[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!
Chương 52: Chính thức bước vào cốt truyện chính 4
"Các cậu tốt nhất hãy kể lại cẩn thận cho tơz một lần nữa. Cái người phụ nữ hôm đó ném hoa hồng lên mũ tớ... rốt cuộc trông như thế nào?"Hôm đó trời nắng đẹp, chim chóc hót líu lo trên cành cây. Như thường lệ, các thành viên của Đội thám tử nhí đến nhà tiến sĩ Agasa để thử trò chơi mới mà ông vừa phát minh.Nhờ sự giúp sức của Genta, Ayumi và Mitsuhiko, tâm trạng của Haibara Ai bỗng trở nên bất thường.Cô ngồi trên ghế sofa, hai tay siết chặt đặt trên đầu gối, vô thức để lại vài vết xước đỏ trên da vì căng thẳng. Gương mặt nhỏ nhắn bị phủ bởi một màn sương u ám của nỗi sợ - sợ đến mức cơ thể cũng run lên. Haibara hít sâu để giữ bình tĩnh."Cậu có muốn uống nước không?" - Edogawa Conan cảm thấy mình nên nói điều gì đó, nhưng thật sự không thể đồng cảm hoàn toàn với nỗi sợ của Haibara. Lời nói thốt ra khô khốc như nhai giấy, không chút dư vị.Haibara Ai liếc cậu một cái bằng đôi mắt vô hồn, nhưng thần sắc đã bình ổn hơn nhiều."Ai-chan, cậu không sao chứ?" - Biểu hiện khác thường của cô khiến nhóm thám tử nhỏ chẳng còn hứng thú chơi trò chơi. Ayumi lo lắng hỏi han, và Haibara lắc đầu, rồi nói ra câu hỏi kia - lời mở đầu của tất cả.Từ đó, các thành viên Đội thám tử bắt đầu rôm rả kể lại:Ayumi: "Là một chị gái rất xinh đẹp!"Genta: "Là một chị siêu dịu dàng! Cảm giác như nếu chị ấy nấu lươn thì chắc chắn sẽ ngon tuyệt!"Mitsuhiko: "Genta, cậu đang nói vớ vẩn đấy! Chị ấy nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi, cao khoảng 165-168cm, tóc đen, mắt đen, đúng kiểu người châu Á. Mặc đồ toàn màu đen, da trắng lắm... và đúng là rất xinh, rất dịu dàng. Chị ấy còn mỉm cười với Haibara khi cô ấy đang ngủ nữa."Tiến sĩ Agasa cũng xen vào:
"Trông cô ấy là người trẻ tuổi hiền lành, tính tình tốt, Ai-chan, có khi nào..."Có mặt bọn trẻ ở đây, ông không tiện nói rõ, nhưng ý đã quá rõ:Ai-chan, có thể cháu nghĩ nhầm rồi, người đó chưa chắc là người của Tổ chức."Edogawa, đi theo tôi một lát." - Haibara Ai trầm mặc một chút, rồi kéo Conan đi vòng qua ghế sofa, tiến về phía sau cột trụ."Hai người đó lại thì thầm với nhau nữa rồi." - Genta đại diện phát biểu tiếng lòng của cả nhóm."Thế thì các cháu tiếp tục chơi trò chơi nhé. Nhân tiện giúp bác đưa ra vài góp ý cải tiến luôn." - Tiến sĩ Agasa nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của bọn trẻ."Kudo, không thể nhầm được. Là cô ta đã quay lại." - Trái với bộ dạng run rẩy ban nãy, giờ đây Haibara Ai lại vô cùng bình tĩnh, giọng điệu chẳng để lộ cảm xúc gì.Lời cô nói như một cơn bão lặng thầm, không gào thét nhưng lại mang sức nặng đến nghẹt thở."Nếu không phải nhận ra tôi, thì tại sao cô ta lại đặt bông hồng đó lên mũ tôi? Màu đỏ ấy... chắc chắn là cô ta muốn dùng nó để nhắc nhở tôi điều gì đó..." - Giọng Haibara như đang nhỏ từng giọt tuyệt vọng xuống đáy tâm can, đau đến tận xương tủy.Conan cũng dần nghiêm túc. Haibara nói đúng - nếu người đó thực sự là mối đe dọa thì chuyện này không thể xem nhẹ. Cậu cảm thấy bực bội