TruyenFull.Me

[EDIT] THẦN THÁM BỊ VẠN NGƯỜI GHÉT DÙNG TIỀN TỶ MUA LÒNG NGƯỜI

☀️ Chương 124: Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư

QuiinYue

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Giọng của nữ tổng đài run rẩy "Hắn nói... nếu 105 thành viên của tổ trọng án Tây Cửu Long không có mặt tại đường hầm khu Tây trong vòng 30 phút, hắn sẽ nhấn nút kích nổ ngay lập tức."

Lâm Nhã Chi lạnh run cả người.

Nếu tổ trọng án không đi, tội phạm sẽ kích nổ bom.

Vậy nếu họ đi rồi thì sao?

Liệu đi rồi có về được không?

Trong phòng họp, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô ngẩng đầu đảo mắt một vòng, thấy nét mặt nghiêm trọng của các đồng nghiệp, hạ giọng hỏi: "Còn thông tin gì khác không?"

Nữ tổng đài nói: "Tại cửa đường hầm dưới biển khu Tây xảy ra một vụ tai nạn giao thông, nghi ngờ là do con người gây ra. Tên tội phạm có khả năng chính là kẻ đã gài bom."

"Hắn chỉ đích danh, trong vòng 10 phút, cố vấn Giản phải ngồi vào ghế phụ của chiếc xe gặp nạn và dùng bộ đàm trong xe để liên lạc với hắn. Nếu quá giờ, sẽ lập tức kích nổ bom."

Tốc độ nói của nữ tổng đài rất nhanh, giọng mũi nặng, trong lời nói mang theo tiếng nghẹn ngào:  "Hơn trăm chiếc xe bị kẹt ở cửa hầm, rất khó phân luồng sơ tán, phòng giao thông vận tải đang cố gắng xử lý."

"Tôi biết rồi." Lâm Nhã Chi cúp điện thoại.

Quan Ứng Quân siết chặt các ngón tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đến mức chẳng thể bấm vào lòng bàn tay, không thể dùng đau đớn để kéo lý trí đang lao nhanh trở về.

Chiếc điều hòa ẩn trên trần gầm gừ vận hành, luồng gió lạnh không biết mệt mỏi phả ra từ khe gió, thổi đến mức đầu óc người ta ong ong.

Cuộc gọi này đến quá đột ngột.

Khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.

Niềm vui khi vừa tìm thấy bằng chứng quan trọng đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự hoang mang.

Quan Ứng Quân nhất thời không phân biệt được là mình đang bị ù tai, hay do tiếng điều hòa cũ kỹ đang kêu quá lớn.

Lâm Nhã Chi nói: "Mục tiêu là chúng ta."

Lại đúng lúc này.

Lại đúng vào ngày bọn họ phát hiện được chứng cứ phạm tội của Oliver Keith!

"Tội phạm biết Giản Nhược Trầm đang có mặt tại hiện trường." Giọng Quan Ứng Quân run rẩy, không thể khống chế được, "Hắn nói muốn cố vấn Giản ngồi vào ghế phụ của chiếc xe gặp nạn."

Trong vòng 10 phút.

Theo tốc độ di chuyển thông thường, từ tổng bộ khu Tây Cửu Long đến đường hầm khu Tây ít nhất phải mất 20 phút.

Quan Ứng Quân lau mạnh mặt một cái, "Cậu ấy bị chặn đường ở hầm Tây rồi."

Lâm Nhã Chi dang hai tay, chống lên mặt bàn của phòng họp, mái tóc dài cài sau tai rũ xuống theo động tác, che đi nửa khuôn mặt.

Làm sao tội phạm biết được?

Hoặc là cũng đang ở hiện trường, hoặc là đã tính sẵn lộ trình cố định của Giản Nhược Trầm, cố tình tạo ra tai nạn để chặn cậu lại.

Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ.

Kim giây từ từ nhích từng bước một.

10 giây còn dài hơn cả 10 phút.

Nhưng thời gian cứ trôi đi, những người bị kẹt ở đường hầm phía Tây không đợi được.

Lâm Nhã Chi nói: "Gọi cho cố vấn Giản, báo tình hình."

