Bụng To Nhưng Tình Yêu Còn To Hơn
Baek Kanghyuk – giáo sư biên kịch đại học quốc gia, người từng khiến bao thế hệ sinh viên ngã quỵ vì ánh mắt khó chịu và mớ deadline sát đuýt – đang đứng giữa siêu thị, tay cầm một củ cải, lòng tự hỏi mình đã làm gì sai trong đời. Bởi vì hiện tại… có hai người đang lẽo đẽo theo sau anh. Một cô gái xinh như hotgirl TikTok, và một cậu trai trẻ đẹp như idol vừa bước ra từ teaser phim 19+. "Chú ơi, hôm nay chú nấu món gì vậy?" – cô gái hỏi, giọng mềm như bún bò thiếu sate. "Em có thể xách túi giúp chú." – cậu trai chen vào, nụ cười tỏa nắng, cơ bắp tỏa nhiệt. Baek Kanghyuk chỉnh kính, nhìn cả hai, rồi nói thẳng như mọi khi:
“Các cô cậu đang theo đuổi tôi đấy à?” Cả hai đồng thanh:
“Dạ khôngggg!!!”
(Sự thật là: CÓ.) . Một tháng trước. Cheon Jang Mi – sinh viên lớp Kịch bản điện ảnh, 25 tuổi, sở hữu nhan sắc thiên thần và đầu óc của một đạo diễn phản diện, quay sang nói nhỏ với anh họ:“Anh, em thấy anh hình như để ý giáo sư Baek.”“Ủa? Sao em biết?.” – Yang Jaewon cười toe.“Anh nghĩ em là ai mà không biết, với lại mặt anh viết hết lên rồi kìa. Mà anh muốn cưa đổ giáo sư không? Em có cách này hay lắm”“Cách gì?”“Em thả thính kiểu ngây thơ, anh tấn công kiểu áp đảo. Đảm bảo đổ.” Thế là kế hoạch “Lưới Tình Giăng Lối” ra đời. Mục tiêu: Biến ông chú ế vợ thành chú dâu. . Hiện tại. Kanghyuk đứng trong căn hộ nhỏ của mình, tay run run bóc gói mì, lòng không yên.Gần một tháng nay, từ chỗ là một giáo sư già lạnh lùng, anh thành... nạn nhân của tình yêu cường độ cao. Jang Mi thì mỗi ngày gửi tặng cà phê, kèm thư tay “Chú là ánh sáng trên trần nhà, chiếu vào đời em.” Jaewon thì dắt chó đi ngang nhà anh mỗi sáng, không quên khoe múi và hỏi:
“Chú tập gym không? Em thấy chú có cơ lưng đẹp phết.” Kanghyuk từng có người yêu, nhưng chưa bao giờ gặp thế trận ba chiều thế này. Anh lên mạng tra Google: “Khi hai người trẻ đẹp theo đuổi bạn cùng lúc, có phải là trò đùa của vũ trụ?” Kết quả: “Không. Đó là trap.” . Tại văn phòng Khoa Biên kịch. Kanghyuk đang uống trà thì Jaewon xuất hiện, mang theo hộp bento siêu đẹp. “Em làm trưa cho chú đó. Cá hồi, trứng cuộn, salad. Em nghe nói chú hay ăn mì gói.” “Tôi không thích ăn đồ người khác làm.” “Không sao. Em cũng không thích ai ăn đồ em làm ngoài chú.” Cùng lúc đó, Jang Mi đẩy cửa vào:
“Chú ơi! Em mới in kịch bản phim ngắn em viết, có thể chú xem giúp em không? Em lấy cảm hứng từ đời chú đó~” “Tôi chưa chết mà cô lấy cảm hứng đời tôi?” – Kanghyuk thở dài. Jang Mi chỉ cười.
Jaewon nhướng mày. Không khí bắt đầu có mùi... thịt nướng trước bão tố. . Một tuần sau – Buổi tiệc trao giải Biên kịch Xuất sắc. Không ai nghĩ Kanghyuk – người luôn mặc sơ mi trắng như áo tang và uống trà như thầy bói – lại sẽ nhận giải. Nhưng đời mà, luôn có cú twist bất ngờ. Anh thắng. Và thế là Jaewon – mặc vest đen lịch lãm, nụ cười chết người – rót rượu cho anh. Jang Mi – váy đỏ khoét lưng, ánh mắt mơ mộng – chạm ly. “Chú uống một ly đi~” “Chúc mừng, giáo sư.” Một ly. Hai ly. Ba ly. Sau ly thứ tư, Kanghyuk chỉ nhớ Jaewon ghé tai anh, nói nhỏ:
“Nếu hôm nay là một tập phim, em muốn kết nó bằng cảnh chú nằm trên giường em.” Và sau đó... tối đen như mực. , Sáng hôm sau. Baek Kanghyuk mở mắt. Mắt mũi mờ mịt. Rèm cửa trắng bay bay. Gối mềm. Chăn thơm. Và... Anh ngơ ngác vl ra. Kanghyuk ngồi bật dậy. Mông đau. Gáy đau. Tim đau. Trên bàn, có một tờ giấy: “Chú à, tối qua rất tuyệt vời. Nhưng nếu chú không muốn chịu trách nhiệm... thì em sẽ.” Ký tên: “Yêu chú – Jaewon.” Kanghyuk hét không ra tiếng. Mắt trợn trắng. Tim rơi từ tầng 5 xuống hầm gửi xe. Câu hỏi đầu tiên trong đầu anh là: “Tại sao cái mông tôi đau?” Câu thứ hai là: “Tại sao mình lại thấy... không tệ?” Và câu thứ ba... “Mình có nên bỏ trốn không?” . Baek Kanghyuk, 42 tuổi, một giáo sư đáng kính với bộ dạng rất bảnh bao, chưa bao giờ nghĩ sẽ rơi vào một bi kịch đời người đến thế. Anh mang thai. Một người đàn ông. Không dị nhân. Không fanfiction Marvel. Chỉ đơn giản là: có bầu như một bà cô ba mươi tám. . Tại phòng khám. Bác sĩ Gyeong Won – một người trầm mặc với gương mặt như bị mất tiền mỗi lần mở miệng – đặt que thử thai lên bàn và nói gọn: “Dương tính. Thai 6 tuần.” Kanghyuk bám chặt mép bàn, gằn từng chữ: “Tôi là Đ.À.N Ô.N.G.” “Vậy là đàn ông đầu tiên có bầu.” – Gyeong Won đáp, mặt không cảm xúc như tượng nhà mồ. “Tôi... không nhớ gì. Ngoài một ly rượu. Một cái giường khách sạn. Và... cơ bắp.” – Kanghyuk thì thào. Gyeong Won không hỏi thêm. Anh đưa tấm siêu âm cho Kanghyuk, quay mặt đi để che nụ cười nhếch môi. Báo cáo cho Jaewon: thành công. