TruyenFull.Me

(Chuyển ver) Tôi trở lại thời trung học của ba mình

53 : Trò chơi quốc vương

chobichupabo


– Khu bóc phốt cuộc sống.

– Chủ đề: Douma vaicachomeo! Lão Kim bắt được Jung Jihoon với Han Wangho, không biết đang làm gì, ba người đang ngồi với nhau ở dưới quốc kỳ, Jung Jihoon với Han Wangho còn nắm tay nhau! Lão Kim bỏ nghề chủ nhiệm phòng hành chính chuyển sang làm mai mối rồi à!

Lầu một: Mở topic có thể cút về ổ riêng của đồng bọn mấy người mà mở được không? Đâu phải ai cũng muốn nhìn thấy hai thằng này đâu!

Lầu hai: Không muốn xem thì thọc mạch nhấn vào làm gì?

Lầu 3: Thớt trễ rồi, đã có người mở topic vụ này rồi, bàn từ nãy tới giờ [Dẫn link liên kết]

Lầu 4: Sao dạo này hai người đó hay đi chung với nhau thế nhờ?

Lầu 5: Là lá la là la ~ Lúc nãy tui có gặp Han Wangho đó, người ta dễ thương muốn xỉu, mấy người nên tranh thủ lúc anh ấy còn đang học ở trường này mà tình cờ gặp nhiều một chút đi, chờ mai mốt tốt nghiệp rồi là trở thành truyền thuyết của GenG đó ~ muốn gặp cũng không gặp được đâu ~

Lầu 6: Han Wangho học đại học gì ta?

Lầu 7: SNU chứ còn trường nào nữa?

Lầu 8: Topic trước đâu rồi, sao không thấy?

Lầu 9: Bị xóa rồi.

Lầu 10: Lão Kim có phải chỉ biết chơi mỗi chiêu này không ta, lần trước cũng bắt hai nam sinh nắm tay nhau ngồi dưới quốc kỳ, sắp được nghỉ rồi còn bắt làm chuyện này.

Lầu 11: Hai người đó không phải đang yêu nhau chứ?

Lầu 12: Mơ à? Bà tỉnh lại đi, mới ăn mấy hột đậu phộng đã say tới vậy rồi hả?

Lầu 13: Xác suất Jung Jihoon với Han Wangho yêu nhau giống như xác suất tui kết hôn với Cha Eunwoo vậy đó, hai Alpha làm sao yêu nhau được, hai vị giáo thảo xin đừng lãng phí tài nguyên, hãy nhìn tới đám chị em độc thân bọn tui đi!

……………..

Ở trong topic thảo luận một hồi lâu, cuối cùng lại vòng về chủ để chính.

Lầu 110: Lạy luôn, cứ topic nào liên quan tới hai người họ là lại tăng lên một đống trang.

Lầu 111: Chuẩn!

Lầu 112: Kéo mỏi tay ~

Lầu 113: Có ai ra đó xem không, mới nhìn thấy hình chụp mới, hai người đó vẫn còn đang nắm tay nhau thì phải?

Lầu 114: Ủa thầy Kim đi rồi mà, còn nắm tay nữa chi vậy? Sao tự nhiên Jung Jihoon nghe lời thế?

Lầu 115: Douma!

Lầu 116: Đù đù đù đù đù đù đù đù má!

Lầu 117: VCLLLLLLLLLLLLL!!!!!!!

Lầu 118: ???

Lầu 119: ??????

Lầu 120: Mấy lầu trên muốn nói cái gì thì nói cho rõ chứ!

Lầu 121: Ôm nhau luôn!

Lầu 122: Tui nói rõ hơn một chút, không phải hai người ôm nhau, Han Wangho tự nhiên ngã, Jung Jihoon tốt bụng đỡ đồng học một chút. Han Wangho hình như có chứng tuột huyết áp mà.

Lầu 123:………..Chắc có mình tui cảm thấy tư thế ôm người đó quá thuần thục à. Hơn nữa, tại sao lại là ôm mà không phải là cõng ta? Còn là bế công chúa nữa?

Lầu 124: Chứ sao má? Tự nhiên Han Wangho ngã xuống như vậy, sao Jung Jihoon có thể xoay lưng lại bảo Han Wangho trèo lên được? Yêu cầu cao quá rồi đó.

Lầu 125: Còn ai ở đó không? Chị gái nơi tiền tuyến có tin tức gì không?

Lầu 126: Thông báo!!! Jung Jihoon với Han Wangho về ký túc xá rồi!

Lầu 127: ? Tin gì ít dữ, kiểm tra rồi thông báo lại đi!

Lầu 128: Bọn con gái mấy người không có lòng tự trọng sao? Có phải minh tinh đâu, cần gì phải quan tâm dữ vậy?

Lầu 129: Kệ bà lầu trên chơi một mình đi.

Lầu 130: Còn ai ở đó không? Tình hình bây giờ như nào rồi?

Lầu 131: Thứ cho tui nói thẳng nha, sao cái tình tiết này cứ giống y như tình tiết trong truyện đồng văn của một đứa bạn tui vậy đó. Trong đó cũng là thầy Kim phạt hai người họ nắm tay nhau, sau đó thì Han Wangho nhào vào trong lòng Jung Jihoon……..mặc dù bây giờ là ngất xỉu trong lòng Jung Jihoon, nhưng mức độ trùng khớp cũng quá cao rồi, con nhỏ đó hôm qua mới ra chương mới, hôm nay linh nghiệm luôn?

