trong veo tràn ngập sự kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngác, cả người như bị dọa sợ.

Vân An thời cấp ba, hóa ra lại dễ ghẹo đến thế.

Tần Tranh nói: "Cậu làm gì đó?"

Vân An nói: "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"

Tần Tranh nói: "Quyến rũ cậu đấy."

Trong thoáng chốc, vành tai Vân An đã nóng đến chín cả, đỏ rực. Tần Tranh không nhịn được, đưa tay sờ lên vành tai mà cô đã muốn sờ từ lâu, nhiệt độ nóng đến dọa người, không thể tưởng tượng được cơ thể Vân An bây giờ nóng đến mức nào.

Còn mất kiểm soát hơn cả cô.

Tần Tranh lập tức thấy dễ chịu.

Sau đó, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, ghé sát vào tai Vân An và thì thầm: "Cậu có bao giờ gặp mộng xuân không?"

Vân An nhìn ra vẻ trêu chọc trong mắt cô, biết cô cố tình làm vậy, liền quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa, chỉ có đôi tai là đỏ bừng cho đến tận lúc xuống xe.

Lần này có tổng cộng 11 lớp, giáo viên chủ nhiệm đi cùng, người phụ trách chính là cô Chu. Trên xe, Tần Tranh còn nghe nói cô Chu sắp được thăng chức làm trưởng phòng giáo vụ, bây giờ thì cô mới có cảm giác chân thật.

Các lớp tiến vào cổng núi theo thứ tự, đây cũng không phải lần đầu Tần Tranh đến, hầu như mỗi năm nhà trường đều tổ chức một chuyến leo núi, có lúc là mùa xuân, có lúc là mùa thu, nhưng năm nay là ngoại lệ, tổ chức ngay trước Tết Nguyên Đán. Tần Tranh nghe nói là vì lần cô ngất xỉu, không biết ai báo cáo chuyện này lên Sở Giáo dục, Sở Giáo dục lập tức yêu cầu nhà trường tăng cường rèn luyện thể chất cho học sinh, thế nên mới có chuyến leo núi này.

Cũng tốt.

Từ lúc trở về đến giờ, Tần Tranh vẫn chưa rèn luyện đàng hoàng. Lên đại học, thể chất của cô tốt hơn nhiều. Cô tham gia đại hội thể thao của trường, huấn luyện tập trung, còn có một vài cuộc thi marathon, thời gian nhiều nên thời gian rèn luyện cũng nhiều. Đáng tiếc là cơ thể hiện tại chưa từng trải qua rèn luyện khắc nghiệt, đi hai bước đã không chịu nổi.

Lúc đầu mỗi lớp còn leo lên theo thứ tự, sau đó những người leo nhanh ở phía trước đã đi lên, những người chậm tất nhiên bị tụt lại phía sau. Lúc Tần Tranh nghỉ ngơi lần thứ ba, lớp 12/3 đã đuổi kịp. Cô ngồi trên một tảng đá, Khương Nhược Ninh bên cạnh cũng chẳng khá hơn cô là bao, ngược lại ba người Thời Tuế, Diệp Dư và Vân An thì mặt không đỏ, thở không gấp.

Khương Nhược Ninh thắc mắc: "Mấy cậu không mệt hả?"

Ba người họ còn đang đeo một cái ba lô trên người.

Khâm phục.

Thời Tuế nói: "Cũng tạm, mẹ mình hay đưa mình đến phòng tập gym."

Liều mạng với mấy người nhà giàu các cậu luôn!

Khương Nhược Ninh hất cằm: "Còn cậu thì sao?"

Diệp Dư cười nói: "Mình không mệt."

Cũng phải.

Ngày nào Diệp Dư cũng đạp xe chở thằng em vô dụng kia đi đi về về, ở nhà lại làm bao nhiêu việc, chắc hẳn có một thân cơ bắp khỏe mạnh. Khương Nhược Ninh tò mò: "Cậu có cơ bụng không?"

Diệp Dư chỉ vào mình: "Mình á?"

Khương Nhược Ninh gật đầu.

Tần Tranh cũng nhìn Diệp Dư, Diệp Dư ngại ngùng: "Hình như không có."

Khương Nhược Ninh nói: "Tiếc ghê, mình còn định xem thử."

Tần Tranh bán đứng người bên cạnh: "Vân An có đấy, cậu muốn xem không?"

