[DỊCH]-Gió đông về trên đường Thiên Nông Đàn
Chương 53: Sợ lạnh
1.Sân bay Macau.Nhờ chính sách phòng dịch linh hoạt, Macau trở thành "bãi thử nghiệm" và được chọn là nơi tổ chức chặng đầu tiên của Liên đoàn Bóng bàn Thế giới.Giải đấu lần này mang tính biểu diễn, kết hợp thể thao với du lịch – văn hóa, nhằm thúc đẩy tiêu dùng địa phương và tích lũy kinh nghiệm cho việc tổ chức các giải có quy mô lớn hơn."Giải chuyên nghiệp thì có cổ động viên viên không nhỉ?" Các tuyển thủ trẻ chưa từng tham gia giải kiểu này, lần này theo đàn anh đàn chị đến Macau, coi như được mở mang tầm mắt. "Có giống NBA không?"Vừa nghĩ đến mấy điệu nhảy nóng bỏng của hoạt náo viên, vài tuyển thủ nam đã đỏ mặt, cười toe toét. Tôn Dĩnh Sa đi sau nhóm nam, cảm thấy không thoải mái lắm, bèn khẽ kéo vạt áo Vương Sở Khâm:"Em đi với các chị đây, anh giữ giúp em thẻ nhé."Còn chưa kịp kéo cô lại, cô đã nhanh nhẹn né sang bên. Anh lườm nhóm nam bên cạnh: "Cổ động cái gì? Lỡ bốc đồng quá thì để dân Macau họ cười cho.""Đầu to anh đúng là đáng ghét!" Một nam tuyển thủ làm ra vẻ tủi thân xoa xoa mông, "Anh với bạn gái ngày nào cũng dính nhau như hình với bóng, tất nhiên không cần quan tâm hoạt náo viên rồi. Bọn em đây còn độc thân, chẳng lẽ chỉ ngồi xem hai người khoe tình yêu suốt đời à?"Cả nhóm cười vang, khiến mấy cô gái gần đó cũng tò mò ngoái nhìn."Thấy cậu Đầu To vênh váo không kìa, cậu không quản lý cậu ta à?" Bạn cùng phòng huých nhẹ vai Tôn Dĩnh Sa, trêu ghẹo."Không quản." Trước mặt người ngoài, cô luôn giữ thể diện cho Vương Sở Khâm, môi khẽ cong lên mang chút tự hào. Mấy phút sau, cô mới kiêu ngạo hất cằm nhìn về phía nhóm nam, ra hiệu cho anh lại gần.Vương Sở Khâm hiểu ngay, đẩy xe hành lý đi tới, lướt qua đám đông, tìm chính xác được cô:"Vừa rồi không phải còn chê anh à? Giờ lại không rời được rồi?""Có chê đâu, anh lại vu oan cho em rồi." Cô khoác tay anh, tay phải còn nhéo nhẹ cánh tay anh một cái. Gầy thế này, cô xót lắm, "Sau này anh đừng khoe chuyện của tụi mình với người ta nữa, được không?""Trời đất chứng giám, anh vừa nãy chẳng nói gì cả." Vương Sở Khâm ra vẻ oan ức lắm, "Hơn nữa... giờ người chủ động nắm tay là em đấy nhé?""Dù sao anh cũng không được khoe nữa." Cô chu môi, vội vàng rút tay ra, "Còn nữa, hôm qua huấn luyện viên nói anh dạo này đánh tập như muốn liều mạng ấy, hôm kia thi đấu rồi, anh đánh vừa thôi. Năm sau có nhiều giải quan trọng, phải giữ sức đấy, biết chưa?"Sau giải vô địch toàn quốc, Vương Sở Khâm gần hai tháng chưa thi đấu. Để tăng tính hấp dẫn cho giải biểu diễn, ban tổ chức cho phép các hạt giống ưu tiên được chọn đối thủ. Được đối đầu tuyển thủ hàng đầu thế giới là cơ hội hiếm có, tất nhiên anh muốn nắm bắt."