TruyenFull.Me

[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 8: 🍩

bonggg_ne

Chương 8: 🍩

Cơ thể Phong Dao theo phản xạ căng cứng lại, hoảng loạn muốn đẩy lùi lực cánh đang giam giữ mình từ phía sau.

Hàm răng của người đàn ông kia cắn lấy tuyến thể của cậu.

"Em đoán xem nếu tôi cắn xuống, em sẽ cảm thấy thế nào?"

Nhịp thở của Phong Dao lập tức loạn nhịp, làn da trắng nõn đổ một tầng mồ hôi mịn, lấp lánh như ngọc trai có thể phát sáng.

Còn có thể thế nào nữa?

Chắc là đau muốn bay lên trời luôn ấy chứ.

"Hay là..." Giọng Sang Liệt khựng lại một chút.

Những lời lẽ xấu xa kề sát vành tai Phong Dao, từng chữ một nhả ra.

"Hay em hy vọng hắn tỉnh dậy... rồi cùng tôi chơi chung?"

Con ngươi Phong Dao như co rút dữ dội, máu trong người như dồn hết lên não trong một giây đó.

Tên điên này phát rồ rồi sao?!

"Anh... anh có bệnh à?!" Phong Dao vừa giãy giụa vừa nhỏ giọng chửi.

"Chửi tôi?" Sang Liệt cười lạnh. "Miệng lưỡi bén nhọn thế này thì càng không thể bỏ qua được rồi."

Phong Dao bị hắn cắn một cái thật mạnh.

Cậu lập tức đưa tay bịt miệng mình, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía giường bệnh cách đó không xa.

Thời Lạc Quân vẫn nhắm chặt mắt, nhịp thở đều đặn, rõ ràng còn đang hôn mê.

Phong Dao ngửi thấy mùi vodka nhàn nhạt, khẩn trương đến mức nuốt nước bọt không ngừng.

Thời Lạc Quân nhìn ngoài thì có vẻ lạnh nhạt, chuyện gì cũng thờ ơ. Thực ra anh là người nhiều tâm cơ, nhạy bén.

Nếu không đuổi được Sang Liệt đi trước khi anh ta tỉnh, chắc chắn sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Đến lúc đó, cả hai đều khó thoát thân.

【Ký chủ ơi, hay là cậu theo Sang Liệt luôn đi, cậu dính với Thời Lạc Quân cũng chỉ là dán mặt nóng vào mông lạnh thôi.】

【Cậu xem Sang Liệt kìa, hận không thể xích cậu buộc lên cạp quần luôn ấy, còn đặc biệt mò đến tận bệnh viện tìm cậu nữa. Hắn thật sự... tôi khóc chết mất.】

Cảm xúc căng thẳng của Phong Dao vốn đang dâng cao, lập tức bị câu nói của Tiểu Linh cắt ngang.

Gì đây? Mấy câu lóng trên mạng này nó học ở đâu ra vậy? Toàn là cái thể loại gì không!

【Cậu còn nhớ nhiệm vụ của tôi là gì không?】

【Nhớ chứ, quyến rũ phản diện để kích phát mặt tối của hắn.】

Phong Dao sắc mặt bình tĩnh, khóe môi thậm chí còn thấp thoáng một nụ cười nhạt không dễ nhận ra.

【Nếu giờ tôi đá Thời Lạc Quân để quay lại với Sang Liệt, thì nhiều nhất chỉ tính là gương vỡ lại lành.】

Ngoại tình mới là thứ có thể chạm đến mặt tối và bản tính bạo liệt của hắn.

Vậy thì... để giành được cậu, Sang Liệt có thể đi xa tới mức nào?

Cậu rất mong chờ.

Tiểu Linh sửng sốt đến trợn tròn mắt.

Tưởng đâu ký chủ xuyên thành omega rồi thì tính cách cũng yếu mềm theo. Ai ngờ lại là đang giả vờ yếu đuối để gặm ngược lại hổ?!

Ra là cao thủ đánh trận đều đánh kiểu này sao!!

Cơ thể bị bế bổng lên, Phong Dao theo phản xạ ôm lấy cổ Sang Liệt.

Sang Liệt bước chân nhẹ nhàng, bế người vào nhà tắm.

