[Haikyuu] Khung tranh chưa được đặt tên
Chương 26. Định hướng
*Lời tác giả:Lúc viết chương 25 chả hiểu sao tui lại cảm thấy rất vui, có thể là vì đến đoạn giải quyết quá khứ của Mireina rồi.Hoặc là đơn giản là chương trước bắt đầu nhiều tương tác giữa nhưng nhân vật nữ hiếm hoi của bộ truyện. Giữa cả bộ truyện too many men, thì những nhân vật nữ này khiến mình thấy dễ thở =)) nên mình cũng không muốn đẩy drama giữa họ căng thẳng và mình muốn sau có thêm tương tác giữa các nhân vật nữ hơn. Thật sự là TOO MANY MENNN!Nếu có ai thắc mắc là tại sao quá khứ của Mireina chỉ xây dựng ngắn gọn, xung quanh thời còn học Fukurodani chứ ko nói tới ảnh hưởng của gia đình (có nhưng không nhiều) thì là vì vốn trong canon, tác giả cũng không xây dựng gia đình của các nhân vật quá nhiều. Mà mình cũng không muốn dài thêm nữa, fic dài lắm rồi. Mọi thứ trong fic sẽ thường được thu gọn, có drama nhưng giảm tới mức tối thiểu. Đây là fic chữa lành nha (hoặc lành ít dữ nhiều =)) mà đấy là chuyện tương lai, chưa biết được)Ngoài ra thì tuần sau tôi siêu bận, không biết sau chương này, bao giờ tôi mới có chương mới :(Chương này dài khiếp mà cũng không enjoy như chương 25 :) ban đầu chương này căng thẳng lắm nhưng tôi đã sửa, cắt hết cảnh bạo lực cho nó nhẹ hẳn đi rồi. Mọi người cứ yên tâm đọc 🫣 hay mọi người thích bạo lực?***Akaashi đứng trước máy bán hàng tự động, dáng vẻ trầm ngâm như thể đang cân nhắc một quyết định chiến lược có thể ảnh hưởng đến hòa bình thế giới. Tay đút túi quần, vai nghiêng nhẹ, ánh mắt cậu dừng lại ở ba thanh socola được xếp ngay ngắn trong khay như ba ngã rẽ đời người: socola đen, socola hạnh nhân và socola dâu.Tất cả bắt nguồn từ liên minh đáng sợ giữa Oikawa-san và Kuroo-san, một sự hợp tác mang tính hủy diệt tinh thần, chuyên dùng để trêu ghẹo và thao túng cảm xúc người khác. Nạn nhân lần này là Bokuto-san."Akaashiiiiiiiii... anh cần socolaaaaaaa..."Lời kêu cứu tha thiết, cộng thêm ánh mắt long lanh sắp khóc, buộc Akaashi phải thực hiện nhiệm vụ tiếp tế đường hóa học, nhằm cứu vãn tâm trạng tiền bối đang rơi vào trạng thái khủng hoảng.Socola dâu? Quá ngọt, nguy cơ khiến Bokuto-san bật khóc là rất cao. Lại dễ bị hiểu lầm là dấu hiệu của sự thương hại. Socola đen? Không ổn. Vị đắng rất có thể sẽ khiến anh ấy liên tưởng đến những đắng cay cuộc đời. Hạnh nhân... có vẻ là phương án an toàn nhất. Vị vừa dịu, lại có độ giòn nhẹ, đủ để xoa dịu một tâm hồn mong manh mà không khơi gợi quá nhiều cảm xúc tiêu cực.Quả thực, Oikawa-san và Kuroo-san chỉ mới gặp nhau, thế mà có thể phối hợp ăn ý như bạn diễn lâu năm. Một người tung, một người hứng, khiến người khác không kịp trở tay. Có lẽ vì quá giống nhau nên họ mới chơi thân được với Asakura-san.Hôm nay, điều khiến Akaashi bất ngờ, không chỉ là sự xuất hiện bất thình lình của một câu lạc bộ bóng chuyền lạ hoắc ở trại huấn luyện. Mà là việc cậu gặp lại Asakura Mireina.Akaashi vẫn nhớ như in buổi chiều hôm ấy. Tầng ba. Lớp 3-2. Lớp của Hayashi.Không khí bên trong như bị rút cạn. Vài học sinh ép sát tường, im bặt. Ở giữa phòng, Mireina đứng đối diện Hayashi, bộ đồng phục nhăn nhúm, tóc rối, nhưng ánh mắt thì rực lên như sắp đốt cháy cả căn phòng."Anh nghĩ mình là ai mà có quyền động vào người khác như vậy hả?" Giọng cô khàn đặc, run lên vì giận nhưng vẫn