Ừm." Anh miệng thì gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ vẩn vơ – ông thầy già kia giờ còn biết mách tội với Tôn Dĩnh Sa nữa. "Bao Bao, huấn luyện viên cũng biết anh chỉ nghe lời em thôi, giờ trong nhà anh chẳng còn địa vị gì nữa, em phải giữ thể diện cho anh chứ."Lại là kiểu khoe khéo.Tôn Dĩnh Sa không đáp, chỉ âm thầm bật cười. Không hiểu mấy chiêu làm nũng này anh học từ đâu ra, ba câu thì hết hai câu đã viết rõ to "anh nghe lời em" trên mặt, bảo sao mấy tuyển thủ nam cứ phải nổi da gà.Cô vừa đỡ giúp xe hành lý, thực ra chỉ là đặt tay lên cho có, vừa giả vờ hỏi vu vơ: "Người ta bảo đánh xong giải này là anh phải về CLB tập trung liền hả?"Ý là đợt chuẩn bị cho giải Super League tháng sau. CLB của Vương Sở Khâm đặt ở Sơn Đông, năm nay chỉ yêu cầu các tuyển thủ tuyến tỉnh tham gia tập trung, còn những tuyển thủ đội 1 quốc gia như anh thì không cần đến sớm."Ngốc thật, ai đùa em vậy?" Vương Sở Khâm phì cười, đoán là mấy đàn em đội hai trêu chọc, "Anh ở Bắc Kinh luyện 10 năm rồi còn gì, có gì mà không yên tâm đâu?"Cô lại nhíu mày – chẳng lẽ mình dễ bị lừa thế sao?"Vậy... vậy bao giờ anh tập trung?" Tôn Dĩnh Sa ngẩng đầu hỏi."Chắc trước trận một tuần, anh bay thẳng từ Bắc Kinh qua. Còn em thì sao? Về Bắc Kinh hay về Thâm Quyến?"Loại trừ hết các lựa chọn, năm nay giải bóng bàn nhà nghề tổ chức tại Quảng Châu – miền Nam ấm áp, rất phù hợp để tổ chức thi đấu mùa đông."Ờ." Cô chần chừ mãi, cuối cùng vẫn không nói ra điều mình thực sự nghĩ. Cô không muốn dành hết thời gian ở Bắc Kinh, cũng chưa cần vội về Thâm Quyến. Giờ đây, nơi cô muốn đến, chỉ có Vương Sở Khâm mới đưa cô đến được.Vương Sở Khâm thấy cô không đáp, liền nở nụ cười gian:"Có chuyện gì nhờ vả anh à?""Lâu rồi... anh chưa về nhà nhỉ?" Tay phải cô đang đặt trên tay cầm xe hành lý, lặng lẽ dịch chuyển về phía tay anh. Anh hiểu ý, rất nhanh liền nắm lấy bàn tay nhỏ ấy. "Hay là, đánh xong em về quê với anh một chuyến nhé?"Vương Sở Khâm hơi sững người. Hóa ra cô ngập ngừng nãy giờ là vì chuyện này?"Cát Lâm á?" Anh thực ra đã đoán được, nhưng vẫn không nhịn được phải hỏi."Ừ." Cô hỏi tiếp, "Đi không?"Tôn Dĩnh Sa hiểu rõ, lệnh cấm thi đấu và dịch bệnh đã ảnh hưởng không nhỏ đến anh. Anh nỗ lực tập luyện, lại còn luôn quan tâm chăm sóc cô. Mà nơi có thể khiến anh thực sự thả lỏng, e rằng chỉ có quê hương.Giải Macau lần này là nhiệm vụ cuối cùng của đội tuyển quốc gia trong năm. Thi xong, họ sẽ về CLB theo sắp xếp để tập trung. Vì vậy, khoảng thời gian trống trước giải bóng bàn là dịp hiếm hoi để đoàn tụ cùng gia đình."Em đi với anh?"Từ ánh mắt lấp lánh của cô, Vương Sở Khâm đọc ra được nhiều tầng cảm xúc – có yêu thương, có lo lắng, còn có cả sự cưng chiều."Chỉ cần cô chú... không thấy phiền." Cô thăm dò nói."Sa Sa, tất nhiên là anh muốn đưa em về rồi. Bố mẹ anh cũng nhớ em, cái này em chắc chắn biết." Vương Sở Khâm ngắm móng tay nhỏ xíu của cô, vừa bóp nhẹ ngón tay cô, vừa nghiêm túc nói: "Nhưng chuyện này em nên nói với cô chú trước, chứ anh mà lén lút 'bắt cóc' em đi, cô chú lo lắng thì sao?"Lại bị anh nói trúng tim đen. Đúng là cô chưa báo với bố mẹ, chỉ nghĩ muốn đi theo anh nghỉ ngơi. Cô chu môi dưới lớp khẩu trang. Đôi lúc, cái vẻ người lớn chững chạc của anh thật đáng ghét."Về đội nam của anh đi!""