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vai bác sĩ câm lặng. “Giờ anh tính sao? Giữ hay không?” Kanghyuk nhìn cái chấm nhỏ trên màn hình. Một sinh linh bé tí. Một mớ trách nhiệm đè lên cột sống vốn đã đau nhức vì ngồi dạy học. Anh thở dài: “Tôi phải... đi. Trốn. Giữ bí mật này cho tôi.” “Tôi là bác sĩ. Bí mật bệnh nhân. Không nói ai.” – Gyeong Won cam kết, tay bấm điện thoại gửi nhanh định vị cho người nhận tên "🐶 Jaewon 🐾". . Vài ngày sau – Kanghyuk chính thức “biến mất”. Cái biến mất này không hề nghệ thuật như phim trinh thám. Nó giống như một ông chú vội vã đóng cửa, hủy thẻ tín dụng, mua vé tàu đi Jeju, thuê nhà cấp 4 giá rẻ, rồi đặt tên giả là “Bae Kyungsoo” để khám thai ở phòng khám tư. . Tại Jeju – Một chiều mưa. Kanghyuk ngồi trong căn nhà trọ đơn sơ, bụng lộ ra chút chút dưới áo ngủ bông hình mèo. Mỗi lần thai đạp là mỗi lần anh nhảy dựng như bị điện giật. Có tiếng gõ cửa. Một chàng trai tóc vàng, kính tròn, mặt baby xuất hiện – giới thiệu mình là Seo Dong Ju, sinh viên thực tập ngành dưỡng sinh – thuê phòng trọ sát vách. “Cháu mới chuyển đến, nếu chú cần gì cứ gọi.” Kanghyuk nhìn cậu thanh niên mặt non choẹt, gật đầu cho có. Anh không hề biết: tối hôm đó, Dong Ju đã gửi 12 ảnh zoom cận thai bụng Kanghyuk cho Jaewon, kèm dòng caption: “Bụng to nhanh. Có thể sinh sớm.” . Trong khi đó, tại Seoul. Yang Jaewon – 27 tuổi, giám đốc công ty gia đình, đai đen Taekwondo, cử nhân kinh tế nhưng trái tim thuộc về môn... tình yêu học – đang phát điên. “Anh ấy mất tích. Chặn số. Không trả lời mail. Chặn luôn cả Kakao. Anh ấy thật sự dám bỏ anh???” Jang Mi, em họ kiêm đồng phạm câu giai, nhai snack chậm rãi: “Chú ấy ngại đó. Nhìn là biết chú kiểu người ngủ với ai xong là thấy nhục thân.” “Anh có nên đến đài truyền hình xin phát chương trình tìm người không?” “Hay hơn, em gợi ý: dùng Park Gyeong Won và Seo Dong Ju. Đừng để chú biết.” Jaewon sáng mắt. Kế hoạch "tung hai tay trong như không hề quen biết" chính thức bắt đầu. . Jeju – 2 tuần sau. Mỗi sáng, Kanghyuk được Dong Ju gợi ý ăn cháo gà hầm hạt sen, uống vitamin đúng giờ, tập thể dục nhẹ nhàng. “Tốt cho người già”, cậu ta nói vậy. Kanghyuk nghi ngờ. “Cậu... sao biết nhiều về chăm sóc quá vậy?” Dong Ju cười toe: “Mẹ cháu là điều dưỡng. Cháu học lỏm từ nhỏ.” Kanghyuk ngập ngừng. Nhưng rồi gật đầu. Anh không biết: câu trả lời do Jaewon soạn sẵn, gửi qua chat nhóm tên mã là “Mật vụ bảo bọc Baek Kanghuyk.” Trong bóng tối, Jaewon chuẩn bị cho cuộc tái xuất. “Chờ đi. Em sẽ đến... đưa anh về, với danh phận đàng hoàng và... đơn xin nhận con.”.Bến xe buýt du lịch – Đảo Jeju. Baek Kanghyuk bây giờ mang một cái tên mới: Bae Kyungsoo, nghề mới: hướng dẫn viên du lịch bán thời gian, mục tiêu: giấu nhẹm cái thai 4 tháng dưới áo khoác rộng thùng thình. Anh đang gào tên các cụ bà tham gia tour: “Bà Kim! Không được bỏ đoàn đi ăn hải sản riêng! Bà Na! Đừng rủ tài xế uống soju nữa!” Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao ráo, đeo kính râm, đội nón vành rộng như idol né paparazzi, bước xuống xe buýt. “Xin lỗi, cho hỏi... đây có phải tour ‘Khám phá Jeju cùng hướng dẫn viên già có tâm’ không ạ?” Kanghyuk quay lại... và gần chết tại chỗ. Yang. Jae. Won. “...” “Ơ, chú Kyungsoo phải không? Trời ơi trùng hợp ghê á. Chú... vẫn khỏe?” – Jaewon cười vô tội. Kanghyuk cố giữ bình tĩnh như đang thi đại học: “Tôi... khỏe. Cậu... đi tour này?” “Vâng. Em thấy quảng cáo tour có ảnh chú ngồi bưng canh rong biển nên đăng ký liền.” (Cái ảnh ấy là do Dong Ju lén chụp rồi up lên Facebook fanpage. Lượt share cao kỷ lục, vì caption ghi: “Chú hướng dẫn có vibe chồng hờ.”) Trên xe tour. Jaewon ngồi sát Kanghyuk như keo con voi. Anh tựa đầu lên ghế, nghiêng nghiêng hỏi nhỏ: “Chú... ăn sáng chưa? Thai nhi cần đủ dưỡng chất đó.” Kanghyuk giật mình như bị đạp: “Cái gì?!” “Ý em nói... người có tuổi thì cần ăn đủ dưỡng chất ấy mà~” – Jaewon sửa nhanh. Kanghyuk nghiến răng. Đứa này chắc chắn biết gì đó. Nhưng bằng chứng đâu? . Nông trại quýt. Mọi người tản đi hái quýt. Kanghyuk đang đứng cạo đất khỏi giày thì Jaewon tiến đến: “Chú... nhìn bụng hơi lồi rồi nha.” “Tôi... ăn no.” “Ồ, cái no này chắc phải là một quả bóng rổ rồi đó.” Kanghyuk quay phắt lại, gằn giọng: “Cậu đến đây làm gì?” “Đi du lịch.” “Không phải vì tôi chứ?” “Khôngggggg~ Ai lại vì chú mà theo đến tận Jeju, giả làm du khách, trà trộn vào tour, gửi đơn xin nghỉ phép hai tuần, dắt theo team quay phim làm màu để có lý do bám đoàn đâu~” – Jaewon vừa nói vừa rút máy ảnh to tổ bố từ balô. Kanghyuk chết lặng. Anh quay bước định đi, thì Jaewon bỗng nắm tay lại – tay kia vô tình đỡ lấy bụng anh. Một khoảnh khắc. Hai ánh mắt. Một cái thai. Một Jaewon đỏ mặt. Một Kanghyuk cũng đỏ mặt... nhưng đỏ vì tức. “Cậu BIẾT.” “Em biết từ lúc chú lén lút đi khám sản lần đầu.” – Jaewon nhỏ nhẹ. “Cậu gài người theo dõi tôi?” “Không. Em bảo vệ chú. Gọi là ‘bảo hộ tiền sản kiểu yêu đương’.” . Tối hôm đó, tại nhà trọ. Kanghyuk cằn nhằn: “Tôi không cần ai chăm sóc. Tôi sống ổn. Tôi sẽ nuôi đứa nhỏ một mình.” “Chú không muốn con có ba?” “Tôi không muốn nó có một đứa ba mặt dày như cậu.” Jaewon cúi đầu... rồi bật dậy, ôm ngang người Kanghyuk lên như phim Hàn. “Thì để em làm mẹ!” “Đ.M BỎ TÔI XUỐNG!!!” “KHÔNG!” Cảnh tượng giằng co chỉ dừng lại khi Dong Ju chạy qua hốt hoảng: “Hai người ơi nhẹ nhẹ... cái nền sàn yếu, đừng làm sập!” Kanghyuk trợn mắt: “Cậu ở đây làm gì?” Dong Ju lập tức cúi đầu lễ phép: “Dạ, trọ kế bên.” Ngụy trang đạt 100 điểm. . Kết thúc ngày. Kanghyuk nhìn Jaewon nằm ngủ chỏng chơ bên ghế xếp, lòng rối như mớ tóc rối trong cống. Cậu nhóc ấy... biết anh có bầu. Biết từ đầu. Vậy mà đến tận đây, làm trò hề, chăm sóc từng chút một. Không trách móc, không ép buộc. Chỉ là muốn ở gần. Anh siết tấm chăn mỏng quanh người. Thai đạp nhẹ. Lòng mềm đi một chút. Chỉ một chút. . Jeju – ngày thứ 4 của chuyến tour "hành xác hướng dẫn viên" Kanghyuk phát hiện ra một điều: Jeju không đủ lớn để trốn Jaewon. Cũng không đủ lớn để trốn luôn… Cheon Jang Mi. Sáng sớm tại nông trại cà rốt hữu cơ. Khi Kanghyuk đang hì hục giúp các cụ đào cà rốt để tránh phải nói chuyện với Jaewon, một giọng nói rộn ràng vang