Đại thúc, đừng vô tâm với chúng tôi như vậy!
Chương 12: Cuộc chiến ở với ai.
Tại căn nhà ở ký túc xá của Tưởng giáo sư. "Rầm!" Tông Diệc đập bàn, rít từng tiếng: "Tôi không chấp nhận." Hắn liếc Tưởng Lam đang thong thả uống trà xem kịch, bắn ánh mắt âm hiểm về phía y, hừ lạnh, "Tưởng đại thúc, anh nói đi, anh chọn ở nhà ai?" "Rầm!" Khống Việt lại đập bàn, tay đau đến nhăn cả mặt, hắn nín sự mếu máo lại, quay sang nhìn Tưởng Lam: "Đúng, anh chọn đi, ở nhà đứa nào?" Bình thường thì không muốn, cứ muốn làm loạn mà thôi. Tưởng Lam thở dài, thả tách trà xuống, nhẹ nhàng vắt chéo chân, đan hai tay bọc đầu gối lại, thoải mái mỉm cười duyên dáng đáp: "Tôi ở nhà tôi."Câu này y nói chắc cũng hơn một trăm lần rồi. Một tiếng trước. "Hai người..." Khống Việt đi vào nhà tiến tới nắm gáy áo Tông Diệc kéo lên, đột nhiên đấm hắn ta một cái, giây sau gầm lớn: "Cái thằng *** này, mày theo đuổi em họ tao, bây giờ lại làm trò đồi bại, mày tính giải thích chuyện này như thế nào cho tao?" Tưởng Lam ngơ ngác nhìn, có hơi không tiêu hoá kịp. Lục Tình là em gái Khống Việt? Đoạn ký ức vụn vặt từ kiếp trước như sượt qua thêm một lần nữa, y nhớ Khống Việt có em họ nhưng y chưa gặp bao giờ, nghe nói Khống Việt cũng rất quý đứa em họ này bởi vì cô bé khá xinh đẹp và nghe lời. Y cau mày, tại sao kiếp trước mấy chuyện này y không hề biết cái gì hết?Hay là ngay từ đầu bọn họ chẳng có ý xem y là người nhà? Tông Diệc nổi điên khi bị hiểu lầm, trả lại Khống Việt một đấm, hai bên cứ thế vật lộn đánh nhau trước mặt Tưởng Lam, còn y thì không quan tâm, tự mình chật vật ngồi dậy, cố gắng bám vào thành ghế sofa để đứng lên. Lúc đứng hẳn hoi được rồi thì hai tên trẻ con kia vật trúng y khiến y xuýt thì lại té nằm về chỗ cũ. "Thôi đi!" Tưởng Lam hét lớn, gằn từng chữ, "Biến, biến hết, biến trọn gói ngay cho tôi!" Biết mình có lỗi với đại giáo sư trước mặt, Khống Việt đầu tóc rối, mặt mũi sưng không tình nguyện buông cổ áo Tông Diệc ra, còn dằn một cái để đẩy hắn. Tông Diệc cũng không vừa, liếc Khống Việt đến cháy khét. Đợi một lát ổn định xong, hai bên không còn nóng như ban đầu nữa, Tưởng Lam mới cúi xuống mặc lại cái quần cho hẳn hoi, thở dài than thầm, chắc y không thể đi tắm ngay bây giờ được, phải đuổi hai tên điên này đi đã."Tôi nói này, hai cậu đã lớn đầu như vậy, nói hai ba câu đã đốp nhau như thế thì còn đáng mặt đàn ông không?" Tưởng Lam chau mày, ra dáng giáo sư thực thụ mà dạy bảo. Tông Diệc chỉ mặt Khống Việt, vạch tội nói: "Nó chưa nghe giải thích đã nhao lên, mẹ kiếp!"Khống Việt nhìn Tưởng Lam, cảnh tượng ban nãy hiện rõ mồn một, hắn theo y suốt ngày, khắp nơi ở đâu hắn cũng chạy bám theo y như thằng điên. Kết quả y chẳng thèm nhìn hắn, thậm chí còn tỏ một mặt phiền phức.Nhìn qua Tông Diệc, hắn cảm thấy ganh vô cùng, thâm trầm im ắng như gã ta mà được Tưởng giáo sư để ý hơn? Không công bằng!"Đánh nhau không dùng lời nói nhiều thì mới là đàn ông!" Khống Việt chắc nịch khẳng địch, răng còn nghiến chặt thể hiện sự cứng đầu.Ngay giây sau liền ăn cú vả của Tưởng Lam: "Cậu còn dám tuyên bố như vậy?" "Đại thúc...!" Khống Việt ôm lại cái chỗ bị Tưởng Lam vỗ, trợn trắng mắt nhìn sang y, cảm thấy không công bằng càng lúc càng nhiều. Tên kia cũng đánh hắn, thậm chí mặt hắn còn nhiều vết thương hơn tên kia, cớ sao chỉ có hắn là bị đánh?"Tính nói gì? Tính mắng tôi?" Tưởng Lam trừng mắt nghiến răng nhìn Khống Việt để chất vấn. Mới đầu hắn gầm lên thì như hổ, lát sau liền rụt lại khí thế, thấp giọng nói: "Không có..."Tưởng Lam lắc lắc đầu, mệt đến không thở ra hơi, y đưa cánh tay phải của mình ra, nói: "Hai người đặt hai bàn tay lên đây."Mặc dù không hiểu ý y là gì nhưng cả hai tên kia vẫn mơ hồ làm theo, cho đến khi bị y lôi ra cửa, dùng chân đạp vào mông đẩy cả hai ra ngoài thì bọn hắn mới biết rằng hoá ra mình bị đuổi. Cửa đóng sầm, Tưởng Lam nhướn người một cái, đi vào phòng bếp lấy ra ly nước uống cạn một hơi. Y ngó ra bên ngoài cửa thấy đã năm phút nhưng vẫn yên tĩnh, chắc chắn trong lòng hai tên kia