[ĐM/HOÀN] (Quyển 1) [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Chương 9: 🍩
Chương 9: 🍩Cánh cửa bị đẩy ra từng chút một, sắc mặt Thời Lạc Quân vẫn còn hơi tái nhợt.Mông cậu bị vỗ nhẹ một cái, giọng người đàn ông trầm khàn, dán sát bên tai Phong Dao:
"Thả lỏng chút."Cơ thể Phong Dao càng cứng đờ hơn, cậu siết chặt cánh tay người đàn ông, cắn mạnh một cái.Giữa hai người họ và Thời Lạc Quân chỉ ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng. Chỉ cần Thời Lạc Quân vén rèm lên, mọi chuyện sẽ lập tức bại lộ.Sang Liệt rõ ràng hiểu sự e ngại của Phong Dao, giống như cố ý trả thù, cúi đầu cắn lên tuyến thể của cậu không nhẹ không nặng.Chỉ cần cắn rách một chút thôi, hương hoa hồng từ tuyến thể sẽ lan khắp cả phòng. Chuyện cậu và hắn dây dưa cùng nhau, sẽ không thể giấu được nữa.Nước mắt Phong Dao rơi xuống cánh tay Sang Liệt, cậu càng cắn chặt hơn.Đôi mắt long lanh ướt át của cậu đẹp đến mê người, chỉ cần liếc một cái, dục vọng mà Sang Liệt vừa đè nén liền bùng lên lần nữa.Phong Dao gần như van nài nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo cùng hốc mắt đỏ bừng khiến người ta không đành lòng.Tiếng bước chân Thời Lạc Quân ngày càng gần.Phong Dao thậm chí đã nhìn thấy cái bóng mơ hồ ngoài rèm.Tim cậu suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.Cảm giác sợ hãi dâng lên đến cực điểm, người đàn ông vùi mặt vào hõm cổ cậu thở gấp, dường như đang cực lực đè nén.Tiếng nước chảy vang lên, Thời Lạc Quân chỉ rửa tay rồi rời khỏi nhà tắm, không dừng lại lâu.Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Phong Dao cuối cùng cũng thở phào một hơi.Chưa kịp ổn định lại hô hấp, đầu cậu đã bị người ta mạnh mẽ kéo ra sau.Nụ hôn nóng bỏng và đầy bức bối phủ xuống, mạnh đến mức làm môi cậu đau nhói.Phong Dao hít một hơi lạnh, muốn đẩy ra, nhưng lại lo Thời Lạc Quân sẽ phát hiện. Dù sao cũng không chắc được anh có thật sự ngủ lại hay không.Phong Dao bị ép vào tường, Sang Liệt siết chặt tay cậu, mười ngón đan chặt vào nhau, như muốn rút cạn cả không khí trong lồng ngực.Cậu như con cừu non chờ bị làm thịt, chỉ có thể để lộ chiếc cổ mảnh khảnh yếu đuối, để đồ tể cầm dao kề lên da."Suỵt..."
