TruyenFull.Me

[F5 WPS/Rei C] Nhật ký nuôi con của nhóm học viện cảnh sát

6

arpiaugenstern

6.

Thời gian trôi nhanh, đứa trẻ cũng nhanh chóng lớn lên, chỉ trong chớp mắt, Furuya Rei đã trở thành một nhóc con 3 tuổi.

"Zero xong chưa? Chúng ta sắp muộn rồi!"

"Con xong rồi đây!"

Cửa phòng bị đẩy ra, nhóc con mặc bộ đồ bò sữa bay ra như viên đạn, nhào đến bên chân Matsuda Jinpei.

"Ba Matsuda ơi! Ba xem này, quần áo hôm qua ba Hagi mua cho con có đáng yêu không?"

"Đừng chạy, cẩn thận không lại bị ngã." Matsuda Jinpei vội vã đỡ lấy nhóc con đang lao về phía cậu, ôm bé lên, nhìn trái nhìn phải rồi mới trả lời: "Đáng yêu lắm, có vẻ thỉnh thoảng mắt thẩm mỹ của Hagi cũng không tệ đâu."

Furuya Rei hài lòng, vùi vào hõm vai Matsuda Jinpei cười khanh khách.

Hôm nay là cuối tuần, nhóc con không phải đến nhà trẻ, đây cũng là lần đầu tiên người lớn trong nhà đưa nhóc đến nơi họ làm việc, vậy nên Furuya Rei lục tung tủ quần áo, muốn chọn ra bộ đẹp nhất để mặc.

Vốn dĩ hôm nay Matsuda Jinpei không cần đến sở, nhưng đột nhiên cấp trên gọi điện cho cậu nói có cuộc họp đột xuất cần cậu đến, cậu lại không yên tâm để một mình Furuya Rei chờ ở nhà, không còn cách nào khác đành mang nhóc con cùng đến sở.

"Đi thôi nào, nếu chúng ta đến muộn sẽ bị chú cảnh sát mắng mất."

Furuya Rei tò mò hỏi Matsuda Jinpei: "Chú cảnh sát rất hung dữ sao?"

Nhóc vốn nghĩ rằng ba Matsuda của nhóc lúc nào cũng bày ra bộ mặt thúi (lấc cấc, láo), không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ lại sợ chú cảnh sát mắng ư?

Matsuda Jinpei nhớ đến gương mặt của cấp trên hiện tại, độ đáng sợ so với lão quỷ huấn luyện viên trong học viện cảnh sát chỉ có hơn chứ không có kém, gật đầu nói với Furuya Rei:

"Đúng vậy, chú cảnh sát dữ lắm, chờ lát nữa cậu ít thấy hắn đừng có sợ tè ra quần đó."

Furuya Rei bĩu môi không thèm nhìn Matsuda Jinpei, nghĩ thầm trong lòng, mình đâu có nhát gan như vậy!

Đi tới sở cảnh sát, Matsuda Jinpei đưa Furuya Rei đến bàn làm việc của mình, mở phim hoạt hình cho nhóc xem, lại cho nhóc một đống đồ vặt vặt, thứ mà nếu để Morofushi Hiromitsu nhìn thấy chắc chắn sẽ bị tịch thu, dặn nhóc con không được chạy linh tinh, ngoan ngoãn ở đây chờ cậu về.

Có điều một đứa nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ như Furuya Rei lần đầu tới sở cảnh sát, làm sao nhóc có thể ngồi yên một chỗ xem hoạt hình được?

Furuya Rei nhìn quanh phòng, phát hiện trong phòng cũng không có ai, nhóc con lặng lẽ đến chỗ thang máy.

Nhìn thấy nút bấm thang máy cao quá tầm tay, Furuya Rei lại chạy về văn phòng, lấy cái ô ở dưới bàn làm việc của Matsuda Jinpei chạy ra ngoài, cầm ô chọc vào nút bấm. Thang máy thành công mở ra, nhóc con đi vào, lại dùng cách thức ban nãy bấm một tầng nào đó.

Với tâm trạng hồi hộp và phấn khích khi chuẩn bị đi thám hiểm một mình, nhóc con tự cổ vũ mình, kéo theo cái ô còn cao hơn mình đi ra khỏi thang máy.

