[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!
Chương 37: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 36
Ngày khai giảng, Shimizu Ryo trịnh trọng mang theo món quà Giáng Sinh được Bourbon tặng - và vẫn chưa bị mở - ra mắt. Vì sao đến tận bây giờ quà Giáng Sinh vẫn chưa được bóc? Đơn giản là do chính Bourbon yêu cầu. Theo lời anh ta, món quà này chỉ có ý nghĩa khi được mở vào đúng ngày hôm nay.Điều đó thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của Shimizu Ryo. Cô cẩn thận đặt hộp quà lên ngăn tủ, mỗi ngày sáng chiều đều thắp ba nén nhang cầu khấn, mong nó có thể "hiện nguyên hình" thành món quà mà cô mơ ước.Ví dụ như: mẫu váy JK cải tiến mới nhất, ninja phiên bản giới hạn đang hot rần rần, hoặc đơn giản là thẻ ngân hàng vô hạn mức...Và rồi, trong một buổi tắm rửa hương trầm đầy thành kính, cô long trọng mở món quà ra...Toàn bộ là tài liệu ôn tập Toán - Văn - Anh được sắp xếp theo chuẩn bách khoa thư, nghiêm chỉnh nằm đó như đang chờ đưa tiễn ai đó lên đường.Shimizu Ryo nghi ngờ mình mở sai cách. Cô đóng lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại rất nhiều lần để xác nhận. Cuối cùng vẫn là sự thật: Bourbon còn chu đáo viết những dòng "thư pháp tinh thần" trên trang đầu từng tập tài liệu.Tấm lòng vô dụng lại thêm gánh nặng rồi.Shimizu Ryo chọn một mảnh đất phong thủy bảo địa, long trọng chôn cất trọn bộ tài liệu, để chúng được yên nghỉ cùng nhau.A, sát thủ lãnh khốc không cần giáo án ôn thi.Trên diễn đàn trường học, vì đại hội thể thao cuối kỳ học kỳ một mà lại dấy lên một đợt drama mới:
"Hắn đẹp trai, hắn ưu nhã, hắn lạnh lùng, hắn dịu dàng - rốt cuộc ai mới là người nắm giữ trái tim của nữ hoàng hải tặc? Chuyện tình cảm của họ sẽ đi về đâu?"Dù tiêu đề khiến người ta muốn phun trà, Shimizu Ryo vẫn trung thực nhấn vào xem thử. Rồi càng xem... càng cảm thấy sai sai.Cái gì mà "nữ hoàng hải tặc"? Là ai vậy? Không thể nào là mình được đúng không!?Gì mà nữ hoàng hải tặc là hậu duệ quý tộc nghèo túng, bên cạnh có một vị hoàng tử cải trang đang sống chung... Dù gì cũng là học sinh cấp ba, bịa chuyện cũng nên có tâm một chút chứ!?Không thể nào là cô!Tin đồn vẫn lan truyền mãi đến tận sau kỳ nghỉ xuân. Mọi người đã lên lớp 12 nhưng tin đồn vẫn chưa lắng xuống. Trong trường bỗng rộ lên lời đồn rằng Shimizu Ryo mở lớp học "Làm sao để có bạn trai đẹp trai". Lại còn không hiểu vì lý do gì mà rất nhiều nữ sinh xinh đẹp thi nhau đến đăng ký, không hiểu sao Ryo bị các lời ngon tiếng ngọt làm mờ mắt, mơ mơ màng màng ngồi lên bục giảng.Một người từng độc thân đến mức chỉ nhận được một bức thư tình duy nhất (và nó còn nằm ở chỗ Hagiwara Kenji), thì làm sao biết yêu đương với trai đẹp thế nào chứ?! Nếu thật sự có lớp học như vậy thì chính cô cũng muốn đăng ký học một suất đây này!Khoan đã, tại sao cậu - Sakamoto học sinh gương mẫu của lớp - lại cũng có mặt ở đây hả!? Đừng tưởng trốn sau rèm là tôi không thấy!Shimizu Ryo suy nghĩ một