TruyenFull.Me

[Conan/Edit/Ai] Cả diễn đàn đều tin CP là thật

Chương 119

jun0901

Ánh mắt cậu bé lóe lên chút nghi hoặc, tựa như có thể đoán ra Himeno Ryo đang nghĩ gì.

"Conan..."

Himeno Ryo vừa định mở miệng, cố ý trêu chọc cậu một chút.

Chỉ thấy Conan đang đi bên cạnh cậu ta, bỗng dưng rụt tầm mắt lại, gương mặt không cảm xúc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đôi chân ngắn nhỏ bước đều, dáng vẻ như một đứa trẻ ngoan ngoãn không biết nói chuyện.

Một đứa trẻ thật sự ngây thơ. – Himeno Ryo thầm nghĩ, đầy cảm khái.

Cậu dẫn cả nhóm về phòng mình, lúc này mới thản nhiên kể ra lý do đã tìm đến hai người bọn họ.

Đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Conan và Haibara Ai, Himeno Ryo điềm nhiên nói:

"Ta muốn nhờ hai người và cả Đội thám tử nhí hỗ trợ. Tối mai, mong mọi người dẫn Hattori Heiji và Toyama Kazuha đến vùng ngoại ô Kyoto, khu vực gần cầu Độ Nguyệt."

Cầu Độ Nguyệt – đó là nơi Himeno Ryo đã cẩn thận chọn để chuẩn bị một "sân khấu thông báo" dành riêng cho Hattori Heiji.

Nếu nói trong phiên bản kịch trường lần này, nhân vật chính là Hattori Heiji, thì cậu nhất định phải xuất hiện một cách thật đặc biệt tại đó.

Vì thế, hôm qua Himeno Ryo đã bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để đặt mua những chiếc đèn hoa đăng đủ để phủ kín cả mặt sông, sắp xếp kỹ càng theo đúng thời tiết để tạo cảnh tượng hoàn mỹ.

Cậu chỉ hy vọng Hattori Heiji đừng lãng phí công sức... và cả tiền lương cảnh sát của mình.

Bởi tất cả đều là tiền lương cậu kiếm được – không có một xu nào từ Tổ chức.

Khu biệt thự cao cấp tại Kyoto

Một chiếc xe jeep việt dã gắn biển số lạ đã đậu ở đây suốt một đêm.

Bảo vệ tuần tra nhiều lần đi ngang qua, nhưng không ai để tâm.

Đêm xuống.

Akashi Seijuro ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ. Trên bàn làm việc gỗ trước mặt chỉ có một chiếc điện thoại.

Kim đồng hồ trên tường dần tiến đến 1 giờ 55 phút sáng. Điện thoại rung lên.

Anh mở mắt, duỗi tay nhận cuộc gọi.

Giọng trầm thấp của Kuroda Hyoue truyền đến từ bên kia:

"Xác nhận lần cuối, Akashi tiên sinh. Sau khi hành động bắt đầu, cậu có năm phút để rút khỏi hiện trường, tránh bị kẹt trong tầng hầm bị phong tỏa."

"Xác nhận, bắt đầu hành động."

Akashi đáp không chút do dự, rồi đặt điện thoại trở lại bàn. Anh đứng dậy, đi thẳng về phía thang máy thông xuống tầng hầm.

Năm phút sau.

Một tiếng nổ vang trời bất ngờ xé toạc màn đêm, cột lửa đỏ rực bốc lên giữa lòng đất, cuồn cuộn khói đen thổi bùng cả khu dân cư đang yên giấc.

Một người đàn ông khoác áo khoác đen, hành động lanh lẹ, nhảy khỏi chiếc xe jeep, tận dụng khói và ánh lửa để che chắn, lao vào biệt thự vừa bị đánh bom.

Chỉ chốc lát sau, hắn quay lại, kéo theo một người khác đang bất tỉnh, nhảy lên xe.

Lốp xe nghiến rít trên mặt đường, chiếc xe phóng vọt đi như tên bắn, chỉ để lại vệt cháy đen hình lốp xe in trên mặt đất.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Một vụ bắt cóc đã kết thúc trong chớp mắt.

Chỉ còn lại một bức thư màu đen, được đặt ngay ngắn trong hòm thư trước cửa biệt thự – không hề bị tổn hại.

[Gửi Sở Cảnh sát Kyoto]

"Là tôi đã đánh giá thấp năng lực của các người. Một vài người trong số các người đã lấy đi manh mối đầu tiên tôi để lại.

Đã đến lúc nâng cấp cuộc chơi.

Tôi đã đặt bom tại năm địa điểm ở Kyoto. Đúng giờ, chúng sẽ trở thành pháo hoa đẹp nhất trong thành phố.

Và tôi cũng mang đi Chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn tài chính Akashi – Akashi Seijuro.

Nếu hắn chết, 500 tỷ yên tài sản vàng của Akashi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thị trường.

Các người lựa chọn đi – mạng sống của dân thường, hay 500 tỷ yên?

Dù các người chọn bên nào, bên còn lại cũng sẽ phải chịu mất mát.

