TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 38: Những ngày tháng lớn lên ở tổ chức 37

AristiaClaes

Cùng Gin hành động, với Shimizu Ryo thì dễ như thổi cầu vồng thử nghiệm. Lâu rồi không "thổi", miệng có hơi lạ một chút, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại cảm giác. Ngay cả lúc né đòn khi bị đánh, phong thái của cô cũng không thua gì ngày trước.

Gin gọi Shimizu Ryo đến, đương nhiên không phải để tự hành hạ thị lực của mình - hắn có chuyện khác muốn thông báo.

"Tổ chức định cử cô đi học tài chính ở nước ngoài."

Gin nói một cách kiệm lời. Shimizu Ryo suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

Từ sát thủ chuyển sang ngành tài chính... cú bẻ lái này hơi gắt quá không?

"Đây là lệnh của Rum." Gin châm điếu thuốc, không buồn liếc nhìn cô. Shimizu liền nhân lúc đó mà trộm lấy cái bánh mì không nhúc nhích trên đĩa của hắn. Vodka rất hiểu chuyện, đưa nốt phần của mình sang. Gin trông thấy hết, nhưng hắn thà làm ngơ, "mắt không thấy tim không phiền".

"Có vấn đề gì thì tự đi hỏi Rum, tôi chỉ có nhiệm vụ truyền đạt lại."

Gin nhả khói thuốc, trước mắt là khuôn mặt tinh xảo của cô thiếu nữ đang phồng má nhai như hamster. Hamster liếc hắn một cái, cố gắng hỏi:

"Tại sao?"

Gin hoàn toàn phớt lờ, rời đi cùng Vodka, giữ hình tượng lạnh lùng vô tình còn hơn lo lên huyết áp.

Shimizu Ryo không vội. Ăn uống no nê xong mới gọi điện cho Rum. Dạo gần đây Rum càng ngày càng thần bí, không gặp ai, chỉ nhận điện thoại, đã thế còn thích dùng biến âm - đúng là hội chứng "nghiện thần bí học", giống y chang gu của đám đồng nghiệp cô.

Shimizu Ryo chuẩn bị đủ cả lý lẽ để thuyết phục Rum đừng ép cô đi, nhưng Rum chỉ thả một câu:

"Sau đợt du học này, con có cơ hội trở thành cấp trên của Gin."

Shimizu Ryo ngay lập tức đổi lời:

"Con tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của tổ chức!"

Sau đó, vừa đi học, vừa tất bật chuẩn bị thủ tục du học, Shimizu Ryo quay như chong chóng. Một buổi chiều cuối tuần, cô ngủ liền mạch đến tận hoàng hôn, tỉnh dậy trong cơn ngái ngủ thì thấy tin nhắn Gin vừa gửi một phút trước:

[Scotch đã xác nhận là nội gián, nhanh chóng điều tra hắn đang trốn ở đâu, gửi tọa độ cho tôi.]

Kèm theo đó là hệ thống báo nhiệm vụ:

[NPC 250, đây là nhiệm vụ nhánh, không nằm trong tuyến chính của bạn. Bạn có thể chọn nhận hoặc không. Có thể chọn giết nội gián hoặc giải cứu nội gián. Cả hai đều có thể hoàn thành nhiệm vụ.]

[Hệ thống đề nghị: Hãy giết nội gián - phương án dễ dàng nhất để bạn đạt lợi ích tối đa.]

[Vậy thì, đương nhiên tôi sẽ chọn giải cứu nội gián. Trẻ thì phải nổi loạn chứ.]

[Thông báo: Đã nhận nhiệm vụ nhánh "Giải cứu nội gián". Hãy tùy theo tình hình cá nhân mà bố trí ứng phó.]

...Đáng giận thật, hệ thống thế mà chẳng buồn phản bác!

Shimizu Ryo mở bảng kỹ năng, rồi nhìn số điểm mình tích cóp mãi mới được, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa hàng vật phẩm. Một ý tưởng chợt lóe lên.

Shimizu Ryo có một ưu điểm - cô không phải người thông minh xuất chúng, nhưng đã có ý định thì chẳng hề vì sợ hãi mà chùn bước, cũng không vì e ngại tổn thương mà do dự. Đối với quyết định của bản thân, cô luôn là người dám nghĩ dám làm.

Bước đầu tiên: Dùng điểm để mua đạo cụ [Truy tìm phản bội].

