[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn
Chương 52: Nhân nghĩa
1.Phòng trang điểm – vệ sinh."Ừm, kết quả bốc thăm rồi, cũng ổn." Tôn Dĩnh Sa đang đánh răng, vừa súc miệng nhổ sạch bọt kem, liền cầm điện thoại lên, nói với người ở đầu dây bên kia: "Hơn nữa tháng trước cũng mới làm quen sân rồi, chắc chẳng có gì đáng lo."Cúp thế giới nữ và nam lần lượt được tổ chức ở Uy Hải, nếu không phải lần này Vương Sở Khâm không đi cùng, cô thật sự đã phân không rõ thời gian và không gian nữa rồi.Do tiền bối rút lui vì chấn thương, đội quyết định chuyển suất dự Cúp thế giới nữ cho Tôn Dĩnh Sa. Lúc này hai người đang nói chuyện về bảng phân nhánh thi đấu chính thức.Vương Sở Khâm đã đọc được bảng đấu từ chiều qua tin tức, giữa một màn tên các tay vợt dày đặc, anh nhanh chóng tìm thấy tên Tôn Dĩnh Sa, rồi theo bảng nhìn xuống:Puerto Rico, Hàn Quốc, Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Bắc Trung Hoa... Khó đến mức không thể phủ nhận là "bảng tử thần".Cô gần như chưa từng gặp may mắn khi bốc thăm, Vương Sở Khâm nhíu mày, trong đầu bất chợt hiện ra một câu:"Khổng Tử nói thành nhân, Mạnh Tử nói thủ nghĩa. Chính vì giữ trọn nghĩa, mới đạt đến nhân." (trích điển cố Trung Hoa)Anh biết giờ này Tôn Dĩnh Sa chắc vẫn đang tập, nên cố ý đợi đến tối khi cô vừa hết buổi mới gọi điện. Ai ngờ, vừa bắt máy là câu khí phách vang dội: không có gì phải lo."Ờ, không lo thật." Vương Sở Khâm hôm nay cũng vừa làm bạn tập cho tiền bối, giờ hơi mỏi lưng, liền xé một miếng cao dán, tay phải luồn ra sau lưng, "phạch" một tiếng dán lên, "chỉ là, rất nhớ em.""Dán cao thôi mà, anh không thể chậm lại chút à," cô nhìn miếng cao dán nhăn nhúm kia mà phát bực, lẩm bẩm, "dán kiểu đó có tác dụng được chắc? Phải dán đúng chỗ mới có hiệu quả chứ.""Dán đâu chẳng như nhau." Vừa dứt lời, anh lại thấy nói vậy không ổn, dễ khiến cô lo thêm, vội vàng chữa lại: "Đợi em về rồi dán lại cho anh nhé."Cô không vui, bĩu môi: "Anh muốn ai dán thì bảo người đó dán."Lưng đau mỏi, không đi tìm bác sĩ đội mà lại tự ý dán cao, Tôn Dĩnh Sa nhìn thôi đã thấy bực."Ây ây em nói rõ ràng nha, sao lại nổi giận nữa rồi?" Vương Sở Khâm đành xuống nước, kể lại rành mạch: "Cái này là bác sĩ đội cấp đấy, anh cũng làm trị liệu rồi, em đừng oan cho anh nha.""Thật không?" Cô hạ giọng hỏi."Anh lừa em làm gì? Không tin thì đợi em về hỏi người trong đội là biết."Anh thấy Tôn Dĩnh Sa đúng là hay lo chuyện bao đồng – lần đầu dự Cúp thế giới, vào một bảng đấu toàn hổ báo mà chẳng lo, lại đi để ý một miếng cao dán trên lưng anh.Nhưng mà, được cô quan tâm, lòng anh ngọt như mật."Tin anh một lần." Tôn Dĩnh Sa rộng lượng tuyên bố, "Cúp máy đây, mai còn dậy sớm.""Ừm, có gì cứ nói với anh nhé, nếu cảm thấy trận nào áp lực quá thì gọi cho anh, anh luôn ở bên em." Vương Sở Khâm chọc tay vào màn hình, chạm vào khuôn mặt tròn của cô – mới mấy ngày không gặp mà anh đã nhớ phát điên rồi."Em cũng nhớ anh." Tôn Dĩnh Sa chu môi, thoải mái hôn gió vào camera một cái thật kêu: "Chụt!""Cố gắng lên, thoải mái mà đánh." Giờ không phải lúc tán tỉnh qua điện thoại, Vương Sở Khâm giả vờ bình tĩnh, nói, "Ngủ đi."
