CHAP 140
Ji Heon cố hết sức biện minh và nhanh chóng cử động ngón tay. Anh thử tính toán dựa trên ngày thụ tinh và ngày dự sinh sẽ là ngày 5 tháng 10. Thật may vì không phải tháng 9 nhưng vào đầu tháng 10 thì cũng không khác gì mấy.Dù gì thì tháng 8 vẫn là gần cuối thai kỳ. Ji Heon xem điện thoại với gương mặt nghiêm trọng.Olympic năm sau diễn ra từ đầu đến trung tuần tháng 8 và địa điểm tổ chức là Brisbane, Úc. Dù bay thẳng cũng phải mất 10 tiếng, với cả chuyến bay thẳng đó chỉ được một hãng bay quốc nội khai thác và thậm chí chỉ có một chuyến một ngày. Sẵn tiện, Ji Heon cũng tìm kiếm về chính sách của các hãng hàng không về hành khách là sản phụ. Cuối cùng, anh cũng thấy nhẹ nhõm khi biết rằng có thể đi máy bay từ sau 32 tuần nếu có giấy chỉ định của bác sĩ, nhưng sau 36 tuần thì không thể và tùy theo trường hợp sẽ phải viết bản cam kết.May quá. Tóm lại, anh có thể đến Úc dự Olympic rồi.Ji Heon xoa ngực rồi muộn màng rùng mình với chính bản thân và thô bạo đặt điện thoại xuống.Giờ mày đang làm gì vậy hả. Thậm chí còn không định sinh con.Ji Heon tặc lưỡi và dùng lòng bàn tay xoa mặt. Đã quyết tâm không nghĩ tới cho tới khi đi khám vào tuần sau, vậy mà cuối cùng khi có thời gian là lại suy nghĩ và đắn đo, thậm chí còn tìm thử và thấy nhẹ nhõm nữa chứ, khiến anh tự thấy thật bực mình. Anh ghét tính cách không có đáp án của bản thân thế này và chính tình huống này cũng thật quá bức bối và đau khổ.Tại sao anh lại phải đắn đo vì vấn đề này chứ. Rốt cuộc tại sao.Anh vẫn không tin nổi và sửng sốt nên đang vùi mặt vào lòng bàn tay và tặc lưỡi thì Ji Soo hỏi "Anh ơi, sao thế? Có chuyện gì à?""Giờ anh nhìn đâu vậy."Cô em gái tỏ vẻ lo lắng nhìn anh trai đang ăn đột nhiên mở điện thoại tìm gì đó, rồi lại đột nhiên nổi giận và ném nó đi. Ji Soo liếc nhìn màn hình điện thoại của Ji Heon đang đặt trên bàn và lập tức bối rối nói "A, gì vậy.""Rốt cuộc sao anh lại tìm mấy cái tiêu chuẩn đi máy bay cho sản phụ."Ji Soo nói với tông giọng sửng sốt rồi hỏi "Trong số các tuyển thủ của anh, có ai có vợ đang mang thai à?""Không, nhưng không phải công ty sẽ phải lo hết mấy thứ thế này à?""Không phải thế."Ji Heon vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay và cứ thế lẩm bẩm. Sau đó anh lập tức ngồi thẳng người."Thôi được rồi. Em đừng bận tâm. Ăn cơm đi."Ji Heon vừa cầm đũa vừa huyên náo nói. Nhưng ngay khi anh vừa định ăn gì đó thì lại không thấy thèm ăn. Nói thật thì đồ ăn bày trên bàn không có gì vào mắt anh cả. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Ji Heon chỉ gắp củ cải bên dưới miếng sashimi rồi lại đặt xuống, cuối cùng, anh lại đặt đũa xuống và chống tay lên trán."Anh thật sự sao thế? Có chuyện gì à?"Ji Soo nhét miếng Ssam vào miệng đến mức má muốn nổ tung và lẩm bẩm hỏi. Nếu có thể thì cứ nuốt hết rồi nói nhưng nhìn thấy cô vừa nhai vừa hỏi thì có vẻ rất lo lắng cho anh. Ji Heon vẫn đặt tay lên trán và gọi em gái với giọng trầm thấp."Ji Soo à.""Hử?""