[Chỉ cần nhập thông tin cơ bản của mục tiêu, hệ thống sẽ định vị được vị trí trong vòng 30 phút. Dùng được 5 lần, hiện còn 5 lần.]

Đây là món đồ cô yêu thích nhất.

Sau 30 giây, xác nhận được vị trí của Scotch. Cô lập tức liên lạc Tatsu-senpai nhờ anh tiếp cận Scotch trong 10 phút.

Rồi gọi cho Scotch - máy không tắt, cũng không từ chối cuộc gọi. Tiết kiệm được không ít thời gian.

Không giải thích dài dòng, cô chỉ bảo anh nhất định phải đi với Tatsu-senpai. Còn lại để cô lo.

Scotch có tin hay không, điều đó cô không can thiệp. Chọn sống hay chết, nằm trong một ý niệm của anh. Nếu anh không tin cô, cô cũng sẽ không dính dáng vào nữa.

Tiếp theo là phần mấu chốt của kế hoạch.

Shimizu Ryo ngồi trước gương, chậm rãi biến đổi hình dáng - từ thiếu nữ xinh đẹp thành một tên trai trẻ cằm ngắn và hơi giống hồ ly.

Vì luyện kỹ năng [Dịch dung], trong rương của cô luôn có đủ đạo cụ. Dù chỉ có 70 điểm dịch dung và thời gian gấp rút, nhưng trong điều kiện ánh sáng kém vẫn đủ để tráo người. Chưa kể cô còn có 60 điểm [Biến giọng].

10 phút sau, dịch dung hoàn tất.

Cô dùng lại "Truy tìm phản bội" để xác nhận vị trí Scotch. Rồi xác nhận với Tatsu-senpai bên kia mọi việc đều ổn - Scotch đang đi theo anh ta. Cô phải nhanh chóng đến vị trí Scotch vừa rời đi, thay thế chỗ đứng của anh.

Mười phút sau, Shimizu Ryo đã ở đúng nơi cần đến, thành công che lấp được dấu vết Scotch để lại. Nếu ai lần theo vết chân, thì cũng chỉ lần đến được chỗ cô.

Cô nhắn vị trí hiện tại cho Gin, ngay sau đó điện thoại Bourbon gọi đến.

Shimizu Ryo do dự hai giây, bắt máy.

Chuyện Bourbon muốn nói, quả nhiên có liên quan đến Scotch.

"Tôi vừa mới nghe tin. Tổ chức cử rất nhiều người đi truy bắt hắn. Chúng ta có nên góp một tay không? Đây là công lớn đấy."

Giọng Bourbon có chút khác với bình thường.

Shimizu Ryo bước lên sân thượng, đứng cạnh rìa tường thấp nhìn xuống - bên dưới là vịnh Tokyo. Ánh hoàng hôn nhuộm biển bằng sắc cam dịu dàng. Gió trên sân thượng thổi mạnh, khiến cô phải luôn canh chừng tóc giả có bị thổi bay không.

"Thôi đi, Bourbon ca. Đã có người khác lo rồi, mình chen vào làm gì. Tranh công người khác, lỡ bị ghi hận thì sao."

"......Em từng nói em xem Scotch là bạn..."

"Anh sợ em bao che cho hắn sao?" Shimizu Ryo cười cười, cắt lời, "Cho nên em mới không đuổi đến tận nơi, càng không tự tay giết hắn. Đây là sự dịu dàng cuối cùng em dành cho bạn."

Giọng Bourbon trầm xuống.

"Anh nghĩ... hắn là nội gián. Còn lừa dối em... Anh muốn tự tay giết hắn. Ryo-chan, em biết hắn đang ở đâu, đúng không? Nói cho anh đi."

Shimizu Ryo thở dài khẽ.

"Em gửi cho anh rồi, kiểm tra điện thoại đi. Cẩn thận."

Rồi cô cúp máy. Vị trí gửi cho Bourbon là một nơi hoàn toàn ngược lại.

Xin lỗi... Lúc này, em không thể để anh đến đó được.

Vịnh Tokyo lấp lánh ánh sóng, ánh hoàng hôn cuối cùng vừa tan vào mặt biển. Ngẩng đầu lên, giữa thành phố hoa lệ và náo nhiệt đêm về, Shimizu Ryo ngẩn người - hóa ra ở đây... vẫn có thể thấy cả một bầu trời sao rực rỡ.

