[ ĐM - Vô Hạn Lưu] Khi Túi Khóc Nhỏ Bị Kéo Vào LiveStream Tử Thần
Chương 29: Gọi một tiếng anh trai nữa đi.
Đoạn Tinh Dực giãn mày.Thiếu niên trước mặt quả thật không hề kén ăn, cứ đút gì là cậu ăn nấy.Lượng ăn của cậu còn nhiều hơn cả những gì hắn hình dung."Ăn uống nhiều thế này, sao em vẫn như khúc củi vậy ?"Thiển Linh khẽ "a" một tiếng, há miệng đớp lấy miếng thức ăn trên đầu đũa, "nhoàm nhoàm", hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cậu chẳng thèm để tâm đến câu hỏi của Đoạn Tinh Dực.Hừ đồ nhóc con vô tâm.Đoạn Tinh Dực cố tình giơ cao chiếc đũa.Thấy miếng vịt sắp rơi, Thiển Linh lập tức há miệng đuổi theo chiếc đũa.Đoạn Tinh Dực nhanh tay đổi đũa, gắp miếng thịt đưa vào miệng mình."Ơ?"Thiển Linh ngơ ngác chớp mắt, không hiểu chuyện gì.Ủa, không phải là đang đút cho mình ăn sao ?Đoạn Tinh Dực nhìn vẻ mặt ỉu xìu của cậu, cái tính xấu thích trêu người từ sâu trong lòng hắn lại rục rịch nổi lên, không kìm được muốn chọc ghẹo nhóc con trước mắt."Tiếc không cho anh ăn hả?"Thiển Linh lắc đầu nguầy nguậy, "Không tiếc mà."Đoạn Tinh Dực nhướng mày, rồi gắp lấy thức ăn, đặc biệt là món sườn chua ngọt mà Thiển Linh mê tít, không chút nương tay bỏ hết vào miệng, vừa nhai vừa ra vẻ thích thú."Món này ngon thật đấy, em thấy có đúng không ?"Thiển Linh nuốt ực một tiếng, đầu gật gù liên tục như gà mổ thóc."Nhưng mà vừa nãy anh ăn nhanh quá chưa cảm nhận được vị nó ra sao hết.""Ăn thêm một miếng nữa để cảm nhận lại xem."Đoạn Tinh Dực lại gắp thêm một miếng thức ăn, chậm rãi đưa vào miệng.Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười tinh nghịch, vờ như không để ý đến Thiển Linh đang ngồi ngay bên cạnh, nhưng đôi mắt đen láy lại ánh lên vẻ thèm thuồng không hề che giấu.Một tiếng "ực" nhỏ vang lên.Thiển Linh lại nuốt nước miếng.Một miếng, rồi hai miếng, rồi ba miếng... Khóe mắt cậu cụp xuống, đôi mắt ướt át như cún con không rời Đoạn Tinh Dực, trong lòng lặng lẽ đếm từng nhịp nhai của hắn.Đoạn Tinh Dực vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, nhưng dưới ánh mắt chăm chú lạ thường của Thiển Linh, những món ăn bình thường này dường như trở nên ngon miệng hơn hẳn mọi ngày.— Cái tên họ Đoạn chết tiệt kia đúng là đáng bị trời đánh! Ăn vụng thì nhà ngươi ăn một mình đi,vậy mà mặt dày đến nỗi ăn trước mặt vợ iu của ông để em nó nuốt nước miếng ừng ực như con nít thèm kẹo thế kia! Ra đường coi chừng ông đây.!!!!— Đoạn Tinh Dực, làm người không khó đâu anh, đừng có cố biến thành... thần đằng nữa mà, xin anh đó !!!— Theo tui thấy thì tên Đoạn chó điên này rõ ràng cố tình còn gì nữa! Thử nghĩ mà xem, ôm vợ mềm nhũn như bánh bao mới hấp, thơm ngào ngạt như sữa buổi sớm, lại bị vợ nhìn bằng ánh mắt đó... tôi mà là tên họ Đoạn kia thì cũng rùng mình, nổi cả gai ốc, chứ ai đời chịu cho nổi!Đói bụng quá đi mất.Thiển Linh ngơ ngác nhìn một lúc, cuối cùng không thể nhịn được nữa, khẽ kéo nhẹ vạt áo Đoạn Tinh Dực."Muốn ăn hả bé cưng ?"Thiển Linh ngoan ngoãn gật đầu."Vậy thì thế này nhé."Đoạn Tinh Dực giấu nụ cười tinh quái trong đáy mắt, gắp miếng thịt đưa qua đưa lại ngay trước mặt Thiển Linh, mùi thơm nức mũi thật sự cám dỗ, "Em gọi anh một tiếng anh trai, anh sẽ đút cho em ăn.""