Ê ê lại giận, lại giận." Kệ việc đang ở sân bay, Vương Sở Khâm vội vàng nắm lấy cổ tay cô, sốt sắng nói: "Chẳng phải chỉ bảo em gọi điện nói trước với cô chú thôi mà? Một cuộc gọi là xong, không thì để anh gọi. Vậy được chưa?"Tôn Dĩnh Sa mỉm cười, đôi mắt cong cong: "Vậy nói trước nhé, em đi với anh.""Ừ! Nói rồi đấy nhé!" Anh nghiêng người, thì thầm bên tai cô, "Anh thấy bây giờ em chẳng giấu được tí tâm tư nào nữa, yêu anh nhiều lắm phải không? Hửm?"Chỉ cần anh tự biết là được, Tôn Dĩnh Sa không đáp, sợ anh lại quay về bên đội nam để khoe khoang.
2.Khác với các giải quốc gia, sân thi đấu của giải nhà nghề được thiết kế trẻ trung hơn rất nhiều, ánh sáng và mỹ thuật sân khấu đều được các nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế hỗ trợ.Từng có kinh nghiệm sau lần dự World Cup trước đó, Tôn Dĩnh Sa thi đấu khá ổn, một mạch tiến thẳng đến trận chung kết và giành chức vô địch đầu tiên ở hệ thống giải nhà nghề.Vương Sở Khâm lần lượt đánh bại hai tay vợt xếp hạng 6 và 9 thế giới ở tứ kết và bán kết, thể hiện sự tiến bộ vượt bậc. Tuy thua đàn anh Long ca trong trận chung kết và chỉ giành huy chương bạc, anh vẫn rút ra được nhiều kinh nghiệm quý giá.Khi áp lực thi đấu đã được trút bỏ, các vận động viên và HLV từ nhiều quốc gia rôm rả chụp ảnh chung, hàn huyên tâm sự. Bất kể quốc tịch, những khó khăn khi luyện tập trong thời kỳ dịch bệnh là điều ai cũng thấm thía, đầy ắp uất ức, chỉ muốn được giãi bày.Giải WTT đầu tiên tuy không tính điểm xếp hạng, nhưng lãnh đạo vẫn rất hài lòng với màn thể hiện của các tuyển thủ trẻ. Sau lễ trao giải, đích thân mời cả đội đến phòng nghỉ dự tiệc.Tôn Dĩnh Sa như một chú thỏ nhỏ nhảy tung tăng khắp nơi, cười nói ríu rít giữa các VĐV đến từ nhiều quốc gia. Khi thì chơi trò chơi, khi thì đùa giỡn kết nghĩa huynh muội giả với người ta. Vương Sở Khâm nhìn cô chăm chú – đã một tiếng đồng hồ rồi.Mãi đến khi chơi mệt, cô mới chợt nhớ ra là nãy giờ mình còn chưa nói được một câu tử tế nào với Vương Sở Khâm.Thế là, cô bưng một đĩa bánh tart trứng Bồ Đào Nha vừa mới nướng, đi tìm anh khắp nơi. Cuối cùng cũng thấy anh đang ngồi ở góc sofa, trò chuyện với Long ca.Thấy Tôn Dĩnh Sa cười tươi rói tiến lại, còn Vương Sở Khâm thì đen mặt, Long ca biết hai đứa trẻ muốn có không gian riêng liền vỗ vai anh:"Không nói nữa, anh về phòng trước.""Hehe, hai người đang nói chuyện gì thế?" Tôn Dĩnh Sa chìa một chiếc tart trứng đến sát miệng anh, "Vừa mới nướng xong đó, còn nóng hổi, ăn không?"Giờ mới nhớ ra bạn trai hả? Vương Sở Khâm vẫn còn làm bộ, mặt lạnh tanh:"Tự ăn đi.""Nóng quá, anh cầm một cái đi, nhanh lên nhanh lên!" Tôn Dĩnh Sa nhăn mặt như một con mèo con vừa gây họa, đang chờ chủ nhân tha lỗi.Không nỡ làm gì cô, Vương Sở Khâm đành bất lực mỉm cười, cắn luôn chiếc bánh cô đưa. Sau đó vươn tay trái kéo cô vào lòng:"Chơi đủ chưa?"Bữa tiệc tổ chức ở tầng cao nhất, trước mặt là cửa sổ kính tròn bao quanh, không còn thấy những mái ngói xanh kiểu Bồ Đào Nha cũ kỹ, cũng chẳng còn nghe thấy khúc hát cổ xưa của người chèo thuyền. Chỉ còn ánh vàng lấp lánh và đèn neon rực