"Cậu ấy có á?" Mắt Khương Nhược Ninh sáng rực lên trong giây lát, nhìn Vân An như sói đói vồ mồi. Vân An không để ý đến Khương Nhược Ninh, chỉ nhàn nhạt liếc một cái. Ánh sáng trong mắt Khương Nhược Ninh vụt tắt, cô ấy nói: "Thôi vậy."

Tần Tranh hỏi: "Sao thế?"

Khương Nhược Ninh nói: "Nhìn cậu ấy một cái là mình bị lãnh cảm."

Bốn người còn lại:...

Khương Nhược Ninh thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, không khỏi kêu oan: "Làm ơn đi, nếu mình mà có hứng thú với cậu ấy thì mới là xong đời đấy, đúng không?"

Hình như, cũng đúng.

Chỉ là lời nói hơi thô thiển.

Thời Tuế lắc đầu không nói gì, điện thoại rung lên, cô ấy liếc nhìn rồi hỏi bọn họ: "Còn leo nữa không? Cô Chu hỏi chúng ta có lên không, nếu không lên thì đi xuống cùng các giáo viên khác."

Nhóm người ở tốp đầu đã có người đuối sức, không nghỉ tại chỗ thì cũng muốn xuống núi. Tần Tranh nói: "Đi lên xem thử đi."

Dù sao thì, cũng đã mấy năm rồi cô chưa leo lên nơi này.

Khương Nhược Ninh thở dài, nhưng vẫn lẽo đẽo theo sau bọn họ. Thời Tuế nói: "Cậu mệt thì vịn vào mình."

"Mình vịn vào lan can được rồi." Khương Nhược Ninh nói: "Kéo cậu, lỡ kéo cậu ngã thì là hai xác hai mạng luôn."

Thời Tuế:...

Diệp Dư chìa tay ra, nói: "Vậy mình kéo cậu nha, mình khỏe lắm đó."

Khương Nhược Ninh liếc nhìn Diệp Dư, đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ấy. Diệp Dư đi phía trước, kéo Khương Nhược Ninh đi. Thời Tuế nói: "Cậu thật sự nên rèn luyện đấy."

"Mình không muốn chắc?" Khương Nhược Ninh hậm hực: "Là do mình không có thời gian thôi."

Thời Tuế hỏi: "Vậy lúc nghỉ ngơi cậu làm gì?"

"Nghỉ ngơi không phải là để nghỉ ngơi à?" Khương Nhược Ninh lý lẽ hùng hồn.

Thời Tuế:...

Thời Tuế nói: "Lần sau đến phòng tập gym, mình sẽ gọi cậu đi cùng."

"Không cần đâu." Khương Nhược Ninh từ chối thẳng thừng: "Đừng hòng dùng tiền bạc để đầu độc mình!"

Thời Tuế:...

Đau đầu.

Năm người trà trộn trong lớp khác, Tần Tranh nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tranh Tranh!"

Cô quay đầu lại, thấy hội trưởng hội học sinh, Đỗ Tử Ngọc. Đỗ Tử Ngọc không mặc đồng phục mà mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đội nón, trông rất nhàn nhã, hoàn toàn là trang phục để đi leo núi. Tần Tranh thấy cô ấy liền giơ tay lên, nói chuyện cũng chẳng còn hơi sức.

Đỗ Tử Ngọc nói: "Ở dưới đã thấy cậu rồi, đang làm gì vậy?"

Tần Tranh dựa vào lan can: "Nghỉ ngơi."

Đỗ Tử Ngọc nói: "Còn chưa đến lưng chừng núi mà, leo không nổi nữa à?"

Tần Tranh: "Lớp cậu nhanh vậy?"

Đỗ Tử Ngọc nói: "Mình leo nhanh, bọn họ ở phía sau cơ."

Tần Tranh liếc nhìn xuống dưới, quả nhiên các bạn học trong lớp cô ấy đang lác đác cúi đầu đi lên. Có hai bạn nam đi lướt qua trước mặt Tần Tranh rồi vòng lại, không biết là do leo núi nên mặt đỏ bừng, hay là do ngại ngùng. Một trong hai bạn học đó đưa cho Tần Tranh một chai nước, Tần Tranh ngước mắt lên, Đỗ Tử Ngọc cười nói: "Tranh Tranh, đây là lớp phó học tập lớp mình, cậu ấy thích cậu lắm đó."