lúc, rồi khó khăn lắm mới moi ra được một "trải nghiệm cảm xúc" duy nhất trong đời để chia sẻ.Nói thật thì Bourbon hẳn là phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai đẹp trai lý tưởng...Nhưng cô làm sao chia sẻ được kiểu kinh nghiệm đó chứ?"Nhảy xuống sông đi, tự sát vài lần rồi sẽ có soái ca đến cứu" - kiểu đó không phải là xúi giục tự tử à!?Khoan đã, cách yêu một anh chàng đẹp trai... và cách giết một anh chàng đẹp trai... cũng giống nhau ở chỗ đều bắt đầu từ "chọn đúng mục tiêu", điểm mấu chốt chắc không khác là bao..."Ờm... Muốn có bạn trai đẹp trai, điều quan trọng là..."Nhóm nữ sinh cấp ba háo hức chờ nghe."Phải chọn đúng mục tiêu, điều tra kỹ càng thông tin cá nhân của hắn, theo dõi lộ trình hoạt động, lập kế hoạch, xác định thời gian địa điểm, đảm bảo không có sơ suất nào, sau đó ra tay chốt hạ. Tuyệt đối không được hoảng, phải bình tĩnh... Làm được vậy thì, ai cũng có thể thành công."A, sao cách nói này nghe quen quen vậy nhỉ? Hình như chịu ảnh hưởng của ai đó...Nhìn đám nữ sinh phía dưới ai nấy đều mang vẻ mặt "ngộ ra chân lý", lương tâm của Shimizu Ryo có chút nhói đau. Nhưng mà... kiểu chỉ dẫn bậy bạ thế này chắc không ai thật sự tin rồi làm theo đâu nhỉ?"Cảm ơn nhiều, buổi tọa đàm hôm nay thật sự giúp ích cho tôi." - Sakamoto đẩy kính, gập sổ ghi chép lại.Cậu ta thật sự tin!!!Khoan đã... Nếu cả chuyên gia phân tích hành vi con người như Sakamoto cũng thấy cô nói có lý, vậy chẳng lẽ... cô thực sự có tài năng ở lĩnh vực này mà bản thân chưa bao giờ nhận ra sao? Lẽ nào cô chính là đại sư tình yêu, chỉ là luôn tự xem nhẹ bản thân?!Shimizu Ryo ngồi trong lớp học đang ngập trong ánh hoàng hôn dịu ấm, biểu cảm trên mặt từ ngỡ ngàng, nghi hoặc dần chuyển sang cảm kích, xúc động."Người cần cảm ơn là tớ mới đúng, Sakamoto. Nhờ cậu, tớ đã hiểu ra rồi."Tổ chức không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ. Nói thật thì: nhiệm vụ nhiều vào những năm ít việc, và ít đi khi vào mùa cao điểm. Việc duy trì tổ chức chủ yếu dựa vào các doanh nghiệp và hội đoàn dưới danh nghĩa hợp pháp, bên trong âm thầm buôn bán vũ khí, thuốc men, và các giao dịch ngầm.Ngoài ra còn có các viện nghiên cứu và đội ngũ nghiên cứu viên hoạt động quanh năm suốt tháng.Như Shimizu Ryo - kiểu sát thủ chủ lực, hay Bourbon - nhân viên tình báo, thì thời gian làm việc khá tự do. Có thể tự chọn nhận nhiệm vụ, hoặc chờ tổ chức phân công.Gần đây vì có chiến binh thi đua mới - Rye - cả hai đều khá rảnh rỗi.Nói nhiều như vậy, ý chính là: Shimizu Ryo rảnh quá nên nhận một nhiệm vụ cho đỡ buồn. Nhiệm vụ tất nhiên được hoàn thành hoàn hảo, đến Gin cũng không thể soi lỗi. Chỉ có điều hơi "xui xẻo" là cô lén lấy xe của Bourbon đi, và trong lúc rượt đuổi mục tiêu thì hơi chút... hơi chút không cẩn thận gây ra một chút trầy xước."