Các phòng ở sở cảnh sát phòng nào cũng giống phòng nào, Furuya Rei vừa đi vừa quan sát, nhìn thấy gần đó có một căn phòng, qua lớp cửa kính, nhóc con nhìn thấy trong phòng lượn lờ khói sương, tò mò lại gần.

"Hửm?"

Thì ra nơi Furuya Rei đi tới là phòng hút thuốc, bên trong có hơn 10 cảnh sát hình sự đang nhả khói nuốt mây, một người thấy cửa mở liền nhìn ra, phát hiện ngoài cửa là một nhóc con đang mơ hồ.

"Sao lại có đứa trẻ ở đây..."

Furuya Rei có chút choáng váng, trong 3 năm cuộc đời của nhóc mới chỉ có ba Matsuda là người mặt hung nhất, còn tưởng rằng chú cảnh sát dù có dữ tới đâu cũng không thể bằng ba mình được, vì thế những lời nói lúc ở nhà rằng mình không hề nhát gan đúng là rất tự tin.

Nhưng điều đó không có nghĩa là khi đối mặt trực tiếp với ông chú nhìn hung dữ gấp chục lần Matsuda Jinpei thì nhóc cũng tự tin như vậy...

Hơn nữa sau khi ông chú kia phát hiện ra nhóc, hơn chục ông chú hung dữ khác trong phòng cũng đồng loạt quay ra nhìn nhóc, một đứa trẻ mới 3 tuổi như nhóc làm sao không sợ cho được?

"Cái, cái đó..."

Giữa một đám cảnh sát hình sự cao lớn như người khổng lồ, nom Furuya Rei lại càng nhỏ bé, nhóc con nắm chặt cái ô trong tay, ấp úng không nói nên lời.

Art: HC_0912

"Nhóc tới đây tìm ai?"

Có thể là do cậu nhóc mặc trang phục hình bò sữa quá đáng yêu, hoặc là do tự biết mình nhìn qua rất hung dữ, sẽ dọa sợ bé con, nên anh cảnh sát này ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức chính mình cũng nổi da gà dò hỏi nhóc.

"Tôi, tôi đến... tôi đến tìm baba!"

Nghe được lý do này, anh cảnh sát hỏi mọi người trong phòng: "Này, ba nhóc này là ai vậy?"

Cả đám cảnh sát đều lắc đầu, nói đây không phải con mình. Anh lại quay lại hỏi nhóc con: "Ba của nhóc là ai nhỉ?"

Furuya Rei nhìn đôi mày rậm của chú cảnh sát trước mặt, ngơ ngác bối rối, trong đầu hiện lên gương mặt của một người, thốt lên: "Date, ba tôi là Date!"

"Date Wataru?"

Đám đàn ông nhìn nhau hoang mang, tên Date kia kết hôn từ lúc nào? Lại còn có con trai lớn như thế này nữa?

Nhưng nếu đứa nhỏ đã nói như vậy, cảnh sát cũng dẫn nhóc đi tìm Date Wataru.

Đi tới phòng Điều tra, anh ta gọi to: "Này, Date! Con trai anh đến tìm anh này!"

"Cái gì?" Date Wataru đang thảo luận vụ án với thanh tra Megure, nghe thấy có người gọi mình, y ngẩng đầu lên nhìn, lại chú ý đến nhóc con nhỏ xíu kia.

"Ba ơi!"

Furuya Rei nhìn thấy người quen lại cảm thấy vui vẻ trở lại, ném cái ô trong tay đi, chạy ào tới ôm lấy Date Wataru.

"Furuya? Sao cậu lại đến đây?" Date Wataru khom lưng ôm nhóc bò sữa lên, không để ý đến các đồng nghiệp đang tò mò nhìn y.

"Hôm nay không có ai ở nhà nên con đến đây!"

Date Wataru suy nghĩ một hồi, hôm nay đến lượt Matsuda Jinpei chăm nhóc con, cậu ta cũng không đến mức để nhóc con đi ra ngoài một mình như thế này, hẳn là có công việc đột xuất nên mới mang Furuya Rei tới đây.