Tần Tranh khó xử, trả chai nước lại, nói: "Cảm ơn, không cần đâu."

Cậu bạn kia bị mọi người vây quanh, sau khi bị từ chối khéo thì rất ngại, liền nhét thẳng chai nước vào lòng Tần Tranh rồi quay người bỏ đi. Cậu ta vừa mới xoay người được một nửa thì bị túm lại, quay đầu thì thấy Vân An lấy chai nước từ trong lòng Tần Tranh, trả lại cho cậu ta, nói: "Cậu ấy nói không cần."

Đỗ Tử Ngọc cười hòa giải: "Mau cầm về đi, Tranh Tranh nhà chúng ta một ngày không biết nhận được bao nhiêu chai nước, nếu chai nào cũng nhận thì bây giờ có thể mở sạp bán hàng và tiệm tạp hóa tại chỗ rồi."

Cậu bạn lúc này mới miễn cưỡng nhận lại, cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Phía trước vẫn còn nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha.

Đỗ Tử Ngọc nói: "Vậy Tranh Tranh, mình cũng đi đây."

Tần Tranh nhận ra cô ấy cố tình chắp mối cho cậu bạn vừa rồi, cũng không nói gì, gật đầu.

Đợi lớp bọn họ đi lên rồi, năm người mới leo tiếp. Khương Nhược Ninh nói: "Vân An, vừa rồi cậu ngầu thật đấy, may mà không để Khúc Hàm nhìn thấy."

Bốn người còn lại:...

Đôi khi không nói chuyện, cũng là một loại ân huệ.

Thời Tuế hỏi Khương Nhược Ninh: "Cậu còn leo nổi không?"

Khương Nhược Ninh nói: "Cứ từ từ leo thôi, dù sao cũng có cả ngày mà."

Không ít học sinh đến lưng chừng núi là tìm chỗ cắm trại tại chỗ, không đi lên nữa. Mùa đông trên núi không có cây cối xanh tươi gì, khắp nơi đều là đất bụi xám xịt. Tần Tranh cùng bọn họ đi lên, bọn họ đang leo mặt chính của ngọn núi, mặt sau gọi là hậu sơn. Trước đây xuống núi thường đi đường hậu sơn, sau này khai thác khoáng sản hay đất đỏ gì đó, khiến cho hậu sơn chi chít hố, trời mưa thì bùn đất nhão nhoét, lâu dần không còn ai muốn qua đó nữa, đường lên núi và đường xuống núi trở thành một.

Lúc đến lưng chừng núi, Tần Tranh hơi chóng mặt. Cái cơ thể chết tiệt này đúng là yếu thật. Cô nhận lấy chai nước Vân An đưa, uống một ngụm. Vân An nói: "Nghỉ ngơi nhé?"

Khương Nhược Ninh nói: "Phía trước có đình nghỉ mát, chúng ta đến đó nghỉ đi."

Đáng tiếc là trong đình đã ngồi đầy học sinh, không biết là lớp mấy. Bọn họ đang chia sẻ đồ ăn ngon, có bạn còn mang cả hamburger. Khương Nhược Ninh hỏi cả nhóm: "Ăn chút gì không?"

Trong ba lô của cô ấy có một túi lớn đồ ăn vặt.

Tần Tranh nói: "Ăn chút đi, không ăn thì vác nặng lắm."

Khương Nhược Ninh: "Cũng được."

Cuối cùng bọn họ lựa tới lựa lui, tìm được một chỗ tương đối bằng phẳng, không có mấy bạn học đến đây, cũng vui vẻ và yên tĩnh. Diệp Dư nói: "Chúng ta ăn trưa ở đây luôn đi."

Tần Tranh liếc nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ. Tuy ăn trưa có hơi sớm, nhưng nghĩ đến việc phải vác nhiều đồ như vậy leo thêm nửa ngọn núi nữa thì mệt rã rời, cô bèn gật đầu: "Mình thấy được đó."

Mấy người còn lại ngồi xuống chỗ bằng phẳng, Thời Tuế lấy một tấm vải từ trong ba lô ra, lót ở phía dưới. Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái lên: "Chuẩn bị đầy đủ thật."

Thời Tuế nói: "Trước đây mình thường đi dã ngoại."

Khương Nhược Ninh hỏi: "Với ai vậy?"

"Bạn." Thời Tuế nói: "Còn có một vài bạn học nữa."