Lầu 132: Thí chủ cho xin link, nói phong long mà không nhả link ra là tội ác.

Lần 133: Jung Jihoon không núp lùm trong diễn đàn chứ?

Lầu 134: Khùng hả má? Cậu ấy mà đi lượn diễn đàn à? Lại còn lượn vô trong diễn đàn con lấy truyện người lớn 18+ của mình với Han Wangho ra học hỏi tham khảo nữa, sau đó hôm nay thử thực hành một chút? Thím đang định tìm tư liệu tham khảo hay gì? Em gái à, bộ cứ viết đồng nhân văn là không cần dùng não sao?

Lầu 135: Jung Jihoon? Cậu ở đâu vậy? Cậu cũng đang trong topic này sao? Ra đây cho học tỷ hun cậu phát nào!

Lầu 136: Soái ca à, nhìn tui nè, tui chỉ chiêu cho cậu, cái chiêu đó cùi bắp lắm, tui mà chỉ chiêu là cậu hết hồn liền!

Lầu 137: Hà lố? Jung Jihoon ơi cậu lướt tới tui chưa vậy? Chị đây thành thật nói nè: chị yêu cậu muốn chết luôn!

Mấy comment trong topic cười cợt chế giễu, ỷ vào Jung Jihoon không có lý do gì để lượn vào trong diễn đàn mà phát ngôn không hề kiêng nể gì.

Diễn đàn trường có thể ẩn danh comment, nhưng quản lý trang web có thể tra một cái là ra được số thẻ học sinh, cho nên mọi người bình thường ở trên diễn đàn cũng không dám nói ra cái gì quá khích.

Topic không ngừng tăng số trang, càng ngày càng có nhiều người comment vào topic, giống như Jung Jihoon thực sự đang lướt đọc ở topic này vậy.

Lầu 250: Giáo thảo ơi! Nghe mình khuyên một câu thật lòng nè, Kim Yoonha không hợp với cậu đâu! Nếu cậu muốn yêu đương, chi bằng hãy nghĩ tới Han Wangho thử xem nha!

Lầu 251: Douma! Tự nhiên cái tui nhớ lại chuyện cũ hồi đó, lúc Han Wangho còn học sơ trung, là một đóa hoa trắng cực kỳ xinh đẹp mỹ lệ, các nam sinh cao trung toàn thành phố đều đang chờ đợi ảnh lớn lên thật mau! Nhất là nam sinh GenG, đều đoán ra Han Wangho sẽ đến học ở GenG, để chuẩn bị theo đuổi ảnh, đám nam sinh dở hơi này còn bắt đầu bốc thăm lấy số. Ai dè cuối cùng ảnh lại phân hóa thành Alpha! Ai mà chịu nổi! Như sét đánh giữa trời quang vậy đó! Giống như nhìn thấy cô em gái xinh đẹp nhà bên đột nhiên một ngày đẹp trời giữa hai chân mọc ra một cái chân giữa! Chịu nổi không!

Lầu 252: Tui còn nhớ mấy thằng cha Alpha trường mình ở trong diễn đàn trường làm um sùm rùm beng ba ngày ba đêm cứ như thể sau khi Han Wangho phân hóa thành Omega là trở thành vợ của họ liền được ấy.

Lầu 253: ……………Mấy thằng cha đó không phải thực sự nghĩ rằng bản thân có thể được ở cùng với Han Wangho đó chứ?

Lầu 254: Cho dù Han Wangho có phân hóa thành Omega đi chăng nữa thì cũng không tới lượt bọn họ có vé. Có khuôn mặt như thế, đàn ông nào chẳng câu được. So với bọn họ thì Jung Jihoon còn có thể hơn, người ta vừa đẹp trai, lại là con nhà giàu, sinh ra là ở ngay vạch đích.

Lầu 255: Nhớ lại năm đó….. Haizzz, thôi đừng nhắc tới nữa. Tiếc quá, sao Han Wangho lại là Alpha chứ?

……………..

Han Wangho đẩy Jung Jihoon ra “Để tôi tự đi”

Jung Jihoon bị anh đẩy ra mà sững sờ “Tôi ôm anh không được à?”

Hai người đi trên đường, dễ dàng có thể nhìn thấy rất nhiều học sinh lén lút nấp ở lầu 2 lặng lẽ chụp hình bọn họ.

Han Wangho đã quen nên chẳng buồn để ý nữa, dùng đầu gối cũng đoán được bọn họ đang muốn chụp cái gì.

Từ hồi còn học cấp 2, anh đã bị chú ý như vậy rồi. Tuy rằng Han Wangho mắt nhắm tai điếc làm ngơ, coi như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, nhưng đi học lâu như vậy, anh ít nhiều vẫn biết đến cái diễn đàn trường này của GenG.

Năm đó, trong các câu lạc bộ ở cao trung, có một câu lạc bộ chuyên bàn luận về manga và anime, rảnh rỗi không có gì làm đã tổ chức một cuộc bỏ phiếu trên diễn đàn trường nhằm chọn ra giáo hoa và giáo thảo của trường sơ trung và cao trung.