giữ nguyên khí chất bất cần quen thuộc.Hayashi nhếch mép. Anh ta tỏ ra điềm nhiên, như thể đang diễn trò trước mặt đám đông. "Em đang làm quá rồi, Asakura. Em cũng chỉ muốn được tôi chú ý như Rika thôi, đúng không?"Anh ta đưa tay vuốt tóc Mireina, cúi sát thì thầm điều gì đó vào tai cô.Một khoảnh khắc im lặng chênh vênh.Rồi không khí nổ tung.Mireina đạp thẳng vào ngực anh ta. Hayashi lảo đảo ngã nhào vào dãy bàn, kéo đổ cả một hàng ghế. Cô giơ nắm đấm lên, đôi mắt đỏ ngầu, bùng cháy như thể ngọn lửa lâu ngày bị dồn nén."Thằng khốn—""Asakura-san!"Akaashi lao tới, chắn giữa hai người. Cú đấm không kịp dừng lại.Một tiếng bụp sắc gọn vang lên. Má trái của Akaashi hứng trọn. Cổ cậu bị lệch hẳn sang một bên, tê rần, nóng rát.Không ai lên tiếng. Cả căn phòng như đông cứng lại.Mireina đứng sững. Ánh mắt cô lúc đó có chút hốt hoảng.Akaashi khẽ nhăn mặt, đưa tay lên má, từ từ quay lại nhìn cô. Một bên mặt cậu đã ửng đỏ."Chị không nên đánh hắn." Akaashi nói, giọng vẫn đều đều, nhưng ánh mắt không hề rời cô. "Chị sẽ gặp rắc rối."Mireina thở dốc. Cô quay ngoắt lại. Đôi mắt đỏ hoe, hơi thở gấp, vai run lên vì kiềm chế."Tôi quen cậu à? Tránh ra!!""Asakura-san." Cậu gọi tên cô, vẫn không đổi tông giọng. "Màu sắc của chị đã đủ ồn rồi. Không cần hét lên bằng nắm đấm nữa."Cô khựng lại. Một thoáng sững sờ hiện lên trong đôi mắt."Tiền bối ở Fukurodani!!!"Một tiếng hét thất thanh từ xa kéo Akaashi ra khỏi dòng ký ức. Trước mặt cậu là Yachi Hitoka, quản lý Karasuno, đang hoảng loạn chạy đến. Mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa thở hổn hển.Akaashi lập tức đặt tay lên vai Yachi, giữ cô bé lại."Bình tĩnh. Hít thở sâu. Có chuyện gì vậy?.""Có một nhóm nam sinh chặn đường Mireina-san và Yukie-san." Yachi lắp bắp, giọng run. "Em và chị Saeko đi mua nước... quay lại thì thấy... trông hai người rất hoảng... hình như là người quen...""Người quen?" Akaashi lặp lại, lông mày khẽ nhíu."Dạ... em nghe hai chị ấy gọi tên là... Hayashi..."Toàn thân Akaashi như vừa bị một lực vô hình siết lại. Nhịp tim chệch một nhịp, sống lưng lạnh buốt."Bình tĩnh." Cậu siết nhẹ vai Yachi. "Ở đâu? Hướng nào?""Gần sân thể thao của trường cấp hai cũ, phía sau bức tường có cây thấp, bên trái chỗ máy bán nước—""Giờ em quay lại gọi mọi người. Từ cổng vào, rẽ trái là thấy khu phòng nghỉ. Các đội đều đang ở đó. Anh không rõ huấn luyện viên ở đâu nhưng em cứ nói với Oikawa-san và Kuroo-san, chắc chắn hai người họ sẽ lo được. Nhớ báo cảnh sát.""Nhưng—em—""Đi đi."Không đợi Yachi nói hết, Akaashi đã quay đầu chạy. Giọng cậu vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng cả cơ thể đã lao về phía trước, không chút chần chừ.***Hayashi bước đến gần, tay đút túi quần, dáng đi ung dung. Gió chiều lùa qua tóc hắn, mang theo mùi khói thuốc và thứ gì đó ngai ngái như gỉ sắt."Lâu rồi không gặp, Asakura." Giọng hắn vang lên, trầm và rắn, nhấn từng chữ "Vẫn bốc lửa như ngày nào nhỉ?"Không ai cười.Không ai trả lời.Mireina đứng bất động, không chớp mắt, cũng không lùi bước. Yukie nắm lấy tay Mireina. Ngón tay lạnh buốt, cơ thể run lên bần bật.Mireina vẫn thở đều. Ít nhất là trông như vậy. Lồng ngực cô như có một cơn cuồng phong âm ỉ. Từng đợt từng đợt siết chặt lấy tim gan. Không khí quanh họ sặc mùi thuốc lá rẻ tiền và mồ hôi chua gắt.Hayashi nói với cái giọng trịch thượng, ánh nhìn trơ tráo coi người khác."Con bé này đấy."Hắn ngoảnh lại phía đám bạn đang lố nhố phía sau, cười khẩy."