Chương 2
Phàn Chấn Đông đỡ Trần Mộng từ trong hồ nước lên, nói: "Đi thôi, ra chơi với họ."
Vương Sở Khâm đồng ý, chống tay lên mép hồ trèo lên, theo phản xạ tự nhiên đưa tay kéo Tôn Dĩnh Sa lên cùng.Sau đó như bị điện giật, anh lập tức buông ra, luống cuống tìm cớ nói đi lấy túi.Chết tiệt -- anh chửi thầm trong lòng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Bình thường cô mặc áo tập nên không nhìn rõ đường cong, cũng không biết bộ đồ bơi này cô mua ở đâu — màu xanh nhạt, kiểu hai mảnh có viền bèo nhỏ, cổ vuông để lộ đường cong quyến rũ. Vừa rồi cô còn ngâm mình dưới nước, trên người vẫn còn đọng giọt nước...Ngực, eo, đùi, mắt cá chân...Vương Sở Khâm, đồ biến thái! — anh tự mắng bản thân, hít sâu bình tĩnh lại, rồi mới cầm túi ni-lông quay về tìm cô.Hai người đi sát vai, một lạnh một nóng.Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nghịch điện thoại, chắc do mới lên khỏi nước nên thấy lạnh, rùng mình một cái, Vương Sở Khâm lập tức khoác khăn tắm cho cô. Sợ cô không chú ý đường đi, anh còn cầm một góc khăn kéo cô theo.Lương Tĩnh Khôn gọi với ra:"Ôi! Datou với ShaSha đến rồi! Mau xuống nước đi!""Nước sâu bao nhiêu mà gọi em ấy xuống chứ?""Chỗ sâu nhất chắc tầm 1m7 gì đó, ê nhanh nhanh, đang chơi bóng nè!"Vương Sở Khâm đặt đồ lên ghế trước, rồi nhảy xuống nước thử độ sâu, sau đó mới giơ tay ra để Tôn Dĩnh Sa vịn vào tay anh mà xuống nước.Bị cô đập một cái vào lưng rồi trách yêu:"Em đâu có lùn đến mức đó!""Đúng đúng đúng, em không lùn — mà lỡ em bị chìm thì HLV Lưu giết anh mất.""Xéo đi!"Vương Sở Khâm hất nước lên tóc, vuốt ngược ra sau rồi đón bóng nước mà Lâm Cao Viễn ném đến, cú đánh đầu tiên đã chơi rất khí thế.Tôn Dĩnh Sa đứng phía sau như một em bé tò mò, hỏi cách chơi:"Chơi thế nào vậy?""Không biết chơi mà cũng xuống à? Trời ơi...""Anh cũng xuống còn gì, dạy em đi~"Vương Sở Khâm vừa dõi theo mấy cái bóng đen đen vàng vàng như cá lội trong sóng, vừa cảm nhận cái mềm mại dán lên lưng mình. Anh theo bản năng vòng tay kéo lấy cánh tay cô, còn trêu chọc:"Em cứ ở khu nước nông này thôi, có bóng thì chuyền cho anh, hiểu chưa?"Tôn Dĩnh Sa hỏi: "Thế còn anh?" — chưa nói xong thì đã thấy anh hít một hơi lặn xuống, bơi về phía Hứa Hân.Phương Bác và mấy người kia cũng bơi đến che mất tầm nhìn, cô phải lùi sang một bên để nhìn rõ hơn, dần dần bước ra chỗ sâu hơn.Vương Sở Khâm đang tranh bóng quyết liệt với Mã Long, đẩy nhau xuống nước, tranh bóng gay gắt.
