TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 53: Chính thức bước vào cốt truyện chính 5

AristiaClaes

Shimizu Ryo dạo gần đây thật sự rất vui vẻ, mỗi ngày đều chờ đợi trong trạng thái như thể sống theo tâm trạng trung lập.

Còn 10 ngày nữa là được gặp lại Sherry.

Còn 9 ngày.

Còn 8 ngày.

Thật ra Shimizu Ryo cũng không phải không biết Sherry đang ở đâu, cô hoàn toàn có thể trực tiếp tìm đến, nhưng cái hệ thống chết tiệt kia lại bảo thời cơ để gặp mặt vẫn chưa đến.

Chuyện này còn liên quan đến việc ban đầu Ryo trở thành nhân vật tuyến chính trong thế giới này.

Lúc đó, cô đã tranh thủ lúc ý chí thế giới hỗn loạn mà thì thầm bên tai Edogawa Conan như một con ác ma, đổi lấy cơ hội trở thành NPC tuyến chính.

Hiện tại, hệ thống yêu cầu cô quay lại khách sạn ngày trước, tại thời điểm cũ, tiếp tục thì thầm bên tai Conan một lần nữa, để "thu hồi tuyến thế giới."

Nói cách khác, nếu cô gặp Sherry trước khi hoàn tất chạm mặt Conan, rất có thể sẽ gây ra lỗi logic trong thế giới, mà điều này thì không đùa được.

Haizz... Nhớ người cũng là một loại dằn vặt.

Cô còn cố tình đi tiệm hoa chọn những bông hồng rực rỡ và xinh đẹp nhất - không biết Sherry có thích không, nhưng Ryo cảm thấy hoa hồng đó rất hợp với làn da Sherry: vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Lâu thế rồi không gặp, Sherry chắc cũng nhớ mình lắm nhỉ?

Tới lúc đó đột nhiên xuất hiện, Sherry chắc chắn sẽ cực kỳ ngạc nhiên và vui mừng!

Mà nghĩ tới đây, Ryo nhớ lại lần đó, trong ký ức của cô thì Sherry không có mặt tại khách sạn hôm ấy. Để có thể gặp được cô nàng sớm hơn, Ryo đã tự mình làm giả phiếu trúng thưởng ở khách sạn, rồi nhờ Sakamoto tìm cách gửi chúng đến tiến sĩ Agasa. Năm tấm phiếu - vừa đủ để ông tiến sĩ dắt cả Đội Thám tử nhí đến ở.

Tình tỷ muội cảm động lòng người - Ryo tự cảm động với chính mình luôn!

Khách sạn đó nằm ở tỉnh Shizuoka, là một khách sạn 5 sao siêu sang chảnh.

Ryo đã ở đây một thời gian rồi.

Lý do cô không về nhà mà cứ nhất định ở khách sạn? Nói đến đây phải kể đến những điểm lệch lạc giá trị mà cô đã phải vất vả tích lũy suốt nhiều năm. Ryo cảm thấy, mình đã hy sinh quá nhiều cho tổ chức, nên dùng quyền lợi "xã trưởng" để tận hưởng chút dịch vụ cao cấp - chẳng phải điều hợp lý lắm sao?

Tuy là... cô thậm chí còn chẳng biết lối vào của cái công ty tổ chức kia ở đâu nữa...

Nghĩ tới đây, Ryo có chút cắn rứt lương tâm. Cô quay sang nhìn quản gia Sakamoto đang cosplay nghiêm chỉnh bên cạnh mình, rồi lại nhẹ nhàng thở ra - thôi, yên tâm giao cho Sakamoto-kun, phó xã trưởng của cô!

"Đại tiểu thư, bánh kem dâu mà hôm qua cô đặt đã được chuyển tới. Xin hỏi cô muốn ăn luôn bây giờ, hay để vào tủ lạnh ướp 15 phút trước?"

Ôi trời ơi, Sakamoto-kun là thiên sứ!

Ryo ngoẹo đầu như con mèo nhỏ:

"Cứ theo ý cậu đi, Sakamoto-kun."

Sakamoto gật đầu, rồi lại lấy sổ tay ra:

"Hôm qua cô đã gặp ngài Fuyudera và hôm trước cô gặp tiểu thư Miki. Cả hai người đều hẹn hôm nay 5 giờ chiều đến gặp cô. Xin hỏi cô muốn gặp ai trước?"

