[ĐM] [Mau Xuyên] Mỹ nhân tuyệt sắc bị giấu kín
Chương 41: 🌸
Chương 41: 🌸Bàn tay lạnh buốt khóa chặt cổ chân Phong Dao, vừa khít đến mức như thể sinh ra là để kẹp lấy mắt cá xinh xắn ấy."Ta biết ngay em sẽ không nghe lời mà.""Nếu ngay từ đầu không lại gần ta thì em đã chẳng rơi vào tình cảnh này rồi.""Hối hận chưa?"Chiếc chuông trên cổ vang lên leng keng không ngớt.Không nhận được hồi đáp, Tống Sát cũng chẳng bận tâm."Đáng tiếc, hối hận cũng muộn rồi."Nét lạnh lùng trên mắt hắn từng chút một tan vỡ. Bàn tay to lớn siết chặt cằm Phong Dao, ép cậu phải đối diện với hắn."Là em chủ động bám theo ta, còn biến ta thành cái dạng này, vậy chẳng phải nên ngoan ngoãn chịu trách nhiệm sao?"Giọng nói của Tống Sát trầm thấp đến đáng sợ: "Nếu không, ta sẽ ăn em đấy..."Cả người Phong Dao run rẩy dữ dội.Cảm giác áp lực như thực thể đè nén lên tâm trí cậu, khiến cậu thật sự sợ hắn.【Giá trị cấm kỵ của phản diện +30, đạt 95%, sắp tiến vào giai đoạn cuối.】Tiếng hệ thống vang lên trong đầu khiến thân thể cứng ngắc của cậu bỗng thả lỏng.Cậu vùi mặt vào khuỷu tay, khẽ nhếch môi nở nụ cười.Cậu lén đẩy chiếc điện thoại ra xa nhưng lại bị một bàn tay trắng bệch cầm lấy.Tống Sát kéo Phong Dao vào lòng, những ngón tay thon dài ung dung lướt từng dòng tin nhắn trong điện thoại.Rõ ràng mặt hắn không có biểu cảm gì, vậy mà mồ hôi lạnh bên thái dương Phong Dao cứ thế tuôn dài không kiểm soát.Cảm giác nguy hiểm bản năng khiến cậu muốn chạy trốn.Nhưng bây giờ cậu mà bỏ chạy, hắn chắc chắn sẽ "hành" cậu nhừ tử mất!Liếc trộm cây roi da đen đặt bên cạnh, Phong Dao nuốt nước bọt, ngoan ngoãn rúc trong lòng Tống Sát không dám nhúc nhích."Sao không trả lời?" Tay trái rảnh rỗi của Tống Sát khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, giọng điệu không rõ là vui hay giận.Phong Dao hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt vô cảm kia.Biểu cảm hiện giờ của hắn chẳng khác nào viết mấy chữ "sắp giết người" to đùng trên trán cả.Trả lời cái quái gì được đây?!"Em đúng là được yêu thích nhỉ, đi đến đâu cũng dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác..."Ngón tay lạnh buốt men theo sau gáy cậu, chậm rãi vuốt ve đến cằm.Tống Sát nâng cằm Phong Dao lên, giọng nói trầm khàn như thôi miên vang bên tai:"Muốn trốn ra ngoài không?"Phong Dao nhìn vào đôi mắt đen thẳm ẩn chứa đầy ác ý kia — y như con rắn trong vườn địa đàng dụ dỗ Eva cắn trái cấm."Cậu định thả tôi à?" Cậu liếm dôi môi đã khô khốc, giọng khàn khàn hỏi."Dĩ nhiên." Tống Sát hơi nhếch môi, chăm chú dõi theo ánh mắt lóe lên của Phong Dao rồi nhếch môi cười xấu xa, buông thêm hai chữ:"Không thả."Gân xanh trên trán Phong Dao giật giật.Nếu hắn thật sự định thả cậu thì đã chẳng nhốt cậu vào đây.Nhìn bộ dáng cậu tức mà không dám nói, Tống Sát khẽ cười một tiếng."Chơi trò cuối cùng nhé."Hắn đưa điện thoại cho Phong Dao, từ tốn nắm lấy tay cậu đặt vào trong lòng bàn tay mình."Em có thể gửi tin nhắn cho bọn họ. Chỉ cần có người đến đưa em đi, ta sẽ thả em."Phong Dao vừa định từ chối, màn hình điện thoại bỗng sáng lên.Tiếng tin nhắn vang vọng trong nhà kho khiến cậu giật mình, ánh mắt bất giác liếc nhìn màn hình.Là tin nhắn của Tần Tụng Tinh.T: 【Có phải Tống Sát đưa cậu đi không?】T: 【Tôi đã kiểm tra camera rồi, cậu chưa từng rời khỏi trường. Cậu vẫn còn trong trường đúng không?】Một tiếng cười khẽ vang lên ngay bên tai, giọng Tống Sát không rõ vui giận: "Xem ra hắn cũng thông minh đấy."Trong tình huống này mà hắn còn có tâm trạng khen Tần Tụng Tinh, cậu nghe thế nào cũng chẳng giống lời khen cho lắm.Ngón tay Phong Dao khựng lại trên màn hình, mãi vẫn chưa động đậy."Không định nói cho hắn biết em đang ở đâu à? Chẳng phải muốn ra ngoài lắm sao?"Cậu siết chặt điện thoại, đầu óc bắt đầu xoay vòng vòng.Cậu đúng là muốn châm thêm chút lửa, nhưng không có ý định thiêu chết Tần Tụng Tinh đâu!Dựa vào tính cách hiện tại của Tống Sát, chuyện xuống tay tàn nhẫn với Tần Tụng Tinh hoàn toàn có thể xảy ra.Không phải hệ thống nói tiếp xúc với khí vận chi tử sẽ gặp may sao? May mắn của cậu đâu?