Quan Ứng Quân cụp mắt, móc điện thoại ra, màn hình xám xanh vừa sáng lên, cái tên "Giản Nhược Trầm" liền đập thẳng vào mắt, lý trí đang mơ hồ cuối cùng cũng tìm được điểm tựa.

Hắn bấm gọi, chuông mới reo một tiếng đã được bắt máy.

Giản Nhược Trầm: "Quan sir?"

Giọng Quan Ứng Quân khẽ căng lên: "Nghe anh nói đã..."

Hắn thuật lại tình hình hiện tại một lượt, sau đó hỏi: "Bên em thế nào?"

Giản Nhược Trầm cười nhạt một tiếng, "Em cũng có chuyện muốn nói với anh."

Quan Ứng Quân: "Chuyện gì?"

"Người bị nạn trong vụ tai nạn giao thông là quản lý của bệnh viện giáo hội." Vừa nói, Giản Nhược Trầm vừa nghiêng người tránh ra, để nhân viên y tế vừa tới kịp lúc đưa người quản lý ra khỏi ghế lái.

Cậu lùi vài bước, tựa vào vách tường hầm rồi nói tiếp: "Hôm qua vừa điều tra được nơi ở của Oliver Keith, hôm nay đã xảy ra chuyện này, nghi phạm còn cố tình dụ toàn bộ đội trọng án Tây Cửu Long tới đường hầm. Em thật sự không thể không nghi ngờ Oliver Keith. Có lẽ là hành động của chúng ta đã khiến ông ta cảnh giác, dồn ông ta đến đường cùng."

"Nếu Oliver Keith từng đến bệnh viện giáo hội, vậy có thể là ông ta biết nơi đó lưu trữ hồ sơ bệnh án của mẹ em, nhưng người quản lý không đưa cho ông ta. Vì vậy ông ta mới muốn giết người diệt khẩu."

"Bây giờ chỉ có ông ta mới có động cơ giết người quản lý, lại còn muốn giết em, còn muốn cản bước điều tra của tổ trọng án."

"Nếu nghi phạm là vị giáo sư đó, thì ông ta nhất định sẽ nhân lúc tổ trọng án bị phân tán mà quay về Căn hộ Thanh Sơn để tiêu hủy hoặc chuyển dời chứng cứ."

Giọng điệu Giản Nhược Trầm vô cùng bình tĩnh, không hề hấp tấp, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, nhưng ngón tay cậu lại đang siết chặt vào bức tường hầm sau lưng, đến mức tê rần đầu ngón tay.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc này chính là thời khắc sinh tử.

Căng thẳng mà kịch tính, đáng sợ nhưng lại khiến người ta tò mò, muốn đi sâu khám phá.

Nhịp tim cậu từ từ tăng lên, đập dồn dập nơi lồng ngực đến phát đau: "Nếu giáo sư thực sự muốn quay về Căn hộ Thanh Sơn tiêu hủy chứng cứ, thì hẳn là ông ta không có ở hiện trường."

Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm vào dòng xe qua lại: "Em sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, các anh lập tức cử người đến Căn hộ Thanh Sơn, nhất định phải bảo vệ chứng cứ cho bằng được."

Cậu giả vờ thoải mái: "Tốt nhất là bắt quả tang tại trận."

Giọng nói trong trẻo và vững vàng của cậu vang lên qua loa truyền thanh, lan khắp phòng họp đang im phăng phắc, như dòng suối mát lành, lập tức xoa dịu mọi căng thẳng trong lòng từng người.

Có người khẽ thở ra một hơi.

Phản ứng của Giản Nhược Trầm quá nhanh, xuất phát từ động cơ, rồi suy luận mạch lạc không một kẽ hở.

Quả thực chỉ có Oliver Keith.

Chỉ có ông ta mới nôn nóng đến mức này!

Đinh Cao cảm thán: "Cố vấn Giản đúng là... dù đang ở trong tình huống đó vẫn giữ được bình tĩnh, thật..."

Thật khiến người ta thán phục.

Vậy mà trong vòng chưa đầy một phút đã phản ứng được, đúng là kỳ tài.

