TruyenFull.Me

[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm

98. Hạnh Phúc Bình Thường

Hibernapbby

Thẩm Nam Sơ không ngờ anh lại nhạy cảm đến vậy, rõ ràng cô còn chưa phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Vừa định lắc đầu phủ nhận, thì bàn tay của Lục Thời Nghiên đã vươn tới.

Bàn tay ấm áp của người đàn ông ôm lấy mặt cô, ngón trỏ dịu dàng vuốt ve gò má đẫm nước mắt, từng chút một lau nước mắt trên mặt giúp cô.

"Đừng khóc."

Giọng người đàn ông hơi khàn, như đang đè nén cảm xúc nào đó, yết hầu lên xuống một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Họ nói anh vẫn có xác suất phục hồi thị lực, cũng không nhất định... Cả đời cứ như vậy, cho nên, đừng khóc, được không?"

Nếu anh không nói lời này, Thẩm Nam Sơ còn chưa chắc đã đau lòng như vậy.

Rõ ràng người bị thương là anh, người bị ép rơi vào bóng tối là anh, không ngờ cuối cùng vẫn là anh chủ động an ủi người khác.

Nước mắt không ngừng lăn xuống, cô cắn môi, vẫn không nhịn được nghẹn ngào trong cổ họng.

Nước mắt lăn xuống làm ướt toàn bộ bàn tay anh, Thẩm Nam Sơ khóc không kìm nén được, cuối cùng không nhịn được nghiêng đầu qua.

Lục Thời Nghiên sửng sốt một giây, lập tức giang hai cánh tay ôm chặt lấy cô.

Mặt anh áp vào cô, cũng không quan tâm có bị nước mắt của cô làm ướt hay không, gò má dán vào gò má cô không ngừng cọ cọ, bàn tay anh run rẩy không ngừng, liên tục dỗ dành cô đừng khóc.

Nhưng anh càng như vậy, Thẩm Nam Sơ lại càng không kiềm chế được bản thân: "Xin lỗi, Lục Thời Nghiên... Xin lỗi..."

Những lời cô đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng nói ra.

Chưa bao giờ cô cảm thấy căm ghét bản thân mình đến thế, căm hận bản thân vì đã để thù hận che mờ lý trí, mù quáng mà kéo anh vào chuyện này.

Cô biết rất rõ, anh không hề liên quan gì đến chuyện đó, cô rõ ràng thấy anh là người tốt như vậy, thậm chí cô đã sớm đoán được, với tính cách của Diệp Đồng nếu biết chuyện giữa hai người, chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng cô vẫn mặc kệ tất cả, đẩy anh vào vực sâu.

"Không liên quan gì tới em, không cần xin lỗi anh... Đừng khóc... Được chứ..." Lục Thời Nghiên thấy dỗ cô không được, chỉ có thể nói sang chuyện khác: "Em đã ăn cơm tối chưa? Bây giờ mấy giờ rồi?"

Sau khi mất đi thị lực, điều Lục Thời Nghiên không thể thích nghi nhất chính là không xác định được thời gian.

Cả người anh giống như bị giam trong một hang động tối đen không ánh sáng, không phân biệt được ngày đêm, không nhìn thấy thời gian, không thể xác định được lúc nào nên làm gì, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào bản năng sống qua ngày, đồng hồ sinh học hoàn toàn rối loạn.

Sự hỗn loạn này mới là điều khiến anh khổ sở nhất.

Lúc này Thẩm Nam Sơ mới phản ứng lại, đã sắp mười một giờ rồi, cơm tối còn chưa ăn.

Cô lau nước mắt, ngồi dậy khỏi lòng anh, vừa định đứng dậy, bàn tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt: "Đừng đi."

Thẩm Nam Sơ không chắc có phải cô nghe nhầm hay không, lại cảm thấy trong giọng nói của anh dường như mang theo một chút sợ hãi.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông đang cúi xuống, hàng mi đen dài dưới mắt khẽ nhíu lại, sống mũi cao thẳng gần như chạm vào mặt cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô như có thể cảm nhận được hơi thở nhạt của anh trên mặt mình.

Biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng mặt Thẩm Nam Sơ vẫn nóng bừng, tim đập loạn nhịp.