Đứa đã tố tao quấy rối bạn nó. Làm rùm beng lên, khiến tao mất học bổng, bị đuổi học. Mà có bằng chứng gì đâu, chỉ có cái mồm thôi."Một tràng cười nổ ra phía sau. Lố bịch, thô tục, hả hê.Mireina nhướng nhẹ mày, mắt vẫn dán vào hắn."Anh trông vẫn bẩn thỉu như ngày nào nhỉ?"Giọng cô vang lên lạnh lẽo, không cao nhưng đủ khiến cả đám im phăng phắc trong vài giây.Hayashi khựng lại, rồi nhếch môi cười. Vẫn nụ cười trơ trẽn cũ kỹ, như thể chẳng có gì trên đời này đủ sức làm hắn thấy nhục."Anh đã cảnh cáo em rồi. Trốn đi, đừng để anh thấy được em cơ mà." Hắn nói khẽ, đôi mắt nheo lại, bước tới gần hơn "Anh tìm em lâu lắm rồi đấy.""Trùng hợp thật." Mireina vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng trầm xuống. "Tôi cũng đang tìm anh để tống vào tù đây."Rồi cô nghiêng đầu, rất khẽ, như một tín hiệu."Yukie. Tôi giữ chân hắn. Cậu chạy đi.""Không." Yukie bật ra, gần như khóc. "Tôi không đi. Tôi không để cậu lại một mình.""Đồ ngốc. Giờ không phải lúc—" Mireina nghiêng người, định nói tiếp.Nhưng Yukie gắt lên trước, giọng vỡ ra."Cậu lại như thế!"Mắt Yukie đỏ hoe. "Lúc nào cũng vậy... Tôi là bạn cậu! Tôi đã luôn ở đây. Tại sao lúc nào cậu cũng đẩy tôi ra như thể mình không cần ai hết?"Mireina sững lại.Đôi mắt cô thoáng dao động. Môi mím chặt. Mọi thứ đang bị dồn nén trong cô như chỉ chực vỡ tung.Hayashi khoanh tay, nghiêng đầu như đang xem vở hài nhạt nhẽo. Hắn huýt sáo khe khẽ. Đám bạn hắn cười rúc rích, giễu cợt."Mấy em nói nghe hay nhỉ?" Một tên chép miệng. "Nghĩ bọn anh để ai rời đi à?"Yukie vẫn nhìn Mireina. Giọng cô trầm lại, nhỏ thôi nhưng rõ ràng."Biết điều gì khiến tôi giận nhất không?"Một nhịp lặng."Không phải vì cậu nóng nảy. Không phải vì cậu liều lĩnh. Mà vì cậu luôn ôm mọi thứ một mình."Gió bỗng lùa mạnh qua, lá khô bật lên, xoay tròn rồi rơi xuống dưới chân.Tiếng rít khẽ của gió vang bên tai như một lời thì thầm từ quá khứ.Ký ức cũ trồi lên, rõ ràng đến bực bội.Asakura Mireina chưa bao giờ là kiểu người khó kết bạn. Ai cũng thấy thế. Nhưng cô chưa từng chủ động kết nối. Những ai bước tới gần đều dễ dàng vấp phải cái miệng "mỏ hỗn" đặc trưng, một lớp phòng vệ sắc bén, cộc cằn mà cô cố tình dựng lên để né tránh những câu xã giao vô hồn.Ở Seijoh, ít nhất còn có Mizoguchi kéo cô vào làm quản lý câu lạc bộ, còn ở Fukurodani, chẳng ai "ép" cô vào bất cứ nơi nào. Cô từng đăng ký vào câu lạc bộ võ để rèn thể lực, nhưng phần lớn thời gian chỉ ngồi vẽ một mình ở góc sân sau. Khi ấy, Mireina chỉ chơi với đúng hai người: Yukie, quản lý đội bóng chuyền, thường xuyên bận rộn, và Kuroo, người bạn quen được trong một lần vô tình đi lạc, mà lại học ở tận Nekoma.Vụ việc của Rika, một đàn em khóa dưới, xảy ra vào lúc Mireina đang học năm hai ở Fukurodani.Hayashi, hội trưởng hội học sinh, học sinh ưu tú, xuất thân từ gia đình danh giá, được nhà trường nâng niu như một pho tượng vàng đặt giữa sảnh. Hắn là kiểu người mà mọi sai lầm đều được danh tiếng bao bọc. Khi Mireina tận mắt chứng kiến hắn định quấy rối Rika sau giờ học, cô đã hành động không một giây do dự.Cô đứng ra tố cáo. Cô không chịu nổi cái nhếch mép cợt nhả của hắn, cũng không thể im lặng