Ban đầu không có mấy người để ý, kết quả sau đó không biết sao nó lại được chia sẻ lan truyền đi khắp nơi, càng ngày càng có nhiều người biết đến. Có mấy người đăng hình mình lên tự đề cử mình, có mấy người lại nhờ bạn bè đăng hình lên.

Chỉ có Han Wangho, là hình chụp lén được tải xuống trên diễn đàn.

Bố cục bức ảnh vô cùng đơn giản, bối cảnh là vườn hoa ở thành phố……….. được chụp hồi anh tham gia hoạt động ngoại khóa khi còn học sơ trung.

Bức ảnh được chụp bằng máy ảnh Canon, góc chụp khá tốt, khi ấy anh mặc áo sơmi đồng phục của trường sơ trung, khuôn mặt hãy còn non nớt, mềm mại tới mức có thể nhéo ra nước. Lúc ấy vẫn chưa mặt than khó gần như bây giờ, nụ cười lại ngoan hiền ngọt ngào, người quản lý vườn hoa tặng cho anh một đóa hồng trắng, đóa hồng màu trắng sứ ấy giống như làn da của anh vậy.

Xinh đẹp, mong manh và trong suốt tựa như pha lê.

Bức ảnh chụp Han Wangho cũng giống như đóa hoa mà anh cầm trên tay.

Năm đó, trên diễn đàn có người tốt bụng đưa bức ảnh này lên tham gia thi đấu, còn rất văn nghệ đặt cho bức ảnh một cái tên cực kêu “Hoa hồng sát thủ”

Nhìn hình mà nói, bức ảnh chụp này của Han Wangho quả thực rất có cảm giác xinh đẹp mỏng manh dễ vỡ như pha lê, vừa chạm vào sẽ vỡ ngay, dễ dàng kích thích ham muốn chinh phục từ trong xương cốt của Alpha.

Với gương mặt này của Han Wangho, chẳng biết hoa hồng có thể giết người được không, chứ trái tim của toàn bộ Alpha trường cao trung đều bị giết đến không còn manh giáp.

Thật đáng tiếc, tiểu mỹ nhân có số phiếu cách người đứng thứ 2 cả ngàn phiếu, về sau lại phân hóa thành Alpha.

Ông trời thật biết cách trêu đùa người ta.

Đương nhiên, anh cũng không làm Alpha được bao lâu, chắc là nỗi niềm của toàn bộ nam sinh cao trung đã làm cảm động thấu trời xanh. Han Wangho xui xẻo lại trải qua lần thứ hai phân hóa, trở thành Omega.

Chỉ là lần này, không có ai biết cả, Alpha duy nhất trong trường học biết được tình hình thực tế, chính là Jung Jihoon. Ông trời giống như muốn bù đắp cho anh, đã ban thưởng cho anh người bạn trai Jung Jihoon này, tạo ra đủ loại trùng hợp thiên thời địa lợi nhân hòa.

Nói trở lại, Han Wangho ngất xỉu, ngoài nguyên nhân bị hạ đường huyết ra, còn là bởi vì tin tức tố.

Jung Jihoon có thể đoán ra được nguyên nhân thứ nhất nhưng hắn không thể đoán ra được nguyên nhân thứ hai. Bản thân Han Wangho cũng xấu hổ không dám nói ra, thật ra thì cách lần đánh dấu gần đây nhất cũng chưa được bao lâu.

Anh không tới nỗi quá phụ thuộc vào tin tức tố của Jung Jihoon, hơn nữa nói ra cũng rất ngượng, với lại phản ứng bài xích tin tức tố của Alpha khác cũng không quá mạnh mẽ, về nhà phun ít thuốc ngăn mùi là được rồi.

Thi cuối kỳ qua đi, thời gian cũng trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Trong buổi tiệc tối mừng năm mới, Jung Jihoon lại một lần nữa nổi tiếng, khiến cho diễn đàn trường không ngừng spam liên tục.

Ma xui quỷ khiến, Han Wangho ngồi ở dưới sân khấu, lấy điện thoại di động ra chụp hắn mấy tấm. Người khác chụp hình hắn vì muốn đăng lên diễn đàn để gào thét, còn Han Wangho không biết vì sao lại chụp ảnh hắn nữa, không đăng lên diễn đàn trường, không chia sẻ cho bất kỳ ai khác, mấy tấm ảnh chụp ấy cứ như vậy an tĩnh nằm yên trong album ảnh của anh.

Sau khi kết thúc buổi tiệc tối mừng năm mới, thì nửa học kỳ đầu năm lớp 10 của Jung Jihoon cũng kết thúc

Kỳ nghỉ đông của GenG cũng khá dài, lần này tổng cộng được nghỉ tới 14 ngày. Có điều bên ngoài là như vậy, nhưng có khi chỉ mới nghỉ được hơn nửa, sang năm là phải quay về trường đi học.

Đặc biệt là những học sinh lớp 11 như Han Wangho. Đến thời điểm này, lớp 12 cơ bản đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, nửa năm học còn lại đều dùng để ôn tập, có thể nói là tranh thủ từng giây từng phút một để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Sau khi Jung Jihoon với anh tách nhau ra, hai người chợt ít liên lạc với nhau hơn hẳn.

Hồi còn đi học, bởi vì ở chung một phòng ngủ, ngày ngày chung đụng, muốn tránh mặt nhau cũng khó. Huống gì Jung Jihoon lại còn “động kinh” đòi theo đuổi anh, Han Wangho cảm thấy cuộc sống của anh luôn có sự tham gia của Jung Jihoon, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Jung Jihoon.

