[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Chương 29 [End TG3]: 🌙
Chương 29 [End TG3]: 🌙Máu đỏ tươi nhuộm bẩn ống tay áo của Giang Kỷ, cơ thể anh loạng choạng một cái, ngã nhào về phía mép vực.Cơ thể Phong Dao đã hoàn toàn lơ lửng giữa không trung, phía dưới là biển cả cuộn trào và những mỏm đá ngầm sắc nhọn, một khi rơi xuống thì cậu chắc chắn không còn đường sống.Hơn nửa người Giang Kỷ đã trượt khỏi vách đá, anh bấu chặt lấy mặt đất, móng tay cào đến bật máu."Đồ điên! Cậu muốn kéo cả tôi cùng chết với cậu à?!" Mái tóc được chải chuốt gọn gàng đã bị gió biển thổi rối tung. Vẻ bình tĩnh, thâm tình giả tạo ban đầu của Giang Kỷ cũng bắt đầu từng chút một nứt vỡ.Vết máu khô ngoằn ngoèo trên trán Phong Dao kéo dài xuống, khi cậu nhếch môi cười với Giang Kỷ để lộ hàm răng, trông có chút rùng rợn."Không phải cậu yêu tôi đến mức muốn giết tôi sao? Vậy tại sao lại không thể chết cùng tôi chứ?"Trên mặt Giang Kỷ lướt qua một tia sợ hãi.Phong Dao là thật lòng—cậu thực sự muốn cùng anh đồng quy vu tận.Bản năng sinh tồn thúc đẩy Giang Kỷ liều mạng trèo lên, ngay khi anh sắp leo lên được thì bỗng có một cái bóng xuất hiện trên mép vực.Giang Kỷ ngước nhìn Sang Kiến đang đứng phía trên, hoảng loạn trợn to mắt nhìn ông ta."Sang thúc thúc! Mau kéo cháu lên!!"Sang Kiến chỉ cúi đầu nhìn anh, trong đáy mắt thoáng hiện một tia độc ác."AAAAAA....!!!"Tiếng hét thảm thiết của Giang Kỷ vang lên, rất nhanh bị tiếng sóng biển vỗ vào đá cuốn trôi.Phong Dao vẫn đang giữ chặt một tay khác của Giang Kỷ, nghe thấy tiếng hét đó, lông mày cậu lập tức nhíu chặt.Khóe môi cong lên, hiện ra một nụ cười mơ hồ.A... chó cắn chó đến nhanh thật, đúng như cậu dự đoán.【Ký chủ yên tâm đi, tôi đã điều chỉnh chỉ số cân nặng của cậu rồi, bây giờ chỉ cần nhún một cái là có thể nhảy lên được.】Giọng nói ranh mãnh của Tiểu Linh vang lên.Phong Dao ngẩng đầu nhìn, khẽ nhướng mày.Bảo sao cả người cậu treo trên người Giang Kỷ mà anh ta còn có thể trèo lên.Thì ra là thế.Cậu nói rồi mà, cái thân hình gầy như chó của Giang Kỷ có luyện thêm mười năm cũng chẳng thể nhấc nổi cậu."Chỉ cần cậu chết, số tiền đó chính là của tôi, tôi còn có thể Đông sơn tái khởi*." Sang Kiến nghiến chặt tay giẫm lên tay Giang Kỷ, vẻ mặt dữ tợn.Đông Sơn tái khởi" (东山再起): tái xuất giang hồ, quay lại sau một thời gian ẩn lui, đặc biệt là sau khi thất bại, sa cơ. Câu này bắt nguồn từ một điển tích liên quan đến Tạ An (谢安), một danh sĩ và chính trị gia thời Đông Tấn. Sau khi từ quan, ông lui về sống ẩn ở núi Đông Sơn. Sau này, khi quốc gia nguy nan vì giặc Hồ xâm lược, Tạ An được mời tái xuất, đảm nhận trọng trách và giành chiến thắng trong trận Phì Thủy, bảo vệ được triều đình Đông Tấn. Từ đó, người ta dùng "Đông Sơn tái khởi" để chỉ sự trở lại đầy vinh quang của một người từng rút lui.Giang Kỷ đau đến mức sắc mặt trắng bệch, nghiến răng không chịu buông tay.Buông ra thì anh thật sự sẽ chết mất."Đồ điên! Ông hại chết con trai mình còn chưa đủ, giờ còn muốn giết cả tôi?! Nếu không có tôi, ông nghĩ ông có thể lấy được số tiền đó à?!"Cơn đau dữ dội khiến mặt Giang Kỷ đỏ bừng, cơ thể anh bắt đầu lắc lư sắp ngã.