Đại thúc, đừng vô tâm với chúng tôi như vậy!
Chương 35: Chuốc thuốc
"Chào anh, anh là Tưởng thiếu gia đúng chứ?" Tưởng Lam đang đứng ăn hết món này đến món khác thì bỗng có người đi tới, trên tay cầm một ly rượu vang trắng, đưa đến trước mặt y, giọng nói dịu dàng dễ nghe.Y hạ nĩa, quay sang nhìn liền thoáng giật mình. Người này thấp hơn y một chút, nhưng da dẻ hồng hào, đặc biệt là để kiểu tóc, màu tóc giống hệt y. Đột nhiên câu nói về một người giống y của Phương Vũ lúc chiều hiện ra trong đầu. Tưởng Lam chớp mắt một cái, thầm nghĩ có vẻ như người này là người cô ta nói tới. "Đúng, là tôi." Khựng người hai giây, Tưởng Lam liền đáp. Sau đó y nhìn xuống ly rượu, giả vờ lơ đi nó. Vị kia thoáng nheo mắt, sát gần hơn, vẫn cố tình di ly rượu tới y: "Tôi mời anh ly rượu này được không?" Cậu ta cười cong mắt, "Tôi rất hâm mộ anh."Đầu lông mày y thoáng động, nhưng rồi y nhanh chóng vươn tay cầm lấy, cười nhạt: "Được, cảm ơn cậu." "À. Tôi quên giới thiệu, tôi là Vân Thiên, diễn viên của công ty giải trí Tinh Húc." Tưởng Lam nhàn nhạt gật đầu nhưng không nói gì, vô tình khiến Vân Thiên rơi vào thế ngượng ngùng. "Tôi biết anh từ rất lâu, vào lần Nguyệt Tiệc tôi cũng thấy anh một lần." Cậu ta cố tình kiếm chuyện để nói nhiều hơn, mắt không rời khỏi Tưởng Lam một giây nào. Y lại gật đầu, nói: "Xin lỗi nhưng tôi không có ấn tượng lắm, hôm đó tôi lên phòng sớm." Vân Thiên đương nhiên chẳng cần Tưởng Lam biết gì về mình, cậu ta chỉ muốn bắt chuyện với y nên lôi chuyện cũ ra nói. "Không sao, thật ra tôi cũng không nổi tiếng lắm." Cậu ngại ngùng cúi đầu, lúc ngước mắt lên thì thấy có một người quen thuộc đi tới. Đôi mắt cậu ta sáng rỡ, người đi tới cư nhiên lại là Khanh Trạch và Giả Lập, bên cạnh hai người họ còn có cả Nam Phong. Chỉ mới tới bắt chuyện cùng với Tưởng Lam hai ba câu, đã thành công nhìn thấy được Khanh thiếu và Giả thiếu đi đến đây."Đại thúc, anh đói lắm hả? Có muốn ăn thêm chút đồ ngọt không?" Khanh Trạch trên tay cầm một dĩa cupcake, vừa đặt xuống bàn xong liền cầm lấy một cái đưa cho Tưởng Lam. Đương nhiên là y đói, ban nãy y đập hắn một trận nên cơ thể cũng khá hao năng lượng.Giả Lập thì nhìn y một cái, thản nhiên nói: "Ở đây chỉ toàn rượu, hôm trước cậu uống quá trời rồi, hôm nay đổi sang nước hoa quả đi." Nói rồi Giả Lập gọi bồi bàn lại, dặn bọn họ đi lấy vài ly nước hoa quả mang tới. "Tưởng thiếu..." Nam Phong tiến lên, choàng áo khoác măng tô màu xám nhạt cho y, "Tối xuống hơi lạnh, ngài mặc thêm áo vào nhé?" Nhìn hành động và lời nói đầy quan tâm của cả ba người dành cho Tưởng Lam, Vân Thiên bất chợt cảm thấy ganh tị. Cậu ta vậy mà lại là tiểu thịt tươi mà lần trước lăn giường cùng với Khanh Trạch. Nhớ lại cái đêm làm tình không chút