Chap 22: Trên bờ, dưới nước, và ở trong tim.
“Buổi sáng hôm ấy, nước trong đến mức Minh có thể thấy rõ chính mình… và thấy rõ cả người đã giang tay đỡ lấy cô.”
---
Khu nghỉ dưỡng bên biển ngập tràn tiếng cười nói, nắng chan hòa vàng ươm trên từng tán dừa cao và mặt hồ bơi xanh ngọc. Sau chuỗi ngày làm việc căng như dây đàn, cả công ty cuối cùng cũng được thả lỏng – không còn lịch họp, không còn KPI, chỉ còn ánh nắng, cát trắng, sóng biển và những bộ đồ bơi tươi rói.Minh gần như là người vui nhất.Cô quấn khăn lụa họa tiết, tay cầm nước dừa, tạo dáng liên tục – lúc bên hồ sen nhân tạo, lúc dưới mái vòm tre uốn cong, rồi lại cạnh chiếc ghế dài ven hồ bơi để “lấy đúng ánh sáng”.Ánh mắt rực rỡ, nụ cười trẻ trung, làn da mịn rạng rỡ dưới nắng – Minh rạng rỡ như một influencer đang tận hưởng kỳ nghỉ mơ ước, chứ không giống cô trợ lý từng khóc vì áp lực dưới tay nữ giám đốc “ác ma” Vân chỉ vài tháng trước.Chỉ có điều…Minh không biết bơi.Và cô… lại đứng quá sát mép nước.---Tiếng nước văng lên, chát chúa như một cú tát vào mặt không khí.Minh đã trượt.Không kịp hét. Không kịp nắm lấy thứ gì.Chỉ thấy mặt hồ xanh thẳm chao đảo trước mắt, rồi… lạnh buốt.Mọi người gần đó bật người khỏi ghế, có tiếng la hét hoảng hốt:– Có người rơi xuống hồ!– Trời ơi, ai thế kia?Trong vài giây hỗn loạn ấy, khi mọi người còn đang quay đầu, nhìn quanh, bối rối… thì một bóng trắng đã động.Giám đốc Vân.Không kêu. Không ồn ào.Cô chỉ bước nhanh về phía mép hồ, hai tay kéo vạt váy cao lên một nhịp, rồi lao xuống.Tiếng nước vang lên lần nữa, mạnh hơn. Nhưng lần này không ai hét.Chỉ im lặng – sửng sốt.Chiếc váy trắng ôm sát vào người Vân, dính chặt lấy cơ thể – rõ từng đường nét khỏe khoắn nơi cánh tay, sống lưng thẳng tắp, cổ vai nổi bật. Mái tóc dài xõa ra như dải lụa sẫm, ánh nước phủ lên người cô một vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng đầy sức sống.Vân bơi nhanh – những động tác mạnh, dứt khoát, gọn. Không chút dư thừa. Như người từng được huấn luyện bài bản.Minh lúc đó đang hoảng loạn, hai tay vung vẩy giữa hồ, mắt mở to vì sợ hãi. Nước ùa vào tai, mắt cay xè, mọi âm thanh lộn xộn và xa vắng như tiếng vọng trong lòng giếng.Rồi một bàn tay siết lấy eo cô từ phía sau. Vững. Ấm. Không phải kéo giật – mà là đỡ.– Nín. Có chị đây! Không vùng vẫy, ôm chặt!Giọng nói ấy – trầm, chắc, không một chút hoảng loạn – vang lên sát bên tai Minh. Nó không phải lời dỗ dành. Mà là một mệnh lệnh đầy sức nặngMột tay khác vươn tới, đỡ lấy vai, kéo đầu cô ngoi lên khỏi mặt nước. Không cần gấp gáp, không giật mạnh – chỉ vừa đủ để Minh cảm nhận mình đang được giữ vững, dẫn dắt.Hơi thở tràn vào phổi như cứu sinh. Minh bật ho sặc sụa, nước trào ra theo từng nhịp ho khan, cả người run lên, chân không biết bơi vẫn vô thức quẫy trong làn nước lạnh.Nhưng vòng tay phía sau vẫn siết chặt.Giữ lấy cô. Không buông.Và giọng nói đó – lặp lại, thấp hơn, ngay bên vành tai, gần như một lời nguyền:– Không cần sợ. Chị còn ở đây, em không được phép chìm.Và tay người ấy vẫn giữ chặt, không buông.Ánh mắt của Vân ở rất gần.Không nói gì.Chỉ là ánh mắt ấy – lạnh, căng thẳng, tập trung – nhìn Minh một cái rất nhanh, rồi quay sang hướng bờ. Cô bắt đầu đạp nước, kéo Minh theo từng nhịp bơi ngược vào thành hồ.Không một lời than thở. Không một câu “em có sao không”.Chỉ có hành động.Chỉ có bờ vai ướt nước ấy, hơi thở đều, và ánh nắng loang loáng phản chiếu lên má – khiến Minh, dù còn ho sặc sụa, vẫn lặng đi.Đẹp.Một vẻ đẹp có thật. Không xa vời.Không phải như tiên nữ giữa trời. Mà là người thật – bằng máu, bằng thịt, bằng sức mạnh – và bằng cả sự lạnh lùng như muốn xé toạc lồng ngực người khác vì quá lo.Minh run lên. Nhưng không vì lạnh.Mà vì… tim cô đập quá nhanh.---Phòng nghỉ nhỏ lặng ngắt, chỉ còn tiếng điều hòa rì rì và mùi muối biển phảng phất trên làn da còn ẩm. Minh ngồi thu mình trên ghế bọc khăn, tóc rối, mắt đỏ hoe vì nước và hoảng loạn. Chiếc áo choàng khách sạn lỏng lẻo quấn quanh người cô, trông vừa tội nghiệp, vừa… ngu ngốc đến mức chính cô cũng thấy bực với bản thân.Vân đứng đối diện một lúc, không nói. Tóc cô vẫn còn nhỏ giọt lên nền gạch, chiếc váy trắng mỏng dính vào da, đường cong cơ thể rõ đến từng chi tiết. Nhưng điều khiến Minh thấy lạnh gáy lại là ánh mắt kia – lạnh, lặng, như thể đang đánh giá lỗi lầm của cô không phải vì bị rơi xuống nước… mà vì thứ khác sâu hơn.Cuối cùng, Vân cúi xuống, ngồi xổm, đối diện Minh. Giọng cô vang lên – đều, chậm, nhưng không mềm chút nào:– Em không biết bơi?Minh gật đầu, ho khẽ, tay siết lấy vạt áo.