[Edit - Tổng Anh Mỹ] App không thể cứu vớt thế giới
Chap 44: Tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt
Vì hàng xóm, nhịn một chút. Lania tự an ủi mình.Dù đã kích hoạt lực trường, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tiếp xúc xung quanh, nên chỉ có thể cố gắng ép sát người xuống mặt đất, đồng thời đảm bảo không đè sập bề mặt bên dưới. Đúng là trong tình thế cấp bách, tiềm năng con người có thể bộc phát mạnh mẽ—cô vừa mới điều khiển năng lực của mình một cách tinh vi hơn hẳn trước đây.May mắn thay, pin đã được nâng cấp, nếu không cô e rằng lượng điện tiêu hao đã sớm quá tải.Lania bối rối bò dậy, túm lấy áo Wayne định đẩy anh vào trong xe. Nhưng không ngờ, cùng lúc đó, Wayne cũng có ý định đẩy cô vào trước.Hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, cả hai đều sững lại một giây.Tiếng súng lại vang lên!Không kịp do dự, Lania nhanh chóng lách người chui vào trong xe, Wayne cũng thuận thế nhảy vào, đồng thời đóng sập cửa lại.Chỉ trong tích tắc—"Rắc!"Tiếng kính chắn gió vỡ vụn vang lên, từng vết rạn trắng xóa nhanh chóng lan rộng khắp bề mặt.Lania nuốt khan, giọng hơi lắp bắp:
"Xe này... vẫn còn lái được chứ?"Wayne trầm giọng đáp:
"Lốp bị bắn thủng rồi."Bên trong xe bỗng chốc rơi vào một khoảng lặng căng thẳng.Lania hít sâu một hơi, tính toán các phương án có thể thoát thân, rồi quay sang nhìn Wayne:
"Chúng ta... có lẽ phải xuống xe thôi."Wayne không nói gì, chỉ gật đầu thật chậm.Nhưng ngay lúc ấy, anh vẫn đạp chân ga—động cơ gầm rú vang lên.Lania lập tức mở rộng phạm vi lực trường, bao trùm toàn bộ thân xe để hỗ trợ. Cô lặng lẽ liếc nhìn Wayne, thấy anh nhíu mày, ánh mắt sắc bén đầy tập trung.Rồi đột nhiên—"RẦM!"Chiếc xe lao thẳng về phía chiếc SUV đang chặn đầu hẻm, cú va chạm mạnh đến mức thân xe rung bần bật.Lania hít vào một hơi lạnh, ra vẻ ngạc nhiên khi thấy xe nổ lốp vẫn có thể chạy. Nhưng cô không ngờ, ngay bên cạnh, Wayne cũng khẽ hít sâu một hơi, lộ vẻ ngạc nhiên không kém, tựa hồ chính anh cũng không tin nổi mình vừa làm gì.Không để lãng phí thời gian, Wayne lập tức lùi xe về sau lấy đà, rồi lại lao tới lần nữa. Trong khi đó, Lania bí mật dùng năng lực để đẩy chiếc SUV lấn sang một bên, tạo thêm khoảng trống.Kính chắn gió phía trước vỡ vụn hoàn toàn, cả hai người đều phải vội cúi xuống tránh loạt đạn tiếp theo. Cả xe rung lắc dữ dội, mồ hôi rịn trên trán họ, nhưng không ai có thời gian để quan tâm điều đó.Bên phía địch, đám người trong SUV tạm thời chưa dám xuống xe. Hẻm nhỏ quá chật hẹp, nếu lao ra lúc này, đạn lạc có thể gây thương tích cho đồng bọn. Nhờ vậy, Lania và Wayne có được một chút thời gian để thở dốc.Sau vài lần lùi và húc mạnh vào xe chắn đường, tiếng súng dần ngừng lại. Lania nhẹ nhàng thăm dò, rồi phát hiện chiếc SUV đã bị đẩy lệch sang một bên, để lộ một khe hở đủ cho một người lách qua.Cơ hội đã đến.Đôi mắt Lania sáng lên, cô nhanh chóng túm lấy ống tay áo Wayne, chỉ về phía khe hở."Chúng ta không kịp chạy qua đó." Wayne lắc đầu, giọng trầm ổn.Lania lập tức phản bác: "Chúng ta có thể đi bằng xe đạp! Tôi lái rất nhanh! Anh... anh có công cụ nào phá cửa xe không? Sau khi thoát ra, anh có thể dùng cửa xe làm lá chắn, chặn lối ra ngõ nhỏ, khiến bọn chúng không thể truy đuổi!"