rỡ.Còn phía sau họ, không phải là hào nhoáng lạnh lẽo, mà là những VĐV đã trải qua một năm mệt mỏi, sau khi cháy hết mình trong tuần thi đấu vừa rồi, đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình cuối cùng ở Macau."Chờ tụi họ về nước rồi," Tôn Dĩnh Sa tựa vào cánh tay anh, giọng dịu dàng, "Lần sau gặp lại... cũng chẳng biết là khi nào nữa."Trên bàn đấu, là đối thủ sống còn. Bước xuống bàn, lại là sự đồng cảm, trân quý. Loại tình cảm này, e chỉ những người làm vận động viên mới có thể hiểu."Ừ." Vương Sở Khâm khẽ đáp. Thật ra anh không giỏi nói lời chia ly, nên mới một mình đứng đây ngắm cảnh đêm. Là Long ca thấy vậy, mới chủ động lại bắt chuyện, cùng anh phân tích trận đấu vừa rồi."Anh nói... có gọi điện cho bố mẹ em chưa?" Tôn Dĩnh Sa đặt bánh xuống, vẫn chưa quên chuyện chính."Từ nhỏ đã thế rồi, ăn cái gì cũng dính đầy mặt." Anh rút khăn giấy, tỉ mỉ lau sạch vụn bánh ở khóe miệng cô, "Gọi rồi.""Ái da, chuyện đó mà anh cũng để ý!" Tôn Dĩnh Sa giật lấy khăn giấy trong tay anh, lau đại mấy cái lên mặt. "Bố mẹ em nói gì?""Nói nếu em có rụng mất một sợi tóc ở Cát Lâm thì đời này anh đừng mong gặp lại em nữa." Anh nửa cười nửa đùa, chờ xem cô có sốt ruột không.Ai ngờ Tôn Dĩnh Sa chỉ thản nhiên đáp: "Xạo. Em nói trước với bố mẹ rồi, họ đồng ý từ lâu rồi.""Em nói rồi? Vậy còn bắt anh gọi điện?" Anh cười lớn, tay lại nhéo má cô, xoa đi xoa lại, "Dám lừa anh chơi hả?""Em chỉ muốn anh nói chuyện nhiều hơn với bố mẹ em thôi mà..." Lý do của cô rất hợp lý – dạo này không tiện gặp nhau, thì gọi điện nói chuyện nhiều một chút cũng tốt mà."Sa Sa, năm sau là năm Olympic. Nhưng với tình hình bây giờ... ít giải quá, anh không kiếm được điểm. Còn em thì khác, đội tuyển cần em, chỉ có em mới có thể gánh cho đội nữ." Vương Sở Khâm thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Trong tình cảnh này, em vẫn muốn về cùng anh à?"Cô ngẩng đầu, thấy đôi mắt anh lấp lánh phản chiếu những ánh sáng đẹp nhất của thành phố này."Sở Khâm, anh đưa em đi nhé?" Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng lắc tay anh, nũng nịu nói, "Anh đưa em đi... đưa em đi đi...""Vậy em không được hối hận, không được giở trò đòi quay lại Bắc Kinh đấy." Vương Sở Khâm cúi xuống định tìm môi cô, nhưng còn chưa kịp hôn, phía sau ghế bỗng vang lên tiếng huýt sáo trêu chọc. Quay đầu lại thì thấy mấy tuyển thủ nước ngoài đang hóng chuyện từ nãy."Stop it......" Anh mím môi, cũng hơi ngượng. Nhìn xuống Tôn Dĩnh Sa trong lòng mình – cô đã chui rúc như đà điểu, mặt vùi hẳn vào ngực anh.
3.Tháng Mười Hai, Cát Lâm.Đèn chỉ dẫn lấp lánh như sao, máy bay hạ cánh vào buổi tối.Vừa bước ra khỏi khoang, luồng không khí lạnh buốt lập tức tràn vào mũi, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy mỗi hơi thở như đang nuốt phải kẹo bạc hà the the, khí quản lạnh toát, cả người run lên bần bật."Anh đã bảo để qua Tết rồi hẵng đến, em không nghe." Làn khí lạnh tràn qua, Vương Sở Khâm không muốn cô bị cảm, nào ngờ người này còn cứng đầu hơn cả bò, "Lại đây, anh