..."Ngón tay Thiển Linh bất giác siết chặt lại.Đây... đây là cái yêu cầu quái quỷ gì vậy trời ....Nhận thấy vẻ do dự và bối rối của cậu, đáy mắt Đoạn Tinh Dực lóe lên ý cười trêu chọc,"Vậy thì anh đành phải ăn hết đống thịt sườn này một mình thôi.""Anh... trai"Đoạn Tinh Dực sững người.Âm cuối mềm mại của thiếu niên khẽ run lên, như thể xấu hổ, lọt vào tai hắn vừa mềm mại vừa ngứa ngáy, khiến tim hắn như có sợi tơ khẽ lay động.Nhân lúc Đoạn Tinh Dực còn đang ngẩn ngơ.Thiển Linh nhanh chóng nghiêng người tới, há miệng đớp lấy miếng thịt trên đũa, trông cậu chẳng khác nào một chú mèo con ranh mãnh vừa trộm được miếng mồi ngon, không khỏi nheo mắt đầy thỏa mãn.Hết sẩy con bà bảy ~Đoạn Tinh Dực chỉ cảm thấy tiếng "anh trai" vừa rồi của Thiển Linh vẫn còn vương vấn bên tai, mềm mại đến mức khiến cổ họng hắn khô khốc lạ thường.Hắn siết chặt vòng tay đang ôm eo Thiển Linh, giọng khàn khàn mang theo chút dỗ dành:"Ngoan nào, gọi anh một tiếng nữa đi bé cưng."Thiển Linh nhíu mày."Đoạn Tinh Dực, anh đừng có được voi mà đòi nguyên cái sở thú nghe chưa."Lúc này người cảm thấy bứt rứt khó chịu lại là Đoạn Tinh Dực.Vốn định trêu nhóc con một chút thôi, vậy mà giờ phút này Đoạn Tinh Dực lại bị cái giọng mềm mại kia làm cho lòng ngứa ngáy khó tả, nhưng bất đắc dĩ không thể ép buộc Thiển Linh gọi thêm, hắn chỉ đành ngoan ngoãn dỗ dành đút cho cậu ăn no nê.Thiển Linh xoa xoa cái bụng căng tròn, nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi người Đoạn Tinh Dực, chỉnh tề lại vạt áo."Cảm ơn anh vì bữa tối ạ !""..."Đoạn Tinh Dực bỗng thấy hụt hẫng, như thể mình vừa bị lợi dụng xong rồi bỏ rơi vậy.Sau bữa tối, Đoạn Tinh Dực đưa cậu đến tận cửa phòng bệnh.Hắn thẫn thờ nhét tay vào túi quần.Gương mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo thoáng hiện vẻ nặng nề, nghĩ đến việc sắp phải chia xa, hắn có chút không vui, "Anh đã bảo em chuyển hẳn sang đây ở cùng anh rồi mà, anh sẽ chăm sóc cho em."Cậu ngu chứ đâu có bị khờ đâu.Thiển Linh khẽ nhón chân, lặng lẽ ghé sát vào tai Đoạn Tinh Dực, giọng nói ngọt ngào như rót mật: "Anh giúp em nhiều lắm rồi, anh trai à."Nói xong, Thiển Linh nhanh nhẹn xoay người, bước vội vào phòng bệnh.Phù phù.Thiển Linh khép cửa lại, rồi tựa lưng vào cánh cửa gỗ.Cậu đưa tay lên nắm lấy vành tai, lòng bàn tay cảm nhận rõ ràng hơi nóng đang lan tỏa.Gọi "anh trai"... sao mà lạ lẫm đến thế.Ngoài hành lang, Đoạn Tinh Dực vẫn đứng im như tượng đá, giữ nguyên tư thế ban đầu.Một lúc lâu sau.Hắn khẽ bật cười, mím nhẹ môi, ý cười vẫn rạng rỡ, không thể che giấu, vẻ lạnh lùng sắc bén trên gương mặt đã hoàn toàn tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng khó tả.Hắn khẽ chạm tay lên vành tai, nơi vẫn còn vương chút hơi thở ấm áp.Đáng lẽ không nên để ẻm vào phòng nhanh như vậy."Vết thương trên miệng em... làm sao vậy ?"Thiển Linh ngước mắt nhìn.Bạch Cảnh đã đứng ngay trước mặt cậu, khẽ cúi người, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trước trán, ánh mắt cẩn thận xem xét vết thương ở sau gáy của cậu.Thiển Linh chợt để ý đến những vết thương trên mặt hắn.Rõ ràng hốc mắt và khóe miệng của anh ta cũng có những vết bầm tím, vậy mà Bạch Cảnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ một mực quan tâm đến vết thương trên miệng cậu."Bị một bệnh nhân không muốn ra viện dùng bút đâm, còn anh thì sao ?""Bị ngã thôi.""