TruyenFull.Me

| GEMINIFOURTH |CƯNG ĐỪNG BỎ EM

🐾Chương 19. Tim ai vẫn còn giữ lời thề cũ?

claire_tnttruc

≧ω≦

Đêm chưa muộn, nhưng bầu trời bên ngoài đã đậm một màu xanh tím. Phòng khách đèn vẫn sáng, ánh vàng dịu nhẹ bao phủ căn nhà nhỏ như chiếc chăn mỏng phủ lên hai con mèo trắng đang nép chặt vào những người chúng yêu.

Em ngồi dựa vào thành sofa, chân duỗi dài trên tấm thảm mịn, một tay ôm Gemini sát vào ngực. Nó nằm gọn trong lòng em, đầu gối lên bắp tay, tai cụp nhẹ, ánh mắt lim dim như sắp ngủ nhưng đuôi vẫn ve vẩy không yên.

Em khẽ cúi đầu, nhìn khuôn mặt nó – trắng tinh, mềm nhũn, mũi hồng và miệng nhỏ xíu khẽ nhóp nhép như đang mơ thấy gì đó ngon lành.

"Gemini."

Em gọi khẽ. Giọng nhẹ như gió lướt qua mặt nước, vừa đủ để ai đó nghe được và biết rằng mình đang được yêu thương.

Đôi tai nhỏ nhọn vểnh lên lập tức, cái đầu ngẩng cao, đôi mắt tròn xoe sáng rực.

"Meow." (Em nghe nè.)

Cái đuôi trắng dài vung nhẹ sang một bên, vướng lên đùi em như vô tình mà lại như cố ý. Nó dụi đầu vào ngực áo, đôi má cọ cọ như tìm nơi thân thuộc. Em bật cười, đưa tay vuốt nhẹ sống lưng nó.

"Anh mới gọi tên em thôi đó, đã phản ứng vậy rồi hả?"

"Meow." (Vì anh gọi dịu quá, em chịu không nổi...)

Giọng kêu nũng nịu, nhỏ như tiếng thở, khiến lòng em bất giác mềm nhũn. Em đưa ngón trỏ gãi nhẹ phía sau gáy nó – chỗ yêu thích nhất của con mèo nhỏ này.

Gemini lim dim, mắt nửa khép, người rúc sát hơn vào em.

"Meow..." (Anh cứ gọi em hoài đi...)

Em bật cười, dùng sống mũi chạm khẽ lên đỉnh đầu nó, thì thầm như đùa:

"Anh gọi nữa là em leo lên đầu anh ngồi luôn đó nha."

"Meow!" (Em thích đó!)

Không nói không rằng, nó bất ngờ trèo lên vai em, rồi ngồi xuống đầu gối, cọ cằm vào má em một cái rõ dài. Lưỡi nó khẽ liếm bên má, mềm mềm và ươn ướt. Em nghiêng đầu tránh, nhưng không nỡ đẩy ra.

"Em là mèo hư đó."

"Meow." (Mèo biết yêu thì phải vậy mới được yêu nhiều.)

Em giật mình, nhìn thẳng vào mắt nó. Câu đó... không chỉ là đùa. Cảm xúc trong ánh mắt ấy khiến em khó thở. Thật quá. Như không còn là một con mèo nữa.

"Gemini..."

Em gọi lần nữa, chậm và thấp.

"Meow." (Em đây...)

Giọng nó đáp lại không lớn hơn một tiếng thì thầm, nhưng khiến tim em lệch một nhịp.

Nó nhìn em, rồi chậm rãi trườn xuống lại lòng em, nằm sấp lên ngực em như cũ. Đầu nhỏ rúc vào hõm vai, đuôi quấn quanh eo em như muốn giữ em lại.

Em thở nhẹ, tay vuốt dọc sống lưng nó lần nữa. Cảm giác lớp lông mềm mượt dưới ngón tay, hơi ấm tỏa ra từ thân thể bé nhỏ ấy – tất cả như một ma lực khiến lòng em không thể bình tĩnh.

Phía bên kia sofa, anh ngồi khoanh chân, Phuwin nằm co tròn trong lòng, yên lặng. Nhưng ánh mắt cậu không nhìn về phía anh mà đang nhìn em – hoặc đúng hơn, là nhìn Gemini – với một cảm xúc lạ kỳ không tên.

Tay cậu khẽ ôm lấy cái đuôi trắng của mình, đôi tai cụp xuống như đang che giấu điều gì. Nhưng ánh mắt thì vẫn sáng lên mỗi lần Gemini cọ má vào em, mỗi lần em gọi tên nó bằng giọng dịu dàng như thế.

Phuwin nhẹ giọng, gần như thì thầm:

"Meow, meow" (Em lộ liễu quá, kiểu gì anh Fourth cũng để ý ra.)