2.Đêm trước trận bán kết.Tôn Dĩnh Sa vẫn không có huấn luyện viên chính đi cùng. Cô không phải người coi trọng "chế độ đãi ngộ". Cao thủ thế giới quy tụ về một chỗ vốn đã không dễ, huống hồ còn là trong giai đoạn khó khăn như hiện tại, càng nên tiết giảm số người theo đoàn.Thầy Lý bận cả ngày, lẽ ra nên nghỉ ngơi sớm, nhưng sực nhớ còn cô nhóc "thả rông" này chưa có ai để ý, mà mai lại phải đối đầu tuyển thủ Nhật Bản – Ito, liền vội vàng gọi điện gọi cô đến."Tập xong còn gọi em tới nữa." Tôn Dĩnh Sa lê đôi dép, tỏ ra lười biếng uể oải.Với một tay vợt trẻ nhiều lần đánh bại cao thủ như cô, việc không được đội nâng đỡ đã là chuyện không hay, huấn luyện viên chính lại bị trì hoãn suốt một hai năm chưa có hồi âm, vậy mà cô vẫn không khóc không nháo, ngoan ngoãn chấp hành sắp xếp, đã là điều cực kỳ hiếm thấy.Thầy Lý hiểu rõ tính trẻ con của cô, cũng không chấp nhặt, chỉ dùng giọng bề trên trách nhẹ:"Thả lâu thành quen, chẳng ra cái nết gì.""Hehe, chẳng phải thầy đang quản em sao? Em có nhà đàng hoàng, không hoang dại đâu." Trời lành lạnh, gương mặt cô cười tươi như hoa, ôm một chiếc chăn ấm trong lòng, ngoan ngoãn ngồi thẳng, hồn nhiên nói, "Chiếu video đi ạ."Đùa vậy thôi, thầy Lý liếc cô một cái sắc lẹm, Tôn Dĩnh Sa lập tức thu mình lại, chủ động mở đoạn băng thi đấu:"Em mở, em mở ngay đây..."Video đầu tiên: trận đấu hôm nay của đối thủ – giao bóng rất sắc, đánh nhanh cận bàn cũng xử lý dứt khoát, tinh tế.Video thứ hai: trận đồng đội cuối năm ngoái – Tôn Dĩnh Sa còn nhớ như in, sau trận bị chọn kiểm tra doping, một mình cô ở lại kiểm tra xong mới về. Trải nghiệm này hiếm có, muốn quên cũng không quên được.Xem lại hai đoạn băng, Tôn Dĩnh Sa và thầy Lý cùng đi đến một kết luận chắc chắn: khả năng đôi công và kiểm soát nhịp độ của đối thủ đã tiến bộ rõ rệt."Cú giao bóng quặt tay xoáy ngang, xoáy lên của chị ta đều rất có kỹ thuật." Tôn Dĩnh Sa chủ động phân tích."Đúng rồi, nên em cứ xử lý tốt mấy điểm giao bóng ở thời khắc quan trọng là được." Thầy Lý thấy cô mặt mày nghiêm túc, không chút sợ hãi, quả thực có phong thái của người lớn, tinh thần trước trận cũng rất vững, bèn bảo cô về nghỉ ngơi, "Về nghỉ sớm đi, mai 11h xe đón.""Vâng, bye bye." Tôn Dĩnh Sa chầm chậm trườn xuống giường, lại lê dép ra ngoài, trong lòng thầm thở than một câu: "Gọi em đến muộn thế, mà chả cho miếng gì ăn."Ngày thi đấu.Ito là đối thủ quen thuộc, đã một năm không gặp, hệ thống kỹ thuật của cô ta không thay đổi lớn, nhưng từng chi tiết đều hoàn thiện tinh vi hơn.Nếu nói một năm trước, Ito là nhân tố mới nổi đầy tiềm năng, thì nay, cô ta đã là thủ lĩnh trong nhóm tuyển thủ ngoài Trung Quốc.Dựa vào chiến thuật chắc chắn và bản lĩnh tâm lý vững vàng, Tôn Dĩnh Sa cuối cùng thắng 4-2, tiến vào chung kết, hội ngộ với đồng đội.Thế nhưng, trời chẳng chiều lòng người.Chung kết, Tôn Dĩnh Sa thất bại trước đồng đội trong đội tuyển quốc gia, tiếc nuối giành tấm HCB đầu tiên trong sự nghiệp ở Cúp thế giới.Không biết thầy Lý kiếm đâu ra một viên kẹo mút, nhờ người đưa cho cô. Cô cầm viên kẹo ấy, mơ hồ đoán được phần nào ý của bậc tiền bối:Những gì có thể tranh giành, sẽ được trao; còn không giành được, thì phải tự mình phấn đấu mà giành lấy.Cô hiểu, thầy Lý đã dốc hết tâm sức, giúp cô không ít: Không có HLV chính, ông dành cả giờ nghỉ để cùng cô xem lại video; trước truyền thông, ông cũng sẵn sàng lên tiếng vì cô.Trên mạng thậm chí còn có người đùa:"Giống hệt hai ông cháu."Nhưng lúc này, thua thì cũng đành, lại là thua trắng 0-4, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy kết quả như thế thật không nên – tỷ số này quá khó coi, cô là người khiến thầy Lý thất vọng.Mặt khác, cô lại có chút may mắn, may mà là nội chiến, may mà thua người nhà – nếu không, cả đội tuyển sẽ bị mất mặt chỉ vì sai lầm của cô.Bóc vỏ viên kẹo, bỏ vào miệng, rõ ràng là mùi cam ngọt ngào, vậy mà Tôn Dĩnh Sa lại chỉ nếm được vị chua chát đắng ngắt.