Khi nụ hôn rơi xuống, Phong Dao ngoan ngoãn hơn hẳn. Cậu nhắm mắt, để mặc cho hắn hôn mình.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +10, tiến độ nhiệm vụ: 7%】

"Ngoan vậy?" Trước sự phối hợp bất ngờ của Phong Dao, Sang Liệt hơi nhướn mày, giọng có phần hứng thú.

"Nếu không phối hợp, chắc chắn anh sẽ nghĩ ra cách khác để dạy dỗ tôi thôi."

Cậu cúi đầu, trông giống như một chú chó nhỏ đáng thương bị bắt nạt.

Cơn nóng bức khiến cổ họng Sang Liệt khô rát, nuốt nước bọt cũng chẳng thuyên giảm nổi. Hắn dùng tay bóp lấy eo Phong Dao, nhấc cậu đặt ngồi lên bồn rửa mặt.

Mặt đá lạnh buốt khiến Phong Dao rùng mình.

Cậu theo bản năng nhìn Sang Liệt, lời định nói lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Bởi vì trong đôi mắt ấy—là dã tâm không chút che giấu.

Hắn muốn chiếm hữu cậu triệt để.

"Anh... ưm!!"

Phong Dao run rẩy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Sang Liệt đã giữ chặt sau gáy cậu, ép cậu cúi đầu xuống. Nụ hôn phủ xuống như vũ bão, không cho cậu cơ hội né tránh.

"Trả lời sai rồi. Dù em có ngoan ngoãn phối hợp, tôi cũng sẽ không tha cho em."

Thiếu niên năm xưa đã kéo hắn ra khỏi vũng bùn, trao cho hắn cuộc đời mới và ý nghĩa mới — rồi lại chính tay vứt bỏ hắn.

Sao có thể vứt bỏ hắn chứ?

Hành vi không ngoan như vậy... tuyệt đối không thể dung thứ.

Đã dám vứt bỏ hắn, vậy thì...dù có dùng thủ đoạn gì để giành lại người, cũng đều là hợp lý cả, đúng không?

Cổ bị cắn mạnh một cái, Phong Dao đau đến mức hít sâu một hơi.

"Đừng cắn tôi!"

Nếu tuyến thể bị cắn rách, Thời Lạc Quân chắc chắn sẽ nhận ra.

Cơ thể Phong Dao cứng đờ, nhưng Sang Liệt lại như vừa phát hiện ra nhược điểm của cậu.

"Được thôi, van xin tôi đi."

Thấy gương mặt Phong Dao lộ vẻ kinh ngạc, đáy mắt Sang Liệt càng dâng tràn ý cười.

Những dục vọng dơ bẩn và đê tiện bị giấu kín nơi tăm tối, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng trong khoảnh khắc này.

"Phong Dao, tôi là thương nhân. Muốn thương lượng điều kiện với tôi, thì em phải cho tôi thấy giá trị của mình."

Giá trị?

Phong Dao nhìn vào hình ảnh trong gương, bỗng thấy hết sức nực cười.

Lén lút đột nhập vào phòng bệnh của Thời Lạc Quân, rõ ràng biết cậu đã có hôn ước, vậy mà vẫn bị hắn ôm chặt trong lòng, còn bị cắn vào tuyến thể.

Người đàn ông cao lớn rắn rỏi siết chặt eo cậu, còn thân thể mảnh mai của cậu thì gần như hoàn toàn bị bao phủ trong vòng tay hắn. Như một dây tơ yếu đuối bám lấy thân cây to lớn.

Trong tình huống chênh lệch như thế này, Sang Liệt lại còn muốn bàn điều kiện về "giá trị".

Một omega không có gia tộc chống lưng thì còn giá trị gì nữa chứ?

Phong Dao nhìn vào đôi mắt u tối và cuồng nhiệt của Sang Liệt, tham vọng trong đó như muốn nuốt chửng cậu.

Câu trả lời đã quá rõ ràng rồi, đúng không?

Đôi tay mảnh khảnh chủ động ôm lấy cổ hắn, thiếu niên dâng lên nụ hôn mềm mại và ngây ngô của mình.

Hương rượu vodka hòa quyện với hương hoa hồng từ tuyến thể.

Bất ngờ, ngoài nhà tắm vang lên những tiếng động khe khẽ.

Con ngươi Phong Dao co rút kịch liệt.

Tay nắm cửa phòng tắm khẽ bị ấn xuống. Tim Phong Dao như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thời Lạc Quân... đã tỉnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me