TruyenFull.Me

[ĐM] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín

Chương 40: 🌸

bonggg_ne

Chương 40: 🌸

Phong Dao theo phản xạ có điều kiện mà giãy giụa, cậu chống cơ thể đau nhức mềm nhũn bò về phía trước.

"Ha."

Tiếng cười khẽ bật lên từ phía sau. Phong Dao vừa bò đi được một đoạn ngắn đã bị lực mạnh giật ngược sợi xích kéo trở về.

Bàn tay lạnh lẽo dán sát vào eo cậu, nhiệt độ gần như hòa làm một với sợi xích băng giá, lạnh đến mức khiến răng cậu run lập cập.

"Chơi một trò chơi đi. Cho em mười phút để chạy trốn, nếu trốn được, ta sẽ thả em."

Cằm cậu bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, đầu ngón tay vuốt ve gò má trắng nõn.

Giọng Tống Sát chợt trầm xuống: "Nếu không trốn được, vậy thì phải đổi sang trò khác rồi."

Hắn rút tay lại, nhân lúc có chút ánh sáng yếu ớt rọi qua lỗ thông gió, chỉ tay về phía cánh cửa cách đó không xa.

"Trò chơi bắt đầu."

Buông sợi xích trong tay, hơi thở của Tống Sát phả lên tai Phong Dao.

"Chạy đi, cún con ngoan."

Con mẹ hắn chứ!!! Hắn mới là chó ấy!!!

Phong Dao nghiến răng mắng thầm trong bụng.

Cánh tay gầy run rẩy chống lấy cơ thể, thân thể cậu mềm nhũn yếu ớt đến mức không thể dồn nổi một chút sức lực.

Nhìn cánh cửa mờ mờ hắt ánh sáng phía xa, Phong Dao loạng choạng từng chút một bò về phía đó.

Cậu kéo lê sợi xích trên mặt đất phát ra tiếng loảng xoảng, Tống Sát thì ngồi bên ghế, khoanh tay lạnh lùng đầy hứng thú mà quan sát.

Phong Dao bò trên mặt đất, dáng vẻ như một con vật nhỏ nhoi đang vất vả kéo theo sợi xích dài ngoằng, mơ tưởng bỏ trốn.

Rõ ràng vòng cổ còn khắc tên hắn, vậy mà lại dám nghĩ đến chuyện phản bội chủ nhân.

A... Thật là...

Dễ thương chết đi được.

【Giá trị cấm kỵ của phản diện +20, tỷ lệ đạt 90%.】

Âm thanh hệ thống vang vọng trong đầu, khóe môi Phong Dao khẽ nhếch lên.

Vẫn chưa đủ, phải nghĩ cách kích thích hắn thêm nữa mới được.

Cố gắng bò dần về phía cửa, vừa định chạm tới tay nắm cửa, đồng tử Phong Dao đột nhiên run rẩy.

"Ư a...!!"

Luồng điện từ vòng cổ nhanh chóng truyền khắp cơ thể, cậu giật bắn lên một cái, nặng nề ngã vật xuống đất.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, nhịp thở dần dồn dập.

Không động đậy được nữa rồi...

Đầu ngón tay cậu tê rần, đến cả việc nuốt nước bọt cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Cạch... cạch...

Tiếng bước chân nhịp nhàng từ phía sau vang lên, đôi chân thon dài hiện ra trước mắt.

Tống Sát đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống. Giọng điệu lười nhác, xen lẫn phấn khích và ác ý vang lên bên tai: "Thứ trên cổ em có giới hạn kiểm soát, vượt quá sẽ bị điện giật."

Khóe môi mấp máy, giọng Phong Dao khàn khàn yếu ớt thốt ra: "Con mẹ nó... sao không nói sớm?!"

Tống Sát từ tốn ngồi xổm xuống, đối diện với đôi mắt long lanh kia, rồi cong môi cười hung hãn:

"À, quên mất."

Phong Dao lập tức sụp đổ.

【Ký chủ! Bình tĩnh, không được chửi người!!】

Hệ thống cố sống cố chết bịt miệng Phong Dao lại, kịp thời chặn đám "quốc hồn quốc túy" suýt trào ra.

【Khó khăn lắm mới lên đến 90%, lỡ mà mắng hắn rồi giá trị cấm kỵ giảm xuống thì sao? Cậu muốn công sức thành công cốc hết à?】

Một câu khiến Phong Dao ngậm miệng ngay.

"Giờ nghỉ trưa hết rồi." Giọng Tống Sát trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu.

Hắn bế Phong Dao từ dưới đất lên, đặt lại lên chiếc đệm mềm mại, còn khẽ hôn lên tai cậu, giọng điệu như dỗ dành trẻ con:

"Ở một mình phải ngoan ngoãn."

