Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————
🍁🍁🍁
Giản Nhược Trầm cảm thấy cái đói này... có chút ý vị khác thường.Cậu không tiếp lời, giả vờ không hiểu: "Ăn gì? Xuống lầu ăn tạm ở quán trà?""Bữa sáng của sở cảnh sát đều là đồ ăn nhanh làm từ tối qua, không còn tươi nữa. Góc phố có một quán trà sáng, anh dẫn em đi." Quan Ứng Quân xòe bàn tay, luồn những ngón tay thô ráp vào mái tóc rối bù của Giản Nhược Trầm, nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc cho mượt lại, rồi tiện tay mở ngăn kéo, lấy dây buộc tóc cột lên.Ngón tay thô nhám xoa lên da đầu khiến Giản Nhược Trầm không kìm được lại ngáp một cái.Hai người sóng vai xuống lầu, rẽ vào quán trà sáng.Tới Hồng Kông đã lâu, nhưng Giản Nhược Trầm vẫn chưa từng ăn điểm tâm đúng điệu.Việc học bận rộn, công việc bên sở cảnh sát cũng không ít, hết vụ án này đến vụ án khác nối đuôi tìm tới, có rảnh rỗi một hai tuần cũng phải tranh thủ đọc sách luyện tập.Thời gian rảnh chỉ muốn nằm bẹp trên giường nghỉ ngơi.Đầu bếp trong nhà là người Anh, thỉnh thoảng mới mời đầu bếp từ Hồng Kông hay Đại Lục nấu vài bữa đổi vị cho mới mẻ.Ăn điểm tâm kiểu Hồng Kông, nhất định phải đến những tiệm trà đông đúc ồn ào, vừa nghe người ta trò chuyện, vừa cắn vào lớp vỏ mỏng trong suốt của há cảo tôm, hút lấy phần nước súp nóng hổi đậm đà bên trong.Không có các ông chú khoác lác và tiếng rao hàng ngoài phố thì hương vị của điểm tâm sáng cũng mất đi một nửa.Giản Nhược Trầm ăn há cảo và uống nước chè đậu xanh mát lạnh, bao nhiêu căng thẳng vì vụ án cũng dần được xoa dịu. "Chuyện Phenmetrazine có tiến triển gì không?"Quan Ứng Quân: "Có. Đại học đang nghỉ nên điều tra dễ hơn.""Bên chúng ta đã hỏi một vài giáo viên khoa múa, lấy được một danh sách, toàn những sinh viên trong hai tháng gần đây giảm cân mạnh xuống mức hợp lý. Đợi xử lý xong vụ của Phùng Dã, chúng ta sẽ đi điều tra tận nơi."Giản Nhược Trầm khẽ gật đầu, chậm rãi uống hết chè trong bát, rồi ngẩn người nhìn đậu xanh và vỏ đậu lắng xuống đáy.Há cảo tôm với bánh khoai môn chiên giòn kiểu Hồng Kông đều quá ngon, cậu ăn hết cái này đến cái khác, giờ cậu hơi ăn không nổi rồi.Quan Ứng Quân cầm lấy phần còn lại, ba miếng là hết sạch, sau đó giơ tay gọi nhân viên tính tiền.Người khác giao hết quyền tài chính xong, đến mua thuốc lá cũng phải đếm từng xu lẻ.Còn hắn thì ngược lại, càng lúc càng rủng rỉnh.Giản Nhược Trầm nhìn ví tiền căng phồng của hắn, mắt đảo một vòng, cười nói: "Một ngày 10 ngàn cũng không tiêu hết, anh biết không? Tiền mà không lưu thông thì chỉ có mất giá."Tốt lắm, cuối cùng cũng đến lượt cậu chê trách người khác rồi!Bảo sao La Bân Văn thích nói vậy, thì ra là sướng thật.Quan Ứng Quân cười cười, lấy ra số tiền còn lại của mấy ngày trước, nhét vào tay Giản Nhược Trầm, "Đây là số tiền chưa tiêu hết mấy ngày trước, tổng cộng 9000."Tính ra từ ngày bắt đầu phát tiền tiêu vặt cũng đã được bảy tám hôm rồi.Mấy ngày nay, nào là mời đội đánh bắt, nào là trả phí cho