– Dạ… em… em không nghĩ là sẽ rơi…– Không nghĩ?Vân nhắc lại, mắt nheo lại một chút.– Không nghĩ, nên không cần cẩn thận? Không cần để ý đến hậu quả? Em nghĩ mình có bao nhiêu mạng để xài cho mấy trò sống ảo sát mép hồ?Minh cúi đầu, cảm giác như ai đang vạch từng lỗi sai trong đầu mình bằng dao mỏng.– Em… em xin lỗi…Vân không đáp. Cô đưa tay lên, rất nhẹ… rồi vỗ vào má Minh một cái.Không đau. Nhưng vừa đủ để khiến má cô nóng bừng.Ánh mắt của Vân không bùng giận – mà chỉ có thứ gì đó còn khắc nghiệt hơn: thất vọng. Và buộc người khác phải tỉnh lại.– Nếu không biết tự giữ lấy mình thì đừng mong người khác giữ hộ. Lần sau chị còn thấy em bất cẩn như thế… – Cô nghiêng đầu, giọng trầm xuống. – Chị sẽ đứng nhìn. Đừng thử thách giới hạn của chị.Minh cắn môi, khẽ lí nhí:– Em… em không cố đâu. Em chỉ…– Im.Chỉ một từ – ngắn gọn, dứt khoát. Và Minh lập tức câm lặng, như thể bị bấm công tắc tắt tiếng.Không khí căng như sợi dây đàn. Rồi Vân thở nhẹ ra một hơi, đứng dậy.Cô bước lại gần, cầm lấy chiếc khăn khô, phủ kín lên vai Minh. Bàn tay cô chạm vào lưng dưới – ấm, mạnh, và không có chỗ cho sự phản kháng.– Đứng dậy.– Dạ…?Chưa kịp hỏi gì thêm, Minh đã bị Vân bế bổng lên – nhẹ tênh như thể cô chỉ là một cái gối nhỏ. Cánh tay Vân siết lấy eo cô, tay kia đỡ lấy đùi.Tim Minh như hụt một nhịp. Cô còn chưa hết run sau cú ngã thì đã bị câu nói kia làm mặt đỏ tới mang tai.Vân đứng khoanh tay, giọng dứt khoát:– Chị sẽ dạy em bơi. Từng bước. Mỗi sáng. Sáu giờ. Không vắng mặt. Không xin nghỉ. Không cãi.– Ơ… chị… nhưng mà…– Không nhưng nhị gì hết. – Vân cắt lời ngay, mắt nheo lại. – Em làm chị phải lao xuống hồ, trước mặt cả công ty, trong cái váy trắng sexy vì nước. Em còn muốn thử mở miệng phản đối?Minh vội cúi đầu, vành tai đỏ ửng:– … Dạ không. Em nghe lời.Vân hừ khẽ.– Tốt. Lần tới mà em còn suýt chết vì sống ảo nữa, chị sẽ là người dìm em luôn.Minh thì không dám ngẩng mặt.Vì trong đáy tim, cô vừa thấy run, vừa… kỳ lạ muốn được dìm luôn – miễn là bằng chính cái ánh mắt đó.---Vân nhìn cô thêm vài giây như để chắc chắn rằng những lời vừa nói đã được ghi khắc. Rồi cô xoay người bước ra khỏi phòng nghỉ.Nhưng đến ngưỡng cửa, chị chợt dừng lại.Không ngoái đầu, Vân nói – giọng thấp hơn, lạnh như nước hồ sáng sớm:– Mai mà trễ một phút, chị sẽ kéo em ra giữa hồ… và dạy bằng cách dìm hẳn mười giây cho nhớ đời. Rõ chưa?– … Dạ rõ. – Minh lí nhí, tim đập thình thịch.– Tốt. Về thay đồ. Tắm nước ấm. Và ngủ sớm.Một cái lệnh… nhưng lại khiến Minh ấm người.Cô ngước lên, chỉ thấy bóng Vân đang khuất dần sau hành lang gỗ dài, áo váy vẫn còn vệt nước mờ mờ, và mái tóc đen xõa sau lưng như một vệt mực chảy.Minh rút khăn lại quanh người. Đầu vẫn nóng, nhưng không phải vì nước nữa.Cô thầm nghĩ:
Có lẽ từ mai, thứ khiến mình nghẹt thở… không còn là nước, mà là ánh mắt đó.---– Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng mờTiếng sóng biển xa xa vỗ đều đặn vào bờ, hòa cùng tiếng gió lùa qua hàng dừa cao. Resort về đêm yên tĩnh lạ thường. Ai cũng đã rút về phòng nghỉ ngơi sau một ngày chơi hết mình.Chỉ có Minh… vẫn không ngủ nổi.Cô trằn trọc, rồi cuối cùng quyết định rón rén bước ra ngoài, chân trần len qua hành lang gỗ dài, ôm một chiếc khăn nhỏ.Một thứ gì đó trong lòng thôi thúc cô. Không chỉ đơn thuần là lời cảm ơn. Mà là một nỗi biết ơn run rẩy – khi được cứu, khi được lo lắng, và khi được chở che... theo cách riêng, sắc lạnh nhưng tận đáy tim.Căn phòng Vân nằm cuối dãy. Minh ngập ngừng, giơ tay lên… nhưng chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở hé.– Em định định đứng ngoài đến sáng à?Giọng Vân trầm và lười biếng, nhưng ánh mắt sắc lẹm. Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ lụa đen, tóc xõa, đôi chân trần bước ra khỏi vùng sáng trong phòng.Minh giật mình:– Em… em chỉ… muốn cảm ơn chị…– Bằng cách đi chân đất ngoài trời đêm, sau khi vừa khỏi cú ngã suýt chết sáng nay? – Giọng Vân lạnh đi thấy rõ.Minh lí nhí, mắt cụp xuống, giọng như tan vào gió đêm:– Em… em không định ở lâu… Chỉ là… muốn cảm ơn chị…Vân tựa vai vào khung cửa, mắt khẽ nheo:– Cảm ơn? Bằng cách đi chân trần giữa đêm, ướt tóc, đứng run lẩy bẩy trước phòng chị? Em chọn cách liều mạng thật khéo đấy.Minh cắn môi. Cô chưa kịp đáp thì nghe Vân nói chậm rãi:– Cởi khăn ra.– … Hả?