đã bỏ về, định tuột quần xuống để đi tắm thì tiếng "tít tít tít" bấm mật khẩu lại vang lên. Tưởng Lam: "..."Cửa vừa mở, người xông vào lại không phải Tông Diệc mà là Khống Việt, hắn nhào lên ôm Tưởng Lam, nói: "Xin lỗi đại thúc, là tôi không tìm hiểu kỹ mà đã làm loạn. Bây giờ tôi biết hết rồi, chúng ta đi thôi." Khống Việt kéo tay đang cầm ly của Tưởng Lam lôi ra ngoài cửa chính. Tông Diệc bước vào, mặt dày nói: "Tưởng đại thúc đã đồng ý sẽ ở cùng tao, tốt nhất mày chỉ nên biết chuyện gì thôi, còn ở với ai thì tao đã lo hết cho anh ta rồi.""Không, kệ mày, tao lo cho đại thúc, đại thúc ở với tao hợp lý hơn."Chặn lại cái tay đang nắm lấy Tưởng Lam, Tông Diệc lạnh mặt: "Lời đã hẹn, không thể vứt bỏ dễ dàng."Tưởng - vẫn chưa hiểu gì - Lam cầm ly nước với cái mặt nghệt ra, mơ hồ hỏi: "Hai người đang nói về chủ đề gì vậy?"Ban nãy lúc đứng bên ngoài, Khống Việt và Tông Diệc cãi nhau một trận, lúc chuẩn bị đánh nhau tiếp thì Tông Diệc mới nói nhà Tưởng Lam có kẻ biến thái đột nhập, hắn chỉ là muốn đưa y về nhà mình ở để tránh nguy hiểm. Không ngờ Tưởng Lam sợ hãi lùi về, vấp chân té, hắn có ý đỡ y nên cả hai cùng ngã xuống, mu bàn tay hắn còn sưng tấy cả lên. Khống Việt mới đầu trách Tông Diệc rất nhiều về chuyện giữa hắn và Lục Tình, Tông Diệc cũng nói luôn: "Tôi đối với Lục Tình là nhất kiến chung tình, không bao giờ có chuyện tôi thích một kẻ như Tưởng giáo sư." Hắn hạ mi mắt, nói thầm: "Cái tên đê tiện ngủ với hết người này đến người khác." Nhớ lại y nói có ngủ với cả thế giới cũng không ngủ với hắn, Tông Diệc đã cảm thấy trong lòng đay nghiến, muốn thử đè áp y một lần xem y còn mạnh miệng như vậy được không.Sau đó Khống Việt bắt được tin tức nhà Tưởng Lam có kẻ đột nhập, hắn lược qua một đống từ, nhằm trúng cái câu "Tao chỉ là muốn đưa anh ta về ký túc xá của học sinh để tránh nguy hiểm" mà ghi tạc, cảm thấy nó là một ý hay. Khống Việt vỗ vai Tông Diệc, tín nhiệm hỏi: "Có biết mở mật khẩu nhà đại thúc không?" Và rồi cuộc chiến ở với ai nổ ra từ đó. Mặc kệ hai kẻ kia khuyên như thế nào đi nữa nhưng Tưởng Lam vẫn khẳng định mình sẽ ở nhà của mình, không có đi đâu hết. Cuối cùng chịu không nổi nữa, Tông Diệc mới hầm hầm nói: "Nếu anh đã quyết định như vậy, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định của mình."Tưởng Lam lại thấy có điềm, trong lòng đánh tiếng, liếc Tông Diệc: "Quyết định gì?" "Tôi sẽ ở lại nhà anh cho tới khi bắt được tên biến thái." "..."Khống Việt nghe xong, đầu cũng bốc khói, nói: "Tôi không đồng ý, nếu hắn ở lại thì tôi cũng muốn ở lại."
"Không được." Tưởng Lam dứt khoát đứng dậy, từ nãy đến giờ y thấy giỡn chơi với đám trẻ con này hơi lâu rồi. Giờ là lúc y thật sự nghiêm túc, lạnh mặt liếc cả hai: "Tôi không đùa nổi theo hai cậu nữa, phiền về cho." "Tôi không đùa!" Cả hai cùng lên tiếng. Tưởng Lam nhún vai, nhàn nhạt bảo: "Tuỳ, muốn làm cái gì thì làm, dù sao mấy người cũng biết mật khẩu, đuổi thì cũng không đi, vậy thì ở lại đây hết đi." Y ngừng một lát, đảo mắt như suy nghĩ, ba giây sau nói tiếp: "Nhưng tôi có điều kiện."Cả hai đồng thanh hỏi: "Điều kiện gì?" "Giặt đồ, phơi đồ, nấu ăn, quét nhà, lau nhà, hút bụi, rửa chén, thay ga giường, chà toilet, tưới cây đều là do hai cậu phụ trách, không gọi người làm về. Hai cậu đồng ý không?" Y ngẫm ngẫm, nói: "Tôi thấy cũng khá đơn giản đấy, cứ chia nhau ra mà làm thôi, nhưng mà tôi sợ hai cậu ngại cực thôi..."Tông Diệc với Khống Việt liếc nhìn nhau, một phút suy nghĩ trôi qua, Tông Diệc định bụng bỏ đi thì Khống Việt lại giơ tay đứng thẳng: "Tôi đồng ý!" Trước sự ngỡ ngàng của Tông Diệc, Khống Việt cười thầm, để cua Tưởng Lam, hắn không ngại cực đâu. Y đương nhiên biết giữa hai kẻ thì Khống Việt sẽ là người đồng ý trước, tại vì kiếp trước hắn vì theo đuổi y mà đã bỏ ra không ít công sức, mấy chuyện vặt vãnh này hắn chắc chắn làm được. Chỉ còn lại mỗi Tông Diệc, mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh, đang tự mâu thuẫn chính mình ở trong não. Tưởng Lam nhịn cười nhìn Tông Diệc đau đầu, y biết hắn sẽ không đồng ý đâu, dù sao hắn cũng là cậu ấm, không bao giờ làm việc nhà vì sợ chai tay, từ trước tới giờ việc hắn ta phụ trách chỉ toàn là họp hành, nêu ý kiến, ký hợp đồng, chứ mấy chuyện này, e là không được rồi. "Sao vậy?" Tưởng Lam liếc nhìn Tông Diêc: "Cậu là người đề xuất mà? Bây giờ lại không muốn hả?" Y chỉ là muốn khiêu khích nỗi niềm mệt não của hắn chứ không có ý chơi chiêu khích tướng.