nội tuyến, tiền bạc tiêu tốn không ít.Nếu là trước kia, đến bữa sáng hắn cũng phải đắn đo xem nên ăn bánh bao ngọt hay bánh bao mặn, làm gì dám ra ngoài ăn sớm thế này.Quan Ứng Quân thanh toán xong thì đứng dậy quay về.Giản Nhược Trầm đuổi theo, nửa đùa nửa thật: "Hay đấy, mới quen nhau được mấy ngày mà đã không cho người ta nói rồi à? Xem ra ông bà ta nói đúng thật, đàn ông có tiền là hư."Quan Ứng Quân rũ mắt.Gió sớm lướt qua khe phố, thổi nhẹ gợn tóc bên má. Sắc mặt người đối diện vẫn còn chút mệt mỏi, khoé môi khẽ nhếch, trong đôi mắt long lanh tựa thuỷ tinh là ánh nhìn tinh quái, láu lỉnh.Ánh mắt nóng rực, thẳng thắn kia khiến Giản Nhược Trầm chột dạ, cậu bị nhìn đến mức không chịu nổi, bất giác cắn nhẹ đầu lưỡi. "Sao hả? Em nói sai à?"Quan Ứng Quân bật cười khẽ khàng, không đáp.Đợi đến khi về văn phòng, hắn tiện tay khoá cửa lại, rồi bế bổng Giản Nhược Trầm đặt lên bàn làm việc, sau đó cúi đầu hôn lên môi cậu.Động tác nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.Giản Nhược Trầm trừng mắt sững sờ, môi còn hé mở chưa kịp khép thì đầu lưỡi kia đã thừa thế xông lên, chẳng khác gì đánh chiếm thành trì.Cậu chỉ cảm thấy bát chè đậu xanh ở quán trà sáng hoàn toàn không có tác dụng thanh nhiệt giải hỏa.Gì chứ, nói hôn là hôn luôn?Hơi thở giao nhau, bên tai chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ và âm thanh vải vóc cọ xát mơ hồ.Đợi đến khi Giản Nhược Trầm bị hôn đến choáng váng, không thở nổi nữa, Quan Ứng Quân mới dừng lại, giơ tay bật điều hòa gắn trong tường văn phòng.Cái thứ đó khi hoạt động sẽ phát ra tiếng kêu "khừ khừ" của gió, Giản Nhược Trầm tựa đầu lên vai hắn, trán lấm tấm mồ hôi, cùng điều hoà thở dốc nhịp nhàng: "Thì ra là điều hòa."Biệt thự nhà cậu cũng có loại này, chỉ là đều được lắp trên trần cao, không dễ thấy.Cậu cứ tưởng đấy là lỗ thông gió.Quan Ứng Quân nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng dưới lòng bàn tay, men theo cột sống lần xuống dưới, đến hõm eo thì dừng lại.Giản Nhược Trầm nhột quá bật cười: "Anh làm gì đấy? Sao đột nhiên hôn em?"Dù đã học hành bài bản, nhưng cậu vẫn không thể hiểu nổi động cơ vừa rồi của Quan Ứng Quân.Quan Ứng Quân nói: "Đàn ông có tiền là hư."Giản Nhược Trầm nghẹn lời.Trong giọng nói Quan Ứng Quân cũng lẫn theo ý cười, nhẹ nhàng nói: "Ngoài đường không tiện làm gì, về đến nơi rồi thì cũng phải cho em biết... hư đến mức nào."Giản Nhược Trầm lập tức giơ tay bịt miệng hắn, ngăn lại chữ "hư" cuối cùng chưa kịp nói ra.Giỏi thật.Nhịn được cả đoạn đường, giấu đến tận lúc cậu lơ là mới tung đòn đáp trả.Hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay, Giản Nhược Trầm lập tức buông tay ra.Quan Ứng Quân nhìn vành tai đỏ bừng trước mắt, đột nhiên há miệng cắn nhẹ lên nốt ruồi nhỏ trên đó.Giản Nhược Trầm giật nảy người, bật dậy theo phản xạ, đầu gối thúc vào bụng Quan Ứng Quân đẩy ra, vừa che tai vừa ôm xấp tài liệu chạy ra ghế sofa: "Làm việc!"May quá.May mà cậu đã kiên trì