Thế nên vừa mới được nghỉ lễ, không có Jung Jihoon ở bên cạnh, cuộc sống của anh bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, khiến anh có hơi không quen. Thật ra thì trước kia cuộc sống của anh cũng tẻ nhạt, nhàm chán như vậy, bây giờ chỉ là quay lại như lúc trước mà thôi. Chỉ là, Han Wangho đã quen với náo nhiệt rồi, người nghèo rất dễ thích ứng với cuộc sống giàu có, thế nhưng người giàu đang sống xa hoa lại rất khó thích ứng với cuộc sống nghèo khó tiết kiệm. Anh chưa bao giờ cảm thấy việc học bài, giải đề là chuyện nhàm chán đến như vậy.

Lúc này Kim Kwanghee gửi cho anh một tin nhắn, định vị của cậu ta ở quán Karaoke bên cạnh trường.

Han Wangho đang nghịch điện thoại, do dự không biết có nên hỏi Jung Jihoon một chút xem hắn đang làm gì không. Nếu hắn không về Seoul ăn tết thì hẹn hắn ra ngoài, gọi cả Jung Suhwan ra nữa, cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Điện thoại di động ting ting lên một tiếng, Jung Jihoon không gửi tin nhắn, Kim Kwanghee sau khi gửi định vị qua thì rất nhanh lại gửi tin nhắn WeChat: Đi không? Bữa trước hẹn cậu đó cậu nhớ chứ? Có rảnh không?

Han Wangho: Khi nào?

Kim Kwanghee: Ngay tối nay, overnight luôn, dám không?

Han Wangho:………..

Kim Kwanghee: Cứ thử đi, không thâu đêm thì sao mà đã ghiền được. Yên tâm đi, bây giờ tôi không mai mối gì cho cậu nữa đâu, lần trước là lỗi của tôi. Nếu cậu cảm thấy không quen, cậu có thể gọi thêm bạn bè của cậu tới nữa, nể mặt tôi đi mà, nếu không mai mốt sẽ có ít cơ hội được đi chơi như vậy lắm.

Kim Kwanghee cũng giống anh, đều học lớp 11.

Cậu ta nói không sai, cách kỳ thi đại học càng gần, càng không có thời gian để chời bời, càng đừng nói đến chuyện đi chơi thâu đêm. Với lại, gần đây quả thực Han Wangho cũng không có chuyện gì để làm, chi bằng ra ngoài chơi với cậu ta để giết thời gian cũng tốt.

Sau khi định vị xong, Han Wangho thả điện thoại di động xuống. Một lát sau, anh lại mở điện thoại, mở album ảnh chụp Jung Jihoon ra, sau khi nhìn một lúc, lại quăng điện thoại lên giường.

“Bận tới vậy sao? Chẳng nhắn nổi lấy một cái tin?” Han Wangho suy nghĩ một lát “Thái độ này mà đòi theo đuổi người ta à? Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, theo đuổi ai được chứ?”

(Ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới: Làm được ba bữa lại nghỉ hai bữa, tương tự câu bữa đực bữa cái, làm không tới nơi tới chốn)

Park Jungmi ở dưới lầu ngẩng cổ lên kêu lớn “Con trai, ăn cam không, mẹ gọt rồi mang lên cho con nha?”

Han Wangho “Không ăn, mẹ, con ra ngoài một lát”

Anh trở mình đứng lên, lấy một bộ quần áo trong tủ ra, mặc vào người rồi đi ra cửa.

Park Jungmi đi theo anh ra đến sân “Đi đâu vậy?”

Han Wangho “Bạn học hẹn con ra ngoài”

Park Jungmi do dự nói “Con có về ăn cơm tối không? Trời lạnh như vậy sao con mặc ít thế, có ra ngoài được không đây?”

Han Wangho “Không lạnh, buổi tối con sẽ nói sau”

Park Jungmi hỏi “Jihoon gọi con ra ngoài à?”

Han Wangho “Không phải, bạn của con không chỉ có mỗi mình hắn”

Park Jungmi “Ừ” một tiếng, không yên tâm nói “Con……..nếu tới chỗ đông người thì con nên gọi cho Jihoon đi”

Sau khi trải qua lần phân hóa thứ hai, Park Jungmi nhận ra được cách giáo dục Han Wangho của bà với chồng mình có vấn đề.

Cả hai đã thảo luận với nhau rồi oán trách nhau hết nửa ngày, vẫn không thể tìm ra được một cách giải quyết nào ổn thỏa. Cuối cùng, Park Jungmi vẫn là người đưa ra quyết định, mọi chuyện đều nghe theo bà.

Nếu tiếp tục kiểm soát Han Wangho nữa, sẽ chỉ phản tác dụng.

Càng kiểm soát chặt, Han Wangho sẽ càng giấu giếm nhiều chuyện.

Bà vừa không yên tâm Han Wangho đi tới chỗ đông người, nhưng cũng không dám mở miệng ép con trai phải ở nhà.

Suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào trên người Jung Jihoon……..trên lý thuyết, Jung Jihoon cũng coi như là Alpha của Han Wangho, hơn nữa còn là con trai của ông Jung, hiểu rõ gốc rễ, có hắn ở bên cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.