Đợi hồi lâu Tông Diệc vẫn không trả lời, Tưởng Lam nói: "Thôi được rồi, đừng tự mâu thuẫn nữa, tôi sẽ để Khống Việt ở lại với tôi, một người là..." "Không được." Tông Diệc chợt nói, hắn ngước mắt lên nhìn y: "Tôi đồng ý." Sấm chớp nổ đùng đùng ngang đầu Tưởng Lam, y biết mình đã chót dại rồi, lập tức muốn vả vào mồm mình mấy cái. Vẻ mặt y không tin nổi nhìn hắn: "Cậu nói thật?" Tông Diệc một khi đã nghĩ thông, đưa ra quyết định thì không có gì phải bàn cãi thêm, hắn lạnh nhạt "ừ" một tiếng, còn cố ý liếc Khống Việt lẫn Tưởng Lam một chút. Tưởng là hắn sẽ để cho cả hai toại nguyện chắc? Còn lâu!"Được rồi, quyết định vậy đi." Tưởng Lam thấy cũng tạm được, y sợ tốn tiền mời người giúp việc về, giờ có hai tên người hầu này, y cảm thấy túi tiền ổn hơn một chút.Thế nhưng cái bất bình trong lòng Khống Việt từ lúc y đưa điều kiện ra tới giờ vẫn chưa được hỏi ra, hắn chau mày nhìn Tưởng Lam, hỏi: "Khoan đã, nếu mọi việc đều là do hai đứa bọn tôi làm, vậy thì anh làm cái gì?"Tưởng Lam nhướn mày, thấy câu hỏi này rất hay, y cong khoé môi, vô cùng thản nhiên đáp: "Tôi làm biếng.""...""..."Cãi cọ phân chia thì xong rồi, cả hai người bọn hắn cũng quay trở về ký túc xá lấy đồ dùng thiết yếu dọn thẳng qua ký túc của Tưởng Lam, y nói không cần vì trông bọn hắn như muốn dọn hẳn sang đây ở. Nhưng bọn hắn thì..."Không được!" Khống Việt nói, tay khệ nệ xách vài cái túi đựng chính hãng hàng hiệu của hắn đặt xuống, gạt mồ hôi trên trán, "Ít nhất tôi phải ở đây hai tháng để xem tình hình."Tưởng Lam chau mày, định phản bác thì Tông Diệc nói chêm vào: "Không."Tưởng Lam quay sang nhìn hắn, ánh mắt loé lên tia mong chờ hắn nói một cái gì đó dẹp bay ý nghĩ điên rồ của Khống Việt."Ít nhất là ba tháng." "..." Được rồi, tuỳ mấy người. Nửa tiếng sau, Tưởng Lam đứng ở tủ lựa quần áo thoải mái để mặc, bây giờ y chỉ muốn đi tắm mà thôi, hôm nay quá mệt rồi. Nhớ đến hồi nãy Tưởng Lam cứ liên tục muốn cởi quần, Tông Diệc híp mắt để ý vô cùng, hắn tiến lại gần y, áp sát sau lưng y, hai tay đặt ở thắt quần Tưởng Lam: "Ban nãy anh năm lần bảy lượt muốn cởi quần, tính đi tắm hả?"Thấy đụng chạm không cần thiết, Tưởng Lam hơi nhíu nhíu mày, phủi tay Tông Diệc ra: "Ừ, nên là tránh ra đi để tôi đi tắm." Lúc này Khống Việt đã ở bên ngoài để mua đồ về nấu ăn theo như danh sách mà Tưởng Lam viết ra, trong nhà chỉ còn lại hai người Tông Diệc và Tưởng Lam. Hắn nhân cơ hội này muốn càn quấy mọt chút. Tông Diệc kéo Tưởng Lam vào phòng tắm, đặt tay lên quần y định tuột xuống, Tưởng Lam trợn mắt túm quần lại: "Tính làm gì?" "Cởi đồ giúp anh." Tông Diệc mặt không biến sắc nói một câu, hất tay Tưởng Lam ra rồi tuột quần y xuống. Tưởng Lam cúi xuống kéo lên, đuổi người: "Không cần, cậu đi ra ngoài đã là ban phước cho tôi rồi."Thấy mình bị đuổi, mặt của Tưởng Lam lại còn không có chút ý tứ nào là giả, Tông Diệc đen mặt, chịu không được uất ức này, tức điên kéo Tưởng Lam đến trước gương buồng tắm. "Anh nhìn anh đi, có chỗ nào ổn để tự làm không?"Tưởng Lam nhếch môi, thẳng thừng nói: "Có, tôi còn tay còn chân lành lặn, tôi thuận tay phải nên đừng có lo nhảm, đi ra ngoài đi.""Không thích." Tông Diệc phát bướng, hắn cưỡng ép Tưởng Lam lột sạch đồ, cho đến lúc lột quần lót, Tưởng Lam cứ núm chặt quần không buông."Đừng có giỡn mặt, cái gì cũng được nhưng cái này thì không." Khi bàn tay của Tông Diệc sượt qua dương vật của y, vết sẹo trên mặt như luồng điên chạy dọc, thậm chí còn nóng rồi đỏ lên. Tưởng Lam để ý sự biến đổi của cơ thể, nhíu mày suy nghĩ. "Anh làm sao vậy? Không cởi quần lót thì tắm kiểu gì?" Tông Diệc mặc kệ sự phản kháng, vươn tay dùng sức kéo quần lót Tưởng Lam xuống."