3.Sau giải đấu, Tôn Dĩnh Sa theo đội quay về Bắc Kinh. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, cũng chưa đặt hành lý xuống, cô đã đi thẳng đến phòng tập bóng bàn.Không phải vì cô không mệt, mà vì trong đầu hỗn loạn, chỉ có đánh bóng mới khiến cô bình tâm lại.Các nam tuyển thủ của đội một đều đi đánh Cúp thế giới nam, Vương Sở Khâm không giành được suất tham dự, theo lệ vẫn đi cùng đàn anh làm bạn tập.Thành ra nửa số bàn trong nhà thi đấu trống không, chỉ có vài tuyển thủ đội hai đang tập luyện. Tôn Dĩnh Sa đi ngang qua, mấy cô gái trẻ kéo lại chúc mừng cô giành huy chương bạc Cúp thế giới.Tấm HCB này không mang đến cảm giác tích cực gì cho cô cả, nhưng cũng không thể làm mất lòng người khác, nên cô cố gắng gượng cười, gật đầu cảm ơn từng người một.Ngày qua ngày trôi qua trong âm thầm. Cảm giác tự trách trong lòng cô không hề phai đi theo thời gian.Một tối nọ sau buổi tập, dù biết rõ Vương Sở Khâm đang ở tỉnh ngoài, Tôn Dĩnh Sa vẫn bướng bỉnh đứng dưới tán cây một lúc lâu, ngẩn người nhìn về ô cửa sổ tối đen kia, cho đến khi một tuyển thủ đi ngang lên tiếng:"Trời lạnh thế này, cậu đứng ngẩn ra đấy làm gì? Về nghỉ ngơi đi!"Trời cao treo đầy sao lạnh, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp."Ồ! Em về ngay đây!" Cô cười trả lời, rồi như thể vừa quyết định điều gì, móc điện thoại ra, vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì đó trên màn hình. Chưa về đến ký túc xá, cô đã tiêu sạch số tiền thưởng.Vài ngày sau.Đội nam mang về thành tích vẻ vang, toàn đội trở về Bắc Kinh."Anh mới về đến." Vương Sở Khâm kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa gọi điện vừa lọ mọ trong đống hộp bưu phẩm để tìm đồ của mình, rất nhanh đã thấy mấy kiện hàng mang tên mình, "Anh đang ở phòng chuyển phát, em có gửi gì không, anh cầm về luôn nhé?""Hừm—em nhớ ra rồi." Tôn Dĩnh Sa đang trên xe buýt, trong đầu chợt lóe sáng, nhớ lại mấy lần mua sắm bốc đồng, "Em... em mua đồ tặng anh đấy, chắc vẫn còn trong phòng chuyển phát, anh tìm thử xem.""Chà, lại mua gì ngon cho anh thế?"Vương Sở Khâm chưa thấy thùng carton nào, ngược lại lại nhìn thấy mấy hộp quà sang trọng đặt trên bàn của chú quản lý phòng. Vừa hỏi thì mới biết là hàng do cửa hàng gửi thẳng đến."Cậu trai trẻ à, cậu to gan thật đấy, thứ quý giá như này mà để nguyên ở phòng chuyển phát à?" Chú quản lý gần như muốn giữ anh lại dạy cho một bài, "Hai tuần rồi còn chưa lấy! Mất thì tiếc lắm đấy! Mau kiểm tra xem đủ không!"Anh liên tục xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú, tuần trước cháu đi tỉnh ngoài làm bạn tập."Chú chỉ tay ra hiệu: "Mang đi mang đi, lần sau đừng để thế nữa nhé! Đồ quý giá thì phải lấy sớm!"Vừa ra khỏi phòng, chiếc xe buýt trung chuyển cũng vừa đỗ lại. Vương Sở Khâm ôm đống đồ lỉnh kỉnh đứng chờ đúng lúc Tôn Dĩnh Sa vừa xuống xe sau buổi tập."Anh ơi——!!" Cô chạy ào tới, chiếc ba lô trên vai lắc lư lạch cạch, chỉ mấy bước đã đến trước mặt anh, "Ê, anh nhận được đồ rồi à?""Sao tự nhiên mua cho anh nhiều đồ thế?" Vương Sở Khâm muốn giúp cô xách ba lô, nhưng hai tay đã không còn chỗ trống, "Trúng số à?"Cô lắc đầu, như một con mèo nhỏ đang đòi phần thưởng:"Vì em yêu anh.""Nhí nhố quá, yêu anh cũng đâu cần mua nhiều thế này." Dù ngoài miệng thì trách, nhưng khóe môi anh lại không giấu được nụ cười hài lòng, "Em không thấy mặt chú ở phòng chuyển phát đâu, dữ dằn muốn chết...""Em thích mua." Cô hếch cằm, giọng nói ngọt như mật, "Em chỉ muốn anh ăn mặc đẹp đẽ đi bên cạnh em thôi."Vương Sở Khâm bắt đầu thấy có gì đó không ổn:Tôn Dĩnh Sa đúng là hay tặng quà, nhưng giờ anh đang cầm trên tay toàn đồ đắt đỏ, trước giờ dù cô có vui cũng chưa từng mua sắm bốc đồng như vậy."Rốt cuộc là sao vậy?"Anh thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi."Không có gì mà... đánh xong được thưởng chút tiền, hôm đó em nhớ anh quá, không cẩn thận là mua hơi nhiều." Cô mím môi, giả vờ nhẹ nhàng, "Hơn nữa em đâu chỉ mua cho anh, ba mẹ em, ba mẹ anh, em đều mua hết."Giải đấu, tiền thưởng, không cẩn thận... chắc là vì muốn gột sạch cảm giác áy náy đi kèm với tấm HCB?Nghĩ đến đây, Vương Sở Khâm không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói:"Vậy anh mang mấy thứ này mặc đi tập luôn nhé?""