Đây là cái gọi là 'một chút trầy xước' trong miệng em à?" - Bourbon đứng trước chiếc xe, mỉm cười vỗ nhẹ phần đầu xe. Chiếc xe bùm bùm vang lên từng tiếng, linh kiện rơi rụng xuống như mưa - trông y như nó đang khóc.Shimizu Ryo rụt cổ, im thin thít đứng đó, trong lòng hạ quyết tâm: mắng thì mắng, tuyệt đối không cãi lại.Bourbon thật sự rất muốn mắng cô một trận ra trò, nhưng Shimizu Ryo vừa đứng đó đã trưng ra bộ dạng tội nghiệp, uất ức như thể bị người ta bắt nạt, giống như hắn đã làm gì quá đáng với cô. Càng đáng giận là đi qua ba người lạ cùng một con mèo không biết từ đâu ra đều đồng loạt nhìn Bourbon bằng ánh mắt trách móc.Trong tầm mắt của Bourbon, thậm chí còn thấy có người chuẩn bị lấy điện thoại ra báo cảnh sát.Dân Tokyo đúng là quá nhiệt tình."Thôi được rồi, đi với anh đưa xe tới xưởng sửa, lần này phí sửa chữa để em chi trả, thế thì anh tha cho em." - Bourbon thở dài cam chịu, và cái giá phải trả cho sự cam chịu lần này cũng không hề nhỏ.Nếu lúc đó Bourbon biết rằng hôm nay, chính tại cái xưởng sửa xe này, hắn sẽ đụng mặt Hagiwara, thì có cho vàng hắn cũng sẽ chọn tha thứ cho Maraschino ngay từ đầu, và từ đó vĩnh viễn không nhắc lại chuyện đụng xe nữa.Tiếc là, khi hắn hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn.Sau khi xe tải từ xưởng đến kéo chiếc xe đi, Shimizu Ryo cùng Bourbon đến văn phòng xưởng để làm thủ tục, điền thông tin khách hàng. Trên đường lên tòa nhà, Ryo vẫn không ngừng xin lỗi bằng đủ mọi cách sáng tạo. Bourbon nghe mãi cũng thấy buồn cười, nên cố ý làm mặt lạnh để xem cô còn có thể diễn trò gì tiếp theo.Hai người mỗi người một tâm sự, mỗi người một ý đồ, nên không ai chú ý rằng - ngay khi họ bước vào sảnh - Hagiwara Kenji đã phát hiện ra họ từ xa. Anh đứng yên tại chỗ, dù bận vẫn rảnh, nhìn họ rất lâu.Trong mắt Hagiwara Kenji, Shimizu Ryo lúc này trưng ra vẻ mặt đáng yêu, nịnh nọt người bạn thân nhiều năm không gặp. Còn bạn thân của hắn - tuy trông có vẻ nghiêm túc - nhưng dựa theo sự hiểu biết bao năm, Hagiwara có thể cảm nhận rõ, Bourbon không hề tức giận, mà thậm chí còn đang giả vờ. Kiểu giả vờ rất giống hồi đó ba người họ hay dùng khi định chơi khăm ai đó....Hai người này, rốt cuộc là quen nhau kiểu gì?Từ sau khi tốt nghiệp trường đào tạo cảnh sát, Hiromitsu và Rei cứ thế bặt vô âm tín. Ba người còn lại chỉ có thể đoán rằng họ đã được cử đi làm nhiệm vụ mật, vì hai người kia vốn thuộc bộ phận đặc biệt.Lần này nhìn thấy Rei - tức Bourbon - tuy rất tò mò, nhưng để tránh phiền phức cho bạn mình, Hagiwara vốn định âm thầm rút lui.Ai ngờ, ngay lúc đó, một cậu bé ham chơi chạy lung tung trong sảnh, không kịp phanh lại mà đâm sầm vào chân Hagiwara Kenji, ngã uỵch xuống đất. Hai giây sau, cậu bé òa khóc.Hagiwara cảm thấy một ánh mắt từ phía bạn thân chiếu sang, rồi là giọng nói kinh ngạc của Ryo vang lên:"Cảnh sát Hagiwara?"Hagiwara khẽ thở dài, cúi xuống đỡ cậu bé dậy, dùng ngón cái lau nước mắt cho bé:
"Đừng khóc, chạy loạn ở đây rất nguy hiểm, lần sau phải cẩn thận đấy nhé."Sau đó, mẹ cậu bé chạy tới cảm ơn rối rít rồi dắt bé đi.Hagiwara đứng dậy, quay lại đối mặt với Bourbon. Khoảnh khắc ấy... nói không xấu hổ thì là nói dối. Nó cực kỳ... xấu hổ.Người duy nhất không cảm thấy vậy là Ryo."Hagiwara cảnh sát, sao anh lại ở đây?""Nơi này là xưởng xe của bạn thân bố tôi. Hai hôm nay có chiếc xe kiểm tra thế nào cũng không ra được lỗi, nên chú ấy nhờ tôi đến xem thử.""Gì cơ? Anh Hagiwara còn biết sửa xe nữa à? Lợi hại thật!""Còn em thì sao? Sao lại đến đây?... Mà, vị này là?"Shimizu Ryo liền túm tay áo Bourbon kéo anh tới, nghiêm túc nói:
"Thật ra... đây là người thân họ hàng xa của em, đang giúp em học tập."Bourbon: "......"Hagiwara cười nheo mắt lại, "Ồ? Vậy anh ấy là...""Anh trai em.""Chú cô ấy."Shimizu Ryo và Bourbon liếc nhau, mỗi người đều âm thầm mắng đối phương một tiếng "ngu"."Chú của em.""Anh trai cô ấy.""...Rốt cuộc là ai?" - Hagiwara vẫn cười như không, chờ tiếp màn diễn.Shimizu Ryo lườm Bourbon một cái - đừng nói nữa! - rồi thở dài nhượng bộ: "Chú đi."Vì mặt mũi tuổi trẻ, Ryo đành chấp nhận kém thế hệ.Tuy lời nói dối này có lỗ hổng đầy trời, nhưng Shimizu Ryo cũng không buồn quan tâm. Dù sao Bourbon đâu phải lần đầu che đậy thân phận, trình độ ứng biến của anh... quá chuyên nghiệp.Hagiwara cũng không thèm chấp, cười nhàn nhạt rồi kiếm cớ cáo từ.Bề ngoài, không ai nhìn ra Bourbon và Hagiwara là người quen.Chỉ còn lại hai người đi nộp tiền đặt cọc sửa xe. Bourbon - là "chú" - lại không biết xấu hổ nhìn "cháu gái" rút ví ra thanh toán. Hành vi vô liêm sỉ này khiến Ryo ghi nhớ kỹ lưỡng trong lòng. Nhưng nghĩ đến lý do cái xe bị hư, cơn giận cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm bùng nổ trong lòng.Dù vậy, "cháu gái" Shimizu vẫn thấy xót xa cho "chú" Bourbon.Khi biết Bourbon sắp bị điều đi làm nhiệm vụ cùng với Rye và Scotch, Shimizu Ryo như thấy hai chữ "chết chắc" hiện lên trán anh. Nhưng nhớ ra trong thời Conan, Bourbon vẫn còn sống, cô mới tạm yên lòng - dù chưa yên hẳn.Rye và Scotch đều là nằm vùng. Scotch thì không nói, còn Rye là kiểu "nam chính hack buff full điểm": [viên đạn bạc], [sát thủ tổ chức], [tinh anh FBI] đủ loại. Trong khi nhà mình Bourbon, ngoài biết lái xe và chút tài thám tử... chẳng có kỹ năng gì đặc biệt. Có khi mới một giây đã bị lừa đến cái quần cũng chẳng còn."Bourbon ca, anh nhất định phải cẩn thận, đừng vì mình thông minh một chút mà coi thường người khác, phải cảnh giác với tất cả mọi người bên cạnh đấy. Ai, đều tại đại ca, tự nhiên điểm tên em đi làm nhiệm vụ khác, không thì đã có thể cùng anh hành động rồi."Bourbon thật sự cạn lời. Anh nghiêm túc nói:
"Anh năm nay 25 tuổi rồi, không phải con nít - tin anh một chút được không?""Vậy em hỏi thật, em có thể tin anh không?" - Shimizu Ryo bỗng hỏi, mà chữ "tin tưởng" này mang một sắc thái hoàn toàn khác với Bourbon vừa nói.Nhưng có vẻ cô cũng không cần câu trả lời. Cô mỉm cười - nụ cười rực rỡ và mông lung dưới ánh nắng sớm của mùa xuân:"Em tin anh. Chỉ là... em không muốn thấy anh bị thương, dù chỉ một chút."