thương tiếc nào của Khanh Trạch, cậu ta cảm thấy cơ thể lạnh thêm vài phần. Hôm đó Khanh Trạch làm cậu ta đến chảy cả máu, vậy mà làm xong liền mặc lại quần áo, di chuyển sang một phòng khác để ở, chừa một đống hỗn loạn lại cho cậu ta. Vả lại, Khanh Trạch làm tình rất thú tính, anh ta không hôn, chỉ đâm vào rút ra cho đến khi bản thân bắn. Vân Thiên rùng mình, e dè nhìn Khanh Trạch thêm một lần nữa, thầm nghĩ không biết hắn còn nhớ mình hay không. Trong khi Vân Thiên đang rất ganh tị vì những cử chỉ dịu dàng của Khanh Trạch, lời nói quan tâm của Giả Lập và hành động ấm áp của Nam Phong thì Tưởng Lam lại thấy hơi phiền. Y chỉ mới rời khỏi đám người này chưa được năm phút, bọn họ lại mò tới chỗ y tiếp. Khanh Trạch thì thôi y không nói, nhưng mà Giả Lập và Nam Phong hôm nay cứ như keo dán, y đi đâu bọn họ sẽ đi theo đó. Thật ra Giả Lập cũng không muốn kè kè theo Tưởng Lam. Chỉ là ở đây lạ nước lạ cái, người muốn nhắm vào hại Tưởng Lam lại đầy ra. Mấy người như nhà họ Tông và Khống dạo gần đây im hơi lặng tiếng, nhất thời khiến Giả Lập lo lắng. Nếu không đi kè kè theo y, cậu ta sợ y sẽ ra tay sát hại bọn kiếm chuyện rồi gây thêm tiếng xấu đồn xa cho chính y.Nam Phong thì lý do đơn giản hơn, cậu ta là vệ sĩ của y, đi theo y là chuyện bình thường.Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, Tưởng Lam giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó thấy đắng hơn bình thường nên thả xuống. Nhìn gương mặt nhăn lại kia, Giả Lập liền nói: "Bữa trước uống nhiều quá nên cơ thể cậu phòng vệ trước rượu, đợi nước hoa quả tới rồi uống." Nước hoa quả chỉ một lát sau là được bưng ra, Tưởng Lam cầm lấy một ly uống cạn, ăn thêm vài món ngon nữa thì y đi lại một chiếc ghế dài gần đó ngồi xuống, bỏ lại đám người phiền toái này."Anh qua trước đi, lát tôi qua với anh." Khanh Trạnh hướng đến y, khẽ nói.Tưởng Lam đen mặt: "Cậu tha cho tôi nửa tiếng nghỉ ngơi đi." Ý y là đừng có bám theo tôi nữa.Lúc Tưởng Lam rời khỏi, Khanh Trạch và Giả Lập đứng bàn chuyện một hồi thì Vân Thiên bỗng đi đến, khẽ hỏi: "Ngại quá làm phiền hai vị thiếu gia, tôi có thể cùng tham gia trò chuyện được chứ?" Giả Lập chững lại, quay sang nhìn một cái, trong đôi mắt cậu ta đầy khó hiểu. Người này lần trước có xuất hiện ở Nguyệt Tiệc một lần, còn là tiểu thịt tươi mà bên công ty giải trí Tinh Húc đưa vào. Giả Lập rất giỏi nhớ mặt nên đương nhiên cậu ta không quên, vả lại người này đã từng thử thuốc mà cậu đưa cho Khanh Trạch. Chỉ là một tiểu thịt tươi thấp cổ bé họng, vậy mà lại được mời tham dự đám cưới của Thuần Thiệu? Cậu ta nhíu mày, hoàn toàn săm soi người đàn ông trước mặt, bỗng cảm thấy lạ lạ. Cậu tiểu thịt tươi này từ đầu đến chân, tóc tai, phong cách, nước da đến cả đồng hồ đeo tay cũng đều tương đồng với Tưởng Lam. Cứ như cậu ta đang cố gắng sao chép Tưởng Lam một cách hoàn hảo nhất.