lên như nhạc hiệu chương trình thiếu nhi: “ÔI CHÚ BAEEEEEEKKKKKK~!!!” Anh quay lại. Một cô gái tóc cam rực, mang kính râm to tổ bố, xách máy quay GoPro, khoác balô Doraemon size XXL, đang lao tới như xe buýt mất thắng. “Jang Mi?!” – Kanghyuk lắp bắp, lùi lại 3 bước. “Sao cô ở đây?” “Em là travel blogger mà! Em đang làm vlog trải nghiệm ‘Mang guốc cao gót đi trồng cà rốt’! Mà... chú đừng giả bộ không quen em nữa nhaaaa~” Jaewon xuất hiện sau lưng cô, bình thản như đã tính trước: “Em họ em đó. Bất ngờ chưa?” Kanghyuk nhìn cả hai. Một người từng theo đuổi mình, người kia từng đè mình lên giường rồi làm ra cái thai. Cả hai giờ đứng cạnh nhau, tươi rói như đi đám cưới. “Hai người… thông đồng?” Jang Mi phá lên cười như bị tickle: “Chú nghĩ em theo đuổi chú thật à? Trời ơi~ đó là KẾ HOẠCH! Kế hoạch thả thính hộ của anh Jaewon đó! Em làm mồi, còn ảnh là lưới!” Jaewon chỉnh lại kính: “Em đâu thể thả thính chú trực tiếp được. Chú phòng thủ còn hơn pháo đài.” Kanghyuk há miệng. Một con ruồi có thể bay vô luôn. “Cậu gài tôi bao nhiêu lần… là có tính toán?!” “Tính hết.” – Jaewon trả lời không chút ngượng. . Trưa hôm đó – homestay tại làng dân chài. Park Gyeong Won lặng lẽ ngồi gọt táo trong bếp. Là y tá tuyến sau bí mật của Jaewon, hắn biết nhiệm vụ mình là bảo vệ bà bầu khỏi mọi nguy cơ — kể cả nguy cơ bị chọc tức đến tăng huyết áp. Thế nhưng khi Jang Mi bắt đầu phát livestream “24h sống chung với idol”, chiếu thẳng mặt Kanghyuk lúc anh đang ngủ dậy, đầu bù tóc rối và mặt sưng như bánh bao, Gyeong Won không chịu nổi nữa. “TẮT. ĐI.” Jang Mi giật mình: “Ủa, anh là ai? Staff tổ máy quay hả?” “Tôi là… người phụ trách… bếp.” – Gyeong Won đáp cụt lủn. Không thể để ai biết mình là người được Jaewon cài cắm để… nấu cháo cá chép bổ huyết. . Tối hôm đó – bên bờ biển. Jaewon dắt Kanghyuk ra bãi cát, dưới ánh trăng. “Anh biết không… hồi đó em thích anh là vì chú lúc nào cũng yên tĩnh, nghiêm túc, mà lại nấu ăn ngon.” “Tôi cũng nghĩ cậu là đứa trẻ con, không biết nghiêm túc là gì.” “Thì em nghiêm túc đấy. Từ lúc anh bỏ đi, em đã bỏ luôn công ty, mở văn phòng riêng, làm freelance, gom tiền... mua cả cái homestay này.” “Cái gì?” – Kanghyuk giật nảy. “Cái homestay tôi đang ở là của cậu á?!” “Vâng. Từ đầu đến giờ, mọi phòng trọ anh thuê, mọi nơi em đi… em đều sắp xếp.” Kanghyuk sốc toàn tập. “Thế… cái hôm tôi tưởng tình cờ gặp cậu ở phòng khám sản là…” “Đúng rồi. Em chờ ở đó suốt từ sáng tới chiều. Uống 3 ly latte .” Kanghyuk run rẩy. Không phải vì xúc động. Mà vì quá điên. “Cậu rảnh vậy luôn á?” “Chứ sao giờ. Em yêu mà.” Jaewon nói xong liền rút ra một cái nhẫn… làm từ vỏ ốc biển. “Anh cưới em nha?” Kanghyuk bật cười – vừa bất lực, vừa muốn đấm người. “Đưa đây coi.” Jaewon hí hửng đeo vào tay anh. Nhưng vừa xong thì Kanghyuk... ném luôn nhẫn xuống biển. “Rớt tay đó, lỏng lẻo quá.” Jaewon không giận. Cậu vẫy tay gọi Jang Mi từ xa: “Nhẫn 2 đâu?!” Jang Mi giơ cao một cái hộp, bên trong lấp lánh ánh đèn led như hộp đựng Pokemon shiny. . Cuối đêm – sân sau homestay. Gió biển lùa qua mái hiên, mang theo mùi muối mằn mặn và tiếng sóng vỗ nhẹ. Kanghyuk ngồi một mình bên chiếc ghế gỗ, tay cầm ly nước chanh mát lạnh, đầu hơi nghiêng như đang lắng nghe tiếng sóng thì thầm. Bỗng một bóng người lặng lẽ đặt xuống bên cạnh anh một chiếc khăn choàng mỏng, rồi đưa thêm một ly khác. “Nước chanh ấm. Có chút mật ong, không bỏ đá. Không caffeine.” – Giọng Park Gyeong Won khẽ vang. Kanghyuk nhìn ly nước rồi nhìn anh, ánh mắt thoáng nghi ngờ: “Cậu biết tôi không uống được caffeine?” Gyeong Won im lặng. “Biết tôi ghét đá viên hình vuông?” Vẫn im lặng. “Biết tôi sợ mùi bạc hà vì từng bị ám ảnh kem đánh răng hồi nhỏ?” Gyeong Won khựng lại. Rồi gật đầu một cái. Chậm rãi. Kanghyuk cười nhẹ, quay đi nhìn biển, giọng như gió lướt trên mặt sóng: “Từ đầu tôi đã biết cậu là người của Jaewon rồi.” Gyeong Won nhíu mày, không hiểu. Kanghyuk nhấp một ngụm nước, ánh mắt mơ màng: “Chỉ là… cậu quan tâm tôi chân thành, không ép tôi làm gì, không theo dõi tôi quá sát. Thế là tôi cứ để yên.” Một thoáng im lặng. Gyeong Won chợt nói, giọng thấp như lời hứa: “Tôi chưa bao giờ phản bội anh, kể cả khi là người của cậu ấy.” Kanghyuk gật đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm: “Tôi biết. Nhìn cách cậu đưa tôi đúng loại vitamin vào đúng giờ mỗi ngày là biết.” Gyeong Won cười, hiếm hoi và hơi xấu hổ. Anh đặt tay lên tay vịn ghế, rồi đứng dậy: “Jaewon... thật lòng với anh. Có lẽ… vụng về quá, nên toàn nhờ tụi tôi cứu vớt.” “Tôi biết cậu ấy thật lòng.” – Kanghyuk đáp. “Nhưng đôi khi… người thật lòng nhất lại là người khiến mình tổn thương nhiều nhất.” Một làn gió mạnh thổi qua. Gyeong Won đứng yên hồi lâu, rồi rời đi, không nói gì thêm. Kanghyuk vẫn ngồi đó, tay vuốt nhẹ bụng mình – giờ đã hơi nhô ra – và thở dài, không biết là vì Jaewon, vì đứa bé… hay vì chính mình. . Sau đêm rảnh rỗi ở homestay, Park Gyeong Won đã nhắn một tin vỏn vẹn:
"Hết nhiệm vụ, tôi về đục tượng." Yang Jaewon thì không rảnh đục tượng. Cậu đang phát điên. Từ lúc biết Kanghyuk bỏ đi, mang theo cái bụng bầu và nửa cái vali quần đùi hoạt hình, Jaewon đã bùng nổ như nồi áp suất. Cậu điên cuồng tìm tung tích, truy cập mọi camera, nhờ tất cả đường dây trong thế giới ngầm từ Seoul đến Busan. Nhưng không một ai tìm ra dấu vết. Không check-in, không thanh toán thẻ, không call grab.