Ryo trầm ngâm:

"...Hai người đó là ai? Tôi gặp họ để làm gì vậy?"

Sakamoto đẩy kính, mặt nghiêm túc:

"Hôm qua cô gặp ngài Fuyudera vì cô để ý đến chiếc kem vanilla chocolate giới hạn mà anh ta cầm, nên đã dùng nghệ thuật ngôn ngữ để... lấy đi. Khi đó cô hứa sẽ gặp lại anh ta ở đây hôm nay."

"Tiện nhắc luôn, ngài Fuyudera năm nay 19 tuổi. Khoảng cách đến ranh giới phạm pháp chỉ còn một bước."

"Còn tiểu thư Miki, cô gặp hôm trước. Vì ngoại hình của cô ấy thuộc dạng rất nổi bật trong loài người, cô đã nắm tay khen cô ấy suốt 10 phút. Cuối cùng tiểu thư Miki đỏ mặt và đồng ý gặp cô hôm nay."

"Tiện nhắc luôn, tiểu thư Miki năm nay 30 tuổi, không phạm pháp."

Ryo: "......"

Cái con "tra nữ" trong miệng Sakamoto là ai vậy trời???

Cô chậm rãi ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt:

"Sakamoto-kun, hôm nay tôi đột nhiên bị... bệnh không thể gặp người. Cậu hiểu không?"

Sakamoto bình tĩnh tiếp thu, rồi còn mở rộng tư duy:

"Dựa trên phân tích tỷ lệ phạm tội và động cơ gần đây tại Nhật Bản, hành vi của cô tương đương với... tự sát."

Ryo: "......"

Cô là tội phạm bị PTSD vụ án tình cảm.

Nhưng thật sự là, lúc giao tiếp với hai người kia cô không hề có ý gì cả!
Sao sự việc lại phát triển thành ra thế này...?

Chẳng lẽ là lỗi của cô à??

Ryo run rẩy nhìn vào chỉ số lệch lạc giá trị - mới 60 mấy điểm - trong lòng căng thẳng, quyết định một khi Conan đến thì sẽ cắt hết tất cả hoạt động xã giao.

Từ hôm nay trở đi, cô là Shimizu Ryo tự bế.

Nhốt mình trong phòng chưa được bao lâu, cô đã bắt đầu thấy chán, rồi lại nhớ tới cộng sự của mình.

Thật ra, lúc trước Ryo về lại Tokyo đã gặp Bourbon một lần - mà lại là kiểu "bắt gian tại trận"!

Lần này từ nước ngoài về, Ryo khá bận rộn. Một là liên hệ lại với hàng xóm bạn bè cũ, hai là làm việc với tổ chức, ba là làm quen công việc ở công ty - khụ khụ, thật ra cái này chủ yếu là Sakamoto làm.

Cậu ấy có vẻ xem đây như một dạng game mô phỏng kinh doanh đời thực, Ryo thấy cậu ấy chơi vui vẻ thì cũng vui lòng buông tay luôn.

Vì Ryo bận, mà cộng sự của cô cũng bận. Ngoài lần gặp ở nhà ga, hầu như họ không thấy nhau. Sáng Ryo thức dậy thì Bourbon đã đi rồi, tối cô ngủ, anh ta còn chưa về.

Ryo cảm thấy Bourbon đang sống kiểu lịch làm việc của âm phủ, y như hồi mới quen.

Cô thấy phải sửa lại quan niệm thời gian của cộng sự này một chút.

Vì thế, Ryo cố ý ngồi canh trước cửa phòng anh ta. Đúng lúc thấy Bourbon nửa đêm chuẩn bị ra ngoài, Ryo lập tức muốn biết là việc gì khiến anh ta hứng khởi như vậy mà bỏ cả giấc ngủ.

Sau đó thì -- cô tận mắt thấy Bourbon và Vermouth đang gặp nhau ở quán bar lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, bầu không khí ám muội.

Trời sập.

Ryo xông lên đập bàn, chất vấn:

"Tôi cứ tưởng anh chỉ đi tìm vui qua đêm! Không ngờ là muốn vứt bỏ tôi để tìm tình mới!!"

Bourbon và Vermouth: "......"

Vermouth nhanh chóng phủi sạch quan hệ:

"Maraschino, cô đừng hiểu lầm. Tôi không biết quan hệ của hai người là kiểu đó, nhưng tôi và anh ta không phải... kiểu đó đâu."