Mọi người đều đang khen ngợi, chỉ có gân xanh trên mu bàn tay của Quan Ứng Quân nổi lên, mạch máu bên cổ giật giật đau nhói.

Giọng nói của Giản Nhược Trầm khi thực sự thả lỏng không phải như vậy.

Cậu cũng đang căng thẳng, đang sợ hãi, lại vừa khao khát cảm giác kích thích.

Một cảnh sát mặc thường phục 40 tuổi cũng chưa chắc giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh như vậy.

Giản Nhược Trầm mới 20 tuổi, đương nhiên không thể không sợ chút nào.

"Nếu nghi phạm không phải là giáo sư thì sao?" Quan Ứng Quân hỏi.

Giản Nhược Trầm im lặng.

Nếu năng lực chuyên môn của cậu không đủ, phán đoán sai lầm, nghi phạm không phải giáo sư, mà vừa vặn lại có mặt tại hiện trường.

Vậy thì khi thấy tổ trọng án Tây Cửu Long chưa có mặt đầy đủ, bom sẽ phát nổ.

"Không đâu." Giản Nhược Trầm nói, "Em có 90% chắc chắn."

Quan Ứng Quân hít sâu một hơi: "Nếu ông ta không có mặt ở hiện trường, làm sao biết em có ngồi vào xe hay chưa, em..."

Hắn đột nhiên nhận ra điều gì, câu nói ngừng bặt, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ.

Giản Nhược Trầm bật cười khẽ: "Anh cũng nghĩ đến rồi."

Có một loại bom được kích hoạt bằng trọng lượng.

Đường hầm khu Tây là công trình mới, vẫn đang trong giai đoạn chạy thử, quản lý rất nghiêm ngặt, không ai có thể lắp bom trong dòng xe cộ lưu thông tấp nập như vậy.

Cho nên, bom được đặt trong chiếc xe xảy ra tai nạn.

Có người ngồi vào, trọng lượng thay đổi, bom lập tức cảm nhận được rồi bắt đầu đếm ngược, kẻ lắp đặt tất nhiên sẽ biết.

"Không sao đâu." Giản Nhược Trầm hạ giọng, "Chỉ cần nhớ báo cho đội xử lý chất nổ đến tháo dỡ là được."

Quan Ứng Quân nghẹn một hơi trong cổ họng, muốn dạy dỗ nhưng lại không nỡ.

Giản Nhược Trầm thong thả nói: "Nếu bom được kích hoạt bằng trọng lượng, thì em có thể mang một cái thùng nước chắn đường đặt lên thử, nếu không được thì lấy bao tải nhét gạch vào cũng được, đâu nhất thiết phải tự mình ngồi lên."

"Thùng chắn nước" — tức là loại vật thể dùng làm rào chắn đường, vỏ ngoài bằng nhựa màu vàng, cao khoảng một mét, bên trong đầy nước.

Cậu đâu phải mấy người Mỹ nhiễm chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cứ phải chết mới phá được án. Chuyện này kiếp trước thầy đã dặn kỹ rồi.

Quan Ứng Quân: ...

Lâm Nhã Chi: ...

Nghe giọng điệu của Giản Nhược Trầm vừa rồi, họ còn tưởng rằng ngay sau đó cậu sẽ xả thân vì nghĩa, anh dũng hy sinh.

Ai ngờ cậu đổi giọng một cái, nói đi vác bao tải thay thế trọng lượng cơ thể!

Ai mà ngờ được chứ?

Lâm Nhã Chi thở dài: "Trẻ thật tốt, đầu óc mới linh hoạt, dùng cũng tốt hơn."

Cô liếc nhìn Quan Ứng Quân: "Cậu với tôi đều 27, 28 rồi, già rồi, tư duy cũng cứng nhắc."

Quan Ứng Quân cúp máy, không để ý đến cô, xoay người nói: "Tôi đi lấy chứng cứ."

Lâm Nhã Chi nhìn Quan Ứng Quân.

Kỳ lạ.

Lâu lắm rồi không thấy Quan sir hành động độc đoán, chẳng coi cấp trên ra gì như thế, thấy hơi lạ lẫm.