Đã nói là không được..." Người Tưởng Lam run lên một cái, vết sẹo đỏ bừng, ngược lại thì mặt mũi y không có dấu hiệu nào hết. Thực lòng mà nói Tưởng Lam không ngại, không thẹn thùng gì cả, y thậm chí còn khó chịu với điều này. Thế nhưng cơ thể chợt mẫn cảm, vết sẹo thì nóng lên rồi biến đỏ trông dữ tợn. "Có chuyện gì với anh?" Nhận ra cơ thể Tưởng Lam kỳ lạ, Tông Diệc đứng hẳn hoi nhìn y, nhìn thấy vết sẹo có hiện tượng đỏ, Tông Diệc chau mày, "Vết sẹo của anh...""Mau, mau lên, một là tắm ngay cho tôi, hai là cậu đi ra ngoài." Y nói dối để Tông Diệc biết sợ, "Vết sẹo trên mặt tôi đau quá, nếu cứ chần chừ thì tôi chết mất."Quả nhiên Tông Diệc biết sợ, hắn hơi mở to mắt, vội vàng xả nước ấm vào bồn cho Tưởng Lam rồi tắm cho anh. Chà nhè nhẹ qua cơ thể trần trụi của Tưởng Lam, Tông Diệc thấy đâu đó luồng máu nóng đang dâng trào bên trong cơ thể rồi dồn xuống bụng dưới, con quái thú ngủ đông bỗng ngốc đầu. Tưởng Lam gác tay trái lên thành bồn, thoải mái nằm ngửa ra để Tông Diệc hầu hạ, khi bông tắm sượt qua hạt đậu nhỏ, Tưởng Lam cứ thế quên mất mà rên hừ hừ, không kiềm được mà khen: "Làm tốt lắm." À, y chính là suy nghĩ một mặt trong sáng .Còn Tông Diệc hắn lại suy nghĩ một mặt trong tối...Con quái thú ngốc đầu hắn còn có thể đè nó xuống, nhưng bây giờ thì không ổn rồi, nghe tiếng rên hừ hừ của Tưởng Lam, con quái thú thậm chí còn đứng hẳn dậy gầm rú, muốn tàn phá cơ thể trước mắt đây. Hơi nước bốc lên khiến Tưởng Lam nằm trong bồn cả người ửng hồng, dáng người y không phải thon gọn như thiếu nữ, có sự vạm vỡ của đàn ông nhưng nét nào ra nét đó, ổn định hài hoà dễ thu hút. Điều đó càng khiến Tông Diệc khó kiềm suy nghĩ mà tưởng tượng nếu hắn in lên người y những dấu hôn, vết cắn, mấy vết bấu hay cào xước thì sẽ dâm mỹ như thế nào?Suy nghĩ chỉ mới thoáng qua thôi mà Tông Diệc đã hưng phấn đến điên, hắn dằn bông tắm lau mạnh xuống da thịt Tưởng Lam, trong đầu cứ niệm về hình ảnh xinh đẹp của Lục Tình, thấy vẫn không ổn, hắn quyết định buông lời cay đắng để tập quên. "Lần trước ở chỗ nào trên cơ thể anh đã bị Thuần Thiệu chơi qua rồi vậy?" Câu hỏi quá khó nghe, Tưởng Lam đang nhắm mắt hưởng thụ, bỗng mở mắt ra, nhàn nhạt liếc Tông Diệc một cái: "Nếu không nói được gì hay thì ngậm miệng.""Tôi hỏi không đúng sao? Hay anh chột dạ?" Không đúng, ngữ khí này không đúng. Tưởng Lam cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai, y để ý vành tai hơi đỏ của Tông Diệc, con ngươi co rút liên tục của hắn, cười nhạt một tiếng, bắt đầu đưa ngón trỏ chỉ vào từng nơi. Trán, mắt, mũi, miệng. "Thuần Thiệu hôn qua những chỗ này." Mắt Tông Diệc đen đi một phần, đợi Tưởng Lam nói tiếp. Y di ngón trỏ qua gáy, nói: "Thuần Thiệu cắn ở đây." Rồi chỉ qua tai, dần dà rơi xuống đầu ngực phiếm hồng, "Ở đây nữa." Mắt Tông Diệc đen đi bốn phần, Tưởng Lam vẫn chưa có ý dừng lại.Ngón trỏ lướt qua má đùi trong, vuốt ve lên xuống, y cười cười: "Thuần Thiệu còn hôn dọc như thế này, rồi cắn ở đây."Bây giờ thì chuyển đen tới sáu phần.Y đưa tay chạm vào dương vật đang yểu xìu của mình, giọng nói trong trẻo càng chọc tức Tông Diệc: "Hắn hôn qua nó, còn ngậm nó vào miệng." Nói thật, y chẳng nhớ cái gì của đêm đó hết, bịa được cái gì thì y sẽ bịa. Với lại kiếp trước làm tình, Thuần Thiệu quả thực rất thích đi theo các bước đó, ai như Tông Diệc và Khanh Trạch? Cục súc toàn làm đau y. Tông Diệc dừng mọi động tác, mặt sa sầm, giống như lớp kính cường lực trên mặt hắn đang nhận vô vàn sự va đập nhưng vẫn cố chịu đựng, hắn muốn thử xem Tưởng Lam làm chiêu gì cuối cùng. Đương nhiên cái này chí mạng... Y luồng tay xuống nhị hoa đang nhíu chặt, vuốt ve dạo quanh, khẽ cười: "Nơi này thì hắn hết liếm rồi tới mút, đưa lưỡi sâu vào... rồi hắn đâm các ngón tay to kia vào sâu bên trong, tiếp đến là đưa cái thứ to lớn của hắn vào bên trong, đâm rút, đâm rút, đâm... á!" Tưởng Lam tính lặp đi lặp lại cho vui, ai ngờ đâu Tông Diệc phản ứng quá