"Hắn đẹp trai, hắn ưu nhã, hắn lạnh lùng, hắn dịu dàng - rốt cuộc ai mới là người nắm giữ trái tim của nữ hoàng hải tặc? Chuyện tình cảm của họ sẽ đi về đâu?"Dù tiêu đề khiến người ta muốn phun trà, Shimizu Ryo vẫn trung thực nhấn vào xem thử. Rồi càng xem... càng cảm thấy sai sai.Cái gì mà "nữ hoàng hải tặc"? Là ai vậy? Không thể nào là mình được đúng không!?Gì mà nữ hoàng hải tặc là hậu duệ quý tộc nghèo túng, bên cạnh có một vị hoàng tử cải trang đang sống chung... Dù gì cũng là học sinh cấp ba, bịa chuyện cũng nên có tâm một chút chứ!?Không thể nào là cô!Tin đồn vẫn lan truyền mãi đến tận sau kỳ nghỉ xuân. Mọi người đã lên lớp 12 nhưng tin đồn vẫn chưa lắng xuống. Trong trường bỗng rộ lên lời đồn rằng Shimizu Ryo mở lớp học "Làm sao để có bạn trai đẹp trai". Lại còn không hiểu vì lý do gì mà rất nhiều nữ sinh xinh đẹp thi nhau đến đăng ký, không hiểu sao Ryo bị các lời ngon tiếng ngọt làm mờ mắt, mơ mơ màng màng ngồi lên bục giảng.Một người từng độc thân đến mức chỉ nhận được một bức thư tình duy nhất (và nó còn nằm ở chỗ Hagiwara Kenji), thì làm sao biết yêu đương với trai đẹp thế nào chứ?! Nếu thật sự có lớp học như vậy thì chính cô cũng muốn đăng ký học một suất đây này!Khoan đã, tại sao cậu - Sakamoto học sinh gương mẫu của lớp - lại cũng có mặt ở đây hả!? Đừng tưởng trốn sau rèm là tôi không thấy!Shimizu Ryo suy nghĩ một lúc, rồi khó khăn lắm mới moi ra được một "trải nghiệm cảm xúc" duy nhất trong đời để chia sẻ.Nói thật thì Bourbon hẳn là phù hợp với tiêu chuẩn bạn trai đẹp trai lý tưởng...Nhưng cô làm sao chia sẻ được kiểu kinh nghiệm đó chứ?"Nhảy xuống sông đi, tự sát vài lần rồi sẽ có soái ca đến cứu" - kiểu đó không phải là xúi giục tự tử à!?Khoan đã, cách yêu một anh chàng đẹp trai... và cách giết một anh chàng đẹp trai... cũng giống nhau ở chỗ đều bắt đầu từ "chọn đúng mục tiêu", điểm mấu chốt chắc không khác là bao..."Ờm... Muốn có bạn trai đẹp trai, điều quan trọng là..."Nhóm nữ sinh cấp ba háo hức chờ nghe."Phải chọn đúng mục tiêu, điều tra kỹ càng thông tin cá nhân của hắn, theo dõi lộ trình hoạt động, lập kế hoạch, xác định thời gian địa điểm, đảm bảo không có sơ suất nào, sau đó ra tay chốt hạ. Tuyệt đối không được hoảng, phải bình tĩnh... Làm được vậy thì, ai cũng có thể thành công."A, sao cách nói này nghe quen quen vậy nhỉ? Hình như chịu ảnh hưởng của ai đó...Nhìn đám nữ sinh phía dưới ai nấy đều mang vẻ mặt "ngộ ra chân lý", lương tâm của Shimizu Ryo có chút nhói đau. Nhưng mà... kiểu chỉ dẫn bậy bạ thế này chắc không ai thật sự tin