Nói hắn già, không phục à?

Cô lập tức nói: "Tôi dẫn đội C."

Quan Ứng Quân nhắm mắt lại một lát: "Ừ."

Lâm Nhã Chi: "Tất cả chuẩn bị xuất phát!"

Đường hầm dưới biển khu Tây.

Cửa hầm vẫn tạm ổn, chưa đến mức kẹt cứng không thể di chuyển. Bộ Giao thông đã tiến hành phân luồng một thời gian, giờ có thể quay đầu xe rời đi rồi.

Giản Nhược Trầm bước nhanh đến cửa đường hầm, cúi đầu nói với La Bân Văn: "Chú La, chú đưa vệ sĩ và tài xế về trước đi, phía trước đang điều tra án, không qua được đâu."

Hai vệ sĩ đi theo cậu vốn định nói gì đó lại thôi.

Thực lòng mà nói, bọn họ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng họ mới từ Anh về chưa bao lâu, không hiểu tiếng Quảng Đông lắm, vừa rồi tốc độ nói của Giản Nhược Trầm lại nhanh, giờ ngẫm lại chỉ thấy mơ hồ.

Giản Nhược Trầm vô thức đút tay vào túi áo, sau khi sờ vào vật bên trong đột nhiên sửng sốt.

Thì ra mỗi khi cậu nói dối, cho dù có kiểm soát biểu cảm đến đâu, vẫn khó tránh khỏi xuất hiện hành vi che giấu.

Cậu bị phản ứng chân thật của chính cơ thể mình chọc cười, ánh mắt cong cong, môi khẽ nhếch: "Chú La, cháu phải đi làm việc, chú còn có cuộc họp thương mại phải không? Cái hầm này hôm nay không mở đâu. Nếu muốn đến đảo Hồng Kông thì đi đường khu Đông ấy."

"Được." La Bân Văn gật đầu, "Tối có về nhà ăn cơm không?"

"Không biết nữa ạ." Giản Nhược Trầm vẫy tay với ông, rồi đẩy hai vệ sĩ vào xe, "Được rồi, có cảnh sát với cảnh sát quân trang ở đây, không cần vệ sĩ nữa, hai người cũng về nhà đi."

La Bân Văn bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu thiếu gia có chí hướng sự nghiệp lại không thích có vệ sĩ đi theo, chẳng khác gì tiểu thư năm xưa – chẳng mấy khi chịu yên ổn ở nhà.

Ông nâng tay kéo cửa kính xe lên, ra hiệu cho tài xế lái đi.

Chiếc xe thương vụ màu đen rời khỏi cửa hầm, dần dần khuất bóng nơi cuối đường.

Khóe miệng Giản Nhược Trầm kéo thẳng, cậu xoay người quay lại hiện trường vụ án.

Cảnh sát quân trang đến nhanh nhất. Đèn cảnh giới được thay bằng dây giới tuyến, toàn bộ đường hầm bắt đầu bị phong tỏa, những xe bị kẹt ở đầu hầm lần lượt quay đầu.

Viên cảnh sát quân trang dẫn đầu đứng nghiêm, chân khép thẳng, sống lưng thẳng tắp, giơ tay chào theo điều lệnh: "Cố vấn Giản, đội xử lý chất nổ đã tới nơi."

"Được." Giản Nhược Trầm đứng ngoài chiếc xe gặp nạn, nhìn vào trong.

Ánh mắt còn chưa kịp xác định điểm rơi, phía dưới gầm xe liền "soạt" một tiếng, chui ra một người.

Cô gái ấy cắt tóc ngắn, trông gọn gàng, tinh anh, thậm chí không mặc đồ bảo hộ chống nổ. Trên bụng đeo hộp dụng cụ gỡ bom cỡ nhỏ, tay cầm tuốc-nơ-vít loại mini, nhìn thấy Giản Nhược Trầm thì hơi sững lại: "Cố vấn Giản."

Giản Nhược Trầm nhướng mày, "Cô biết tôi?"