vì bản thân lại không hề để ý đến sự tồn tại của cô ta lúc đó.Một người phụ nữ mặc đồ đen, tóc đen - với đặc điểm như thế, đáng lẽ cậu phải có ấn tượng chứ? Nếu không nhớ ra được, thì chắc chắn lúc đó cậu bị phân tâm - ví dụ như đang nói chuyện điện thoại với siêu trộm Kid chẳng hạn."Nếu nhận ra cậu, sao cô ta không ra tay lúc đó? Có thể nào vẫn còn đang nghi ngờ, chưa chắc chắn không?"Haibara lắc đầu."Không. Nếu là người khác thì còn có thể. Nhưng cô ta... với năng lực đó..." - Haibara cười nhạt. "Chỉ cần bằng thực lực của cô ta thôi, dù tôi có hóa trang đến mấy cũng không thể lọt qua mắt được."Conan cau mày."Tổ chức còn có nhân vật nào khủng đến thế sao? Tại sao cậu chưa từng nhắc tới?""Cô ta là cận vệ thân tín nhất của Rum - phó thủ lĩnh tổ chức. Nghe nói từ nhỏ đã được Rum nuôi dưỡng bên cạnh. Mười mấy tuổi đã bắt đầu theo Gin tham gia huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp. Năm 16 tuổi, cô ta trở thành cán bộ trẻ nhất của Tổ chức.""Chưa từng có nhiệm vụ nào cô ta thất bại. Dù Gin ghét cô ta tới mức ngày nào cũng muốn giết, nhưng chưa bao giờ dám động thật.""Cô ta từng là cộng sự của Bourbon. Hai người họ ở Tổ chức từng được gọi là truyền thuyết: [Không một tin tức nào thoát khỏi mắt họ, không một kẻ phản bội nào thoát được tay họ].""Từng có một nhà nghiên cứu dược trốn khỏi Tổ chức nhờ được FBI bảo vệ nghiêm ngặt. Ông ta thay đổi danh tính hàng chục lần, tưởng đã trốn thoát. Nhưng chỉ ba ngày sau, cô ta đã tìm ra. Nghe nói, viên đạn xuyên cổ họng ông ấy đến khi chết vẫn còn đang cười đùa với đặc vụ FBI bên cạnh.""Ba năm trước, cô ta được điều ra nước ngoài du học. Tôi cứ nghĩ ít nhất phải sang năm cô ta mới quay về... Không ngờ Tổ chức lại gọi cô ta về sớm. Có lẽ là để kết thúc cái mạng phản bội của tôi..."Giọng nói Haibara nhỏ dần, như bị gió nuốt vào trong hẻm núi."... Cậu có vẻ rất hiểu cô ta?"Haibara nhắm mắt, "Ừ. Từng là bạn... đại khái vậy. Nhưng ở Tổ chức, hôm nay là bạn, mai có thể thành kẻ thù.""Nếu vậy thì cậu cũng đừng quá sợ. Nhờ vào thông tin cậu biết, chúng ta có thể lập kế hoạch đối phó kỹ lưỡng." - Edogawa Conan, như thường lệ, chẳng bao giờ biết sợ là gì. Mặc kệ Haibara vừa phân tích mức độ khủng khiếp của đối phương, những lời ấy giống như ném mồi câu vào ao - chỉ khiến con cá Conan càng hăng máu hơn, khiến mặt hồ xôn xao chẳng chút sợ hãi.Bị thái độ đó chọc giận, Haibara chẳng còn sợ nữa mà chuyển sang muốn đập cậu một trận. Cô nghiến răng nói:"Thế còn Ran thì sao! Cậu không lo cô ấy có thể lần ra thân phận thật của cậu từ tình trạng của tôi, rồi từ đó bị đe dọa tính mạng à?!"Nhắc đến Mori Ran, gương mặt của Edogawa Conan cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc:"Tôi chưa bao giờ coi thường bọn người trong tổ chức Áo Đen. Nhưng sợ hãi không giúp được gì cả. Nếu không đưa chúng ra ánh sáng công lý, thì chúng ta mãi mãi không thể có được một cuộc sống bình yên.""Haibara, đừng sợ. Tôi đã từng bảo vệ cậu khỏi tay bọn chúng một lần, thì cũng có thể bảo vệ cậu lần thứ hai. Còn Ran... dù có phải đánh đổi tính mạng