Kiểu đó kiểu này cái gì mà kiểu đó, tôi nghe không hiểu!

Ryo vẫn trừng mắt nhìn Bourbon, như thể muốn nhìn xuyên thủng lỗ trên người anh ta.

Bourbon bất lực đưa tay che mặt.

Vermouth thay phiên nhìn hai người, rồi đột nhiên mỉm cười mơ hồ nhìn Ryo:

"Hai người thật đúng là giống nhau... Không hổ là..."
Nói đến đây cô ta dừng lại, đứng dậy, quay sang Bourbon:

"Yên tâm đi, việc anh nói tôi sẽ giúp. Trấn an con mèo nhỏ của anh trước đi. Cô nàng này mà cào người thì hung dữ lắm đó."

Nói xong câu đó, Vermouth khẽ hất mái tóc vàng óng ánh, xoay người rời khỏi quán bar, dáng vẻ vừa lả lơi vừa quyến rũ.

Shimizu Ryo tiếp tục trừng mắt nhìn Bourbon.

"Bây giờ anh vẫn còn cơ hội khai báo động cơ phạm tội của mình, thành khẩn thì được khoan hồng."

Vì có quá nhiều điều cần giải thích, Bourbon đành phải ưu tiên làm rõ chuyện quan trọng nhất trước.

Shimizu Ryo khoanh tay, ngồi xuống đối diện Bourbon với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Cô kéo thực đơn trên bàn về phía mình, lật vài trang rồi cau mày:
"Không bán nổi một miếng bánh kem tử tế, cái quán bar gì mà rác rưởi thế này!"

Cô rõ ràng đang tức giận.

"Cái đó... Anh cũng không làm mấy chuyện kiểu tình một đêm đâu..." Cuối cùng thì Bourbon vẫn thấy cần phải giải thích trước đã.

Tình huống hiện tại thật kỳ quái - vì sao anh lại ngồi trong một quán bar, nghiêm túc nói rõ mình không có hành vi "tình một đêm" với Maraschino? Nếu là bốn năm trước, anh sẽ thấy điều đó thật nực cười.

Thật ra, Maraschino cũng đã trưởng thành rồi, nói chuyện với cô ấy về những chuyện này chẳng có gì to tát cả. Lẽ ra anh không cần phải thấy xấu hổ.

Không... vẫn rất xấu hổ.

Bourbon rót một ngụm rượu để lấy lại bình tĩnh.

Shimizu Ryo dường như chẳng mấy quan tâm. Nghe xong lời giải thích, cô cũng không phản ứng gì đặc biệt, trái lại vẫn cố chấp bám lấy vấn đề Vermouth.

"Anh và Vermouth rốt cuộc là quan hệ gì? Em nghe trong tổ chức đồn là hai người hiện tại đang làm việc cùng nhau?"

Là thám tử thì dễ sinh nghi ngờ, một đặc điểm vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm. Đôi khi chỉ một chi tiết nhỏ mà người thường sẽ bỏ qua, họ lại cực kỳ nhạy cảm.

Ví dụ như khi đó, Bourbon đã cực kỳ để tâm đến việc Shimizu Ryo "không thèm để ý", đồng thời vẫn trả lời:
"Chỉ là một nhiệm vụ cần cô ấy giúp một chút, sắp xong rồi."

Shimizu Ryo hung hăng lật sang trang khác của thực đơn, như thể đó là bản lời khai phạm tội của nghi phạm vậy:
"Nhiệm vụ gì? Không thể gọi em hỗ trợ sao?"

Bourbon bất đắc dĩ giải thích:
"Là nhờ cô ấy giả dạng một người. Cái này thì... không thể nhờ em giúp được."

Trong ánh đèn mờ của quán bar, biểu cảm của Bourbon dịu dàng đến lạ thường. Ánh sáng phản chiếu lấp lánh trên mái tóc vàng như rượu chảy, còn từ quầy bar vang lên những giai điệu nhẹ nhàng và quyến luyến.

Shimizu Ryo đột nhiên cảm thấy chột dạ, vì chuyện cô biết dịch dung vẫn luôn giấu cộng sự. Cô không ít lần mượn danh Sohiri để trêu đùa cảnh sát.

Sự chất vấn vừa rồi lập tức khiến cô mất tự tin:
"Cái đó... cái đó thì... đúng là cũng không có cách nào."