【Ký chủ! Giá trị hắc hóa của phản phái đang tăng vọt, hắn muốn giết người!!】Con ngươi Phong Dao bỗng co rút, theo phản xạ nhìn về phía dưới vách đá—nơi Sang Liệt đang đứng trên mỏm đá.Khoảng cách quá xa, Phong Dao không nhìn rõ biểu cảm của Sang Liệt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn.Cơn đau nơi vết thương đã tê dại, nếu không nhờ chỉ số cân nặng đã nhẹ đến mức không cần dùng sức, có lẽ cậu đã rơi xuống rồi.Kéo dài thêm nữa e là sẽ có chuyện.Nhận thấy có điều bất thường, Phong Dao dẫm lên đầu Giang Kỷ leo lên.Sang Kiến còn chưa kịp phản ứng, Phong Dao đã toàn thân đẫm máu, xuất hiện trước mặt ông ta như một u hồn bò ra từ địa ngục."Cậu... cậu!!"Phong Dao cong môi, khẽ cười với Sang Kiến: "Sao, thấy tôi chưa chết, ông thất vọng lắm à?"Sang Kiến sắc mặt âm trầm, vừa định mở miệng, Phong Dao đã lắc lắc mấy ngón tay đang lạnh buốt vì mất máu: "Đừng vội, sắp tới lượt ông rồi."Cơ thể cậu bắt đầu tê liệt, đến tầm nhìn trước mắt cũng dần mờ đi.【Ký chủ, chức năng sinh lý của cơ thể cậu đã đạt giới hạn rồi. Vừa nãy tôi đã chặn 80% cảm giác để giảm bớt đau đớn và phản ứng tiêu cực, nhưng giờ e là sắp vượt ngưỡng rồi.】Phong Dao nhìn những đầu ngón tay đã tím tái, khẽ siết chặt bàn tay.Đúng như dự đoán, cậu không còn sức lực. Thậm chí chỗ vừa nắm qua cũng chẳng còn cảm giác.Nhìn Sang Kiến trước mặt, Phong Dao hít sâu một hơi.Phải nhanh chóng giải quyết hai tên này, không thể kéo dài nữa.Lợi dụng lúc Sang Kiến và Phong Dao đang giằng co, Giang Kỷ cắn răng dốc toàn lực bò lên mép vực.Bộ quần áo vốn sạch sẽ chỉnh tề giờ đã lấm lem bùn đất, mái tóc được chải chuốt cũng vì sợ hãi mà đẫm mồ hôi, dính bết trên mặt.Phong Dao nhìn Giang Kỷ trước mặt, không hiểu sao lại thấy buồn cười. Dáng vẻ của Giang Kỷ lúc này, thật sự rất giống một con chó ướt sũng.Ánh mắt cậu đảo qua lại giữa hai người, khóe môi cong lên nụ cười mơ hồ."Sang Kiến, ông tưởng tôi chết rồi thì có thể lấy được tiền à? Tôi không có được thì ông cũng đừng mơ!"Giang Kỷ như phát điên, lao đến ném thẳng chiếc hộp đựng tiền xuống vực.Sang Kiến gần như trợn trừng mắt.Gã giáng một cú đấm cực mạnh khiến Giang Kỷ ngã sấp xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa:"Thằng ranh con, tao đấu không lại Sang Liệt, chẳng lẽ còn đấu không lại mày? Mày muốn ngăn cản tao Đông sơn tái khởi, thì dù là trời tới cũng không cứu nổi mày đâu!"Phong Dao khoanh tay, thản nhiên nhìn Giang Kỷ bị đánh đến mặt mày be bét máu, trong mắt thậm chí còn thoáng chút hứng thú.Nhân lúc Sang Kiến chưa kịp phản ứng, Giang Kỷ rút con dao đâm mạnh vào vai gã.Sang Kiến đau đến gào lên một tiếng, ngã vật ra đất. Giang Kỷ ho khan mấy tiếng rồi cố sức đứng dậy khỏi mặt đất."Giờ thì cậu hài lòng chưa, Phong Dao?"Phong Dao lạnh lùng nhìn anh, cuối cùng nhếch môi cười: "Hài lòng cái gì? Đi tới bước này chẳng phải là hai người tự gieo gió gặt bão à? Liên quan gì tới tôi?"Giang Kỷ quỳ trên đất, từng chút từng chút dùng cánh tay chống đỡ nâng người dậy.Khóe miệng anh ta bị Sang Kiến đánh đến rách toạc, trông cực kỳ dữ tợn.