Kanghyuk hoàn toàn biến mất. Jaewon vật vờ như hồn ma vong phu. Mỗi đêm đều ôm cái áo sơ mi cũ của Kanghyuk – loại cổ tàu cổ lỗ sĩ, giặt mười lần vẫn còn mùi nước xả vải hoa oải hương. Cậu ôm nó như ôm lại cuộc đời đã mất. Seo Dong Ju ngồi một bên, gặm snack như xem kịch Hàn: “Anh có muốn hack dữ liệu bệnh viện sản khoa toàn quốc không? Em quen một hacker chuyên nứt tường lửa tìm mẹ bầu bỏ trốn.” Jaewon quay đầu như tia chớp: “Làm đi.” “Thế lương tháng này…” “Tăng gấp ba. Tìm được anh ấy, em muốn gì cũng được.” Seo Dong Ju bật dậy, gào vào điện thoại:
“Alo? Gọi Pháp Sư Công Nghệ. Kích hoạt plan Tìm Kiếm Vợ Bầu !” . Ba tuần sau. Jaewon nhận một tọa độ GPS kỳ lạ: vùng núi Gangwon, sát biên giới, nơi có đúng một hộ dân sinh sống và tín hiệu điện thoại chỉ bắt được khi gác lên nóc tủ lạnh. Không nói một lời, cậu lái xe xuyên đêm, phóng vào rừng như bắn đạn pháo. Và ở đó… Giữa một căn nhà nhỏ bằng gỗ thông, bao quanh là rừng hoa cải vàng rực, Jaewon nhìn thấy anh – Baek Kanghyuk. Đang đứng giữa sân, đội nón tai bèo màu hồng phấn, tay bưng thau quần áo, bụng bầu nhô ra rõ rệt. Miệng còn đang ngậm một que kem chuối. Jaewon cứng họng. Kanghyuk cũng sững người. Que kem rớt xuống đất. Chim trong rừng im tiếng. Gió cũng nín thở. .Một giây sau… “Đồ khốn!” – Kanghyuk gào lên, ném thau quần áo vô mặt Jaewon. “Ai cho cậu tìm tới đây hả?!” “Em… em… nhớ anh!” – Jaewon giang tay, dính nguyên cái áo lót bầu vào mặt. “Mỗi ngày không thấy anh, em như thằng điên!” “Cậu VỐN là thằng điên!” – Kanghyuk quát, vừa đỏ mặt vừa che bụng. Jaewon vùng dậy khỏi núi quần áo, quỳ sụp xuống sân đất: “Em sai rồi. Em là tên vô học, không biết giữ lời, để anh bỏ đi giữa lúc bầu bí. Em đáng bị trói treo lên cây mà đập bằng dép tổ ong!” Kanghyuk cứng họng. Một nửa vì tức, một nửa vì… thấy tội. “Cậu… thật sự không ghét đứa nhỏ?” Jaewon ngước lên, mắt long lanh như chó con gặp chủ: “Em yêu đứa nhỏ. Yêu đến mức đã đặt tên nó rồi.” “Tên gì?” “Yang Đừng Bỏ Ba.” Kanghyuk nghẹn họng. “…Tôi sẽ cân nhắc.” . Sau cuộc hội ngộ đầy nước mắt (và áo lót), Kanghyuk đồng ý cho Jaewon ở lại một đêm. Chỉ một đêm. Không ôm, không nắm tay, không gọi "vợ ơi", không cài nhạc ru con từ Spotify của Jaewon. Jaewon ngồi như tượng bên hiên nhà, mắt tròn xoe nhìn Kanghyuk tỉa rau, vo gạo, nấu cháo cá hồi. “Anh… sống tốt thật.” – Cậu nuốt nước miếng. “Nhờ có hai người bạn cũ giúp đỡ.” “Ai?” Đúng lúc đó, cạch – cánh cửa sau mở ra. Park Gyeong Won và Seo Dong Ju, hai kẻ đội nón rơm, mặc đồ nông dân, bước ra sân, tay ôm một rổ trứng gà. Jaewon há hốc miệng. Kanghyuk nhún vai:
“Họ là người tôi gặp tình cờ khi bỏ đi. Nói là 'muốn sống sạch', rồi cắm trại luôn với tôi ở đây.” Dong Ju nhìn Jaewon, nháy mắt một cái. Gyeong Won thì im lặng như thường lệ, nhưng nhẹ nhàng đặt thêm ghế cho Jaewon ngồi ăn cùng. Jaewon biết. Họ đang tha thứ. Và Kanghyuk... cũng đã bớt giận. . Ba tháng sau. Bụng Kanghyuk đã to rõ ràng, bước đi phải chống lưng. Jaewon thì thành một ông chồng bỉm sữa chính hiệu: cài app theo dõi thai máy, học yoga bầu, mỗi ngày đọc thơ tình và… ca rap dỗ con ngủ. Lễ cưới diễn ra ở bãi biển Busan – nơi họ từng… giành nhau theo đuổi em gái nhà người ta. Cheon Jang Mi mặc váy phù dâu, đứng giữa sân khấu, nâng ly: “Xin lỗi anh, em cố tình tạo ‘bẫy tình’. Nhưng cuối cùng rơi vào chính cái bẫy đó… là anh Jaewon.” Kanghyuk cười ngượng. Jaewon cười hạnh phúc. Khách mời thì xôn xao, nhất là khi chứng kiến "cô dâu" mang bụng bầu 6 tháng vẫn lết ra múa bài Havana trong tiếng vỗ tay náo loạn. . Tám tháng sau – Phòng sinh Tiếng la hét vang trời. “BAEK KANGHYUK!! ĐỪNG CẮN TÔI!!” “Tôi sinh con, tôi muốn cắn ai thì cắn!!” “ANH GIẬT RÂU BÁC SĨ RỒI!!” “RA NGOÀI HẾT ĐI, CHỈ CẦN BỐ NÓ THÔI!!” Gyeong Won và Dong Ju bị đuổi ra khỏi phòng sinh trong tư thế đang… khóc. . Hai giờ sau. Tiếng khóc trẻ con vang lên. Jaewon nắm chặt tay Kanghyuk, hôn lên trán anh – người đang thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn nở nụ cười đẹp nhất thế gian. “Là một bé trai.” Kanghyuk lẩm bẩm: “Tên là gì?” Jaewon mỉm cười: “Yang Hyunwoo. Vì tình yêu của anh... đã khiến trái tim em sáng bừng như ánh sáng đầu tiên mỗi sáng mai.” Kanghyuk bặm môi:
“Ừm… đặt tên được đấy.”_End_
Mn ơi giờ tui mới chính thức buồn vì tình nè, người đó là tui crush, kiểu tui là 1 ng khá thẳng tính á sau 1 thời gian kh thích tui thù cứ nói chứ vờn nhau hoài tui kh thích á. Hôm nay ngồi nghĩ lại tui thấy tự nhiệt tình, chủ động với người ta quá. Anh 2 tui nói là keme thằng đó đi, còn chị 3 thì nói 1 là kệ, 2 là tạm thời 1 thời gian ngừng nhắn với quan tâm. Tui mông lung quá mn ai hiểu rõ tình trường thì cho tui xin ý kiến nha. Thanks mn
“Các cô cậu đang theo đuổi tôi đấy à?” Cả hai đồng thanh:
“Dạ khôngggg!!!”