"Anh giỏi thế, lại nổi tiếng như vậy, ai ở Tây Cửu Long mà không biết?" Cô gái bật cười, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu hai bên, "Tôi đã xem quả bom rồi, đúng là cơ chế kích nổ bằng trọng lượng. À đúng rồi, tôi tên Hứa Mẫn Nghi."

Bên trong xe vẫn còn máu của người quản lý, giờ nhìn đã bắt đầu sánh đặc và khô lại, bốc lên mùi tanh mặn khó ngửi.

Giản Nhược Trầm gật đầu, bỏ qua chào hỏi, nhìn sang hàng rào nước hình trụ dùng làm vật cản đường, chỉ tay nói: "Dùng cái đó thay tôi, lại đây, cùng khiêng một tay."

Hứa Mẫn Nghi lập tức đứng dậy: "Không cần anh, một mình tôi được rồi, để tôi."

Cô khom người, ôm lên một cái hàng rào nước nặng cỡ năm, sáu chục ký, nhẹ nhàng đặt lên ghế phụ lái.

Một tiếng "tít tít" khe khẽ vang lên.

Dưới gầm xe, phát ra ánh sáng đỏ nhạt.

Kích hoạt rồi!

Cô gái lập tức dựng tấm chắn chống nổ, chắn giữa mình và Giản Nhược Trầm, chờ một lúc, thấy bom không có phản ứng gì mới hạ tấm chắn xuống. Cô lại chui xuống gầm xe nhìn, rồi nói vào tai nghe: "Đội trưởng Bao, đồng hồ đếm ngược 30 phút, hiện còn 29 phút 50 giây, xin phép bắt đầu tháo gỡ."

Cùng lúc đó.

Bộ đàm trong xe phát ra âm thanh rè rè, một giọng nói âm u vang lên: "Giản Nhược Trầm, mày không ngờ cũng có ngày hôm nay chứ?"

Giản Nhược Trầm tưởng tượng bản thân chính là cái hàng rào nước đứng ngây ra như khúc gỗ kia, hít sâu một hơi, giọng run rẩy: "Anh là ai? Anh muốn làm gì? Nếu là tôi đắc tội với anh, vậy thì không liên quan đến đồng nghiệp của tôi, để họ rời khỏi đây!"

Toàn bộ đội xử lý chất nổ chưa từng chứng kiến màn diễn xuất nào đỉnh cao như vậy.

Trong tai nghe của Hứa Mẫn Nghi, đội trưởng Bao lẩm bẩm: "Má, giả mà cứ như thật ấy."

Hứa Mẫn Nghi khẽ cười một tiếng.

Cô không dám cười lớn, chỉ sợ cắt nhầm dây.

Nếu sai, tất cả bọn họ đều sẽ hóa thành pháo hoa.

Mặt Giản Nhược Trầm vẫn không thay đổi, nói: "Chúng tôi đã làm đúng như lời anh nói, rốt cuộc anh là ai?"

Oliver Keith đắc ý nói: "Đồ ngu."

Câu này khiến đám cảnh sát mặc quân phục trốn sau tấm khiên chống bạo động bên cạnh cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.

Cái gì vậy?

Lại dám dùng từ đó để nói về Sở Cảnh sát Tây Cửu Long bọn họ?

Đến cả khẩu súng tiểu liên MP5 trong tay cũng suýt không cầm chắc.

Giản Nhược Trầm vịn vào cửa xe, trầm ngâm suy nghĩ.

Có khả năng trong tay Oliver Keith vẫn còn công tắc điều khiển từ xa kích nổ bom, tuyệt đối không thể để ông ta kịp phản ứng.

Đóng vai ngu ngốc một chút cũng được.

Giản Nhược Trầm bình tĩnh lạnh lùng bật cười: "Lục Vinh, có phải là anh không?"

Đội trưởng Bao: ...

Thật đúng là ngậm miệng nói bậy.

Nếu không phải trước khi hành động, tổng chỉ huy đã dặn rõ đầu đuôi sự việc, anh thật sự đã bị mấy màn diễn xuất này lừa gạt rồi!

€€

Oliver Keith nghẹn lời một lúc, rồi cơn giận bùng lên trong lồng ngực.