Đôi mắt vốn ôn hòa giờ đây ngập tràn điên cuồng, anh muốn túm lấy vai Phong Dao chất vấn, nhưng cậu chỉ nghiêng người né tránh, trong mắt tràn đầy ghét bỏ không hề che giấu.Giang Kỷ bỗng ngửa đầu cười lớn: "Giờ tôi chẳng còn gì nữa rồi, tiền tài, địa vị đều không. Cậu vẫn không chịu yêu tôi.""Nhìn tôi với Sang Kiến chó cắn chó, chẳng phải là cậu đang trả thù tôi sao?!"Phong Dao bật cười phì một tiếng."Trả thù cậu? Tôi trả thù cậu để làm gì?"Cậu từng bước tiến về phía Giang Kỷ, Giang Kỷ vô thức lùi lại.Cậu chỉ vào vết thương trên bụng mình: "Cái này là ai đâm? Đầu tôi là ai đánh? Ai mang tôi tới đây rồi đẩy xuống vực?""Tất cả những thứ này, là tôi tự nguyện à?"Phong Dao nhẹ nhàng vuốt ve mặt Giang Kỷ: "Cậu tự làm mấy chuyện bẩn thỉu đê tiện gì, cậu không nhìn thấy à Giang Kỷ? Cậu chỉ biết nhìn thấy tổn thất và đau khổ của bản thân, nhưng mãi mãi không nhìn thấy cậu đã làm tổn thương người khác thế nào.""Giang Kỷ, dù có qua bao lâu, tam quan và hành vi của cậu đều khiến tôi ghê tởm."Giang Kỷ nở một nụ cười quái dị, ánh mắt ngang ngược lướt trên người Phong Dao: "Vậy thì sao?""Nói thật cho cậu biết nhé, hôm nay tôi vốn không định để cậu sống rời khỏi nơi này."Anh nhìn xuống đầu ngón tay còn dính vết máu, giọng thì thào: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần em không qua lại với Sang Liệt, ngoan ngoãn đối xử tốt với tôi, thì tôi sẽ tha thứ cho em. Là em tự hạ tiện..."Phong Dao chẳng buồn để ý tới những lời của Giang Kỷ nữa.Lời của đầu óc bệnh hoạn thì để cho kẻ bệnh hoạn nghe, cậu đâu phải loại đó, liên quan gì?"Tôi đã gắn bom siêu nhỏ lên người em rồi, điều khiển từ xa nằm trong tay tôi. Chỉ cần tôi bấm nút, em sẽ nổ tung."Giang Kỷ dường như đã phát điên, nhìn Phong Dao với ánh mắt hả hê như được trả thù.Phong Dao không lập tức tin lời anh ta.【Ký chủ... hắn nói thật đấy, trên người cậu đúng là bị gắn bom.】
Giọng Tiểu Linh cũng trở nên khựng lại.Phong Dao hơi rối nhịp thở, dù trong lòng có một thoáng sợ hãi, nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi."Thế à, vậy cậu giỏi lắm. Muốn tôi trao cậu một cái bằng khen không?"Giang Kỷ lảo đảo tiến đến gần Phong Dao, dường như còn muốn hôn cậu: "Chỉ cần bây giờ em hôn tôi, tôi vẫn sẽ tha thứ cho em.""Thật... thật không đó?" Giọng Phong Dao mềm lại, ánh mắt sợ sệt bất lực nhìn Giang Kỷ.Giang Kỷ cong môi cười: "Tất nhiên rồi..."Phong Dao nhìn sang sau lưng anh ta, khóe môi đột nhiên cong lên một nụ cười."Vậy thì tiếc thật, chắc tôi không có cơ hội được cậu tha thứ rồi."Vừa dứt lời, Sang Kiến liền bật dậy, rút con dao của mình đâm thẳng vào lưng Giang Kỷ. Giang Kỷ thét lên, hai người nhanh chóng vật lộn với nhau.Trận đánh càng lúc càng kịch liệt, đến mức hai người đã tiến tới sát mép vực.Giang Kỷ cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.Phong Dao đứng không xa nhìn anh, còn cố ý vẫy tay với anh.