(Sự thật là: CÓ.) . Một tháng trước. Cheon Jang Mi – sinh viên lớp Kịch bản điện ảnh, 25 tuổi, sở hữu nhan sắc thiên thần và đầu óc của một đạo diễn phản diện, quay sang nói nhỏ với anh họ:“Anh, em thấy anh hình như để ý giáo sư Baek.”“Ủa? Sao em biết?.” – Yang Jaewon cười toe.“Anh nghĩ em là ai mà không biết, với lại mặt anh viết hết lên rồi kìa. Mà anh muốn cưa đổ giáo sư không? Em có cách này hay lắm”“Cách gì?”“Em thả thính kiểu ngây thơ, anh tấn công kiểu áp đảo. Đảm bảo đổ.” Thế là kế hoạch “Lưới Tình Giăng Lối” ra đời. Mục tiêu: Biến ông chú ế vợ thành chú dâu. . Hiện tại. Kanghyuk đứng trong căn hộ nhỏ của mình, tay run run bóc gói mì, lòng không yên.Gần một tháng nay, từ chỗ là một giáo sư già lạnh lùng, anh thành... nạn nhân của tình yêu cường độ cao. Jang Mi thì mỗi ngày gửi tặng cà phê, kèm thư tay “Chú là ánh sáng trên trần nhà, chiếu vào đời em.” Jaewon thì dắt chó đi ngang nhà anh mỗi sáng, không quên khoe múi và hỏi:
“Chú tập gym không? Em thấy chú có cơ lưng đẹp phết.” Kanghyuk từng có người yêu, nhưng chưa bao giờ gặp thế trận ba chiều thế này. Anh lên mạng tra Google: “Khi hai người trẻ đẹp theo đuổi bạn cùng lúc, có phải là trò đùa của vũ trụ?” Kết quả: “Không. Đó là trap.” . Tại văn phòng Khoa Biên kịch. Kanghyuk đang uống trà thì Jaewon xuất hiện, mang theo hộp bento siêu đẹp. “Em làm trưa cho chú đó. Cá hồi, trứng cuộn, salad. Em nghe nói chú hay ăn mì gói.” “Tôi không thích ăn đồ người khác làm.” “Không sao. Em cũng không thích ai ăn đồ em làm ngoài chú.” Cùng lúc đó, Jang Mi đẩy cửa vào:
“Chú ơi! Em mới in kịch bản phim ngắn em viết, có thể chú xem giúp em không? Em lấy cảm hứng từ đời chú đó~” “Tôi chưa chết mà cô lấy cảm hứng đời tôi?” – Kanghyuk thở dài. Jang Mi chỉ cười.
Jaewon nhướng mày. Không khí bắt đầu có mùi... thịt nướng trước bão tố. . Một tuần sau – Buổi tiệc trao giải Biên kịch Xuất sắc. Không ai nghĩ Kanghyuk – người luôn mặc sơ mi trắng như áo tang và uống trà như thầy bói – lại sẽ nhận giải. Nhưng đời mà, luôn có cú twist bất ngờ. Anh thắng. Và thế là Jaewon – mặc vest đen lịch lãm, nụ cười chết người – rót rượu cho anh. Jang Mi – váy đỏ khoét lưng, ánh mắt mơ mộng – chạm ly. “Chú uống một ly đi~” “Chúc mừng, giáo sư.” Một ly. Hai ly. Ba ly. Sau ly thứ tư, Kanghyuk chỉ nhớ Jaewon ghé tai anh, nói nhỏ:
“Nếu hôm nay là một tập phim, em muốn kết nó bằng cảnh chú nằm trên giường em.” Và sau đó... tối đen như mực. , Sáng hôm sau. Baek Kanghyuk mở mắt. Mắt mũi mờ mịt. Rèm cửa trắng bay bay. Gối mềm. Chăn thơm. Và... Anh ngơ ngác vl ra. Kanghyuk ngồi bật dậy. Mông đau. Gáy đau. Tim đau. Trên bàn, có một tờ giấy: “Chú à, tối qua rất tuyệt vời. Nhưng nếu chú không muốn chịu trách nhiệm... thì em sẽ.” Ký tên: “Yêu chú – Jaewon.” Kanghyuk hét không ra tiếng. Mắt trợn trắng. Tim rơi từ tầng 5 xuống hầm gửi xe. Câu hỏi đầu tiên trong đầu anh là: “Tại sao cái mông tôi đau?” Câu thứ hai là: “Tại sao mình lại thấy... không tệ?” Và câu thứ ba... “Mình có nên bỏ trốn không?” . Baek Kanghyuk, 42 tuổi, một giáo sư đáng kính với bộ dạng rất bảnh bao, chưa bao giờ nghĩ sẽ rơi vào một bi kịch đời người đến thế. Anh mang thai. Một người đàn ông. Không dị nhân. Không fanfiction Marvel. Chỉ đơn giản là: có bầu như một bà cô ba mươi tám. . Tại phòng khám. Bác sĩ Gyeong Won – một người trầm mặc với gương mặt như bị mất tiền mỗi lần mở miệng – đặt que thử thai lên bàn và nói gọn: “Dương tính. Thai 6 tuần.” Kanghyuk bám chặt mép bàn, gằn từng chữ: “Tôi là Đ.À.N Ô.N.G.” “Vậy là đàn ông đầu tiên có bầu.” – Gyeong Won đáp, mặt không cảm xúc như tượng nhà mồ. “Tôi... không nhớ gì. Ngoài một ly rượu. Một cái giường khách sạn. Và... cơ bắp.” – Kanghyuk thì thào. Gyeong Won không hỏi thêm. Anh đưa tấm siêu âm cho Kanghyuk, quay mặt đi để che nụ cười nhếch môi. Báo cáo cho Jaewon: thành công. Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vai bác sĩ câm lặng. “Giờ anh tính sao? Giữ hay không?” Kanghyuk nhìn cái chấm nhỏ trên màn hình. Một sinh linh bé tí. Một mớ trách nhiệm đè lên cột sống vốn đã đau nhức vì ngồi dạy học. Anh thở dài: “Tôi phải... đi. Trốn. Giữ bí mật này cho tôi.” “Tôi là bác sĩ. Bí mật bệnh nhân. Không nói ai.” – Gyeong Won cam kết, tay bấm điện thoại gửi nhanh định vị cho người nhận tên "🐶 Jaewon 🐾". . Vài ngày sau – Kanghyuk chính thức “biến mất”. Cái biến mất này không hề nghệ thuật như phim trinh thám. Nó giống như một ông chú vội vã đóng cửa, hủy thẻ tín dụng, mua vé tàu đi Jeju, thuê nhà cấp 4 giá rẻ, rồi đặt tên giả là “Bae Kyungsoo” để khám thai ở phòng khám tư. . Tại Jeju – Một chiều mưa. Kanghyuk ngồi trong căn nhà trọ đơn sơ, bụng lộ ra chút chút dưới áo ngủ bông hình mèo. Mỗi lần thai đạp là mỗi lần anh nhảy dựng như bị điện giật. Có tiếng gõ cửa. Một chàng trai tóc vàng, kính tròn, mặt baby xuất hiện – giới thiệu mình là Seo Dong Ju, sinh viên thực tập ngành dưỡng sinh – thuê phòng trọ sát vách. “Cháu mới chuyển đến, nếu chú cần gì cứ gọi.” Kanghyuk nhìn cậu thanh niên mặt non choẹt, gật đầu cho có. Anh không hề biết: tối hôm đó, Dong Ju đã gửi 12 ảnh zoom cận thai bụng Kanghyuk cho