này, tôi cũng sẽ không để cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm nào.""Vì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết danh tính thật của người đó là gì không?"Haibara Ai cuối cùng cũng không giấu được nữa: "Cô ta tên là..."Câu nói bị cắt ngang."Mọi người buổi chiều vui vẻ! Hôm nay làm hơi nhiều khoai tây hầm thịt, nên tôi mang một ít sang cho tiến sĩ Agasa. Đám trẻ cũng có ở đây à!"Haibara Ai bất lực ló đầu ra khỏi phía sau cột tròn, nhìn về phía người đàn ông có vẻ đã quá quen thuộc kia."Không phải lại là nghe được gì đó, chưa nấu chín đã đem món hầm tới chứ?"Kể từ sau sự kiện trên đoàn tàu lần trước, Haibara Ai có vẻ đã bớt ác cảm với Okiya Subaru."Subaru-san?" Edogawa Conan cũng thò đầu ra từ phía sau cột với vẻ hơi ngại ngùng."Phiền anh để món hầm trên bàn là được rồi, rồi về đi." Haibara Ai bắt đầu nói chuyện thẳng thừng hơn, khiến tiến sĩ Agasa đành phải đứng ra giảng hòa."Hôm nay lại làm phiền anh quá rồi.""Khoai tây hầm thịt của Subaru ca ca càng ngày càng ngon! Ayumi có thể ăn hết cả một bát to!""Con muốn ăn ba bát!""Genta, cả nồi này cũng không đủ cho con ăn nhiều vậy đâu..."Bị đám nhóc làm ồn như vậy, cuộc trò chuyện giữa Edogawa Conan và Haibara Ai cũng không tiếp tục được nữa.Edogawa Conan đoán rằng Okiya Subaru cố ý tới đây hẳn là có chuyện muốn nói với mình, nên sau khi rời khỏi nhà tiến sĩ Agasa, cậu không vội về mà ghé qua nhà Kudo."Subaru-san, hôm nay anh tìm tôi có việc gì sao? Là chuyện về thành viên tổ chức mà Haibara nhắc đến?"Okiya Subaru - tên thật là Akai Shuichi, đặc vụ FBI, từng nằm vùng trong tổ chức với mật danh Rye, hiện đang giả chết."Cũng coi như vậy. Có một ít thông tin liên quan đến cô ta mà tôi muốn nói với cậu." Okiya Subaru chậm rãi tự pha cho mình một tách trà. Edogawa Conan tò mò leo lên ghế sofa đối diện, hai chân ngắn đung đưa qua lại."Người đó thật sự đáng sợ như Haibara nói sao? Cô ấy nói người phụ trách nghiên cứu thuốc kia đã bỏ trốn...""Là thật." Okiya Subaru nhàn nhạt đáp: "Trong một khoảng thời gian, cô ta đã thực hiện hơn mười nhiệm vụ cho tổ chức, trong đó có một nhiệm vụ là truy sát nhà nghiên cứu trốn chạy. Chính nhờ chuỗi nhiệm vụ hoàn hảo đó mà cô ta được thăng lên làm cán bộ trẻ nhất tổ chức. Người bảo vệ nhà nghiên cứu khi đó không phải tôi, nhưng là một đồng nghiệp thân quen, và anh ấy từng nói với tôi rằng đến tận bây giờ họ vẫn không thể hiểu được làm sao cô ta có thể lần ra được hành tung của họ. Cứ như một con rắn săn mồi bám dai dẳng, không sao thoát được."Trong đầu Edogawa Conan dần dần hiện lên hình ảnh một phiên bản nữ của Gin. Okiya Subaru dường như đọc được suy nghĩ ấy, khẽ lắc đầu bất lực:"Nếu có một ngày cậu gặp cô ta, cậu sẽ phải kinh ngạc. Nếu không biết trước thân phận thật, không ai nghĩ cô ấy là sát thủ. Cô ấy không có mùi máu, cũng không có ham muốn sát nhân, không có chút sát khí nào... Tuy tính cách thì quả thực không thể khen ngợi được."Như thể đang nhớ lại ký ức không hay, Okiya Subaru nâng chén trà, dùng hơi nóng xua đi bầu không khí u ám rồi nói tiếp:"Có một điều mà Ai-chan nói không sai - nếu cô ta gặp được Ai-chan bây giờ, chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy chính là Sherry.""Ngay cả Subaru-san cũng nghĩ vậy sao?""