Với cả lo lắng cho thân phận hiện tại của Han Wangho, đi ra ngoài lỡ như gặp phải một Alpha có ý đồ xấu thì sẽ rất nguy hiểm.

Han Wangho nghe bà lải nhải mấy câu, trả lời cho có lệ rồi vội vàng rời đi, vừa đi ra khỏi tiều khu lập tức không còn thấy bóng dáng.

Park Jungmi còn chưa nói hết lời, lẩm bẩm một câu “Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?”

Han Beomhyun dựa vào cửa “Không phải tại bà chiều hư nó à?”

Park Jungmi “Tôi chiều hư? Tôi có bao nhiêu thời gian mà chiều hư nó? Còn ông kiểm soát nó bao lâu? Ăn nói cho rõ ràng, đừng có đánh lận vào nhau”

Thấy hai người lại bắt đầu sắp cãi nhau, Han Beomhyun vội vàng nói “Tôi không cãi với bà nữa, tôi ra ngoài chơi cờ đây”

Han Wangho ra khỏi nhà, cách thời gian hẹn với Kim Kwanghee vẫn còn rất lâu.

Anh vào một quán trà sữa, gọi một ly trà sữa đậu đỏ pudding cacao rồi đi tới quảng trường phía trước cách đó không xa. Gần nhà anh có một trạm xe bus, ngồi xe bus đi qua mấy trạm là tới quảng trường văn hóa, vào ngày lễ, quảng trường vô cùng náo nhiệt sôi động.

Có các lớp huấn luyện cho một số cuộc thi trượt băng mùa đông, bao gồm cả nhóm thanh niên và nhóm trẻ em.

Bên trong trung tâm mua sắm nối liền với quảng trường còn có triển lãm tranh và các gian hàng khuyến mãi tết Nguyên Đán đẩy mạnh tiêu thụ, vừa mới bước vào nơi này, giống như bước vào thế giới pháo hoa, bên tai tràn ngập các loại âm thanh.

Han Wangho ngồi ở trên ghế dài, cái miệng nhỏ hút từng ngụm trà sữa.

Trước mắt là buổi sinh hoạt của câu lạc bộ trượt ván, một vài thanh niên ăn mặc rất thời thượng dẫm lên ván trượt giống như đang ngự kiếm bay lên, “vèo vèo” mấy cái bay qua trước mặt anh.

“Có phải Jung Jihoon cũng thích chơi trò này không?” Han Wangho vẩn vơ suy nghĩ.

Lần đầu tiên anh tới nhà Jung Jihoon, nhìn thấy bên cạnh quả bóng đá có dựng một cái ván trượt. Ở trong trường học cũng nghe qua, hình như Jung Jihoon là thành viên của cậu lạc bộ trượt ván.

“Anh chàng đẹp trai, có hứng thú không? Có muốn đăng ký không?” Một cô gái mặc một cái quần jean rách dẫm lên ván trượt dừng lại trước mặt anh.

Cô thấy Han Wangho đã chăm chú nhìn câu lạc bộ của họ thật lâu, cho rằng anh có hứng thú với môn trượt ván.

Chẳng ngờ, Han Wangho lại lắc đầu.

“Vậy anh có hứng thú đi ăn với tôi một bữa không?”

Han Wangho cầm ly trà sữa, không nói chuyện, chỉ lắc đầu.

Mấy tên con trai ở đằng sau huýt sáo, ồn ào nói “Ái chà, lần đầu tiên nữ thần bị từ chối đó nha!”

Cô gái cười ha ha “Tôi đi nhé!”

“Không hỏi nữa sao? Để tôi hỏi giúp cô cho, soái ca, đây là hoa khôi của câu lạc bộ chúng tôi đó, nhà cô ấy giàu lắm nha! Cậu mà kết bạn với cô ấy là có thể thoải mái tiêu tiền của cô ấy rồi!”

“Trâu già gặm cỏ non à, người ta hình như mới học cấp 3 thôi. Có còn là người không? Có biết yêu đương với vị thành niên là phạm pháp không?”

“Phạm cái đầu ông! Cút đi!”

Ván trượt của cô gái kia lại trượt một vòng trước mặt anh.

“Không suy nghĩ một chút sao, không đi ăn cũng không sao, làm bạn với nhau trước được chứ?”

Từ sau khi lên cao trung, Han Wangho không ít lần ngẫu nhiên bắt gặp những cuộc theo đuổi táo bạo như vậy.

Anh từ chối như một thói quen “Tôi…..”

“Không được” Jung Jihoon bỗng nhiên đè vai anh lại.

Han Wangho kinh ngạc nhìn hắn.

Giống y như con ma, đi đường mà không phát ra âm thanh, cứ như vậy bay tới sau lưng anh.

Cô nàng trượt ván thấy lại có một anh chàng đẹp trai khác đi tới, hai mắt sáng rực “Cậu ta không được? Vậy cậu được không?”

Jung Jihoon “Tôi cũng không được”

Cô gái sau khi bị từ chối, bĩu môi, cảm thấy không thú vị nữa rồi trượt đi.

Mấy người trong câu lạc bộ vẫn ồn ào “Sao không hỏi nữa, chẳng giống tác phong của cô tí nào, hai soái ca đó!”

“Hỏi con khỉ khô chứ hỏi, không nhìn thấy hai người họ là một cặp à, chị đây không muốn làm gậy đánh uyên ương. Cút cút cút, mau đi luyện tập đi”

Han Wangho hỏi hắn “Cậu ở đây làm gì?”