rèn luyện nửa năm, thể lực bây giờ đã khác xưa rồi.Giản Nhược Trầm chăm chú nhìn bản thiết kế, không thèm liếc Quan Ứng Quân lấy một cái, đầu óc tỉnh táo lạ thường.Không rõ là do adrenaline hay dopamine tác động, hay do mấy chiếc há cảo vừa ăn đã chuyển hoá thành động năng.Nói chung, mấy điểm ban nãy còn chưa nghĩ thông, giờ bỗng nhìn cái là hiểu ngay.Cậu nhanh chóng xếp chồng mấy tờ giấy can vẽ từ sáng, giơ lên ánh đèn kiểm tra kỹ lưỡng.Giáo sư đúng là người rất thích giao thiệp, suốt 5 năm qua, gần như tham gia mọi buổi toạ đàm học thuật.Mỗi lần Giản Nhược Trầm căn cứ lời khai của nội tuyến để vẽ sơ đồ tuyến đường lên giấy can, cậu đều đặt lên bản đồ tổng thể.Những tờ giấy can dày đặc càng ngày càng cao, riêng khu vực Cửu Long đã có hơn ba chục tờ.Ngoài những buổi toạ đàm, vị giáo sư ấy còn đến nhiều nơi khác, chẳng hạn như sân golf và các địa điểm giải trí.Buổi trưa, Giản Nhược Trầm ra ngoài ăn cơm, sau đó quay về làm việc cùng Trương Tinh Tông đang nghiên cứu luận văn.Một người ở trong văn phòng của Quan Ứng Quân, người còn lại ở văn phòng đội A.Cánh cửa giữa hai phòng mở toang, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy vẻ mặt cau mày và mái tóc rối bù của đối phương.Giản Nhược Trầm: Vẽ không xong, thật sự không thể vẽ xong nổi.Trương Tinh Tông: Đọc không hết, thật sự không thể đọc hết nổi.Quan Ứng Quân đã đi đến hiện trường từ sớm, công viên câu cá dã ngoại gần Sở Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông hơn, không có ai canh chừng thì không ổn.Tối đến, mọi người lại cùng nhau xuống quán trà dưới lầu ăn tối.Giản Nhược Trầm nhìn trái ngó phải, thấy Quan Ứng Quân vẫn chưa về, liền cầm thẻ của hắn gọi một phần cơm sườn vịt quay, còn thêm một miếng sườn nướng.Làm việc cả một ngày.Cậu cảm thấy đói đến mức có thể ăn sạch một con bò.Những người làm công việc hành chính nhẹ trong đội A tổ trọng án tụ lại nói chuyện.Trương Tinh Tông nói: "Hồi tôi học đại học, có đàn anh viết giỏi nhất trong số các nghiên cứu sinh mà một năm cũng chỉ tham gia 3 bài luận văn, hiện tại anh ấy đang học tiến sĩ ở Viện Công nghệ Massachusetts. Còn vị giáo sư này, một năm đăng 12 bài, chia đều giữa SCI với Nature, những tạp chí loại hai loại ba thì càng nhiều không kể xiết, như sao trên trời, mà hầu như đều đứng tên tác giả chính."Giờ anh ta chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, "Nhìn mà muốn ói."Giản Nhược Trầm ngậm một nửa miếng sườn trong miệng, má phồng lên, lầm bầm: "Kỳ lạ. Ông ta viết được nhiều bài như vậy, sao vẫn còn thời gian tham dự lắm hội thảo thế?"Sự bận rộn của giới nghiên cứu không liên quan gì đến thời đại.Phần lớn những kẻ mê học thức là mở mắt ra là học, nhắm mắt lại cũng là học, đến nhà còn chẳng về nổi, hội nghị học thuật thì để học trò đi thay.Trương Tinh Tông hạ giọng: "Phần lớn mấy bài luận này chắc không phải do ông ta viết. Dạo gần đây tôi đọc nhiều, cũng nhìn ra được chút ít rồi.""Vật lý Thiên văn có cả chục hướng nghiên