lớn, hắn kéo cả người đang dính xà phòng của y lên, ép y đứng quay lưng với mình. Mất thăng bằng, Tưởng Lam hơi hoảng hồn nhưng may mắn bám được tay vào cái kính cường lực, Tông Diệc thì núm chặt lấy y không buông, nếu hắn buông thì chắc chắn Tưởng Lam sẽ té bục mặt. "Điên à?" Tưởng Lam gầm lên, mặt mũi đều dữ tợn. "Điên? Ừ, tôi đang điên lên đây!" Hắn thò tay xuống phần nhị hoa của Tưởng Lam ban nãy chạm vào, nói: "Anh thích lẳng lơ với người khác như vậy sao?" Tay đặt trước cửa động, hắn lặp lại động tác ban nãy của y, mắt thì nhìn chằm chằm mặt Tưởng Lam. Biết mình giỡn quá giới hạn dẫn đến tên này mất kiểm soát, y nghiến răng, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ lẳng lơ với... a!" "Anh lại tính mở miệng nói sẽ lẳng lơ với tất cả nhưng lại chừa tôi ra phải không? Mẹ kiếp!" Hắn thọc mạnh tay vào bên trong hậu huyệt y khiến y hét lên, không biết vì sao nhưng bao nhiêu hình ảnh nãy giờ hắn niệm trong đầu đều bay sạch, lúc này chỉ toàn có những lời của y văng vẳng bên tai. "Để người khác chơi còn dám đem ra kể." Hắn cười khẩy, "Đê tiện!"Nếu vậy, hắn sẽ làm mọi cách để nhưng chỗ ban nãy Tưởng Lam chỉ đều có hình dáng của hắn, hắn sẽ cắn, cấu, in hết lên từng chỗ, nó mà mờ đi thì hắn sẽ tạo dấu mới, như vậy mới tạo cho hắn cảm giác thành tựu hơn. Tưởng Lam mắng chửi một hồi, vì tay chân không tiện mà quẫy đạp, phản kháng kịch liệt. Điều này khiến Tông Diệc càng khó chịu: "Thuần Thiệu làm được mà tôi không được?" Hắn thọc ngón tay sâu hơn, ra sức càn quấy bên trong, lát sau lại thọc thêm hai ngón vào, rồi dần dần là ba ngón. Tưởng Lam hứng tình đến cứng cả người, nhưng lại tỉnh táo, lập tức quát lên: "Tông Diệc, cậu có người cậu thích và theo đuổi, đừng để việc hôm nay làm cậu đi sai đường." Y cũng nể mình ghê gớm, giờ phút này còn chỉnh hắn đi đúng hướng, nếu không phải vì bả vai đau thì y đã đập tên này ra bã rồi. Động tác tay của hắn ngừng một chút, nhưng hai giây sau lại càng điên cuồng hơn, hắn áp người sát Tưởng Lam, cắn gáy y. "Đau!" Tông Diệc cắn y mạnh đến mức rỉ máu, Tưởng Lam đau đến nghiến hàm, phát ra một tiếng kêu khẽ. Hắn liếm nhẹ vết thương kia, cười cười như đạt được thành tựu lớn, mờ ám nói: "Lát sau sẽ còn đau hơn nữa." Tưởng Lam hiểu ý này của Tông Diệc là gì, y trầm giọng: "Tông Diệc."Thấy Tưởng Lam nghiêm túc, sát khí toả ra, Tông Diệc hơi chau mày, đặt đầu dương vật cương cứng của mình lên cửa hậu huyệt: "Hửm?" "Nếu cậu dám đưa vào chỉ một đoạn nhỏ, đừng trách Tưởng Lam này không biết niệm tình là gì." Ý niệm muốn giết người tràn ra, Tông Diệc đang cứng ngắc nghe như vậy cũng cảm thấy không ổn, ngỡ ngàng liếc gương mặt như thú dữ của Tưởng Lam. Nhưng kẻ ở trên thương trường lâu năm, ác đến tận xương máu mới nên có sắc thái giống vậy, Tưởng Lam chỉ là một giáo sư hiền lành, làm sao lại có thể đáng sợ đến thế?Cảm thấy người trước mắt có rất nhiều điều ẩn giấu, Tông Diệc sững sờ đến mức hạ thể dần mềm xuống, cứ đứng ngơ ra nhìn Tưởng Lam thu hồi nét ác của mình. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khống Việt gõ quài không thấy ai đáp, lại còn khoá trong, hắn lập tức suy diễn rồi đập cửa rầm rầm, gào lên: "Tông Diệc, mày lại tính ăn đại thúc của tao? Con ** nó, bước ngay ra đây cho tao cái thằng cơ hội này!"
"Không được." Tưởng Lam dứt khoát đứng dậy, từ nãy đến giờ y thấy giỡn chơi với đám trẻ con này hơi lâu rồi. Giờ là lúc y thật sự nghiêm túc, lạnh mặt liếc cả hai: "Tôi không đùa nổi theo hai cậu nữa, phiền về cho." "Tôi không đùa!" Cả hai cùng lên tiếng. Tưởng Lam nhún vai, nhàn nhạt bảo: "Tuỳ, muốn làm cái gì thì làm, dù sao mấy người cũng biết mật khẩu, đuổi thì cũng không đi, vậy thì ở lại đây hết đi." Y ngừng một lát, đảo mắt như suy nghĩ, ba giây sau nói tiếp: "Nhưng tôi có điều kiện."Cả hai đồng thanh hỏi: "Điều kiện gì?" "Giặt đồ, phơi đồ, nấu ăn, quét nhà, lau nhà, hút bụi, rửa chén, thay ga giường, chà toilet, tưới cây đều là do hai cậu phụ trách, không gọi người làm về. Hai cậu đồng ý không?" Y ngẫm ngẫm, nói: "Tôi thấy cũng khá đơn giản đấy, cứ chia nhau ra mà làm thôi, nhưng mà tôi sợ hai cậu ngại cực thôi..."Tông Diệc với Khống Việt liếc nhìn nhau, một phút suy nghĩ trôi qua, Tông Diệc định bụng bỏ đi thì Khống Việt lại giơ tay đứng thẳng: "Tôi đồng ý!" Trước sự ngỡ ngàng của Tông Diệc, Khống Việt cười thầm, để cua Tưởng Lam, hắn không ngại cực đâu. Y đương nhiên biết giữa hai kẻ thì Khống Việt sẽ là người đồng ý trước, tại vì kiếp trước hắn vì theo đuổi y mà đã bỏ ra không ít công sức, mấy chuyện vặt vãnh này hắn chắc chắn làm được. Chỉ còn lại mỗi Tông Diệc, mặt hắn ta lúc trắng lúc xanh, đang tự mâu thuẫn chính mình ở trong não. Tưởng Lam nhịn cười nhìn Tông Diệc đau đầu, y biết hắn sẽ không đồng ý đâu, dù sao hắn cũng là cậu ấm, không bao giờ làm việc nhà vì sợ chai tay, từ trước tới giờ việc hắn ta phụ trách chỉ toàn là họp hành, nêu ý kiến, ký hợp đồng, chứ mấy chuyện này, e là không được rồi. "Sao vậy?" Tưởng Lam liếc nhìn Tông Diêc: "Cậu là người đề xuất mà? Bây giờ lại không muốn hả?" Y chỉ là muốn khiêu khích nỗi niềm mệt não của hắn chứ không có ý chơi chiêu khích tướng.Đợi hồi lâu Tông Diệc vẫn không trả lời, Tưởng Lam nói: "Thôi được rồi, đừng tự mâu thuẫn nữa, tôi sẽ để Khống Việt ở lại với tôi, một người là..." "Không được." Tông Diệc chợt nói, hắn ngước mắt lên nhìn y: "Tôi đồng ý." Sấm chớp nổ đùng đùng ngang đầu Tưởng Lam, y biết mình đã chót dại rồi, lập tức muốn vả vào mồm mình mấy cái. Vẻ mặt y không tin nổi nhìn hắn: "Cậu nói thật?" Tông Diệc một khi đã nghĩ thông, đưa ra quyết định thì không có gì phải bàn cãi thêm, hắn lạnh nhạt "ừ" một tiếng, còn cố ý liếc Khống Việt lẫn Tưởng Lam một chút. Tưởng là hắn sẽ để cho cả hai toại nguyện chắc? Còn lâu!"Được rồi, quyết định vậy đi." Tưởng Lam thấy cũng tạm được, y sợ tốn tiền mời người giúp việc về, giờ có hai tên người hầu này, y cảm thấy túi tiền ổn hơn một chút.Thế nhưng cái bất bình trong lòng Khống Việt từ lúc y đưa điều kiện ra tới giờ vẫn chưa được hỏi ra, hắn chau mày nhìn Tưởng Lam, hỏi: "Khoan đã, nếu mọi việc đều là do hai đứa bọn tôi làm, vậy thì anh làm cái gì?"Tưởng Lam nhướn mày, thấy câu hỏi này rất hay, y cong khoé môi, vô cùng thản nhiên đáp: "Tôi làm biếng.""...""..."Cãi cọ phân chia thì xong rồi, cả hai người bọn hắn cũng quay trở về ký túc xá lấy đồ dùng thiết yếu dọn thẳng qua ký túc của Tưởng Lam, y nói không cần vì trông bọn hắn như muốn dọn hẳn sang đây ở. Nhưng bọn hắn thì..."Không được!" Khống Việt nói, tay khệ nệ xách vài cái túi đựng chính hãng hàng hiệu của hắn đặt xuống, gạt mồ hôi trên trán, "Ít nhất tôi phải ở đây hai tháng để xem tình hình."Tưởng Lam chau mày, định phản bác thì Tông Diệc nói chêm vào: "Không."Tưởng Lam quay sang nhìn hắn, ánh mắt loé lên tia mong chờ hắn nói một cái gì đó dẹp bay ý nghĩ điên rồ của Khống Việt."Ít nhất là ba tháng." "..." Được rồi, tuỳ mấy người. Nửa tiếng sau, Tưởng Lam đứng ở tủ lựa quần áo thoải mái để mặc, bây giờ y chỉ muốn đi tắm mà thôi, hôm nay quá mệt rồi. Nhớ đến hồi nãy Tưởng Lam cứ liên tục muốn cởi quần, Tông Diệc híp mắt để ý vô cùng, hắn tiến lại gần y, áp sát sau lưng y, hai tay đặt ở thắt quần Tưởng Lam: "Ban nãy anh năm lần bảy lượt muốn cởi quần, tính đi tắm hả?"Thấy đụng chạm không cần thiết, Tưởng Lam hơi nhíu nhíu mày, phủi tay Tông Diệc ra: "Ừ, nên là tránh ra đi để tôi đi tắm." Lúc này Khống Việt đã ở bên ngoài để mua đồ về nấu ăn theo như danh sách mà Tưởng Lam viết ra, trong nhà chỉ còn lại hai người Tông Diệc và Tưởng Lam. Hắn nhân cơ hội này muốn càn quấy mọt chút. Tông Diệc kéo Tưởng Lam vào phòng tắm, đặt tay lên quần y định tuột xuống, Tưởng Lam trợn mắt túm quần lại: "Tính làm gì?" "Cởi đồ giúp anh." Tông Diệc mặt không biến sắc nói một câu, hất tay Tưởng Lam ra rồi tuột quần y xuống. Tưởng Lam cúi xuống kéo lên, đuổi người: "Không cần, cậu đi ra ngoài đã là ban phước cho tôi rồi."Thấy mình bị đuổi, mặt của Tưởng Lam lại còn không có chút ý tứ nào là giả, Tông Diệc đen mặt, chịu không được uất ức này, tức điên kéo Tưởng Lam đến trước gương buồng tắm. "Anh nhìn anh đi, có chỗ nào ổn để tự làm không?"Tưởng Lam nhếch môi, thẳng thừng nói: "Có, tôi còn tay còn chân lành lặn, tôi thuận tay phải nên đừng có lo nhảm, đi ra ngoài đi.""Không thích." Tông Diệc phát bướng, hắn cưỡng ép Tưởng Lam lột sạch đồ, cho đến lúc lột quần lót, Tưởng Lam cứ núm chặt quần không buông."