TruyenFull.Me

[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần

Chương 15: Tư thế thành kính của kẻ hèn mọn

MadebyWinter

Kẻ nọ có thể ẩn mình trong bóng tối, không chút kiêng dè thưởng thức sự mê hoặc và hoảng sợ của cậu, coi đó như chất dinh dưỡng, tưới tắm cho đóa hoa tội ác trong đáy lòng. Nhưng đối với Thiển Linh mà nói, đó là một sự tra tấn vô hình. Cậu đối với mọi chuyện đều có phần chậm tiêu, bị người quấy rầy đến mức này cũng không thể khơi dậy một tia phẫn nộ. Chỉ biết lắc lắc đầu.

Dùng giọng điệu đáng thương nói:

"Tên đó...... rốt cuộc hắn muốn gì chứ, tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tớ không rời mắt vậy..."

Đương nhiên là muốn "làm" cậu rồi. Bởi vì cậu xinh đẹp và dễ bắt nạt. Hệ thống 663 rất muốn nói thẳng như vậy, nhưng xét thấy vẻ mặt sợ hãi và mếu máo của Thiển Linh, lời đến bên miệng lại đổi thành trấn an.

【Hắn ta sẽ không có động vào cậu đâu! Bé iu của tôi, cậu cứ yên tâm.】

Thật sao? Thiển Linh thở phào nhẹ nhõm, nặng nề nằm xuống giường, lại bắt đầu giở trò, kéo dài giọng nói:

"Hệ thống ơi~ vậy giày của tớ, phiền cậu giặt giúp nha."

【Ừm, không sao để tớ.】

Dù chuyện này vượt ngoài phạm vi của nhiệm vụ, nhưng hệ thống 663 đã quen với việc làm những việc này cho Thiển Linh. Cuối cùng, việc giặt giày sẽ do cậu làm thôi, vì nếu để cậu tự làm, tám phần sẽ hỏng hết.

Khi Bạch Cảnh quay lại, nhìn thấy Thiển Linh cuộn tròn như một cục bông trên giường, khiến anh ta không khỏi mỉm cười.

Thiển Linh ngồi co ro trên giường, chăn chỉ che ngang eo, để lộ đôi cẳng chân thon dài, trắng trẻo đang khẽ đung đưa. Cậu nhìn Bạch Cảnh bước vào, ánh sáng từ cửa sổ chiếu qua khiến bóng dáng của hắn có vẻ lạnh lùng, sắc bén. Nhưng khi nhìn thấy cậu, ánh mắt ấy có chút gì đó dịu dàng. Thiển Linh không thể không cười nhẹ, khóe môi cong lên như một vệt sáng yếu ớt.

"Anh về rồi sao " cậu thì thầm.

Bạch Cảnh đến gần, bàn tay lớn khẽ chạm vào đỉnh đầu Thiển Linh, mượt mà như lông vũ, nhưng lại không thiếu chút gì sắc lạnh. "Ngủ có ngon không?" Hắn hỏi, ánh mắt như thể muốn biết tận sâu trong tâm trí Thiển Linh.

Thiển Linh gật đầu, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu. Cậu đã ngủ rất ngon, nếu không phải cái tên biến thái kia đã làm cậu tỉnh giấc một cách đầy ám ảnh.

Bạch Cảnh tiếp tục: "Tôi đã nắm được sơ bộ lịch trình tuần tra, nhưng buổi chiều có hai tiếng tự do, nhưng mà.... tôi cần em giúp tôi chuyện này ." Thiển Linh nhìn hắn, không khỏi cảm thấy tò mò. "Giúp anh sao, anh cứ nói nhé nếu trong phạm vi khả năng của tôi thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình. "

Bạch Cảnh khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào. Dù biết rõ nguy hiểm thậm chí là tỷ lệ bị phát hiện là rất cao, nhưng Thiển Linh vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này. Ánh mắt Bạch Cảnh lướt qua cậu một cái, rồi lại quay đi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Thiển Linh lật cuốn tạp chí trong tay, mắt chẳng buồn liếc đến mấy con chữ, chỉ mải mê vẽ hình nguệch ngoạc. Cậu cầm cây bút sáp màu, tô tô vẽ vẽ một cánh cửa cao ngất, rồi lại hí hoáy thêm một hình nhân bé tí teo ngồi xổm bên ngoài, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Bên cạnh hình nhân còn có một khung thoại nguệch ngoạc dòng chữ: "Mở cửa ra... Tôi muốn về nhà..."

Một tiếng cười khẽ khàng như gió thoảng vang lên ngay bên tai. Thiển Linh còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì cuốn sổ vẽ đã bị một bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng chộp lấy mất rồi.

"Đồ của tôi mà!" Thiển Linh bực bội ra mặt, vươn tay định giật lại, nhưng Đoạn Tinh Dực đã nhếch mép cười nhạt. "'Mở cửa ra... Tôi muốn về nhà?' Ha ha ha... em là con nít sao..... lớn thế này rồi mà còn vẽ mấy cái này à?"

Cả phòng tức thì rộ lên một tràng cười khoái trá. Mặt Thiển Linh đỏ bừng như trái cà chua, vừa ngượng ngùng vừa bực bội đến mức cậu muốn độn thổ. "Anh đúng là phiền phức! Trả vở lại cho tôi mau !" Cậu đứng phắt dậy, vươn tay cố gắng giật lấy cuốn sổ, nhưng Đoạn Tinh Dực lại tinh quái giơ cao tay lên, buộc Thiển Linh phải nhón cả chân, hậu đậu mà với lấy.