cứu, bài của giáo sư ấy lại dàn trải khắp các hướng, dù ông ta là thiên tài toàn năng thì cũng quá vô lý."Ai mà có thể vừa nghiên cứu vật lý thiên văn học, chớp mắt đã nhảy sang viết bài về vô tuyến thiên văn?Lưu Tư Chính thở dài: "Phùng Dã cũng học Vật lý Thiên văn, e rằng trong bảy tám chục bài đó có phần của cậu ta." Anh ta cầm đũa bới bới đám rau trong hộp cơm, ăn một cách uể oải.Giản Nhược Trầm nói: "Nói như vậy, Oliver Keith có khả năng là vì muốn chiếm đoạt thành quả nghiên cứu nên mới ra tay giết người. Động cơ đầy đủ."Số người trong tổ trọng án quá ít, dẫn đến công việc bị dồn lại, tiến độ phá án chậm chạp.Giản Nhược Trầm ăn xong miếng sườn, vứt xương sang một bên rồi nói: "Tôi muốn kiểm tra lại số người mất tích ở nội địa Hồng Kông trong 5 năm gần đây... không, là 6 năm. Chỉ lọc sinh viên đại học đến tiến sĩ, chuyên ngành Vật lý Thiên văn."Trương Tinh Tông thở dài, "Tổ trọng án thật sự thiếu người."Lưu Tư Chính: "Để tôi đi báo với madam, bảo cô ấy điều người."Thành viên đội D ngồi bên cạnh nghe một lúc thì bật cười: "Vậy có khi là cho chúng tôi rồi, vụ án trong tay chúng tôi vừa kết thúc.""Vậy thì phải điều tra cho nghiêm túc.""Nhất định rồi." Viên cảnh sát kia chỉnh lại cổ áo, "Tiểu Thần Tài đúng là ban phát ân huệ khắp nơi, đội A ăn không hết đều tràn sang bên chúng tôi rồi, không bằng..."Trương Tinh Tông lập tức cảnh giác, trợn mắt: "Anh nghĩ gì đấy? Anh đừng có mơ!"Không khí căng thẳng vì vụ án lập tức tan đi, khóe môi Giản Nhược Trầm hơi cong lên.Lại qua ba ngày.Cuối cùng, bên Tây Cửu Long cũng đã tìm được hộp sọ của Phùng Dã trong bùn lầy, ghép lại được thi thể hoàn chỉnh."Trên hộp sọ có một vết nứt hình lưới." Quan Ứng Quân dán bức ảnh do bên giám định pháp y chụp lên bảng trắng, "Giám định kết luận, vết thương này không phải xuất hiện sau khi bị phân xác, rất có thể là vết thương chí mạng gây ra cái chết của Phùng Dã.""Hung khí là vật cùn, một đòn kết liễu.""Vẫn chưa có manh mối về hành lý, lại còn phải đi tìm hung khí..." Tất Loan Loan luồn tay vào tóc vò mạnh, lại rụng thêm vài sợi tóc dài."Tôi có manh mối về hành lý." Giản Nhược Trầm nói.8 người còn lại của đội A đồng loạt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.Giản Nhược Trầm đối diện với những ánh nhìn chờ mong và tin tưởng đó, hơi khựng lại: "Không phải lần nào tôi cũng đúng."Quan Ứng Quân nhường chỗ trước bảng trắng, "Em lên nói trước đi.""Ừm." Giản Nhược Trầm hít sâu một hơi.Bây giờ cậu đã có những đồng nghiệp và người bạn có thể giao phó cả sau lưng, lại lần đầu cảm nhận được một áp lực chưa từng có.Trước kia cậu cư xử như một cảnh sát lão luyện, là vì từ nhỏ cậu lớn lên trong đại viện, tiếp xúc toàn là người mặc quân phục, trên có tướng lĩnh, xuống có quân nhân, đều là nửa cha của cậu.Rất nhiều thứ, xem nhiều rồi tự nhiên sẽ biết.Dù chưa từng làm cảnh sát cũng có thể diễn như thật.Diễn đi diễn lại, cậu thật sự trở thành một thành viên của Sở Cảnh sát Hồng Kông, có