Đừng có giỡn mặt, cái gì cũng được nhưng cái này thì không." Khi bàn tay của Tông Diệc sượt qua dương vật của y, vết sẹo trên mặt như luồng điên chạy dọc, thậm chí còn nóng rồi đỏ lên. Tưởng Lam để ý sự biến đổi của cơ thể, nhíu mày suy nghĩ. "Anh làm sao vậy? Không cởi quần lót thì tắm kiểu gì?" Tông Diệc mặc kệ sự phản kháng, vươn tay dùng sức kéo quần lót Tưởng Lam xuống."Đã nói là không được..." Người Tưởng Lam run lên một cái, vết sẹo đỏ bừng, ngược lại thì mặt mũi y không có dấu hiệu nào hết. Thực lòng mà nói Tưởng Lam không ngại, không thẹn thùng gì cả, y thậm chí còn khó chịu với điều này. Thế nhưng cơ thể chợt mẫn cảm, vết sẹo thì nóng lên rồi biến đỏ trông dữ tợn. "Có chuyện gì với anh?" Nhận ra cơ thể Tưởng Lam kỳ lạ, Tông Diệc đứng hẳn hoi nhìn y, nhìn thấy vết sẹo có hiện tượng đỏ, Tông Diệc chau mày, "Vết sẹo của anh...""Mau, mau lên, một là tắm ngay cho tôi, hai là cậu đi ra ngoài." Y nói dối để Tông Diệc biết sợ, "Vết sẹo trên mặt tôi đau quá, nếu cứ chần chừ thì tôi chết mất."Quả nhiên Tông Diệc biết sợ, hắn hơi mở to mắt, vội vàng xả nước ấm vào bồn cho Tưởng Lam rồi tắm cho anh. Chà nhè nhẹ qua cơ thể trần trụi của Tưởng Lam, Tông Diệc thấy đâu đó luồng máu nóng đang dâng trào bên trong cơ thể rồi dồn xuống bụng dưới, con quái thú ngủ đông bỗng ngốc đầu. Tưởng Lam gác tay trái lên thành bồn, thoải mái nằm ngửa ra để Tông Diệc hầu hạ, khi bông tắm sượt qua hạt đậu nhỏ, Tưởng Lam cứ thế quên mất mà rên hừ hừ, không kiềm được mà khen: "Làm tốt lắm." À, y chính là suy nghĩ một mặt trong sáng .Còn Tông Diệc hắn lại suy nghĩ một mặt trong tối...Con quái thú ngốc đầu hắn còn có thể đè nó xuống, nhưng bây giờ thì không ổn rồi, nghe tiếng rên hừ hừ của Tưởng Lam, con quái thú thậm chí còn đứng hẳn dậy gầm rú, muốn tàn phá cơ thể trước mắt đây. Hơi nước bốc lên khiến Tưởng Lam nằm trong bồn cả người ửng hồng, dáng người y không phải thon gọn như thiếu nữ, có sự vạm vỡ của đàn ông nhưng nét nào ra nét đó, ổn định hài hoà dễ thu hút. Điều đó càng khiến Tông Diệc khó kiềm suy nghĩ mà tưởng tượng nếu hắn in lên người y những dấu hôn, vết cắn, mấy vết bấu hay cào xước thì sẽ dâm mỹ như thế nào?Suy nghĩ chỉ mới thoáng qua thôi mà Tông Diệc đã hưng phấn đến điên, hắn dằn bông tắm lau mạnh xuống da thịt Tưởng Lam, trong đầu cứ niệm về hình ảnh xinh đẹp của Lục Tình, thấy vẫn không ổn, hắn quyết định buông lời cay đắng để tập quên. "Lần trước ở chỗ nào trên cơ thể anh đã bị Thuần Thiệu chơi qua rồi vậy?" Câu hỏi quá khó nghe, Tưởng Lam đang nhắm mắt hưởng thụ, bỗng mở mắt ra, nhàn nhạt liếc Tông Diệc một cái: "Nếu không nói được gì hay thì ngậm miệng.""Tôi hỏi không đúng sao? Hay anh chột dạ?" Không đúng, ngữ khí này không đúng. Tưởng Lam cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai, y để ý vành tai hơi đỏ của Tông Diệc, con ngươi co rút liên tục của hắn, cười nhạt một tiếng, bắt đầu đưa ngón trỏ chỉ vào từng nơi. Trán, mắt, mũi, miệng. "Thuần Thiệu hôn qua những chỗ này." Mắt Tông Diệc đen đi một phần, đợi Tưởng Lam nói tiếp. Y di ngón trỏ qua gáy, nói: "Thuần Thiệu cắn ở đây." Rồi chỉ qua tai, dần dà rơi xuống đầu ngực phiếm hồng, "Ở đây nữa." Mắt Tông Diệc đen đi bốn phần, Tưởng Lam vẫn chưa có ý dừng lại.Ngón trỏ lướt qua má đùi trong, vuốt ve lên xuống, y cười cười: "Thuần Thiệu còn hôn dọc như thế này, rồi cắn ở đây."Bây giờ thì chuyển đen tới sáu phần.Y đưa tay chạm vào dương vật đang yểu xìu của mình, giọng nói trong trẻo càng chọc tức Tông Diệc: "Hắn hôn qua nó, còn ngậm nó vào miệng." Nói thật, y chẳng nhớ cái gì của đêm đó hết, bịa được cái gì thì y sẽ bịa. Với lại kiếp trước làm