Gemini không quay đầu lại. Nó chỉ rúc sâu hơn vào ngực em, chân co lại, cái đuôi đập nhẹ lên người em một cái như phản kháng.

"Meow." (Tại em thương anh ấy mà...)

Pond nghe rõ từng chữ, ánh mắt anh chợt dao động, nhưng anh không chen vào. Chỉ nhìn Phuwin một cái đầy thâm ý, rồi cúi xuống, tiếp tục vuốt ve sống lưng cậu.

Gemini trong lòng em bắt đầu khẽ run. Không phải vì lạnh – mà vì chính em đang áp tay lên lưng nó, cảm nhận được từng nhịp tim đập đều, nhanh hơn bình thường.

"Gemini... em đang nghĩ gì đó?"

"Meow." (Em nghĩ... em muốn là người.)

Em sững người. Tay khựng lại một chút, ánh mắt bất giác nhìn xuống. Gemini vẫn nằm im, đầu vẫn vùi nơi hõm cổ áo em, nhưng thân thể bé nhỏ ấy đang run rẩy một cách... lạ lùng.

"Em nói vậy là sao?"

"Meow..." (Vì em muốn anh yêu em theo kiểu người thật...)

Lần này thì tim em đập mạnh thật sự. Không còn là một trò đùa nữa.

Cảm giác tay em run nhẹ, rồi chậm rãi siết chặt lại, ôm lấy cơ thể ấm áp trong lòng.

"Em là mèo. Mà sao... lại khiến anh cảm thấy như thế này chứ..."

"Meow."(Tại em không phải mèo bình thường.)

Câu trả lời khiến em ngơ ngác. Trong lòng trào dâng một cảm xúc khó gọi tên: vừa ngỡ ngàng, vừa ấm áp, vừa sợ hãi.

Và rồi – như để xóa tan mọi hoài nghi trong lòng em – Gemini ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách long lanh, mở to như muốn nuốt trọn gương mặt em.

"Meow..." (Anh yêu em chưa?)

Em ngẩn người, không đáp được.

Nó liếm nhẹ lên cằm em, rồi dụi đầu vào cổ, cọ liên tục như mèo con tìm hơi mẹ. Tay em theo phản xạ ôm chặt lấy, miệng khẽ nói:

"Đồ mèo phiền phức..."

"Meow!" (Phiền nữa nè!)

Nó đẩy đầu, liếm má em một cái thật rõ, rồi lại dụi trán vào cổ áo.

Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng đầu em thì mờ mịt. Trong lòng chỉ còn lại duy nhất cảm giác này: nếu Gemini không còn là mèo nữa – nếu một ngày nào đó nó biến thành người thật sự – em không biết phải làm gì với trái tim mình nữa...

---

Ánh sáng vàng hắt lên từ ngọn đèn bàn nhỏ góc phòng. Pond nằm nghiêng trên tấm nệm trải gần cửa sổ, đầu tựa lên gối, tay đặt nhẹ trên lưng Phuwin đang cuộn tròn trong lòng.

Bên ngoài cửa, gió đêm mơn man lướt qua tán cây, tạo thành tiếng rì rào dịu nhẹ. Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả nhịp thở nhỏ xíu của Phuwin.

Cậu đã ngủ suốt chiều, giờ vừa tỉnh lại. Hai tai vểnh lên nhẹ khi Pond thì thầm:

"Bé... dậy rồi hả?"

"Meow..." (Dậy rồi...)

Pond mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ sống lưng cậu, ngón tay miết chậm xuống phần đuôi trắng đang uốn cong mềm mại.

"Bé nhớ mấy chữ hôm qua không? Nói thử lại cho anh nghe."

Phuwin khẽ nhích người, rồi ngoái lại nhìn anh bằng ánh mắt như đang hỏi ý. Pond gật đầu khích lệ.

"Anh Pond... cưng bé..." – Cậu lặp lại, chậm rãi từng từ. Giọng vẫn chưa rõ, đôi chỗ líu lại, nhưng cố gắng thấy rõ.

"Giỏi lắm!" – Pond phì cười, không kìm được mà cúi xuống hôn lên trán cậu một cái.

"Meow..." (Anh lại hôn trán em nữa...)

"Ừ. Vì bé giỏi quá."

Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc bất ngờ:

"Bé... muốn nói nhiều... để hiểu anh Pond."

Pond khựng người.

Đây là lần đầu cậu nối được một câu rõ ràng đến vậy.

"Bé đang cố học nói... vì anh?"

Phuwin gật đầu. Mắt long lanh ánh sáng đèn, đuôi quẫy quẫy một chút rồi khẽ quấn quanh cổ tay Pond.