Jaewon, kèm dòng caption: “Bụng to nhanh. Có thể sinh sớm.” . Trong khi đó, tại Seoul. Yang Jaewon – 27 tuổi, giám đốc công ty gia đình, đai đen Taekwondo, cử nhân kinh tế nhưng trái tim thuộc về môn... tình yêu học – đang phát điên. “Anh ấy mất tích. Chặn số. Không trả lời mail. Chặn luôn cả Kakao. Anh ấy thật sự dám bỏ anh???” Jang Mi, em họ kiêm đồng phạm câu giai, nhai snack chậm rãi: “Chú ấy ngại đó. Nhìn là biết chú kiểu người ngủ với ai xong là thấy nhục thân.” “Anh có nên đến đài truyền hình xin phát chương trình tìm người không?” “Hay hơn, em gợi ý: dùng Park Gyeong Won và Seo Dong Ju. Đừng để chú biết.” Jaewon sáng mắt. Kế hoạch "tung hai tay trong như không hề quen biết" chính thức bắt đầu. . Jeju – 2 tuần sau. Mỗi sáng, Kanghyuk được Dong Ju gợi ý ăn cháo gà hầm hạt sen, uống vitamin đúng giờ, tập thể dục nhẹ nhàng. “Tốt cho người già”, cậu ta nói vậy. Kanghyuk nghi ngờ. “Cậu... sao biết nhiều về chăm sóc quá vậy?” Dong Ju cười toe: “Mẹ cháu là điều dưỡng. Cháu học lỏm từ nhỏ.” Kanghyuk ngập ngừng. Nhưng rồi gật đầu. Anh không biết: câu trả lời do Jaewon soạn sẵn, gửi qua chat nhóm tên mã là “Mật vụ bảo bọc Baek Kanghuyk.” Trong bóng tối, Jaewon chuẩn bị cho cuộc tái xuất. “Chờ đi. Em sẽ đến... đưa anh về, với danh phận đàng hoàng và... đơn xin nhận con.”.Bến xe buýt du lịch – Đảo Jeju. Baek Kanghyuk bây giờ mang một cái tên mới: Bae Kyungsoo, nghề mới: hướng dẫn viên du lịch bán thời gian, mục tiêu: giấu nhẹm cái thai 4 tháng dưới áo khoác rộng thùng thình. Anh đang gào tên các cụ bà tham gia tour: “Bà Kim! Không được bỏ đoàn đi ăn hải sản riêng! Bà Na! Đừng rủ tài xế uống soju nữa!” Đúng lúc ấy, một người đàn ông cao ráo, đeo kính râm, đội nón vành rộng như idol né paparazzi, bước xuống xe buýt. “Xin lỗi, cho hỏi... đây có phải tour ‘Khám phá Jeju cùng hướng dẫn viên già có tâm’ không ạ?” Kanghyuk quay lại... và gần chết tại chỗ. Yang. Jae. Won. “...” “Ơ, chú Kyungsoo phải không? Trời ơi trùng hợp ghê á. Chú... vẫn khỏe?” – Jaewon cười vô tội. Kanghyuk cố giữ bình tĩnh như đang thi đại học: “Tôi... khỏe. Cậu... đi tour này?” “Vâng. Em thấy quảng cáo tour có ảnh chú ngồi bưng canh rong biển nên đăng ký liền.” (Cái ảnh ấy là do Dong Ju lén chụp rồi up lên Facebook fanpage. Lượt share cao kỷ lục, vì caption ghi: “Chú hướng dẫn có vibe chồng hờ.”) Trên xe tour. Jaewon ngồi sát Kanghyuk như keo con voi. Anh tựa đầu lên ghế, nghiêng nghiêng hỏi nhỏ: “Chú... ăn sáng chưa? Thai nhi cần đủ dưỡng chất đó.” Kanghyuk giật mình như bị đạp: “Cái gì?!” “Ý em nói... người có tuổi thì cần ăn đủ dưỡng chất ấy mà~” – Jaewon sửa nhanh. Kanghyuk nghiến răng. Đứa này chắc chắn biết gì đó. Nhưng bằng chứng đâu? . Nông trại quýt. Mọi người tản đi hái quýt. Kanghyuk đang đứng cạo đất khỏi giày thì Jaewon tiến đến: “Chú... nhìn bụng hơi lồi rồi nha.” “Tôi... ăn no.” “Ồ, cái no này chắc phải là một quả bóng rổ rồi đó.” Kanghyuk quay phắt lại, gằn giọng: “Cậu đến đây làm gì?” “Đi du lịch.” “Không phải vì tôi chứ?” “Khôngggggg~ Ai lại vì chú mà theo đến tận Jeju, giả làm du khách, trà trộn vào tour, gửi đơn xin nghỉ phép hai tuần, dắt theo team quay phim làm màu để có lý do bám đoàn đâu~” – Jaewon vừa nói vừa rút máy ảnh to tổ bố từ balô. Kanghyuk chết lặng. Anh quay bước định đi, thì Jaewon bỗng nắm tay lại – tay kia vô tình đỡ lấy bụng anh. Một khoảnh khắc. Hai ánh mắt. Một cái thai. Một Jaewon đỏ mặt. Một Kanghyuk cũng đỏ mặt... nhưng đỏ vì tức. “Cậu BIẾT.” “Em biết từ lúc chú lén lút đi khám sản lần đầu.” – Jaewon nhỏ nhẹ. “Cậu gài người theo dõi tôi?” “Không. Em bảo vệ chú. Gọi là ‘bảo hộ tiền sản kiểu yêu đương’.” . Tối hôm đó, tại nhà trọ. Kanghyuk cằn nhằn: “Tôi không cần ai chăm sóc. Tôi sống ổn. Tôi sẽ nuôi đứa nhỏ một mình.” “Chú không muốn con có ba?” “Tôi không muốn nó có một đứa ba mặt dày như cậu.” Jaewon cúi đầu... rồi bật dậy, ôm ngang người Kanghyuk lên như phim Hàn. “Thì để em làm mẹ!” “Đ.M BỎ TÔI XUỐNG!!!” “KHÔNG!” Cảnh tượng giằng co chỉ dừng lại khi Dong Ju chạy qua hốt hoảng: “Hai người ơi nhẹ nhẹ... cái nền sàn yếu, đừng làm sập!” Kanghyuk trợn mắt: “Cậu ở đây làm gì?” Dong Ju lập tức cúi đầu lễ phép: “Dạ, trọ kế bên.” Ngụy trang đạt 100 điểm. . Kết thúc ngày. Kanghyuk nhìn Jaewon nằm ngủ chỏng chơ bên ghế xếp, lòng rối như mớ tóc rối trong cống. Cậu nhóc ấy... biết anh có bầu. Biết từ đầu. Vậy mà đến tận đây, làm trò hề, chăm sóc từng chút một. Không trách móc, không ép buộc. Chỉ là muốn ở gần. Anh siết tấm chăn mỏng quanh người. Thai đạp nhẹ. Lòng mềm đi một chút. Chỉ một chút. . Jeju – ngày thứ 4 của chuyến tour "hành xác hướng dẫn viên" Kanghyuk phát hiện ra một điều: Jeju không đủ lớn để trốn Jaewon. Cũng không đủ lớn để trốn luôn… Cheon Jang Mi. Sáng sớm tại nông trại cà rốt hữu cơ. Khi Kanghyuk đang hì hục giúp các cụ đào cà rốt để tránh phải nói chuyện với Jaewon, một giọng nói rộn ràng vang lên như nhạc hiệu chương trình thiếu nhi: “ÔI CHÚ BAEEEEEEKKKKKK~!!!” Anh quay lại. Một cô gái tóc cam rực, mang kính râm to tổ bố, xách máy quay GoPro, khoác balô Doraemon size XXL, đang lao tới như xe buýt mất thắng. “Jang