tình, Thuần Thiệu quả thực rất thích đi theo các bước đó, ai như Tông Diệc và Khanh Trạch? Cục súc toàn làm đau y. Tông Diệc dừng mọi động tác, mặt sa sầm, giống như lớp kính cường lực trên mặt hắn đang nhận vô vàn sự va đập nhưng vẫn cố chịu đựng, hắn muốn thử xem Tưởng Lam làm chiêu gì cuối cùng. Đương nhiên cái này chí mạng... Y luồng tay xuống nhị hoa đang nhíu chặt, vuốt ve dạo quanh, khẽ cười: "Nơi này thì hắn hết liếm rồi tới mút, đưa lưỡi sâu vào... rồi hắn đâm các ngón tay to kia vào sâu bên trong, tiếp đến là đưa cái thứ to lớn của hắn vào bên trong, đâm rút, đâm rút, đâm... á!" Tưởng Lam tính lặp đi lặp lại cho vui, ai ngờ đâu Tông Diệc phản ứng quá lớn, hắn kéo cả người đang dính xà phòng của y lên, ép y đứng quay lưng với mình. Mất thăng bằng, Tưởng Lam hơi hoảng hồn nhưng may mắn bám được tay vào cái kính cường lực, Tông Diệc thì núm chặt lấy y không buông, nếu hắn buông thì chắc chắn Tưởng Lam sẽ té bục mặt. "Điên à?" Tưởng Lam gầm lên, mặt mũi đều dữ tợn. "Điên? Ừ, tôi đang điên lên đây!" Hắn thò tay xuống phần nhị hoa của Tưởng Lam ban nãy chạm vào, nói: "Anh thích lẳng lơ với người khác như vậy sao?" Tay đặt trước cửa động, hắn lặp lại động tác ban nãy của y, mắt thì nhìn chằm chằm mặt Tưởng Lam. Biết mình giỡn quá giới hạn dẫn đến tên này mất kiểm soát, y nghiến răng, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ lẳng lơ với... a!" "Anh lại tính mở miệng nói sẽ lẳng lơ với tất cả nhưng lại chừa tôi ra phải không? Mẹ kiếp!" Hắn thọc mạnh tay vào bên trong hậu huyệt y khiến y hét lên, không biết vì sao nhưng bao nhiêu hình ảnh nãy giờ hắn niệm trong đầu đều bay sạch, lúc này chỉ toàn có những lời của y văng vẳng bên tai. "Để người khác chơi còn dám đem ra kể." Hắn cười khẩy, "Đê tiện!"Nếu vậy, hắn sẽ làm mọi cách để nhưng chỗ ban nãy Tưởng Lam chỉ đều có hình dáng của hắn, hắn sẽ cắn, cấu, in hết lên từng chỗ, nó mà mờ đi thì hắn sẽ tạo dấu mới, như vậy mới tạo cho hắn cảm giác thành tựu hơn. Tưởng Lam mắng chửi một hồi, vì tay chân không tiện mà quẫy đạp, phản kháng kịch liệt. Điều này khiến Tông Diệc càng khó chịu: "Thuần Thiệu làm được mà tôi không được?" Hắn thọc ngón tay sâu hơn, ra sức càn quấy bên trong, lát sau lại thọc thêm hai ngón vào, rồi dần dần là ba ngón. Tưởng Lam hứng tình đến cứng cả người, nhưng lại tỉnh táo, lập tức quát lên: "Tông Diệc, cậu có người cậu thích và theo đuổi, đừng để việc hôm nay làm cậu đi sai đường." Y cũng nể mình ghê gớm, giờ phút này còn chỉnh hắn đi đúng hướng, nếu không phải vì bả vai đau thì y đã đập tên này ra bã rồi. Động tác tay của hắn ngừng một chút, nhưng hai giây sau lại càng điên cuồng hơn, hắn áp người sát Tưởng Lam, cắn gáy y. "Đau!" Tông Diệc cắn y mạnh đến mức rỉ máu, Tưởng Lam đau đến nghiến hàm, phát ra một tiếng kêu khẽ. Hắn liếm nhẹ vết thương kia, cười cười như đạt được thành tựu lớn, mờ ám nói: "Lát sau sẽ còn đau hơn nữa." Tưởng Lam hiểu ý này của Tông Diệc là gì, y trầm giọng: "Tông Diệc."Thấy Tưởng Lam nghiêm túc, sát khí toả ra, Tông Diệc hơi chau mày, đặt đầu dương vật cương cứng của mình lên cửa hậu huyệt: "Hửm?" "Nếu cậu dám đưa vào chỉ một đoạn nhỏ, đừng trách Tưởng Lam này không biết niệm tình là gì." Ý niệm muốn giết người tràn ra, Tông Diệc đang cứng ngắc nghe như vậy cũng cảm thấy không ổn, ngỡ ngàng liếc gương mặt như thú dữ của Tưởng Lam. Nhưng kẻ ở trên thương trường lâu năm, ác đến tận xương máu mới nên có sắc thái giống vậy, Tưởng Lam chỉ là một giáo sư hiền lành, làm sao lại có thể đáng sợ đến thế?Cảm thấy người trước mắt có rất nhiều điều ẩn giấu, Tông Diệc sững sờ đến mức hạ thể dần mềm xuống, cứ đứng ngơ ra nhìn Tưởng Lam thu hồi nét ác của mình. Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Khống Việt gõ quài không thấy ai đáp, lại còn khoá trong, hắn lập tức suy diễn rồi đập cửa rầm rầm, gào lên: "Tông Diệc, mày lại tính ăn đại thúc của tao? Con ** nó, bước ngay ra đây cho tao cái thằng cơ hội này!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me