TruyenFull.Me

[Edit] (DC x HSR) Cuộc sống thám tử của Aventurine

Chương 35 : Nụ hôn may mắn

Vaelrius_Noir

Nói tóm lại, dù sao một cuộc họp lộn xộn vẫn cứ thế diễn ra.

Cho đến khi kết thúc... Amuro Tooru chỉ cảm thấy trong đầu dường như có một Aventurine trú ngụ, tất cả đều là những lời ngụy biện do một mình Aventurine đưa ra.

Toàn bộ quá trình Aventurine đều cố gắng thuyết phục Amuro Tooru chấp nhận những kế hoạch "táo bạo" và "hồi hộp kích thích" của mình – trên thực tế, Aventurine cũng thực sự đã làm được điều này cho nên Amuro Tooru mới càng cảm thấy phiền phức.

"Tên điên này," Amuro Tooru không hiểu nổi tại sao Yagi Kai dám nghe theo lời Aventurine, đặc biệt là khi biết Aventurine đã thuyết phục D như thế nào. "Tôi nghĩ mình nên lập tức ngừng mọi công việc đang làm, đi chùa chiền cầu cho cậu một lá bùa bình an, bùa hộ mệnh,"

"Hoặc là đặt trước cho cậu một chiếc xe tang và một chỗ ở nghĩa trang."

Aventurine nhấp một ngụm rượu đang cầm trong tay, "Không cần phiền bạn hiền tốn kém, tôi tự hiểu rõ."

Ha hả, cậu hiểu rõ chỗ quỷ nào... Amuro Tooru cười lạnh một tiếng, "Tôi đã hạ độc vào rượu trước rồi."

"A!" Aventurine một tay ôm ngực, đau đớn nói, "Vậy thì vẫn phải làm phiền Amuro tiên sinh tốn kém một chút rồi, bạn hiền thân yêu không nhẫn tâm đến nỗi để tôi phơi thây nơi hoang dã đó chứ?"

—itf: Cái gì?! Amuro Tooru!!! Uổng công tôi tin tưởng anh như vậy! Sao anh có thể như thế?!

Lúc này Yagi Kai - người nãy giờ yên lặng như không tồn tại bỗng phát ra âm thanh chói tai đầy bùng nổ.

—itf: Dù Aventurine có xứng đáng bị ăn đòn đến mấy anh cũng không thể trực tiếp hạ độc chứ! Anh tìm một góc khuất camera mà đánh anh ta cũng được mà!!! Có thuốc giải không?! Bây giờ gọi cấp cứu còn kịp không, không đúng... Bây giờ có thể báo cảnh sát có người đầu độc không???

Aventurine:...

Amuro Tooru:...

Hai con hồ ly vàng cảm thấy hình ảnh của hai người họ trong lòng Yagi Kai hình như có chút vấn đề rồi – tôi thật sự đáng ăn đòn/hung ác đến vậy sao?

"Đừng báo cảnh sát, tôi đùa thôi." Amuro Tooru thở dài, anh có một linh cảm xấu rằng nếu tiếp tục để Yagi Kai và Aventurine ở cùng nhau thì sau khi Aventurine bán chính mình sẽ bán luôn cả Yagi Kai đi. "Được rồi, nói đến đây thôi."

Những điều cần bàn đã bàn gần hết, những đoạn thừa thãi gây vướng miệng cũng không cần tiếp tục. Bằng không Amuro Tooru thật sự lo lắng cho vấn đề tâm lý của Yagi Kai.

—itf: Đừng dùng chuyện này hù dọa tôi mà QAQ

"Tôi sai rồi," Aventurine ngoan ngoãn giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, "Bé con mau đi nghỉ đi, phía sau còn nhiều việc phải lo lắm đó."

Nói xong, Aventurine - người chẳng có gì đáng nói, cũng đứng dậy cầm điện thoại chuẩn bị chuồn.

Tiên sinh Amuro là người rất tốt, nhưng hắn vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.

"Aventurine."

Khi một trong hai con hồ ly vàng chuẩn bị thoát khỏi hiện trường thì con hồ ly vàng da đen kia vẫn lắm lời gọi đối phương lại. Aventurine quay đầu, "Còn chuyện gì sao?"