Ừ. Dù sao cũng là người đã từng nhìn thấu thân phận thật của tôi từ bốn năm trước, với cô ta thì cảnh giác thế nào cũng không bao giờ là đủ."Nếu việc bị nhìn thấu thân phận khiến Conan có chút lo lắng, thì những lời này của Okiya Subaru chẳng khác nào bóp nghẹt tim cậu.Okiya Subaru nhìn vẻ mặt thất thần của Conan, tỏ vẻ đắc ý rồi nói tiếp:"Nhưng mà cô ta là người sống tùy hứng. Trừ khi có lệnh trực tiếp từ tổ chức, nếu không dù có phát hiện nằm vùng hay phản bội, cô ta cũng lười truy cứu - trừ khi tâm trạng đang tệ. Cho nên, dù cô ta có nhận ra thân phận Sherry, khả năng cao cũng sẽ tạm thời không báo cáo."Conan: "......"Đây rõ ràng là một quả bom hẹn giờ!"Nhưng ai cũng có điểm yếu. Mà điểm yếu của cô ta, chính là Bourbon - cộng sự của cô ta. Nếu muốn đối phó cô ta, có thể ra tay từ phía Bourbon." Dưới ánh đèn, Okiya Subaru chậm rãi mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh như sói hoang rình mồi.Nghe xong, Conan vò rối tóc, để mặc nó dựng đứng lên như tổ chim. "Một mình Bourbon đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ lại thêm một người nữa... rốt cuộc người đó tên là gì?""Maraschino.""Hắt xì!" Shimizu Ryo bất ngờ hắt xì một cái rõ to. "Chắc chắn là có ai đó đang nói xấu sau lưng mình rồi...""Tiểu thư, áo choàng tắm của ngài." Shimizu Ryo vừa trèo ra khỏi bể bơi liền nhận lấy chiếc áo choàng do Sakamoto đưa tới, khoác lên người rồi lại hắt xì lần nữa.Chuyện này chắc chắn không phải do thể chất cá nhân cô, mà là do kiểu khí hậu kỳ quặc của thế giới học đường này. Hôm qua nắng nóng như mùa hè, hôm nay lạnh như mùa đông - trừ người bản xứ ra thì ai chịu nổi chứ?!Shimizu Ryo ngồi xuống ghế nằm cạnh bể bơi phủ khăn trắng, ôm lấy ly trà sữa Sakamoto vừa mua, thở phào nhẹ nhõm.Nghỉ ngơi một lúc, khi cảm thấy khá hơn một chút, cô nheo mắt, mỉm cười hỏi:"Sakamoto-kun, ta đã nhờ ngươi đưa đồ cho tiến sĩ Agasa rồi đúng không?""Vâng, thưa tiểu thư." Sakamoto vẫn không chán trò chơi giữa tiểu thư và quản gia, còn Shimizu Ryo cũng chẳng buồn để tâm nữa.Ánh mắt cô dõi theo làn nước xanh trong của bể bơi đang khẽ gợn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái kính trong suốt tạo nên những tia sáng lung linh.........."Tốt rồi. Ta thật sự rất mong ngày được gặp lại cô ấy sẽ mau đến."
"Trông cô ấy là người trẻ tuổi hiền lành, tính tình tốt, Ai-chan, có khi nào..."Có mặt bọn trẻ ở đây, ông không tiện nói rõ, nhưng ý đã quá rõ:Ai-chan, có thể cháu nghĩ nhầm rồi, người đó chưa chắc là người của Tổ chức."Edogawa, đi theo tôi một lát." - Haibara Ai trầm mặc một chút, rồi kéo Conan đi vòng qua ghế sofa, tiến về phía sau cột trụ."Hai người đó lại thì thầm với nhau nữa rồi." - Genta đại diện phát biểu tiếng lòng của cả nhóm."Thế thì các cháu tiếp tục chơi trò chơi nhé. Nhân tiện giúp bác đưa ra vài góp ý cải tiến luôn." - Tiến sĩ Agasa nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của