Đôi môi dính đầy máu khẽ động, Giang Kỷ đọc được khẩu hình miệng của cậu."Vĩnh biệt—"Đồng tử anh trợn to, rút điều khiển từ trong ngực ra, ánh mắt lộ rõ tàn độc."Cậu nhất định phải chết trước tôi."Sắc mặt Phong Dao không chút thay đổi: "Thật sao?"Cậu đứng chắn giữa Giang Kỷ và Sang Kiến, Sang Kiến lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng, định dừng tay.Giang Kỷ túm chặt lấy cổ áo Phong Dao, trong khoảnh khắc, vị trí ba người đã thay đổi.Nhìn vách đá phía sau, trên mặt Giang Kỷ là nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng: "Phong Dao, nếu cậu không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi, vậy thì hãy trở thành pháo hoa đi."Nút điều khiển bị ấn xuống.Nhiệt độ ở ngực gần như thiêu cháy thịt, khiến đầu óc Giang Kỷ trống rỗng trong thoáng chốc. Kèm theo đó là sự không thể tin nổi và nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm.Hóa ra, Phong Dao đã nhét quả bom vào người anh ta từ lúc nào không hay...Phong Dao đứng bên mép vực, gió biển thổi tung mái tóc cậu, gương mặt trắng trẻo lúc này loang đầy máu. Thế nhưng nụ cười ấy lại như bồ công anh sắp bay theo gió — thuần khiết và tự do."Cậu nói đúng.""Nếu vậy, thì phiền cậu chết giùm — rồi trở thành pháo hoa đi..."Phong Dao quay đầu lại, nhìn về phía bóng người đang đứng trên tảng đá ngầm, gom hết chút sức lực cuối cùng hét lớn:"Sang Liệt!!! Anh đỡ em!!! ——"Cậu tung mình nhảy xuống — tiếng nổ vang trời và mùi máu tanh nồng nặc như muốn làm người ta buồn nôn hòa vào nhau.Phong Dao bị dư chấn đánh văng, lảo đảo chực rơi.Thân thể nặng nề rơi xuống biển, nước tràn vào mũi miệng, sức ép khổng lồ khiến Phong Dao lập tức mất đi ý thức.Trước khi ngất lịm, cậu mơ hồ thấy một bóng người mờ mờ đang bơi về phía mình.Bên tai cậu vang lên giọng hệ thống lạnh lẽo:【Giá trị cấm kỵ của phản diện: 99%. Chỉ số hắc hóa đã đầy ——】Từng xúc tu quấn chặt lấy cơ thể cậu, bắt đầu điên cuồng siết chặt không buông.Phong Dao gần như bị xúc tu siết đến nghẹt thở, mà lực đạo ép chặt đầu cậu xuống để tùy ý hôn hít thì hoàn toàn không thể chống lại.Cảm giác đó cứ như là muốn cắn xé da thịt cậu ra, rồi nuốt vào bụng.Không thở nổi nữa rồi...Cảm giác choáng váng cận kề cái chết khiến Phong Dao bắt đầu kiệt sức.Cơ thể cậu lạnh như sắp chết, dù bị ôm chặt trong một lồng ngực nóng bỏng, nhưng hơi ấm ấy vẫn chẳng đủ để sưởi ấm cậu.Tầm nhìn ngày càng mờ đi, trước mắt cũng bắt đầu tối sầm. Trong cơn mê man, Phong Dao mơ hồ thấy móng tay sắc nhọn của hắn tự đâm vào tim mình.Giây tiếp theo, môi cậu đã áp vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.Vết máu nóng bỏng rơi lên môi, Phong Dao gần như theo bản năng mà liếm lấy. Cậu thậm chí đã mất cả vị giác, mọi hành động lúc này đều là phản ứng bản năng.Đầu lưỡi cuốn trọn những giọt máu vào miệng, khao khát sống sót khiến cậu như một cái hố không đáy, tham lam nuốt lấy máu của Sang Liệt.Cơ thể lạnh giá bắt đầu dần dần ấm lên, ngay cả vết thương ở eo bụng cũng như đang hồi phục.Phong Dao cúi đầu nhìn, chỗ bị đâm bằng dao đã bắt đầu dần khép lại từ bên trong.Con ngươi cậu trợn to dần.Không phải ảo giác.Không đúng... tại sao cậu lại có thể mở mắt trong nước biển?Hơn nữa... tại sao cậu vẫn chưa chết ngạt?Vết thương trên người đang hồi phục với tốc độ gần như kỳ dị.Phong Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương ghê rợn trước ngực Sang Liệt, bộ não vốn trì trệ cuối cùng cũng phản ứng kịp.Hắn đang dùng máu đầu tim của mình để cứu sống cậu.Sang Liệt mặt không cảm xúc nhìn Phong Dao, lại ấn cậu mạnh hơn vào vết thương trên ngực hắn.Phong Dao theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếm thêm một