trước sự dửng dưng của những người đứng ngoài. Với cô khi đó, công lý là một khái niệm đơn giản: chỉ cần nói ra sự thật, lẽ phải sẽ thắng.Không giống như ở Seijoh, thời điểm đó cô chưa có những kẻ điên khùng, liều lĩnh, rực cháy như mình, những người biết cách bùng nổ cùng cô cũng như giữ tay cô lại đúng lúc. Cũng chưa có Mizoguchi để dạy cô rằng: không phải cứ đâm đầu theo bản năng là có thể cứu được người khác. Rằng dũng cảm, nếu thiếu đi tỉnh táo và kiên nhẫn, đôi khi chỉ là một cách tự đốt chính mình.Cô chỉ là một ngọn lửa đơn độc. Không đủ lớn để soi sáng một hệ thống đã quá chai lì.Rika im lặng. Quá sợ hãi. Quá mệt mỏi. Rồi cô ấy chuyển trường. Biến mất.Người duy nhất còn lại là Mireina, đứa trẻ tin rằng mình đang làm đúng, nhưng cuối cùng lại là kẻ phải gánh hết hậu quả. Một con bé "phiền toái," "cá tính mạnh," hay phản biện, cái tên gắn liền với hai chữ "rắc rối" mà ai cũng e ngại.Cô làm ầm lên. Bị đình chỉ học. Bị gọi lên phòng giám thị như một đứa ngỗ ngược không biết giữ thể diện cho trường. Ánh mắt nghi ngờ. Lời xì xào. Những cái nhìn lảng tránh như thể cô là vết nứt trên bức tường danh giá của Fukurodani. Sự thật, công lý — những thứ cô từng nghĩ sẽ bảo vệ mình, bỗng trở thành cái gông treo lơ lửng trên đầu mỗi khi cô bước qua hành lang.Áp bức đến nghẹt thở.Và rồi, ngay cả Yukie cũng buột miệng nói:"Cậu đừng làm mọi chuyện rối lên nữa."Một câu nói bật ra trong lúc căng thẳng, nhưng với Mireina khi ấy, nó như một lưỡi dao.Cô không giận Yukie. Chỉ là... mệt.Mệt đến mức chẳng buồn giải thích.Chỉ thấy như ai cũng muốn bắt nạt mình.Và khi cơn giận lên đến đỉnh điểm, cô suýt đánh Hayashi giữa lớp. Cô không chắc có đủ sức đánh hắn thật không, nhưng ý định thì rất thật. Nếu không có Akaashi chặn lại, có lẽ cô đã để mặc mọi thứ trượt khỏi giới hạn.Sau đó, dĩ nhiên, cô vẫn tìm mọi cách khuấy động sự việc, khiến Hayashi bị đuổi học hay "chuyển trường không rõ lý do". Nhà trường không làm vì công lý mà chỉ vì bố mẹ cô cũng có quyền lực, và vì cô đã làm ồn đến mức họ không thể che giấu thêm.***Mireina vẫn cứ đứng bất động nãy giờ. Ánh mắt lạnh tanh"Mireina..." Yukie khẽ gọi, giọng run rẩy vì lạnh, vì sợ, tay vẫn bám chặt lấy bạn mình.Hayashi thì vẫn đứng đó, ánh nhìn như đóng đinh vào hai cô gái. Hắn nhếch môi. Một nụ cười khiến sống lưng người khác cũng phải lạnh toát.Rồi—Bụp!Một vật gì đó đập mạnh vào đầu Hayashi. Hắn lảo đảo, bật ngửa, chết trân vì không hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra."Mireina! Yukie!"Mireina lập tức xoay người. Một cú giật cổ tay, gạt sang. Hayashi chưa kịp phản ứng thì đã bị cô quật ngã úp mặt xuống nền xi măng. Cô nắm chặt tay Yukie, kéo cô chạy. Saeko ra hiệu phía trước. Cả ba cắm đầu chạy xuyên qua sân thể thao cũ, tiếng bước chân vang vọng, hối hả.Họ lách qua cánh cổng gỉ sét dẫn vào khu trường cấp hai bỏ hoang. Trong một lớp học trống, họ trượt vào trong, khép hờ cánh cửa sau lưng. Saeko kéo cả hai rúc xuống dưới bệ cửa sổ nứt vỡ. Ánh sáng ngoài hành lang lọt qua lớp kính bám bụi, hắt lên nền gạch loang lổ những vệt sáng nhợt nhạt. Căn phòng tối đen, gần như vô hình từ bên ngoài. Nhưng qua lớp kính ấy, họ vẫn có thể nhìn thấy bất kỳ chuyển động nào, nếu có ai tới gần.Họ co người lại, lưng áp sát vào bức tường lạnh toát. Hơi thở gấp gáp, dồn