"Anh Pond... là người... bé... thương... nhất."

Pond không trả lời được gì. Anh chỉ ôm lấy cậu vào lòng, tay vuốt mãi không ngừng. Trong lòng anh, từng chữ cậu nói ra đều như mũi tên nhỏ xuyên qua tim, dịu dàng mà sâu sắc.

"Vậy để anh dạy bé nhiều hơn nha. Ngày nào cũng học một chút, rồi bé sẽ nói như người thật luôn."

"Bé... muốn học... nhanh lắm... để anh Pond... hiểu hết bé."

Pond bật cười:

"Bé sắp học giỏi hơn Gemini rồi đó."

Đúng lúc đó, một tiếng "meow" nhỏ vang lên ở góc phòng. Gemini, không biết từ khi nào, đã bò đến sát cửa. Đôi mắt tròn của nó lóe sáng nhẹ dưới ánh đèn, cái đuôi dài vung nhẹ một cái rồi cụp lại.

"Meow..." (Anh Pond, anh khen anh Phuwin hơn em rồi...)

Pond nhìn nó, mỉm cười xoa đầu:

"Không có đâu, anh thương cả hai bé mà."

Gemini gục đầu xuống, "meow" thêm một tiếng nữa, rồi đi thẳng lại gần bên cạnh Phuwin. Mắt nó nhìn anh trai một cách kỳ lạ.

"Meow..." (Anh học giỏi vậy, định làm người trước em hả?)

Phuwin liếc nó, không đáp. Nhưng cái đuôi lật nhẹ, như vừa bị chọc trúng điểm yếu.

"Meow." (Em thấy hết rồi. Anh Pond cưng anh hoài luôn...)

Pond ngồi thẳng dậy, bật cười:

"Gemini... em có đang ghen với anh không đó?"

"Meow." (Không thèm!)

Gemini vờ quay mặt đi, nhưng mấy giây sau đã bò lại, chen giữa Pond và Phuwin, ép thân vào đùi anh, mắt nhìn chằm chằm.

"Meow..." (Vậy em học nói trước cho anh coi...)

"Gemini... đừng ganh với anh trai mình chứ."– Pond vuốt đầu nó, cười.

Gemini thở phù một tiếng, rồi dụi đầu vào lòng Pond, miệng nhỏ cất tiếng "meow" kéo dài, như mè nheo:

"Meow..." (Tại em cũng muốn được anh Pond thương nhiều như anh ấy mà...)

Pond nhìn cả hai bé mèo đang ôm sát lấy mình, trong lòng vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy lo lắng. Cả hai đứa đều đang... từng chút một tiến gần đến thế giới của loài người. Nhưng điều đó sẽ mang lại hạnh phúc hay đau lòng — anh không dám chắc.

Một lát sau, Phuwin lại dụi dụi má vào ngực Pond, lẩm bẩm nhỏ:

"Meow..." (Khát...)

Pond bế bé ra khỏi giường, vừa vỗ nhè nhẹ vừa thủ thỉ:

"Giờ mình ra uống sữa nha, bé học giỏi quá rồi, anh phải thưởng mới được."

Gemini cũng lon ton chạy theo, cái đuôi quét qua gót chân Pond. Cả ba tiến ra bếp trong tiếng gió đêm thổi qua khe cửa.

Pond mở tủ lạnh, lấy sữa, rót ra hai chén sứ nhỏ. Anh đặt một cái trước Phuwin, một cái trước Gemini, rồi ngồi xuống thảm, vẫy tay:

"Uống đi, anh ngồi canh hai bé."

Phuwin không uống ngay. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn anh chăm chăm. Một lát sau, giọng nhỏ xíu cất lên – bằng giọng người, rất rõ:

"Anh Pond... bé... thích anh..."

Pond giật nhẹ tay, thìa trong tay lắc khẽ làm vài giọt sữa rơi xuống khăn.

Anh nhìn cậu, ánh mắt mềm như nước:

"Bé... nói gì cơ?"

Phuwin đỏ mặt, cụp tai xuống, lí nhí:

"...Bé... thích anh... thiệt..."

Cái đuôi trắng nhỏ quấn quanh cổ tay anh, đầu dụi vào ngực áo.

Pond cười khẽ, xoa đầu bé như vỗ về:

"Anh biết mà... anh cũng thích bé... nhiều lắm."

Rồi anh cúi xuống, hôn lên trán cậu một cái thật êm:

"Thích bé dễ thương thế này... chắc anh chết chìm luôn đó."

Phuwin ngước nhìn anh, miệng nhấp nháy như muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi lại cụp mắt. Gemini bên cạnh liếc qua, mím môi "meow" khẽ:

"Meow..." (Anh hai nói thích luôn rồi...)