"Cậu hẳn phải biết rồi chứ," Amuro Tooru cứng đờ ngồi trên sofa. Ánh mắt màu xám tím vừa là cảnh báo, vừa là lời khuyên răn. "Tôi cũng không tin tưởng cậu,"

Amuro Tooru không thể nào tin tưởng một người "xuất hiện bất ngờ" lại cực kỳ nguy hiểm như Aventurine. Anh thậm chí còn thầm nghĩ kỹ quy trình từng bước để hợp nhất Yagi Kai sau này nhưng chưa từng có một giây nào có ý định thiết lập bất kỳ mối liên hệ chặt chẽ mới nào với Aventurine.

Khi Aventurine quyết định vứt bỏ lớp kính lọc trước mặt Amuro Tooru, tình bạn plastic của họ chỉ sẽ trở nên mong manh dễ vỡ hơn.

Nếu không, một Amuro Tooru không cảnh giác như vậy sẽ không thể sống sót trong công việc chính của mình.

Amuro Tooru nói, "Tôi chẳng qua chỉ là tin tưởng ánh mắt của Date Wataru,"

Dù có sự lừa dối trước đây... Amuro Tooru cầm ly rượu của mình, cái ly vẫn chưa chạm môi, anh làm động tác cụng ly từ xa với Aventurine đang đi đến cửa phòng riêng.

Nhưng "nhược điểm" mà Aventurine tự mình đưa vào tay Amuro Tooru để bày tỏ thiện ý đã khiến ấn tượng của Amuro Tooru về Aventurine vẫn chưa hoàn toàn tệ đến mức không cứu vãn được.

"Đừng để anh ấy hối hận vì đã cứu cậu."

Đó là cảnh tượng mà Amuro Tooru không muốn nhìn thấy nhất.

"Tôi trước đây đã muốn sửa lại," Aventurine bình thản đối diện với Amuro Tooru, "Dùng 'dân cờ bạc' thay thế 'kẻ điên' để hình dung tôi sẽ thích hợp hơn một chút. Bởi vì so với 'kẻ điên' hoa hòe lòe loẹt, anh có thể tin tưởng một chút rằng..."

"Dân cờ bạc, vĩnh viễn rõ ràng mình muốn cái gì."

Phanh một tiếng nhẹ nhàng, người rời đi thuận thế đóng cánh cửa lại.

Amuro Tooru nâng ly rượu khẽ cười một tiếng, uống cạn ly rượu trong tay, "Dân cờ bạc biết mình muốn gì sao..." Hy vọng là thế.

Nếu vụ án đó thật sự chỉ là một sự trùng hợp, thì đội trưởng Date Wataru đúng là đã cứu về một kẻ không tầm thường.

Thời gian... Lại một lần nữa trôi qua dưới tình huống Aventurine hoàn toàn không thể hiểu nổi. D, người rõ ràng đã nói sẽ liên hệ hắn trong thời gian tới, cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho hắn sau ba tháng Aventurine chờ đợi đến nhàm chán.

D hẹn hắn gặp mặt ở chỗ cũ vào chiều cùng ngày. D đã tìm thấy thông tin của chị gái Yagi Kai.

Hàng ngày cứ uống nước lạnh, tắm nước lạnh để duy trì trạng thái bệnh, dựa vào công việc bán thời gian của Amuro Tooru để gửi cơm hộp miễn phí mới không chết đói ở nhà, Aventurine nhíu mày lật lịch. Kết quả, hôm nay lại là ngày thứ tư sau khi hắn nói chuyện với D.

Aventurine:... Được rồi, ít nhất ba tháng đã mất tích trước đó đã được tìm thấy, thật đáng mừng, thật đáng mừng.

—Aventurine: Đến tìm tôi đi, hành động có thể bắt đầu rồi.

Aventurine không còn vướng mắc về vấn đề thời gian nữa, hắn gửi tin nhắn cho Amuro Tooru sau đó đặt điện thoại lên bàn trà trong phòng khách. Lát nữa Amuro Tooru sẽ lại giống như lần trước, đến tiếp quản thân phận "Aventurine".

Yagi Kai thì không cần Aventurine thông báo, cô bé còn quan tâm chuyện này hơn ai hết. Khi tin nhắn của D vừa đến, Yagi Kai cũng đã biết rồi.