bọn trẻ."Kudo, không thể nhầm được. Là cô ta đã quay lại." - Trái với bộ dạng run rẩy ban nãy, giờ đây Haibara Ai lại vô cùng bình tĩnh, giọng điệu chẳng để lộ cảm xúc gì.Lời cô nói như một cơn bão lặng thầm, không gào thét nhưng lại mang sức nặng đến nghẹt thở."Nếu không phải nhận ra tôi, thì tại sao cô ta lại đặt bông hồng đó lên mũ tôi? Màu đỏ ấy... chắc chắn là cô ta muốn dùng nó để nhắc nhở tôi điều gì đó..." - Giọng Haibara như đang nhỏ từng giọt tuyệt vọng xuống đáy tâm can, đau đến tận xương tủy.Conan cũng dần nghiêm túc. Haibara nói đúng - nếu người đó thực sự là mối đe dọa thì chuyện này không thể xem nhẹ. Cậu cảm thấy bực bội vì bản thân lại không hề để ý đến sự tồn tại của cô ta lúc đó.Một người phụ nữ mặc đồ đen, tóc đen - với đặc điểm như thế, đáng lẽ cậu phải có ấn tượng chứ? Nếu không nhớ ra được, thì chắc chắn lúc đó cậu bị phân tâm - ví dụ như đang nói chuyện điện thoại với siêu trộm Kid chẳng hạn."Nếu nhận ra cậu, sao cô ta không ra tay lúc đó? Có thể nào vẫn còn đang nghi ngờ, chưa chắc chắn không?"Haibara lắc đầu."Không. Nếu là người khác thì còn có thể. Nhưng cô ta... với năng lực đó..." - Haibara cười nhạt. "Chỉ cần bằng thực lực của cô ta thôi, dù tôi có hóa trang đến mấy cũng không thể lọt qua mắt được."Conan cau mày."Tổ chức còn có nhân vật nào khủng đến thế sao? Tại sao cậu chưa từng nhắc tới?""Cô ta là cận vệ thân tín nhất của Rum - phó thủ lĩnh tổ chức. Nghe nói từ nhỏ đã được Rum nuôi dưỡng bên cạnh. Mười mấy tuổi đã bắt đầu theo Gin tham gia huấn luyện sát thủ chuyên nghiệp. Năm 16 tuổi, cô ta trở thành cán bộ trẻ nhất của Tổ chức.""Chưa từng có nhiệm vụ nào cô ta thất bại. Dù Gin ghét cô ta tới mức ngày nào cũng muốn giết, nhưng chưa bao giờ dám động thật.""Cô ta từng là cộng sự của Bourbon. Hai người họ ở Tổ chức từng được gọi là truyền thuyết: [Không một tin tức nào thoát khỏi mắt họ, không một kẻ phản bội nào thoát được tay họ].""Từng có một nhà nghiên cứu dược trốn khỏi Tổ chức nhờ được FBI bảo vệ nghiêm ngặt. Ông ta thay đổi danh tính hàng chục lần, tưởng đã trốn thoát. Nhưng chỉ ba ngày sau, cô ta đã tìm ra. Nghe nói, viên đạn xuyên cổ họng ông ấy đến khi chết vẫn còn đang cười đùa với đặc vụ FBI bên cạnh.""Ba năm trước, cô ta được điều ra nước ngoài du học. Tôi cứ nghĩ ít nhất phải sang năm cô ta mới quay về... Không ngờ Tổ chức lại gọi cô ta về sớm. Có lẽ là để kết thúc cái mạng phản bội của tôi..."Giọng nói Haibara nhỏ dần, như bị gió nuốt vào trong hẻm núi."... Cậu có vẻ rất hiểu cô ta?"Haibara nhắm mắt, "Ừ. Từng là bạn... đại khái vậy. Nhưng ở Tổ chức, hôm nay là bạn, mai có thể thành kẻ thù.""Nếu vậy thì cậu cũng đừng quá sợ. Nhờ vào thông tin cậu biết, chúng ta có thể lập kế hoạch đối phó kỹ lưỡng." - Edogawa Conan, như thường lệ, chẳng bao giờ biết sợ là gì. Mặc kệ Haibara vừa phân tích mức độ khủng khiếp của đối phương, những lời ấy giống như ném mồi câu vào ao - chỉ khiến con cá Conan càng hăng máu hơn, khiến mặt hồ xôn xao chẳng chút sợ hãi.Bị thái độ đó chọc giận, Haibara chẳng còn sợ nữa mà chuyển sang