Nàng không biết mình đã đợi bao lâu, có lẽ là rất lâu, cũng có thể chỉ là trong chớp mắt-cuối cùng, từ cầu thang sắt dẫn lên sân thượng, âm thanh bước chân mơ hồ vang lên.

Tới rồi. Cho các ngươi mở mang kiến thức về "Thanh Ảnh", màn biểu diễn cấp sách giáo khoa sắp bắt đầu. Run rẩy đi, những con người bình thường.

Rye lần theo dấu vết mà Scotch để lại khi bỏ trốn, hướng thẳng đến sân thượng. Hắn tin chắc mình là người đến đầu tiên. Điều khiến hắn bất ngờ là: Scotch đang ngắm sao.

Trên cao, ngân hà cuộn trào. Còn anh ta, đứng đó, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Rye thậm chí cho rằng đây có thể là một cái bẫy nhắm vào hắn. Rằng Scotch mới là người trong tổ chức, còn hắn-mới thực sự là kẻ đã bại lộ.

Scotch nghe thấy tiếng động, chậm rãi quay người lại. Trên sân thượng không có ánh đèn nào, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, tựa như khẽ cười.

"Hóa ra người đuổi tới đầu tiên lại là ngươi à, FBI."

Đôi đồng tử xanh lục đậm của Rye trầm xuống, u ám đến lạnh người.

"Không ngờ ngươi lại nhận ra thân phận thật của ta... Xem ra ta đã đánh giá thấp những con chó săn như ngươi. Nếu đã vậy thì-"

"Suỵt." - Scotch đưa một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, tay kia ném cho Rye một khẩu súng lục. - "Dùng súng này, trước mặt bọn họ mà bắn ta. Nhắm ngay tim. Một tay súng bắn tỉa FBI như ngươi chắc chắn làm được... đúng chứ?"

Rye chưa kịp hiểu hết, cúi người nhặt khẩu súng thì từ cầu thang sắt lại vang lên tiếng bước chân-từng bước chậm rãi như một mãnh thú đang thưởng thức khoảnh khắc con mồi giãy giụa lần cuối.

Scotch vẫn giữ nụ cười thản nhiên, như thể tất cả đều đã nằm trong tính toán. Gin và Vodka xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng như tử thần. Scotch chỉ khẽ nhướng mày:

"Ồ? Không ngờ tổ chức lại điều cả sát thủ số một đến truy sát tôi. Thật vinh hạnh quá."

"Không biết tôi có cái vinh hạnh được người được đồn là 'sẽ sớm trở thành sát thủ số một'-Maraschino xinh đẹp, lợi hại, hoàn mỹ không tì vết-tự mình đến thăm một chuyến không nhỉ?"

【250, ngươi nhiều lời như vậy chi bằng trực tiếp bóc áo choàng ra cho người ta bất ngờ đi】

Scotch ho nhẹ, cười:

"Đùa chút thôi."

Gin giơ súng lên, mặt lạnh như băng.

"Scotch, ngươi không có đường thoát đâu. Tin tưởng ả đàn bà đó là việc ngu xuẩn nhất ngươi từng làm. Chơi đùa vài ngày, ngươi tưởng ả sẽ tha cho ngươi? Còn đang chờ ả đến cứu? Ha. Ả sẽ không đến đâu. Ả là loài rắn độc-ăn ngươi xong là vứt xác. Hành động của ngươi, từng bước, đều nằm trong tính toán của ả. Ngay cả việc ta đứng ở đây, cũng là do ả chỉ đạo. Vậy nhé... tái kiến."

Cảm ơn đã giúp ta ghi thêm một công trạng, đại ca.

Scotch nhìn Rye. Rye hiểu ý, liền bóp cò trước cả khi Gin kịp nổ súng.

Hắn không biết Scotch đã sắp xếp điều gì, nhưng-hắn tin.

Viên đạn chuẩn xác xuyên qua ngực, máu văng tung tóe. Scotch đổ người ra sau, lật qua bờ tường thấp của sân thượng-phía dưới chính là Vịnh Tokyo.

"Kẻ phản bội cần được trừng phạt."

Rye nói dứt khoát.

Shimizu Ryo vừa kịp lao lên sân thượng đã thấy vài cái bóng hỗn độn đang rơi xuống, ánh mắt cô dừng lại nơi Scotch vừa biến mất. Dưới ánh trăng mờ nhạt, chiếc áo khoác trắng của hắn như một mảnh sao rơi.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Hắn vẫn còn sống.