Được!" Tôn Dĩnh Sa gật đầu rất mạnh.Đi đến dưới ký túc xá nữ, Vương Sở Khâm đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao tầng, gần như phòng nào cũng sáng đèn, chỉ có phòng cô là muộn nhất mới về.Anh đặt đống đồ xuống, ra hiệu cho cô bước vào lòng mình: "Không phải nói là nhớ anh sao?"Vị giác luôn nhớ rất lâu.Cô lại nhớ đến cây kẹo mút vị cam kia, vị đắng đã phai, còn lại một chút lý trí: Nhiệm vụ đội giao là ngăn chặn các tay vợt ngoài Trung Quốc, cô đã làm được. Vậy mà giờ lại vì trận nội chiến thua cuộc mà buồn bã đến tận bây giờ, tâm lý rối bời – điều này không giống một vận động viên chuyên nghiệp, cô cảm thấy bản thân trở nên xa lạ.Vòng tay Vương Sở Khâm còn mang theo cái lạnh từ Uy Hải, nhưng giọng anh lại vô cùng ấm áp:"Tiểu Đậu Bao, em làm rất tốt rồi."Người xưa dạy: Học thánh hiền, học để làm gì? Là để không thẹn với lòng. Nếu không thể vừa giữ nhân nghĩa vừa giữ mình, họ luôn chọn nhân nghĩa, không chút do dự."Chưa đủ tốt." Cô ngẩng đầu khỏi lòng anh, buồn bã nói, "Em chỉ là nghĩ không thông thôi, rõ ràng giai đoạn trước đều ổn cả, vậy mà đến chung kết lại...""Lại làm sao?" Vương Sở Khâm thấy cô im bặt, bèn nới lỏng vòng tay, chừa ra khoảng cách để nhìn rõ gương mặt đang thất vọng kia – thứ cảm xúc này, anh quen thuộc đến đáng sợ."Thể trạng của em không bằng người khác," cô lí nhí nói, "Nếu em cao hơn thêm 10cm... không! 5cm thôi cũng được! Cánh tay cũng dài thêm một chút, thể lực cũng mạnh hơn nữa...""Em như bây giờ là tốt nhất rồi." Vương Sở Khâm dứt khoát ngắt lời những suy nghĩ tiêu cực của cô."Tốt cái gì mà tốt?" Cô lẩm bẩm, ngước mắt đầy nghi ngờ, cảm thấy câu đó chỉ là lời an ủi vô dụng."Ôm vừa tay." Anh đáp ngay, còn không quên bóp nhẹ eo cô một cái.Trong lòng cô như đã mưa âm ỉ mấy ngày nay, đến ban ngày cũng mang hơi ẩm mốc. Vậy mà Vương Sở Khâm chỉ một câu đùa đã dỗ cô dịu lại, như thể gió cuốn mây tan.Tôn Dĩnh Sa còn chưa kịp lườm anh, anh đã vội nói bằng giọng êm ái:"Tiểu Đậu Bao, em ở với anh lâu quá rồi, học cả cái tật xấu của anh. Mình không thể trách bản thân vì những điều không thể thay đổi, chẳng phải là em dạy anh điều đó sao?"Cô đã sớm hiểu đạo lý này, nhưng đến khi được anh an ủi, cô mới cảm nhận được rằng, thì ra lời an ủi ấy lại bất lực đến thế."Không nói nữa rồi? Chỉ cho em khuyên anh, không cho anh khuyên em à? Ở bên anh mà còn giữ sĩ diện gì nữa?" Vương Sở Khâm kéo cô vào lòng, bá đạo nói, "Trốn buổi điểm danh đi, theo anh về nhà. Bao giờ em thấy vui, mình quay lại."Cô cuối cùng bật cười thành tiếng:"Vừa nãy em chỉ nghĩ ngợi lung tung thôi. Em không muốn viết bản kiểm điểm đâu, anh về một mình đi.""Anh về một mình thì vui gì? Giờ em lên lầu, ngủ một giấc cho thật ngon, đừng nghĩ gì cả. Ngày mai anh cùng em xem video, chỗ nào sai, anh cùng em luyện lại, được không?"Vương Sở Khâm khom người, xác nhận thật kỹ cô đã ổn hơn, mới định để cô đi lên.Nhưng cô vẫn chưa nhúc nhích, cứ thế nằm lì trong lòng anh, như thể đang đợi điều gì đó.Anh lại cười, cúi đầu, hôn lên môi cô không chút do dự, còn lẩm