... Không có gì."Ji Heon lại cúi đầu. Ji Soo vội nuốt hết Ssam trong miệng, như thể không thể nhịn nổi nữa và lớn tiếng "A, cái gì!""Thực sự có chuyện gì à? Mau nói xem.""Không có."Ji Heon thở dài. Anh tuyệt vọng đến mức muốn nói ra và xin lời khuyên từ bất kỳ ai nhưng khi định nói thì lại không nói được. Đương nhiên sẽ tốt hơn nếu nói chuyện với gia đình hơn là với người khác, nhưng vì là gia đình nên có những phần anh thấy do dự khi nói ra hơn. Anh muốn nói vòng vo và tránh giải thích tình huống trực tiếp nhiều nhất có thể nhưng rốt cuộc anh không nghĩ ra được phải nói gì."A, nói mau đi. Bức bối muốn chết."Ji Soo không thể chịu nổi, vừa nói vừa đưa thêm một miếng cá vào miệng. Ji Heon nhìn đứa em gái đang vừa nhai miếng cá vừa bận rộn bắt đầu dùng tay lột vỏ trứng cút, rồi anh lập tức chống một khuỷu tay lên bàn và nói."Dạo này quan điểm về cưới chạy bầu vẫn vậy à?""Ầy, thế giới dạo này rồi."Ji Soo nhăn sống mũi như muốn nói sao lại hỏi thế. Ji Soo đang định thảy trứng đã lột sạch vỏ vào miệng, bỗng khựng lại và hỏi."Không lẽ, không phải tuyển thủ mà là chuyện của anh hả?"Không, là chuyện của tuyển thủ. Tuyển thủ của bọn anh lần này đã gây chuyện nên thế.Ji Heon chắc chắn đã định nói như thế (nghiêm túc mà nói thì cũng không phải nói dối). Sau đó, anh định sẽ nói rằng theo anh biết thì lập trường phía đó thế này thế nọ, và hỏi rằng nếu cô là người xung quanh thì sẽ cho lời khuyên gì?, nhưng khi Ji Soo vừa hỏi có phải chuyện của anh không? thì không chối bỏ được. Chuyện đã thành thế này rồi nên anh tự hỏi việc cố nói vòng vo là chuyện người khác thì có ý nghĩa gì và anh nghĩ rằng nếu nói rằng đó là chuyện của mình chứ không phải của người khác thì liệu cô có cho anh lời khuyên nghiêm túc hơn không.Và hơn hết là anh thấy phiền. Việc nói dối vòng vo này kia. Vốn dĩ năng khiếu của anh là bịa chuyện, giấu giếm và thêu dệt một cách hợp lý nhưng giờ anh không có sức lực để làm chuyện đó. Dường như tinh thần đang trọng trạng thái bị dồn ép nên anh có cảm giác não không hoạt động tốt lắm.Vậy nên anh không trả lời, và Ji Soo xem nó như một lời công nhận và lẩm bẩm "Chuyện gì thế này..." rồi cho trứng cút vào miệng. Cô đang im lặng nhai trứng cút thì bỗng nhíu mày rồi lập tức nuốt trứng cút vào miệng và nói."Chờ đã, không phải vì anh gây ra sự cố nên chuyện mới thành ra thế này sao? Vốn dĩ định kết hôn, sinh con, nhưng thứ tự thay đổi, không phải thế sao?"Lần này, Ji Heon cũng không trả lời. Nhưng Ji Soo đã cảm nhận được đáp án từ biểu cảm đau khổ và sự im lặng nặng nề đó nên trong nháy mắt, cô nói với giọng lạnh lẽo."Anh không dùng biện pháp tránh thai à?""Này, có chứ."Trước lời trách mắng thẳng thừng bật ra từ miệng em gái, Ji Heon bối rối, nhanh chóng thẳng người."Anh làm hết mọi thứ có thể đấy.""Làm nhưng sao lại có thai được.""Cái đó... nghe nói vẫn có thể."Ji Heon thở dài nói. Giờ thậm chí ánh mắt của Ji Soo cũng trở nên lạnh lẽo. Chỉ là không nói ra, chứ rõ ràng là cô đang nghĩ rằng Ji Heon không làm và nói dối."Thật tình."Ji Soo lẩm bẩm như thể cạn lời, rồi rót đầy soju vào ly rượu. Cô uống trong một hơi và đặt ly xuống thật mạnh như cố tình rồi liên tiếp đặt câu hỏi."Đây là đối tượng anh vốn dĩ định kết hôn ư? Hay là vì mang thai nên anh miễn cưỡng làm? À không, trước hết, đó là người yêu anh phải không?""Đương nhiên là người yêu."