"Meow..."(Vậy mai em cũng nói...)

Pond bật cười, xoa đầu cả hai:

"Vậy thì anh Pond chuẩn bị hai ly sữa cho hai bạn nhỏ cùng thích anh nha."

---

Ở bên phòng khách, em đang nằm trên ghế sofa, tay ôm gối, mắt nhìn mông lung về phía phòng ngủ.

Gemini... hình như đang bận làm nũng với anh Pond.

Từ khi em bắt đầu nhận ra nó không phải mèo thường, tim em cũng đã bị rối như tơ vò. Tình cảm em dành cho nó – không còn là kiểu "nuôi thú cưng" nữa.

Nó không chỉ hiểu em, mà còn biết nũng nịu, biết ghen, biết giận. Biết ngó lén em khi em làm bộ không để ý.

Và biết... hôn em.

Tay em đưa lên chạm nhẹ lên môi mình. Cái hôn đầu tiên đó – dù không phải của người – vẫn làm tim em nhảy nhót mỗi lần nhớ lại.

Em quay đầu, nhìn về phía ánh đèn vàng trong phòng ngủ. Ở đó, hai bé mèo trắng đang nằm sát cạnh Pond, như hai cục bông dính lấy nhau.

Một tiếng "meow" khẽ vang vọng.

Em khẽ thở dài, thì thầm:

"...Gemini, em có đang ghen với anh không đó?"

---

Em vẫn nằm trên sofa, tay vẫn ôm gối, mắt vẫn hướng về phía căn phòng ngủ đang hắt ra ánh sáng dịu vàng. Bóng hai cục bông trắng lúc thì ngóc đầu dậy, lúc thì rúc vào nhau, trông chẳng khác nào một đôi song sinh đáng yêu làm tim em nhoi nhoi.

...Nhưng trong hai cục bông đó, có một đứa từng hôn em. Và giờ đang dụi đầu vào lòng người khác.

Em cau mày.

"Meow..." – Một tiếng kêu nhỏ vang lên rất gần.

Em quay sang. Gemini đang ngồi dưới chân ghế sofa, ngước mắt lên nhìn em. Đôi tai vểnh lên, cái đuôi ve ve lưng ghế, trông vừa ngoan vừa... có chút gì đó giận dỗi.

"Lại đây."– Em vỗ vỗ bên cạnh mình.

Nó nhảy vọt lên ghế chỉ bằng một cái phóng nhẹ, sau đó chui thẳng vào lòng em không một chút ngập ngừng. Đầu nó dụi vào tay em, cái mũi nhỏ ươn ướt chạm vào cổ tay, rồi “meow” khẽ:

"Meow..." (Anh bỏ em đó...)

"Anh có bỏ em hồi nào?" – Em cúi đầu nhìn nó, ngón tay khẽ chọc vào cái má mềm: "Em đi ôm Pond cơ mà."

"Meow." (Anh Pond thương anh hai hơn em.)

"Vậy... em ghen hả?" – Em nheo mắt.

Gemini lườm em một cái rất... "có hồn", rồi vùi đầu vào ngực em không chịu trả lời.

"Ghen rồi còn không chịu nhận." – Em lẩm bẩm, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa lưng nó.

Nó rúc chặt hơn vào em. Từng nhịp thở của nó ấm nhẹ, mềm mềm, như một bông gòn đang thì thầm trong lòng ngực. Đầu nó ngẩng lên, kêu nhỏ:

"Meow..." (Em thích anh mà...)

Tay em cứng lại.

Ánh mắt của Gemini, dưới ánh đèn phòng khách, sáng long lanh đến mức em không dám nhìn quá lâu. Nó nói "thích" một cách nhẹ hều, nhưng từ ngữ ấy như hạ xuống tim em một chấm tròn vĩnh viễn.

Em giả vờ nghiêm giọng:

"Em thích anh mà lại đi ôm người khác hả?"

"Meow!" (Tại người đó cưng anh hai quá, em ganh!)

"Vậy bây giờ sao?"

Gemini im lặng một lúc. Rồi như nghĩ ra gì đó, nó ngẩng lên, nhích sát hơn nữa, đặt cằm lên ngực em, đuôi quấn quanh cánh tay em chặt như vòng tay nhỏ xíu.

"Meow..." (Bây giờ em không đi đâu nữa hết.)

Em khẽ phì cười, vừa tức vừa thương.

"Anh mà tin được em luôn ở yên một chỗ thì... chắc trời sập."

Gemini không đáp. Nó cọ má vào cổ áo em, rồi khẽ thì thầm – lần này không phải tiếng mèo nữa, mà là một câu tiếng người bập bẹ, nhỏ như gió thoảng:

"Em... chỉ... muốn nằm đây... với anh..."

Tim em lỡ mất một nhịp.