bẩm:"Ừm, không lừa em đâu, ôm vừa tay thật..."Chiều hôm sau, Tôn Dĩnh Sa nhận được một đoạn video:Trong nắng mùa đông, Đa Kim đang tập chạy ngắn với chủ mới, bước chân tung tăng hơn hẳn ngày xưa."Làm sao mà có được vậy?" Tuy hỏi thế, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh Vương Sở Khâm xoay đủ kiểu, nhờ người lấy được đoạn clip này."Bạn trong đội điền kinh gửi cho anh."Ngay sau đó, anh lại gửi tiếp một tin nhắn thoại:"Cả cún còn luyện chạy, em không thể thua được đâu đấy."Con đường phía trước sẽ ngày càng khó đi, nhưng chỉ cần đi tiếp, sẽ nhìn thấy những phong cảnh mới.Tôn Dĩnh Sa chợt thấy, Vương Sở Khâm kiểu người âm thầm mà dịu dàng như thế, không làm huấn luyện viên thì đúng là phí mất, thế là cô gõ vài chữ vào ô chat:"Hay là anh làm HLV chính của em luôn đi?""Anh còn muốn làm bố của con hơn." Anh không chút do dự đáp lại – làm HLV thì không tính, anh tự thấy mình không đủ tiêu chuẩn.Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng mặt, ném điện thoại vào túi, tức giận liếc nhìn anh. Thấy anh đang ôm vợt cười hì hì, cô chỉ muốn để cả thế giới biết anh ở ngoài đời là cái loại vô liêm sỉ đến mức nào... Nhưng nghĩ lại, câu kia xấu hổ quá, cô chẳng dám kể với ai.Hết buổi tập.Vương Sở Khâm chờ cạnh bàn bóng mười mấy phút, cô mới lề mề thu dọn đồ, chân như đổ chì mà bước đến."Cái biểu cảm gì đấy?" Anh kéo cô lại, trêu chọc hỏi."Anh chọc em tám trăm lần mỗi ngày, mà lý do lần nào cũng khác." Cô cau mày.Anh nâng cằm cô lên, nháy mắt một cái đầy xảo quyệt:"Thì anh cũng dỗ em tám trăm lần mỗi ngày, chiêu cũng chưa bao giờ lặp lại mà."
2.Đêm trước trận bán kết.Tôn Dĩnh Sa vẫn không có huấn luyện viên chính đi cùng. Cô không phải người coi trọng "chế độ đãi ngộ". Cao thủ thế giới quy tụ về một chỗ vốn đã không dễ, huống hồ còn là trong giai đoạn khó khăn như hiện tại, càng nên tiết giảm số người theo đoàn.Thầy Lý bận cả ngày, lẽ ra nên nghỉ ngơi sớm, nhưng sực nhớ còn cô nhóc "thả rông" này chưa có ai để ý, mà mai lại phải đối đầu tuyển thủ Nhật Bản – Ito, liền vội vàng gọi điện gọi cô đến."Tập xong còn gọi em tới nữa." Tôn Dĩnh Sa lê đôi dép, tỏ ra lười biếng uể oải.Với một tay vợt trẻ nhiều lần đánh bại cao thủ như cô, việc không được đội nâng đỡ đã là chuyện không hay, huấn luyện viên chính lại bị trì hoãn suốt một hai năm chưa có hồi âm, vậy mà cô vẫn không khóc không nháo, ngoan ngoãn chấp hành sắp xếp, đã là điều cực kỳ hiếm thấy.Thầy Lý hiểu rõ tính trẻ con của cô, cũng không chấp nhặt, chỉ dùng giọng bề trên trách nhẹ:"Thả lâu thành quen, chẳng ra cái nết gì.""Hehe, chẳng phải thầy đang quản em sao? Em có nhà đàng hoàng, không hoang dại đâu." Trời lành lạnh, gương mặt cô cười tươi như hoa, ôm một chiếc chăn ấm trong lòng, ngoan ngoãn ngồi thẳng, hồn nhiên nói, "Chiếu video đi ạ."Đùa vậy thôi, thầy Lý liếc cô một cái sắc lẹm, Tôn Dĩnh Sa lập tức thu mình lại, chủ động mở đoạn băng thi đấu:"Em mở, em mở ngay đây..."Video đầu tiên: trận đấu hôm nay của đối thủ – giao bóng rất sắc, đánh nhanh cận bàn cũng xử lý dứt khoát, tinh tế.Video thứ hai: trận đồng đội cuối năm ngoái – Tôn Dĩnh Sa còn nhớ như in, sau trận bị chọn kiểm tra doping, một mình cô ở lại kiểm tra xong mới về. Trải nghiệm này hiếm có, muốn quên cũng không quên được.Xem lại hai đoạn băng, Tôn Dĩnh Sa và thầy Lý cùng đi đến một kết luận chắc chắn: khả năng đôi công và kiểm soát nhịp độ của đối thủ đã tiến bộ rõ rệt."Cú giao bóng quặt tay xoáy ngang, xoáy lên của chị ta đều rất có kỹ thuật." Tôn Dĩnh Sa chủ động phân tích."