Mùi hương nhàn nhạt, thanh mát trên người Thiển Linh bất chợt xộc vào khứu giác, khiến cổ họng Đoạn Tinh Dực khẽ nghẹn lại. Hắn cúi nhẹ đầu, thoáng nhìn xuống, nhận ra Thiển Linh chẳng mảy may để ý đến sự gần gũi giữa cả hai. Cậu chỉ đang hậm hực, cái vẻ giận dỗi trẻ con ấy lại càng khiến hắn cảm thấy... bé yêu này thú vị làm sao.

Sau một hồi cố gắng với không tới, Thiển Linh đành bất lực buông xuôi, ngồi phịch xuống ghế, khoanh tay trước ngực, mặt mũi hầm hầm giận dỗi. Cậu hoàn toàn không tài nào hiểu nổi cái kiểu người như Đoạn Tinh Dực. Rõ ràng nói thích mình, vậy mà cứ thích "chọc ngoáy", trêu tức cậu không ngừng. Cái kiểu vừa "ác ôn" vừa "thích thú" này thật khiến người ta muốn phát điên.

Đoạn Tinh Dực dường như chẳng mấy bận tâm đến cái bộ dạng dỗi hờn kia, hắn chỉ chăm chú nhìn Thiển Linh, khẽ cất giọng trêu chọc: " Dỗi rồi à? "

Thiển Linh hừ một tiếng rõ dài, ngoảnh mặt đi chỗ khác, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Mấy người xung quanh nãy giờ cố nhịn cười đến nội thương, giờ thì thi nhau bụm miệng khúc khích, nhưng vẫn cố gắng lắm mới không bật ra thành tiếng.

Đoạn Tinh Dực kéo chiếc ghế nhựa cũ kỹ, đặt sát bên cạnh Thiển Linh. Ánh mắt hắn có vẻ nghiêm túc hơn hẳn, trao trả cuốn vở vẽ lại cho cậu. "Chỉ là trêu chọc em một chút thôi mà, tôi trả lại rồi đây này."

Thiển Linh hờ hững liếc nhìn cuốn vở, rồi vội vàng quay mặt đi, cố gắng che giấu cái cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ đang lan tỏa khắp khuôn mặt. Cậu cảm thấy mình như một con rối bị mắc kẹt trong cái trò chơi khó chịu này.

Bất ngờ, lát sau, Đoạn Tinh Dực đột ngột đứng dậy. Hắn nhìn Thiển Linh với một ánh mắt khác lạ, nghiêm nghị hơn thường ngày. "Đừng giận nữa, tôi có cái này muốn tặng cho em."

Một chút nghi ngờ thoáng qua trong lòng Thiển Linh, nhưng cậu vẫn cố tỏ ra thờ ơ, hờ hững đáp: "Tặng gì chứ?" Cậu cố tình lảng tránh ánh mắt hắn, không muốn để lộ cái sự tò mò đang âm ỉ cháy bên trong.

Đoạn Tinh Dực bắt đầu kéo chiếc ghế nhựa cũ, nhưng lần này hắn không ngồi xuống như mọi khi. Hắn đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thiển Linh một khoảnh khắc, rồi bất ngờ quỳ xuống một gối. Cảnh tượng đột ngột này khiến Thiển Linh há hốc miệng, hoàn toàn "đứng hình", không tài nào xử lý được thông tin vừa rồi.

"Như vậy... đủ chưa?" Đoạn Tinh Dực cất giọng, âm điệu trầm ấm nhưng lại ẩn chứa một chút ngạo nghễ khó chịu đặc trưng.

Thiển Linh chỉ biết trợn tròn mắt nhìn trân trân, cảm giác như mọi thứ xung quanh vừa trải qua một cú "reset" đầy bất ngờ. Cậu hoàn toàn tụt não, không thể lý giải nổi tại sao lại có thể xảy ra cái tình huống ba chấm này. Mọi thứ cứ như một trò đùa quái gở, một màn quỳ gối đi vào lòng đất.

"Anh... anh bị điên hả?" Cậu ngơ ngác thốt lên, đầu óc trống rỗng không biết phải phản ứng thế nào, nhưng sâu thẳm trong lồng ngực lại trào dâng một cảm xúc kỳ lạ, khó tả.

Đoạn Tinh Dực... tên này rốt cuộc trong đầu hắn đang suy nghĩ gì vậy chứ ?

—— Chớp lấy thời cơ vàng rồi cầu hôn luôn, đồ chó điên này đúng là tên cáo già mà !

—— Vợ yêu ngốc nghếch đáng yêu quá đi, haha, bị Đoạn chó điên dắt mũi cho lú luôn rồi.

—— Vớ vẩn! Chọc cục cưng giận rồi thì phải ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó nâng niu đôi mắt cá chân xinh xắn đặt lên đầu gối, hôn nhẹ lên đôi giày da bé xíu đáng yêu của vợ iu, vẫy đuôi xin tha thứ rối rít vào!

—— Xin phép chắp tay xá 3 lần. Ê ông lầu trên đừng chạy, @Đoạn Tinh Dực, tên khốn nhà ngươi mau mau học hỏi sư phụ đi kìa !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me