Rồi ngay sau đó, Shimizu Ryo cũng nhảy xuống-rơi vào dòng nước đen lạnh của Vịnh Tokyo.

---

Shimizu Ryo nằm thở dốc trên sàn ca nô. Cô giật chiếc mặt nạ đã vỡ một nửa, quay đầu nhìn về phía người đàn ông có vết sẹo lái tàu.

"Cảm ơn, Tatsu-senpai."

Tatsu cụp mắt, gằn giọng:

"Không cần khách sáo, đại tỷ. Chuyện này... ta làm quen rồi."

Shimizu Ryo mỉm cười. Quả nhiên, Tatsu là người đáng tin nhất. Không bao giờ hỏi nhiều, càng không bao giờ nói nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô ngồi dậy, nặn nước khỏi áo choàng. Gió biển lạnh cắt da làm cô hắt xì. Tatsu cởi áo khoác ném cho cô. Cô nhỏ giọng cảm ơn.

Viên đạn cô đưa cho Rye thực ra là "đạn chết giả", hàng từ hệ thống thương thành-nhìn thì đáng sợ, nhưng thực chất chỉ là đạo cụ chơi khăm. Còn địa điểm sân thượng, cô đã tính toán từ đầu-dưới đó là biển, "chết" xong thì chìm luôn, không thi thể, không bằng chứng.

Nhưng Gin không phải loại dễ lừa. Chỉ có một tờ báo tử vong mà không tìm thấy xác thì hắn chắc chắn sẽ không buông tha. Vì vậy, cô đã chờ tại chỗ để chính mắt hắn thấy Scotch "chết".

Làm vậy sẽ tăng thêm độ tin tưởng.

Bởi lẽ, cứu người thì dễ, nhưng nếu cứu xong mà bị đuổi giết không dứt-vậy chẳng thà đừng cứu.

---

Tại căn cứ tạm thời mà Tatsu chuẩn bị, Ryo gặp lại Scotch thật sự. Tatsu rời đi, để không gian riêng cho hai người.

Shimizu Ryo mỉm cười:

"Chúc mừng anh, Scotch-san. Từ giờ trở đi, anh không còn là người của tổ chức nữa. Bầu trời rộng mở, anh có thể sống tự do."

Scotch có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ lắp bắp được hai từ:

"Cảm... ơn."

Shimizu Ryo lại nghiêm mặt:

"Nhưng nhớ kỹ-nếu vì anh mà tôi bị nghi ngờ, lần sau tôi thật sự sẽ giết anh. Đừng bao giờ nghĩ tới chuyện thách thức tôi. Cho dù cả cảnh sát giúp anh, cũng không ai cản nổi tôi."

Kỳ thực, nếu không phải vì Scotch "chết" giả, người bị nghi ngờ hẳn đã là Rye. Nhưng để chắc ăn, cô vẫn phải đe dọa trước.

"Một khi bước ra khỏi cửa này, anh không còn liên quan gì tới tôi hay Tatsu-senpai nữa."

Ryo nói xong liền quay người, biến mất vào màn đêm. Scotch đứng nhìn theo, chỉ còn lại vệt hơi nước đọng trên sàn.

Lại một lần nữa... được cô cứu.

Scotch lấy điện thoại, gọi cho phía cảnh sát.

Chuyện này, vẫn chưa kết thúc.

---

Sáng hôm sau, Ryo quả nhiên bị cảm. Mưa lớn trút xuống như tận thế. Đầu cô đau như búa bổ, mơ hồ không phân biệt nổi ngày tháng.

Cô mệt mỏi gửi tin xin nghỉ học, rồi lại cuộn tròn trong chăn ngủ tiếp.

Mơ mơ màng màng, dường như có ai đó đến-đỡ cô dậy, cho uống nước, đắp khăn lạnh lên trán. Ryo hé mắt, mơ hồ thấy ánh tóc vàng nhạt, rồi lại thiếp đi...

Trong giấc mơ kéo dài, cô thấy cha mẹ mình đang khóc bên thi thể lạnh lẽo của cô. Cô muốn nói họ đừng khóc, muốn an ủi họ... nhưng cổ họng khô khốc không thốt ra lời.

Sau đó, một dòng nước ấm ngọt ngào như mật rót xuống bụng, cổ họng nàng không hề đau nữa, giấc mơ cũng tan. Trong mơ chỉ còn lại cảm giác như có một chiếc giẻ lau quét qua đầu óc nàng vội vàng một lượt, Shimizu Ryo tỉnh dậy rất nhanh, cũng lập tức quên mất giấc mộng mơ hồ ấy.