– Chị bảo, cởi khăn ra.Giọng trầm, đều. Không cao – nhưng tuyệt đối không thể cãi.Minh đứng chết lặng. Chiếc khăn mỏng vốn chỉ là thứ choàng qua người sau khi tắm giờ trở thành… hàng rào cuối cùng giữa cô và thế giới.Vân vẫn đứng yên, nhưng ánh nhìn như kéo tới sát da thịt cô.– Em đã rơi vào tay chị dưới nước. Giờ, đứng trên cạn... em tính giấu cái thân ướt át ấy cho ai?Minh run lên. Không phải vì gió đêm – mà vì… ánh mắt đó.Cô chậm rãi buông tay.Khăn rơi xuống. Một tiếng "sột" khẽ khàng. Làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn vàng, hơi thở cô đứt quãng.Vân bước đến. Từng bước chậm. Như đi săn.Cô đứng sát Minh, ngón tay chạm nhẹ lên cằm cô gái, rồi trượt lên gáy, siết lại. Áp lực không mạnh, nhưng đủ khiến Minh rùng mình.– Ngu ngốc. Bướng bỉnh. Vô trách nhiệm. – Vân nói từng từ, nhấn nhá như khắc vào trí nhớ. – Nhưng may cho em… chị vẫn chưa thấy chán.Rồi, không chờ thêm giây nào, Vân cúi xuống, nhấc bổng Minh lên bằng một tay sau lưng và một tay dưới đùi. Dứt khoát. Không vấp.Cửa phòng hé mở thêm. Vân đẩy vào bằng chân, rồi khép lại – một tiếng "cạch" vừa đủ nghe.Chị đặt Minh xuống tấm thảm lông mềm, nhưng không buông ra.Mắt không rời ánh mắt Minh, Vân rút nhẹ sợi dây lụa buộc tóc từ cổ tay áo ngủ, giơ lên trước mặt cô.– Quỳ.Minh lập tức làm theo. Đầu gối chạm sàn mát lạnh. Ngực cô phập phồng, tay siết nhẹ vào đùi.Vân tiến lại, quỳ một chân, luồn dây quanh cổ Minh, siết vừa đủ như vòng cổ tạm thời. Một biểu tượng. Một ranh giới.– Từ giờ, mỗi bước em rời khỏi không gian này – dù chỉ là nửa bước – đều phải xin phép chị. Nếu không…Cô kéo nhẹ dây, khiến đầu Minh ngẩng lên theo bản năng. Cổ bị khống chế. Ánh mắt dính chặt ánh mắt.– …em sẽ không được chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về chị nữa.Minh run rẩy, thì thầm như một lời hứa:– Em hiểu… Em sẽ không rời, nếu chưa được phép.Vân khẽ cười.Không phải nụ cười dịu dàng.
Là nụ cười của kẻ đang siết chặt dây cương – và biết rất rõ, con thú nhỏ đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân mình.Minh run rẩy thì thầm:– Em… xin lỗi…– Không cần xin lỗi. – Giọng Vân lạnh như thép mài. – Chị không cần lời, chị cần phục tùng.Dứt câu, cô kéo Minh dậy như dắt một con rối, đặt nằm sấp lên mép giường. Minh vẫn trần truồng sau khi buông khăn – làn da trắng không còn thứ gì che đậy, hoàn toàn phơi ra trước ánh đèn phòng.– Mông vểnh lên. Tay đặt sau gáy.Minh làm theo, mặt vùi vào ga giường, hai má đỏ rực.Tiếng tay vang lên chát chúa.Chát!– Đây là vì ngu.Chát! Chát!– Đây là vì không phép, dám lén mò đến phòng chị như trộm!Chát!!– Đây là vì khiến chị lo lắng đến mức hoảng hốt!Vân không đánh lấy lệ. Mỗi cú đều chắc nịch, chính xác. Không nhẹ như cảnh cáo nữa – mà là phạt thật sự.Da thịt Minh bắt đầu ửng đỏ, rồi hồng rực, rồi nóng ran. Mỗi lần tay Vân giáng xuống là cả người cô giật nảy, mông tê dại, cổ họng bật lên những tiếng rên nghẹn ngào.Nhưng cô không xin tha.Chỉ nắm ga giường thật chặt – và chịu đựng.Vân dừng tay. Nhưng không rút ra.Cô đặt lòng bàn tay lạnh lên vùng mông đang nóng ran, ấn nhẹ – khiến Minh rùng mình vì tương phản rõ rệt.Một tiếng thở dài thoát ra từ môi Vân – nhẹ mà nặng:– Biết chị ghét nhất điều gì không?Minh lí nhí, mắt rướm lệ:– … Là em không biết sợ?– Không. – Vân nghiêng người, cúi sát tai cô, thì thầm:
– Là khi chị sợ… mà em không biết.Minh sững người.Và rồi…Một giây sau, cô thấy mình được kéo vào một cái ôm từ phía sau – vòng tay siết chặt lấy eo, gò má Vân đặt lên lưng cô, làn hơi ấm phả nhẹ nơi gáy.Không phải cái tát. Không phải đòn roi.Là một cái ôm – âm thầm, đầy mâu thuẫn, và không kém phần nghiêm khắc.Minh nằm im, đôi mắt cay cay.Dù mông vẫn rát buốt… nhưng tim cô, lại thấy yên ổn.Khi mọi thứ dịu xuống, Vân kéo chăn lên lưng Minh, hạ giọng:– Ngủ ở đây. Đêm nay, chị cho phép.– … Vâng.– Nhưng nằm sát vào. Dám lăn ra xa là chị đánh tiếp.Minh bật cười nhỏ, rồi rúc đầu vào hõm cổ Vân.Đêm đó, sóng vẫn vỗ bờ. Và lần đầu tiên sau những tháng ngày làm thư ký cho nữ giám đốc nghiêm khắc nhất đời mình, Minh ngủ ngon lành… vì cảm thấy mình thuộc về đâu đó.---Sáng hôm sau.Hồ bơi vẫn còn lặng như gương, phản chiếu bầu trời trong xanh và hàng dừa cao vút ven khu nghỉ dưỡng. Không khí còn vương hơi sương, chỉ có vài nhân viên dọn dẹp và tiếng nước lách tách.Minh đứng nép ở mép hồ, chân trần, khăn quấn hờ trên người. Đôi mắt vẫn còn dấu vết thiếu ngủ – phần vì giấc mơ kinh hoàng, phần vì… người trong mơ đang ở ngay trước mặt.Vân, trong bộ đồ thể thao đen ôm sát người, tóc buộc cao, ánh mắt sắc như nước lạnh. Cô đứng bên hồ, cầm đồng hồ bấm giờ trong tay như một HLV quân đội.