【Sao lại không có!】Hệ thống đột nhiên nhảy ra phản bác.Nó lấy trong đầu Phong Dao ra một đoạn ký ức, chỉ vào đó nói chắc nịch:【Nếu không phải cậu hấp thu vận may từ khí vận chi tử, thì lúc con nhỏ kia đẩy cậu, cậu đã ngã chết rồi!】【Năng lực truyền tống của tôi cũng là nhờ hấp thụ vận may từ khí vận chi tử mà có, không thì sao có thể dịch chuyển nhiều lần như vậy?】Phong Dao chợt hiểu ra, rồi lại chột dạ dời ánh mắt: 【Tôi còn tưởng cậu là thần thông quảng đại cơ.】Hệ thống hiếm khi im lặng một lúc.【Ký chủ à, tôi là hệ thống, không phải rùa thần trong giếng ước.】'Ting ——'Khi Phong Dao còn đang ngơ ngác, âm báo tin nhắn lại vang lên hai lần nữa.Là Triệu Du Du.Du Du: 【Phong Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu mất tích cả chiều rồi đấy.】Du Du: 【Có phải đám người đẩy cậu trước đây trả thù không?】Nhìn màn hình điện thoại sáng lên, Phong Dao nuốt khan, vẫn không nhúc nhích."Không định nói cho cô ta biết sao?"Giọng Tống Sát thì thầm bên tai, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cậu.Khuôn mặt tuấn tú vùi vào hõm cổ Phong Dao, hít sâu mùi hương trên người cậu như kẻ nghiện.Mùi thơm ngọt lịm trộn lẫn vào nhau, bao trùm lấy cậu không để lọt một khe hở.Điện thoại bị rút khỏi tay, khóe môi Tống Sát cong lên một nụ cười kỳ dị pha chút hưng phấn."Không sao, để ta giúp em."Phong Dao trợn tròn mắt, nhìn hắn gửi tin nhắn cho cả Tần Tụng Tinh và Triệu Du Du.D: 【Cậu ấy đang ở nhà kho bỏ hoang trong trường. Nếu muốn cứu cậu ấy thì tự đến đi. Chỉ cần đưa được cậu ấy đi, thì cậu ấy sẽ là của cậu.】Tần Tụng Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt lập tức trầm xuống.Anh vừa định nhắn lại thì chỉ nhận được dấu chấm than đỏ.Nếu người đang giữ Phong Dao thật sự là Tống Sát, thì chuyện này chẳng khác gì tiệc Hồng Môn.Muốn dẫn hắn đến à?Tần Tụng Tinh cười nhạt, khoác áo lên rồi không chút do dự rời khỏi nhà.Dù là khiêu khích hay là Phong Dao, đều là nghịch cốt trong tim hắn.Người hắn nhất định sẽ đưa đi, Phong Dao cũng là của hắn.Vừa ra khỏi khu nhà, Tần Tụng Tinh đụng phải một cơ thể nhỏ nhắn.Triệu Du Du ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo chút hoảng loạn."Sao cậu lại ở đây?" Nhìn Tần Tụng Tinh đứng trước mặt, cô nhíu mày hỏi.Tần Tụng Tinh không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu? Sao lại ở đây?"Hai người cứ thế đối mặt không nói gì.Họ là hàng xóm, giờ này Tần Tụng Tinh đáng lẽ đã tắm rửa ngủ rồi, làm gì mà tự dưng chạy ra ngoài?"Cậu cũng định đi cứu Phong Dao đúng không?" Triệu Du Du nhìn thẳng vào hắn, mở miệng hỏi.Tần Tụng Tinh im lặng, nhưng sự im lặng ấy đã là câu trả lời rõ ràng nhất.Triệu Du Du cười lạnh: "Vụ phốt kia là cậu tung ra, nhưng người đẩy bọn họ xuống cầu thang là tôi. Cậu định dùng tôi làm bàn đạp, giờ lại định một mình giành lấy Phong Dao sao?"Tần Tụng Tinh lạnh lùng nhìn cô: "Tại sao không?"Ánh mắt Triệu Du Du lóe lên tia u tối: "Tôi sẽ không nhường cậu ấy cho cậu.""Ừ, câu đó trả lại nguyên vẹn cho cậu." Tần Tụng Tinh liếc cô một cái, quay người rời đi.Triệu Du Du nhìn theo bóng lưng hắn, cô cũng nhanh chóng bám theo.Có vẻ Tống Sát đang cố tình ly gián họ.Nếu vậy...Thì chơi với hắn một ván thật vui đi.【Thuộc tính của khí vận chi tử đã sụp đổ. Ký chủ hãy đảm bảo an toàn và nhanh chóng tích đủ giá trị cấm kỵ của phản diện.】Nghe thấy hệ thống trong đầu báo cáo, mắt Phong Dao mở to kinh hãi.Sụp đổ? Cả Tần Tụng Tinh và Triệu Du Du đều hắc hóa rồi?!Cậu còn đang ngơ ngẩn thì ở phía sau, Tống Sát đột nhiên cử động.Dây thừng trói tay cậu lại, cố định lên cột trên đầu. Phong Dao rùng mình một cái theo phản xạ."Em cứ không chịu nhìn thẳng vào thực tại thế này thì chẳng tốt đâu."Khóe môi hắn cong lên nụ cười tà ác, Tống Sát bóp lấy má Phong Dao, huýt sáo đầy phóng túng----Lời editor: vãi mèo, nam9 nu9 vạch mặt nhau rồii à=))) Dao Dao lợi hại quá hehehe~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me