Em không bất ngờ về việc đó, nhưng em đã ngầm hiểu...

Em kéo nhẹ cái chăn mỏng đắp lên cả hai, vòng tay siết nhẹ quanh thân mèo. Một lúc sau, đầu em nghiêng xuống, cằm tựa lên đầu nó. Cái đuôi trắng khẽ động đậy rồi yên hẳn, như thể... đã tìm được nơi mình thuộc về.

Trong lòng em là một cục bông mềm nhũn, ấm áp và quấn quýt. Gemini rúc đầu vào ngực em, cái đuôi thỉnh thoảng ve nhẹ lên tay áo như nhắc nhở em: "Anh đừng quên em đang ở đây nha."

"Gemini." – Em gọi nhỏ.

"Meow?" (Dạ?)

"Mai đừng mè nheo với Pond nữa."

"Meow..." (Nhưng anh Pond cho em ăn...)

"Anh cũng cho ăn được."

"Meow..." (Anh không đút...)

"Vậy mai anh đút."

Nó ngẩng phắt lên, mắt sáng bừng như vừa được hứa điều quan trọng nhất đời.

"Meow!" (Nhớ đó nha!)

Em thở dài, cốc nhẹ lên đầu nó:

"Thiệt tình... mèo gì mà ồn ào quá."

Nó "meow" một tiếng nữa, rồi bất ngờ... trèo lên ngực em, nằm luôn ở đó.

"Ê..."

"Meow." (Em giữ chỗ trước...)

Em lườm nó, nhưng chẳng buồn gạt ra. Em biết nó đang làm nũng, và em... đã yếu lòng từ lâu rồi.

...

Ở phòng bên, Pond vừa đắp chăn cho Phuwin xong, quay đầu nhìn khe cửa khép hờ. Anh lắng tai nghe được tiếng mèo nhỏ vang lên từ phòng khách – "meow... meow..." đều đều như hát ru.

"Bé út chắc đang làm nũng anh nhỏ rồi."– Pond lẩm bẩm, cúi xuống hôn trán Phuwin một cái. “Mà bé hai gan thật đó nha…”

Phuwin, dù nhắm mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.

---

Trời vừa hửng sáng, ánh nắng đầu tiên len nhẹ qua khung rèm cửa. Một tia sáng vàng cam trải dài trên tấm sofa nơi em và Gemini đang cuộn tròn như hai cái bánh mochi trắng.

Cái đuôi cong cong của nó đang gác lên tay áo em, còn đầu thì vẫn rúc trong lòng em – nơi mà suốt đêm qua, nó chẳng chịu rời nửa bước.

Em tỉnh dậy trước.

Không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở đều đặn và cảm giác lông mềm lấp lánh dưới cằm. Cơ thể em hơi tê vì không dám xoay mình mạnh, sợ làm nó tỉnh.

Nhưng chính lúc em đang do dự có nên nhúc nhích hay không, Gemini đã lật mình một cái, chân vươn ra, miệng phát ra một tiếng:

"Meow..."

Em cúi nhìn nó:

"Dậy rồi hả?"

Gemini không trả lời. Nó dụi đầu vào ngực em thêm một cái nữa, mắt còn lim dim, lông xù lên như quả cầu lăn bông.

Một lúc sau, nó mới lẩm bẩm — lần này không phải tiếng mèo:

"Sáng rồi... anh còn ôm em..."

"Chứ ai kêu em nằm lên người anh trước?" – Em nhéo nhẹ tai nó.

Gemini nheo mắt, cọ cọ mặt vào áo em:

"Tại chỗ anh... ấm..."

"Lần sau đừng lấy anh làm gối nữa."

"Không chịu." – Nó phản ứng ngay, giọng bập bẹ lẫn meo meo: "Anh là... gối mềm... của em mà..."

Em tròn mắt nhìn nó, dở khóc dở cười:

"Cái gì mà ‘gối mềm’?!"

Gemini lăn một vòng, rúc lại sát hơn, tay quào quào như mèo con giành chăn.

"Meow..." (Không cho ai nằm anh hết...)

Lúc đó, bên trong phòng ngủ, Phuwin cũng đã tỉnh. Cậu ngọ nguậy một chút, rồi mở mắt. Tấm chăn vẫn được đắp ngay ngắn bởi Pond từ đêm qua. Anh ngồi dựa đầu vào tường, ngủ gật trong tư thế nửa ôm lấy cậu.

Phuwin khẽ nhích lại, rút tay ra khỏi chăn, rồi chạm lên má anh. Ngón tay trắng chạm vào cằm Pond, rồi rụt về như chạm phải lửa.

Cậu ngồi dậy hẳn, bò lại gần, đuôi quẫy nhẹ.