lần nữa.Rồi đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó bất thường bên dưới, cúi đầu nhìn xuống.Nói thật thì, dù vừa rồi có nhảy từ vách đá xuống cậu cũng chẳng thấy sợ, nhưng lúc này thì thật sự sợ rồi.Sang Liệt không bỏ lỡ biến hóa trong ánh mắt của Phong Dao.Hắn kéo Phong Dao bơi lên mặt nước, vừa trồi lên, Phong Dao đã như sống lại, há miệng thở dốc từng ngụm lớn."Bây giờ mới biết sợ hả?" Sang Liệt nhẹ nhàng cắn vào vành tai Phong Dao, ánh mắt u ám và bệnh hoạn gần như ngưng tụ thành thực thể.Hắn siết chặt lấy eo Phong Dao, xúc tu quấn lấy chân cậu rồi bắt đầu đẩy lên trên.Phong Dao quặp chân lên đuôi cá của Sang Liệt, cố gắng giữ mình nổi trên mặt nước."Lúc nhảy xuống chẳng phải rất dũng cảm sao? Phong Dao, em từng yêu ta thật không?"Giọng nói của Sang Liệt trở nên khàn khàn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó là sự điên cuồng gần như vỡ vụn.Phong Dao nhếch môi cười khẽ: "Nếu em không yêu anh thì đã đi theo nịnh nọt Giang Kỷ rồi, còn phải chịu tổn thương để quay lại bên anh sao?"Ánh mắt Sang Liệt trầm xuống, cả hai giằng co trong một khoảng lặng.Phong Dao là người phá vỡ im lặng trước, cậu vén phần tóc mái ướt sũng để lộ vầng trán trơn láng."Về bản chất, anh và Giang Kỷ giống nhau, thứ gì trên đời này mà các anh muốn, thì đều sẽ có được.""Nhưng tình yêu thì khác. Em không phải món đồ muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi. Sang Liệt, Phong Dao là độc nhất vô nhị trên thế gian này, nếu em chết rồi, thì anh sẽ mất em mãi mãi."Đôi mắt hổ phách ánh lên sự nghiêm túc chưa từng có.Tim của Sang Liệt đột nhiên đập mạnh."Thấy chưa? Anh cũng có thứ sợ mất đi đúng không? Trên đời này không phải cái gì cũng như anh nghĩ, muốn là được.""Chỉ khi cận kề cái chết và sắp mất đi, con người mới hiểu được điều gì là trân quý nhất."Phong Dao nâng mặt Sang Liệt lên, nở nụ cười vừa mê hoặc vừa xấu xa."Bài học này là em dạy cho anh, học được chưa?"Sang Liệt không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Phong Dao hơn nữa. Cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn dưới thân, khóe môi Phong Dao cong lên thành nụ cười."Sắp phải tạm biệt anh rồi...Bạn đời của em..."【Giá trị cấm kỵ của phản diện +100, tiến độ nhiệm vụ 100%, độ hảo cảm vượt ngưỡng, mở khóa phần thưởng mới ——】【Nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành truyền tống đến thế giới kế tiếp ——】Linh hồn Phong Dao bắt đầu tản ra thành từng mảnh ánh sáng lấp lánh, từng chút một rời khỏi thân thể, nhẹ như khói sương.Sang Liệt ôm lấy cậu, như muốn dùng cả sức lực của toàn thân để kéo linh hồn ấy trở lại, nhưng hắn ôm càng chặt, hơi ấm trong lồng ngực lại càng lạnh đi."Không... đừng đi..."Hắn khàn giọng lặp đi lặp lại, ngực phập phồng kịch liệt vì hoảng loạn. Những xúc tu điên cuồng quấn lấy mọi thứ xung quanh, chặt đến mức biển sâu cuộn trào, như muốn xé toạc cả thế giới này ra để đổi lấy một cơ hội.Nhưng cậu đã không còn nghe thấy hắn nữa rồi.Dưới ánh sáng tan rã của linh hồn, đôi mắt hổ phách khép hờ, khóe môi vẫn còn treo nụ cười xấu xa quen thuộc. Câu nói cuối cùng vẫn văng vẳng bên tai hắn:"Nếu em chết rồi, anh sẽ mất em mãi mãi."Sang Liệt ôm