muốn đập cậu một trận. Cô nghiến răng nói:"Thế còn Ran thì sao! Cậu không lo cô ấy có thể lần ra thân phận thật của cậu từ tình trạng của tôi, rồi từ đó bị đe dọa tính mạng à?!"Nhắc đến Mori Ran, gương mặt của Edogawa Conan cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc:"Tôi chưa bao giờ coi thường bọn người trong tổ chức Áo Đen. Nhưng sợ hãi không giúp được gì cả. Nếu không đưa chúng ra ánh sáng công lý, thì chúng ta mãi mãi không thể có được một cuộc sống bình yên.""Haibara, đừng sợ. Tôi đã từng bảo vệ cậu khỏi tay bọn chúng một lần, thì cũng có thể bảo vệ cậu lần thứ hai. Còn Ran... dù có phải đánh đổi tính mạng này, tôi cũng sẽ không để cô ấy gặp bất kỳ nguy hiểm nào.""Vì vậy, cậu có thể nói cho tôi biết danh tính thật của người đó là gì không?"Haibara Ai cuối cùng cũng không giấu được nữa: "Cô ta tên là..."Câu nói bị cắt ngang."Mọi người buổi chiều vui vẻ! Hôm nay làm hơi nhiều khoai tây hầm thịt, nên tôi mang một ít sang cho tiến sĩ Agasa. Đám trẻ cũng có ở đây à!"Haibara Ai bất lực ló đầu ra khỏi phía sau cột tròn, nhìn về phía người đàn ông có vẻ đã quá quen thuộc kia."Không phải lại là nghe được gì đó, chưa nấu chín đã đem món hầm tới chứ?"Kể từ sau sự kiện trên đoàn tàu lần trước, Haibara Ai có vẻ đã bớt ác cảm với Okiya Subaru."Subaru-san?" Edogawa Conan cũng thò đầu ra từ phía sau cột với vẻ hơi ngại ngùng."Phiền anh để món hầm trên bàn là được rồi, rồi về đi." Haibara Ai bắt đầu nói chuyện thẳng thừng hơn, khiến tiến sĩ Agasa đành phải đứng ra giảng hòa."Hôm nay lại làm phiền anh quá rồi.""Khoai tây hầm thịt của Subaru ca ca càng ngày càng ngon! Ayumi có thể ăn hết cả một bát to!""Con muốn ăn ba bát!""Genta, cả nồi này cũng không đủ cho con ăn nhiều vậy đâu..."Bị đám nhóc làm ồn như vậy, cuộc trò chuyện giữa Edogawa Conan và Haibara Ai cũng không tiếp tục được nữa.Edogawa Conan đoán rằng Okiya Subaru cố ý tới đây hẳn là có chuyện muốn nói với mình, nên sau khi rời khỏi nhà tiến sĩ Agasa, cậu không vội về mà ghé qua nhà Kudo."Subaru-san, hôm nay anh tìm tôi có việc gì sao? Là chuyện về thành viên tổ chức mà Haibara nhắc đến?"Okiya Subaru - tên thật là Akai Shuichi, đặc vụ FBI, từng nằm vùng trong tổ chức với mật danh Rye, hiện đang giả chết."Cũng coi như vậy. Có một ít thông tin liên quan đến cô ta mà tôi muốn nói với cậu." Okiya Subaru chậm rãi tự pha cho mình một tách trà. Edogawa Conan tò mò leo lên ghế sofa đối diện, hai chân ngắn đung đưa qua lại."Người đó thật sự đáng sợ như Haibara nói sao? Cô ấy nói người phụ trách nghiên cứu thuốc kia đã bỏ trốn...""Là thật." Okiya Subaru nhàn nhạt đáp: "Trong một khoảng thời gian, cô ta đã thực hiện hơn mười nhiệm vụ cho tổ chức, trong đó có một nhiệm vụ là truy sát nhà nghiên cứu trốn chạy. Chính nhờ chuỗi nhiệm vụ hoàn hảo đó mà cô ta được thăng lên làm cán bộ trẻ nhất tổ chức. Người bảo vệ nhà nghiên cứu khi đó không phải tôi, nhưng là một đồng nghiệp thân quen, và anh ấy từng nói với tôi rằng đến tận bây giờ họ vẫn không thể hiểu được làm sao cô ta có thể lần ra được hành tung của họ. Cứ như một