Cảm nhận được Phong Dao định cầu xin, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng đặt lên môi cậu."Không muốn bị hắn phát hiện thì tự mà nhịn đi."Làn da trắng mịn vì tình dục mà nhuốm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, nhịp thở của Phong Dao rối loạn.Mơ màng trong hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng ho khẽ của Thời Lạc Quân. Cơn mê loạn trong đầu lập tức bị dội tắt, cả người cậu căng cứng như đá.Người phía sau bật cười khe khẽ, liếm lên tai cậu."Lá gan nhỏ thế mà còn dám lén lút vụng trộm với tôi?"【Giá trị cấm kỵ phản diện +30, tiến độ nhiệm vụ +17%】Khi Phong Dao bước ra khỏi nhà tắm, Thời Lạc Quân đã nằm ngủ lại.Mùi hương trong phòng tắm được Sang Liệt dùng chất khử tuyến thể che đi toàn bộ, không để lại dấu vết gì.Chui vào ổ chăn, Phong Dao mệt mỏi nhắm mắt.Sang Liệt xử lý xong mọi thứ rồi rời khỏi phòng bệnh, khôi phục lại sự tĩnh mịch đến ngột ngạt.Thời Lạc Quân vốn hay mộng du do chứng rối loạn cảm xúc, nên Phong Dao không quá lo lắng anh ta sẽ phát hiện.Dù sao với tính cách của Thời Lạc Quân—Tuy anh thật sự không thích cậu, cũng sẽ không dễ dàng để bị cắm một cái sừng to tướng như vậy.Cuộn mình trong chăn, Phong Dao mơ màng thiếp đi.【Thuộc tính khí vận chi tử thay đổi, xin ký chủ chú ý phân biệt và tránh né.】Khi Phong Dao tỉnh lại, Thời Lạc Quân đã dậy rồi.Cậu vội vàng xỏ giày xuống giường."Anh dậy từ lúc nào vậy?"Thời Lạc Quân lạnh nhạt liếc cậu một cái:
"Khi cậu đang ngủ."Phong Dao im lặng một hồi, thật sự không biết phải trả lời sao.Có cần phải khiến ai cũng ngượng ngùng thế này không, anh bạn?"Anh ăn sáng chưa? Để tôi đi mua gì đó cho anh." – Phong Dao nở nụ cười ngoan ngoãn, khuôn mặt không có chút công kích nào.Thời Lạc Quân không từ chối cũng không đáp lại.Phong Dao biết, nghĩa là ngầm đồng ý rồi. Khoác áo vào, cậu quay người rời khỏi phòng bệnh.Gần bệnh viện có khá nhiều hàng quán ăn sáng, Phong Dao cũng không rõ Thời Lạc Quân thích ăn gì, đành mua mỗi thứ một ít.Theo lý thì đáng lẽ phải có người chuyên mang cơm đến, nhưng không biết vì sao đến giờ vẫn chưa thấy ai.Cậu không rõ, mà cũng lười hỏi.Tay xách bánh bao và cháo kê, Phong Dao vội vàng quay về bệnh viện.Vừa mở cửa phòng bệnh, cậu hơi khựng lại.Một thiếu niên tuấn tú đang đứng trước mặt Thời Lạc Quân, nghe thấy tiếng mở cửa rõ ràng bị giật mình.Cậu ta quay đầu nhìn về phía Phong Dao, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ hoảng loạn.Phong Dao là người phản ứng trước, cậu nở một nụ cười thân thiện: "Cậu đến thăm Lạc Quân phải không? Tôi có làm phiền hai người không?"Thiếu niên lắc đầu lia lịa, giọng nói có phần lúng túng:
"Không, không phải vậy, tôi chỉ nghe nói Tổng giám đốc Thời bị ốm nên đến thăm thôi."Phong Dao vẫn giữ nụ cười: "Tôi hiểu mà, hai người cứ trò chuyện đi, tôi không làm phiền đâu."Cậu đặt túi đồ ăn lên tủ đầu giường: "Tôi đã mua đồ ăn sáng rồi, lát nữa nhớ ăn nhé, để nguội sẽ không ngon đâu."Sau đó còn chu đáo đóng cửa lại, ánh mắt cậu chạm phải một tia nhìn sâu xa của Thời Lạc Quân.Lần đầu là đứng ngoài phòng tiếp khách nghe lén.Giờ thì sáng sớm đã đến thăm.Nếu bảo hai người đó không có gì, cậu thật sự không tin.Vốn tưởng họ còn sẽ trò chuyện thêm, ai ngờ Phong Dao vừa mới khép cửa lại thì thiếu niên kia đã mở cửa bước ra.Khuôn mặt cậu ta đầy căng thẳng, có phần luống cuống:
"Xin, xin lỗi... Tôi có làm phiền hai người không?"Phong Dao lắc đầu: "Sao lại thế được. Tôi nhớ cậu mà, cậu tên là An Dục phải không?"An Dục hiển nhiên không ngờ Phong Dao lại nhớ tên mình, nhất thời ngây ra:
"Cậu... cậu còn nhớ tôi ư?""Lần trước chúng ta từng gặp, nên vẫn có chút ấn tượng."An Dục còn định nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng liền như chuột gặp mèo, vội vã chuồn mất.Phong Dao nhìn Thời Lạc Quân đang đứng ở cửa, mặt mày vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn:
"Anh vào ăn trước đi, không cháo nguội mất."Thời Lạc Quân hơi nghiêng người, nhường đường cho cậu bước vào.Phong Dao đi vào, không bỏ qua ánh mắt đánh giá mà Thời Lạc Quân vừa liếc qua. Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi."Bác sĩ nói anh cần ở lại theo dõi thêm hai ngày, tôi sẽ báo với bác gái một tiếng."