– Bỏ khăn. Bước xuống.Minh rụt rè tháo khăn ra, từ từ bước chân xuống hồ.Nước lạnh khiến cô rùng mình, tim đập nhanh dù chưa bơi gì. Vân tiến lại gần, đứng ngay cạnh cô, giọng thấp:– Hít thở đều. Nhớ lời chị dặn tối qua chứ?Minh gật đầu, khẽ lí nhí:– Dạ, em sẽ cố...– Không. Chị không nói “cố”. Chị bảo phải làm được.Câu nói ấy vừa vang lên, Minh đã cảm nhận rõ – sáng nay không phải buổi học bơi thông thường. Không khí khác hẳn. Nghiêm. Căng. Và… có gì đó đang chờ đợi.Vân bước sát hơn, mắt không rời cô:– Nhân tiện… chị hỏi cái này.– Dạ?– Đêm qua… em mơ thấy gì?Minh giật mình, suýt hụp xuống nước.– Ơ… em… làm gì có…– Minh. – Giọng Vân trầm lại, nhẹ nhưng sắc như dao. – Em đã nói mớ. Rất to. Và gọi tên chị ba lần. Rồi la làng gì đó… “đừng dìm em”... Nghe quen không?– Em... em không nhớ...– Không nhớ? Hay không dám nói?Cô nghiêng đầu, cười nhạt:– Chị có thể dìm em thật ngay tại đây để giúp trí nhớ em quay lại.Minh tái mặt, nuốt nước bọt.– Dạ... dạ em xin kể...– Nói.Minh cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi:– Em… em mơ thấy lại rơi xuống hồ… rồi chị không cứu… mà còn đẩy đầu em xuống… bảo chết đi khỏi phải lo nữa...Một khoảng lặng rợn người.Vân chớp mắt một cái. Nhìn Minh từ đầu tới chân. Rồi gằn từng chữ:– Tốt. Rất tốt. Hóa ra trong tiềm thức em, chị là kẻ muốn giết người. Trong khi thực tế là gì? Là chị vừa mới lao xuống hồ cứu cái thân thể mảnh khảnh vô trách nhiệm của em lên. Trong bộ váy trắng, trước mặt bao nhiêu người. Đúng không?Minh cuống quýt:– Không phải vậy… em không cố mơ vậy… chỉ là giấc mơ...– Chị không hỏi mơ thật hay không. Chị hỏi: Em muốn chị làm thật không?Vân bước sát vào, tay đặt lên gáy Minh, nhẹ nhàng nhưng đầy kiểm soát. Minh theo phản xạ ngửa cổ, ánh mắt chạm ánh mắt – run lên vì sợ lẫn… xao động.– Nếu hôm nay còn tiếp tục chống lệnh, hoặc đùa giỡn với chuyện nguy hiểm… – Vân cúi đầu, thì thầm ngay tai Minh – chị dìm thật. Không cần mơ nữa.Minh run rẩy, thì thầm:– Em không dám…– Vậy thì bơi đi.Cô đẩy nhẹ lưng Minh.Minh vung tay loạng choạng trong nước, ngụp ngụa vài nhịp. Nhưng lần này không có sợ hãi – vì phía sau, Vân đang ở đó. Bàn tay giữ lấy eo cô mỗi khi trượt.Và cả khi đẩy đi xa một chút… thì giọng nói kia vẫn theo sát:– Thở đều. Tay vươn thẳng. Không được bỏ cuộc.– Chị còn đây. Nên không được phép chìm.---Hai ngày sau, cả khu nghỉ dưỡng đều đã ngầm biết chuyện: cô trợ lý riêng nhỏ nhắn của giám đốc đang “được huấn luyện đặc biệt” dưới hồ bơi vào mỗi sáng tinh mơ.Người thì bật cười thầm – vì cái cách cô gái ấy hay bị kéo nhẹ tay, chỉnh tư thế bằng mệnh lệnh, hoặc thậm chí bị mắng ngay giữa hồ.Người thì trầm trồ – vì khả năng bơi lội của giám đốc Vân đúng nghĩa “thần sầu”, động tác chuẩn xác như một vận động viên, và ánh mắt khi tập trung thì… không ai dám xen vào.Nhưng điểm chung là: không ai dám tới gần.Bởi không phải ai cũng chịu được cái lạnh của ánh mắt ấy. Và cũng không phải ai cũng hiểu – giữa cái lạnh đó, là gì.Minh thì hiểu. Rất rõ.Cô không còn sợ nước.Cái cảm giác hụt chân, hoảng loạn, bị nuốt chửng… đã biến mất từ sáng hôm Vân đứng sau cô, giữ lấy eo, nói “chị còn ở đây”.Nhưng đổi lại, cô phát hiện mình bắt đầu sợ những thứ… không ồn ào.Như cái cách Vân lặng lẽ lau tóc cho cô mà không nói một lời.Như cái cách ánh mắt ấy dịu đi trong một giây… rồi lạnh lại ngay sau đó.Và đặc biệt là nỗi sợ không tên – nếu một ngày, ánh mắt đó không còn hướng về phía mình nữa.Cô không biết mình sẽ làm gì với cái trống rỗng đó.---Sáng nay, sau khi hoàn thành xong vòng bơi cuối cùng, Minh trèo lên bờ, thở hổn hển, nhưng mắt vẫn lén nhìn theo Vân – người đang nghiêng đầu lau tóc bằng chiếc khăn tối màu.Chị không nói gì. Nhưng đặt một chai nước cam cạnh chỗ cô thường ngồi, rồi bước đi, vẫn không quay lại.Minh ngồi đó, ướt, mệt, tim đập loạn – rồi nắm chặt chai nước, khẽ thở ra.Học bơi, suy cho cùng, cũng giống như học cách chịu trách nhiệm với chính mình.Và học cách hiểu – rằng người luôn giang tay đỡ mình… không phải vì họ phải làm thế, mà vì họ chọn làm thế.Chỉ cần cô còn dại dột, còn vô trách nhiệm… thì một ngày nào đó, đôi tay ấy sẽ rút lại.Và lúc ấy… chẳng còn ai để cứu cô khỏi chính sự ngốc nghếch của mình nữa.