Nếu không thể đưa ra lựa chọn, hãy chuyển 1 tỷ yên đến vị trí tôi chỉ định – các người sẽ không mất gì cả.

Đương nhiên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.

Hạn chót – 20 giờ tối nay."

Trên xe jeep

Akashi Seijuro nhìn qua gương chiếu hậu. Biệt thự phía sau đã hóa thành một ngọn lửa lớn rực cháy trong đêm.

Đây là kế hoạch do anh và Cảnh sát Tokyo dàn dựng, người trực tiếp thực hiện – chính là nhân sự đáng tin cậy mà Kuroda Hyoue đích thân cử đến.

"Vất vả cho anh rồi, Shin Gen."

Anh nói thản nhiên.

Người đàn ông trên ghế lái tháo chiếc mũ lưỡi trai che mặt, để lộ mái tóc dài như rong biển đen rủ.

Hắn trầm tĩnh xoay vô lăng, giọng nghiêm túc:

"Gọi tôi là Wada Susumu – hoặc Iori Muga. Tên Shin Gen... tôi không còn dùng từ lâu rồi."

Sáng hôm sau

Ngủ đủ sáu tiếng, Himeno Ryo khoan khoái bước vào phòng ăn khách sạn.

Hôm qua sau khi từ đền trở về, cậu đã tìm cơ hội giải thích với Akai Shuichi về manh mối được để lại tại thần xã – một bức thư báo trước từ Akashi Seijuro.

Đúng như Himeno Ryo suy đoán, trong thư mập mờ đề cập rằng cậu không cần lo lắng, vì tất cả nằm trong kế hoạch của Cảnh sát Tokyo – Akashi Seijuro chỉ đang phối hợp để tìm ra nội gián trong hệ thống.

"Quá nguy hiểm. Đây không phải là kế hoạch trưởng thành gì cả." – Akai Shuichi bất mãn thở dài.

"Đó là do Cảnh sát Tokyo quyết định. Còn bạn tôi chỉ phối hợp thôi." – Himeno Ryo nói rõ ràng.

Khuôn mặt cậu như đang nói rằng: "Cho dù có gì sai, Akashi cũng không sai!"

Akai Shuichi thấy không thể cãi lại, chỉ đành thở dài rồi bỏ đi.

Không rõ sau đó anh ta giải thích thế nào với Conan và Hattori Heiji, nhưng hai thám tử trẻ tuổi không tiếp tục truy cứu nữa.

Tuy vậy, để đảm bảo tính chân thật của kế hoạch, họ vẫn không nói gì với Mori Kogoro. Dù sao, nếu cả Conan và Hattori đều không phản ứng trước một vụ đánh bom báo trước, thì sẽ quá bất thường.

Mori Kogoro – chính là "thuật che mắt" mà bọn họ đã âm thầm thỏa thuận để giữ tính logic.

Phòng ăn hôm nay ồn ào hơn thường ngày. Mặc dù âm lượng không lớn, nhưng so với không khí trật tự thường thấy ở Nhật, lại khiến người ta cảm thấy có gì đó bất thường.

Hiển nhiên, là đã xảy ra sự kiện lớn nào đó trong lúc Himeno Ryo còn đang ngủ.

Cậu cầm khay đồ ăn bước đến chỗ nhóm Conan, ngồi vào chỗ trống bên cạnh Okiya Subaru.

Akai Shuichi nhẹ gõ tay lên bàn trước mặt cậu, ra hiệu nhìn về phía các màn hình TV.

Từ sau đêm qua cùng hành động, mối quan hệ giữa họ đã vô thức gần gũi hơn một chút. Những hành động ăn ý nhỏ nhặt cũng dần trở thành tự nhiên.

Himeno Ryo ngẩng đầu – tất cả các TV treo trên tường trong phòng ăn đều đang phát tin tức khẩn cấp, liên tục lặp lại cùng một bản tin...

"Bản tin độc quyền – vì quý vị xứng đáng được biết sự thật. Rạng sáng hôm nay, đương kim Hội trưởng Tập đoàn Tài chính Akashi – ngài Akashi Seijuro – đã bị một nhóm người không rõ danh tính bắt cóc ngay tại tư gia ở Kyoto."

"Mặc dù cảnh sát Kyoto đã lập tức mở cuộc điều tra trong đêm, đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có tiến triển."

"Để cập nhật thêm tình hình, chúng tôi đã kết nối trực tiếp với cảnh bộ Ayanokoji đang có mặt tại hiện trường. Xin hỏi ngài có ý kiến gì về vụ án này?"

Trên màn hình TV, Ayanokoji tỏ vẻ bực bội khi bị phóng viên dí sát micro vào mặt.

Sáng sớm hôm nay, cảnh sát Tokyo và cảnh sát Kyoto đã tranh cãi dữ dội về việc nên ưu tiên giải cứu con tin hay tháo gỡ bom sau khi hiện trường để lại một bức thư đe dọa.

Phía Kyoto lập luận rằng, đây là vấn đề an toàn của toàn bộ cư dân thành phố, đặc biệt trong thời điểm lễ hội mùa hè đang diễn ra, với lượng khách du lịch từ khắp nơi đổ về khiến dân số lên đến mức kỷ lục.