"Này, cậu phụ trách dẫn Kakavasha đi nơi khác chơi nhé, lần này hai người cũng đừng đi theo tôi." Thái độ của Aventurine đối với "Aventurine" cũng thân thiện hơn rất nhiều. Nói xong, hắn tháo tai nghe ra, dùng một vật nhỏ như kim dò xét để gắn lên người.

"Aventurine" vừa nãy còn đang chơi trò nâng cao với Kakavasha đã dừng lại. Hắn để bé con cưỡi trên vai mình, 【Cậu đi một mình không thành vấn đề chứ?】

【Anh trai lớn! Thật sự không cần em giúp sao?】 Kakavasha ôm đầu "Aventurine", ngồi vững vàng, 【Em có thể làm thế này...】

Kakavasha bắt chước cô nàng thỏ gợi cảm trong phim, dành cho Aventurine một nụ hôn gió thật lớn, 【Cổ vũ cho anh!】

Những đĩa phim mà Aventurine dùng để giải sầu, ngoài một số phim kinh dị không phù hợp với trẻ con, thì chỉ có những bộ phim về "sòng bạc" phù phiếm, đậm chất nghệ thuật, ít nhiều có chút màu sắc tình yêu.

Ừm, đương nhiên, những thứ đó dường như cũng không thích hợp cho trẻ con xem.

Tuy nhiên, Kakavasha dù sao cũng còn nhỏ tuổi, khi làm những động tác đó sẽ hoàn toàn không khiến người khác liên tưởng đến những khía cạnh không tốt – mặc dù biết bản thân mình hồi nhỏ không ngây thơ trong sáng đến vậy, nhưng Aventurine vẫn bị Kakavasha cố gắng chớp mắt wink wink đáng yêu đến phát mê.

"Yên tâm đi," Aventurine mở tủ quần áo, chọn vài bộ thường phục nhẹ nhàng dễ hoạt động, "Lần này không có gì nguy hiểm đâu, tôi sẽ bình an trở về."

Kakavasha nghiêng đầu, ghé sát tai "Aventurine" hỏi nhỏ, 【Anh có tin lời anh trai lớn không?】

"Aventurine" suýt nữa trợn trắng mắt, 【Quỷ mới tin.】

Tin Aventurine không đi đánh cược mạng, chi bằng tin "Săn Bắn" và "Trù Phú" có thể nằm chung một giường. Ít nhất thì bên Kẻ Ngốc cũng có rất nhiều lời đồn thổi về người sau.

Vì thế, Aventurine đã thay quần áo xong, trang bị đầy đủ, chuẩn bị ra ngoài thì bị "Aventurine" và Kakavasha ngăn lại.

【Nhập gia tùy tục,】 Kakavasha ngồi trên vai "Aventurine", cao hơn Aventurine khá nhiều, nên bé con dễ dàng nhoài người tới, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Aventurine, 【Bộ phim đó nói cái này gọi là "Nụ hôn may mắn" đó nha, chúc anh trai lớn may mắn~】

Xòe tay ra để lại cho lúc chia ly, nên bây giờ tạm dùng "nụ hôn may mắn" thay thế đã!

Aventurine ngây người một chút, đưa tay che trán...

【Cậu đang có biểu cảm gì vậy?】 "Aventurine" đỡ Kakavasha, ngăn bé con ngã, 【Đang đợi tôi cũng tặng cho cậu một "nụ hôn may mắn" sao?】

"Ách, không cần!" Aventurine hoàn hồn, đúng là bị "Aventurine" dọa cho rồi, "Vậy tôi đi đây..."

【Đi thôi đi thôi.】

【Anh trai lớn à, tạm biệt!】

Kakavasha và "Aventurine" đồng thời nghĩ, đợi cậu/anh đi rồi chúng ta sẽ lén theo sau, dù sao chỉ cần không hiện thân, cậu/anh cũng sẽ không phát hiện ra chúng ta nha.

Mà lúc này Aventurine vẫn còn bị nụ hôn nhẹ của Kakavasha làm cho đầu óc quay mòng mòng.

Thì ra hồi nhỏ mình lại đáng yêu đến mức chọc người ta thích như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me