Đây là lần đầu tiên cô nói liền mạch một tràng dài như vậy, còn cố gắng duy trì giọng nói lắp để giữ vững hình tượng. Kết quả, vừa dứt lời, cô suýt nữa quên cả thở.Wayne thoáng dừng lại, nhíu mày: "Nhanh đến mức nào?"Vừa hỏi, anh vừa rút một con dao quân dụng nhỏ từ thắt lưng. Không rõ lưỡi dao được rèn từ vật liệu gì, nhưng chỉ vài nhát mạnh mẽ đã chặt đứt các chốt nối, cửa xe lập tức bị gỡ xuống."Lần đầu tiên dùng con dao này." Wayne vừa phá cửa vừa cảm thán, "Xem ra gã bán vũ khí không lừa tôi."Không thể trì hoãn thêm, cả hai nhanh chóng trao đổi ánh mắt.Đúng lúc một đợt bắn phá mới sắp bắt đầu, Wayne cầm cửa xe xông ra trước, Lania cũng lao đi, vội vàng dựng xe đạp lên rồi hét: "Mau lên!"Trước đó quá vội vàng nên Wayne không để ý chiếc xe đạp trông thế nào. Nhưng lúc này, khi anh chạy đến, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững sờ—Lania đang ngồi trên một chiếc xe đạp trẻ em."Cái này..." Anh thoáng nghẹn lời.Lania không có thời gian đôi co với anh: "Đừng suy nghĩ, ôm chặt tôi!"Wayne: "......"... Không ôm cũng không được, vì chiếc xe này căn bản không có yên sau.Anh gia tốc lao tới, canh chuẩn thời điểm trước khi Lania băng qua khe hở, nhanh chóng nhảy lên xe. Một tay anh giữ chặt cửa xe, trong khoảnh khắc xe đạp lướt qua chiếc SUV chắn đường, anh dứt khoát ghim cửa xe vào đó, tạo thành một chướng ngại vật.Gần như cùng lúc ấy, Lania kích hoạt chế độ giảm thanh, khởi động động cơ, xe đạp lập tức tăng tốc tối đa, "Vút!"—bắn thẳng ra khỏi hẻm nhỏ.Wayne hoàn toàn không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị hất văng khỏi xe, gió táp mạnh vào mặt đến mức da mặt anh tê rát.Theo phản xạ, anh ôm chặt eo Lania.Nhân cơ hội đó, Lania đứng dậy, nhường chỗ duy nhất trên xe cho Wayne, tránh để anh bị hất ngã xuống đường.Cứ như vậy, một chiếc xe đạp tí hon chở theo hai người lớn, vun vút lao đi như gió, len lỏi vào con hẻm nhỏ phía trước.Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng họ đã biến mất.Bên trong chiếc xe việt dã, Bruce cuối cùng cũng có thời gian để quan sát kỹ cô gái mà ban đầu anh cứ ngỡ chỉ là một người qua đường bình thường.Tốc độ tối đa của các tay đua xe đạp chuyên nghiệp tại Olympic có thể đạt đến 60-70 km/h. Hiện tại, cô gái này chỉ dùng một chiếc xe đạp trẻ em mà cũng đạt trên 50 km/h. Điều này không phải là không hợp lý, nhưng rõ ràng đầy rẫy những điểm đáng ngờ, khiến Bruce không khỏi cảnh giác. Hai tay anh vẫn giữ nguyên trên eo Lania, không hề rời đi.Hẻm nhỏ phía trước còn hẹp hơn cả con đường vừa rồi. Xe ô tô muốn đi vào chỉ có thể nghiêng thân, mà kiểu điều khiển đó chỉ xuất hiện trong phim hành động. Vì vậy, kẻ địch nếu muốn đuổi theo chỉ có thể——Phía sau bất chợt vang lên tiếng động cơ xe máy."Bọn chúng đuổi theo rồi." Bruce thu hồi ánh mắt, "Phía trước, nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là có một ngã rẽ——"Anh còn chưa dứt lời, địch nhân đã cưỡi xe máy áp sát phía sau.Hai tên đi chung một xe, một kẻ lái, một kẻ ngồi sau giương súng lên ngắm bắn.Bất ngờ, Lania buông chân đạp.Chiếc xe đạp vốn đang lao đi với tốc độ cao, sau khi mất lực đạp, dưới quán tính vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo——Nó dừng lại đột ngột.Lania đã đứng vững trên mặt đất, dùng chính cơ thể mình