Ngay khi thanh tra Megure muốn hỏi vấn đề ai cũng muốn biết "Date Wataru kết hôn từ bao giờ, có con lúc nào" hỏi y thì bị một cú điện thoại cắt ngang.

"Ấy, xin lỗi, làm phiền cậu rồi." Thanh tra Megure cúp điện thoại, nói với Date Wataru, "Cậu Date, giờ chúng ta cần đến phố Beika một chuyến. Mori vừa gọi điện báo án, nói là quán cà phê Poirot dưới nhà cậu ấy xảy ra án mạng."

Bé con Furuya Rei thông minh ngoan ngoãn biết Date Wataru phải đi làm việc, tri kỉ vỗ vai y nói: "Ba thả con xuống đi, ba cứ đi làm với chú mập đi, không cần lo cho con!"

Date Wataru thả nhóc xuống, tuy đây là sở cảnh sát, để một mình Furuya Rei chờ ở đây cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng y vẫn có chút lo lắng. Kết quả không chờ y nghĩ xem nên làm gì, nhóc con đã chạy biến đi như làn khói, thoáng chốc đã mất tăm.

Y chỉ có thể đi theo thanh tra Megure đang ・_・ vì bị nhóc con gọi là chú mập đến hiện trường vụ án, bất đắc dĩ lấy điện thoại ra nhắn tin thông báo cho Matsuda Jinpei.

Bên này, Furuya Rei chạy một mạch đến thang máy mới nhớ ra nhóc đã bỏ quên ô ở phòng Điều tra, đang lúc ủ rũ muốn quay lại lấy ô thì thấy có một bàn tay mảnh khảnh bấm nút cho nhóc.

Là một chị gái có đôi mắt cụp giống mình.

Người này chính là Miyamoto Yumi, ban nãy khi cô đến phòng Điều tra tìm Sato Miwako cũng đã thấy cảnh Furuya Rei đi tìm Date Wataru, bây giờ nhìn thấy nhóc con đang bồn chồn đứng trước thang máy không biết làm sao liền đến giúp nhóc.

"Nhóc muốn đến tầng mấy nào?"

Miyamoto Yumi vừa lúc cũng phải về phòng giao thông, đi vào thang máy cùng nhóc con, cúi đầu hỏi nhóc.

"Ưm... Em không biết..." Lúc đến đây Furuya Rei cũng không để ý văn phòng của Matsuda Jinpei nằm ở tầng mấy, nhóc lắc lắc đầu, đôi mắt cụp mở to đầy vẻ vô tội.

"Vậy nhóc có quen ai ở đây không?"

Furuya Rei khoanh tay suy nghĩ, lúc trước nhóc có nghe thấy mọi người nói nơi làm việc của ba Hiro không thể đi vào tùy tiện được, mà ba Matsuda và ba Date còn đang bận...

Vậy thì đi tìm ba Hagi thôi!

Nhóc con rõ ràng đã quên mất Hagiwara Kenji và Matsuda Jinpei làm chung một chỗ, đi tìm người này thì không khác gì đi tìm người kia hết. Vậy nên nhóc con dõng dạc nói với chị gái tốt bụng: "Em muốn đi tìm ba Hagi!"

"Hả?" Miyamoto Yumi sửng sốt, ba Hagi? Ba của nhóc này không phải Date Wataru sao? Ba Hagi lại là ai vậy? Cô đăm chiêu suy nghĩ những người quen của Date Wataru có ai được gọi là Hagi, bất chợt nghĩ đến một người, bóng đèn nhỏ trong đầu kêu "Tưng" một cái, cô vỗ tay đánh bốp:

"A! Đó có phải là tiền bối Hagiwara Kenji không?"

"Đúng vại, đúng vại!"

Furuya Rei cực kì vui vẻ, bất giác liền nói ngọng, Miyamoto Yumi nghe mà buồn cười, sửa lại cách phát âm cho nhóc con sau đó ấn xuống tầng 1 - nơi có phòng xử lý chất nổ.

Nhưng mà... con trai của Date Wataru mà lại gọi cả Hagiwara Kenji là ba nữa à?