Đúng là người yêu. Ji Heon lặp lại câu trả lời. Ji Heon giải thích cụ thể hơn mức cần thiết do phản ứng dữ dội của em gái, vượt quá dự đoán của anh."Với lại, ngay từ đầu đối phương đã nói muốn kết hôn. Anh nghe xong thì chỉ nói để sau này từ từ suy nghĩ.""Sao lại từ từ suy nghĩ?""Chỉ là, anh vẫn chưa có ý định kết hôn và đối phương thì còn trẻ."Biểu cảm của Ji Soo bỗng trở nên méo mó khi nghe câu cuối của Ji Heon."Trẻ bao nhiêu.""21.., à không, giờ là 22 chứ.""Gì? Vậy là sinh viên à?"Giọng Ji Soo ngày càng lớn."Anh nói mình gây chuyện và sẽ cưới đứa nhỏ còn chưa tốt nghiệp đại học à? Với đứa nhỏ nhỏ hơn 6 tuổi?"Ji Soo nhìn với vẻ mặt 'giờ anh đang làm gì thế'. Quả thật, nghe tình hình của mình từ miệng của người ngoài cuộc thật sự... thật sự cảm thấy bản thân như một người không có kế hoạch khiến Ji Heon không nói nên lời.Dù vậy, anh nghĩ mình vẫn phải đính chính thông tin sai nên Ji Heon nói với giọng rối bời."Không, không phải sinh viên. Không phải.""Vậy, đã đi làm à?""Cái đó cũng không phải.""......"Ánh mắt Ji Soo dần trở nên dữ tợn hơn. Cô rót đầy ly rượu với biểu cảm đang nhịn dù có rất nhiều muốn nói, rồi lần này cũng uống trong một hơi và nói."Không, không quan trọng là sinh viên hay đi làm. Gặp gỡ ai là tự do của anh."Nhưng sao lại không làm đàng hoàng chứ? Ji Soo nói như thể không thể hiểu nổi."Mà còn hẹn hò với đứa nhỏ như thế."Sau đó, Ji Soo lại mạnh bạo chộp lấy chai rượu và rót rượu."Này, đừng uống nữa."Ji Heon lo lắng ngăn lại nhưng Ji Soo còn không thèm giả vờ nghe. Cô uống cạn ly rượu với gương mặt tức giận rồi khi đặt ly rỗng xuống, cô lại nói với gương mặt đau đớn và buồn bã."Em thật sự nghĩ anh sẽ không làm thế. Không phải vì anh là anh của em mà bởi vì em hiểu tính cách anh nên em không nghĩ anh sẽ làm vô trách nhiệm và thiếu suy nghĩ đến thế."Khi Ji Heon không biết phải nói gì và dùng bàn tay khô khốc xoa mặt thì Ji Soo lên tiếng "Anh cũng rối bời mà em còn nói thế này, em xin lỗi. Nhưng bây giờ em thật sự quá sốc nên mới thế.""Hơn hết, điều em không hiểu nhất là tại sao bây giờ anh lại lo sợ và đắn đo về vấn đề này. Cứ coi như anh đã nhượng bộ cả trăm cả ngàn lần đi. Nhưng em nghĩ rằng nếu là anh thì ngay khi biết được đối phương mang thai, sẽ đương nhiên ngay lập tức kết hôn và chịu trách nhiệm. Mặc dù có bối rối và luẩn quẩn một chút nhưng em biết anh sẽ không đắn đo lâu mà sẽ lập tức an ủi đối phương đang ngạc nhiên và bảo sẽ kết hôn. Bởi vì anh trai mà em biết là người như thế."Ji Heon đang lắng nghe câu chuyện giống như một tội nhân, bỗng nhận ra trong lời khẳng định của em gái có phần khác với sự thật nên anh ngẩng đầu nói "Ờ, cái đó, nhưng Ji Soo à, chờ chút.""Không phải đối phương mang thai.""Gì?"Ji Soo nổi giận và hỏi anh tới giờ này mà còn chối bỏ cái gì."Không, thì đúng là mang thai, nhưng không phải đối phương."Ji Heon đột ngột ngậm miệng lại. Tới khi nhìn thấy biểu cảm của em gái từ từ thay đổi, Ji Heon mới có thể chắn chắn. Rằng từ nãy giờ, Ji Soo nghĩ rằng anh than thở vì không thích chịu trách nhiệm khi làm một người con gái hay con trai nào khác có thai. Mà còn là đứa trẻ 22 tuổi, nhỏ hơn 6 tuổi, không đi học cũng không đi làm. Dù được bảo kết hôn vẫn giả vờ không nghe thấy và vì không dùng biện pháp tránh thai đàng hoàng nên thậm chí còn mang thai và tới giờ mà anh còn vò đầu bứt tóc suy nghĩ phải làm thế nào, vậy nên cô mới phẫn nộ và không do dự chỉ trách anh."Ôi trời, làm sao đây. Xin lỗi, em thật sự xin lỗi!"Ji Soo muộn màng nhận ra mình đã hiểu làm vô cùng lớn nên đỏ mặt và hét lớn."