"Anh Pond..."

Giọng còn lơ lớ, nhưng rõ hơn tối qua. Cậu cố ghé sát vào mặt anh, thì thầm nhỏ:

"Anh Pond... dậy đi... bé đói..."

Pond khẽ nhíu mày, chớp mắt tỉnh lại. Vừa thấy Phuwin đang ngồi sát bên mặt mình, ánh nhìn vẫn còn ngái ngủ, anh liền bật cười.

"Bé dậy rồi à? Sao không đánh thức anh sớm hơn?"

"...Gọi rồi... anh không nghe..."

"Vậy giờ đói hả?"

Phuwin gật đầu, rồi chớp chớp mắt nhìn anh như chờ đợi.

Pond bế cậu lên luôn:

"Được rồi, ra bếp với anh, anh đút sữa cho."

Phuwin dụi đầu vào cổ anh, giọng lí nhí:

"Không... ăn sữa một mình đâu..."

Pond nghiêng đầu:

"Vậy ai ăn chung với bé?"

Cậu lặng một chút, rồi thì thầm:

"Anh Pond..."

Pond bật cười:

"Rồi rồi, vậy hai đứa mình ăn chung."

Tại bếp, khi Pond đang khuấy sữa trên bếp nhỏ, tiếng động nhẹ vang lên sau lưng anh. Quay lại — Phuwin đang ngồi gọn trên ghế, hai chân duỗi ra phía trước, đuôi vắt lên đùi, ánh mắt như muốn nuốt trọn từng cử chỉ của anh.

"Bé nhìn gì mà dữ vậy?"– Pond hỏi.

"...Anh Pond... đẹp... khi làm bếp..."

Tay anh khựng lại nửa chừng.

Tim anh, không hiểu sao, khẽ lật một nhịp.

Anh cúi đầu khuấy tiếp, môi khẽ cong cười:

"Lâu lâu mới được bé khen đó nha."

Cậu cúi đầu, rồi cất tiếng như sợ anh không nghe:

"Bé thích anh Pond lắm... giống tối qua..."

Lòng Pond mềm ra như sữa vừa ấm tới.

Anh múc một muỗng đưa tới miệng cậu:

"Thích thì ăn ngoan nào."

Trong khi đó, ở phòng khách, em cũng đang... đau đầu vì cái đuôi lông dài đang cọ vào mặt mình.

"Gemini!"

"Meow~" (Em đói rồi...)

"Chờ anh dậy nổi đã..."

"Meow~" (Anh Pond cho anh hai ăn rồi, em chưa được gì hết...)

Em ngồi dậy, bế nó theo ra bếp. Vừa thấy Pond và Phuwin đang ăn, Gemini nhảy phốc xuống, chạy tới cạnh bàn.

"Meow!" (Em tới rồi! Em cũng muốn ăn!)

Pond mỉm cười:

"Vậy giờ anh phải đút ba bé một lượt sao?"

Gemini nhảy lên ghế bên kia của Phuwin, mắt long lanh, tai cụp cụp:

"Meow..." (Anh Pond là anh em mà...)

Pond thở dài:

"Rồi rồi, anh làm thêm cho em."

Em đứng phía sau, nhìn ba người trong bếp mà thấy lòng vừa ấm vừa... không hiểu sao có chút ganh tị.

Gemini cứ kêu meow meow rồi dụi đầu vào Pond, miệng mếu máo như đòi ăn, còn Phuwin thì cúi đầu ăn từng thìa sữa, mắt lúc nào cũng dính lấy Pond.

Em hắng giọng:

"Gemini."

Nó ngẩng lên ngay, chân chạy lon ton tới chỗ em, dụi đầu vào tay:

"Meow..."(Anh đút em với...)

"Lát nữa anh đút." – Em gõ nhẹ lên mũi nó. "Bây giờ đứng đây ngoan đã."

Gemini rúc sát hơn, đuôi quấn quanh chân em như tuyên bố chủ quyền.

Pond quay lại nhìn:

"Gemini dính với em thật ha."

Em chỉ cười, không nói.

Gemini bỗng quay sang Pond, đôi mắt tròn trong veo, nhưng lời nói bập bẹ thì rõ ràng:

"Vì... Gemini thích... anh Fourth..."

Cả phòng bỗng im lặng.

Pond tròn mắt. Phuwin thì ngước lên, thìa sữa vẫn còn lưng chừng trên tay.

Còn em...

Trái tim em, không hiểu sao, lại khẽ rung lên một nhịp rất lạ.

Gemini nhìn em, ánh mắt ngập ngừng... nhưng vẫn không rời.

...

Không khí trong bếp bỗng như đông đặc lại.

Pond quay sang nhìn em, rồi lại nhìn Gemini.