Tầm mắt nàng dần trở nên rõ ràng, rồi rơi đúng vào người trước mặt.

Bourbon đang ngồi ở mép giường, mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt không thể gọi là vui, nhưng cũng chẳng phải không vui. Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh, nhưng trời vẫn âm u, chẳng phân biệt nổi giờ nào. Trong căn phòng tối đen, dáng người tóc vàng của chàng trai lại càng thêm đơn bạc, như một khe nứt nhỏ hẹp giam mình nơi đáy vực lặng thinh.

Shimizu Ryo ngồi dậy, đầu tóc bù xù dính mồ hôi, nàng vung tay quạt mấy cái cho mát, chớp mắt nhìn Bourbon nghiêm túc nói:

"Bourbon ca, em mơ thấy một giấc mơ kinh khủng lắm..."

"Vậy à, mơ thấy gì?" Bourbon hỏi nhàn nhạt, giọng điệu như thể đó là nỗ lực lớn nhất mà tinh thần anh có thể gắng gượng lúc này.

"Em không nhớ nữa." Shimizu Ryo trả lời rất có lý, giọng hơi khàn khàn sau khi hạ sốt, nhưng ánh mắt lại đã trong trẻo đầy sức sống.

"Chắc là kiểu như... trúng xổ số trăm triệu yên nhưng bị thông báo là hết hạn nhận thưởng, rồi em lên đường tiêu diệt ma long trở về lại phát hiện công chúa đi lấy hoàng tử nhà bên mất tiêu... kiểu buồn thảm như thế."

"Uống thêm chút nước đi." Bourbon đưa cho nàng một ly nước ấm pha mật ong, Ryo nhận lấy, ừng ực uống mấy ngụm liền.

"Ngon quá đi mất! Cảm ơn vì khoản đãi nha!"

"Nói mới nhớ, Bourbon ca, sao anh lại ở nhà em thế?"

"Anh qua rủ em đi ăn, gọi mãi không thấy trả lời nên anh đẩy cửa vào luôn."

"Ể? Em không khóa cửa à?"

"Ừ."

Kỳ lạ thật, rõ ràng là em nhớ đã khóa rồi mà? Thôi kệ đi, Ryo liếc nhìn tấm bùa [trấn trạch chi bảo] dán sau cửa - có cái đó thì không sao đâu.

"Scotch chết rồi." Bourbon đột nhiên lên tiếng. Anh không nhìn thẳng vào Ryo, ánh mắt dừng lại nơi khoảng trời xám ngoài cửa sổ. Sau cơn mưa là một thế giới lặng yên đến khó diễn tả, như thể sóng triều đã rút, dịu dàng cuốn trôi hết cảm xúc thật của con người, bỏ lại chúng mắc cạn nơi bờ cát tĩnh lặng.

"Là Rye ra tay. Gin cũng có mặt. Anh đến trễ một bước... không kịp... giết hắn."

Shimizu Ryo ôm ly nước, lặng lẽ lắng nghe.

"Hôm qua em cho anh tọa độ... là sai phải không? Tại sao lại làm vậy?" Giọng Bourbon vẫn rất bình thản, như thể đang hỏi "Hôm nay thời tiết không ổn nhỉ".

"Ừ, em không muốn anh dính vào chuyện này. Có thể nó còn phức tạp hơn anh nghĩ... Em sợ anh bị thương. Bourbon ca, anh đang giận em à?"

Bourbon từ từ quay đầu nhìn nàng. Trong căn phòng tối đen ấy, đôi mắt nàng vẫn sáng như vậy. Gương mặt tựa tuyết mùa đông, nhưng ánh mắt thì là hoa xuân duy nhất. Trong bóng tối, đôi mắt ấy như ánh trăng sắp tan vào biển.

[Nếu có chuyện nguy hiểm, hãy nói với em. Em nhất định sẽ chạy đến bên anh, bảo vệ anh.]

Vậy tại sao em không đến? Nếu là em, nhất định đã có thể cứu Hiromitsu... Cậu ấy chẳng phải bạn em sao?

Tại sao không nói với anh địa điểm thật, lại lấy cái lý do như vậy?

"Anh không có... không có giận em. Chuyện nhỏ thôi mà."

"Xin lỗi, anh còn chút việc phải đi trước. Thuốc anh để trên bàn, nhớ uống nhé." Bourbon đứng dậy. Vì thật sự không thể gắng nặn ra một nụ cười, anh chỉ có thể cố giấu mặt vào bóng tối.