rồi làm theo đâu nhỉ?"Cảm ơn nhiều, buổi tọa đàm hôm nay thật sự giúp ích cho tôi." - Sakamoto đẩy kính, gập sổ ghi chép lại.Cậu ta thật sự tin!!!Khoan đã... Nếu cả chuyên gia phân tích hành vi con người như Sakamoto cũng thấy cô nói có lý, vậy chẳng lẽ... cô thực sự có tài năng ở lĩnh vực này mà bản thân chưa bao giờ nhận ra sao? Lẽ nào cô chính là đại sư tình yêu, chỉ là luôn tự xem nhẹ bản thân?!Shimizu Ryo ngồi trong lớp học đang ngập trong ánh hoàng hôn dịu ấm, biểu cảm trên mặt từ ngỡ ngàng, nghi hoặc dần chuyển sang cảm kích, xúc động."Người cần cảm ơn là tớ mới đúng, Sakamoto. Nhờ cậu, tớ đã hiểu ra rồi."Tổ chức không phải ngày nào cũng có nhiệm vụ. Nói thật thì: nhiệm vụ nhiều vào những năm ít việc, và ít đi khi vào mùa cao điểm. Việc duy trì tổ chức chủ yếu dựa vào các doanh nghiệp và hội đoàn dưới danh nghĩa hợp pháp, bên trong âm thầm buôn bán vũ khí, thuốc men, và các giao dịch ngầm.Ngoài ra còn có các viện nghiên cứu và đội ngũ nghiên cứu viên hoạt động quanh năm suốt tháng.Như Shimizu Ryo - kiểu sát thủ chủ lực, hay Bourbon - nhân viên tình báo, thì thời gian làm việc khá tự do. Có thể tự chọn nhận nhiệm vụ, hoặc chờ tổ chức phân công.Gần đây vì có chiến binh thi đua mới - Rye - cả hai đều khá rảnh rỗi.Nói nhiều như vậy, ý chính là: Shimizu Ryo rảnh quá nên nhận một nhiệm vụ cho đỡ buồn. Nhiệm vụ tất nhiên được hoàn thành hoàn hảo, đến Gin cũng không thể soi lỗi. Chỉ có điều hơi "xui xẻo" là cô lén lấy xe của Bourbon đi, và trong lúc rượt đuổi mục tiêu thì hơi chút... hơi chút không cẩn thận gây ra một chút trầy xước."Đây là cái gọi là 'một chút trầy xước' trong miệng em à?" - Bourbon đứng trước chiếc xe, mỉm cười vỗ nhẹ phần đầu xe. Chiếc xe bùm bùm vang lên từng tiếng, linh kiện rơi rụng xuống như mưa - trông y như nó đang khóc.Shimizu Ryo rụt cổ, im thin thít đứng đó, trong lòng hạ quyết tâm: mắng thì mắng, tuyệt đối không cãi lại.Bourbon thật sự rất muốn mắng cô một trận ra trò, nhưng Shimizu Ryo vừa đứng đó đã trưng ra bộ dạng tội nghiệp, uất ức như thể bị người ta bắt nạt, giống như hắn đã làm gì quá đáng với cô. Càng đáng giận là đi qua ba người lạ cùng một con mèo không biết từ đâu ra đều đồng loạt nhìn Bourbon bằng ánh mắt trách móc.Trong tầm mắt của Bourbon, thậm chí còn thấy có người chuẩn bị lấy điện thoại ra báo cảnh sát.Dân Tokyo đúng là quá nhiệt tình."Thôi được rồi, đi với anh đưa xe tới xưởng sửa, lần này phí sửa chữa để em chi trả, thế thì anh tha cho em." - Bourbon thở dài cam chịu, và cái giá phải trả cho sự cam chịu lần này cũng