À à à à, đúng rồi. Anh... đúng thế, anh cũng có thể mà."Ji Soo huyên thuyên với gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Ji Heon được chẩn đoán là Beta cho đến khi 18 tuổi và dù sau đó được đính chính lại là Omega nhưng vì vẻ ngoài không khác gì nên dường như cô không nhận ra."A, làm sao đây. Em thật sự xin lỗi. Em cứ đương nhiên nghĩ là anh làm bạn gái hoặc bạn trai có thai."Vì Ji Soo quá thấy có lỗi nên Ji Heon cố nói bằng tông giọng không có gì to tát "Không, thì, có thể thế mà." Thật ra anh không đặc biệt thấy tức giận. Mà trái lại, anh thấy nhẹ nhõm khi biết được lý do thật sự khiến em gái anh chỉ trích và cư xử giống như với người không nên kết giao vậy. Hơn nữa, anh nghĩ mình biết lý do tại sao Ji Soo hiểu lầm, bởi vì trước đây cô đã từng gặp những người yêu của Ji Heon vài lần. Khi Ji Soo cũng học đại học ở Seoul thì họ gặp nhau thường xuyên hơn bây giờ nhưng nghĩ lại thì cô chỉ từng chạm mặt người yêu của Ji Heon khi đi ngang qua hoặc là trên đường về. Có lẽ vì nhìn vóc dáng và ngoại hình của những người bạn đó rồi phỏng đoán khuynh hướng nên Ji Soo mới hiểu lầm thế này. Thậm chí trong số đó còn có hai người bạn gái."À, đúng thế. Anh của em không đời nào lại làm như thế."Ji Soo dường như thấy có lỗi khi trách mắng vì quá khích mà không nhìn trước ngó sau nên ca ngợi Ji Heon hết mức. Sau đó, như thể nhận ra đây không phải tình huống để cười nên trong nháy mắt, cô nghiêm túc lại và nói."Không, ừ. Tóm lại, vậy rồi anh định sinh à? Anh định sinh con và kết hôn à?""Để xem... Anh cũng không biết nữa."Ji Heon thật lòng nói."Anh mới biết hôm nay. Anh vừa từ bệnh viện tới đây.""À, vậy nên anh cứ liên tục thất thần."Tới lúc này, Ji Soo mới gật đầu thật mạnh như thể đã hiểu thì ngay lúc đó. Điện thoại đặt trên bàn đổ chuông inh ỏi, Ji Heon vội cầm lên với dự cảm chẳng lành. Và quả nhiên, là Kwon Jae Kyung. Ji Heon đắn đo xem nên làm thế nào rồi nói ngay khi nhấn nút nghe."Giờ anh đang ở ngoài. Anh sẽ gọi sau."Sau đó, anh lập tức cúp máy, nhưng chưa đầy 5 giây, cậu lại gọi tới. Thậm chí lần này còn là gọi video. Ji Heon đang định hay cứ tắt nguồn đi nhưng nghĩ rằng Jae Kyung sẽ lập tức bỏ tập huấn và về Hàn Quốc ngay nên không còn cách nào khác, anh lại phải cầm điện thoại lên. Vì biết đâu Ji Soo nhìn thấy màn hình nên anh cầm điện thoại lên sát mũ, dùng tay chặn nửa phần loa để gần như không nghe được giọng của Jae Kyung rồi sau đó mới nhấn nút nhận cuộc gọi.[Anh ơi, sao lại cúp máy.]Jae Kyung lên tiếng ngay khi cuộc gọi vừa kết nối."Này, anh đã nói là đang ở ngoài."[Sao lại ở ngoài. Ở đâu vậy ạ, ở cùng ai? Anh đến bệnh viện chưa?]"Ừ. Giờ anh đang ở cùng với em mình nên lát nữa về nhà hãy gọi nhé."Nói xong, Ji Heon lập tức kết thúc cuộc gọi. Anh vừa đặt điện thoại xuống thì lại có điện thoại tới. Ji Heon nghĩ không thể chịu nổi nữa và tắt nguồn. Cuối cùng, chiếc điện thoại cũng đã yên lặng và anh đặt nó xuống dưới gầm bàn, thì Ji Soo nãy giờ chỉ im lặng dõi theo đã lên tiếng."Vừa rồi là bạn trai anh hả?"Ji Heon không trả lời. Cô em gái nhanh nhẹn nhận ra sự im lặng của anh trai tức là thừa nhận, rồi nở nụ cười khó hiểu.Ji Soo lập tức rót soju vào ly rượu và nói."Anh nói mấy tuổi nhỉ? 22?""Ừ...""Nhỏ hơn em 4 tuổi."Ji Soo lẩm bẩm như nói một mình rồi uống một ngụm soju. Sau đó, cô đặt chiếc ly thật thô bạo xuống và gọi anh với tông giọng nặng nề "Anh ơi.""Thôi anh đừng kết hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me