Vương Mạn Dục với mấy cô gái khác không muốn bị ảnh hưởng nên tản ra.Bóng bị Hứa Hân đập bay đi, chuyền qua chuyền lại, cuối cùng cũng đến tay Tôn Dĩnh Sa. Người gần nhất là Hà Trác Giai định đến lấy bóng, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa phân biệt được ai với ai, chỉ biết làm theo lời "anh trai", ôm quả bóng không buông, vừa ôm vừa lùi lại.Người bu lại càng lúc càng đông, càng khó tìm được Vương Sở Khâm.Bóng nước nổi nên cô không để ý mình đã bơi ra chỗ sâu. Không biết ai lặn dưới nước trồi lên, bất ngờ húc bóng ra khỏi tay cô.Mất điểm tựa, cô mới phát hiện chân không còn chạm đáy, hoảng hốt uống phải một ngụm nước lớn.Ngay giây sau, có người chụp lấy cổ tay cô, đỡ lên vai mình. Theo bản năng cô ôm chặt lấy cổ người đó, dần dần mới nhìn rõ — là Vương Sở Khâm."Anh đã bảo rồi, phải ở chỗ nước nông cơ mà!"Nhiều người, lại hòa lẫn tiếng nhạc, anh không thể không nói to."Họ chắn mất đường em rồi!"Tôn Dĩnh Sa chẳng để ý gì, hai chân quấn lên eo anh, nhưng Vương Sở Khâm thì có, quá gần khiến anh cảm nhận được rõ ràng cả nhịp tim mình, không nhịn được lại ôm cô thêm chặt."Em thật sự không biết bơi à?""Không biết! Anh đừng buông tay đấy!""Không buông, không buông, không buông mà~"Sợ bị mấy đứa khoái chọc ghẹo nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, Vương Sở Khâm vội quay người lại, che chắn cho cô rồi dìu vào bờ.Tôn Dĩnh Sa lại "hừ" một tiếng, gối đầu lên vai anh nói:"Các anh bắt nạt em lùn nên không rủ em chơi.""Thôi đi, an toàn là trên hết!"Anh lợi dụng sức nổi trong nước để đỡ cô lên bờ.Tôn Dĩnh Sa nhìn sang Phàn Chấn Đông họ đang chơi vui như thế, tự dưng phát cáu, giơ chân định đá vào vai Vương Sở Khâm.Nhưng phản xạ tay của một vận động viên bóng bàn bao giờ cũng nhanh hơn não. Cổ chân cô lập tức bị anh bắt lấy.Hai người sững lại tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Vương Sở Khâm đồng ý, chống tay lên mép hồ trèo lên, theo phản xạ tự nhiên đưa tay kéo Tôn Dĩnh Sa lên cùng.Sau đó như bị điện giật, anh lập tức buông ra, luống cuống tìm cớ nói đi lấy túi.Chết tiệt -- anh chửi thầm trong lòng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Bình thường cô mặc áo tập nên không nhìn rõ đường cong, cũng không biết bộ đồ bơi này cô mua ở đâu — màu xanh nhạt, kiểu hai mảnh có viền bèo nhỏ, cổ vuông để lộ đường cong quyến rũ. Vừa rồi cô còn ngâm mình dưới nước, trên người vẫn còn đọng giọt nước...Ngực, eo, đùi, mắt cá chân...Vương Sở Khâm, đồ biến thái! — anh tự mắng bản thân, hít sâu bình tĩnh lại, rồi mới cầm túi ni-lông quay về tìm cô.Hai người đi sát vai, một lạnh một nóng.Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nghịch điện thoại, chắc do mới lên khỏi nước nên thấy lạnh, rùng mình một cái, Vương Sở Khâm lập tức khoác khăn tắm cho cô. Sợ cô không chú ý đường đi, anh còn cầm một góc khăn kéo cô theo.Lương Tĩnh Khôn gọi với ra:"Ôi! Datou với ShaSha đến rồi! Mau xuống nước đi!""Nước sâu bao nhiêu mà gọi em ấy xuống chứ?""Chỗ sâu nhất chắc tầm 1m7 gì đó, ê nhanh nhanh, đang chơi bóng nè!"Vương Sở Khâm đặt đồ lên ghế trước, rồi nhảy xuống nước thử độ sâu, sau đó mới giơ tay ra để Tôn Dĩnh Sa vịn vào tay anh mà xuống nước.Bị cô đập một cái vào lưng rồi trách yêu:"Em đâu có lùn đến mức đó!""