để chặn xe lại.Từ tốc độ 60 km/h giảm về 0 chỉ trong nháy mắt.Tình huống bất ngờ khiến kẻ địch không kịp phanh, chiếc xe máy lao vọt qua bọn họ trong gang tấc, toàn bộ loạt đạn đều trượt mục tiêu.Cùng lúc đó, sau gáy Lania va mạnh vào bụng Bruce.Bruce cảm thấy như thể bị ai đó tung một cú đấm trời giáng vào bụng, cổ họng nghẹn lại. Anh cố gắng giả vờ như một người bình thường, chỉ khẽ gập người, hai tay không biết đặt vào đâu, đành chống lên tay lái để giữ thăng bằng.Bàn tay anh vô tình đặt lên mu bàn tay của Lania.Ngay khoảnh khắc đó, Lania cũng nhận ra cú va chạm vừa rồi có thể khiến anh hộc máu, lập tức cảm thấy vô cùng có lỗi.Hàng xóm... thật là khổ sở."Lấy một khẩu súng." Cô nói.Bruce hít thở lại bình thường, trầm giọng đáp: "Được."Dứt lời, Lania đạp mạnh bàn đạp, chiếc xe đạp lao vút về phía trước như một thanh kiếm sắc bén.Kẻ địch trên xe máy nhanh chóng phản ứng lại, lập tức chỉnh nòng súng, nhưng căn bản không thể theo kịp tốc độ khủng khiếp của chiếc xe đạp.Giữa hàng xe cộ hỗn loạn, một bóng người lướt qua như cơn lốc, xuyên thẳng ra khỏi con hẻm chật hẹp.Bruce thuận thế vớ lấy một khẩu súng máy từ đối phương, lợi dụng tốc độ của xe để giật mạnh, tước đoạt vũ khí.Anh nghiêng người, vừa định giương súng bắn trả——"Anh lên phía trước đi." Lania đột nhiên lên tiếng.Cô buông tay lái, nghiêng người sang một bên, nhường khoảng trống để Bruce trèo lên tay cầm.Bruce: "... Cô nghiêm túc?"Ánh mắt anh lướt qua chiếc xe đạp trẻ con, rõ ràng không tin nổi nơi này có đủ chỗ cho một người đàn ông trưởng thành cao gần mét chín."......" Lania nhìn thân hình vạm vỡ của Bruce, cũng cảm thấy băn khoăn của anh rất hợp lý.Nhưng cô không có thời gian giải thích, chỉ có thể chân thành nói: "Không sao đâu, sẽ không ngã. Anh lên phía trước sẽ dễ bắn hơn.""Tôi sẽ che mất tầm nhìn của cô." Bruce cau mày."...... Tôi không cần nhìn đường." Lania lướt mắt qua bản đồ hiển thị trong kính AR.Vị tổng tài nào đó vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi, nhưng dưới sự thúc giục của Lania, cuối cùng vẫn cẩn thận trèo lên, cả người phải cuộn lại vì quá chật chội.Chỗ quá nhỏ, Lania chỉ có thể nghiêng người, với tay điều khiển tay lái. Nhưng cô không thể nghiêng quá mức, nếu không sẽ mất thăng bằng.Đang chật vật xoay sở, bỗng nhiên——Một sức nặng đặt lên vai cô."Xin lỗi, tiểu thư."Bruce tựa hẳn lên vai cô, họng súng lướt qua người cô, chĩa thẳng về phía sau.Một tay anh nhẹ nhàng đỡ lấy vai Lania, giúp cô không bị lực giật phản hồi làm ngã.Lania nhận ra, động tác của anh ta ổn định hơn tưởng tượng, dù ở tư thế vặn vẹo này, nòng súng của Bruce vẫn không hề dao động.Tiếng súng vang lên liên hồi, Lania buộc phải liên tục đổi hướng, tránh để mình bị trúng đạn quá nhiều.Động tác của cô như nước chảy mây trôi, đầy uyển chuyển và thuần thục. Ở tình huống yêu cầu kỹ thuật cao thế này, Lania vẫn có thể xử lý gọn gàng, điều khiển chiếc xe đạp bằng những thao tác ngoạn mục chưa từng thấy.Giữa làn đạn bay rợp trời, cô di chuyển như một cơn gió, khiến người nhìn cũng phải cảm thấy phấn khích. Đây chính là định nghĩa hoàn hảo của tốc độ và cảm xúc mãnh liệt.Nếu không phải vì còn phải tuân theo quy luật vật lý, có lẽ Lania đã đạp xe chạy trên tường từ lâu rồi.Cô cảm nhận rõ từng