ôm em đi."Ngồi khoang thương gia, vừa xuống cầu thang máy bay đã có xe trung chuyển đợi sẵn, thế mà đoạn đường chỉ vài bước lại bị anh nói thành nhiệm vụ bất khả thi."Giờ ra ngoài đi lại khó lắm, ai biết sau Tết còn bay được không..." Tôn Dĩnh Sa run lập cập. Vốn đã sợ lạnh, giờ càng nói càng run đến líu cả lưỡi.Lên xe trung chuyển, Vương Sở Khâm liền cầm tay cô thổi hơi, liên tục xoa tay sưởi ấm cho cô, còn không quên trêu ghẹo: "Em nói xem em mà sang Đông Bắc lạnh run như vậy, ra công viên đánh bóng bàn liệu có đọ nổi mấy ông bà cụ không?"Bớt nói nhảm chút có chết không, Tôn Dĩnh Sa thầm nhủ.Thấy cô lườm nguýt, anh lại đắc ý cười bảo: "Nhìn cái dáng nhát gan kìa."Lại thêm cái lườm nữa, anh mới nuốt nụ cười vào trong.Đi thẳng từ lối VIP ra bãi đỗ xe, bố mẹ Vương Sở Khâm đã đứng chờ ở chỗ dễ thấy nhất. Nhìn thấy hai đứa nhỏ vai kề vai đi tới, mẹ anh lập tức bước nhanh lại gần, một tay nắm tay Tôn Dĩnh Sa, một tay nhẹ trách con trai:"Con làm ăn kiểu gì vậy? Về lúc nào không được, cứ phải chọn đúng hôm rét đậm rét hại hả?"Bố anh cũng phụ họa: "Trời thế này, chó còn phải ôm ống sưởi mà khóc."Vương Sở Khâm nghẹn họng: "Được rồi, là lỗi của con, lỗi của con.""Sa Sa à, bên này mùa đông là vậy đấy, vào nhà rồi sẽ không lạnh nữa." Mẹ anh ôm chặt Tôn Dĩnh Sa, thấy mũi cô đỏ ửng liền rảo bước nhanh hơn, bỏ lại hai cha con phía sau."Dạ, con không lạnh đâu ạ." Tôn Dĩnh Sa ngoái lại nhìn Vương Sở Khâm, thấy anh đang cùng bố cười nói điều gì đó, bèn quay đầu lại, giúp anh giải thích, "Anh ấy cũng bảo con để vài hôm nữa rồi hẵng đến, nhưng mà... anh ấy nhớ nhà, con cũng muốn đến xem... không phiền hai bác chứ ạ? Con không kén ăn đâu!"Thấy Tôn Dĩnh Sa lễ phép lại hiểu chuyện, mẹ anh cười tít mắt: "Kể cả có kén ăn thì ở đây vẫn có đồ cho con ăn! Bình thường con thích ăn gì? Bác nấu hết cho con!"Phía sau vang lên tiếng trêu: "Cô ấy thích ăn thịt!""Ăn thịt tốt mà! Sa Sa tập luyện chắc vất vả lắm nhỉ? Ăn nhiều thịt cho có sức, để lớn thêm, đúng không nào?" Mẹ anh cũng chiều theo.Tôn Dĩnh Sa ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào, nhưng trong lòng thì chỉ muốn đấm anh một phát.Cả nhà lái xe về thành phố, đến lúc Tôn Dĩnh Sa thu xếp xong hành lý trong phòng khách thì đã là mười hai giờ đêm.Chăn gối đều mới tinh, mềm mại, cô vừa chui vào giường, còn chưa buồn ngủ thì đã nhận được cuộc gọi video từ Vương Sở Khâm:"Còn lạnh không?"Cô không đáp, chỉ chăm chú nhìn kệ trưng bày phía sau anh, có đủ loại huy chương lớn nhỏ. Nghĩ đến căn phòng của anh chắc cũng giống nhà mình: "Trên tường nhà anh có huy chương bạc không?""Ít lắm, hồi nhỏ toàn giành giải nhất." Ở giải trẻ, mấy người như họ đều là nhất tỉnh, muốn tìm lại mấy cái huy chương bạc hay đồng ở nhà thực sự không dễ. "Muốn ngủ chưa?"Cô lắc đầu: "Chưa buồn ngủ.""Đợi anh chút." Anh cúp máy, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Phòng khách dành cho Tôn Dĩnh Sa ở tầng hai, có thể nhìn ra vườn nhỏ phía dưới, cảnh đẹp."Cạch—" Người vừa đứng ngoài cửa chính là Vương Sở Khâm khi nãy còn đang trên điện thoại.Tôn Dĩnh Sa giật mình đến mức bật dậy khỏi giường: "Anh điên à? Qua đây làm gì?!""Chậc, làm gì mà căng vậy." Vương Sở Khâm thản nhiên đóng cửa, tắt đèn, rồi cũng thản nhiên chui vào chăn cô:"Lại đây, anh sưởi chân cho."