Mi?!” – Kanghyuk lắp bắp, lùi lại 3 bước. “Sao cô ở đây?” “Em là travel blogger mà! Em đang làm vlog trải nghiệm ‘Mang guốc cao gót đi trồng cà rốt’! Mà... chú đừng giả bộ không quen em nữa nhaaaa~” Jaewon xuất hiện sau lưng cô, bình thản như đã tính trước: “Em họ em đó. Bất ngờ chưa?” Kanghyuk nhìn cả hai. Một người từng theo đuổi mình, người kia từng đè mình lên giường rồi làm ra cái thai. Cả hai giờ đứng cạnh nhau, tươi rói như đi đám cưới. “Hai người… thông đồng?” Jang Mi phá lên cười như bị tickle: “Chú nghĩ em theo đuổi chú thật à? Trời ơi~ đó là KẾ HOẠCH! Kế hoạch thả thính hộ của anh Jaewon đó! Em làm mồi, còn ảnh là lưới!” Jaewon chỉnh lại kính: “Em đâu thể thả thính chú trực tiếp được. Chú phòng thủ còn hơn pháo đài.” Kanghyuk há miệng. Một con ruồi có thể bay vô luôn. “Cậu gài tôi bao nhiêu lần… là có tính toán?!” “Tính hết.” – Jaewon trả lời không chút ngượng. . Trưa hôm đó – homestay tại làng dân chài. Park Gyeong Won lặng lẽ ngồi gọt táo trong bếp. Là y tá tuyến sau bí mật của Jaewon, hắn biết nhiệm vụ mình là bảo vệ bà bầu khỏi mọi nguy cơ — kể cả nguy cơ bị chọc tức đến tăng huyết áp. Thế nhưng khi Jang Mi bắt đầu phát livestream “24h sống chung với idol”, chiếu thẳng mặt Kanghyuk lúc anh đang ngủ dậy, đầu bù tóc rối và mặt sưng như bánh bao, Gyeong Won không chịu nổi nữa. “TẮT. ĐI.” Jang Mi giật mình: “Ủa, anh là ai? Staff tổ máy quay hả?” “Tôi là… người phụ trách… bếp.” – Gyeong Won đáp cụt lủn. Không thể để ai biết mình là người được Jaewon cài cắm để… nấu cháo cá chép bổ huyết. . Tối hôm đó – bên bờ biển. Jaewon dắt Kanghyuk ra bãi cát, dưới ánh trăng. “Anh biết không… hồi đó em thích anh là vì chú lúc nào cũng yên tĩnh, nghiêm túc, mà lại nấu ăn ngon.” “Tôi cũng nghĩ cậu là đứa trẻ con, không biết nghiêm túc là gì.” “Thì em nghiêm túc đấy. Từ lúc anh bỏ đi, em đã bỏ luôn công ty, mở văn phòng riêng, làm freelance, gom tiền... mua cả cái homestay này.” “Cái gì?” – Kanghyuk giật nảy. “Cái homestay tôi đang ở là của cậu á?!” “Vâng. Từ đầu đến giờ, mọi phòng trọ anh thuê, mọi nơi em đi… em đều sắp xếp.” Kanghyuk sốc toàn tập. “Thế… cái hôm tôi tưởng tình cờ gặp cậu ở phòng khám sản là…” “Đúng rồi. Em chờ ở đó suốt từ sáng tới chiều. Uống 3 ly latte .” Kanghyuk run rẩy. Không phải vì xúc động. Mà vì quá điên. “Cậu rảnh vậy luôn á?” “Chứ sao giờ. Em yêu mà.” Jaewon nói xong liền rút ra một cái nhẫn… làm từ vỏ ốc biển. “Anh cưới em nha?” Kanghyuk bật cười – vừa bất lực, vừa muốn đấm người. “Đưa đây coi.” Jaewon hí hửng đeo vào tay anh. Nhưng vừa xong thì Kanghyuk... ném luôn nhẫn xuống biển. “Rớt tay đó, lỏng lẻo quá.” Jaewon không giận. Cậu vẫy tay gọi Jang Mi từ xa: “Nhẫn 2 đâu?!” Jang Mi giơ cao một cái hộp, bên trong lấp lánh ánh đèn led như hộp đựng Pokemon shiny. . Cuối đêm – sân sau homestay. Gió biển lùa qua mái hiên, mang theo mùi muối mằn mặn và tiếng sóng vỗ nhẹ. Kanghyuk ngồi một mình bên chiếc ghế gỗ, tay cầm ly nước chanh mát lạnh, đầu hơi nghiêng như đang lắng nghe tiếng sóng thì thầm. Bỗng một bóng người lặng lẽ đặt xuống bên cạnh anh một chiếc khăn choàng mỏng, rồi đưa thêm một ly khác. “Nước chanh ấm. Có chút mật ong, không bỏ đá. Không caffeine.” – Giọng Park Gyeong Won khẽ vang. Kanghyuk nhìn ly nước rồi nhìn anh, ánh mắt thoáng nghi ngờ: “Cậu biết tôi không uống được caffeine?” Gyeong Won im lặng. “Biết tôi ghét đá viên hình vuông?” Vẫn im lặng. “Biết tôi sợ mùi bạc hà vì từng bị ám ảnh kem đánh răng hồi nhỏ?” Gyeong Won khựng lại. Rồi gật đầu một cái. Chậm rãi. Kanghyuk cười nhẹ, quay đi nhìn biển, giọng như gió lướt trên mặt sóng: “Từ đầu tôi đã biết cậu là người của Jaewon rồi.” Gyeong Won nhíu mày, không hiểu. Kanghyuk nhấp một ngụm nước, ánh mắt mơ màng: “Chỉ là… cậu quan tâm tôi chân thành, không ép tôi làm gì, không theo dõi tôi quá sát. Thế là tôi cứ để yên.” Một thoáng im lặng. Gyeong Won chợt nói, giọng thấp như lời hứa: “Tôi chưa bao giờ phản bội anh, kể cả khi là người của cậu ấy.” Kanghyuk gật đầu, mắt vẫn nhìn xa xăm: “Tôi biết. Nhìn cách cậu đưa tôi đúng loại vitamin vào đúng giờ mỗi ngày là biết.” Gyeong Won cười, hiếm hoi và hơi xấu hổ. Anh đặt tay lên tay vịn ghế, rồi đứng dậy: “Jaewon... thật lòng với anh. Có lẽ… vụng về quá, nên toàn nhờ tụi tôi cứu vớt.” “Tôi biết cậu ấy thật lòng.” – Kanghyuk đáp. “Nhưng đôi khi… người thật lòng nhất lại là người khiến mình tổn thương nhiều nhất.” Một làn gió mạnh thổi qua. Gyeong Won đứng yên hồi lâu, rồi rời đi, không nói gì thêm. Kanghyuk vẫn ngồi đó, tay vuốt nhẹ bụng mình – giờ đã hơi nhô ra – và thở dài, không biết là vì Jaewon, vì đứa bé… hay vì chính mình. . Sau đêm rảnh rỗi ở homestay, Park Gyeong Won đã nhắn một tin vỏn vẹn:
"Hết nhiệm vụ, tôi về đục tượng." Yang Jaewon thì không rảnh đục tượng. Cậu đang phát điên. Từ lúc biết Kanghyuk bỏ đi, mang theo cái bụng bầu và nửa cái vali quần đùi hoạt hình, Jaewon đã bùng nổ như nồi áp suất. Cậu điên cuồng tìm tung tích, truy cập mọi camera, nhờ tất cả đường dây trong thế giới ngầm từ Seoul đến Busan. Nhưng không một ai tìm ra dấu vết. Không check-in, không thanh toán thẻ, không call grab.