"Anh đợi em một chút, em đi nấu cơm." Cô dừng lại một lúc lâu mới lên tiếng, gỡ tay anh đang ôm eo cô ra, nhanh chóng đứng dậy, không chú ý đến ánh mắt lo lắng của anh đang dõi theo.

Thẩm Nam Sơ cầm theo vài món đồ đã mua, vào bếp và nhanh chóng nấu hai tô mì. Sau khi để mì nguội một chút, cô đỡ Lục Thời Nghiên ngồi xuống bàn ăn.

"Hôm nay muộn quá, nấu tạm vậy, mai em làm đồ ăn ngon cho anh." Cô vừa dọn dẹp đồ đạc Diệp Đồng để lại trên bàn, vừa theo thói quen nói.

Lục Thời Nghiên cụp mắt xuống, đôi đũa gắp mì trong bát, như vô tình hỏi: "Trước đó... Không phải em không biết nấu cơm sao?"

Câu hỏi này khiến động tác của Thẩm Nam Sơ khựng lại, lập tức ý thức được cô lỡ lời.

Diệp Đồng không biết nấu cơm, cô suy nghĩ một chút, nhanh chóng giải thích: "Em vừa... Học được vài món từ Nam Sơ."

Người đàn ông cúi đầu đáp một tiếng, không hỏi thêm nữa, gắp một miếng mì đưa vào miệng, cẩn thận nhai, như đang thưởng thức món ngon nào đó, sau khi nuốt xuống còn tự đáy lòng khen: "Ừm, ăn rất ngon."

Lục Thời Nghiên chắc chắn là kiểu thực khách mà đầu bếp nào cũng thích, dù cơm thế nào, anh cũng cho người ta cảm giác hài lòng tuyệt đối.

Thẩm Nam Sơ mỉm cười, cũng cúi đầu ăn một miếng.

Căn phòng nhỏ bé, mùi mì lan tỏa trong không khí, quạt điện lắc lư chuyển động phía sau hai người, phát ra âm thanh vo vo đều đều.

Không hiểu sao, Thẩm Nam Sơ bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc bình dị này có một cảm giác an yên lạ thường, như trái tim trống rỗng đã lâu cuối cùng cũng tìm được nơi thuộc về.

Không còn tiếc nuối quá khứ, không còn chấp niệm thù hận, chỉ có cuộc sống giản dị cơm áo gạo tiền, cùng với một người luôn dịu dàng với mình.

"Nam Sơ..." Lục Thời Nghiên bỗng nhiên quay lại, ánh mắt vô hồn phản chiếu hình ảnh bối rối của cô.

Thẩm Nam Sơ kinh ngạc nhìn anh, không chắc vừa rồi có phải anh đang gọi tên cô hay không.

"Anh... Anh vừa nói gì?" Thật khó khăn mới thốt ra được một câu, Thẩm Nam Sơ nắm chặt đũa, căng thẳng đến mức khó thở.

Thực sự cô không muốn để Lục Thời Nghiên nhận ra, nếu nhận ra thì phải giải thích thế nào đây?

Nhận ra, nhất định phải giải thích cho anh lý do áy náy của cô, giải thích nguyên nhân cô tiếp cận anh trước đó... Mà những điều này, đều là những điều cô không muốn nhắc đến với anh.

Cô chỉ muốn chờ ba mẹ anh đến, đưa anh về thủ đô điều trị cho tốt, chăm sóc anh mấy ngày này, coi như là một chút bù đắp của cô dành cho anh.

Không biết có phải nghe ra sự căng thẳng trong giọng nói của cô hay không, lông mi người đàn ông run rẩy không thể thấy rõ, anh dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Không phải em nói em đi tìm Nam Sơ học nấu ăn sao? Cô ấy... Dạo này thế nào?"

Thì ra anh muốn hỏi điều này.

Thẩm Nam Sơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dùng lý do đã nói với anh trước đó: "Cô ấy đã nghỉ việc về quê rồi."

"Vậy à..." Lục Thời Nghiên nhìn xuống đôi đũa trong tay, giọng nói bất ngờ trầm xuống.

____________________________

40-50 🌟 1 chương nhe các tình yêu 💖

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me