điều rất nhiều kỹ năng diễn xuất lại không dùng được nữa.Khi đối mặt với sự kỳ vọng từ đồng đội, cậu cũng bắt đầu sợ làm họ thất vọng.Giản Nhược Trầm thu dọn tài liệu, cầm theo một hộp nam châm nhỏ, bước đến trước bảng trắng: "Dựa theo bản fax do nội tuyến của Quan sir cung cấp, trong 6 năm qua, các buổi tọa đàm học thuật mà giáo sư tham gia tại Hồng Kông chủ yếu tập trung ở những khu vực này."Cậu lấy vài viên nam châm màu vàng sáng: "Khách sạn Trung tâm bên cạnh Quảng trường thương mại Tây Cửu Long.""Khách sạn Shangri-La bên cạnh Trung tâm thế giới mới ở Tiêm Sa Chủy.""Bảo Vân sơn trang phía sau miếu Hồng Thánh trên đảo Hồng Kông.""Thiên Thịnh sơn trang ở Tân Giới.""Ngoài bốn địa điểm này, các nơi còn lại thì phân tán hơn."Vừa nói, Giản Nhược Trầm vừa rút từ trong cặp ra những tờ giấy dầu, từng tờ từng tờ dán chồng lên bản đồ.Những đường kẻ đỏ xanh chằng chịt trên giấy dầu lập tức trùng khớp với tuyến đường trên bản đồ.Hơn trăm tờ phân tích tuyến đường, đều do chính tay Giản Nhược Trầm làm ra.Thời đại này chưa có camera giám sát, muốn nắm rõ hành tung nghi phạm chỉ có thể dùng cách liệt kê thế này.Khối lượng công việc lớn, mệt mỏi, nhưng may là hiệu quả."Sau khi vào làm việc, giáo sư sống tại ký túc xá do Đại học Hồng Kông phân phối. Từ Trung Hoàn đến những nơi tổ chức tọa đàm học thuật này, tuyến đường cũng chỉ có vài loại." Giản Nhược Trầm lấy một cây thước, "Với ông ta, những con đường đi thường xuyên chắc chắn là an toàn nhất. Ví dụ như Tiêm Sa Chủy và Thâm Thủy Bộ."Quan Ứng Quân nhìn kỹ, quả thực là hai khu vực này có số đường chồng chéo nhiều nhất, như một tấm lưới dày đặc.Đinh Cao hỏi: "Những tuyến đường này có liên quan gì đến hành lý? Chẳng lẽ ông ta tiện đường ném hành lý đi à? Qua từng ấy năm, nếu đã ném thì chắc chắn đã bị trạm thu gom rác xử lý rồi, làm sao mà tìm được?""Không." Giản Nhược Trầm quả quyết nói, "Ông ta sẽ không vứt bỏ đâu."Hoặc nói đúng hơn...Sẽ không vứt hết."Tôi đã hỏi thầy Lý về đãi ngộ có thể được hưởng của giáo sư suốt đời, bao gồm tiền thưởng cũng như lương từ các luận văn. Tính sơ sơ thì tài khoản đứng tên Oliver Keith phải có ba bốn chục triệu."Giản Nhược Trầm khẽ cười: "Nhưng ông ta sống chẳng giống người có từng ấy tiền."Trương Tinh Tông không hiểu: "Sao cậu biết?"Giản Nhược Trầm phát bản phân tích tâm lý đã được sao chép ra cho mọi người: "Ông ta rất sĩ diện, tự cho mình là quý tộc. Người như thế lẽ ra phải dùng tiền bạc để tô điểm bản thân, mua quần áo, đồng hồ, xe hơi. Nhưng ông ta lại không làm thế.""Trước đây chúng tôi còn bàn đến quỹ nghiên cứu mà? Việc ông ta đồng ý đến đã chứng tỏ ông ta ham tiền, cần tiền, thiếu tiền.""Vậy thì ngần ấy tiền, ông ta tiêu vào đâu mà lại túng thiếu như vậy?"Giản Nhược Trầm trầm ngâm: "Tôi đoán ông ta đã mua nhà ở Hồng Kông, ở khu Thâm Thủy Bộ và Tiêm Sa Chủy."Trương Tinh Tông nghe ra được hàm ý trong câu nói: "Cậu nghi ông ta mua nhà để cất dụng cụ gây án và đồ đạc của nạn nhân?""Chỉ có thể nói... đó là một hướng điều tra." Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, dùng bút khoanh đỏ hai khu vực trên bản đồ, "Chính là trong hai khu này, giá nhà ở đây dao động từ 5 đến 60 ngàn một mét vuông, mua căn hộ 20 mét vuông cũng đã lên tới cả chục triệu. Mà giáo sư lại có xe riêng, ký túc xá giáo viên thì không có chỗ đậu xe. Nếu ông ta còn mua thêm chỗ đậu gần đó nữa..."Nhà ở Hồng Kông vốn đã đắt, chỗ đậu xe còn đắt hơn cả nhà.Ngay cả trong thập niên 90, tiêu hết 30 triệu ở đây cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.Giản Nhược Trầm lại dùng bút màu xanh khoanh thêm mấy chỗ: "Tôi đã nhờ quản gia La tra ngày mở bán và giá cả, xác định được 5 khu dân cư, mấy khu này phù hợp với khả năng tài chính và thói quen mua nhà của giáo sư. Chúng ta có thể đến ban quản lý khu đó, xin danh sách chủ nhà."Mọi người cùng nhìn về phía Quan Ứng Quân.Quan Ứng Quân nói: "Làm theo lời cậu ấy đi.""Yes sir!"Lâm Nhã Chi vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng đáp lời dõng dạc, liền bật cười: "Xem ra có tiến triển lớn nhỉ!"Cô không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chuyên gia về Vật lý Thiên văn đã được mời tới. Ông ấy dựa trên phân loại sơ bộ của chúng ta để xem xét mấy bài nghiên cứu, và nói rằng những bài đó không thể do cùng một người viết ra. Nhưng theo ông ấy, việc giáo sư đứng tên tác giả chính tuy vô đạo đức, nhưng cũng chẳng phải trọng tội gì.""Giới học thuật vốn xem vị trí tác giả chính như một kiểu nhân tình, nể mặt."Giản Nhược Trầm khựng lại: "Chẳng trách Oliver Keith ngông nghênh suốt bao nhiêu năm mà không ai luận tội.""Có danh sách người mất tích chưa?" Quan Ứng Quân hỏi.Lâm Nhã Chi: "Còn cần chút thời gian. Khu Tây Cửu Long đã tra xong, nhưng các đồn cảnh sát khác phối hợp không được tốt lắm, tiến độ chậm. Tôi đã phái đội E đi thúc giục rồi."Giáo sư có liên quan đến Lục Vinh.Vì hai người này, tổ trọng án dốc toàn lực, toàn đội cùng hành động.Dù vậy, cũng phải mất hơn một tháng mới thu thập đủ bằng chứng.Tra sổ nhà đất, tra hồ sơ báo án mất tích, đến gặp những người quen biết giáo sư để thu thập chứng cứ.Chạy ngược chạy xuôi hơn 30 ngày, người trong đội A ai cũng bị cháy nắng đen sạm một tầng.Buổi chiều ngày 12 tháng 7.Phòng họp của Tổng cục cảnh sát khu Tây Cửu Long.Các đội tham gia điều tra Oliver Keith đều có mặt.Lâm Gia Thành ôm ly trà sữa đá, nhìn quanh một lượt: "Quan sir, sao cố vấn Giản vẫn chưa đến?""Đúng vậy." Tất Loan Loan cũng chen vào, "Cuộc họp quan trọng thế này sao lại thiếu được công thần lớn nhất? Cậu ấy không gặp chuyện gì đấy chứ? Dạo này tình hình hỗn loạn, mấy vụ bắt cóc cũng khá nhiều."Quan Ứng Quân nói: "Cậu ấy có nhắn tin cho tôi, nói đang bị kẹt xe. Có quản gia La đi cùng, trong xe còn có vệ sĩ, không đến mức bị bắt cóc đâu.""Vậy thì tốt." Tất Loan Loan thở phào chân thành, "Tôi thật sự thấy lo cho mấy người thi tuyển cảnh sát 2 năm sau. Giản Nhược Trầm mà vào ngành, suất tuyển