TruyenFull.Me

[Edit - ĐM][Hoàn] Hẹn Hò Online Trong Game Kinh Dị

Chương 121: Chương trình trốn thoát • Ghi hình

ChymDelay

Người phụ trách trợn mắt há mồm, không nhịn được thốt một câu ‘đờ mờ’.

Đáy lòng liên tục đờ mờ đờ mờ đờ mờ, quái gì thế này? Sao nhanh vậy đã tìm thấy chỗ để chìa khóa rồi, rõ ràng hai người kia căn bản không hề đi tìm manh mối trong phòng mà!

Lâm Quát Thịnh Văn nhìn người phụ trách đã ngây ra như phỗng, Lâm Quát lại gọi: “Thầy?”

Người phụ trách bấy giờ mới hồi thần, vội hỏi: “Làm sao… làm sao phát hiện?”

Đây là phân đoạn Lâm Quát vô cùng quen thuộc, không vừa bắt đầu giải thích nguyên do đã mất kiên nhẫn, cực kỳ bình tĩnh nói: “Cửa dùng khóa cơ chứ không phải khoá mật mã, thầy bảo chúng tôi rời phòng chỉ có hai cách, đá tung cửa, hoặc tìm chìa khóa.”

Người phụ trách chăm chú lắng nghe: “Đúng đúng đúng, sau đó thế nào? Cậu làm sao phát hiện chìa khóa ở trong đồng hồ bấm giờ?”

Lâm Quát đáp: “Bởi vì nơi có thể giấu chìa khoá trong phòng chỉ có đồng hồ bấm giờ.”

Chẳng cần những gợi ý trên tường phòng, loại câu hỏi logic này rất dễ tìm đáp án.

Người phụ trách cảm thấy lời Lâm Quát rất chi hợp lý, lại vẫn không nhịn được nói: “… Không đúng nha, trên người tôi cũng có thể giấu chìa khóa.”

Lâm Quát nói: “Thầy là người của ban tổ chức, chắc không hy vọng người tham gia phỏng vấn sờ soạng khắp thân mình chứ.”

Người phụ trách rốt cuộc nín thinh.

Một lát sau, anh ta đứng dậy vươn tay: “Chúc mừng các bạn vượt qua phỏng vấn.”

Lâm Quát vừa định nắm, Thịnh Văn đã chìa tay ra trước.

Dấm tinh Thịnh Văn danh xứng với thực.

Tiếp sau bọn họ đi ký hợp đồng. Thời gian ghi hình là hai tuần sau, trừ hai người ngoài ngành là họ còn có thêm một người ngoài ngành thông minh khác. Còn lại đều là minh tinh thực thụ.

Ký hợp đồng xong, người phụ trách đích thân tiễn Lâm Quát Thịnh Văn rời đài truyền hình, vừa đi vừa bàn chuyện công tác chuẩn bị.

Do cả hai đều là dân thường nên không cần phối hợp với ban tổ chức đi quảng bá gameshow hay công bố chính thức.

Bọn họ chỉ cần đợi tới hôm ghi hình.

Mà thời gian ghi hình hai tuần sau lận, trước đó vài ngày hai người chỉ toàn làm rồi lại làm, làm đến mức Lâm Quát không chịu nổi nữa, dù sao cậu vẫn đang đi học, còn phải vẽ tranh kiếm tiền.

Lâm Quát quyết định kiếm gì đó đánh lạc hướng Thịnh Văn.

Ví như dạy hắn vẽ tranh.

Đây là kế hoạch Lâm Quát đã ấp ủ từ hồi còn trong Vây Thành.

Hôm nay cậu cho Thịnh Văn một tờ giấy vẽ, lại cho thêm vài cây bút chì: “Vẽ đường thẳng.”

Kiến thức cơ bản trong hội hoạ chính là vẽ đường thẳng.

Lâm Quát cực kỳ kiên nhẫn dạy dỗ Thịnh Văn: “Hai đầu nhẹ thôi, khoảng cách giữa các dòng phải đều.”

Vẽ mỗi đường thẳng thì quá đơn giản, Thịnh Văn lập tức vung bút trên giấy: “Bảo bối, chờ xem.”

Lâm Quát xem hắn vẽ, xem tới ấm lòng. Rốt cuộc đã được ở bên Thịnh Văn, chờ đợi họ không phải phó bản Vây Thành hở chút chết người, mà là ngày mai tươi đẹp đến không thể đẹp hơn.

Cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng nhau nhìn sao đêm lấp lánh.

Còn nói với nhau một đống lời âu yếm ngọt đến phát hoảng.

Lâm Quát nghĩ, phải lựa một dịp dẫn Thịnh Văn đi gặp ba mẹ.

Ba mẹ đều là người cởi mở, cậu cảm thấy bọn họ sẽ thích Thịnh Văn.

“Thịnh Văn…” Lâm Quát cũng muốn hỏi xem hắn có bằng lòng đến nghĩa trang thăm ba mẹ mình không, quay đầu liền phát hiện Thịnh Văn không còn vẽ đường thẳng.

Hắn đã phác ra đường nét đại khái của Lâm Quát trên mặt giấy.

Vẽ không tính xuất sắc, nhưng cũng không tệ, vô cùng sinh động có thần.

Thịnh Văn hỏi: “Có được không?”

Lâm Quát cổ vũ nói: “Rất được.”

Thịnh Văn mỉm cười: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”

Lâm Quát ngẫm nghĩ nói: “Đi nét.”

Hắn lấy bút từ tay Thịnh Văn, đi nét phần đầu và ngũ quan của mình trong tranh, còn lại phần thân tương đối đơn giản liền giao cho Thịnh Văn: “Thử xem.”

Thịnh Văn bỗng nhiên cười gian.

Trong đầu Lâm Quát vang to hồi chuông cảnh báo: “… Thịnh Văn?”

Chỉ thấy hắn rặt một bộ trầm tư, vừa ngẫm vừa vẽ, từ tốn, hình người trong tranh liền hiện ra—— một Lâm Quát không mặc quần áo.

Lâm Quát: “Tối nay anh đừng ăn cơm nữa.”

Thịnh Văn: “Anh sai rồi.”

Hắn nhận sai quá nhanh khiến cậu hoảng hốt cho rằng phải chăng mình nặng lời rồi, chợt thấy Thịnh Văn đứng dậy vào phòng khách lấy cuộn băng kéo, kế đó dán bức tranh lên tường, ngay đối diện giường.

Lâm Quát: “Ngày mai cũng đừng ăn cơm luôn, cho anh ăn một miếng cơm em liền… em liền…”

Thịnh Văn cười đến mặt mày bung nở, một phen kéo Lâm Quát qua: “Em liền làm sao?”

Lâm Quát vẫn cứ không nỡ nặng lời với Thịnh Văn, nhưng còn muốn phạt cái tên không đứng đắn này: “Về sau không làm nữa.”

Thịnh Văn: “Anh sai thật rồi.” Lần này hắn thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của hình phạt, bèn lẹ tay gỡ tranh trên tường xuống, xong lại cẩn thận đặt lên tủ đầu giường, ở đó đã để sẵn một bức tranh, là Lâm Quát tặng cho hắn trong phó bản《 Cờ Tỷ Phú 》.

Thịnh Văn mang ra khỏi Vây Thành.

Hai bức tranh đặt chung một chỗ, nằm kế bên nhau, tựa sát không rời.

Vài ngày cuối trước khi ghi hình, Lâm Quát tốt nghiệp.

Trong ngày tốt nghiệp, Thịnh Văn tặng Lâm Quát một bó hoa giấy.

Kiểu dáng là hoa hướng dương, tượng trưng cho con đường tương lai ngập ánh mặt trời, tiền đồ một đời rực rỡ.

Đây là Thịnh Văn một kẻ lạc lõng với xã hội tự lên mạng mày mò học hỏi, từng chút làm ra.

Lâm Quát xúc động trong lòng, ôm bó hoa Thịnh Văn tặng mình chụp xong bức ảnh tốt nghiệp liền vội chạy đến bên hắn, gấp không chờ nổi mà nói: “Thịnh Văn, em, em sẽ mãi mãi yêu anh.”

“Bảo bối, anh cũng vậy.” Thịnh Văn như làm ảo thuật, lại lấy ra một bông hoa giấy, lần này là một bông hoa hồng.

Hoa giấy không bao giờ tàn, đại diện tình yêu chân thành Thịnh Văn dành cho Lâm Quát.

“Muốn ôm một cái không?” Thịnh Văn dang rộng hai tay, Lâm Quát đáp lại không hề do dự.

