TruyenFull.Me

Dị ứng hải sản

Chương 3

mariagoku

Vương Sở Khâm ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không rõ là đang nghĩ gì.

"Làm gì đấy?"

"Không... không có, xin lỗi, xin lỗi..."

Cổ chân cô vẫn nhỏ nhắn như vậy, Vương Sở Khâm nuốt nước bọt, trước mắt là bắp đùi mịn màng và phần bụng mềm mềm, cộng thêm biểu cảm giống một con mèo nhỏ ướt nước vừa gây chuyện xong — có chút bối rối.

Em giết anh đi còn hơn, Vương Sở Khâm buông tay, lùi lại một bước.

"Khăn tắm ở trên ghế kìa, đi mà trùm vào. Đấy là khăn của anh, không phải của chỗ này, đừng có vứt lung tung."

Tôn Dĩnh Sa đứng lên, gật đầu, định đi thì lại thấy Vương Sở Khâm như muốn nói gì đó mà lại thôi, bèn cúi xuống hỏi nhỏ:

"Anh giận rồi à?"

"Không có."

Vương Sở Khâm bất lực nghiêng người lại gần, nằm gục bên chân cô:

"Lấy khăn tắm trùm kín vào cho anh. Lớn tướng rồi mà không biết đội mình có bao nhiêu người không đứng đắn à? Cái gì cũng dám lộ."

Không đẹp à? — Tôn Dĩnh Sa hơi cau mày.

"Đẹp, nhưng em khoe cho người ta làm gì? Phí phạm."

"Thế cho anh xem thì có phí không?"

Bề ngoài không trả lời, nhưng trong lòng Vương Sở Khâm đã gào lên phí cái đầu anh á! Đương nhiên là không phí rồi, em chỉ nên mặc cho anh xem thôi!

Tốt rồi, để không ai phát hiện ra suy nghĩ không trong sáng vừa nảy ra, anh lập tức lặn trở lại xuống nước.

Tôn Dĩnh Sa cười hì hì khoác khăn tắm của Vương Sở Khâm lên người rồi đi mua nước.

Anh vùng vẫy trong nước một lúc, thấy cô bị Hà Trác Giai và mấy người kéo đi chơi cầu trượt, Lâm Cao Viễn còn cố ý trêu:

"Sao trông cậu cô đơn quá vậy? Hóa ra là em gái chạy theo người khác rồi hả~"

Hả? Anh tự chuốc lấy đấy nhé!

Vương Sở Khâm chuyền bóng đi, rồi lao vào đánh nhau dưới nước với Lâm Cao Viễn. Cuối cùng vẫn là Vương Mạn Dục phải túm tai kéo Lâm Cao Viễn ra, Vương Sở Khâm giơ tay chiến thắng:

"Em thắng rồi!"

Lâm công chúa chỉ biết nhìn vào, thở dài: Biết cái quái gì chứ. Thắng bạn thì thua khí chất.

Chơi xong cũng đến giờ cơm trưa, mấy người tản ra ai lo việc nấy.

Vương Sở Khâm sấy tóc xong định đi chung với Phàn Chấn Đông, thì thấy sau lưng Trần Mộng có Tôn Dĩnh Sa đi cùng, trên tay vẫn đang ôm khăn tắm của anh.

Phàn Chấn Đông cầm lấy chai nước Trần Mộng đưa, uống một ngụm rồi hỏi hai người chuẩn bị "ăn chực xe"

"Anh với Trần Mộng không đói lắm, tính về khách sạn xông hơi rồi mới đi kiếm đồ ăn. Hai người sao?"

"Anh không đói."

Vương Sở Khâm trả lời, lấy trong túi ra một cái túi ni-lông bảo Tôn Dĩnh Sa bỏ khăn vào, cô lại nói:

"Em cũng muốn đi xông hơi."

Bỏ khăn vào rồi lại không trả lại cho anh.

"Để em giặt sạch, phơi khô xong sẽ mang đến cho anh."

"Không cần đâu, đưa anh là được rồi."

Tôn Dĩnh Sa không chịu đưa, Vương Sở Khâm cũng hết cách, đành để cô ôm đi luôn.

Trần Mộng rất có tầm nhìn xa, biết ba ngày tới chắc phải chạy khắp nơi nên đã thuê sẵn một chiếc xe buýt mini, cô và Phàn Chấn Đông thay nhau lái.

Hai người chưa thi xong phần 3 của bằng lái thì ngồi cười toe toét ở ghế sau ngắm cảnh.

Phòng xông hơi không lớn lắm, nhưng do đang giờ ăn trưa nên vắng người.

Chắc biết Phàn Chấn Đông sẽ ghét bị làm phiền lúc ở riêng với "vợ chồng son", nên Vương Sở Khâm thay đồ xong là chọn đại một phòng nhỏ, kiểu ghế xếp tầng.

Dưới thấp thì nóng hơn, anh ngồi lên tầng cao, cởi hai cái cúc áo ra.

Tôn Dĩnh Sa đẩy cửa bước vào, tiện tay lật biển "đã đầy" lên. Đồ xông hơi là quần áo tắm rộng thùng thình, không cẩn thận là tụt xuống.

Cô đi đến trước mặt anh, ngồi xuống, nhẹ nhàng dựa lưng vào chân anh, vừa lướt Taobao vừa ngẩng đầu hỏi:

"Hai con Pikachu này, con nào đáng yêu hơn?"

Vương Sở Khâm nhíu mày, đưa tay kéo lại áo cho cô che kín bờ vai trần, cô chẳng để tâm gì cả. Khỉ thật, ý gì đây?

"Con bên phải đi. Em ngồi đàng hoàng vào."

"Đầu ca~~~"

Tôn Dĩnh Sa kéo dài giọng mềm như bún, có lẽ do nhiệt độ cao nên giọng nói ấy lại mang theo chút làm nũng. Vương Sở Khâm nhẹ nhàng đáp một tiếng:

"Sao thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me