2.Khác với các giải quốc gia, sân thi đấu của giải nhà nghề được thiết kế trẻ trung hơn rất nhiều, ánh sáng và mỹ thuật sân khấu đều được các nhà thiết kế đẳng cấp quốc tế hỗ trợ.Từng có kinh nghiệm sau lần dự World Cup trước đó, Tôn Dĩnh Sa thi đấu khá ổn, một mạch tiến thẳng đến trận chung kết và giành chức vô địch đầu tiên ở hệ thống giải nhà nghề.Vương Sở Khâm lần lượt đánh bại hai tay vợt xếp hạng 6 và 9 thế giới ở tứ kết và bán kết, thể hiện sự tiến bộ vượt bậc. Tuy thua đàn anh Long ca trong trận chung kết và chỉ giành huy chương bạc, anh vẫn rút ra được nhiều kinh nghiệm quý giá.Khi áp lực thi đấu đã được trút bỏ, các vận động viên và HLV từ nhiều quốc gia rôm rả chụp ảnh chung, hàn huyên tâm sự. Bất kể quốc tịch, những khó khăn khi luyện tập trong thời kỳ dịch bệnh là điều ai cũng thấm thía, đầy ắp uất ức, chỉ muốn được giãi bày.Giải WTT đầu tiên tuy không tính điểm xếp hạng, nhưng lãnh đạo vẫn rất hài lòng với màn thể hiện của các tuyển thủ trẻ. Sau lễ trao giải, đích thân mời cả đội đến phòng nghỉ dự tiệc.Tôn Dĩnh Sa như một chú thỏ nhỏ nhảy tung tăng khắp nơi, cười nói ríu rít giữa các VĐV đến từ nhiều quốc gia. Khi thì chơi trò chơi, khi thì đùa giỡn kết nghĩa huynh muội giả với người ta. Vương Sở Khâm nhìn cô chăm chú – đã một tiếng đồng hồ rồi.Mãi đến khi chơi mệt, cô mới chợt nhớ ra là nãy giờ mình còn chưa nói được một câu tử tế nào với Vương Sở Khâm.Thế là, cô bưng một đĩa bánh tart trứng Bồ Đào Nha vừa mới nướng, đi tìm anh khắp nơi. Cuối cùng cũng thấy anh đang ngồi ở góc sofa, trò chuyện với Long ca.Thấy Tôn Dĩnh Sa cười tươi rói tiến lại, còn Vương Sở Khâm thì đen mặt, Long ca biết hai đứa trẻ muốn có không gian riêng liền vỗ vai anh:"Không nói nữa, anh về phòng trước.""Hehe, hai người đang nói chuyện gì thế?" Tôn Dĩnh Sa chìa một chiếc tart trứng đến sát miệng anh, "Vừa mới nướng xong đó, còn nóng hổi, ăn không?"Giờ mới nhớ ra bạn trai hả? Vương Sở Khâm vẫn còn làm bộ, mặt lạnh tanh:"Tự ăn đi.""Nóng quá, anh cầm một cái đi, nhanh lên nhanh lên!" Tôn Dĩnh Sa nhăn mặt như một con mèo con vừa gây họa, đang chờ chủ nhân tha lỗi.Không nỡ làm gì cô, Vương Sở Khâm đành bất lực mỉm cười, cắn luôn chiếc bánh cô đưa. Sau đó vươn tay trái kéo cô vào lòng:"Chơi đủ chưa?"Bữa tiệc tổ chức ở tầng cao nhất, trước mặt là cửa sổ kính tròn bao quanh, không còn thấy những mái ngói xanh kiểu Bồ Đào Nha cũ kỹ, cũng chẳng còn nghe thấy khúc hát cổ xưa của người chèo thuyền. Chỉ còn ánh vàng lấp lánh và đèn neon rực rỡ.Còn phía sau họ, không phải là hào nhoáng lạnh lẽo, mà là những VĐV đã trải qua một năm mệt mỏi, sau khi cháy hết mình trong tuần thi đấu vừa rồi, đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình cuối cùng ở Macau."Chờ tụi họ về nước rồi," Tôn Dĩnh Sa tựa vào cánh tay anh, giọng dịu dàng, "Lần sau gặp lại... cũng chẳng biết là khi nào nữa."Trên bàn đấu, là đối thủ sống còn. Bước xuống bàn, lại là sự đồng cảm, trân quý. Loại tình cảm này, e chỉ những người làm vận động viên mới có thể hiểu."