thẳng chắc là của cậu ấy rồi."Hóa ra, căn nhà mà giáo sư mua thực sự nằm trong 5 khu dân cư đó.Hôm qua cuối cùng họ cũng tìm ra căn hộ và chỗ đậu xe đứng tên Oliver Keith.Bản lĩnh như thế, quả thực hiếm thấy.Không giống như mới học, mà giống như đã biết từ trong bụng mẹ, chỉ là chưa dùng đến, giờ thì đã vận dụng thuần thục như lửa cháy hừng hực.Trước khi theo thầy Lý, cậu đã có căn bản rồi, rốt cuộc là học từ đâu ra thế?Thật là kỳ lạ.Tất Loan Loan nghĩ mãi cũng không thông, dứt khoát không nghĩ nữa.Mọi người lần lượt đến đông đủ, nhưng Giản Nhược Trầm vẫn chưa tới.Quan Ứng Quân liếc nhìn điện thoại: "Cậu ấy vẫn đang kẹt ngoài đường hầm, cứ họp trước đi."—Bên ngoài đường hầm dưới biển khu Tây.Giản Nhược Trầm thò đầu nhìn dòng xe phía trước: "Sao lại kẹt thành ra thế này?"Đoạn đường hầm này cậu đi suốt nửa năm, ngày nào cũng qua vào những khung giờ nhất định, trước giờ vẫn rất thông thoáng."Hình như phía trước xảy ra tai nạn." La Bân Văn nói."Lạ thật." Giản Nhược Trầm đặt tay lên tay nắm cửa xe, "Đường hầm thì có thể xảy ra tai nạn gì? Chẳng lẽ va chạm xe à? Cháu xuống xem thử.""Tiểu thiếu gia..." La Bân Văn còn chưa kịp dứt lời thì cửa xe đã "cách" một tiếng mở ra, Giản Nhược Trầm chống tay lên cửa xe, nghiêng người nhìn vào trong: "Sao vậy?"La Bân Văn chẳng còn cách nào khác, chỉ biết trừng mắt nhìn tài xế đang mở cửa, rồi quay đầu dặn vệ sĩ: "Đi theo cậu ấy."Giản Nhược Trầm bước đến trạm kiểm soát, vươn cổ nhìn về phía xa, lờ mờ thấy một đèn cảnh báo đang nhấp nháy ánh đỏ.Cậu quay sang hỏi nhân viên trạm: "Chú ơi, phía trước có chuyện gì vậy? Va chạm xe à?"Ông chú tỏ ra phiền phức, "Tôi không biết, khó nói."Giản Nhược Trầm cười nhẹ, móc ra một tờ tiền mệnh giá 1000, đưa qua.Ông chú giật mình, ngó quanh một lượt, thấy không ai để ý thì mới đưa tay nhận tiền, thái độ cũng bớt gay gắt: "Đúng là có va chạm. Nếu cháu đang gấp thì hoặc lùi lại, đổi đường khác, hoặc là chịu khó chờ."Có lẽ do công việc cũng khiến ông bực bội, nói được mấy câu lại bắt đầu mất kiên nhẫn, phẩy tay: "Về đi.""Sao trong hầm lại xảy ra va chạm được?" Giản Nhược Trầm hỏi."Ôi trời..." Ông chú nhăn mặt, khoát tay, vừa nói vừa sắp trở mặt, "Làm sao tôi biết—"Lời còn chưa dứt, ông ta đã sững người nhìn hai tờ tiền màu cam trước mặt.Giản Nhược Trầm rút thêm hai tờ 1000.Ông chú chụp lấy nhanh như chớp, nhét ngay vào túi, ho khẽ một tiếng, thái độ dịu lại: "Ha ha, chắc là do hỏng phanh. Chiếc xe đó không thắng kịp, đâm thẳng vào vách đường hầm. Vừa mới vào hầm là phanh đã mất tác dụng, tôi thấy rất rõ!"Giản Nhược Trầm lại rút thêm 3 tờ nữa: "Còn gì khác không?"Người đàn ông trung niên vồ lấy tiền, vừa thèm khát vừa vui sướng, nhét kỹ, khóe miệng cười đến tận mang tai: "Có vẻ là người theo đạo Thiên Chúa đấy. Tôi thấy hắn mặc áo lễ của tín đồ Thiên Chúa, giống như một giám mục hay linh mục gì đó."Tim Giản Nhược Trầm chợt lỡ một nhịp.Linh mục?Cậu lập tức quay người đi thẳng về phía hiện trường tai