Ở bên cạnh, Khanh Trạch liếc nhẹ mắt qua rồi xem như không khí, quay về nói chuyện làm ăn với Giả Lập, hoàn toàn không cho Vân Thiên chút cơ hội nào được chen vào.Vân Thiên giật mình hụt hẫng trước thái độ của hai người họ, cậu bấm chặt ngón tay vào ly rượu, thầm nghĩ quả thật Khanh Trạch không hề nhớ cậu là ai. Dù cho đêm đó hắn đã quan hệ với cậu rất nhiều lần, nhưng lại chỉ đúng một tư thế úp mặt chổng mông, hoàn toàn không thấy mặt. Đứng đây không thu được lợi ích gì, cậu ta định xoay người bỏ đi thì thấy Thuần Thiệu cùng với Phương Vũ tiến đến, cả hai người bọn họ em khoát tay anh, anh nắm tay em trông rất tình cảm. Thoáng chốc hình ảnh Thuần Thiệu ôm hôn mình lúc sáng ùa về, nhất thời khiến Vân Thiên tim đập thình thịch. Chưa kịp kiếm cớ chuồn đi thì bọn họ đã đi tới nơi. Một ánh nhìn sắc bén đặt lên Vân Thiên, khiến cậu ta bỗng nghẹt thở. Đây chính xác là ánh nhìn cảnh cáo của chính thất dành cho tiểu tam. Lúc sáng Thuần Thiệu ôm hôn Vân Thiên được nửa chừng thì Phương Vũ lao tới tát cho cậu ta mấy bạt tai, cũng đã cự cãi một trận lớn, may sao khu vực đó không có người qua lại nên chuyện này chỉ có ba người họ biết. Bên cạnh ánh nhìn sắc bén kia còn có một ánh nhìn dịu dàng hơn của Thuần Thiệu. Vân Thiên thật sự rất thích Thuần Thiệu, hắn đối với cậu tuyệt đối ôn nhu, cứ như là cách mà những người ban nãy đối với Tưởng Lam. Tuy nhiên so với Thuần Thiệu, Vân Thiên lại thích Giả Lập hơn, cậu ta đời tư sạch sẽ, chưa hề qua lại với bất cứ ai, là một bác sĩ giỏi và nổi tiếng, tính tình tốt đẹp."Ô, Thuần thiếu gia, nay ngoan ngoãn dữ vậy?" Giả Lập không đợi Thuần Thiệu mỉa mai, cậu ta tự mình mỉa mai hắn trước, "Hay có vợ bên cạnh nên không dám làm gì?" "Giả Lập, mày hơi quá rồi đó." Thuần Thiệu trừng mắt, cay nghiệt nói. Giả Lập nhếch môi, liếc sang Tưởng Lam đang ngồi không xa đó rồi cầm nước trái cây lên, bỏ lại một câu: "Quá hay không tự tao biết chừng mực, không cần mày nói." Rồi cậu xoay người rời đi. "Thằng điên." Thuần Thiệu lẩm bẩm một câu chửi. Nếu như không phải Thuần Luân và Giả Kính Quang không ưa gì nhau nhưng vẫn phải mời cưới để giữ đúng phép tắc giữa các gia tộc, thì Giả Lập không có cơ hội được có mặt ở đây ngày hôm nay, thậm chí còn không được thay mặt Giả Kính Quang đi dự đám cưới. Mắt hắn nhìn theo hướng Giả Lập rồi phát hiện cậu ta đang đi tới chỗ của Tưởng Lam. Cả người Thuần Thiệu khựng lại, đáy lòng dâng lên nỗi bất an, hắn thấy dạo gần đây Giả Lập càng lúc càng thân thiết với y. Bình thường đã rất nhiều người theo đuổi y, nếu thêm cả cậu ta thì hắn lại càng mệt hơn. "Thuần Thiệu, thằng nhóc Thuần Gia đâu