---
👆👆👆
---
Khu nghỉ dưỡng bên biển ngập tràn tiếng cười nói, nắng chan hòa vàng ươm trên từng tán dừa cao và mặt hồ bơi xanh ngọc. Sau chuỗi ngày làm việc căng như dây đàn, cả công ty cuối cùng cũng được thả lỏng – không còn lịch họp, không còn KPI, chỉ còn ánh nắng, cát trắng, sóng biển và những bộ đồ bơi tươi rói.Minh gần như là người vui nhất.Cô quấn khăn lụa họa tiết, tay cầm nước dừa, tạo dáng liên tục – lúc bên hồ sen nhân tạo, lúc dưới mái vòm tre uốn cong, rồi lại cạnh chiếc ghế dài ven hồ bơi để “lấy đúng ánh sáng”.Ánh mắt rực rỡ, nụ cười trẻ trung, làn da mịn rạng rỡ dưới nắng – Minh rạng rỡ như một influencer đang tận hưởng kỳ nghỉ mơ ước, chứ không giống cô trợ lý từng khóc vì áp lực dưới tay nữ giám đốc “ác ma” Vân chỉ vài tháng trước.Chỉ có điều…Minh không biết bơi.Và cô… lại đứng quá sát mép nước.---Tiếng nước văng lên, chát chúa như một cú tát vào mặt không khí.Minh đã trượt.Không kịp hét. Không kịp nắm lấy thứ gì.Chỉ thấy mặt hồ xanh thẳm chao đảo trước mắt, rồi… lạnh buốt.Mọi người gần đó bật người khỏi ghế, có tiếng la hét hoảng hốt:– Có người rơi xuống hồ!– Trời ơi, ai thế kia?Trong vài giây hỗn loạn ấy, khi mọi người còn đang quay đầu, nhìn quanh, bối rối… thì một bóng trắng đã động.Giám đốc Vân.Không kêu. Không ồn ào.Cô chỉ bước nhanh về phía mép hồ, hai tay kéo vạt váy cao lên một nhịp, rồi lao xuống.Tiếng nước vang lên lần nữa, mạnh hơn. Nhưng lần này không ai hét.Chỉ im lặng – sửng sốt.Chiếc váy trắng ôm sát vào người Vân, dính chặt lấy cơ thể – rõ từng đường nét khỏe khoắn nơi cánh tay, sống lưng thẳng tắp, cổ vai nổi bật. Mái tóc dài xõa ra như dải lụa sẫm, ánh nước phủ lên người cô một vẻ đẹp lạnh lẽo nhưng đầy sức sống.Vân bơi nhanh – những động tác mạnh, dứt khoát, gọn. Không chút dư thừa. Như người từng được huấn luyện bài bản.Minh lúc đó đang hoảng loạn, hai tay vung vẩy giữa hồ, mắt mở to vì sợ hãi. Nước ùa vào tai, mắt cay xè, mọi âm thanh lộn xộn và xa vắng như tiếng vọng trong lòng giếng.Rồi một bàn tay siết lấy eo cô từ phía sau. Vững. Ấm. Không phải kéo giật – mà là đỡ.– Nín. Có chị đây! Không vùng vẫy, ôm chặt!Giọng nói ấy – trầm, chắc, không một chút hoảng loạn – vang lên sát bên tai Minh. Nó không phải lời dỗ dành. Mà là một mệnh lệnh đầy sức nặngMột tay khác vươn tới, đỡ lấy vai, kéo đầu cô ngoi lên khỏi mặt nước. Không cần gấp gáp, không giật mạnh – chỉ vừa đủ để Minh cảm nhận mình đang được giữ vững, dẫn dắt.Hơi thở tràn vào phổi như cứu sinh. Minh bật ho sặc sụa, nước trào ra theo từng nhịp ho khan, cả người run lên, chân không biết bơi vẫn vô thức quẫy trong làn nước lạnh.Nhưng vòng tay phía sau vẫn siết chặt.Giữ lấy cô. Không buông.Và giọng nói đó – lặp lại, thấp hơn, ngay bên vành tai, gần như một lời nguyền:– Không cần sợ. Chị còn ở đây, em không được phép chìm.Và tay người ấy vẫn giữ chặt, không buông.Ánh mắt của Vân ở rất gần.Không nói gì.Chỉ là ánh mắt ấy – lạnh, căng thẳng, tập trung – nhìn Minh một cái rất nhanh, rồi quay sang hướng bờ. Cô bắt đầu đạp nước, kéo Minh theo từng nhịp bơi ngược vào thành hồ.Không một lời than thở. Không một câu “em có sao không”.Chỉ có hành động.Chỉ có bờ vai ướt nước ấy, hơi thở đều, và ánh nắng loang loáng phản chiếu lên má – khiến Minh, dù còn ho sặc sụa, vẫn lặng đi.Đẹp.Một vẻ đẹp có thật. Không xa vời.Không phải như tiên nữ giữa trời. Mà là người thật – bằng máu, bằng thịt, bằng sức mạnh – và bằng cả sự lạnh lùng như muốn xé toạc lồng ngực người khác vì quá lo.Minh run lên. Nhưng không vì lạnh.Mà vì… tim cô đập quá nhanh.---Phòng nghỉ nhỏ lặng ngắt, chỉ còn tiếng điều hòa rì rì và mùi muối biển phảng phất trên làn da còn ẩm. Minh ngồi thu mình trên ghế bọc khăn, tóc rối, mắt đỏ hoe vì nước và hoảng loạn. Chiếc áo choàng khách sạn lỏng lẻo quấn quanh người cô, trông vừa tội nghiệp, vừa… ngu ngốc đến mức chính cô cũng thấy bực với bản thân.Vân đứng đối diện một lúc, không nói. Tóc cô vẫn còn nhỏ giọt lên nền gạch, chiếc váy trắng mỏng dính vào da, đường cong cơ thể rõ đến từng chi tiết. Nhưng điều khiến Minh thấy lạnh gáy lại là ánh mắt kia – lạnh, lặng, như thể đang đánh giá lỗi lầm của cô không phải vì bị rơi xuống nước… mà vì thứ khác sâu hơn.Cuối cùng, Vân cúi xuống, ngồi xổm, đối diện Minh. Giọng cô vang lên – đều, chậm, nhưng không mềm chút nào:– Em không biết bơi?Minh gật đầu, ho khẽ, tay siết lấy vạt áo.