Shimizu Ryo bất chợt gọi anh lại:

"Hơn nửa tháng nữa em phải ra nước ngoài rồi, anh sẽ tiễn em chứ?"

Bourbon không quay đầu.

"Nhiệm vụ của anh chắc chưa xong trong vòng nửa tháng, chắc không đi tiễn được."

"Vậy thì tiếc quá. Cẩn thận mọi việc nhé."

Bourbon bước ra ngoài. Cánh cửa hé ra một khắc, ánh nắng ngoài kia thoáng rọi vào, rồi lại vụt tắt. Không còn chút ánh sáng vàng ấy, căn phòng bỗng trở nên tối hơn hẳn.

Shimizu Ryo nhảy khỏi giường bịch một cái, bật đèn sáng trưng, vươn vai thật to.

"Ai chà, sáng thế này nhìn dễ chịu hơn nhiều. Mưa dầm thật là phiền phức."

[À mà này, hệ thống, ngươi thấy Bourbon vừa rồi đang nghĩ gì vậy?]

[250, ta đã bảo là cảm xúc loài người không nằm trong phạm vi giải đáp của hệ thống. Không biết.]

[Hả? Ngươi càng ngày càng vô dụng đấy.]

[Thế ngươi biết hắn nghĩ gì không?]

Không biết vì sao trong lòng Shimizu Ryo bỗng trào lên một chút tự mãn.
[Ta cũng không biết. Nhưng ta biết một điều: Bourbon đúng là đồ ngốc.]

[Vậy thì đúng là cá cùng loài, đáng mừng thật.]

Ảo giác sao, tại sao hệ thống càng ngày càng giỏi khẩu nghiệp vậy? Không lẽ là do nàng dạo này quá mê cà khịa nên đã "dưỡng thành" hệ thống như thế?

Không thể nào!

Shimizu Ryo quyết định tự thưởng cho mình một bữa "tiệc khỏi bệnh" long trọng, dù thật ra chỉ là một trận cảm nhẹ, nhưng nàng vẫn mở tiệc như thể vừa chữa khỏi bệnh nan y. Vì không ăn hết, nàng kéo luôn Omota Uramichi tới ăn chung.

Kết quả là... cả hai cũng vẫn không xử lý nổi đống đồ ăn.

Shimizu Ryo ôm bụng tiếc hùi hụi.

"Biết thế bệnh lâu thêm chút nữa là được ăn thêm một bữa rồi..."

Mà khỏi bệnh rồi, nàng lại có ý tưởng mới: nàng nghiêm trang, cung kính, bấm số Gin thêm lần nữa - sau vụ cung cấp tọa độ Scotch, số nàng đã bị ông anh đại từ bi ấy đá khỏi danh sách đen.

"Alo, gì đấy?" Có lẽ vì biết nàng sắp ra nước ngoài, thái độ của Gin dạo này với nàng coi như dễ chịu hẳn.

Shimizu Ryo xoa tay lấy khí thế:
"Là thế này, em nghe nói tên nằm vùng đáng chết Scotch kia bị anh thần tốc tiêu diệt, thi thể không còn - chắc bị cá rỉa hết rồi! Thật không hổ là anh!"

Đầu bên kia hình như vừa phun ra một hơi khói thuốc.

"Nói trọng điểm. Một phút."

"Nè, em cung cấp tọa độ nằm vùng cũng tính là có công chứ hả? Cho em xin tăng 30% kinh phí du học mỗi tháng nha?"

"Bác bỏ."

Hừ, biết ngay mà. Tên này keo kiệt thật sự. Nhưng... lạ nha, vẫn chưa cúp máy?

"Maraschino, nếu cô còn dám mở miệng linh tinh nữa, tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác nhìn thấy não mình nổ tung đấy. Và nữa, vớt hết cái đống rác trong đầu cô đi, ra nước ngoài học hành tử tế vào, biến mình thành người bình thường một chút đi."

Giỏi ghê, Gin lần này nói một lèo tới... 67 chữ cơ đấy.

Nhưng mà nói đùa chứ, Gin mà đi bảo người khác ngụy trang thành người bình thường, trong khi tổ chức toàn là một lũ không bình thường nhất - thì đúng là...

Người bình thường nhất... chắc chỉ có mỗi nàng Shimizu Ryo vĩ đại thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me