Phong Dao chủ động phá vỡ im lặng.Thời Lạc Quân ừ nhàn nhạt một tiếng, sau đó ngồi trên giường bắt đầu xử lý công việc.Phong Dao không có việc gì làm, đành cuộn trên chiếc giường còn lại nghịch điện thoại. Vừa mở trình duyệt, Phong Dao không hiểu sao lại tìm kiếm cái tên Sang Liệt.Kết quả hiện ra tràn ngập màn hình.Phong Dao lướt qua một chút, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.Cậu từng nghĩ sau khi rời khỏi mình, Sang Liệt sẽ sống dễ dàng hơn rất nhiều.Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.Để vá lỗ hổng tài chính, cha cậu đã lén bán căn hộ từng tặng cho Sang Liệt. Hắn chỉ còn lại chút tiền mặt, phải sống tạm trong một nhà trọ tồi tàn.Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện bị trộm sạch ví tiền.Không xu dính túi, cũng chẳng có nơi nào để đi.Không ai biết Sang Liệt đã sống sót qua ngày tháng đó như thế nào, càng không ai biết hắn đã từng bước bò lên vị trí hiện tại ra sao.Phong Dao hít sâu một hơi.Cốt truyện này đúng là máu chó quá thể.【Ký chủ à, cơ thể này là do linh hồn cậu hoàn toàn dung hợp và phát triển thành, cho nên chính là cậu.】
【Chỉ là vì yêu cầu cốt truyện nên sẽ hơi khác tính cách ban đầu một chút.】Vậy nên, cậu chính tay đem con chó hoang mình từng cưu mang... lại một lần nữa ném nó ra đường.Vậy rốt cuộc, Sang Liệt đối với cậu là yêu hay hận nhiều hơn?Phong Dao không rõ."Phong Dao." – Thời Lạc Quân đột nhiên lên tiếng.Phong Dao lập tức hoàn hồn.Anh ta rất ít khi gọi tên mình. Một khi gọi, chắc chắn là có chuyện."Có chuyện gì vậy?" – Phong Dao tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh."Tối nay tôi có việc phải ra ngoài."Phong Dao phản ứng theo bản năng: "Nhưng bác gái nói..."Lời còn chưa dứt, cậu đã hiểu Thời Lạc Quân có ý gì.Anh muốn cậu giúp anh che giấu."Nếu bác gái đến thăm thì tôi khó mà giải thích được."Phong Dao đương nhiên không muốn gánh trách nhiệm thay.Ai biết anh ra ngoài làm gì? Nhỡ cậu nói dối mà Thời Lạc Quân lại bị lộ, chẳng phải cậu sẽ bị vạ lây?Thời Lạc Quân khẽ gõ ngón tay lên lan can giường."Giúp tôi ứng phó, tôi có thể điều động khoản vốn bên nhà họ Phong."Phong Dao kinh ngạc ngẩng đầu.Hiện tại nhà họ Phong đang thiếu vốn xoay vòng, điều kiện của Thời Lạc Quân thật sự quá hấp dẫn."Tôi sẽ cố kéo dài, anh mau chóng quay về."Phong Dao gật đầu, coi như nhượng bộ.Thời Lạc Quân thay đồ, đeo đồng hồ, cả người toát lên vẻ quý phái lạnh lùng. Cánh cửa đóng lại, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.Phong Dao chẳng mấy quan tâm anh ra ngoài làm gì.Chỉ cần không để bị mẹ Thời phát hiện ra chuyện dối trá là được, những thứ khác không quan trọng.Lờ mờ buồn ngủ, cậu hơi lim dim mắt.Nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên khe khẽ, Phong Dao theo phản xạ tưởng là Thời Lạc Quân."Để quên gì à..." – vừa nói vừa quay đầu lại, lời còn chưa dứt thì cứng họng.Người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh điển trai cứ thế nhìn thẳng vào cậu."Sao vậy? Không phải vị hôn phu mà là tình nhân, thất vọng lắm à?"Phong Dao cảnh giác nhìn ra cửa, vội vã mang dép chạy ra đóng cửa lại."Anh làm vậy sẽ bị y tá ngoài kia nhớ mặt đấy."Sang Liệt ôm cậu vào lòng, bật cười khẽ khàng:
"Thì xem bản lĩnh của em thôi.""Em còn có thể che giấu giúp Thời Lạc Quân, thì cũng có thể giúp hợp lý hóa sự xuất hiện của tôi, đúng không?"Cảm giác ghen tuông nồng nặc bao trùm lấy Phong Dao.Đáng lẽ cậu phải sớm đoán ra.Sang Liệt – loại người từ nơi bẩn thỉu nhất bò ra ngoài, vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi, lại thù dai đến đáng sợ.Nhìn giường của Phong Dao gọn gàng ngăn nắp, môi Sang Liệt khẽ nhếch:"Lần trước đến bệnh viện, là lúc em trật chân."Một câu ngắn ngủi lập tức kéo Phong Dao vào vòng xoáy ký ức.Lần đó ở bệnh viện, là lần đầu tiên cả hai làm chuyện vượt giới hạn.Cậu chủ động quyến rũ Sang Liệt.Con chó hoang trung thành và thuần phục kia, bị cậu trêu đến hai mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén đến cực điểm.Sang Liệt nhẹ nhàng vén quần áo của cậu lên, nửa quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, giống như một con chó dữ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại chủ nhân."Có cần tôi nhắc lại không, lúc đó em đã quyến rũ tôi như thế nào, chủ nhân?"
"Thả lỏng chút."Cơ thể Phong Dao càng cứng đờ hơn, cậu siết chặt cánh tay người đàn ông, cắn mạnh một cái.Giữa hai người họ và Thời Lạc Quân chỉ ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng. Chỉ cần Thời Lạc Quân vén rèm lên, mọi chuyện sẽ lập tức bại lộ.Sang Liệt rõ ràng hiểu sự e ngại của Phong Dao, giống như cố ý trả thù, cúi đầu cắn lên tuyến thể của cậu không nhẹ không nặng.Chỉ cần cắn rách một chút thôi, hương hoa hồng từ tuyến thể sẽ lan khắp cả phòng. Chuyện cậu và hắn dây dưa cùng nhau, sẽ không thể giấu được nữa.Nước mắt Phong Dao rơi xuống cánh tay Sang Liệt, cậu càng cắn chặt hơn.Đôi mắt long lanh ướt át của cậu đẹp đến mê người, chỉ cần liếc một cái, dục vọng mà Sang Liệt vừa đè nén liền bùng lên lần nữa.Phong Dao gần như van nài nhìn hắn, khuôn mặt tinh xảo cùng hốc mắt đỏ bừng khiến người ta không đành lòng.Tiếng bước chân Thời Lạc Quân ngày càng gần.Phong Dao thậm chí đã nhìn thấy cái bóng mơ hồ ngoài rèm.Tim cậu suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.Cảm giác sợ hãi dâng lên đến cực điểm, người đàn ông vùi mặt vào hõm cổ cậu thở gấp, dường như đang cực lực đè nén.Tiếng nước chảy vang lên, Thời Lạc Quân chỉ rửa tay rồi rời khỏi nhà tắm, không dừng lại lâu.Nghe thấy tiếng cửa khép lại, Phong Dao cuối cùng cũng thở phào một hơi.Chưa kịp ổn định lại hô hấp, đầu cậu đã bị người ta mạnh mẽ kéo ra sau.Nụ hôn nóng bỏng và đầy bức bối phủ xuống, mạnh đến mức làm môi cậu đau nhói.Phong Dao hít một hơi lạnh, muốn đẩy ra, nhưng lại lo Thời Lạc Quân sẽ phát hiện. Dù sao cũng không chắc được anh có thật sự ngủ lại hay không.Phong Dao bị ép vào tường, Sang Liệt siết chặt tay cậu, mười ngón đan chặt vào nhau, như muốn rút cạn cả không khí trong lồng ngực.Cậu như con cừu non chờ bị làm thịt, chỉ có thể để lộ chiếc cổ mảnh khảnh yếu đuối, để đồ tể cầm dao kề lên da."Suỵt..."