– Dạ… em… em không nghĩ là sẽ rơi…– Không nghĩ?Vân nhắc lại, mắt nheo lại một chút.– Không nghĩ, nên không cần cẩn thận? Không cần để ý đến hậu quả? Em nghĩ mình có bao nhiêu mạng để xài cho mấy trò sống ảo sát mép hồ?Minh cúi đầu, cảm giác như ai đang vạch từng lỗi sai trong đầu mình bằng dao mỏng.– Em… em xin lỗi…Vân không đáp. Cô đưa tay lên, rất nhẹ… rồi vỗ vào má Minh một cái.Không đau. Nhưng vừa đủ để khiến má cô nóng bừng.Ánh mắt của Vân không bùng giận – mà chỉ có thứ gì đó còn khắc nghiệt hơn: thất vọng. Và buộc người khác phải tỉnh lại.– Nếu không biết tự giữ lấy mình thì đừng mong người khác giữ hộ. Lần sau chị còn thấy em bất cẩn như thế… – Cô nghiêng đầu, giọng trầm xuống. – Chị sẽ đứng nhìn. Đừng thử thách giới hạn của chị.Minh cắn môi, khẽ lí nhí:– Em… em không cố đâu. Em chỉ…– Im.Chỉ một từ – ngắn gọn, dứt khoát. Và Minh lập tức câm lặng, như thể bị bấm công tắc tắt tiếng.Không khí căng như sợi dây đàn. Rồi Vân thở nhẹ ra một hơi, đứng dậy.Cô bước lại gần, cầm lấy chiếc khăn khô, phủ kín lên vai Minh. Bàn tay cô chạm vào lưng dưới – ấm, mạnh, và không có chỗ cho sự phản kháng.– Đứng dậy.– Dạ…?Chưa kịp hỏi gì thêm, Minh đã bị Vân bế bổng lên – nhẹ tênh như thể cô chỉ là một cái gối nhỏ. Cánh tay Vân siết lấy eo cô, tay kia đỡ lấy đùi.Tim Minh như hụt một nhịp. Cô còn chưa hết run sau cú ngã thì đã bị câu nói kia làm mặt đỏ tới mang tai.Vân đứng khoanh tay, giọng dứt khoát:– Chị sẽ dạy em bơi. Từng bước. Mỗi sáng. Sáu giờ. Không vắng mặt. Không xin nghỉ. Không cãi.– Ơ… chị… nhưng mà…– Không nhưng nhị gì hết. – Vân cắt lời ngay, mắt nheo lại. – Em làm chị phải lao xuống hồ, trước mặt cả công ty, trong cái váy trắng sexy vì nước. Em còn muốn thử mở miệng phản đối?Minh vội cúi đầu, vành tai đỏ ửng:– … Dạ không. Em nghe lời.Vân hừ khẽ.– Tốt. Lần tới mà em còn suýt chết vì sống ảo nữa, chị sẽ là người dìm em luôn.Minh thì không dám ngẩng mặt.Vì trong đáy tim, cô vừa thấy run, vừa… kỳ lạ muốn được dìm luôn – miễn là bằng chính cái ánh mắt đó.---Vân nhìn cô thêm vài giây như để chắc chắn rằng những lời vừa nói đã được ghi khắc. Rồi cô xoay người bước ra khỏi phòng nghỉ.Nhưng đến ngưỡng cửa, chị chợt dừng lại.Không ngoái đầu, Vân nói – giọng thấp hơn, lạnh như nước hồ sáng sớm:– Mai mà trễ một phút, chị sẽ kéo em ra giữa hồ… và dạy bằng cách dìm hẳn mười giây cho nhớ đời. Rõ chưa?– … Dạ rõ. – Minh lí nhí, tim đập thình thịch.– Tốt. Về thay đồ. Tắm nước ấm. Và ngủ sớm.Một cái lệnh… nhưng lại khiến Minh ấm người.Cô ngước lên, chỉ thấy bóng Vân đang khuất dần sau hành lang gỗ dài, áo váy vẫn còn vệt nước mờ mờ, và mái tóc đen xõa sau lưng như một vệt mực chảy.Minh rút khăn lại quanh người. Đầu vẫn nóng, nhưng không phải vì nước nữa.Cô thầm nghĩ:
Có lẽ từ mai, thứ khiến mình nghẹt thở… không còn là nước, mà là ánh mắt đó.---– Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng mờTiếng sóng biển xa xa vỗ đều đặn vào bờ, hòa cùng tiếng gió lùa qua hàng dừa cao. Resort về đêm yên tĩnh lạ thường. Ai cũng đã rút về phòng nghỉ ngơi sau một ngày chơi hết mình.Chỉ có Minh… vẫn không ngủ nổi.Cô trằn trọc, rồi cuối cùng quyết định rón rén bước ra ngoài, chân trần len qua hành lang gỗ dài, ôm một chiếc khăn nhỏ.Một thứ gì đó trong lòng thôi thúc cô. Không chỉ đơn thuần là lời cảm ơn. Mà là một nỗi biết ơn run rẩy – khi được cứu, khi được lo lắng, và khi được chở che... theo cách riêng, sắc lạnh nhưng tận đáy tim.Căn phòng Vân nằm cuối dãy. Minh ngập ngừng, giơ tay lên… nhưng chưa kịp gõ thì cánh cửa đã mở hé.– Em định định đứng ngoài đến sáng à?Giọng Vân trầm và lười biếng, nhưng ánh mắt sắc lẹm. Cô vẫn mặc chiếc áo ngủ lụa đen, tóc xõa, đôi chân trần bước ra khỏi vùng sáng trong phòng.Minh giật mình:– Em… em chỉ… muốn cảm ơn chị…– Bằng cách đi chân đất ngoài trời đêm, sau khi vừa khỏi cú ngã suýt chết sáng nay? – Giọng Vân lạnh đi thấy rõ.Minh lí nhí, mắt cụp xuống, giọng như tan vào gió đêm:– Em… em không định ở lâu… Chỉ là… muốn cảm ơn chị…Vân tựa vai vào khung cửa, mắt khẽ nheo:– Cảm ơn? Bằng cách đi chân trần giữa đêm, ướt tóc, đứng run lẩy bẩy trước phòng chị? Em chọn cách liều mạng thật khéo đấy.Minh cắn môi. Cô chưa kịp đáp thì nghe Vân nói chậm rãi:– Cởi khăn ra.– … Hả?