Kế hoạch phạm tội liên hoàn này, ông ta đã chuẩn bị suốt nửa tháng!

Tính thời gian Giản Nhược Trầm đi qua đường hầm, thiết kế thời gian để quản lý đi qua đường hầm, rồi tìm cách làm cho phanh và túi khí an toàn của quản lý gặp trục trặc!

Từng bước một, cực kỳ tinh vi!

Dù... dù có chút sơ sót, nhưng thời cơ đã đến mức không thể tránh né.

Một vụ án tinh vi đến thế!

Một kế hoạch tuyệt vời như vậy!

Một tác phẩm hoàn mỹ như vậy!

Dựa vào đâu mà Giản Nhược Trầm lại nghĩ là do Lục Vinh bày ra?

Cái tên Lục Vinh hèn nhát đó chỉ dám trốn trong tổ trạch của hắn, như con chuột nhắt trong cống rãnh!

Oliver Keith đầy ắp oán hận, đứng bên ngoài cổng khu căn hộ Thanh Sơn, căm tức trừng mắt nhìn cánh cửa trước mặt.

Ông ta biết bây giờ không phải là lúc để so đo những chuyện này, nhưng cơn giận trong lòng vẫn như lửa cháy trên đồng cỏ, lan nhanh không thể kiểm soát.

Oliver Keith cố giữ bình tĩnh, nhưng lại nghe thấy giọng Giản Nhược Trầm vang lên từ đầu dây bên kia bộ đàm: "Lục Vinh, tôi biết là anh! Ngoài anh thì còn ai làm ra được chuyện không có chút mặt mũi nào như thế?"

"Anh là người được người ta kính trọng, có danh có tiếng mà lại vô sỉ bỉ ổi đến mức chỉ dám trốn sau một cái bộ đàm, không dám trực diện đối mặt với tôi. Có phải chuyện tôi bỏ ra 3 tỷ mua khu đất chưa phát triển bên cạnh Cửu Long Thành Trại đã khiến anh tức đến phát điên rồi không? Hừ, hạng người như anh có tư cách gì để gọi là 'tiên sinh'?"

"Câm miệng!" Oliver Keith gầm lên giận dữ.

Ông ta nhất thời không phân biệt được Giản Nhược Trầm đang chửi Lục Vinh, hay đang mắng ông ta.

Nếu là đang mắng Lục Vinh, vì sao từng câu từng chữ đều giống như đang mắng ông ta?

Nếu là đang mắng ông ta, vậy thì vì sao chủ đề lại là Lục Vinh!

3 tỷ!

Giản Nhược Trầm lại dám phung phí 3 tỷ như vậy!

Chỉ để mua một mảnh đất mà chính phủ Đại Lục có thể sẽ quy hoạch?

Đó chính là 1/3 số tài sản thừa kế chục tỷ kia đấy!

Sao cậu dám tiêu xài hoang phí tiền của nhà Connaught như vậy!

Oliver Keith nhói nhói ở thái dương, móc chìa khóa ra định mở cửa, nhưng phải cắm thử ba lần mới trúng ổ khóa.

Thời gian không còn nhiều, không kịp chuyển đi, chỉ có thể thiêu hủy mọi thứ.

Thật tiếc cho đống đồ sưu tầm đó.

Nhưng cũng không sao, dù sao người chiến thắng cuối cùng vẫn sẽ là ông ta!

Oliver Keith cảm thấy toàn thân đều trào dâng cảm giác hưng phấn.

Tuyệt thật, ông ta sắp đạt được mọi mục tiêu của mình rồi!

Từ nay về sau, ông ta không chỉ là giáo sư được người người kính ngưỡng, mà còn là người thừa kế duy nhất của dòng họ Connaught!

Bên trong bộ đàm lại vang lên giọng Giản Nhược Trầm: "Anh đừng tưởng không thừa nhận thì tôi sẽ không biết anh là ai."

Oliver Keith vừa đổ xăng đã chuẩn bị sẵn trong nhà, vừa cười lạnh.

Biết là ai?

Lục Vinh sao?