nạn.Hai vệ sĩ một người mở đường, một người cảnh giới, sợ cậu gặp chuyện chẳng lành.Xe cấp cứu vẫn chưa đến.Giản Nhược Trầm đứng ngoài vạch phong tỏa, nhìn vào trong xe. Túi khí bật ra từ ghế lái phồng căng, ép sát tài xế khiến không nhìn rõ mặt, chỉ thấy áo choàng đen.Cảnh sát xử lý tai nạn giao thông thuộc Đội cảnh sát tổng khu Tây Cửu Long đang bận rộn.Nữ cảnh sát dẫn đầu, trông rất nhanh nhẹn, khi nhìn thấy Giản Nhược Trầm thì sững sờ.Cô kẹp tập hồ sơ vào nách, bước nhanh tới: "Cố vấn Giản.""Đã xác định được danh tính tài xế chưa?" – Giản Nhược Trầm hỏi thẳng.Nữ cảnh sát nói: "Vẫn chưa."Vừa dứt lời, túi khí xẹp xuống, toàn bộ khung cảnh bên trong hiện rõ trước mắt mọi người.Tài xế gục đầu, cổ đầy máu, máu vẫn không ngừng chảy xuống ghế, men theo khe hở rơi xuống sàn xe rồi nhỏ xuống đất.Nữ cảnh sát trừng mắt kinh hoảng: "Xe cấp cứu còn chưa tới sao?""Đến rồi, nhưng kẹt bên ngoài, nhân viên y tế đang chuẩn bị cáng để đưa vào." – Người khác đáp.Nhưng ai cũng biết, với lượng máu như vậy, dù có đưa đến bệnh viện cũng không cứu được.Giản Nhược Trầm vòng ra phía trước, nhìn vào mặt tài xế, sắc mặt lập tức biến đổi.Chính là vị quản lý mà cậu đã gặp trong bệnh viện giáo hội hôm đó!Giản Nhược Trầm nhanh chóng quan sát vết thương trên người ông ta.Vết cắt nơi cổ có gì đó rất bất thường, bề mặt quá phẳng, như thể bị dao lam cắt ngang."Không được động vào hiện trường." – Giản Nhược Trầm nói với cảnh sát trưởng của Phòng xử lý tai nạn giao thông, "Gọi cho giám định pháp y, tôi nghi đây là vụ mưu sát."—Cùng lúc đó, cuộc họp ở tổ trọng án khu Tây Cửu Long gần đến hồi kết.Quan Ứng Quân báo cáo xong, tổng kết lại: " Vì muốn trộm cắp thành quả nghiên cứu học thuật, mà Oliver Connaught Keith đã giết Phùng Dã, và có khả năng liên quan đến sự mất tích của ít nhất 8 sinh viên Vật lý Thiên văn. Hiện chúng tôi nghi ngờ ông ta đã giấu một số công cụ gây án và vật phẩm của nạn nhân tại căn hộ 1209, tòa 8, khu Thanh Sơn, Thâm Thủy Bộ."Lâm Nhã Chi rút ra lệnh khám xét: "Đội A đến khám xét căn hộ 1209, đội B đến Đại học Hồng Kông lục soát văn phòng của giáo sư. Đội C đến ký túc xá giảng viên, mời giáo sư về đồn."Cô còn định nói tiếp thì điện thoại công cộng trong phòng họp đổ chuông.Lâm Nhã Chi bước tới bắt máy: "A lô? Đây là phòng họp.""Madam!" Giọng cô gái trực tổng đài run rẩy như muốn khóc: "Có người gọi điện đến đồn cảnh sát đe dọa! Hắn nói... nói đã đặt bom trong đường hầm dưới biển khu Tây!""Bên đội xử lý tai nạn giao thông vừa báo tin, có tai nạn ở đó, xe cộ đã kẹt gần một tiếng không nhúc nhích được!"Quan Ứng Quân đứng gần, nghe rõ từng chữ.Mí mắt hắn giật mạnh, lòng như rơi xuống đáy vực, cảm giác như bước hụt vào khoảng không, hoảng loạn tột độ.Hắn lập tức siết chặt tay, bên tai vang lên tiếng ù mơ hồ.Giản Nhược Trầm vẫn còn ở đó!"Hắn muốn cái gì?" Quan Ứng Quân bật loa ngoài, thái dương giật đau như kim châm, giọng khàn khàn, "Hắn đã gọi điện đến là muốn đàm phán. Hắn muốn gì?"