không hề nhỏ.Nếu lúc đó Bourbon biết rằng hôm nay, chính tại cái xưởng sửa xe này, hắn sẽ đụng mặt Hagiwara, thì có cho vàng hắn cũng sẽ chọn tha thứ cho Maraschino ngay từ đầu, và từ đó vĩnh viễn không nhắc lại chuyện đụng xe nữa.Tiếc là, khi hắn hối hận thì mọi chuyện đã quá muộn.Sau khi xe tải từ xưởng đến kéo chiếc xe đi, Shimizu Ryo cùng Bourbon đến văn phòng xưởng để làm thủ tục, điền thông tin khách hàng. Trên đường lên tòa nhà, Ryo vẫn không ngừng xin lỗi bằng đủ mọi cách sáng tạo. Bourbon nghe mãi cũng thấy buồn cười, nên cố ý làm mặt lạnh để xem cô còn có thể diễn trò gì tiếp theo.Hai người mỗi người một tâm sự, mỗi người một ý đồ, nên không ai chú ý rằng - ngay khi họ bước vào sảnh - Hagiwara Kenji đã phát hiện ra họ từ xa. Anh đứng yên tại chỗ, dù bận vẫn rảnh, nhìn họ rất lâu.Trong mắt Hagiwara Kenji, Shimizu Ryo lúc này trưng ra vẻ mặt đáng yêu, nịnh nọt người bạn thân nhiều năm không gặp. Còn bạn thân của hắn - tuy trông có vẻ nghiêm túc - nhưng dựa theo sự hiểu biết bao năm, Hagiwara có thể cảm nhận rõ, Bourbon không hề tức giận, mà thậm chí còn đang giả vờ. Kiểu giả vờ rất giống hồi đó ba người họ hay dùng khi định chơi khăm ai đó....Hai người này, rốt cuộc là quen nhau kiểu gì?Từ sau khi tốt nghiệp trường đào tạo cảnh sát, Hiromitsu và Rei cứ thế bặt vô âm tín. Ba người còn lại chỉ có thể đoán rằng họ đã được cử đi làm nhiệm vụ mật, vì hai người kia vốn thuộc bộ phận đặc biệt.Lần này nhìn thấy Rei - tức Bourbon - tuy rất tò mò, nhưng để tránh phiền phức cho bạn mình, Hagiwara vốn định âm thầm rút lui.Ai ngờ, ngay lúc đó, một cậu bé ham chơi chạy lung tung trong sảnh, không kịp phanh lại mà đâm sầm vào chân Hagiwara Kenji, ngã uỵch xuống đất. Hai giây sau, cậu bé òa khóc.Hagiwara cảm thấy một ánh mắt từ phía bạn thân chiếu sang, rồi là giọng nói kinh ngạc của Ryo vang lên:"Cảnh sát Hagiwara?"Hagiwara khẽ thở dài, cúi xuống đỡ cậu bé dậy, dùng ngón cái lau nước mắt cho bé:
"Đừng khóc, chạy loạn ở đây rất nguy hiểm, lần sau phải cẩn thận đấy nhé."Sau đó, mẹ cậu bé chạy tới cảm ơn rối rít rồi dắt bé đi.Hagiwara đứng dậy, quay lại đối mặt với Bourbon. Khoảnh khắc ấy... nói không xấu hổ thì là nói dối. Nó cực kỳ... xấu hổ.Người duy nhất không cảm thấy vậy là Ryo."Hagiwara cảnh sát, sao anh lại ở đây?""Nơi này là xưởng xe của bạn thân bố tôi. Hai hôm nay có chiếc xe kiểm tra thế nào cũng không ra được lỗi, nên chú ấy nhờ tôi đến xem thử.""Gì cơ? Anh Hagiwara còn biết sửa xe nữa à? Lợi hại thật!""Còn em thì sao? Sao lại đến đây?... Mà, vị này là?"Shimizu Ryo liền túm tay áo Bourbon kéo anh tới, nghiêm túc nói:
"Thật ra... đây là người thân họ hàng xa của em, đang giúp em học tập."Bourbon: "......"Hagiwara cười nheo mắt lại, "Ồ? Vậy anh ấy là...""Anh trai em.""Chú cô ấy."Shimizu Ryo và Bourbon liếc nhau, mỗi người đều âm thầm mắng đối phương một tiếng "ngu"."Chú của em.""Anh trai cô ấy.""...Rốt cuộc là ai?" - Hagiwara vẫn cười như không, chờ tiếp màn diễn.Shimizu Ryo lườm Bourbon một cái - đừng nói nữa! - rồi thở dài nhượng bộ: "Chú đi."Vì mặt mũi tuổi trẻ, Ryo đành chấp nhận kém thế hệ.Tuy lời nói dối này có lỗ hổng đầy trời, nhưng Shimizu Ryo cũng không buồn quan tâm. Dù sao Bourbon đâu phải lần đầu che đậy thân phận, trình độ ứng biến của anh... quá chuyên nghiệp.Hagiwara cũng không thèm chấp, cười nhàn nhạt rồi kiếm cớ cáo từ.Bề ngoài, không ai nhìn ra Bourbon và Hagiwara là người quen.Chỉ còn lại hai người đi nộp tiền đặt cọc sửa xe. Bourbon - là "chú" - lại không biết xấu hổ nhìn "cháu gái" rút ví ra thanh toán. Hành vi vô liêm sỉ này khiến Ryo ghi nhớ kỹ lưỡng trong lòng. Nhưng nghĩ đến lý do cái xe bị hư, cơn giận cuối cùng cũng chỉ có thể âm thầm bùng nổ trong lòng.Dù vậy, "cháu gái" Shimizu vẫn thấy xót xa cho "chú" Bourbon.Khi biết Bourbon sắp bị điều đi làm nhiệm vụ cùng với Rye và Scotch, Shimizu Ryo như thấy hai chữ "chết chắc" hiện lên trán anh. Nhưng nhớ ra trong thời Conan, Bourbon vẫn còn sống, cô mới tạm yên lòng - dù chưa yên hẳn.Rye và Scotch đều là nằm vùng. Scotch thì không nói, còn Rye là kiểu "nam chính hack buff full điểm": [viên đạn bạc], [sát thủ tổ chức], [tinh anh FBI] đủ loại. Trong khi nhà mình Bourbon, ngoài biết lái xe và chút tài thám tử... chẳng có kỹ năng gì đặc biệt. Có khi mới một giây đã bị lừa đến cái quần cũng chẳng còn."Bourbon ca, anh nhất định phải cẩn thận, đừng vì mình thông minh một chút mà coi thường người khác, phải cảnh giác với tất cả mọi người bên cạnh đấy. Ai, đều tại đại ca, tự nhiên điểm tên em đi làm nhiệm vụ khác, không thì đã có thể cùng anh hành động rồi."Bourbon thật sự cạn lời. Anh nghiêm túc nói:
"Anh năm nay 25 tuổi rồi, không phải con nít - tin anh một chút được không?""Vậy em hỏi thật, em có thể tin anh không?" - Shimizu Ryo bỗng hỏi, mà chữ "tin tưởng" này mang một sắc thái hoàn toàn khác với Bourbon vừa nói.Nhưng có vẻ cô cũng không cần câu trả lời. Cô mỉm cười - nụ cười rực rỡ và mông lung dưới ánh nắng sớm của mùa xuân:"Em tin anh. Chỉ là... em không muốn thấy anh bị thương, dù chỉ một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me