Hê hê, đấy đúng là một phát hiện thú vị! Buổi tối phải kể với Miwako mới được, cô nghĩ.

Đã xuống đến tầng 1, Furuya Rei ngoan ngoãn vẫy tay chào tạm biệt chị gái tốt bụng rồi bước ra khỏi thang máy.

"Furuya-chan!"

"Ba Hagi ơi!"

Sau khi kết thúc cuộc họp, Matsuda Jinpei đã nhận được tin nhắn của Date Wataru nhưng sau đó cậu còn có chút việc cần giải quyết nên đành gọi Hagiwara Kenji đến đón nhóc con.

"Aaa Furuya-chan nhìn thật là xinh đẹp! Không hổ là quần áo tớ mua mà!"

Furuya Rei đứng trước mặt Hagiwara Kenji xoay một vòng, Hagiwara Kenji thấy đáng yêu không nhịn được, lôi điện thoại ra chụp tanh tách, tự khâm phục mắt chọn quần áo của mình.

"Furuya-chan, các cậu ấy vẫn còn đang bận, nên chúng ta về nhà trước thôi." Hagiwara Kenji cẩn thận nhét điện thoại vào túi, nắm bàn tay nhỏ của Furuya Rei, nói nhỏ vào tai nhóc con:

"Lát nữa trên đường về tớ mua đồ ăn vặt cho cậu, tối về không được nói với Hiro đâu nha!"

Furuya Rei vội vàng gật đầu, vui vẻ nắm tay Hagiwara Kenji rời đi.

Đến chiều muộn, sau khi thảo luận xong với cấp trên, cuối cùng Matsuda Jinpei cũng được tan làm về nhà. Cậu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài trời, trở lại văn phòng tìm cái ô mình vẫn luôn để dưới bàn làm việc, nhưng bây giờ tìm nửa ngày cũng không thấy.

"......."

Nhìn cơn mưa ngày càng lớn bên ngoài, Matsuda Jinpei hoàn toàn chết lặng.

____________

"Reng...reng..."

Buổi trưa, sau khi xử lý xong báo cáo của Koyama Ko, Morofushi Hiromitsu mới vừa thả lỏng cà vạt muốn nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại.

Anh không kịp nhìn xem ai đang gọi đã vội nhấc máy, "Alo?"

"Vâng, là tôi... Cái gì? Cô nói Zero...? Vâng, vâng, tôi sẽ tới ngay!"

Morofushi Hiromitsu cúp điện thoại, nhờ trợ lí giúp đỡ xin nghỉ phép nửa ngày xong liền vội vã đi lấy xe, lúc đi trên đường cũng không quên nhắn tin thông báo cho ba người bạn.

Bởi vì trong lòng quá lo lắng nên đã mấy lần anh vượt đèn đỏ, cơ hồ chỉ dùng 10 phút đã tới được nhà trẻ.

Nhanh chóng tìm đến phòng giáo viên, Morofushi Hiromitsu vội vã mở cửa ra, khi nhìn thấy nhóc con nhà mình liền kéo nhóc đến bên cạnh mình, cẩn thận quan sát từ đầu tới chân.

"Sao rồi Zero, cậu bị thương ở đâu? Có chỗ nào bị đau không?"

Morofushi Hiromitsu đau lòng chạm vào vết bầm tím trên mặt Furuya Rei, nghe thấy cậu bé rên nhẹ thôi đã thắt cả tim.

"Anh này! Con trai nhà anh đánh con trai tôi thành ra thế này, không phải anh cần xin lỗi chúng tôi trước sao?"

Một giọng nữ chói tay truyền đến, lúc này Morofushi Hiromitsu mới phát hiện bên cạnh có người.

Anh cau mày nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng và bé trai bên cạnh cô, coi như anh đau lòng cho nhóc con nhà mình thì khi nhìn thấy khuôn mặt cậu bé kia, khóe môi anh không khỏi giật giật.

Rõ ràng là cậu bé kia bị thương nặng hơn Furuya Rei nhiều.