sao không thấy?" Khanh Trạch hỏi hắn để hắn di dời sự tập trụng. Mối quan hệ giữa Khanh gia và Thuần gia cũng xem như là tạm ổn, bọn họ không thù hằn gì nhau. Có hợp tác vài lần nhưng vì không hợp hướng phát triển nên chỉ dừng ở mức xã giao.Chuyện lần trước Tưởng Lam ngủ với Khanh Trạch, Thuần Thiệu đã nghe Tông Diệc kể lại. Tuy nhiên chuyện đã qua lâu, hắn cũng không muốn vì chuyện cũ mà ảnh hưởng mối quan hệ với tên Khanh Trạch này. Với lại ban nãy người của hắn có nói hắn biết, Khanh trạch bị Tưởng đại thúc đánh cho thừa sống thiếu chết, nên hắn an tâm sẽ không có chuyện y thích một tên đáng sợ như thế này."Thuần Gia ngày mai mới đến, nó làm hồ sơ xin nghỉ việc xong mới khởi hành." Do Tưởng Lam không còn làm giáo sư nữa nên Thuần Gia mới xin nghỉ, ngay từ đầu mục đích đi làm của hắn là do muốn gần gũi y, giờ y nghỉ rồi, hắn cũng chẳng ở lại làm gì.Khanh Trạch nhướn mày, thở hắt ra một hơi, di tầm mắt về Tưởng Lam: "Công nhận đại thúc nhiều người theo đuổi thật." Hắn đang ám chỉ cả ba người bọn hắn đều nhắm tới Tưởng Lam, "Nhưng để xem ai sẽ là người có được anh ấy." Đầu mày Phương Vũ khẽ nhíu lại, cô rị tay Thuần Thiệu, siết một cái như nhắc nhở anh ta đừng làm gì quá đáng. Cũng may Phương Vũ nhanh tay nhắc nhở, Thuần Thiệu chỉ dừng lại ở một cái cười nhếch mép rồi nói hai vợ chồng còn phải đi giao tiếp, không tiện trò chuyện thêm, nói xong cũng nhanh chân rời đi.Cả cuộc nói chuyện đều thu vào tai và mắt của Thiên Vân, cậu hơi quay đầu nhìn về phía Tưởng Lam, trong lòng không khỏi vang lên vài tiếng lộp độp. Ngay từ đầu bắt chước hình mẫu Tưởng Lam là một quyết định sáng suốt, những người đàn ông quyền thế trước mặt cậu ta đây vậy mà lại dành hết tâm ý cho vị Tưởng Lam kia. Cậu ta không cần nhiều, chỉ cần tóm được một trong số những vị thiếu gia này thôi, sự nghiệp diễn viên kiểu gì cũng một phát thăng hoa.Phía Tưởng Lam lúc này chẳng có lấy một ai ngồi cùng. Nam Phong được y dặn đi ra quanh đó kiểm tra tình hình, xem thử mấy lão gia nhà họ Tông, họ Khống có tới hay không. Ban nãy y uống mới có một ngụm rượu duy nhất, kèm theo một ly nước trái cây đơn giản. Vậy mà không hiểu sao người hơi ngà ngà say. Chưa qua bao lâu, Tưởng Lam cảm thấy cơ thể nóng lên, y cau mày rồi đứng dậy, đầu óc bỗng choáng váng đến mức trước mắt như nhòe đi. Biểu hiện này quen thuộc quá, cứ như dính phải thuốc kích tình mà kiếp trước Khanh Trạch ép y uống. Có điều thuốc lần này nhẹ hơn, có vẻ liều lượng ít hơn kiếp trước. Trong đầu lược qua đống thức uống mà y đụng vào, kết quả dừng lại ở rượu và nước hoa quả, chỉ có một trong hai thứ đó. Lúc y loạng choạng đứng lên, Giả Lập đi từ xa đã thấy y hơi có vấn đề. "Này, bị gì vậy?" Giả Lập tiến lên đỡ Tưởng Lam, liền thấy