Shimizu Ryo thay đổi thái độ quá nhanh, rõ ràng khiến Bourbon cảm thấy đáng nghi hơn. Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải dỗ dành cô một thời gian, định lấy vài miếng bánh kem làm quà chuộc lỗi. Vậy mà cô dễ dàng bỏ qua như thế, chắc chắn có vấn đề.

Dưới ánh mắt dò xét của Bourbon, Shimizu Ryo càng thêm bồn chồn, càng làm rõ rằng cô có điều gì đó giấu giếm.

Từ khi cô trở về nước, mọi biểu hiện đều thay đổi - từ phong cách ăn mặc, thái độ với chuyện tình một đêm, cho đến việc không còn để tâm đến việc cộng sự mình thân thiết với ai khác... Lẽ nào trong thời gian ở nước ngoài, cô đã... yêu đương?

Nghĩ đến đây, Bourbon không kìm được siết chặt tay lại. Giọng nói bỗng trầm xuống:

"Thời gian em ở nước ngoài... đã giấu anh chuyện gì đó."

Câu nói khiến Shimizu Ryo giật mình y như lúc trước nghe thấy ba chữ "Vô lượng không chỗ" từ miệng Bourbon.

Ánh đèn trong quán bar bỗng không còn mang vẻ ái muội, cũng không còn quyến rũ nữa. Dưới giọng điệu của Bourbon, mọi thứ như biến thành ánh sáng trắng nhợt trong phòng thẩm vấn.

"Ha... ha ha... Làm sao em có thể... giấu anh được cơ chứ?"

Shimizu Ryo vừa mới nghĩ đến chuyện hóa trang thành Sohiri thì Bourbon đã nói ra câu kia. Làm cô không thể không liên tưởng.

Nhưng nghĩ mãi, cô vẫn không rõ mình để lộ sơ hở ở đâu. Kỹ thuật diễn và kỹ năng hóa trang của cô đều rất tốt, không thể có người nhận ra Sohiri chính là cô. Với lại, cảnh sát Furuya Rei đâu có từng gặp Sohiri.

Bình tĩnh, Shimizu Ryo, chắc chắn là Bourbon đang thử mình thôi.

"Xem ra em quả nhiên đã giấu anh điều gì đó. Thế nhưng giấu giếm kín kẽ như thế, thời gian đó chắc hẳn cũng vất vả lắm nhỉ?"

Bourbon hoàn toàn bước vào trạng thái "thẩm vấn"!

"Người đó là ai?"

Người nào? Chẳng lẽ Bourbon không biết cô đã cải trang thành ai sao?

Vậy tức là anh chỉ biết cô đã giả dạng một ai đó, nhưng không biết là ai?

Shimizu Ryo nhẹ nhàng thở ra.

Phải rồi, nếu Bourbon biết người đó là Sohiri thì anh ta hẳn cũng đã đoán được thân phận cảnh sát của cô, mà nếu thế thì tình trạng hiện tại đã không chỉ dừng lại ở mức "nghi ngờ".

Có thể Bourbon vẫn nghĩ cô nhờ Vermouth giúp cải trang, chứ không phải tự mình làm.

"Anh không cần biết." Shimizu Ryo kiên định nhìn Bourbon, không hề run sợ.

Tất cả là vì bảo vệ cộng sự. Sự thật này quá nghiêm trọng, nếu Bourbon biết được, chắc chắn sẽ đau lòng.

Từ góc nhìn của Bourbon, cô gái trước mặt vừa mới còn do dự, lo lắng, giờ lại bỗng trở nên vô cùng kiên định. Đôi mắt đen sáng lên ánh quyết tâm kỳ lạ - ánh sáng của một người đang dùng cả trái tim để bảo vệ người khác.

Bourbon hơi nheo mắt.

Tốt lắm. Đây là lần đầu tiên Shimizu Ryo vì một người đàn ông khác mà đối đầu với anh gay gắt như thế.

Dựa vào lời nói của cô, người đàn ông kia chắc chắn có thân phận rất đặc biệt, nếu không cô đã chẳng giữ bí mật đến vậy.

Thậm chí rất có thể là người mà Bourbon từng gặp. Nếu không thì một người luôn thích chia sẻ cuộc sống như Shimizu Ryo, làm sao lại chưa từng đăng một tấm ảnh chụp với "người yêu"?

Mà... có khi, đối với người kia, đây vốn không phải là một mối quan hệ yêu đương...

Bourbon siết chặt nắm đấm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me