con rắn săn mồi bám dai dẳng, không sao thoát được."Trong đầu Edogawa Conan dần dần hiện lên hình ảnh một phiên bản nữ của Gin. Okiya Subaru dường như đọc được suy nghĩ ấy, khẽ lắc đầu bất lực:"Nếu có một ngày cậu gặp cô ta, cậu sẽ phải kinh ngạc. Nếu không biết trước thân phận thật, không ai nghĩ cô ấy là sát thủ. Cô ấy không có mùi máu, cũng không có ham muốn sát nhân, không có chút sát khí nào... Tuy tính cách thì quả thực không thể khen ngợi được."Như thể đang nhớ lại ký ức không hay, Okiya Subaru nâng chén trà, dùng hơi nóng xua đi bầu không khí u ám rồi nói tiếp:"Có một điều mà Ai-chan nói không sai - nếu cô ta gặp được Ai-chan bây giờ, chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy chính là Sherry.""Ngay cả Subaru-san cũng nghĩ vậy sao?""Ừ. Dù sao cũng là người đã từng nhìn thấu thân phận thật của tôi từ bốn năm trước, với cô ta thì cảnh giác thế nào cũng không bao giờ là đủ."Nếu việc bị nhìn thấu thân phận khiến Conan có chút lo lắng, thì những lời này của Okiya Subaru chẳng khác nào bóp nghẹt tim cậu.Okiya Subaru nhìn vẻ mặt thất thần của Conan, tỏ vẻ đắc ý rồi nói tiếp:"Nhưng mà cô ta là người sống tùy hứng. Trừ khi có lệnh trực tiếp từ tổ chức, nếu không dù có phát hiện nằm vùng hay phản bội, cô ta cũng lười truy cứu - trừ khi tâm trạng đang tệ. Cho nên, dù cô ta có nhận ra thân phận Sherry, khả năng cao cũng sẽ tạm thời không báo cáo."Conan: "......"Đây rõ ràng là một quả bom hẹn giờ!"Nhưng ai cũng có điểm yếu. Mà điểm yếu của cô ta, chính là Bourbon - cộng sự của cô ta. Nếu muốn đối phó cô ta, có thể ra tay từ phía Bourbon." Dưới ánh đèn, Okiya Subaru chậm rãi mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh như sói hoang rình mồi.Nghe xong, Conan vò rối tóc, để mặc nó dựng đứng lên như tổ chim. "Một mình Bourbon đã đủ khiến người ta đau đầu, giờ lại thêm một người nữa... rốt cuộc người đó tên là gì?""Maraschino.""Hắt xì!" Shimizu Ryo bất ngờ hắt xì một cái rõ to. "Chắc chắn là có ai đó đang nói xấu sau lưng mình rồi...""Tiểu thư, áo choàng tắm của ngài." Shimizu Ryo vừa trèo ra khỏi bể bơi liền nhận lấy chiếc áo choàng do Sakamoto đưa tới, khoác lên người rồi lại hắt xì lần nữa.Chuyện này chắc chắn không phải do thể chất cá nhân cô, mà là do kiểu khí hậu kỳ quặc của thế giới học đường này. Hôm qua nắng nóng như mùa hè, hôm nay lạnh như mùa đông - trừ người bản xứ ra thì ai chịu nổi chứ?!Shimizu Ryo ngồi xuống ghế nằm cạnh bể bơi phủ khăn trắng, ôm lấy ly trà sữa Sakamoto vừa mua, thở phào nhẹ nhõm.Nghỉ ngơi một lúc, khi cảm thấy khá hơn một chút, cô nheo mắt, mỉm cười hỏi:"Sakamoto-kun, ta đã nhờ ngươi đưa đồ cho tiến sĩ Agasa rồi đúng không?""Vâng, thưa tiểu thư." Sakamoto vẫn không chán trò chơi giữa tiểu thư và quản gia, còn Shimizu Ryo cũng chẳng buồn để tâm nữa.Ánh mắt cô dõi theo làn nước xanh trong của bể bơi đang khẽ gợn, ánh mặt trời chiếu xuyên qua mái kính trong suốt tạo nên những tia sáng lung linh.........."Tốt rồi. Ta thật sự rất mong ngày được gặp lại cô ấy sẽ mau đến."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me