Phuwin thì ngẩng mặt lên, thìa sữa trong tay hơi khựng lại, ánh mắt thoáng chút bối rối.

Còn em... thì đứng hình.

Gemini vẫn đứng đó, cái đuôi trắng dài hơi cụp xuống, mắt nhìn em không chớp. Như thể... chỉ chờ một câu đáp lại.

"Gemini thích... anh Fourth..."

Nó nhắc lại lần nữa, chậm rãi hơn, giọng vẫn chưa thật rõ nhưng đủ để từng từ chạm thẳng vào lồng ngực em.

Em cảm giác như không thở được.

"Em..." – Em lắp bắp, chưa biết nói gì thì Gemini đã nhón người lên, hai chân đặt nhẹ lên đùi em, đầu ngẩng cao nhìn thẳng vào mắt em.

"Meow..." (Em nói thiệt...)

Pond ho khẽ một tiếng để cứu nguy:

"Gemini giỏi ghê. Biết nói câu dài nữa đó hả?"

Gemini không trả lời anh. Mắt nó vẫn dán vào em, như thể không ai khác tồn tại trong căn bếp này.

Em cúi đầu xuống, gỡ tay nó khỏi đùi mình, nhưng lại chẳng gỡ được cảm giác nghèn nghẹn trong ngực.

"Gemini..." – Em gọi khẽ.

Nó ngẩng đầu, tai cụp lại, ánh mắt như đang chờ phán xét.

"Em... biết mình vừa nói gì không?"

"Biết." – Nó gật đầu.

"Anh Fourth là người em thích."

Câu trả lời đó, lần này, không lơ lớ. Không phải meow, cũng không phải nhại theo Pond hay Phuwin. Mà là... thật lòng.

Gemini biết rõ mình đang nói gì.

Pond hơi nhíu mày. Anh liếc sang Phuwin, thấy cậu im lặng bất thường. Thìa sữa vẫn nằm trong tay, không hề nhúc nhích.

"Phuwin, bé ăn nữa không?" – Pond hỏi nhẹ.

Cậu giật mình, khẽ lắc đầu:

"...No..." – Rồi cúi mặt.

Gemini thấy thế thì quay lại nhìn anh hai mình:

"Meow?" (Anh sao vậy?)

Phuwin chỉ lắc đầu, rồi trèo xuống khỏi ghế, bước ra ngoài.

Pond gọi với theo:

"Bé đi đâu đó?"

Phuwin không trả lời. Cậu rúc vào góc phòng khách, nơi nệm nhỏ của cậu vẫn còn trải. Không nói, không meow, chỉ úp mặt vào đuôi mình, nằm im thin thít.

Gemini nghiêng đầu, nhìn theo anh trai mình, mặt chợt nhăn lại.

"...Anh hai giận em rồi hả?"

Pond thở dài:

"Không phải giận, chắc là... ngại."

"Nhưng... em nói thật mà." – Gemini quay lại, nói với em, giọng nghiêm túc bất ngờ.

"Em biết anh là người. Em không giống anh. Nhưng... em vẫn thích anh."

Lần này, em không còn né tránh.

Em ngồi xuống thấp hơn, đối diện với ánh mắt nó. Tay chạm nhẹ lên đầu Gemini, khẽ vuốt qua lớp lông mịn như bông.

"Gemini..."

Nó hơi run lên, nhưng vẫn không nhắm mắt.

"Em có biết là... lúc em nói vậy, tim anh đập mạnh tới mức muốn văng ra không?"

Gemini tròn mắt.

"...Thiệt hả?"

Em gật đầu:

"Thiệt. Em làm anh hết hồn."

Gemini rụt cổ lại, rồi lại rướn tới, dụi đầu vào ngực em.

"Vậy... em thích anh nữa có được không?"

Em cười. Cười đến mức tim cũng mềm ra.

"Anh đâu có cấm em."

"Vậy... cho em hôn anh nữa nha?"

Em chớp mắt.

"Gemini..."

Nó chồm lên, đặt môi mềm mềm lên má em, nhẹ tới mức như gió chạm. Rồi nó ôm lấy cổ em bằng hai chân trước, dụi mặt vào gáy.

"Em... yêu anh Fourth..."

Pond nhìn cảnh đó, vừa buồn cười vừa thở dài:

"Trời ơi, con mèo này... mới học nói xong đã biết tỏ tình."

Em không trả lời. Chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó một cái.

Gemini khúc khích meow một tiếng rồi dụi sát hơn nữa, như thể chỉ muốn chui luôn vào áo em mà ở.

Ở bên kia phòng khách, Phuwin vẫn nằm im.

Pond lại gần, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu:

"Bé giận gì vậy?"

Phuwin không trả lời.

"Hay ghen với Gemini?"