???""Hệ thống à."Bộ tớ là một đứa ngốc dễ bị lừa gạt lắm sao ?Hệ thống 663: 【...】Hóa ra, đôi khi chỉ cần động não một chút là con người ta cũng nhận ra bản thân không hề ngốc nghếch như họ tưởng."...Bạch Cảnh, anh lừa tôi."Bạch Cảnh chịu thua dưới ánh mắt dò xét của Thiển Linh."Sau khi em vào phòng buổi sáng, tôi và Đoạn Tinh Dực đã đánh nhau một trận. Đánh được nửa chừng thì hắn bỏ đi, để đám đàn em của hắn trông chừng tôi."Vậy nên, vết thương trên cánh tay mà Đoạn Tinh Dực khoe với cậu lúc nãy, hoàn toàn không phải là do trèo ban công cứu cậu mà ra.Đúng là đồ lừa đảo mà !"Lần sau nếu hắn còn dám ăn hiếp em, cứ nói với tôi."Bạch Cảnh khẽ bật cười một tiếng."Nói với anh thì được lợi ích gì ? Anh định giúp tôi đục phù mỏ anh ta à ?"Cái này thì..."Cũng đúng có lẽ tôi không phải là đối thủ của tên đó."Bạch Cảnh còn chẳng địch nổi, Đoạn Tinh Dực chắc một tay cũng đủ nhấc bổng cả người cậu lên mất."Thôi được rồi dừng cuộc nói chuyện tại đi. Em mau đi tắm cho thoải mái đi .""Dạ được."Thiển Linh nhanh nhẹn tắm rửa xong, trên đầu còn quấn chiếc khăn lông dày cộm, cậu ngồi xuống mép giường mình, vừa lau những giọt nước còn vương trên tóc.Bạch Cảnh khép cuốn sách đang đọc, khẽ vẫy tay gọi cậu.Thiển Linh với mái tóc còn ướt nhẹp liền ngồi xích lại gần.Trên người cậu phảng phất hương sữa tắm ngọt ngào nồng nàn, ngửi thôi cũng đã thấy xao xuyến."Vết thương trên miệng em còn đau không?"Ánh mắt Bạch Cảnh khẽ tối lại, tay cầm khăn lông nhẹ nhàng xoa tóc cho Thiển Linh, động tác có chút không tập trung."Dạ hết đau rồi.""Ừ. Vậy tôi nói với em về đường trốn thoát nhé. Lối ra từ khu nhà cũ có khả năng thành công cao nhất, chỗ đó vắng vẻ lại gần sau núi, không có bảo vệ hay tuần tra gì cả."Khu nhà cũ..."Tôi từng đến đó một lần rồi, nhưng cửa chính bị khóa mất tiêu, chìa khóa lại ở trong tay bác sĩ Lục."Có lẽ vì biết khu nhà cũ từng xảy ra những chuyện chẳng lành, bệnh nhân chết ở đó không ít, nên nơi đó để lại trong lòng Thiển Linh một ấn tượng chẳng mấy tốt đẹp gì.Không khí thì cũ kỹ, bầu không khí lại âm u lạnh lẽo đến rợn người."Không còn con đường nào khác sao anh?""Lúc chúng ta đi vào đây, đã phải qua tận bốn cánh cửa sắt rồi."Vậy nên, khả năng trốn thoát bằng con đường khác gần như là con số không."Dạ vậy thôi."Thiển Linh đành chấp nhận.Chỉ cần có thể thành công thoát ra khỏi cái nơi quái quỷ này, cho dù không biết rõ những bí mật ẩn giấu của bệnh viện tâm thần này là gì, cậu cũng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."Nhưng hiện tại có một vấn đề khá nghiêm trọng."Bạch Cảnh nói: "Chúng ta cần một bản sơ đồ quy hoạch khu nhà cũ, và chìa khóa."Chìa khóa, ở chỗ Lục Tễ.【Lời tác giả】Lục Tễ: Online chờ "khách hàng" đến thăm, sẵn tiện "mượn" luôn chùm chìa khóa. (cười khẩy).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me