Đúng rồi, nên em cứ xử lý tốt mấy điểm giao bóng ở thời khắc quan trọng là được." Thầy Lý thấy cô mặt mày nghiêm túc, không chút sợ hãi, quả thực có phong thái của người lớn, tinh thần trước trận cũng rất vững, bèn bảo cô về nghỉ ngơi, "Về nghỉ sớm đi, mai 11h xe đón.""Vâng, bye bye." Tôn Dĩnh Sa chầm chậm trườn xuống giường, lại lê dép ra ngoài, trong lòng thầm thở than một câu: "Gọi em đến muộn thế, mà chả cho miếng gì ăn."Ngày thi đấu.Ito là đối thủ quen thuộc, đã một năm không gặp, hệ thống kỹ thuật của cô ta không thay đổi lớn, nhưng từng chi tiết đều hoàn thiện tinh vi hơn.Nếu nói một năm trước, Ito là nhân tố mới nổi đầy tiềm năng, thì nay, cô ta đã là thủ lĩnh trong nhóm tuyển thủ ngoài Trung Quốc.Dựa vào chiến thuật chắc chắn và bản lĩnh tâm lý vững vàng, Tôn Dĩnh Sa cuối cùng thắng 4-2, tiến vào chung kết, hội ngộ với đồng đội.Thế nhưng, trời chẳng chiều lòng người.Chung kết, Tôn Dĩnh Sa thất bại trước đồng đội trong đội tuyển quốc gia, tiếc nuối giành tấm HCB đầu tiên trong sự nghiệp ở Cúp thế giới.Không biết thầy Lý kiếm đâu ra một viên kẹo mút, nhờ người đưa cho cô. Cô cầm viên kẹo ấy, mơ hồ đoán được phần nào ý của bậc tiền bối:Những gì có thể tranh giành, sẽ được trao; còn không giành được, thì phải tự mình phấn đấu mà giành lấy.Cô hiểu, thầy Lý đã dốc hết tâm sức, giúp cô không ít: Không có HLV chính, ông dành cả giờ nghỉ để cùng cô xem lại video; trước truyền thông, ông cũng sẵn sàng lên tiếng vì cô.Trên mạng thậm chí còn có người đùa:"Giống hệt hai ông cháu."Nhưng lúc này, thua thì cũng đành, lại là thua trắng 0-4, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy kết quả như thế thật không nên – tỷ số này quá khó coi, cô là người khiến thầy Lý thất vọng.Mặt khác, cô lại có chút may mắn, may mà là nội chiến, may mà thua người nhà – nếu không, cả đội tuyển sẽ bị mất mặt chỉ vì sai lầm của cô.Bóc vỏ viên kẹo, bỏ vào miệng, rõ ràng là mùi cam ngọt ngào, vậy mà Tôn Dĩnh Sa lại chỉ nếm được vị chua chát đắng ngắt.
3.Sau giải đấu, Tôn Dĩnh Sa theo đội quay về Bắc Kinh. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, cũng chưa đặt hành lý xuống, cô đã đi thẳng đến phòng tập bóng bàn.Không phải vì cô không mệt, mà vì trong đầu hỗn loạn, chỉ có đánh bóng mới khiến cô bình tâm lại.Các nam tuyển thủ của đội một đều đi đánh Cúp thế giới nam, Vương Sở Khâm không giành được suất tham dự, theo lệ vẫn đi cùng đàn anh làm bạn tập.Thành ra nửa số bàn trong nhà thi đấu trống không, chỉ có vài tuyển thủ đội hai đang tập luyện. Tôn Dĩnh Sa đi ngang qua, mấy cô gái trẻ kéo lại chúc mừng cô giành huy chương bạc Cúp thế giới.Tấm HCB này không mang đến cảm giác tích cực gì cho cô cả, nhưng cũng không thể làm mất lòng người khác, nên cô cố gắng gượng cười, gật đầu cảm ơn từng người một.Ngày qua ngày trôi qua trong âm thầm. Cảm giác tự trách trong lòng cô không hề phai đi theo thời gian.Một tối nọ sau buổi tập, dù biết rõ Vương Sở Khâm đang ở tỉnh ngoài, Tôn Dĩnh Sa vẫn bướng bỉnh đứng dưới tán cây một lúc lâu, ngẩn người nhìn về ô cửa sổ tối đen kia, cho đến khi một tuyển thủ đi ngang lên tiếng:"Trời lạnh thế này, cậu đứng ngẩn ra đấy làm gì? Về nghỉ ngơi đi!"Trời cao treo đầy sao lạnh, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp."Ồ! Em về ngay đây!" Cô cười trả lời, rồi như thể vừa quyết định điều gì, móc điện thoại ra, vừa đi vừa tìm kiếm thứ gì đó trên màn hình. Chưa về đến ký túc xá, cô đã tiêu sạch số tiền thưởng.Vài ngày sau.