Cơ thể cậu không thể cử động, Phong Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Sát mở cửa sắt rồi bước ra ngoài.

Tiếng khóa xích cọ vào cửa sắt nghe thật chói tai.

Phong Dao nằm trên đệm, không gian xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ.

Chắc bây giờ cậu đang bị nhốt trong kho cũ bỏ hoang của trường.

Nhốt cậu ở đây... thật biến thái, hắn thích cảm giác phạm tội giữa ban ngày ban mặt như vậy sao?

Cậu gần như có thể đoán được tâm lý của Tống Sát.

Câu nói lúc trước của Tần Tụng Tinh chắc chắn là cố ý, hắn hoàn toàn đang khiêu khích Tống Sát.

Khi mọi người phát hiện cậu mất tích và đi tìm, nhưng dù có thế nào cũng không tìm ra, đó chính là lúc giá trị cấm kỵ của Tống Sát tăng vọt.

【Hệ thống, có định vị được điện thoại của tôi ở đâu không?】

【Đừng gấp ký chủ, để tôi kiểm tra giúp.】

Không gian im ắng đến đáng sợ, Phong Dao nghe rõ cả tiếng tim mình đập.

【Tìm được rồi ký chủ! Ở trong túi áo đồng phục của cậu!】

Đồng phục ở đâu nhỉ?

Ánh mắt Phong Dao bắt đầu tìm kiếm quanh kho.

Khi nhìn thấy chiếc đồng phục bị treo ngay trên tay nắm cửa sắt, nét mặt cậu lập tức cứng lại.

Miệng mấp máy vài câu chửi thô, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi.

"Đm...!"

Tay nắm cửa chính là ranh giới phạm vi điện giật từ vòng cổ, nếu muốn lấy đồng phục thì nhất định sẽ bị điện giật.

Bị điện giật thì khỏi dùng điện thoại luôn.

Tính ra thì lấy được cũng như không.

Treo ngay nơi cậu có thể nhìn thấy mà không với tới được, rõ ràng Tống Sát cố tình.

Ngón tay vừa khôi phục cảm giác khẽ siết chặt, trán Phong Dao nổi gân xanh.

"Tôi nhất định phải gỡ lại ván này."

【Hệ thống, cậu có cách nào giúp tôi lấy được điện thoại không?】

【Nhưng lấy xong sẽ bị phát hiện đó ký chủ?】

Không hiểu sao, trong lòng Phong Dao cứ thấy có gì đó sai sai.

Cậu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tự mình ra tay.

Thấy thanh cán chổi gỗ bị bỏ trong góc, Phong Dao cầm lên thử lắc vài cái.

【Hệ thống, có thể loại bỏ cảm giác tê liệt không?】

【Đương nhiên rồi! Tôi đổi cho cậu một lọ thuốc giải tê đây!】

Cảm giác tê liệt trên cơ thể dần biến mất, Phong Dao từ đệm bò dậy, bước từng bước đến gần cửa.

Cậu dùng cán chổi khều lấy đồng phục, Phong Dao nhanh chóng lấy được điện thoại, mở màn hình.

Quả nhiên, tin nhắn tới dồn dập.

T: 【Cậu xin nghỉ à? Không khỏe hả?】
T: 【Có phải Tống Sát đưa cậu đi không?】
T: 【Cậu đang ở đâu vậy?】

Phong Dao vừa định trả lời Tần Tụng Tinh thì tin nhắn của Triệu Du Du bất ngờ nổ ra như pháo:

Du Du: 【Phong Dao, cậu đi đâu vậy? Thầy nói chiều nay cậu xin nghỉ, cậu không khỏe hả?】
Du Du: 【Nếu cậu thấy tin nhắn thì nhớ trả lời tớ nha, không tớ lo lắm đó.】
Du Du: 【À đúng rồi, mấy con nhỏ kia tớ giải quyết xong hết rồi, Tần Tụng Tinh đã tung video cậu quay lên mạng, tụi nó bị đuổi học cả rồi.】
Du Du: 【Cậu có chuyện gì à? Sao tự nhiên mất tích thế?】
Du Du: 【Phong Dao, cậu còn đó không?】

Phong Dao khẽ gõ ngón tay lên màn hình, dường như đang do dự.

Nếu nói với Triệu Du Du, chắc chắn cô sẽ lao tới ngay.

Cậu không đoán được Tống Sát sẽ có phản ứng gì.

Ngón tay gõ nhanh trên màn hình, nhưng khi thấy tin nhắn cứ xoay vòng mà không gửi đi được, Phong Dao ngây người.

Sao kỳ vậy, gửi không được?