dập. Mỗi tiếng vọng nhỏ từ hành lang cũng khiến trái tim cả ba giật bắn.Saeko vòng tay ôm cả hai đứa, như một cái kén nhỏ giữa bóng tối.Giọng Yukie cất lên, khàn khàn, nghèn nghẹn:"Chị... sao chị lại ở đây?""Vừa quay lại tìm hai đứa thì thấy có chuyện. Chị bảo Yachi chạy về trường báo mấy đứa còn lại rồi." Saeko nói, vẫn giữ chặt vai họ.Một lúc sau, khi bình tĩnh hơn, Mireina khẽ cất giọng. Vẫn là cái giọng cằn nhằn quen thuộc, chỉ là nhỏ hơn bình thường:"Sao chị không gọi cảnh sát luôn từ đầu?"Saeko cau mày, rồi bật cười, nhẹ mà ngắn:"Ờ ha... chị quăng cái túi xong quên mất luôn phần còn lại."Yukie quay sang, mắt đỏ hoe, giọng trách yêu:"Cậu biết võ mà. Sao phải sợ mấy đứa đó?"Mireina khẽ hất tóc ra sau tai, mắt đảo quanh căn phòng phủ bụi:"Tôi biết võ chứ không phải siêu nhân. Một mình đánh được cả đám thì tôi đã được lên TV rồi."Cả ba im lặng một nhịp. Rồi ánh mắt giao nhau.Giữa căn phòng phủ bụi mù, nơi ánh sáng yếu ớt xuyên qua khung cửa sổ lấm lem, ba người bật cười. Một tràng cười không rõ là vì hoảng loạn hay nhẹ nhõm, vừa hụt hơi, vừa buồn cười đến dở khóc dở cười.Mireina hít một hơi sâu. Cô lôi điện thoại ra, định gọi cảnh sát, nhưng sóng quá yếu, không có tín hiệu. Cô nhíu mày, thử lại một lần nữa. Vẫn không thể liên lạc. Cô cắn môi, bắt đầu suy tính xem phải làm gì tiếp theo. Không thể cứ ngồi ở đây mãi được. Tất cả cũng tại cái đồ ngốc Yukie, cô quay sang lườm đứa bạn của mình. Tại cô ấy lôi chuyện cũ ra để giờ đầu óc cô rối tung lên, không nghĩ được gì, tụt năng lượng kinh khủng. Bọn kia thì quá đông, mình cô đánh không lại.Mireina cố trấn an, tập trung suy nghĩ. Khi cô còn đang loay hoay với đống hỗn độn trong đầu thì bất ngờ, một tiếng kính vỡ vang lên sau lưng.Cửa kính bị đập vỡ. Mảnh kính văng tung tóe, một mảnh sượt qua mặt Mireina, để lại một vệt máu dài chảy dọc má.Một bàn tay thò vào khung cửa. "Thấy rồi nhé."Là Hayashi.Không để họ kịp phản ứng, hắn chộp lấy tóc Yukie, giật mạnh. Yukie hét lên, vùng vẫy trong cơn hoảng loạn tột độ."Yukie!"Saeko lập tức lao tới, cắn mạnh vào cổ tay hắn.Hắn gào lên, buông Yukie ra, miệng chửi thề.Nhưng hắn chưa kịp làm gì thêm thì từ hành lang, một bóng người lao tới.Cú đấm giáng thẳng vào hàm hắn, gọn và dứt khoát. Hayashi bật ngửa, đập mạnh vào tường, rồi đổ gục xuống sàn trong tiếng rên rỉ đau đớn."Akaashi?!"Mireina và Yukie đồng thanh kêu lên.Saeko nhướng mày, nheo mắt rồi nghiêng đầu, như thể đang lục lại trí nhớ."A, thằng nhóc của Fukurodani hả?"Akaashi đứng đó, dáng người thẳng tắp, ánh mắt tỉnh táo dị thường. Giọt mồ hôi lăn dài bên thái dương, cổ tay trái còn hơi run nhẹ sau cú đấm vừa rồi."Các chị không sao chứ?" Cậu bình tĩnh hỏi.Một câu hỏi đơn giản, nhưng ở khoảnh khắc ấy, nó vang lên như tia sáng xuyên qua lớp bụi dày của hỗn loạn."Akaashi!! Em tỏa sáng quá." Yukie mếu máo, bám lấy Akaashi như vừa tìm được cứu tinh.Saeko giơ ngón tay cái, cười gật gù. Mireina thì chỉ nhếch nhẹ khóe môi:"...Sao cậu tìm được bọn chị vậy?""Em gặp Yachi ngay ngoài cổng trường khi đang đi mua socola cho Bokuto-san. Nghe mô tả, em lần theo thì thấy túi của chị Saeko ở gần đây. Quanh đó hoang vắng, chỉ có khu trường cũ. Em đi vào kiểm tra, thì đúng lúc nghe tiếng kính vỡ và tiếng hét."Một lời giải thích chi tiết, đúng chất Akaashi Keiji: rõ ràng, logic, không thừa một nhịp.Mireina khẽ thở phào. Lúc này cô đang thiếu năng lượng trầm trọng, không làm được gì nhiều. Thật may là cậu ta đến kịp lúc.Từ hành lang đối diện, tiếng chân dồn dập vang lên. Giọng la lối hoảng hốt của một tên nào đó cất lên:"Có chuyện gì vậy?!""Bọn nó ở bên kia!"Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bóng người bắt đầu lấp ló nơi cuối hành lang. Đèn chập chờn, ánh sáng nhấp nháy phản chiếu những cái bóng cao lớn đang lao về phía họ.Không cần ai phải nói, bốn người nhanh chóng đứng sát lại, chụm lưng vào nhau theo phản xạ. Mireina xoay người ra trước, ánh mắt vẫn chưa hết căng thẳng."Chết tiệt... đông thật." Cô thì thầm. "Ê nhóc, em biết đánh nhau không đấy?"Akaashi thở ra một hơi. "Không. Nhưng Asakura-san. Em nói rồi, em chỉ kém chị có một tuổi thôi. Đừng gọi em là nhóc.""Ừ, được rồi. Miễn là đừng để bị đấm vào mặt nữa nhé." Mireina nhếch môi.Akaashi thở dài nhìn cô. Giữa cảnh tượng như tận thế mà vẫn còn đùa lại chuyện cũ được.Cậu nhích nhẹ bàn chân, trượt về phía trước nửa bước, che chắn phía bên phải, nơi Saeko và Yukie đang đứng. Mắt vẫn tập trung về phía hành lang, rồi lại liếc thật nhanh về phía Mireina. Nhận ra dù không thể hiện rõ ra nhưng cô ấy có vẻ mệt mỏi và đang suy nghĩ rất nhiều. Akaashi nghiêng nhẹ vai, dãn vị trí đứng sao cho có thể bao quát cả Mireina trong tầm phòng thủ. Cổ tay trái vẫn hơi run sau cú đấm lúc nãy, nhưng cậu không để lộ ra."Cửa sổ phía sau." Saeko nói nhanh. "Nhảy được không?""Cao lắm. Ba tầng." Yukie lắc đầu, giọng hoang mang. "Nhảy là gãy chân chứ chẳng đùa."Akaashi khẽ nghiêng đầu. "Sao mấy chị lại chạy lên tận đây? Có cả chục lối khác để thoát cơ mà.""Đứa mù đường này chỉ." Yukie liếc sang Mireina, giọng châm chọc."À ha." Mireina thở dài, tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ.Tiếng bước chân rầm rập cắt ngang cuộc nói chuyện. Yukie hốt hoảng bám chặt lấy tay Saeko."Tụi nó tới rồi!"Cô liếc nhanh sang Akaashi, người duy nhất mà Yukie tin là còn giữ được đầu óc tỉnh táo trong tình huống cấp bách.Mireina thì... khỏi bàn. Vừa bị khơi lại chuyện quá khứ, mặt vẫn còn đờ đẫn. Đã thế còn mắc bệnh mù phương hướng mãn tính.
Nói không quá chứ... cái bộ não thông minh thường ngày của nó coi như bỏ rồi.Akaashi vẫn đứng yên, mắt nheo lại, dán chặt vào hai đầu hành lang phía trước.Cả bốn người đang đứng trước cửa một lớp học cũ. Đây là tầng ba của khu trường bỏ hoang, có một cầu thang bên trái dẫn xuống sân. Bọn kia đang áp sát từ hai đầu hành lang, tạo thành thế gọng kìm. Tốc độ không phải vấn đề, mà là lựa chọn thời điểm và hướng thoát hiểm.Cậu tính toán nhanh.Tách chúng ra. Lợi dụng góc hẹp. Kéo dài vài giây là đủ.Mình sẽ đánh lạc hướng, kéo sự chú ý. Cửa thoát duy nhất là cầu thang bên trái. Xuống đó rồi chạy thẳng ra sân, băng qua sân thể dục là thấy cổng sau. Nếu tách được bọn chúng ở khúc giữa hành lang... có thể thoát."Giữ khoảng cách vừa đủ." Akaashi nói nhanh. "Lợi dụng sơ hở, rút về cầu thang bên trái. Cứ chạy thẳng, ra sân tìm cổng, thoát khỏi đây càng sớm càng tốt."Cậu quay sang Mireina, ánh mắt thoáng lướt qua vết máu trên mặt cô."Chị biết võ mà, đúng không?"Mireina nhướng mày. Câu này cô nghe nhiều rồi và mỗi lần đều khiến cô muốn thở dài.Biết võ thì sao? Cô đâu phải siêu nhân."