Đội nam mang về thành tích vẻ vang, toàn đội trở về Bắc Kinh."Anh mới về đến." Vương Sở Khâm kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa gọi điện vừa lọ mọ trong đống hộp bưu phẩm để tìm đồ của mình, rất nhanh đã thấy mấy kiện hàng mang tên mình, "Anh đang ở phòng chuyển phát, em có gửi gì không, anh cầm về luôn nhé?""Hừm—em nhớ ra rồi." Tôn Dĩnh Sa đang trên xe buýt, trong đầu chợt lóe sáng, nhớ lại mấy lần mua sắm bốc đồng, "Em... em mua đồ tặng anh đấy, chắc vẫn còn trong phòng chuyển phát, anh tìm thử xem.""Chà, lại mua gì ngon cho anh thế?"Vương Sở Khâm chưa thấy thùng carton nào, ngược lại lại nhìn thấy mấy hộp quà sang trọng đặt trên bàn của chú quản lý phòng. Vừa hỏi thì mới biết là hàng do cửa hàng gửi thẳng đến."Cậu trai trẻ à, cậu to gan thật đấy, thứ quý giá như này mà để nguyên ở phòng chuyển phát à?" Chú quản lý gần như muốn giữ anh lại dạy cho một bài, "Hai tuần rồi còn chưa lấy! Mất thì tiếc lắm đấy! Mau kiểm tra xem đủ không!"Anh liên tục xin lỗi: "Cháu xin lỗi chú, tuần trước cháu đi tỉnh ngoài làm bạn tập."Chú chỉ tay ra hiệu: "Mang đi mang đi, lần sau đừng để thế nữa nhé! Đồ quý giá thì phải lấy sớm!"Vừa ra khỏi phòng, chiếc xe buýt trung chuyển cũng vừa đỗ lại. Vương Sở Khâm ôm đống đồ lỉnh kỉnh đứng chờ đúng lúc Tôn Dĩnh Sa vừa xuống xe sau buổi tập."Anh ơi——!!" Cô chạy ào tới, chiếc ba lô trên vai lắc lư lạch cạch, chỉ mấy bước đã đến trước mặt anh, "Ê, anh nhận được đồ rồi à?""Sao tự nhiên mua cho anh nhiều đồ thế?" Vương Sở Khâm muốn giúp cô xách ba lô, nhưng hai tay đã không còn chỗ trống, "Trúng số à?"Cô lắc đầu, như một con mèo nhỏ đang đòi phần thưởng:"Vì em yêu anh.""Nhí nhố quá, yêu anh cũng đâu cần mua nhiều thế này." Dù ngoài miệng thì trách, nhưng khóe môi anh lại không giấu được nụ cười hài lòng, "Em không thấy mặt chú ở phòng chuyển phát đâu, dữ dằn muốn chết...""Em thích mua." Cô hếch cằm, giọng nói ngọt như mật, "Em chỉ muốn anh ăn mặc đẹp đẽ đi bên cạnh em thôi."Vương Sở Khâm bắt đầu thấy có gì đó không ổn:Tôn Dĩnh Sa đúng là hay tặng quà, nhưng giờ anh đang cầm trên tay toàn đồ đắt đỏ, trước giờ dù cô có vui cũng chưa từng mua sắm bốc đồng như vậy."Rốt cuộc là sao vậy?"Anh thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi."Không có gì mà... đánh xong được thưởng chút tiền, hôm đó em nhớ anh quá, không cẩn thận là mua hơi nhiều." Cô mím môi, giả vờ nhẹ nhàng, "Hơn nữa em đâu chỉ mua cho anh, ba mẹ em, ba mẹ anh, em đều mua hết."Giải đấu, tiền thưởng, không cẩn thận... chắc là vì muốn gột sạch cảm giác áy náy đi kèm với tấm HCB?Nghĩ đến đây, Vương Sở Khâm không hỏi thêm nữa, chỉ cười nói:"Vậy anh mang mấy thứ này mặc đi tập luôn nhé?""Được!" Tôn Dĩnh Sa gật đầu rất mạnh.Đi đến dưới ký túc xá nữ, Vương Sở Khâm đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên toà nhà cao tầng, gần như phòng nào cũng sáng đèn, chỉ có phòng cô là muộn nhất mới về.Anh đặt đống đồ xuống, ra hiệu cho cô bước vào lòng mình: "Không phải nói là nhớ anh sao?"Vị giác luôn nhớ rất lâu.Cô lại nhớ đến cây kẹo mút vị cam kia, vị đắng đã phai, còn lại một chút lý trí: Nhiệm vụ đội giao là ngăn chặn các tay vợt ngoài Trung Quốc, cô đã làm được. Vậy mà giờ lại vì trận nội chiến thua cuộc mà buồn bã đến tận bây giờ, tâm lý rối bời – điều này không giống một vận động viên chuyên nghiệp, cô cảm thấy bản thân trở nên xa lạ.Vòng tay Vương Sở Khâm còn mang theo cái lạnh từ Uy Hải, nhưng giọng anh lại vô cùng ấm áp:"Tiểu Đậu Bao, em làm rất tốt rồi."Người xưa dạy: Học thánh hiền, học để làm gì? Là để không thẹn với lòng. Nếu không thể vừa giữ nhân nghĩa vừa giữ mình, họ luôn chọn nhân nghĩa, không chút do dự."Chưa đủ tốt." Cô ngẩng đầu khỏi lòng anh, buồn bã nói, "Em chỉ là nghĩ không thông thôi, rõ ràng giai đoạn trước đều ổn cả, vậy mà đến chung kết lại...""Lại làm sao?" Vương Sở Khâm thấy cô im bặt, bèn nới lỏng vòng tay, chừa ra khoảng cách để nhìn rõ gương mặt đang thất vọng kia – thứ cảm xúc này, anh quen thuộc đến đáng sợ."Thể trạng của em không bằng người khác," cô lí nhí nói, "Nếu em cao hơn thêm 10cm... không! 