TruyenFull.Me

[EDIT] (ĐN Conan) Tôi, NPC, Hôm Nay Quyết Làm Rượu Thật!

Chương 68: Chính thức bước vào cốt truyện chính 20

AristiaClaes

Bourbon nói anh sợ chết.

Cũng dễ hiểu thôi... Nói thật thì hình như người bình thường ai cũng sẽ sợ chết, nhưng Shimizu Ryo lại không chắc lắm.

Bởi vì xung quanh cô, người để làm mốc tham chiếu cho cái gọi là "bình thường" hình như... chẳng có mấy ai.

Cô cân nhắc an ủi:
"Đừng lo, em sẽ bảo vệ anh."
Sợ rằng giọng điệu nghe quá cứng nhắc, cô cố tình dịu giọng lại.
"Sợ chết không phải chuyện gì đáng xấu hổ đâu mà."

Amuro Tooru thở dài, đưa tay xoa đầu cô hai cái, nhẹ nhàng.
"Em ngốc thật à?"

Shimizu Ryo sững lại, vẻ mặt có chút phức tạp. Cô đang bị người từng bị mình gọi là đồ ngốc, chửi ngược lại là đồ ngốc sao?

"Cái anh sợ, là em bị thương."
"Lần sau mà lại gặp chuyện thế này, em phải ưu tiên bảo vệ chính mình trước."
"Anh... không đáng để em liều mạng như vậy."

Anh cụp mắt xuống. Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã chìm hẳn. Trong phòng chưa bật đèn, biểu cảm của anh cũng dần trở nên u ám theo bóng tối dâng lên.

Shimizu Ryo cảm nhận được nỗi buồn của anh. Cô khoác lại áo bệnh nhân, ngồi dậy, khiến ánh mắt Amuro Tooru dõi theo theo bản năng.

Bóng lưng cô quay về phía cửa sổ, đen như một vết cắt.

"Em không cần!" - Shimizu Ryo hừ lạnh, nhíu mày chỉ trỏ loạn xạ,
"Em là cán bộ của tổ chức! Bourbon ca, anh đừng có mơ can thiệp vào hành động của đại nhân Shimizu này!"

Amuro Tooru bất đắc dĩ, "Anh không có ý đó..."

"Nếu nói chuyện không đáng, thì em mới thấy anh là người không đáng ấy!"
"Anh biết tên kia là ai mà vẫn nhào vào cứu hắn, trong khi theo em thấy, anh vì cứu hắn mà đánh cược cả mạng sống, mới là không đáng!"

"...... Tên đó, là mục tiêu nhiệm vụ lần này của em à?"

Dựa vào quả bom đột nhiên xuất hiện, cộng thêm phản ứng của Shimizu Ryo có vẻ như đã biết trước, đoán được điều này cũng không khó. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia hiện tại đã bị cảnh sát giam giữ.

Shimizu Ryo gật đầu, giọng đầy bất mãn:
"Đúng vậy! Kết quả là bị anh - đồ ngốc này - cứu đi mất. Em còn phải giết hắn lại lần nữa đấy!"

Amuro Tooru im lặng một lúc, rồi bất ngờ nói:
"Vậy... giao nhiệm vụ đó cho anh đi. Anh sẽ thay em xử lý hắn."

Với thân phận là cảnh sát, anh có đủ mọi cách khiến một người "biến mất khỏi tầm mắt công chúng" mà không cần đến cái chết.

Shimizu Ryo bất ngờ, theo phản xạ hỏi ngược:
"Không phải anh ghét nhất việc giết người sao?"

Cả hai đều khựng lại.

Amuro Tooru nhìn vào đôi mắt cô trong bóng tối ngày càng đặc quánh, rồi nghiêng người ngồi xuống mép giường, tựa như đã quyết định điều gì đó.
"Ryo-chan, có phải là... em--"

Shimizu Ryo lập tức hét lên:
"Em không có, em không phải! Anh đừng nói bừa!!"

Cô ho khan mấy tiếng lấy lại bình tĩnh, rồi nói tiếp:
"Ghét giết người thì có gì đâu! Dù sao Bourbon ca là tình báo viên mà, chuyện này cứ giao cho người chuyên nghiệp như em là được!"

Lại một lần nữa chìm vào im lặng. Không ai đề cập chuyện bật đèn.

Shimizu Ryo ngồi không yên, thật ra cô rất muốn lên tiếng bảo là mình đói bụng, nhưng Amuro Tooru lại mở lời trước, khiến cô đành ngậm miệng lại.