Jung Jihoon “Tới nhà anh tìm không thấy nên tới đây đi thử một vòng xem.”

Han Wangho “Cậu bận rộn như vậy làm sao còn thời gian mà đi tìm tôi chứ?”

Jung Jihoon nghe giọng điệu của anh rất kỳ lạ, lập tức cười ra thành tiếng “Anh nhớ tôi sao?”

Han Wangho mặc kệ hắn, có điều tâm trạng bỗng nhiên rất thoải mái, có chút muốn cười.

“Đi một mình à?”

Jung Jihoon “Không, mang theo cái bóng đèn”

Vừa dứt lời, cái bóng đèn mà hắn nói đã đi đến. Là em gái họ của Oh Pensri, người nhà họ Oh, vừa từ nước ngoài trở về, không đến Seoul mà tới đây trước, tìm chị họ của mình chơi.

Oh Pensri đi cùng với hắn, lúc nãy cô với Jung Jihoon còn đứng ở trên quảng trường cà khịa cãi nhau một trận, kết quả vừa mới quay đầu, con nhóc đấy cứ như cơn gió chẳng biết biến đâu mất tiêu, thế là trọng trách chăm sóc cô em gái họ này tự nhiên rơi xuống đầu ông anh trai dây mơ rễ má Jung Jihoon.

Cô em gái này còn nhỏ, khoảng chừng năm tuổi, ăn mặc như một cái bánh bao, chập chững đi bộ, trên tay còn cầm một cái cặp sách nhỏ, phía sau lưng có cột một sợi dây thừng, một đầu dây khác nằm ở trong tay Jung Jihoon, có thể nhìn ra, Jung Jihoon vì để đề phòng cô bé đi đường bị té ngã nên đã nảy ra tối kiến này.

Y như dắt chó đi dạo.

Han Wangho “Cậu đúng là thiên tài”

Oh Suah rành rọt nói “Anh họ, em đói bụng”

Jung Jihoon tỏ ra chán ghét “Không phải mới vừa ăn xong à? Bụng nhóc là cái động không đáy sao? Con gái không thể ăn quá nhiều đâu, mập ú bây giờ”

Oh Suah “À” một tiếng, quay đầu nhìn Han Wangho “Anh họ ơi, anh ấy là ai vậy?”

Jung Jihoon mặt dày vô sỉ nói “Anh dâu họ của nhóc”

Han Wangho “Chiếm tiện nghi của tôi có thể kiếm ra tiền à?”

Jung Jihoon “Không chiếm thì uổng”

Oh Suah rất có tầm nhìn xa, bước chân ngắn chập chững một đường chạy tới ôm lấy đùi Han Wangho “Anh dâu họ, em đói bụng!”

Han Wangho:…….

Sau đó Oh Suah được bế đi mua một cái bánh tart trứng, bánh vừa mới nướng xong vẫn còn nóng, Han Wangho bế cô bé vào lòng, sau khi thổi nguội thì đút cho cô bé ăn.

Jung Jihoon nhìn anh, cạnh khóe nói “Anh chăm sóc con nít giỏi thật, rất có bản năng làm mẹ đấy”

Han Wangho không ngẩng đầu lên “Không nói chuyện không ai bảo cậu câm đâu”

Oh Suah được Han Wangho chiều chuộng, trong nháy mắt quăng luôn ông anh họ vô tình kia ra xa ngàn dặm.

Jung Jihoon rõ ràng là chỉ tình cờ gặp cô nhóc này khi Oh Pensri dẫn cô bé tới, chẳng ngờ cô nhóc lại trở thành hòn đá ngáng đường hắn.

Một ngày đẹp trời như vậy, trời xanh mây trắng, tại quảng trường thương mại, xung quanh đều có các đôi tình nhân đi bên nhau. Muốn có không khí……… không khí của năm mới, muốn có cảm giác……….cảm giác của năm mới.

Tuy rằng hoàn toàn không có tí không khí yêu đương lãng mạn nào cả, nhưng đã lâu rồi không được gặp Han Wangho, vừa được gặp Han Wangho, hai tay Han Wangho lại bị con nhóc kia chiếm cứ, hắn làm sao có thể tìm cớ để nắm tay người ta được nữa đây?

Bực bội quá.

Jung Jihoon trừng mắt liếc nhìn Oh Suah một cái, Oh Suah vội vàng chôn khuôn mặt nhỏ phúng phính vào trong lòng Han Wangho, nhanh trí tố cáo “Anh họ trừng em”

Han Wangho “Sao cậu lại trừng con bé?”

Oh Suah cười khúc khích, Jung Jihoon bị cô nhóc đè đầu, tức tối nghiến răng, sau đó hắn lấy điện thoại ra, dùng vận tốc ánh sáng mà bấm ra một dãy số.

Jung Suhwan đang ở nhà say giấc nồng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Một cái bóng đèn cũng sáng.

Hai cái bóng đèn cũng sáng.

Nhưng ba cái bóng đèn có thể xếp thành một hàng tự loại bỏ nhau.

Lúc Suhwan mặc quần áo vào, vẫn còn đang ngái ngủ.

Cậu vừa ngáp vừa đi tìm Jung Jihoon, kết quả không nhìn thấy Jung Jihoon, lại nhìn thấy Han Wangho đang bế một đứa bé trong lòng.