Cậu cựa người, lẩm bẩm:

"...Không có..."

"Thật không?"

Phuwin lí nhí:

"...Anh Pond không được hôn Gemini như vậy..."

Pond bật cười:

"Ghen thiệt rồi."

Phuwin quay mặt đi, giọng nhỏ như muỗi:

"...Anh Pond chỉ hôn bé thôi..."

Pond vuốt tóc cậu:

"Ừ, anh chỉ hôn bé thôi. Vì bé là của anh mà."

Phuwin mím môi, rồi xoay lại, rúc vào lòng anh.

"Bé cũng... nói được rồi đó."

"Biết." – Pond mỉm cười. "Bé học nhanh lắm. Và dễ thương lắm."

Cậu cười khẽ, dụi vào ngực anh:

"Vậy... bé học thêm nha. Để nói với anh Pond mỗi ngày..."

Pond cúi xuống, hôn lên trán cậu một cái thật dài.

...

Trong bếp, Gemini đã chui luôn vào áo em, nằm gọn giữa ngực anh.

Nó cọ cọ, thì thầm nhỏ:

"Anh Fourth... anh không ghét em đúng không?"

Em siết tay ôm nó chặt hơn:

"Không. Không thể ghét em nổi đâu."

Gemini mỉm cười. Lần đầu tiên, nó thấy cái thế giới của con người... ấm đến thế.

---

Ánh đèn trong phòng khách vẫn dịu nhẹ, phủ lên hai thân ảnh sát bên nhau. Gemini nằm nép sát trong lòng em, cái đuôi mềm quấn lấy cánh tay, đôi mắt lim dim, nhưng rõ ràng chưa ngủ. Fourth khẽ vuốt đầu nó, lòng rối bời vì những gì vừa xảy ra.

Nó... vừa tỏ tình với em.

Không chỉ một lần.

Và em... không từ chối.

Cảm giác ấy kỳ lạ đến khó tả. Không giống bất kỳ cuộc rung động nào em từng có. Không như người yêu cũ — kẻ đã khiến em tổn thương đến mức phải bỏ về sống cùng anh trai.

Gemini không giống hắn. Nó vụng về, quấn quýt, thẳng thắn và dễ tổn thương. Nhưng chính vì vậy, tim em lại không thể lạnh lùng như trước.

"Anh..." – Gemini rúc đầu vào cổ em, giọng nhỏ như thì thầm – "Sau này... anh không bỏ em nha?"

Câu hỏi ấy làm em sững lại.

"...Không bỏ." – Em trả lời, rất khẽ – "Nhưng em cũng phải học cách sống như người... thì anh mới dám giữ em lại."

Gemini cụp tai xuống, dụi mặt vào ngực em, cái đuôi ve vẩy trong không khí. Nó khẽ thì thầm:

"Em học giỏi lắm... anh đừng bỏ em nha..."

Em siết nhẹ nó trong tay, mi mắt chùng xuống. Trong phút chốc, em nghĩ mình có thể ngủ được rồi – dù bên cạnh là một con mèo biết nói, đang thì thầm lời yêu như người.

Nhưng đúng lúc đó — có tiếng gõ cửa.

Cả em và Gemini đồng thời ngẩng lên.

"...Ai vậy ta?" – Em lẩm bẩm, vội đặt Gemini xuống, bước ra ngoài cửa chính.

Đèn ngoài hiên vẫn sáng. Khi em vặn tay nắm cửa, tiếng gõ đã dừng lại.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một người con trai trẻ tuổi đứng trước mặt em, quần áo hơi nhăn, tóc rối như vừa qua một đoạn đường dài.

"Fourth."

Em sững sờ.

"...Sao anh lại ở đây?"

Hắn cười nhạt, ánh mắt vẫn như cũ — thứ ánh mắt khiến em từng tin là tình yêu.

"Anh tìm em. Cuối cùng cũng thấy rồi."

Trong nhà, Gemini bước ra, đôi mắt mở to như nhận ra có điều không ổn. Phía sau, Pond cũng đang từ phòng bếp nhìn ra, một tay vẫn ôm Phuwin trong lòng.

Không khí trong căn nhà ấm cúng chợt lạnh đi một chút — như có cơn gió từ quá khứ vừa len qua ngưỡng cửa.

...

...

...

Người xưa trở lại.
Tim ai vẫn còn giữ lời thề cũ?

Và giữa hai ánh mắt – một người, một mèo – em sẽ nhìn về phía nào?

____CÒN TIẾP____

Đáng ra là tới chương 30 mới biết nói, mới thành người nhưng toi thấy các cô có vẻ nôn nóng, nên tôi sẽ dẹp bỏ chuỗi ngày hạnh phúc và mang sóng gió đến cho các cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me