"Anh từng nghe nói, lúc em còn làm cộng sự với Gin cũng là làm tình báo viên. Sau khi làm cộng sự với anh thì mới bắt đầu trở thành sát thủ..."

"Cho nên... có phải vì anh không?"
"Vì anh ghét giết người... nên em mới thay đổi?"

Shimizu Ryo nằm nghiêng, xoay người đối diện anh, vừa nói vừa xoa cẳng chân có chút tê.

"Cũng không hẳn lắm..."
"Lúc huấn luyện em đã được tiếp xúc với mấy việc đó rồi. Dù không có Bourbon ca, thì sớm muộn em cũng phải gánh vác thôi."
"Hơn nữa, chỉ làm tình báo viên thì sao em có thể trở thành cán bộ được? Anh cũng biết mà, mơ ước của em là lật đổ Gin để trở thành số một trong tổ chức!"

"Em... thật sự thích cuộc sống như vậy sao?" - giọng Amuro Tooru vang lên trong bóng tối.

"Cái này..." Shimizu Ryo nghiêng đầu, cân nhắc từ ngữ, "Cũng không thể nói là thích hay không thích."
"Chỉ là, đó là những việc em phải làm."

Để đạt điểm, để tăng giá trị lệch lạc, để quay về nhà.

Shimizu Ryo, ganbatte!

"Ryo-chan."
Amuro Tooru ôm lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ, bàn tay đặt lên sau gáy cô, tai cô dán vào lồng ngực anh.
Tim đập trầm ổn. Thanh âm như vọng lên từ ngực, chấn động truyền vào tận tai.

"Anh muốn đưa em đến một nơi, nơi không ai có thể tìm thấy được em. Có được không?"

Trong bóng tối, mọi cảm giác như bị khuếch đại lên vô hạn. Shimizu Ryo bỗng thấy nửa bên mặt đang dán lên ngực đối phương có chút tê rần. Cô thử giãy nhẹ, nhưng lại bị ôm chặt, đành buông xuôi.

"'Có được không'...?"
Đương nhiên là không được rồi.

"Tại sao?" - Shimizu Ryo đầy vẻ nghi hoặc.
"Đang yên đang lành sao lại đòi đưa em đi nơi khác?"

Dù không nhìn thấy vẻ mặt Amuro Tooru, nhưng cô vẫn cảm giác được sắc bén trong lời nói của mình, giống như sắp chọc thủng điều gì đó.

"Không lẽ... anh cho rằng đưa em đi rồi thì cái ghế cán bộ sẽ bỏ trống, để anh thế vào hả?"

Chờ em biến mất khỏi vị trí, anh sẽ thuận đà thăng tiến, lấy được nhiều thông tin hơn từ tổ chức?

Đáng ghét! Cộng sự, anh đang tính mưu mô em đúng không?!

Amuro Tooru: "......"

Sao lại nghĩ tới cái hướng đó?!

Người con gái trong lòng anh, thân thể gầy gò yếu ớt đến mức chỉ cần dùng một chút sức là sẽ vỡ vụn. Nhưng khi hành động lại luôn đầy sinh khí như không bao giờ cạn.

Nếu sinh lực cả đời là có hạn, thì cô nhất định là người sẵn sàng dùng sạch nửa đầu đời để dồn vào hiện tại.

Cô thật sự là một người rất kỳ lạ.

Cô không sợ chết, không bận tâm đến tính mạng bản thân, cũng chẳng quan tâm mạng sống của mục tiêu.
Nhưng lại quan tâm đến mạng sống của anh.
Quan tâm đến mấy chậu sen đá ngoài ban công.

Sợ chạm vào vết thương của cô, Amuro Tooru chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cô.
Hơi thở ấm áp của cô vẫn phập phồng nơi ngực, đúng chỗ lòng bàn tay cô từng ấn khi vụ nổ xảy ra. Một nhịp hít, một nhịp thở, gần rồi lại xa.

Shimizu Ryo đang dựa vào lòng hắn, đã sắp ngủ rồi.

"Thì thầm-"

Cái bụng đói khiến cô giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.

"......Em có thể ăn cơm không?" Shimizu Ryo ngẩng đầu lên, vẻ mặt ấm ức hỏi.

"......Có thể."

Ngày hôm sau Shimizu Ryo phải nằm viện, cô bỏ trốn. Đương nhiên, là kéo theo cộng sự cùng trốn. Cũng đương nhiên, Amuro Tooru không đồng ý chuyện cô bỏ trốn, nhưng vì Shimizu Ryo đe dọa rằng nếu anh không đi cùng thì cô sẽ tự trốn một mình, Amuro Tooru chỉ đành thỏa hiệp. Khi đi làm thủ tục xuất viện còn bị bác sĩ liếc xéo một trận răn dạy.