– Chị bảo, cởi khăn ra.Giọng trầm, đều. Không cao – nhưng tuyệt đối không thể cãi.Minh đứng chết lặng. Chiếc khăn mỏng vốn chỉ là thứ choàng qua người sau khi tắm giờ trở thành… hàng rào cuối cùng giữa cô và thế giới.Vân vẫn đứng yên, nhưng ánh nhìn như kéo tới sát da thịt cô.– Em đã rơi vào tay chị dưới nước. Giờ, đứng trên cạn... em tính giấu cái thân ướt át ấy cho ai?Minh run lên. Không phải vì gió đêm – mà vì… ánh mắt đó.Cô chậm rãi buông tay.Khăn rơi xuống. Một tiếng "sột" khẽ khàng. Làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn vàng, hơi thở cô đứt quãng.Vân bước đến. Từng bước chậm. Như đi săn.Cô đứng sát Minh, ngón tay chạm nhẹ lên cằm cô gái, rồi trượt lên gáy, siết lại. Áp lực không mạnh, nhưng đủ khiến Minh rùng mình.– Ngu ngốc. Bướng bỉnh. Vô trách nhiệm. – Vân nói từng từ, nhấn nhá như khắc vào trí nhớ. – Nhưng may cho em… chị vẫn chưa thấy chán.Rồi, không chờ thêm giây nào, Vân cúi xuống, nhấc bổng Minh lên bằng một tay sau lưng và một tay dưới đùi. Dứt khoát. Không vấp.Cửa phòng hé mở thêm. Vân đẩy vào bằng chân, rồi khép lại – một tiếng "cạch" vừa đủ nghe.Chị đặt Minh xuống tấm thảm lông mềm, nhưng không buông ra.Mắt không rời ánh mắt Minh, Vân rút nhẹ sợi dây lụa buộc tóc từ cổ tay áo ngủ, giơ lên trước mặt cô.– Quỳ.Minh lập tức làm theo. Đầu gối chạm sàn mát lạnh. Ngực cô phập phồng, tay siết nhẹ vào đùi.Vân tiến lại, quỳ một chân, luồn dây quanh cổ Minh, siết vừa đủ như vòng cổ tạm thời. Một biểu tượng. Một ranh giới.– Từ giờ, mỗi bước em rời khỏi không gian này – dù chỉ là nửa bước – đều phải xin phép chị. Nếu không…Cô kéo nhẹ dây, khiến đầu Minh ngẩng lên theo bản năng. Cổ bị khống chế. Ánh mắt dính chặt ánh mắt.– …em sẽ không được chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về chị nữa.Minh run rẩy, thì thầm như một lời hứa:– Em hiểu… Em sẽ không rời, nếu chưa được phép.Vân khẽ cười.Không phải nụ cười dịu dàng.
Là nụ cười của kẻ đang siết chặt dây cương – và biết rất rõ, con thú nhỏ đã ngoan ngoãn quỳ dưới chân mình.Minh run rẩy thì thầm:– Em… xin lỗi…– Không cần xin lỗi. – Giọng Vân lạnh như thép mài. – Chị không cần lời, chị cần phục tùng.Dứt câu, cô kéo Minh dậy như dắt một con rối, đặt nằm sấp lên mép giường. Minh vẫn trần truồng sau khi buông khăn – làn da trắng không còn thứ gì che đậy, hoàn toàn phơi ra trước ánh đèn phòng.– Mông vểnh lên. Tay đặt sau gáy.Minh làm theo, mặt vùi vào ga giường, hai má đỏ rực.Tiếng tay vang lên chát chúa.Chát!– Đây là vì ngu.Chát! Chát!– Đây là vì không phép, dám lén mò đến phòng chị như trộm!Chát!!– Đây là vì khiến chị lo lắng đến mức hoảng hốt!Vân không đánh lấy lệ. Mỗi cú đều chắc nịch, chính xác. Không nhẹ như cảnh cáo nữa – mà là phạt thật sự.Da thịt Minh bắt đầu ửng đỏ, rồi hồng rực, rồi nóng ran. Mỗi lần tay Vân giáng xuống là cả người cô giật nảy, mông tê dại, cổ họng bật lên những tiếng rên nghẹn ngào.Nhưng cô không xin tha.Chỉ nắm ga giường thật chặt – và chịu đựng.Vân dừng tay. Nhưng không rút ra.Cô đặt lòng bàn tay lạnh lên vùng mông đang nóng ran, ấn nhẹ – khiến Minh rùng mình vì tương phản rõ rệt.Một tiếng thở dài thoát ra từ môi Vân – nhẹ mà nặng:– Biết chị ghét nhất điều gì không?Minh lí nhí, mắt rướm lệ:– … Là em không biết sợ?– Không. – Vân nghiêng người, cúi sát tai cô, thì thầm:
– Là khi chị sợ… mà em không biết.Minh sững người.Và rồi…Một giây sau, cô thấy mình được kéo vào một cái ôm từ phía sau – vòng tay siết chặt lấy eo, gò má Vân đặt lên lưng cô, làn hơi ấm phả nhẹ nơi gáy.Không phải cái tát. Không phải đòn roi.Là một cái ôm – âm thầm, đầy mâu thuẫn, và không kém phần nghiêm khắc.Minh nằm im, đôi mắt cay cay.Dù mông vẫn rát buốt… nhưng tim cô, lại thấy yên ổn.Khi mọi thứ dịu xuống, Vân kéo chăn lên lưng Minh, hạ giọng:– Ngủ ở đây. Đêm nay, chị cho phép.– … Vâng.– Nhưng nằm sát vào. Dám lăn ra xa là chị đánh tiếp.Minh bật cười nhỏ, rồi rúc đầu vào hõm cổ Vân.Đêm đó, sóng vẫn vỗ bờ. Và lần đầu tiên sau những tháng ngày làm thư ký cho nữ giám đốc nghiêm khắc nhất đời mình, Minh ngủ ngon lành… vì cảm thấy mình thuộc về đâu đó.---Sáng hôm sau.Hồ bơi vẫn còn lặng như gương, phản chiếu bầu trời trong xanh và hàng dừa cao vút ven khu nghỉ dưỡng. Không khí còn vương hơi sương, chỉ có vài nhân viên dọn dẹp và tiếng nước lách tách.Minh đứng nép ở mép hồ, chân trần, khăn quấn hờ trên người. Đôi mắt vẫn còn dấu vết thiếu ngủ – phần vì giấc mơ kinh hoàng, phần vì… người trong mơ đang ở ngay trước mặt.Vân, trong bộ đồ thể thao đen ôm sát người, tóc buộc cao, ánh mắt sắc như nước lạnh. Cô đứng bên hồ, cầm đồng hồ bấm giờ trong tay như một HLV quân đội.