Đúng đúng đúng, em không lùn — mà lỡ em bị chìm thì HLV Lưu giết anh mất.""Xéo đi!"Vương Sở Khâm hất nước lên tóc, vuốt ngược ra sau rồi đón bóng nước mà Lâm Cao Viễn ném đến, cú đánh đầu tiên đã chơi rất khí thế.Tôn Dĩnh Sa đứng phía sau như một em bé tò mò, hỏi cách chơi:"Chơi thế nào vậy?""Không biết chơi mà cũng xuống à? Trời ơi...""Anh cũng xuống còn gì, dạy em đi~"Vương Sở Khâm vừa dõi theo mấy cái bóng đen đen vàng vàng như cá lội trong sóng, vừa cảm nhận cái mềm mại dán lên lưng mình. Anh theo bản năng vòng tay kéo lấy cánh tay cô, còn trêu chọc:"Em cứ ở khu nước nông này thôi, có bóng thì chuyền cho anh, hiểu chưa?"Tôn Dĩnh Sa hỏi: "Thế còn anh?" — chưa nói xong thì đã thấy anh hít một hơi lặn xuống, bơi về phía Hứa Hân.Phương Bác và mấy người kia cũng bơi đến che mất tầm nhìn, cô phải lùi sang một bên để nhìn rõ hơn, dần dần bước ra chỗ sâu hơn.Vương Sở Khâm đang tranh bóng quyết liệt với Mã Long, đẩy nhau xuống nước, tranh bóng gay gắt.
Vương Mạn Dục với mấy cô gái khác không muốn bị ảnh hưởng nên tản ra.Bóng bị Hứa Hân đập bay đi, chuyền qua chuyền lại, cuối cùng cũng đến tay Tôn Dĩnh Sa. Người gần nhất là Hà Trác Giai định đến lấy bóng, nhưng Tôn Dĩnh Sa vẫn chưa phân biệt được ai với ai, chỉ biết làm theo lời "anh trai", ôm quả bóng không buông, vừa ôm vừa lùi lại.Người bu lại càng lúc càng đông, càng khó tìm được Vương Sở Khâm.Bóng nước nổi nên cô không để ý mình đã bơi ra chỗ sâu. Không biết ai lặn dưới nước trồi lên, bất ngờ húc bóng ra khỏi tay cô.Mất điểm tựa, cô mới phát hiện chân không còn chạm đáy, hoảng hốt uống phải một ngụm nước lớn.Ngay giây sau, có người chụp lấy cổ tay cô, đỡ lên vai mình. Theo bản năng cô ôm chặt lấy cổ người đó, dần dần mới nhìn rõ — là Vương Sở Khâm."Anh đã bảo rồi, phải ở chỗ nước nông cơ mà!"Nhiều người, lại hòa lẫn tiếng nhạc, anh không thể không nói to."Họ chắn mất đường em rồi!"Tôn Dĩnh Sa chẳng để ý gì, hai chân quấn lên eo anh, nhưng Vương Sở Khâm thì có, quá gần khiến anh cảm nhận được rõ ràng cả nhịp tim mình, không nhịn được lại ôm cô thêm chặt."Em thật sự không biết bơi à?""Không biết! Anh đừng buông tay đấy!""Không buông, không buông, không buông mà~"Sợ bị mấy đứa khoái chọc ghẹo nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, Vương Sở Khâm vội quay người lại, che chắn cho cô rồi dìu vào bờ.Tôn Dĩnh Sa lại "hừ" một tiếng, gối đầu lên vai anh nói:"Các anh bắt nạt em lùn nên không rủ em chơi.""Thôi đi, an toàn là trên hết!"Anh lợi dụng sức nổi trong nước để đỡ cô lên bờ.Tôn Dĩnh Sa nhìn sang Phàn Chấn Đông họ đang chơi vui như thế, tự dưng phát cáu, giơ chân định đá vào vai Vương Sở Khâm.Nhưng phản xạ tay của một vận động viên bóng bàn bao giờ cũng nhanh hơn não. Cổ chân cô lập tức bị anh bắt lấy.Hai người sững lại tại chỗ, không ai nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me