Amuro Tooru lái xe đưa Shimizu Ryo về nhà. Vì cô bị thương ở lưng, đi lại bất tiện nên anh đành ở lại chăm sóc cô một thời gian.

À, còn cả đám nhóc nhà họ nữa.

Shimizu Ryo hoàn toàn không khách sáo khi sai khiến Bourbon đến tận cửa nhà, nào là rót trà rót nước, bóp vai đấm chân... Hứng lên còn kể chuyện ma, đến đoạn cuối còn muốn bắt anh đóng vai con ma, nhưng bị Bourbon từ chối thẳng thừng.

Shimizu Ryo đầy vẻ tiếc nuối: "Vậy giả làm Gojo Satoru được không? Không được, Bourbon ca tối quá, hay là giả làm Geto Suguru đi, hắn cả ngày tắm nắng trong lĩnh vực, có đen một chút cũng không sao..."

Cô hào hứng nói: "Vậy để em diễn Gojo Satoru! Em diễn được mà!"

Trán Amuro Tooru nổi gân xanh: "Bỏ tay ra." Anh kéo Shimizu Ryo lại, vừa nhìn thấy, quả nhiên động tác quá mạnh lại làm vết thương nứt ra.

Lại nữa rồi?

Shimizu Ryo rất biết điều, vừa thấy cộng sự nổi giận lập tức điều chỉnh lại trạng thái, ngoan ngoãn như mèo. Amuro Tooru không hiểu sao, càng nhìn bộ dạng thuần thục đó của cô, càng tức hơn.

Shimizu Ryo trong đầu vang lên chuông cảnh báo, vội vàng nhận sai: "Em biết rồi, tuyệt đối sẽ không nghịch nữa!"

Amuro Tooru bất đắc dĩ bôi thuốc lại cho cô, nhưng lúc này anh mới thật sự nhận ra điều bất thường.

Con người có bản năng bảo vệ cơ thể mình, nên sau khi bị thương sẽ theo bản năng giữ gìn vùng vết thương. Nhưng Shimizu Ryo hoàn toàn không như vậy - cô thường xuyên quên mình bị thương, mỗi lần vết thương nứt ra cũng đều là do anh nhắc nhở mới kịp nhận ra.

Cô hình như không cảm thấy đau.

Đây là lần đầu tiên Amuro Tooru thấy Shimizu Ryo bị thương nặng như thế này, nên anh không xác định được từ bao giờ cô bắt đầu không còn cảm giác đau nữa. Nhưng anh nhớ rõ, hai ngày trước ở khách sạn, Shimizu Ryo vô tình đụng vào ngăn tủ còn kêu "Đau quá".

Vậy tức là chỉ mấy vết thương nhỏ thì còn cảm nhận được, chỉ khi bị thương nặng mới xuất hiện hiện tượng mất cảm giác?

Shimizu Ryo chưa từng nói gì với anh về việc này.

Dù biết cô không cảm thấy đau, Amuro Tooru vẫn cẩn thận hơn thường ngày khi bôi thuốc, như thể cô là một cụm mây, chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ ép cô biến mất, không gian tồn tại trên đời của cô cũng sẽ ít đi một phần.

Amuro Tooru hỏi cô: "Em có thấy đau không?"

Lần này bôi thuốc lâu hơn bình thường. Shimizu Ryo ngáp một cái, ý thức lơ mơ trả lời qua loa: "Không đau đâu."

Amuro Tooru nhẹ nhàng thổi lên vết thương, "Thật sự không đau sao? Nhưng thường thì bôi thuốc cho vết thương nặng đều sẽ đau mà, đúng không?"

Shimizu Ryo dè dặt nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh nói: "Có thể là em kiên cường hơn người bình thường một chút." Cô chỉ vào vết sẹo cũ trên vai, "Hồi đó xử lý vết thương do súng bắn chỗ này còn không tiêm thuốc tê, em cũng không kêu đau một tiếng, đến mức độ đó mới đủ tư cách làm cán bộ chứ."

Nên thôi đi, cộng sự à. Anh không đạt yêu cầu đâu.

"......Vết thương đó là do đâu?"

"Là Gin!" Shimizu Ryo nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm, "Giờ nghĩ lại, với kỹ thuật của hắn hoàn toàn có thể tránh được, rõ ràng là cố ý!"