Sân trường người tấp nập, hẳn sẽ có ánh mắt khác thường, nhưng đa phần là lời chúc phúc.

Lâm Quát là học sinh được giáo viên yêu thích, thầy cô dạy cậu mỉm cười chân thành chúc phúc cho học trò của mình.

Đây là lời chúc đến từ trưởng bối.

Vì sau ngày tốt nghiệp là đến buổi ghi hình gameshow, Lâm Quát vốn đã thương lượng với Thịnh Văn ổn thoả, đêm nay cái gì cũng không làm, phải nghỉ ngơi thật tốt mai mới có tinh thần sung mãn để quay, tranh thủ giành hạng nhất lấy phí quảng cáo kếch xù, vậy sẽ có tài chính dư dả mà đi du lịch.

Nhưng đêm nay là Lâm Quát không nhịn được.

Ngày hôm sau, Lâm Quát lê thân thể đau nhức cùng Thịnh Văn đến đài truyền hình.

Người phụ trách chào hỏi cả hai, liền dặn bọn họ mấy việc cần lưu ý.

Gameshow có 7 người tham dự, 3 người thường 4 minh tinh.

Vì người thường với minh tinh ghi hình cùng nhau nên do đủ loại nguyên nhân mà cảm thấy không thích ứng, dẫn đến cảnh quay có vẻ hết sức gượng gạo.

Người phụ trách liền nói với họ: “Không sao đâu, các bạn cứ vượt ải phần mình, đừng cảm thấy mất tự nhiên.”

Thật ra Lâm Quát với Thịnh Văn căn bản chẳng nghĩ cái này, nhưng người phụ trách có lòng nhắc nhở, Lâm Quát vẫn xuất phát từ nội tâm nói tiếng cảm ơn.

Có lẽ cậu cảm ơn quá chân thành, người phụ trách liền bảo: “Có điều thầy Đoàn khá cố chấp, nếu các bạn có ý kiến bất đồng, cố gắng nhường theo ý thầy Đoàn đi.”

'Thầy Đoàn’ trong miệng người phụ trách tên Đoàn Thừa, tuy gọi là 'thầy Đoàn' nhưng tuổi tác không lớn, chỉ là debut sớm, xem như lão tiền bối trong showbiz. Người phụ trách nói khéo, Lâm Quát vẫn nghe hiểu ý trong lời anh ta.

Cố chấp = tôi nói chỉ có đúng.

Lâm Quát lại cám ơn lần nữa.

Người phụ trách xem đồng hồ: “Được rồi, đã sắp đến giờ ghi hình, các bạn chuẩn bị chút đi.”

Lâm Quát với Thịnh Văn lại không có gì phải chuẩn bị, nhân viên công tác đưa cho cả hai mỗi người một cái mic, rồi dẫn bọn họ tới trường quay đã dựng sẵn đại cảnh.

Lâm Quát vừa vào liền thấy Trương Dực, nhưng mà cậu không ngạc nhiên, Trương Dực cũng tiến vào Vây Thành lâu như vậy, sau khi rời khỏi cần kiếm miếng cơm, tới đây ghi hình cũng chẳng có gì quá kỳ quái.

Trương Dực thấy Lâm Quát Thịnh Văn thì lại lộ vẻ kinh ngạc, còn định tới nói gì đó với hai người, đạo diễn đúng lúc này phát lệnh bắt đầu ghi hình.

Người thường với minh tinh có điểm xuất phát khác nhau, trong trường quay này chỉ có Lâm Quát Thịnh Văn cùng với Trương Dực, các minh tinh thì ở bên kia.

Nhân viên công tác đưa bịt mắt và tai nghe tới.

Bọn họ bịt mắt, lại đeo tai nghe cho cả ba người họ. Sau đó dẫn cả ba đến ‘điểm khởi đầu’ để bắt đầu vượt ải.

Lâm Quát mắt không thấy tai còn nghe âm thanh ầm ĩ nhức óc, cảm thấy có người đặt tay cậu lên vai người khác, Lâm Quát giật mình rút tay, cậu nghĩ nhân viên hẳn đang đầy hỏi chấm nhìn mình.

Lâm Quát nói: “Tôi nắm vạt áo anh được không?”

Vì không nghe được người khác đáp lời, cậu chủ động giải thích: “Đối tượng hay ghen.”