Khương Nhược Ninh nói: "Ngày nào cậu cũng ở cùng bọn mình, mình còn tưởng cậu không có bạn bè nào khác."

Thời Tuế:...

Hiểu lầm này lớn thật đó.

Quan hệ của cô ấy rất tốt, được chưa?

Nhưng đúng là, cô ấy cũng muốn ngày ngày dính lấy bọn họ.

Khương Nhược Ninh nói: "Vậy sao cậu không đi chơi với bạn của cậu đi."

Thời Tuế: "Mấy cậu không phải bạn của mình sao?"

Khương Nhược Ninh chớp mắt: "Cũng phải."

Khương Nhược Ninh nói: "Cậu vẫn nên chơi cùng bọn mình."

Thời Tuế cười hì hì: "Biết mình tốt rồi chứ gì?"

Khương Nhược Ninh nói: "Có cậu ở đây là có đồ ăn ngon."

Thời Tuế:...

Không hì hì nữa.

Tần Tranh không nỡ nhìn, nói: "Cậu chỉ có chút tiền đồ ăn uống đó thôi à?"

"Cái gì mà chỉ có chút tiền đồ ăn uống chứ!" Khương Nhược Ninh nói: "Dân lấy ăn làm trời! Ăn, mặc, ở, đi lại đều quan trọng như nhau, không thèm chấp nhặt với mấy người giả tạo các cậu."

Khương Nhược Ninh lắc lắc đầu, ngồi bên cạnh Diệp Dư. Diệp Dư ghé sát mặt Khương Nhược Ninh, nói: "Mình thấy cậu nói đúng."

Khương Nhược Ninh đưa tay ra, đập tay với Diệp Dư: "Có gu."

Diệp Dư cười đến nỗi cong cả mắt.

Thời Tuế không nhìn nổi nữa, quay mặt đi chỗ khác. Tần Tranh đưa cho Thời Tuế một quả cà chua, Thời Tuế cắn một miếng, nước bắn tung tóe, cô ấy luống cuống tay chân lau đi. Tần Tranh hỏi những người khác: "Mấy cậu ăn không?"

Vân An nhận lấy quả còn lại từ tay Tần Tranh, hỏi cô: "Cậu không ăn à?"

"Mình vừa ăn táo xong, trong bụng toàn là nước." Tần Tranh hỏi: "Mình nhớ ở lưng chừng núi có nhà vệ sinh mà ta?"

"Bỏ hoang rồi." Thời Tuế nói: "Bỏ hoang lâu lắm rồi, chẳng có mấy người đến chơi, cũng không có ai dọn dẹp, hôi chết đi được, thế là người ta niêm phong luôn."

Tần Tranh gật đầu.

Vân An nói: "Mình đi cùng cậu xuống nhà vệ sinh nhé?"

Khương Nhược Ninh nói: "Trên đỉnh núi có nhà vệ sinh đó."

Tần Tranh cũng nói: "Lên đỉnh núi rồi đi."

Bọn họ lề mề ăn hết hơn một nửa đồ ăn trong ba lô, lúc tiếp tục lên đường thì nhẹ nhõm hơn nhiều. Khương Nhược Ninh tinh mắt liếc thấy một bóng người màu trắng, nói: "Cậu ta đến đó làm gì vậy?"

Thời Tuế nghe vậy liền đến bên cạnh Khương Nhược Ninh, liếc nhìn: "Hướng đó là nhà vệ sinh cũ, chắc là không biết nó bị bỏ hoang, đợi đến nơi thấy là biết thôi."

Khương Nhược Ninh gật đầu.

Năm người thu dọn xong xuôi, cũng gom rác lại. Tần Tranh xách túi rác, Vân An đưa tay về phía cô. Tần Tranh còn tưởng Vân An định vứt rác giúp, liền đưa túi rác cho Vân An. Vân An nhận lấy túi rác từ tay Tần Tranh, dùng tay kia xách, trước khi Tần Tranh kịp rụt tay lại, tay nàng đã nắm lấy tay Tần Tranh.

Tần Tranh kinh ngạc, muốn rụt lại nhưng bị Vân An nắm chặt. Cô nghiến răng: "Cậu nắm tay mình làm gì! Ở đây có người mà!"

Vân An lẩm bẩm rất nhỏ: "Không có người thì đã chẳng phải là nắm tay nữa rồi."

Tần Tranh:...

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Tranh: Quá đáng lắm rồi đó!

Vân An: [đáng thương]

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me