người y nóng hổi, "Mẹ nó, cậu bị sốt hả?" Tưởng Lam lắc đầu, miệng khô khốc: "Bị chuốc thuốc rồi." Giả Lập trợn mắt, giọng âm trì: "Mẹ kiếp, thằng nào chuốc?" Ban nãy y lại đây ngồi, hoàn toàn không có ai đến gần. Tưởng Lam liên tục lắc đầu, vịn tay Giả Lập: "Không biết, nhưng ban nãy có uống qua rượu và nước trái cây." Ý y là thuốc đã bị bỏ vào một trong hai cái đó. Đột nhiên Giả Lập nhớ tới ly rượu mà Tưởng Lam cầm ban nãy, y còn nói là rượu đắng hơn bình thường."Cái ly rượu là ai đưa hay cậu tự lấy?" Giả Lập cúi người, hỏi cặn kẽ.Tưởng Lam chớp đôi mắt khô khốc: "Là thằng bé diễn viên ban nãy mời uống."Giả Lập nghiến răng, chửi thề một tiếng."Tôi đưa cậu về phòng." Dứt câu, Giả Lập quang tay Tưởng Lam qua cổ mình, vừa xoay người đã bắt gặp Khanh Trạch đang đi tới. Hắn nhìn sơ qua Tưởng Lam, biết y không ổn liền hỏi: "Mới rời mắt một chút mà đã có chuyện rồi à?" "Bị thằng nhóc hồi nãy chuốc thuốc, mẹ nó, ai cho nó lá gan chuốc thuốc công khai vậy chứ?" Nhìn kiểu gì cũng thấy tên đó có người hậu thuẫn nên mới dám làm liều với Tưởng Lam. Ban nãy y không định uống, chỉ là cả đám tới nói chuyện, nhất thời làm y quên mất, lúc nhận ra thì đã nhấp được một ngụm rồi. Khanh Trạch tiến lên định đỡ y: "Để tôi đưa anh ấy về phòng."Tuy nhiên Giả Lập lại lùi bước, đem theo Tưởng Lam đang choáng váng mặt mày kéo ra xa, cậu nhíu mày, lắc đầu: "Thôi khỏi, đưa cho cậu tôi không an tâm, tôi phải đưa Tưởng Lam về rồi giải thuốc cho cậu ta." Đưa cho đám các người chắc Tưởng Lam chết trên giường mất. Đáp lại là gương mặt uy tín của Khanh Trạch, hắn chỉ xuống đùi mình: "Bị thương cỡ này còn làm được cái gì nữa mà sợ?" Hắn nhìn snag y, "Hành lý của đại thúc đang ở phòng tôi, tôi đưa anh ấy về là hợp lý nhất rồi." Lời lẽ logic, gương mặt uy tín, giọng nói bình thản. Nghe kiểu gì cũng khiến người khác tin tưởng. Giả Lập híp mắt, nới lỏng cảnh giác: "Cũng được, đưa về cho cậu ta nghỉ ngơi rồi tôi về phòng mình lấy thuốc mang qua." Bây giờ bên tai Tưởng Lam ù ù cạc cạc, y không quan tâm nữa, chỉ thấy trong người ngứa ngáy phát điên. Đến lúc y có được ý thức thì đã nằm trên lưng Khanh Trạch, đang được hắn cõng về phòng.Một tên què như hắn lại phải nhịn đau để cõng Tưởng Lam về, những người trước đây thích hắn mà không có được, nghe xong chuyện này chắc chắn sẽ ganh tị đến đỏ mắt với y. Thế nhưng Tưởng Lam lại khác biệt với bọn họ, y không thích. Trời ơi, y đã làm mọi cách để thoát khỏi bọn họ, vậy mà cứ ba hồi là dính đến đám người này. Cảm nhận người trên lưng đã tỉnh, còn hơi quậy quạ khiến đùi hắn chịu lực nhiều hơn, đau đến xanh mặt. Hắn siết chặt hai chân y, gằn giọng: "Tưởng Lam, nằm yên để tôi đưa anh về phòng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me