– Bỏ khăn. Bước xuống.Minh rụt rè tháo khăn ra, từ từ bước chân xuống hồ.Nước lạnh khiến cô rùng mình, tim đập nhanh dù chưa bơi gì. Vân tiến lại gần, đứng ngay cạnh cô, giọng thấp:– Hít thở đều. Nhớ lời chị dặn tối qua chứ?Minh gật đầu, khẽ lí nhí:– Dạ, em sẽ cố...– Không. Chị không nói “cố”. Chị bảo phải làm được.Câu nói ấy vừa vang lên, Minh đã cảm nhận rõ – sáng nay không phải buổi học bơi thông thường. Không khí khác hẳn. Nghiêm. Căng. Và… có gì đó đang chờ đợi.Vân bước sát hơn, mắt không rời cô:– Nhân tiện… chị hỏi cái này.– Dạ?– Đêm qua… em mơ thấy gì?Minh giật mình, suýt hụp xuống nước.– Ơ… em… làm gì có…– Minh. – Giọng Vân trầm lại, nhẹ nhưng sắc như dao. – Em đã nói mớ. Rất to. Và gọi tên chị ba lần. Rồi la làng gì đó… “đừng dìm em”... Nghe quen không?– Em... em không nhớ...– Không nhớ? Hay không dám nói?Cô nghiêng đầu, cười nhạt:– Chị có thể dìm em thật ngay tại đây để giúp trí nhớ em quay lại.Minh tái mặt, nuốt nước bọt.– Dạ... dạ em xin kể...– Nói.Minh cúi gằm mặt, giọng nhỏ như muỗi:– Em… em mơ thấy lại rơi xuống hồ… rồi chị không cứu… mà còn đẩy đầu em xuống… bảo chết đi khỏi phải lo nữa...Một khoảng lặng rợn người.Vân chớp mắt một cái. Nhìn Minh từ đầu tới chân. Rồi gằn từng chữ:– Tốt. Rất tốt. Hóa ra trong tiềm thức em, chị là kẻ muốn giết người. Trong khi thực tế là gì? Là chị vừa mới lao xuống hồ cứu cái thân thể mảnh khảnh vô trách nhiệm của em lên. Trong bộ váy trắng, trước mặt bao nhiêu người. Đúng không?Minh cuống quýt:– Không phải vậy… em không cố mơ vậy… chỉ là giấc mơ...– Chị không hỏi mơ thật hay không. Chị hỏi: Em muốn chị làm thật không?Vân bước sát vào, tay đặt lên gáy Minh, nhẹ nhàng nhưng đầy kiểm soát. Minh theo phản xạ ngửa cổ, ánh mắt chạm ánh mắt – run lên vì sợ lẫn… xao động.– Nếu hôm nay còn tiếp tục chống lệnh, hoặc đùa giỡn với chuyện nguy hiểm… – Vân cúi đầu, thì thầm ngay tai Minh – chị dìm thật. Không cần mơ nữa.Minh run rẩy, thì thầm:– Em không dám…– Vậy thì bơi đi.Cô đẩy nhẹ lưng Minh.Minh vung tay loạng choạng trong nước, ngụp ngụa vài nhịp. Nhưng lần này không có sợ hãi – vì phía sau, Vân đang ở đó. Bàn tay giữ lấy eo cô mỗi khi trượt.Và cả khi đẩy đi xa một chút… thì giọng nói kia vẫn theo sát:– Thở đều. Tay vươn thẳng. Không được bỏ cuộc.– Chị còn đây. Nên không được phép chìm.---Hai ngày sau, cả khu nghỉ dưỡng đều đã ngầm biết chuyện: cô trợ lý riêng nhỏ nhắn của giám đốc đang “được huấn luyện đặc biệt” dưới hồ bơi vào mỗi sáng tinh mơ.Người thì bật cười thầm – vì cái cách cô gái ấy hay bị kéo nhẹ tay, chỉnh tư thế bằng mệnh lệnh, hoặc thậm chí bị mắng ngay giữa hồ.Người thì trầm trồ – vì khả năng bơi lội của giám đốc Vân đúng nghĩa “thần sầu”, động tác chuẩn xác như một vận động viên, và ánh mắt khi tập trung thì… không ai dám xen vào.Nhưng điểm chung là: không ai dám tới gần.Bởi không phải ai cũng chịu được cái lạnh của ánh mắt ấy. Và cũng không phải ai cũng hiểu – giữa cái lạnh đó, là gì.Minh thì hiểu. Rất rõ.Cô không còn sợ nước.Cái cảm giác hụt chân, hoảng loạn, bị nuốt chửng… đã biến mất từ sáng hôm Vân đứng sau cô, giữ lấy eo, nói “chị còn ở đây”.Nhưng đổi lại, cô phát hiện mình bắt đầu sợ những thứ… không ồn ào.Như cái cách Vân lặng lẽ lau tóc cho cô mà không nói một lời.Như cái cách ánh mắt ấy dịu đi trong một giây… rồi lạnh lại ngay sau đó.Và đặc biệt là nỗi sợ không tên – nếu một ngày, ánh mắt đó không còn hướng về phía mình nữa.Cô không biết mình sẽ làm gì với cái trống rỗng đó.---Sáng nay, sau khi hoàn thành xong vòng bơi cuối cùng, Minh trèo lên bờ, thở hổn hển, nhưng mắt vẫn lén nhìn theo Vân – người đang nghiêng đầu lau tóc bằng chiếc khăn tối màu.Chị không nói gì. Nhưng đặt một chai nước cam cạnh chỗ cô thường ngồi, rồi bước đi, vẫn không quay lại.Minh ngồi đó, ướt, mệt, tim đập loạn – rồi nắm chặt chai nước, khẽ thở ra.Học bơi, suy cho cùng, cũng giống như học cách chịu trách nhiệm với chính mình.Và học cách hiểu – rằng người luôn giang tay đỡ mình… không phải vì họ phải làm thế, mà vì họ chọn làm thế.Chỉ cần cô còn dại dột, còn vô trách nhiệm… thì một ngày nào đó, đôi tay ấy sẽ rút lại.Và lúc ấy… chẳng còn ai để cứu cô khỏi chính sự ngốc nghếch của mình nữa.
---
👆👆👆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me