Amuro Tooru vội vỗ tay cô ra để cô thả lỏng, sợ cô không cẩn thận lại làm vết thương bung ra.

Không cảm thấy đau đồng nghĩa với việc không kịp thời nhận biết được tình trạng cơ thể - Amuro Tooru không cho rằng đó là chuyện tốt. Nhưng đồng thời, anh cũng có một cảm giác rất mơ hồ rằng mình vừa chạm đến phần nào bản chất sự thờ ơ với sinh mạng của Shimizu Ryo.

Con người sợ đau, sợ chết, đó là bản năng. Nhưng cô không có bản năng đó.

Trong tiếng nhạc piano dịu dàng, Shimizu Ryo nằm trên giường đọc truyện tranh "Chú X hồi chiến" bản mới, Amuro Tooru vừa dọn dẹp ban công xong thì thấy cô đã ngủ mất. Cô mà ngủ là y như rằng sẽ quên luôn mình bị thương, thường thì ngủ một lúc là bắt đầu lăn lộn lung tung.

Chăm sóc kiểu bệnh nhân thế này thật đúng là không hề nhẹ nhõm chút nào.

Nhưng hôm nay Shimizu Ryo biểu hiện rất tốt, khiến Amuro Tooru không khỏi có chút vui mừng.

Điện thoại vang lên, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của Shimizu Ryo, Amuro Tooru nghe máy thay.

"Vô dụng! Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên sau khi về nước lại thất bại thê thảm đến vậy-"

"Là tôi." Amuro Tooru bình thản cắt lời, "Cô ấy mệt, đang ngủ. Nếu có chuyện chính thì cứ nói với tôi."

Không phải chuyện chính thì cút đi.

Chính mấy kẻ rác rưởi xã hội như thế này đã làm hỏng Ryo-chan.

Còn từng làm cô bị thương.

Ánh mắt Bourbon trở nên sắc lạnh.

Gin: "......"

Sao lại là cái gã này. Tự dưng mất hết hứng nói chuyện. Con mắt Maraschino quá kém, hai người đàn ông mà cô chọn, một là nằm vùng, một là có vấn đề.

"Bảo cô ta mau chóng giải quyết cho xong chuyện này."

Không nói thêm lời nào, Gin cúp máy.

Đến bữa tối, nhóm thám tử nhí cũng đến thăm Shimizu Ryo. Chuông cửa vang lên, người ra mở là Amuro Tooru, nhưng chẳng ai ngạc nhiên, ngay cả Haibara Ai cũng đã chuẩn bị đầy đủ nón lưỡi trai và áo khoác có mũ.

Shimizu Ryo đang ngồi xếp bằng trên tatami, ăn cuộn bánh kem do cộng sự làm cho. Thấy mấy đứa học sinh đáng yêu, cô cắn răng đưa đĩa ra: "Mấy đứa có muốn ăn chút không?"

Amuro Tooru ánh mắt sắc như dao, đếm ngay số lượng bánh: "Tôi chỉ để lại cho em một cái, mấy cái còn lại em đã cất vào tủ lạnh mà?"

Làm sao cô có thể chỉ trong lúc anh ra mở cửa đã tìm lại hết mấy cái cuộn bánh giấu kỹ đó?!

Shimizu Ryo mặt dày lý sự: "Chỉ ăn một cái sao đủ? Phải không, Genta!"

"Cái này không được, Ryo, ăn nhiều không tốt cho dạ dày." Amuro Tooru cố gắng khuyên nhủ.

"Keo kiệt!" Shimizu Ryo ôm đĩa quay đầu, phồng má không thèm để ý tới anh.

Ayumi nhỏ giọng thì thầm với Haibara Ai: "Ryo chị ngốc ghê, chiêu này Ayumi còn không dám dùng với mẹ nữa kìa."

Haibara Ai: "......"

Maraschino, chị có nghe không? Mất mặt chết đi được.

Cô liếc nhìn Bourbon đang bình tĩnh quen thuộc dỗ dành Shimizu Ryo, thật sự không hiểu sao cô còn làm nhiều bánh kem như vậy để rồi bị dụ dỗ dễ thế!

Cần phải từ chối cưng chiều.

Cuối cùng đĩa bánh kem cũng được chia cho Shimizu Ryo và đám nhóc thám tử cùng ăn. Không bàn đến chuyện khác, tay nghề của Amuro Tooru thật sự không có gì để chê. Ăn xong ai cũng phát ra tiếng "Cảm ơn vì đã mời."

Sau đó lại có thêm một vị khách mới tới ăn chực nữa...




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me