đợt chấn động từ khẩu súng máy trên vai mình mỗi khi khai hỏa. Ngọn lửa lóe lên trong bóng tối, phía sau những kẻ địch lần lượt ngã xuống như quân bài domino."Xem ra kỹ năng bắn súng tôi luyện ở trường bắn cũng không tệ lắm." Bruce nheo mắt, khóe môi nhếch lên đầy tự đắc.Kẻ địch đã bị loại bỏ hơn phân nửa.Lania lập tức cảm thấy áp lực giảm hẳn, cô vừa quan sát bản đồ, vừa lướt nhanh Twitter, sau đó rẽ trái, rẽ phải một cách thuần thục, cuối cùng thoát khỏi tầm truy đuổi.Tầm nhìn trước mặt rộng mở.Tốc độ xe dần chậm lại, cả hai đã rời khỏi phạm vi nội thành Gotham.Dưới ánh trăng mờ ảo, những cánh đồng hoang phủ tuyết phản chiếu một màu trắng xóa. Xe đạp băng qua con đường phủ đầy tuyết, những nhành cỏ dại bị tuyết đè cong khẽ run rẩy theo từng cơn gió lạnh buốt.Bruce lặng lẽ buông khẩu súng, ánh mắt trầm ngâm.Hơi lạnh len lỏi vào cơ thể, nhưng thứ khiến Batman cảm thấy lạnh sống lưng không phải là gió đêm, mà là sự trùng hợp khó tin của tình huống này.Bỏ qua chuyện bị bắt cóc, thì việc cô gái này xuất hiện vào đúng thời điểm ấy thật sự quá đáng ngờ.Lania là ai?Tại sao cô lại muốn cứu Bruce Wayne?Dù trong lòng đã có nghi ngờ, Bruce vẫn duy trì vẻ ngoài hòa nhã, nghiêng người sang một bên, tránh khỏi tầm nhìn của Lania."Chúng ta thoát khỏi bọn họ rồi chứ?"Lania có vẻ lơ đãng, chỉ hững hờ ừ một tiếng.Thực tế, cô đang mải nghĩ về đống nguyên liệu nấu ăn mình đã bỏ lại trong hẻm nhỏ.Bây giờ về nhà, lấy gì để đãi Logan đây?Không biết có nên qua nhà hàng xóm mượn ít nguyên liệu không. Dù sao nhà hắn cũng ở ngay bên ngoài bức tường vây mà thôi...Còn đang suy nghĩ dở, đột nhiên, giọng nói của Bruce vang lên sát bên tai cô.Giọng anh thấp và trầm ấm, mang theo chút từ tính:"Vậy tôi nên cảm ơn cô thế nào đây?"Lania đột nhiên tái mặt.RẦM!Cô đạp phanh gấp!Lania đạp phanh quá đột ngột.Bruce, vốn đang ngồi ở vị trí mất cân bằng, lại còn cố tình nghiêng người để tránh tầm nhìn, hoàn toàn không có điểm tựa.Hậu quả là, dưới tác động của quán tính—Tổng tài Wayne bay thẳng ra ngoài.Cả người anh đáp xuống bãi bùn ven đường, nơi vẫn còn vương chút tuyết tan, trộn lẫn với đất nhão nhoẹt.Bánh xe vừa nghiền qua một lớp băng mỏng, bùn đất văng lên, và—Bộ tây trang hàng hiệu của Bruce lập tức bị bắn đầy bùn lấm tấm.Bruce: ".................."Lania: "...... Có con hươu kìa."Bruce hít sâu một hơi, cố nén sự phẫn nộ mà bò dậy. Anh quay đầu lại, chỉ để thấy một bóng dáng nhanh nhẹn thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng—Đúng thật là một con hươu.Ánh mắt sâu thẳm của Bruce lướt qua chiếc xe đạp, dừng lại trên mặt Lania. Sau đó, anh từ tốn mỉm cười."Quả thực, khu vực này có rất nhiều hươu." Giọng anh vẫn lịch sự, ôn hòa.Lania: "......"Không phải! Không phải như anh nghĩ đâu!Cô thậm chí không cần đọc suy nghĩ cũng biết hàng xóm đang nghĩ gì—"Xe đạp mà cũng có thể đuổi kịp hươu sao? Rõ ràng là cô ta cố ý hất tôi xuống!"Cái gì mà "hình thức bay nhảy", cái gì mà "hươu chạy nhanh hơn người"?!Nếu thực sự muốn đâm người, cô đã có thể khiến hắn gãy xương luôn rồi, chứ một con hươu thì tính là gì?Anh căn bản không biết cô nặng đến mức nào!Lania mất mát cúi đầu, trong lòng chỉ còn lại một nỗi bi thương không thể diễn tả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me