Đồ ngu.

"Dùng bom giết chết mày đúng là quá nhân từ với mày rồi." Giọng điệu nói tiếng Quảng Đông của Oliver Keith không chuẩn lắm, nghe có vẻ hơi kỳ lạ.

Đáng lẽ nên dùng cách đau đớn hơn để hành hạ Giản Nhược Trầm mới đúng.

Oliver Keith nảy ra ý nghĩ đầy độc ác.

Đáng lẽ ông ta nên dùng Phenmetrazine làm Giản Nhược Trầm trở nên lú lẫn, khiến thân thể của cậu ngày càng tệ đi, chỉ có thể bị thao túng để yêu một tên cặn bã, rồi từng bước từng bước bị hành hạ đến chết.

Đến lúc đó, gương mặt tuyệt vọng của cậu nhất định sẽ còn đẹp hơn cả bây giờ.

Đáng tiếc là thời gian không đủ.

Nhưng không sao, chỉ cần ông ta tiêu hủy được chứng cứ, bom nổ là có thể đường đường chính chính trở thành người thừa kế cuối cùng của Connaught. Ha ha!

10 phút sau, tổ trọng án Tây Cửu Long đã bao vây toàn bộ tòa nhà số 8 khu căn hộ Thanh Sơn.

Quan Ứng Quân dẫn đội lên lầu.

Trong lòng hắn lo lắng cho Giản Nhược Trầm, cả người căng chặt, ngay cả cúc ở cổ áo sơ mi ngắn tay cũng không kịp cài, để lộ một phần lồng ngực rắn chắc.

Đột nhiên, trong tai nghe truyền đến giọng của Trần Cận Tài: "Quan sir, có một căn hộ trên tầng 12 phát cháy, nghi ngờ là căn 1209!"

Quan Ứng Quân nói: "Đã nhận được."

Một hàng người lao thẳng lên tầng 12, chỉ thấy cửa lớn căn 1209 đang mở toang, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi.

Tất Loan Loan lập tức thu súng, xách bình chữa cháy bột khô được chuẩn bị sẵn trước cửa mỗi căn hộ, rút chốt an toàn rồi lao thẳng vào trong.

Trong chớp mắt, tình thế thay đổi.

Trong phòng, nụ cười đắc ý và ngông cuồng của Oliver Keith đông cứng lại.

Ông ta hoàn toàn không ngờ sự việc lại đột ngột chuyển hướng thành ra thế này!

Tại sao người của tổ trọng án Tây Cửu Long lại có mặt ở đây?

Lẽ ra bọn họ đang phải canh giữ ở đường hầm dưới biển khu Tây để bắt một tên nghi phạm gài bom không rõ danh tính cơ mà!

Chẳng lẽ những tên cảnh sát tự nhận là có tình có nghĩa này, thực chất chẳng hề quan tâm đến mạng sống của Giản Nhược Trầm?

Tổ trọng án lên 8 người, 7 người đều đi lấy bình chữa cháy, ngọn lửa vừa mới bùng lên lập tức bị khống chế ngay.

Quan Ứng Quân vẫn luôn giương súng chĩa thẳng vào Oliver Keith, ánh mắt không rời chiếc điều khiển từ xa trong tay ông ta.

Giáo sư khẽ cười một tiếng, "Giản Nhược Trầm, bạn của mày không quan tâm đến mày như mày nghĩ đâu, có phải bọn họ không muốn cùng mày đến đường hầm khu Tây chịu chết không?"

"Mày xem, nhân duyên của mày cũng chỉ có vậy mà thôi."

Đường hầm dưới biển khu Tây.

Từ dưới gầm chiếc xe gặp tai nạn, Hứa Mẫn Nghi lại từ từ trườn ra, trong lòng ôm quả bom đã được tháo gỡ xong, giơ tay ra hiệu "OK" với Giản Nhược Trầm.

Giản Nhược Trầm giơ ngón cái đáp lại, sau đó xé băng dán cố định máy bộ đàm, cầm lấy nó bước qua một bên, giọng điệu bình thản đáp: "Vậy thì tôi khó chịu lắm nha."