Ừ." Vương Sở Khâm khẽ đáp. Thật ra anh không giỏi nói lời chia ly, nên mới một mình đứng đây ngắm cảnh đêm. Là Long ca thấy vậy, mới chủ động lại bắt chuyện, cùng anh phân tích trận đấu vừa rồi."Anh nói... có gọi điện cho bố mẹ em chưa?" Tôn Dĩnh Sa đặt bánh xuống, vẫn chưa quên chuyện chính."Từ nhỏ đã thế rồi, ăn cái gì cũng dính đầy mặt." Anh rút khăn giấy, tỉ mỉ lau sạch vụn bánh ở khóe miệng cô, "Gọi rồi.""Ái da, chuyện đó mà anh cũng để ý!" Tôn Dĩnh Sa giật lấy khăn giấy trong tay anh, lau đại mấy cái lên mặt. "Bố mẹ em nói gì?""Nói nếu em có rụng mất một sợi tóc ở Cát Lâm thì đời này anh đừng mong gặp lại em nữa." Anh nửa cười nửa đùa, chờ xem cô có sốt ruột không.Ai ngờ Tôn Dĩnh Sa chỉ thản nhiên đáp: "Xạo. Em nói trước với bố mẹ rồi, họ đồng ý từ lâu rồi.""Em nói rồi? Vậy còn bắt anh gọi điện?" Anh cười lớn, tay lại nhéo má cô, xoa đi xoa lại, "Dám lừa anh chơi hả?""Em chỉ muốn anh nói chuyện nhiều hơn với bố mẹ em thôi mà..." Lý do của cô rất hợp lý – dạo này không tiện gặp nhau, thì gọi điện nói chuyện nhiều một chút cũng tốt mà."Sa Sa, năm sau là năm Olympic. Nhưng với tình hình bây giờ... ít giải quá, anh không kiếm được điểm. Còn em thì khác, đội tuyển cần em, chỉ có em mới có thể gánh cho đội nữ." Vương Sở Khâm thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, "Trong tình cảnh này, em vẫn muốn về cùng anh à?"Cô ngẩng đầu, thấy đôi mắt anh lấp lánh phản chiếu những ánh sáng đẹp nhất của thành phố này."Sở Khâm, anh đưa em đi nhé?" Tôn Dĩnh Sa nhẹ nhàng lắc tay anh, nũng nịu nói, "Anh đưa em đi... đưa em đi đi...""Vậy em không được hối hận, không được giở trò đòi quay lại Bắc Kinh đấy." Vương Sở Khâm cúi xuống định tìm môi cô, nhưng còn chưa kịp hôn, phía sau ghế bỗng vang lên tiếng huýt sáo trêu chọc. Quay đầu lại thì thấy mấy tuyển thủ nước ngoài đang hóng chuyện từ nãy."Stop it......" Anh mím môi, cũng hơi ngượng. Nhìn xuống Tôn Dĩnh Sa trong lòng mình – cô đã chui rúc như đà điểu, mặt vùi hẳn vào ngực anh.
3.Tháng Mười Hai, Cát Lâm.Đèn chỉ dẫn lấp lánh như sao, máy bay hạ cánh vào buổi tối.Vừa bước ra khỏi khoang, luồng không khí lạnh buốt lập tức tràn vào mũi, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy mỗi hơi thở như đang nuốt phải kẹo bạc hà the the, khí quản lạnh toát, cả người run lên bần bật."Anh đã bảo để qua Tết rồi hẵng đến, em không nghe." Làn khí lạnh tràn qua, Vương Sở Khâm không muốn cô bị cảm, nào ngờ người này còn cứng đầu hơn cả bò, "Lại đây, anh ôm em đi."Ngồi khoang thương gia, vừa xuống cầu thang máy bay đã có xe trung chuyển đợi sẵn, thế mà đoạn đường chỉ vài bước lại bị anh nói thành nhiệm vụ bất khả thi."Giờ ra ngoài đi lại khó lắm, ai biết sau Tết còn bay được không..." Tôn Dĩnh Sa run lập cập. Vốn đã sợ lạnh, giờ càng nói càng run đến líu cả lưỡi.Lên xe trung chuyển, Vương Sở Khâm liền cầm tay cô thổi hơi, liên tục xoa tay sưởi ấm cho cô, còn không quên trêu ghẹo: "Em nói xem em mà sang Đông Bắc lạnh run như vậy, ra công viên đánh bóng bàn liệu có đọ nổi mấy ông bà cụ không?"Bớt nói nhảm chút có chết không, Tôn Dĩnh Sa thầm nhủ.Thấy cô lườm nguýt, anh lại đắc ý cười bảo: "Nhìn cái dáng nhát gan kìa."Lại thêm cái lườm nữa, anh mới nuốt nụ cười vào trong.