Mắt của Suhwan vốn đã khá to, lúc này lại trợn trò lên “Đây là ai?”

Han Wangho ngưng lại “Sao cậu cũng ở đây?”

Suhwan “Cũng là sao? Còn ai nữa?” Cậu nhìn thấy Han Wangho bế đứa trẻ khác, nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu, hỏi lại một câu “Đây là ai vậy?”

Không chịu buộc chịu, cậu đã lớn đầu như vậy rồi, chẳng thể nào giống như con nít làm nũng lăn lộn dưới đất ăn vạ đòi Han Wangho bế lên được.

Trong trí nhớ, Han Wangho cũng đã từng bế cậu.

Oh Suah nhìn thấy Jung Suhwan, bị ánh mắt hung thần ác sát của cậu làm cho sợ hãi, tay chân rụt lại càng chui sâu vào trong lòng Han Wangho hơn.

Suhwan nhảy dựng lên, bay tới túm lấy cổ áo Oh Suah kéo cô nhóc ra “Nhóc là con nhà ai hả? Bộ không biết là không nên chui vào lòng người lạ sao?”

Hơn nữa, vị trí trong lồng ngực của Han Wangho…….là lãnh địa của cậu.

Sao có thể để cho người khác chui vào đó nằm ngủ được?!!!

Cho dù cậu còn mấy năm nữa mới được sinh ra đời, nhưng chỗ đó đã sớm được quy hoạch là thuộc về Jung Suhwan cậu rồi.

Han Wangho “Em họ Jihoon”

Suhwan híp mắt nhìn chằm chằm Oh Pensri “Sao em không biết hắn có một cô em họ như vậy nhỉ?”

Cuối cùng Jung Jihoon cũng tóm được Oh Pensri quay trở lại.

“En vẫn còn chưa chơi đủ đâu” Oh Pensri oán giận một tiếng, nhìn thấy Jung Suhwan, vui vẻ kêu lên “Suhwan, cậu cũng tới à?”

Jung Jihoon mặt không cảm xúc chỉ vào Oh Suah “Dẫn nhóc này về đi”

Oh Pensri “Về nhà sớm vậy làm gì chứ? Wangho, anh ở đây làm gì vậy?”

Han Wangho “Tôi có hẹn với Kwanghee”

Trong nháy mắt Jung Jihoon và Jung Suhwan đều tỏ ra cảnh giác.

Cái tên Kim Kwanghee này, hai ba con đều không lạ gì.

Còn không phải là cái tên thích mai mối cho Han Wangho sao? Mối thù lần trước vẫn chưa giải quyết đâu, sao lúc này lại tới nữa!

Oh Pensri tò mò hỏi “Anh ta hẹn anh làm gì vậy?”

Jung Jihoon “Mày quen Kim Kwanghee à?”

Oh Pensri “Quen chứ. Chúng tôi chung một câu lạc bộ, anh ta là hội phó”

Han Wangho “Hát Karaoke”

“Hát Karaoke?” Suhwan lẩm bẩm một câu “Thằng cha đáng chết đó đúng là đồ khôn lỏi, muốn không bỏ tiền ra mà vẫn được ngồi ở hàng trước xem trình diễn âm nhạc sao? Nằm mơ cũng không mơ được chuyện tốt như vậy!”

Suhwan biết, năm đầu Han Wangho mới debut, chưa quyết định sẽ làm gì.

Chủ tịch công ty truyền thông Vinh Hoa là ba cậu, không phải ra mặt điều hành mà chỉ nắm giữ cổ phần, Han Wangho vừa debut đã là đối tượng o bế quan trọng của công ty, tài nguyên đóng phim với tổ chức show âm nhạc không hề ít.

Sau khi nổi tiếng, vé ngồi hàng đầu concert của Han Wangho được bán tới giá một vạn tệ, đặc biệt là trong buổi concert chia tay……… khi ấy anh đã quyết định muốn tập trung vào việc diễn xuất, concert đó được tổ chức ở Seoul, giá vé ngồi hàng đầu của buổi concert đó bị đẩy lên tới mức giá trên trời bảy vạn tệ, gần như đã trở thành một giai thoại.

Suhwan cũng chỉ nghe mấy nữ sinh trong lớp bàn tàn, không biết trong đó có bao nhiêu độ chân thật……….. hơn một nửa nữ sinh trong lớp cậu đều là fans bạn gái cực kỳ ái mộ Han Wangho, ai cũng thật sự cho rằng sau khi mình lớn lên có thể được kết hôn với Han Wangho, chẳng hề nghĩ tới mình đang học chung một lớp với con trai của Han Wangho.

Oh Pensri nói “Tôi ké với, để tôi nói với Kwanghee một tiếng”

Cô gọi điện thoại cho tài xế đưa Oh Suah về nhà trước, bản thân rảnh tay ở bên ngoài thoải mái chơi tới tối.

Khoảng 6 giờ, đám người Kim Kwanghee đã tới quán Karaoke.

Han Wangho đi vào trung tâm mua sắm từ cổng A của quảng trường văn hóa, đi qua vườn hoa trên không của trung tâm mua sắm, tới lầu năm là phòng Karaoke. Sau khi vào cửa, ánh đèn lập tức trở nên mờ ảo.