Chỉ có những lúc như thế này, Morofushi Hiromitsu mới sâu sắc cảm nhận được nhóc con 3 tuổi đang đứng sau mình này đúng là cậu bạn thân từ nhỏ của mình. Không hổ là Zero, cho dù chỉ là nhóc con 3 tuổi cũng có thể đánh thắng một cậu bé khác to gấp đôi mình...

Nếu không phải là không đúng lúc, chắc anh đã bật cười rồi.

"Khụ, thưa cô Amano, chúng ta có thể tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra không?"

"Vâng, chuyện là thế này. Rei-kun..."

"Chuyện này mà còn cần phải hỏi à!? Bình thường Ken-kun nhà tôi rất ngoan, nhất định là con trai của anh thấy con tôi ngoan ngoãn ít nói nên mới bắt nạt nó!"

Cô giáo vừa định nói chuyện đã bị người phụ nữ cắt ngang. Furuya Rei vốn đang yên lặng nghe mọi người nói chuyện, nghe thấy người kia nói thế liền tức giận, nhảy ra từ sau lưng Morofushi Hiromitsu, trừng mắt nhìn cậu bé vừa bị nhóc đánh cho một trận - Ono Ken.

"Ono không ngoan cũng không yên lặng! Ngày nào cậu ta cũng cướp đồ ăn vặt và đồ dùng của các bạn khác, có lần tôi còn thấy cậu ta làm các bạn nữ khóc!"

Morofushi Hiromitsu kéo Furuya Rei, bảo vệ nhóc đứng sau lưng mình, nhóc con bĩu môi, bàn tay nhỏ bé níu lấy áo anh oan ức nói:

"Ba ơi... Không phải con đánh cậu ấy trước... Con thấy cậu ta bắt nạt Yuto-kun nên con mới đánh cậu ta... Cậu ta còn nói con là yêu quái tóc vàng, bảo mọi người không được chơi với con..."

Tuy rằng ba Matsuda của nhóc cũng sẽ có khi gọi nhóc là tên khốn lông vàng, nhưng chuyện đó không giống cái này.

Dù ba Matsuda gọi nhóc như thế, nhóc vẫn rất vui vẻ vì nhóc biết đó là cách ba gọi yêu mình, nhưng giọng điệu chế nhạo của các bạn học làm cho nhóc cảm thấy vô cùng khó chịu...

Sau khi Morofushi Hiromitsu nghe được chuyện Furuya Rei bị bạn bè trêu chọc vì màu tóc và màu da đặc biệt của mình thì cực kỳ đau lòng. Anh kéo nhóc con vào lòng, xoa đầu nhóc, dịu dàng nói:

"Tớ tin cậu mà. Zero không phải yêu quái, Zero là đứa trẻ ngoan, tớ biết cậu tuyệt đối sẽ không vô cớ đánh người."

"Anh nói thế là có ý gì!?" Người phụ nữ trừng mắt nhìn hai cha con, giọng nói lớn đến mức ước chừng trong vòng trăm dặm quanh đây cũng có thể nghe thấy, "Không phải nó ra tay trước chẳng lẽ là con trai tôi đánh người trước hay sao? Con trai anh còn nhỏ đã bạo lực như vậy, lớn lên rồi còn thế nào nữa!"

Morofushi Hiromitsu kìm nén cơn giận của mình, cố gắng nói lý lẽ với người phụ nữ:

"Vị phu nhân này, hiện giờ chúng ta vẫn chưa rõ ở đây đã xảy ra chuyện gì. Tôi tin chắc rằng hai đứa trẻ đánh nhau là có lý do, tốt nhất là chúng ta nên nghe cô giáo giải thích đã."

"Chuyện có gì mà phải nói! Cô Amano, chồng tôi đã tài trợ cho nhà trẻ này nhiều tiền như vậy, cũng là vì muốn cho con trai tôi có một môi trường an toàn để trưởng thành! Bây giờ trong nhà trẻ lại có một đứa vô học và bạo lực như thế này, cô bảo chúng tôi làm sao yên tâm được!?"

Người phụ nữ lớn tiếng gào thét, lời nói ra thật sự không lọt lỗ tai.

"Bà nói đủ chưa!? Người không biết lý lẽ như bà mà còn đòi dạy con à!"