Kanghyuk hoàn toàn biến mất. Jaewon vật vờ như hồn ma vong phu. Mỗi đêm đều ôm cái áo sơ mi cũ của Kanghyuk – loại cổ tàu cổ lỗ sĩ, giặt mười lần vẫn còn mùi nước xả vải hoa oải hương. Cậu ôm nó như ôm lại cuộc đời đã mất. Seo Dong Ju ngồi một bên, gặm snack như xem kịch Hàn: “Anh có muốn hack dữ liệu bệnh viện sản khoa toàn quốc không? Em quen một hacker chuyên nứt tường lửa tìm mẹ bầu bỏ trốn.” Jaewon quay đầu như tia chớp: “Làm đi.” “Thế lương tháng này…” “Tăng gấp ba. Tìm được anh ấy, em muốn gì cũng được.” Seo Dong Ju bật dậy, gào vào điện thoại:
“Alo? Gọi Pháp Sư Công Nghệ. Kích hoạt plan Tìm Kiếm Vợ Bầu !” . Ba tuần sau. Jaewon nhận một tọa độ GPS kỳ lạ: vùng núi Gangwon, sát biên giới, nơi có đúng một hộ dân sinh sống và tín hiệu điện thoại chỉ bắt được khi gác lên nóc tủ lạnh. Không nói một lời, cậu lái xe xuyên đêm, phóng vào rừng như bắn đạn pháo. Và ở đó… Giữa một căn nhà nhỏ bằng gỗ thông, bao quanh là rừng hoa cải vàng rực, Jaewon nhìn thấy anh – Baek Kanghyuk. Đang đứng giữa sân, đội nón tai bèo màu hồng phấn, tay bưng thau quần áo, bụng bầu nhô ra rõ rệt. Miệng còn đang ngậm một que kem chuối. Jaewon cứng họng. Kanghyuk cũng sững người. Que kem rớt xuống đất. Chim trong rừng im tiếng. Gió cũng nín thở. .Một giây sau… “Đồ khốn!” – Kanghyuk gào lên, ném thau quần áo vô mặt Jaewon. “Ai cho cậu tìm tới đây hả?!” “Em… em… nhớ anh!” – Jaewon giang tay, dính nguyên cái áo lót bầu vào mặt. “Mỗi ngày không thấy anh, em như thằng điên!” “Cậu VỐN là thằng điên!” – Kanghyuk quát, vừa đỏ mặt vừa che bụng. Jaewon vùng dậy khỏi núi quần áo, quỳ sụp xuống sân đất: “Em sai rồi. Em là tên vô học, không biết giữ lời, để anh bỏ đi giữa lúc bầu bí. Em đáng bị trói treo lên cây mà đập bằng dép tổ ong!” Kanghyuk cứng họng. Một nửa vì tức, một nửa vì… thấy tội. “Cậu… thật sự không ghét đứa nhỏ?” Jaewon ngước lên, mắt long lanh như chó con gặp chủ: “Em yêu đứa nhỏ. Yêu đến mức đã đặt tên nó rồi.” “Tên gì?” “Yang Đừng Bỏ Ba.” Kanghyuk nghẹn họng. “…Tôi sẽ cân nhắc.” . Sau cuộc hội ngộ đầy nước mắt (và áo lót), Kanghyuk đồng ý cho Jaewon ở lại một đêm. Chỉ một đêm. Không ôm, không nắm tay, không gọi "vợ ơi", không cài nhạc ru con từ Spotify của Jaewon. Jaewon ngồi như tượng bên hiên nhà, mắt tròn xoe nhìn Kanghyuk tỉa rau, vo gạo, nấu cháo cá hồi. “Anh… sống tốt thật.” – Cậu nuốt nước miếng. “Nhờ có hai người bạn cũ giúp đỡ.” “Ai?” Đúng lúc đó, cạch – cánh cửa sau mở ra. Park Gyeong Won và Seo Dong Ju, hai kẻ đội nón rơm, mặc đồ nông dân, bước ra sân, tay ôm một rổ trứng gà. Jaewon há hốc miệng. Kanghyuk nhún vai:
“Họ là người tôi gặp tình cờ khi bỏ đi. Nói là 'muốn sống sạch', rồi cắm trại luôn với tôi ở đây.” Dong Ju nhìn Jaewon, nháy mắt một cái. Gyeong Won thì im lặng như thường lệ, nhưng nhẹ nhàng đặt thêm ghế cho Jaewon ngồi ăn cùng. Jaewon biết. Họ đang tha thứ. Và Kanghyuk... cũng đã bớt giận. . Ba tháng sau. Bụng Kanghyuk đã to rõ ràng, bước đi phải chống lưng. Jaewon thì thành một ông chồng bỉm sữa chính hiệu: cài app theo dõi thai máy, học yoga bầu, mỗi ngày đọc thơ tình và… ca rap dỗ con ngủ. Lễ cưới diễn ra ở bãi biển Busan – nơi họ từng… giành nhau theo đuổi em gái nhà người ta. Cheon Jang Mi mặc váy phù dâu, đứng giữa sân khấu, nâng ly: “Xin lỗi anh, em cố tình tạo ‘bẫy tình’. Nhưng cuối cùng rơi vào chính cái bẫy đó… là anh Jaewon.” Kanghyuk cười ngượng. Jaewon cười hạnh phúc. Khách mời thì xôn xao, nhất là khi chứng kiến "cô dâu" mang bụng bầu 6 tháng vẫn lết ra múa bài Havana trong tiếng vỗ tay náo loạn. . Tám tháng sau – Phòng sinh Tiếng la hét vang trời. “BAEK KANGHYUK!! ĐỪNG CẮN TÔI!!” “Tôi sinh con, tôi muốn cắn ai thì cắn!!” “ANH GIẬT RÂU BÁC SĨ RỒI!!” “RA NGOÀI HẾT ĐI, CHỈ CẦN BỐ NÓ THÔI!!” Gyeong Won và Dong Ju bị đuổi ra khỏi phòng sinh trong tư thế đang… khóc. . Hai giờ sau. Tiếng khóc trẻ con vang lên. Jaewon nắm chặt tay Kanghyuk, hôn lên trán anh – người đang thở phì phò, mồ hôi ướt đẫm, nhưng vẫn nở nụ cười đẹp nhất thế gian. “Là một bé trai.” Kanghyuk lẩm bẩm: “Tên là gì?” Jaewon mỉm cười: “Yang Hyunwoo. Vì tình yêu của anh... đã khiến trái tim em sáng bừng như ánh sáng đầu tiên mỗi sáng mai.” Kanghyuk bặm môi:
“Ừm… đặt tên được đấy.”_End_
Mn ơi giờ tui mới chính thức buồn vì tình nè, người đó là tui crush, kiểu tui là 1 ng khá thẳng tính á sau 1 thời gian kh thích tui thù cứ nói chứ vờn nhau hoài tui kh thích á. Hôm nay ngồi nghĩ lại tui thấy tự nhiệt tình, chủ động với người ta quá. Anh 2 tui nói là keme thằng đó đi, còn chị 3 thì nói 1 là kệ, 2 là tạm thời 1 thời gian ngừng nhắn với quan tâm. Tui mông lung quá mn ai hiểu rõ tình trường thì cho tui xin ý kiến nha. Thanks mn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me