Suhwan theo sát Han Wangho, tò mò đánh giá phòng KTV của 16 năm trước: Đúng là quê mùa!

Oh Pensri đẩy cửa ra trước, Kim Kwanghee vừa sửng sốt vừa kinh ngạc, trong lòng “Douma!” một tiếng, vội vàng nói “Giáo hoa đại giá quang lâm! Mọi người cùng chào đón nào!”

Đám con trai đang ngồi trên ghế trong nháy mắt bùng nổ tiếng gào thét, trong phòng có mười mấy người, có vẻ đều là bạn bè của Kim Kwanghee.

Khi Han Wangho đến gần, đám người trong phòng lại tru tréo lên một hồi.

Kim Kwanghee dở khóc dở cười “Mấy ba bình tĩnh một chút được không? Sao giống như tấm chiếu mới dữ vậy?”

Cậu ta nhìn thấy Jung Jihoon ở phía sau Han Wangho, “Á đù” một tiếng “Vụ gì đây, hôm nay cả giáo hoa giáo thảo của GenG đều tập trung hết một chỗ thế này”

Kim Kwanghee nhìn Han Wangho “Sao cậu dẫn Jung Jihoon tới vậy?”

Jung Jihoon lạnh nhạt nói “Người nhà đi theo”

Kim Kwanghee:………

Cậu ta dùng ánh mắt ý muốn hỏi Han Wangho “Tình huống này là thế nào?”

Han Wangho dùng ánh mắt trả lời: Một lời khó nói hết.

Suhwan vội vàng nói “Tôi cũng là người nhà!” Cậu suy nghĩ một chút rồi sửa lời “À không, cứ coi như tôi là đồ tặng kèm đi”

“Đừng đứng ở cửa nữa, mọi người vào ngồi đi” Kim Kwanghee nói.

Han Wangho ngồi xuống, Jung Jihoon ngồi bên trái anh, Jung Suhwan ngồi bên phải anh, lập tức ngăn cách tất cả những ai trong phòng KTV này có ý định muốn đến bắt chuyện với anh.

Người đang đứng ở trên sân khấu trong phòng KTV gân cổ lên hét kia là một nam sinh cạo nửa đầu, anh trai cạo nửa đầu cầm micro nói “Dừng một chút! Tôi muốn hỏi, trong phòng này có ai vị thành niên không đây? Vị thành niên đứng sang bên phải, thành niên thì đứng sang bên trái”

Bạn bè của Kim Kwanghee đều là lớp 11, lớp 12, hầu như đều đã thành niên.

Trong phòng cũng có người dẫn theo bạn gái tới, hoặc là một em gái lớp 10, những người này đều chưa thành niên.

“Làm gì đây! Muốn làm gì hả?”

Anh trai cạo nửa đầu nói “Khó có dịp náo nhiệt như vậy, hát không thì chán quá, hay là chúng ta cùng nhau chơi trò kích thích hơn một chút!”

Trong lòng Han Wangho có linh cảm không tốt.

Anh trai cạo nửa đầu mỉm cười nguy hiểm “Trò chơi quốc vương thì sao hả? Có dám chơi không?!”

Jung Jihoon ở nước ngoài, tuy rằng bạn bè nhiều, nhưng trước nay chưa từng tham gia những buổi tụ tập hỗn loạn kiểu như vậy.

Hắn quay đầu lại, cực kỳ ngây ngô hỏi “Trò chơi quốc vương là gì?”

Anh trai cạo nửa đầu bắt đầu xào bài trong tiếng ồn ào.

Tất cả những người ngồi trong phòng đều đồng ý tham gia, Jung Jihoon vừa hỏi xong, trong tay được phát một lá bài.

Han Wangho kiên nhẫn giải thích “Trò chơi này là, nếu cậu có được lá bài hình quỷ, cậu sẽ trở thành quốc vương, có thể ra lệnh cho mọi người ở đây làm một việc”

Jung Jihoon “Sau đó thì sao?”

Han Wangho nói thẳng “Đây là mệnh lệnh có tính cưỡng chế, lập tức có hiệu lực”

Jung Jihoon mở lá bài của mình ra “Lá bài hình quỷ này đúng không?”

Han Wangho “………..Sao cậu lại gặp may đến vậy?”

Jung Jihoon cầm lá bài lên nhìn “Đúng là bài hình quỷ rồi. Vậy tôi có thể ra lệnh cho người khác đúng không?”

Han Wangho nghĩ thầm: Sao có thể, tất nhiên còn có quy tắc của trò chơi nữa.

Anh vẫn chưa nói xong, Jung Jihoon đã ngồi ngay ngắn ở trên ghế sopha, ra lệnh cho Han Wangho nói “Bây giờ anh phải thích tôi, lập tức có hiệu lực” Hắn suy nghĩ một chút, bổ sung nói “Anh nói đi”

Suhwan ngồi một bên trợn mắt há hốc miệng, cậu cũng chưa từng chơi “trò chơi quốc vương” trong truyền thuyết này bao giờ, trong lúc nhất thời gió thổi ngổn ngang.

………..Trò chơi này chơi như vậy hả?

Suhwan bỗng nhiên tràn ngập ảo tưởng đối với lá bài hình quỷ kia: Vậy chẳng phải là mình có thể ra lệnh cho Han Wangho mỗi ngày chỉ làm việc 8 tiếng để có thời gian chơi với mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me