Matsuda Jinpei âm trầm mở miệng, ba người bọn họ nhận được tin tức lập tức chạy tới nhà trẻ, không ngờ vừa tới đã nghe thấy người phụ nữ này mắng nhóc con nhà họ không được giáo dục, vô học và bạo lực, thấy bà ta là phụ nữ cậu mới nhịn mà không đánh bà ta.

Cả ba người đến bên cạnh Morofushi Hiromitsu, che Furuya Rei đứng sau lưng mình, người phụ nữ kia nhìn bốn người, ánh mắt ngày càng bất thiện.

"Các anh là ai?"

Hagiwara Kenji mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười quen thuộc mọi khi, "Chúng tôi là ai cũng không cần thiết phải nói với bà. Vị phu nhân này, làm gì cũng cần có lý lẽ, bà không biết mọi chuyện ra sao, sao đã vô cớ mắng người như vậy?"

Date Wataru không cho người phụ nữ kia cơ hội nói chuyện, lập tức hỏi cô chủ nhiệm đang đứng bên cạnh, "Xin chào cô Amano, xin hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Cô giáo Amano cũng đã mất kiên nhẫn với người phụ nữ cứ ba lần bảy lượt ngắt lời người khác kia, cô vỗ vai đứa trẻ thứ ba có mặt ở đây và giải thích:

"Mọi chuyện đúng như Rei-kun nói. Bạn nhỏ này là Hashimoto Yuto, là học sinh mới chuyển đến đây từ 2 ngày trước."

"Hôm nay Ken-kun và Yuto-kun xảy ra tranh chấp, Yuto-kun suýt chút nữa đập đầu vào góc bàn, may nhờ có Rei-kun mới không bị thương."

"Rất nhiều bạn nhỏ trong lớp đều nói Ken-kun ra tay trước, nên là..."

Cô Amano cẩn thận nhìn đến hai mẹ con nhà Ono, Ono Ken vốn im lặng từ đầu đến giờ, nghe cô giáo nói vậy, có lẽ là chột dạ nên cúi gằm mặt, chỉ ước gì không ai có thể nhìn thấy nó.

"Ono Ken! Có đúng là con ra tay trước hay không!?" Người phụ nữ vừa thẹn vừa giận, thật sự không dám tin.

Ono Ken bất an nắm góc áo không dám trả lời, cuối cùng bốn người Morofushi Hiromitsu cũng nhìn không nổi mà lên tiếng.

"Phu nhân Ono, đứa trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cô không cần phải trách mắng nó như vậy."

"Ngược lại, người làm cha mẹ cần phải dạy dỗ nhân cách con cho tốt, không thể ỷ nhà có tiền mà tùy ý bắt nạt người khác được, phải dạy con có tam quan đúng đắn mới là tốt nhất."

Cô Amano cũng gật đầu đồng ý. Khi bọn trẻ đăng ký học ở đây thì cô cũng đã biết thông tin cơ bản của các phụ huynh, cô rất tán thành với những lời nói lý trí của mấy anh cảnh sát này, nhưng tiếc là có người lại không thích nghe.

Cô Amano nói ra sự thật khiến người phụ nữ luôn tin rằng người khác có lỗi chứ mình không bao giờ có lỗi cảm thấy mất hết mặt mũi, bà ta trừng mắt nhìn bốn người rồi giận dữ kéo con trai rời đi.

Hashimoto Yuto thấy đứa trẻ ngang ngược đã đi rồi, thẹn thùng đến trước mặt Furuya Rei, kéo tay cậu nhóc, "Rei, Rei-kun, cảm ơn cậu vừa nãy đã giúp tớ, xin lỗi cậu, làm cậu bị thương rồi!"

Furuya Rei nhoẻn miệng cười dễ thương, vỗ vỗ lồng ngực gầy gò của mình, hếch cằm, "Cậu đừng sợ nhé Yuto-kun! Sau này nếu có ai bắt nạt cậu nữa, tớ sẽ giúp cậu đánh nó!"

"Vậy, vậy sau này tớ có thể chơi cùng cậu không?"

"Đương nhiên là được rồi!"