5cm thôi cũng được! Cánh tay cũng dài thêm một chút, thể lực cũng mạnh hơn nữa...""Em như bây giờ là tốt nhất rồi." Vương Sở Khâm dứt khoát ngắt lời những suy nghĩ tiêu cực của cô."Tốt cái gì mà tốt?" Cô lẩm bẩm, ngước mắt đầy nghi ngờ, cảm thấy câu đó chỉ là lời an ủi vô dụng."Ôm vừa tay." Anh đáp ngay, còn không quên bóp nhẹ eo cô một cái.Trong lòng cô như đã mưa âm ỉ mấy ngày nay, đến ban ngày cũng mang hơi ẩm mốc. Vậy mà Vương Sở Khâm chỉ một câu đùa đã dỗ cô dịu lại, như thể gió cuốn mây tan.Tôn Dĩnh Sa còn chưa kịp lườm anh, anh đã vội nói bằng giọng êm ái:"Tiểu Đậu Bao, em ở với anh lâu quá rồi, học cả cái tật xấu của anh. Mình không thể trách bản thân vì những điều không thể thay đổi, chẳng phải là em dạy anh điều đó sao?"Cô đã sớm hiểu đạo lý này, nhưng đến khi được anh an ủi, cô mới cảm nhận được rằng, thì ra lời an ủi ấy lại bất lực đến thế."Không nói nữa rồi? Chỉ cho em khuyên anh, không cho anh khuyên em à? Ở bên anh mà còn giữ sĩ diện gì nữa?" Vương Sở Khâm kéo cô vào lòng, bá đạo nói, "Trốn buổi điểm danh đi, theo anh về nhà. Bao giờ em thấy vui, mình quay lại."Cô cuối cùng bật cười thành tiếng:"Vừa nãy em chỉ nghĩ ngợi lung tung thôi. Em không muốn viết bản kiểm điểm đâu, anh về một mình đi.""Anh về một mình thì vui gì? Giờ em lên lầu, ngủ một giấc cho thật ngon, đừng nghĩ gì cả. Ngày mai anh cùng em xem video, chỗ nào sai, anh cùng em luyện lại, được không?"Vương Sở Khâm khom người, xác nhận thật kỹ cô đã ổn hơn, mới định để cô đi lên.Nhưng cô vẫn chưa nhúc nhích, cứ thế nằm lì trong lòng anh, như thể đang đợi điều gì đó.Anh lại cười, cúi đầu, hôn lên môi cô không chút do dự, còn lẩm bẩm:"Ừm, không lừa em đâu, ôm vừa tay thật..."Chiều hôm sau, Tôn Dĩnh Sa nhận được một đoạn video:Trong nắng mùa đông, Đa Kim đang tập chạy ngắn với chủ mới, bước chân tung tăng hơn hẳn ngày xưa."Làm sao mà có được vậy?" Tuy hỏi thế, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh Vương Sở Khâm xoay đủ kiểu, nhờ người lấy được đoạn clip này."Bạn trong đội điền kinh gửi cho anh."Ngay sau đó, anh lại gửi tiếp một tin nhắn thoại:"Cả cún còn luyện chạy, em không thể thua được đâu đấy."Con đường phía trước sẽ ngày càng khó đi, nhưng chỉ cần đi tiếp, sẽ nhìn thấy những phong cảnh mới.Tôn Dĩnh Sa chợt thấy, Vương Sở Khâm kiểu người âm thầm mà dịu dàng như thế, không làm huấn luyện viên thì đúng là phí mất, thế là cô gõ vài chữ vào ô chat:"Hay là anh làm HLV chính của em luôn đi?""Anh còn muốn làm bố của con hơn." Anh không chút do dự đáp lại – làm HLV thì không tính, anh tự thấy mình không đủ tiêu chuẩn.Tôn Dĩnh Sa đỏ bừng mặt, ném điện thoại vào túi, tức giận liếc nhìn anh. Thấy anh đang ôm vợt cười hì hì, cô chỉ muốn để cả thế giới biết anh ở ngoài đời là cái loại vô liêm sỉ đến mức nào... Nhưng nghĩ lại, câu kia xấu hổ quá, cô chẳng dám kể với ai.Hết buổi tập.Vương Sở Khâm chờ cạnh bàn bóng mười mấy phút, cô mới lề mề thu dọn đồ, chân như đổ chì mà bước đến."Cái biểu cảm gì đấy?" Anh kéo cô lại, trêu chọc hỏi."Anh chọc em tám trăm lần mỗi ngày, mà lý do lần nào cũng khác." Cô cau mày.Anh nâng cằm cô lên, nháy mắt một cái đầy xảo quyệt:"Thì anh cũng dỗ em tám trăm lần mỗi ngày, chiêu cũng chưa bao giờ lặp lại mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me