Họ cam kết sẽ điều động toàn lực để tìm kiếm và cứu hộ ngài Akashi, nhưng phía cảnh sát Tokyo lại không dễ dàng nhượng bộ.

Thái độ cứng rắn đến từ Chujō Hoshitake – Phó giám đốc Sở Cảnh sát Đô thị Tokyo – khiến tình hình thêm căng thẳng. Trong lời nói của ông ta, không khó để nhận ra một thông điệp ngầm: tính mạng của Akashi Seijuro cần được ưu tiên hàng đầu, hơn cả sự an toàn của cư dân Kyoto.

Và điều đó không chỉ đại diện cho ý kiến cá nhân ông ta – mà còn là sức ép đến từ nhiều "nhân vật lớn" khác phía sau hậu trường.

Dù bản thân cũng là người thuộc giới quý tộc, Ayanokoji Văn Mi không khỏi cảm thấy phản cảm trước cách làm việc đầy thiên vị và ngạo mạn của những kẻ có quyền.

Trong mắt bọn họ, tính mạng của 1,5 triệu cư dân Kyoto lại không đáng giá bằng 500 triệu yên vàng sống.

Trên sóng truyền hình, khi bị đẩy lùi micro, nữ phóng viên vẫn không chịu bỏ cuộc. Cô nhanh chóng di chuyển đến một góc ít người chú ý hơn, dùng khung cảnh hỗn loạn ở hiện trường làm nền, ra hiệu cho quay phim điều chỉnh khung hình.

"Được biết, tại hiện trường, cảnh sát đã tìm thấy thư đe dọa mà hung thủ để lại."

"Trong thư, chúng tuyên bố đã gài bom tại năm địa điểm khác nhau trên khắp Kyoto, đồng thời yêu cầu một khoản tiền chuộc lên tới 1 tỷ yên Nhật."

"Chúng tôi xin đặt câu hỏi: nếu thông tin này là thật, phải chăng Kyoto hiện đã không còn an toàn, và tại sao cảnh sát vẫn tiếp tục giấu giếm người dân?"

Một cảnh sát trẻ đang làm nhiệm vụ giữ trật tự gần đó đã chú ý đến nhóm quay phim.

"Này, các người đang làm gì vậy? Một số thông tin chưa được xác minh không thể tùy tiện phát sóng. Các người làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình—"

Anh ta vươn tay định che ống kính, nhưng phóng viên đã gắt lên:

"Anh không có quyền ngăn chúng tôi! Người dân sống ở Kyoto có quyền được biết và được bảo vệ!"

Máy quay bị bàn tay lớn chắn ngang, hình ảnh trở nên chao đảo rồi tối đen. Buổi phát sóng trực tiếp bị cắt đột ngột.

Trong nhà ăn, những người xem TV bùng nổ trong một tràng âm thanh hỗn loạn.

"Bom á?!"

"Trời đất, tin tức đó là thật hay giả vậy?!"

"Nghe rõ ràng mà – năm quả bom! Ai mà biết nó ở đâu chứ!"

"Xui xẻo quá, sớm biết vậy đã chẳng đến Kyoto lúc này rồi..."

Từng tiếng bàn tán, la ó, oán trách vang khắp không gian. Thành phố Kyoto vốn yên bình bỗng nhuốm màu bất an chỉ sau một bản tin truyền hình.

Himeno Ryo lắc nhẹ ly cà phê đá, cụng vài viên đá lạnh rồi cúi đầu uống một ngụm.

Vị chua gắt của cà phê đen lan tỏa trong miệng khiến cậu khẽ nhíu mày.

Không khí quanh bàn ăn trở nên nặng nề hẳn. Ai cũng bất an, nhưng chẳng ai hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Mori Kogoro và Hattori Heiji đã rời khách sạn từ sáng sớm để tới hỗ trợ cảnh sát Kyoto điều tra.

Giữa khoảng lặng đầy căng thẳng, giọng của Conan bất chợt vang lên:

"Này, Himeno ca ca..."

Himeno Ryo khẽ lắc đầu, mặt trầm xuống.

"Tin tôi đi, tôi không biết gì cả. Nếu như hôm qua tôi còn đoán được vài điều... thì hôm nay, tôi thực sự không hiểu Akashi Seijuro và Sở Cảnh sát Tokyo rốt cuộc muốn làm gì nữa."

Đây đã không còn là một vụ nằm vùng thông thường. Akashi Seijuro và cảnh sát Tokyo đang cố tình khuếch đại vụ việc, biến nó thành một sự kiện mang tầm quốc gia.

Rốt cuộc... bọn họ đang toan tính điều gì?

Conan mở to mắt. Cậu từng nghĩ nhóm người này ít nhất phải có một kế hoạch rõ ràng.

Nhưng nếu ngay cả Himeno Ryo – người ở gần trung tâm vụ việc nhất – cũng không biết chuyện gì đang diễn ra...

Vậy rốt cuộc, bọn họ có đang điều tra thật không? Hay chỉ đang che giấu một điều gì còn đáng sợ hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me