【Ký chủ, khu vực này bị chặn tín hiệu rồi.】

Phong Dao nhíu mày: 【Sao khi nãy tôi vẫn nhận được tin nhắn?】

【Hình như tín hiệu mới vừa bị chặn thôi.】

Phong Dao siết chặt tay.

Tại sao mới vừa lấy được điện thoại chưa đến năm phút, tín hiệu lại đột ngột bị chặn? Chẳng lẽ là trùng hợp?

Kho này đã bỏ hoang từ lâu, không thể tự nhiên có thiết bị nhiễu sóng.

Người có thể làm chuyện này, chỉ có một — Tống Sát.

Nhưng làm sao hắn biết cậu lấy được điện thoại?

Trừ phi... hắn nhìn thấy tận mắt.

Mắt Phong Dao trợn to, vô thức bắt đầu quan sát xung quanh.

Góc mái kho có một chấm đỏ nhỏ lập lòe ánh sáng hiện vào tầm mắt.

Là... camera giám sát.

Đột nhiên, giọng nói vang lên từ chiếc vòng trên cổ.

Giọng điệu lười nhác mang theo vẻ trêu chọc phát ra từ miếng kim loại khắc tên.

"Ừm, thông minh hơn rồi đấy."

Phong Dao siết chặt vòng cổ, những câu chửi thề cứ nghẹn trong họng mãi mà không bật ra được.

Tống Sát hoàn toàn đang đối xử với cậu như thú cưng, loại vòng cổ này chẳng phải dùng để ngăn chó chạy lạc hay sao?

Khốn kiếp, đúng là đồ biến thái.

Ngay khi Phong Dao đang thầm chửi rủa, điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.

Tín hiệu bị chặn đã biến mất, tin nhắn từ Triệu Du Du và Tần Tụng Tinh lại tới tấp ùa về.

"Rốt cuộc là ai sẽ đến cứu em trước đây? Ta tò mò quá."

Giọng nói nhạt như nước, chẳng chứa chút cảm xúc, nhưng Phong Dao lại bản năng cảm nhận được nguy hiểm rình rập.

Cố ý gỡ chặn để cậu gửi tin cầu cứu — đây rõ ràng là một cái bẫy.

Cậu thậm chí có ảo giác rằng...

Ai là người đầu tiên đến cứu cậu, Tống Sát sẽ xử người đó.

Nhìn màn hình sáng lên, Phong Dao do dự thật lâu, đến khi lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, cuối cùng cậu vẫn không dám gửi.

Cậu không dám đánh cược.

Tính cách của Tống Sát quá thất thường, nếu hắn thật sự nổi điên rồi đâm chết khí vận chi tử, vậy thì cả năm nay bao nhiêu công sức của cậu coi như công cốc.

Tắt màn hình, Phong Dao ném điện thoại qua một bên.

"Cậu thắng rồi."

Giọng cười trầm thấp, vui vẻ vang lên từ miếng kim loại nơi cổ.

"Em ngoan lắm..."

Phong Dao nằm lại trên đệm, không thèm để ý tới Tống Sát nữa, bắt đầu chợp mắt.

Nếu cậu không ngủ bây giờ, tối nay chắc chắn không có cơ hội ngủ đâu.

'Két ——'

Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, một bóng người cao ráo đứng ngược sáng ngay khung cửa.

Trời bên ngoài lúc này đã tối hẳn. Phong Dao dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn về phía cánh cửa vừa mở, trong mắt lóe lên chút hy vọng.

Nhưng khi thấy rõ người đang đứng đó, đầu óc đang mơ màng lập tức tỉnh táo.

"Ta có vẻ... hơi thất vọng đấy." Tống Sát sải bước đi vào, động tác tùy tiện dùng chân khép cửa lại.

Ngón tay hắn bóp cằm Phong Dao, bắt cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

"Tại sao không cầu cứu? Em là muốn bảo vệ bọn họ sao?"

Phong Dao cong môi, nhìn Tống Sát hỏi ngược lại: "Cậu không sợ tôi cầu cứu rồi bị họ giành mất à?"

Tiếng cười trầm thấp vang lên trong lồng ngực, khuôn mặt sắc sảo đầy sát khí của Tống Sát hiện rõ từng chút trong bóng tối.

"Vậy em đoán xem, trước khi họ cướp được em, ta có kịp thuần hóa em không?"

Ánh mắt cậu chợt nhìn thấy thứ trong tay Tống Sát, đồng tử lập tức co rút, gần như không suy nghĩ gì liền tung chân bỏ chạy.

Cổ chân cậu lập tức bị giữ chặt, giọng nói lạnh băng không rõ cảm xúc như nện từng chữ vào tim cậu:

"Em dám trốn thử xem."

----

Lời editor: TG1 sắp kết thúc rùi nha~ Thứ 5 tui sẽ đăng nốt cho mn đọc nhe


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me