Oliver Keith thoáng bối rối, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vừa nghĩ đến quả bom trong tay, ông ta lại bình tĩnh trở lại.

Không sao, ông ta vẫn còn con át chủ bài.

Chắc chắn Giản Nhược Trầm sẽ không nghĩ tới đây là quả bom kích hoạt bằng trọng lượng.

Ở cái đất có điều kiện lạc hậu như Hồng Kông, một cảnh sát người Hoa làm sao có thể có được kiến thức như người Anh chứ!

Oliver Keith giơ cao điều khiển: "Bỏ súng xuống, để tôi rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ nhấn nút!"

Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm Quan Ứng Quân, cặp mắt đỏ ngầu.

Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là thành công rồi!

Nhưng vào lúc này, muốn sống sót chỉ còn cách dùng Giản Nhược Trầm làm con tin. Chỉ cần ông ta chạy khỏi Hồng Kông quay về Anh, đám rác rưởi ở mảnh đất này sẽ không làm gì được ông ta nữa!

"Ông cứ nhấn đi."

Oliver Keith khựng lại trong thoáng chốc — là Quan Ứng Quân nói sao?

Không, người trước mặt không hề mở miệng.

Ngay giây tiếp theo, ông ta bất giác cúi đầu nhìn xuống máy bộ đàm vẫn gài bên hông, bên trong vang lên giọng nói điềm tĩnh của Giản Nhược Trầm: "Ông cứ nhấn thử xem."

"Oliver Connaught Keith."

Cậu dừng lại một chút, rồi bỗng thở dài: "Ông đúng là không xứng với cái tên Connaught này."

Hai bên tóc đã điểm bạc của lão giáo sư lập tức căng cứng, mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng áo, đôi mắt trợn tròn như sắp rơi ra khỏi hốc.

Sao lại thế này? Sao lại thành ra như vậy?

Ông ta không hiểu, chỉ mới 15 phút trước Giản Nhược Trầm còn hết lần này đến lần khác một câu Lục Vinh.

Sao bây giờ, tất cả đã đảo ngược rồi!

Oliver Keith bất ngờ ấn nút kích nổ.

Ngay sau đó, Quan Ứng Quân không thể nhịn nổi nữa, tung một cú đá thẳng vào bụng ông ta.

Oliver Keith gục xuống nôn khan, lưng đập mạnh vào khung cửa sổ phía sau, đến mức kính vỡ toang một mảng.

Tất Loan Loan lập tức cúi đầu, giơ tay ôm lấy bình chữa cháy, còn vuốt ve lớp vỏ sắt, mê mẩn thốt lên: "Đẹp thật đấy."

Trương Tinh Tông huýt sáo một điệu, móc từ trong túi ra một tập túi đựng vật chứng, bắt đầu làm bộ làm tịch thu thập bột khô trên tủ giày, coi như không thấy Quan Ứng Quân vừa đá người.

Chút nữa cứ nói là do giáo sư Keith tự mất thăng bằng nên ngã, chẳng liên quan gì đến Quan sir của bọn họ hết!

Quan Ứng Quân nghĩ đến Giản Nhược Trầm, nghĩ đến khoảnh khắc trong văn phòng khi nghe tin có bom ở đường hầm khu Tây, tim đau như dao cắt, bây giờ lại thấy như chính mình vừa bước ra khỏi cơn ác mộng.

Hắn túm tóc Oliver Keith, kéo ông ta lên, rồi đập mạnh đầu ông ta xuống sàn.

"Bốp!"

Lưu Tư Chính: ... Tiếng đầu đập to thật!

Chút nữa trong báo cáo ghi là giáo sư Keith tự đập đầu xuống sàn, không dính dáng gì tới đội A của bọn họ hết!

Oliver Keith ngơ ngác nhìn máy bộ đàm rơi trên nền đất.

Chỉ có sự yên tĩnh.

Không có vụ nổ, cũng chẳng có tiếng la hét.

Ngay sau đó, lại vang lên một tiếng cười khẽ, đầy khinh miệt.

Giản Nhược Trầm nói: "Gặp ở đồn cảnh sát, giáo sư."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me