Nhân viên công tác cười, dứt khoát tìm dây thừng cho Lâm Quát nắm, sau đó chậm rãi dẫn cậu vào mật thất.

Tai nghe được tháo xuống, có người bảo: “Tháo bịt mắt được rồi.”

Bấy giờ cậu tháo bịt mắt.

Ánh sáng phía trước rất yếu, Lâm Quát nhanh chóng thích nghi.

Quét mắt một vòng, Lâm Quát phát hiện bản thân ở một mình trong mật thất chỉ cỡ 20㎡, trước mặt là một cột đèn, trên đó có tấm thẻ.

Chắc là quy tắc liên quan đến phó bản… à không, chương trình, Lâm Quát thầm sửa miệng, tiến lên mở thẻ ra.

Trên thẻ có dòng chữ:《 Sói Tới Rồi》

Xưa kia, ở một ngôi làng nhỏ, có chú bé chăn cừu.

Chú bé luôn thích nói dối, trong lúc chăn cừu, thường hét to về phía dân làng: “Có ai không, sói đến ăn cừu của tôi rồi! Cứu với!”

Lúc đầu, dân làng nghe thấy tiếng kêu sẽ lập tức chạy tới cứu chú bé.

Khi ấy chú bé chăn cừu sẽ cười ha ha: “Mấy người ngốc quá, vốn đâu có sói đâu, tôi lừa mấy người thôi.”

Mọi người nghe vậy giận lắm, nhưng những thôn dân đều rất hiền lành, mỗi lúc nghe thấy tiếng kêu của chú bé chăn cừu đều sẽ chạy tới, mà lần nào chú bé chăn cừu cũng lừa gạt họ, mọi người đành phải quay về.

Về sau, có một ngày, sói thật sự tới, chú bé chăn cừu cực kỳ sợ hãi, lớn tiếng kêu cứu: “Có ai không, sói tới rồi!”

Kết quả, không một ai để ý đến cậu. Cuối cùng, đàn cừu của chú bé đều bị sói ăn sạch, chú bé cũng không còn dám nói dối nữa.

1: Thân phận của bạn là —— sói

2: Việc bạn cần làm —— tìm ra ‘chú bé chăn cừu’, cướp ‘cừu’ của chú bé, sau đó dựa vào manh mối thoát khỏi mật thất

3: Bạn cần tránh —— dân làng (dân làng có thể yêu cầu bạn xuất trình thân phận)

4: Vui lòng đeo chuông thân phận bên người.

Dưới thẻ có một chùm chuông, mỗi chuông đều có hình hoạ đầu sói. Lâm Quát cầm nó lên giơ trước ống kính theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, để khán giả coi gameshow sau này có thể trông thấy rõ ràng.

Cậu đeo chùm chuông vào cổ tay.

Lúc này TV ẩn trong tối đã được mở.

Lâm Quát ngẩng đầu nhìn, trên màn hình tinh thể lỏng hiện cảnh những người khác mở thẻ, cho cậu biết ai là dân làng ai là cừu, ai là chú bé chăn cừu.

Trên màn ảnh cậu thấy Thịnh Văn.

Hắn mở thẻ: “Nhiều chữ thế?”

Lâm Quát bất giác nở nụ tươi, trong màn ảnh, nhân viên công tác yêu cầu Thịnh Văn đọc nội dung tấm thẻ ra, chắc vì nghĩ đến 20 vạn, hắn đè sự mất kiên nhẫn xuống đọc từng từ: “Thân phận của bạn là ‘cừu’, bạn cần giúp đỡ ‘chú bé chăn cừu’ rời khỏi mật thất, bạn cần phải tránh, sói, dấu ngoặc, sói sẽ ăn thịt bạn, dấu ngoặc.”

Nhân viên công tác: “… Không cần đọc dấu ngoặc.”

Thịnh Văn: “Trơn mồm.”

Rời Lâm Quát 20 phút, Thịnh Văn nhớ bảo bối của hắn, thế nên nhìn thấy dấu ngoặc liền không nhịn được đọc biệt danh của bảo bối ra.

Biệt danh bé Quát*.

(*括号 - Quát hào: Dấu ngoặc
小括号 - Tiểu Quát Hào: Biệt danh bé Quát)

Thịnh Văn nghĩ, thân phận của bé Quát là gì nhỉ?

Chắc kèo là dân làng thiện lương thuần khiết tới cứu cừu non.

~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me