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của hai bạn nhỏ, mấy người lớn cũng không nhịn được mà mỉm cười. Bọn họ tạm biệt Hashimoto Yuto và cô Amano, còn luôn miệng xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô. Amano vội xua tay nói không sao, thậm chí còn khen Furuya Rei vài câu.

Dù sao thì ở trong lớp Furuya Rei vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu và năng động, lúc nào cũng tràn đầy sức sống giống như mặt trời, các giáo viên đều rất thích nhóc con.

Lúc lấy xe trở về, bốn người đều khen ngợi việc Furuya Rei anh dũng bảo vệ bạn học, hứa sẽ mua đồ ăn vặt cho nhóc con để làm phần thưởng.

Sau khi Matsuda Jinpei biết vết thương trên người Ono Ken đều do Furuya Rei gây ra, còn hỏi nhóc có muốn học quyền anh hay không. Nhóc con đương nhiên gật đầu hào hứng, nói mình muốn học.

Ba người Morofushi Hiromitsu sau khi thấy một lớn một nhỏ nói đến chuyện học quyền anh liền vội vàng tách hai người ra, Hagiwara Kenji ngăn cản Matsuda Jinpei: "Jinpei-chan cậu làm gì vậy! Cậu muốn dạy thì ít nhất cũng chờ đến khi Furuya-chan lên tiểu học chứ, còn bây tớ tớ tuyệt đối không cho phép Furuya-chan đáng yêu như vậy biến thành khỉ đột khổng lồ đâu!"

Bây giờ Furuya Rei giống như cục bột nhỏ vừa thơm vừa mềm, đáng yêu như vậy sao hắn có thể để mặc nhóc con bước lên con đường tiến hóa thành khỉ đột được???

Matsuda Jinpei nghĩ một hồi, dù sao học quyền anh bây giờ hay đợi nhóc con lên tiểu học mới học cũng không khác nhau lắm, thôi, hiện tại cứ để Furuya Rei chuyên tâm làm một đứa nhỏ dễ thương đi.

"Trên xe tớ có hòm cứu thương, tớ đưa Zero đi xử lý vết thương đã. Các cậu ngồi cùng xe đến à?"

"Ừm, cậu đưa Zero về trước đi. Chúng tớ đi siêu thị mua "phần thưởng" cho cậu ấy." Hagiwara Kenji nháy mắt với Furuya Rei, nhóc con lập tức hiểu ý, vội vàng kéo Morofushi Hiromitsu đi.

Nhóc biết nếu là ba Hagi đi mua đồ ăn vặt nhất định sẽ mua thật nhiều món ngon, vậy nên nhóc con mới nhanh chóng kéo Morofushi Hiromitsu rời đi, không để cho anh có thời gian thuyết giáo những món đồ ăn vặt đó độc hại như thế nào.

Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ bị nhóc con lôi kéo, đành quay đầu ra hiệu với bạn thân mua "phần thưởng" cũng phải biết đúng mực.

_______

Một tuần sau, sau khi ăn cơm tối xong, Furuya Rei đột nhiên đưa cho bọn họ một phong thư.

Bọn họ mở ra, phát hiện bên trong viết vài chữ—

Con yêu ba Hiro, ba Hagi, ba Matsuda, ba Date!

Bốn người kinh ngạc trước lời "tỏ tình" bất ngờ của nhóc con, Morofushi Hiromitsu ôm lấy nhóc, hỏi: "Sao Zero lại đột nhiên tặng cái này cho chúng tớ vậy?"

"Hôm nay cô giáo nói với con rằng thích một người nghĩa là muốn đối xử tốt với người ta, muốn người ta vui vẻ, mỗi ngày đều muốn ở cạnh người ta! Cô giáo còn nói nếu thích thì nhất định phải nói cho người đó biết!"

Furuya Rei cười rạng rỡ, ôm chầm lấy ba mình, lại thả thêm mổ quả bom ngọt lịm:

"Cho nên con cũng muốn nói với các ba là con yêu các ba lắm!"

Morofushi Hiromitsu lập tức hôn lên đôi má mềm mại của nhóc con, sao nhóc con nhà hắn lại đáng yêu quá mức thế này aaa!