lấy thân thể lạnh lẽo, phát ra một tiếng rống trầm thấp từ tận đáy linh hồn, tiếng gào ấy hòa vào làn nước mặn, rít qua từng kẽ xương, lạnh buốt như vực thẳm."Ta không cho em chết... ta không cho em chết..."Xúc tu quấn quanh tàn hồn đã tan, như thể có thể gom góp lại từng tia sáng cuối cùng, từng mảnh linh hồn đã rời đi, chỉ còn thân xác trống rỗng ở lại. Hết thảy... chỉ là vô vọng.Phong Dao đã đi rồi...Thật sự đi rồi...Biển sâu trở nên tĩnh lặng như chưa từng có ai nhảy xuống, như chưa từng có ai yêu ai đến điên dại.Mãi đến tận sau này, trong lòng đại dương tối tăm ấy, vẫn có một con nhân ngư điên cuồng, ôm một thân thể băng lạnh mà thì thầm gọi một cái tên:"Phong Dao... về đi... ta sai rồi... ta yêu em..."Nhưng đáp lại hắn, chỉ có những bọt nước tan vào hư vô...-----Lời editor: Hurayy~ TG3 đã end rùi, mặc dù end bùn quá:((( Hẹn gặp mn ở TG tiếp theo nhaaa!
Giọng Tiểu Linh cũng trở nên khựng lại.Phong Dao hơi rối nhịp thở, dù trong lòng có một thoáng sợ hãi, nhưng vẻ mặt lại không chút thay đổi."Thế à, vậy cậu giỏi lắm. Muốn tôi trao cậu một cái bằng khen không?"Giang Kỷ lảo đảo tiến đến gần Phong Dao, dường như còn muốn hôn cậu: "Chỉ cần bây giờ em hôn tôi, tôi vẫn sẽ tha thứ cho em.""Thật... thật không đó?" Giọng Phong Dao mềm lại, ánh mắt sợ sệt bất lực nhìn Giang Kỷ.Giang Kỷ cong môi cười: "Tất nhiên rồi..."Phong Dao nhìn sang sau lưng anh ta, khóe môi đột nhiên cong lên một nụ cười."Vậy thì tiếc thật, chắc tôi không có cơ hội được cậu tha thứ rồi."Vừa dứt lời, Sang Kiến liền bật dậy, rút con dao của mình đâm thẳng vào lưng Giang Kỷ. Giang Kỷ thét lên, hai người nhanh chóng vật lộn với nhau.Trận đánh càng lúc càng kịch liệt, đến mức hai người đã tiến tới sát mép vực.Giang Kỷ cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.Phong Dao đứng không xa nhìn anh, còn cố ý vẫy tay với anh.Đôi môi dính đầy máu khẽ động, Giang Kỷ đọc được khẩu hình miệng của cậu."Vĩnh biệt—"Đồng tử anh trợn to, rút điều khiển từ trong ngực ra, ánh mắt lộ rõ tàn độc."Cậu nhất định phải chết trước tôi."Sắc mặt Phong Dao không chút thay đổi: "Thật sao?"Cậu đứng chắn giữa Giang Kỷ và Sang Kiến, Sang Kiến lúc này cũng nhận ra có gì đó không đúng, định dừng tay.Giang Kỷ túm chặt lấy cổ áo Phong Dao, trong khoảnh khắc, vị trí ba người đã thay đổi.Nhìn vách đá phía sau, trên mặt Giang Kỷ là nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng: "Phong Dao, nếu cậu không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi, vậy thì hãy trở thành pháo hoa đi."Nút điều khiển bị ấn xuống.Nhiệt độ ở ngực gần như thiêu cháy thịt, khiến đầu óc Giang Kỷ trống rỗng trong thoáng chốc. Kèm theo đó là sự không thể tin nổi và nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm.Hóa ra, Phong Dao đã nhét quả bom vào người anh ta từ lúc nào không hay...Phong Dao đứng bên mép vực, gió biển thổi tung mái tóc cậu, gương mặt trắng trẻo lúc này loang đầy máu. Thế nhưng nụ cười ấy lại như bồ công anh sắp bay theo gió — thuần khiết và tự do."Cậu nói đúng.""Nếu vậy, thì phiền cậu chết giùm — rồi trở thành pháo hoa đi..."Phong Dao quay đầu lại, nhìn về phía bóng người đang đứng trên tảng đá ngầm, gom hết chút