Cảm nhận được Phong Dao định cầu xin, ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng đặt lên môi cậu."Không muốn bị hắn phát hiện thì tự mà nhịn đi."Làn da trắng mịn vì tình dục mà nhuốm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, nhịp thở của Phong Dao rối loạn.Mơ màng trong hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng ho khẽ của Thời Lạc Quân. Cơn mê loạn trong đầu lập tức bị dội tắt, cả người cậu căng cứng như đá.Người phía sau bật cười khe khẽ, liếm lên tai cậu."Lá gan nhỏ thế mà còn dám lén lút vụng trộm với tôi?"【Giá trị cấm kỵ phản diện +30, tiến độ nhiệm vụ +17%】Khi Phong Dao bước ra khỏi nhà tắm, Thời Lạc Quân đã nằm ngủ lại.Mùi hương trong phòng tắm được Sang Liệt dùng chất khử tuyến thể che đi toàn bộ, không để lại dấu vết gì.Chui vào ổ chăn, Phong Dao mệt mỏi nhắm mắt.Sang Liệt xử lý xong mọi thứ rồi rời khỏi phòng bệnh, khôi phục lại sự tĩnh mịch đến ngột ngạt.Thời Lạc Quân vốn hay mộng du do chứng rối loạn cảm xúc, nên Phong Dao không quá lo lắng anh ta sẽ phát hiện.Dù sao với tính cách của Thời Lạc Quân—Tuy anh thật sự không thích cậu, cũng sẽ không dễ dàng để bị cắm một cái sừng to tướng như vậy.Cuộn mình trong chăn, Phong Dao mơ màng thiếp đi.【Thuộc tính khí vận chi tử thay đổi, xin ký chủ chú ý phân biệt và tránh né.】Khi Phong Dao tỉnh lại, Thời Lạc Quân đã dậy rồi.Cậu vội vàng xỏ giày xuống giường."Anh dậy từ lúc nào vậy?"Thời Lạc Quân lạnh nhạt liếc cậu một cái:
"Khi cậu đang ngủ."Phong Dao im lặng một hồi, thật sự không biết phải trả lời sao.Có cần phải khiến ai cũng ngượng ngùng thế này không, anh bạn?"Anh ăn sáng chưa? Để tôi đi mua gì đó cho anh." – Phong Dao nở nụ cười ngoan ngoãn, khuôn mặt không có chút công kích nào.Thời Lạc Quân không từ chối cũng không đáp lại.Phong Dao biết, nghĩa là ngầm đồng ý rồi. Khoác áo vào, cậu quay người rời khỏi phòng bệnh.Gần bệnh viện có khá nhiều hàng quán ăn sáng, Phong Dao cũng không rõ Thời Lạc Quân thích ăn gì, đành mua mỗi thứ một ít.Theo lý thì đáng lẽ phải có người chuyên mang cơm đến, nhưng không biết vì sao đến giờ vẫn chưa thấy ai.Cậu không rõ, mà cũng lười hỏi.Tay xách bánh bao và cháo kê, Phong Dao vội vàng quay về bệnh viện.Vừa mở cửa phòng bệnh, cậu hơi khựng lại.Một thiếu niên tuấn tú đang đứng trước mặt Thời Lạc Quân, nghe thấy tiếng mở cửa rõ ràng bị giật mình.Cậu ta quay đầu nhìn về phía Phong Dao, ánh mắt vẫn còn đầy vẻ hoảng loạn.Phong Dao là người phản ứng trước, cậu nở một nụ cười thân thiện: "Cậu đến thăm Lạc Quân phải không? Tôi có làm phiền hai người không?"Thiếu niên lắc đầu lia lịa, giọng nói có phần lúng túng:
"Không, không phải vậy, tôi chỉ nghe nói Tổng giám đốc Thời bị ốm nên đến thăm thôi."Phong Dao vẫn giữ nụ cười: "Tôi hiểu mà, hai người cứ trò chuyện đi, tôi không làm phiền đâu."Cậu đặt túi đồ ăn lên tủ đầu giường: "Tôi đã mua đồ ăn sáng rồi, lát nữa nhớ ăn nhé, để nguội sẽ không ngon đâu."Sau đó còn chu đáo đóng cửa lại, ánh mắt cậu chạm phải một tia nhìn sâu xa của Thời Lạc Quân.Lần đầu là đứng ngoài phòng tiếp khách nghe lén.Giờ thì sáng sớm đã đến thăm.Nếu bảo hai người đó không có gì, cậu thật sự không tin.Vốn tưởng họ còn sẽ trò chuyện thêm, ai ngờ Phong Dao vừa mới khép cửa lại thì thiếu niên kia đã mở cửa bước ra.Khuôn mặt cậu ta đầy căng thẳng, có phần luống cuống:
"Xin, xin lỗi... Tôi có làm phiền hai người không?"Phong Dao lắc đầu: "Sao lại thế được. Tôi nhớ cậu mà, cậu tên là An Dục phải không?"An Dục hiển nhiên không ngờ Phong Dao lại nhớ tên mình, nhất thời ngây ra:
"Cậu... cậu còn nhớ tôi ư?""Lần trước chúng ta từng gặp, nên vẫn có chút ấn tượng."An Dục còn định nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng bước chân trong phòng liền như chuột gặp mèo, vội vã chuồn mất.Phong Dao nhìn Thời Lạc Quân đang đứng ở cửa, mặt mày vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn:
"Anh vào ăn trước đi, không cháo nguội mất."Thời Lạc Quân hơi nghiêng người, nhường đường cho cậu bước vào.Phong Dao đi vào, không bỏ qua ánh mắt đánh giá mà Thời Lạc Quân vừa liếc qua. Hai người lặng lẽ ăn xong bữa sáng, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi."Bác sĩ nói anh cần ở lại theo dõi thêm hai ngày, tôi sẽ báo với bác gái một tiếng."
Phong Dao chủ động phá vỡ im lặng.Thời Lạc Quân ừ nhàn nhạt một tiếng, sau đó ngồi trên giường bắt đầu xử lý công việc.Phong Dao không có việc gì làm, đành cuộn trên chiếc giường còn lại nghịch điện thoại. Vừa mở trình duyệt, Phong Dao không hiểu sao lại tìm kiếm cái tên Sang Liệt.Kết quả hiện ra tràn ngập màn hình.Phong Dao lướt qua một chút, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.Cậu từng nghĩ sau khi rời khỏi mình, Sang Liệt sẽ sống dễ dàng hơn rất nhiều.Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.Để vá lỗ hổng tài chính, cha cậu đã lén bán căn hộ từng tặng cho Sang Liệt. Hắn chỉ còn lại chút tiền mặt, phải sống tạm trong một nhà trọ tồi tàn.Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện bị trộm sạch ví tiền.Không xu dính túi, cũng chẳng có nơi nào để đi.Không ai biết Sang Liệt đã sống sót qua ngày tháng đó như thế nào, càng không ai biết hắn đã từng bước bò lên vị trí hiện tại ra sao.Phong Dao hít sâu một hơi.Cốt truyện này đúng là máu chó quá thể.【Ký chủ à, cơ thể này là do linh hồn cậu hoàn toàn dung hợp và phát triển thành, cho nên chính là cậu.】