Ba người còn lại cũng hôn Furuya Rei một cái, còn nói với nhóc con, ba cũng yêu Zero nhất, Zero là đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới!

Furuya Rei cười hì hì, cảm thấy thẹn thùng vùi mặt vào ngực Morofushi Hiromitsu, "Hihi, Yuto-kun cũng nói như ba vậy."

Hagiwara Kenji nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hắn ôm Furuya Rei vào trong lòng mình, hỏi nhóc, "Yuto-kun cũng nói yêu cậu sao?"

Furuya Rei leo xuống khỏi chân Hagiwara Kenji, chạy lon ton về phòng mình, một lát sau lại chạy ra, tay cầm một phong thư màu hồng phấn.

"Cái này là Yuto-kun tặng cho con! Cậu ấy nói thích con, nhưng con không biết yêu thích là cái gì nên mới đi hỏi cô giáo!"

Hagiwara Kenji cau mày nhận lá thư, thấy phía sau lá thư dán một hình trái tim nho nhỏ, lập tức ba người kia cũng nhíu mày.

"Rei-kun thân mến, tớ muốn nói với cậu điều này.

Ngày hôm đó khi cậu bảo vệ tớ, tớ đã thích cậu rồi! Cậu thật sự rất dễ thương cũng rất mạnh mẽ, bình thường cũng chỉ có cậu chơi với tớ, giúp đỡ tớ.

Tớ thật sự rất thích cậu, cậu gả cho tớ được không?

Tớ sẽ mãi mãi đối xử tốt với cậu!

Hashimoto Yuto."

Đây là một bức thư tình vừa đơn giản vừa nhiều lỗi chính tả.

Hagiwara Kenji vứt lá thư lên bàn, kích động nắm lấy vai Furuya Rei: "Furuya-chan, cậu không thể gả cho tên nhóc kia được aaa!!!"

Matsuda Jinpei cũng đồng ý với bạn thân, nghiêm túc dạy dỗ Furuya Rei: "Nhóc khốn, đàn ông nhà Matsuda không thể gả cho một thằng đến thư tình còn viết sai chính tả nhiều như vậy, cho dù cậu có thích nó thì cũng phải là cưới nó về, hiểu không!"

"Đúng vậy, Matsuda nói đúng! Furuya, cậu đã lớn bao nhiêu đâu, không thể tùy tiện gả đi được!"

Chuyện này là trọng điểm sao trời?

Morofushi Hiromitsu đỡ trán bất lực, quả nhiên ban đầu viết tên mình vào cột người giám hộ là một quyết định cực kỳ chính xác. Mấy tên bạn thân này đơn thuần là muốn dạy hư nhóc con đáng yêu dễ thương nhà mình...

Morofushi Hiromitsu đập nhẹ vào tay mấy người kia, bế Furuya Rei đặt lên ghế sofa, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt to xinh đẹp của nhóc con.

"Zero, chuyện kết hôn, lập gia đình với một người nào đó là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải cân nhắc thật kỹ. Yêu thích cũng có năm bảy loại, nếu như là loại yêu thích muốn kết hôn với người ta, thì cần phải ở cạnh người ta cả đời, yêu thương, bảo vệ người ta mãi mãi."

"Zero muốn sống cùng Yuto-kun cả đời sao?"

Furuya Rei nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói: "Không muốn. Con muốn sống cùng các ba mãi mãi cơ!"

Bốn người quả thực không nghĩ tới nhóc con lại yêu thích mình như vậy, đúng là có chút được yêu mà sợ. Morofushi Hiromitsu vén tóc mái Furuya Rei, đặt lên trán nhóc một nụ hôn, hứa hẹn với nhóc.

"Trước khi Zero trưởng thành, tìm được người mình muốn sống chung cả đời, các ba chắc chắn sẽ không rời bỏ Zero."

Furuya Rei nhận được lời hứa của bốn người, vui vẻ gật đầu vâng dạ, trong lòng quyết định sau này lớn lên cũng không cần tìm người kia, nhóc muốn cùng các ba của mình sống cả đời, không bao giờ tách ra!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me