sức lực cuối cùng hét lớn:"Sang Liệt!!! Anh đỡ em!!! ——"Cậu tung mình nhảy xuống — tiếng nổ vang trời và mùi máu tanh nồng nặc như muốn làm người ta buồn nôn hòa vào nhau.Phong Dao bị dư chấn đánh văng, lảo đảo chực rơi.Thân thể nặng nề rơi xuống biển, nước tràn vào mũi miệng, sức ép khổng lồ khiến Phong Dao lập tức mất đi ý thức.Trước khi ngất lịm, cậu mơ hồ thấy một bóng người mờ mờ đang bơi về phía mình.Bên tai cậu vang lên giọng hệ thống lạnh lẽo:【Giá trị cấm kỵ của phản diện: 99%. Chỉ số hắc hóa đã đầy ——】Từng xúc tu quấn chặt lấy cơ thể cậu, bắt đầu điên cuồng siết chặt không buông.Phong Dao gần như bị xúc tu siết đến nghẹt thở, mà lực đạo ép chặt đầu cậu xuống để tùy ý hôn hít thì hoàn toàn không thể chống lại.Cảm giác đó cứ như là muốn cắn xé da thịt cậu ra, rồi nuốt vào bụng.Không thở nổi nữa rồi...Cảm giác choáng váng cận kề cái chết khiến Phong Dao bắt đầu kiệt sức.Cơ thể cậu lạnh như sắp chết, dù bị ôm chặt trong một lồng ngực nóng bỏng, nhưng hơi ấm ấy vẫn chẳng đủ để sưởi ấm cậu.Tầm nhìn ngày càng mờ đi, trước mắt cũng bắt đầu tối sầm. Trong cơn mê man, Phong Dao mơ hồ thấy móng tay sắc nhọn của hắn tự đâm vào tim mình.Giây tiếp theo, môi cậu đã áp vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.Vết máu nóng bỏng rơi lên môi, Phong Dao gần như theo bản năng mà liếm lấy. Cậu thậm chí đã mất cả vị giác, mọi hành động lúc này đều là phản ứng bản năng.Đầu lưỡi cuốn trọn những giọt máu vào miệng, khao khát sống sót khiến cậu như một cái hố không đáy, tham lam nuốt lấy máu của Sang Liệt.Cơ thể lạnh giá bắt đầu dần dần ấm lên, ngay cả vết thương ở eo bụng cũng như đang hồi phục.Phong Dao cúi đầu nhìn, chỗ bị đâm bằng dao đã bắt đầu dần khép lại từ bên trong.Con ngươi cậu trợn to dần.Không phải ảo giác.Không đúng... tại sao cậu lại có thể mở mắt trong nước biển?Hơn nữa... tại sao cậu vẫn chưa chết ngạt?Vết thương trên người đang hồi phục với tốc độ gần như kỳ dị.Phong Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết thương ghê rợn trước ngực Sang Liệt, bộ não vốn trì trệ cuối cùng cũng phản ứng kịp.Hắn đang dùng máu đầu tim của mình để cứu sống cậu.Sang Liệt mặt không cảm xúc nhìn Phong Dao, lại ấn cậu mạnh hơn vào vết thương trên ngực hắn.Phong Dao theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếm thêm một lần nữa.Rồi đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó bất thường bên dưới, cúi đầu nhìn xuống.Nói thật thì, dù vừa rồi có nhảy từ vách đá xuống cậu cũng chẳng thấy sợ, nhưng lúc này thì thật sự sợ rồi.Sang Liệt không bỏ lỡ biến hóa trong ánh mắt của Phong Dao.Hắn kéo Phong Dao bơi lên mặt nước, vừa trồi lên, Phong Dao đã như sống lại, há miệng thở dốc từng ngụm lớn."Bây giờ mới biết sợ hả?" Sang Liệt nhẹ nhàng cắn vào vành tai Phong Dao, ánh mắt u ám và bệnh hoạn gần như ngưng tụ thành thực thể.Hắn siết chặt lấy eo Phong Dao, xúc tu quấn lấy chân cậu rồi bắt đầu đẩy lên trên.Phong Dao quặp chân lên đuôi cá của Sang Liệt, cố gắng giữ mình nổi trên mặt nước."Lúc nhảy xuống chẳng phải rất dũng cảm sao? Phong Dao, em từng yêu ta thật không?"Giọng nói của Sang Liệt trở nên khàn khàn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đó là sự điên cuồng gần như vỡ vụn.Phong Dao nhếch môi cười khẽ: "Nếu em không yêu anh thì đã đi theo nịnh nọt Giang Kỷ rồi, còn phải chịu tổn thương để quay lại bên anh sao?"