【Chỉ là vì yêu cầu cốt truyện nên sẽ hơi khác tính cách ban đầu một chút.】Vậy nên, cậu chính tay đem con chó hoang mình từng cưu mang... lại một lần nữa ném nó ra đường.Vậy rốt cuộc, Sang Liệt đối với cậu là yêu hay hận nhiều hơn?Phong Dao không rõ."Phong Dao." – Thời Lạc Quân đột nhiên lên tiếng.Phong Dao lập tức hoàn hồn.Anh ta rất ít khi gọi tên mình. Một khi gọi, chắc chắn là có chuyện."Có chuyện gì vậy?" – Phong Dao tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh."Tối nay tôi có việc phải ra ngoài."Phong Dao phản ứng theo bản năng: "Nhưng bác gái nói..."Lời còn chưa dứt, cậu đã hiểu Thời Lạc Quân có ý gì.Anh muốn cậu giúp anh che giấu."Nếu bác gái đến thăm thì tôi khó mà giải thích được."Phong Dao đương nhiên không muốn gánh trách nhiệm thay.Ai biết anh ra ngoài làm gì? Nhỡ cậu nói dối mà Thời Lạc Quân lại bị lộ, chẳng phải cậu sẽ bị vạ lây?Thời Lạc Quân khẽ gõ ngón tay lên lan can giường."Giúp tôi ứng phó, tôi có thể điều động khoản vốn bên nhà họ Phong."Phong Dao kinh ngạc ngẩng đầu.Hiện tại nhà họ Phong đang thiếu vốn xoay vòng, điều kiện của Thời Lạc Quân thật sự quá hấp dẫn."Tôi sẽ cố kéo dài, anh mau chóng quay về."Phong Dao gật đầu, coi như nhượng bộ.Thời Lạc Quân thay đồ, đeo đồng hồ, cả người toát lên vẻ quý phái lạnh lùng. Cánh cửa đóng lại, căn phòng lại rơi vào yên tĩnh.Phong Dao chẳng mấy quan tâm anh ra ngoài làm gì.Chỉ cần không để bị mẹ Thời phát hiện ra chuyện dối trá là được, những thứ khác không quan trọng.Lờ mờ buồn ngủ, cậu hơi lim dim mắt.Nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên khe khẽ, Phong Dao theo phản xạ tưởng là Thời Lạc Quân."Để quên gì à..." – vừa nói vừa quay đầu lại, lời còn chưa dứt thì cứng họng.Người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt góc cạnh điển trai cứ thế nhìn thẳng vào cậu."Sao vậy? Không phải vị hôn phu mà là tình nhân, thất vọng lắm à?"Phong Dao cảnh giác nhìn ra cửa, vội vã mang dép chạy ra đóng cửa lại."Anh làm vậy sẽ bị y tá ngoài kia nhớ mặt đấy."Sang Liệt ôm cậu vào lòng, bật cười khẽ khàng:
"Thì xem bản lĩnh của em thôi.""Em còn có thể che giấu giúp Thời Lạc Quân, thì cũng có thể giúp hợp lý hóa sự xuất hiện của tôi, đúng không?"Cảm giác ghen tuông nồng nặc bao trùm lấy Phong Dao.Đáng lẽ cậu phải sớm đoán ra.Sang Liệt – loại người từ nơi bẩn thỉu nhất bò ra ngoài, vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi, lại thù dai đến đáng sợ.Nhìn giường của Phong Dao gọn gàng ngăn nắp, môi Sang Liệt khẽ nhếch:"Lần trước đến bệnh viện, là lúc em trật chân."Một câu ngắn ngủi lập tức kéo Phong Dao vào vòng xoáy ký ức.Lần đó ở bệnh viện, là lần đầu tiên cả hai làm chuyện vượt giới hạn.Cậu chủ động quyến rũ Sang Liệt.Con chó hoang trung thành và thuần phục kia, bị cậu trêu đến hai mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén đến cực điểm.Sang Liệt nhẹ nhàng vén quần áo của cậu lên, nửa quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn lên, giống như một con chó dữ lúc nào cũng có thể cắn ngược lại chủ nhân."Có cần tôi nhắc lại không, lúc đó em đã quyến rũ tôi như thế nào, chủ nhân?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me