Đi thẳng từ lối VIP ra bãi đỗ xe, bố mẹ Vương Sở Khâm đã đứng chờ ở chỗ dễ thấy nhất. Nhìn thấy hai đứa nhỏ vai kề vai đi tới, mẹ anh lập tức bước nhanh lại gần, một tay nắm tay Tôn Dĩnh Sa, một tay nhẹ trách con trai:"Con làm ăn kiểu gì vậy? Về lúc nào không được, cứ phải chọn đúng hôm rét đậm rét hại hả?"Bố anh cũng phụ họa: "Trời thế này, chó còn phải ôm ống sưởi mà khóc."Vương Sở Khâm nghẹn họng: "Được rồi, là lỗi của con, lỗi của con.""Sa Sa à, bên này mùa đông là vậy đấy, vào nhà rồi sẽ không lạnh nữa." Mẹ anh ôm chặt Tôn Dĩnh Sa, thấy mũi cô đỏ ửng liền rảo bước nhanh hơn, bỏ lại hai cha con phía sau."Dạ, con không lạnh đâu ạ." Tôn Dĩnh Sa ngoái lại nhìn Vương Sở Khâm, thấy anh đang cùng bố cười nói điều gì đó, bèn quay đầu lại, giúp anh giải thích, "Anh ấy cũng bảo con để vài hôm nữa rồi hẵng đến, nhưng mà... anh ấy nhớ nhà, con cũng muốn đến xem... không phiền hai bác chứ ạ? Con không kén ăn đâu!"Thấy Tôn Dĩnh Sa lễ phép lại hiểu chuyện, mẹ anh cười tít mắt: "Kể cả có kén ăn thì ở đây vẫn có đồ cho con ăn! Bình thường con thích ăn gì? Bác nấu hết cho con!"Phía sau vang lên tiếng trêu: "Cô ấy thích ăn thịt!""Ăn thịt tốt mà! Sa Sa tập luyện chắc vất vả lắm nhỉ? Ăn nhiều thịt cho có sức, để lớn thêm, đúng không nào?" Mẹ anh cũng chiều theo.Tôn Dĩnh Sa ngoài mặt vẫn cười ngọt ngào, nhưng trong lòng thì chỉ muốn đấm anh một phát.Cả nhà lái xe về thành phố, đến lúc Tôn Dĩnh Sa thu xếp xong hành lý trong phòng khách thì đã là mười hai giờ đêm.Chăn gối đều mới tinh, mềm mại, cô vừa chui vào giường, còn chưa buồn ngủ thì đã nhận được cuộc gọi video từ Vương Sở Khâm:"Còn lạnh không?"Cô không đáp, chỉ chăm chú nhìn kệ trưng bày phía sau anh, có đủ loại huy chương lớn nhỏ. Nghĩ đến căn phòng của anh chắc cũng giống nhà mình: "Trên tường nhà anh có huy chương bạc không?""Ít lắm, hồi nhỏ toàn giành giải nhất." Ở giải trẻ, mấy người như họ đều là nhất tỉnh, muốn tìm lại mấy cái huy chương bạc hay đồng ở nhà thực sự không dễ. "Muốn ngủ chưa?"Cô lắc đầu: "Chưa buồn ngủ.""Đợi anh chút." Anh cúp máy, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Phòng khách dành cho Tôn Dĩnh Sa ở tầng hai, có thể nhìn ra vườn nhỏ phía dưới, cảnh đẹp."Cạch—" Người vừa đứng ngoài cửa chính là Vương Sở Khâm khi nãy còn đang trên điện thoại.Tôn Dĩnh Sa giật mình đến mức bật dậy khỏi giường: "Anh điên à? Qua đây làm gì?!""Chậc, làm gì mà căng vậy." Vương Sở Khâm thản nhiên đóng cửa, tắt đèn, rồi cũng thản nhiên chui vào chăn cô:"Lại đây, anh sưởi chân cho."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me