Ánh mắt Sang Liệt trầm xuống, cả hai giằng co trong một khoảng lặng.Phong Dao là người phá vỡ im lặng trước, cậu vén phần tóc mái ướt sũng để lộ vầng trán trơn láng."Về bản chất, anh và Giang Kỷ giống nhau, thứ gì trên đời này mà các anh muốn, thì đều sẽ có được.""Nhưng tình yêu thì khác. Em không phải món đồ muốn gọi thì đến, muốn đuổi thì đi. Sang Liệt, Phong Dao là độc nhất vô nhị trên thế gian này, nếu em chết rồi, thì anh sẽ mất em mãi mãi."Đôi mắt hổ phách ánh lên sự nghiêm túc chưa từng có.Tim của Sang Liệt đột nhiên đập mạnh."Thấy chưa? Anh cũng có thứ sợ mất đi đúng không? Trên đời này không phải cái gì cũng như anh nghĩ, muốn là được.""Chỉ khi cận kề cái chết và sắp mất đi, con người mới hiểu được điều gì là trân quý nhất."Phong Dao nâng mặt Sang Liệt lên, nở nụ cười vừa mê hoặc vừa xấu xa."Bài học này là em dạy cho anh, học được chưa?"Sang Liệt không trả lời, chỉ ôm chặt lấy Phong Dao hơn nữa. Cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn dưới thân, khóe môi Phong Dao cong lên thành nụ cười."Sắp phải tạm biệt anh rồi...Bạn đời của em..."【Giá trị cấm kỵ của phản diện +100, tiến độ nhiệm vụ 100%, độ hảo cảm vượt ngưỡng, mở khóa phần thưởng mới ——】【Nhiệm vụ hoàn thành, đang tiến hành truyền tống đến thế giới kế tiếp ——】Linh hồn Phong Dao bắt đầu tản ra thành từng mảnh ánh sáng lấp lánh, từng chút một rời khỏi thân thể, nhẹ như khói sương.Sang Liệt ôm lấy cậu, như muốn dùng cả sức lực của toàn thân để kéo linh hồn ấy trở lại, nhưng hắn ôm càng chặt, hơi ấm trong lồng ngực lại càng lạnh đi."Không... đừng đi..."Hắn khàn giọng lặp đi lặp lại, ngực phập phồng kịch liệt vì hoảng loạn. Những xúc tu điên cuồng quấn lấy mọi thứ xung quanh, chặt đến mức biển sâu cuộn trào, như muốn xé toạc cả thế giới này ra để đổi lấy một cơ hội.Nhưng cậu đã không còn nghe thấy hắn nữa rồi.Dưới ánh sáng tan rã của linh hồn, đôi mắt hổ phách khép hờ, khóe môi vẫn còn treo nụ cười xấu xa quen thuộc. Câu nói cuối cùng vẫn văng vẳng bên tai hắn:"Nếu em chết rồi, anh sẽ mất em mãi mãi."Sang Liệt ôm lấy thân thể lạnh lẽo, phát ra một tiếng rống trầm thấp từ tận đáy linh hồn, tiếng gào ấy hòa vào làn nước mặn, rít qua từng kẽ xương, lạnh buốt như vực thẳm."Ta không cho em chết... ta không cho em chết..."Xúc tu quấn quanh tàn hồn đã tan, như thể có thể gom góp lại từng tia sáng cuối cùng, từng mảnh linh hồn đã rời đi, chỉ còn thân xác trống rỗng ở lại. Hết thảy... chỉ là vô vọng.Phong Dao đã đi rồi...Thật sự đi rồi...Biển sâu trở nên tĩnh lặng như chưa từng có ai nhảy xuống, như chưa từng có ai yêu ai đến điên dại.Mãi đến tận sau này, trong lòng đại dương tối tăm ấy, vẫn có một con nhân ngư điên cuồng, ôm một thân thể băng lạnh mà thì thầm gọi một cái tên:"Phong Dao... về đi... ta sai rồi... ta yêu em..."Nhưng đáp lại hắn, chỉ có những bọt nước tan vào hư vô...-----Lời editor: Hurayy~ TG3 đã end rùi, mặc dù end bùn quá:((( Hẹn gặp mn ở TG tiếp theo nhaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me