Ừ, biết. Nhưng đừng kỳ vọng quá. Chị đang cạn năng lượng trầm trọng đấy."Câu nói vừa dứt, tiếng hét vang lên."Bắt lấy bọn nó!!" Hayashi đã đứng dậy, mặt méo xệch vì đau lẫn tức.Ba tên đầu tiên xông lên.Akaashi là người ra đòn trước, đạp ngang vào bụng tên dẫn đầu khiến hắn bật lùi, đụng vào hai tên phía sau.Mireina không chần chừ. Cô xoay người, tung cú đá móc thẳng vào ngực một tên khác. Cú đá đủ lực khiến hắn chao đảo, lùi lại loạng choạng. Một gã khác xông vào từ bên phải, cô né sang, mái tóc dài quét theo chuyển động. Cô xoay hông, bật đầu gối lên, đánh thẳng vào bắp chân đối phương. Đòn gọn, dứt khoát khiến gã đổ vật xuống sàn.Sau lưng cô, Saeko giật lấy một thanh gỗ dựng trong góc, vung ngang trúng đùi tên đang lao về phía Yukie. Không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng đủ làm hắn choáng váng. Yukie không chần chừ, chộp ngay lọ hoa gần đó và ném thẳng vào mặt tên định túm áo mình. Âm thanh vỡ vụn sắc lẹm vang lên.Ở phía đối diện, Akaashi bị túm cổ áo từ phía sau, một gã nhảy từ đâu ra, muốn đè cậu xuống sàn. Akaashi khựng lại trong nửa giây, rồi hạ thấp trọng tâm, xoay người đẩy hông theo bản năng. Đòn chuyển lực bất ngờ khiến gã kia mất thăng bằng, ngã sóng soài đập lưng xuống nền gạch.Cả đám Hayashi bắt đầu rối loạn. Một tên bị quật ngã kéo theo hai, ba đứa phía sau va vào nhau loạng choạng. Hàng ngũ vỡ vụn, chớp mắt đã lộ ra một khoảng trống giữa vòng vây.Không cần ai ra hiệu mà như phản xạ đồng bộ, cả bốn người lập tức quay đầu, phóng đi.Tiếng giày đập mạnh xuống sàn gạch lạnh vang vọng cả hành lang tầng ba, dội lên từng nhịp thình thịch. Cánh tay Yukie chụp lấy tay Saeko, còn Mireina vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, không biết là để kiểm tra tình hình hay chỉ vì bản năng.Phía sau, Hayashi gào lên một tiếng giận dữ, lảo đảo đứng dậy."Chết tiệt! Đuổi theo! Không được để chúng thoát!"Tiếng chửi bới vang lên, hỗn loạn. Bọn chúng lao tới, cuống cuồng đuổi theo như một đàn thú săn mồi.Cả bốn người phóng dọc hành lang tầng ba, sát mép bên trái, nơi dẫn đến cầu thang duy nhất thông xuống sân. Akaashi dẫn đường. Saeko giữ chặt tay Yukie ở giữa, còn Mireina chốt phía sau, hơi thở bắt đầu nặng dần. Cô đuối sức, chạy chậm hơn. Não cô hoàn toàn trắng xóa, mắt mũi mờ mịt. Không còn phân biệt nổi đâu là trái, đâu là phải.Rẽ phải.Không, lẽ ra phải rẽ trái mới xuống cầu thang.Nhưng đã quá muộn.Bước chân cô lao theo một hướng hoàn toàn khác vào một hành lang nhỏ hơn, tối hơn, rải rác ánh sáng từ những cửa sổ đã bụi mờ.Phải đến mấy giây sau cô mới nhận ra: Không thấy ai cả....Lại nữa rồi. Ngu không thể tả...Cô khựng lại giữa ngã ba, mắt đảo nhanh sang trái rồi phải. Không một bóng người. Cả tầng im phăng phắc, chỉ còn tiếng bước chân của chính mình vọng lại trên nền gạch."Yukie! Chị Saeko! Akaashi!"Cô gọi. Giọng không lớn, nhưng gấp gáp, pha lẫn chút lo lắng.Không ai đáp lại.Thôi xong...Cái tật mù phương hướng chết tiệt ấy... lại tái phát đúng lúc không thể tệ hơn.Trong một phút hoảng loạn, cô quay ngoắt, lao xuống cầu thang gần nhất. Vừa chạy, vừa lầm bầm chửi rủa chính mình không tiếc lời.Mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng áo. Mỗi bước chân như nặng thêm. Thể lực tụt dần. Đầu óc rối như tơ vò. Cảm giác như đang mắc kẹt trong một mê cung mà chính mình tự bước vào.Tự dưng thấy kiệt sức.Tự dưng thấy xuống tinh thần thảm hại.Oikawa...Không biết giờ này cậu ta đang làm gì. Nếu là cậu ta, chắc chỉ cần liếc một vòng là đã tìm ra đường thoát. Cái đầu quái gở ấy lúc nào cũng xoay vòng được giải pháp, dù tình huống có căng thẳng đến mấy. Và rồi, bằng cái giọng vừa tự tin vừa khiến người khác phát điên, cậu ta sẽ chỉ nói:
"Đi theo tôi."Và cô sẽ đi. Không chút do dự.Nếu cả lũ tụi nó cùng ở đây thì càng tốt.Iwaizumi luôn là người chắn phía trước mỗi khi tình hình rối loạn. Chỉ cần nhìn bóng lưng cậu ta thôi cũng đủ để thấy yên tâm.Yahaba hẳn đang hét lên từ đâu đó: "Chị lại đi lạc nữa à!? Hay là não hết pin rồi!?", rồi vừa càm ràm vừa kéo cô chạy bán sống bán chết.Kunimi thì... thể nào cũng lặng lẽ chạy bên cạnh, tụt mood chung cho có bạn.Hanamaki với Matsukawa, chắc chắn sẽ bày ra trò gì đó ngớ ngẩn để phá tan không khí căng như dây đàn.Kindaichi... ừm, có lẽ lại phải dỗ nó. Nhưng kỳ lạ thật, mỗi lần như thế, chính cô cũng thấy dễ thở hơn, thấy mình còn bình tĩnh để dỗ một đứa khác.Còn Watari thì chắc là đứa duy nhất sẽ dỗ cô bằng giọng dịu như ru ngủ của nó, mà không... có khi ngược lại. Cô cũng phải dỗ nó.Mireina đứng lặng.Không có tiếng đáp lại, không có ai đằng sau kéo cô chạy, không có giọng cằn nhằn quen thuộc nào vang lên.Chỉ có nhịp tim đập dồn, tiếng thở nặng và một khoảng trống lạnh buốt trong lồng ngực.Lâu rồi... cô mới thấy mình cô độc tới thế này.Mireina không biết mình đã chạy bao lâu. Mỗi bước chân như giẫm vào một cơn mê. Gạch vụn lạo xạo dưới đế giày. Bụi bám đầy cổ áo. Tim đập thình thịch.Cô dừng lại ở tầng lửng, một hành lang dài, hẹp và tối, có lan can nhưng bị che một phần bởi trụ bê tông lớn. Không khí nơi đây đặc quánh như bị bóp nghẹt. Mireina thở dốc, tay vẫn chống vào tường để giữ thăng bằng.Bỗng có tiếng bước chân vọng lại từ đầu bên kia.Cô quay đầu.Bóng người xuất hiện cuối hành lang.Là cái kẻ mà cô không muốn gặp nhất lúc này.Hayashi."Đi đâu mà vội thế?" Giọng hắn lạnh ngắt. "Lạc đường à?"Mireina quay đầu bỏ chạy nhưng đường cụt. Lan can chắn ngang phía trước. Dưới kia là khoảng trống tầng một, cao ba mét, đủ để ngã gãy chân nếu không tính kỹ.Hayashi đã chắn ngay sau lưng.Hắn tiến thêm một bước. Rồi đột ngột túm lấy cổ cô, đẩy mạnh vào trụ bê tông.Ngón tay hắn siết lại, khiến cổ họng nghẹn cứng, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi."Mày không hét được đâu, vùng vẫy cũng vô ích." Hắn nói khẽ, mùi thuốc lá và mồ hôi phả vào da cô. "Ở đây không ai cứu mày đâu."Lúc này, tay chân Mireina tê rần. Đầu óc vẫn đang chạy, nhưng cơ thể thì bị khóa chặt, rút sạch năng lượng.Ngón tay hắn luồn xuống vạt áo dưới hông, kéo xoẹt một cái. Vải căng bật lên, chưa rách, nhưng âm thanh đó khiến cả người cô lạnh toát.Đôi mắt cô tối lại.Không được yếu đuối... Không phải lúc này.Trong lúc căng thẳng nhất, tuyệt vọng nhất. Mireina không còn nghe thấy gì nữa. Mọi thứ trở nên chậm chạp, méo mó, vỡ vụn.Rồi...Giữa những tạp âm rối loạn, một giọng nói bật lên, rõ ràng đến mức như xuyên thủng cơn mê:"Asa-chan, cậu đâu rồi!?"Một thanh âm quen thuộc. Thân thuộc đến mức từ khi nó xuất hiện những thứ khác lập tức trở nên vô nghĩa.Mireina giật mình ngoảnh sang phải, cố nhìn xuống qua lan can.Ánh sáng chiều tà hắt từ trần xuống, đổ xuống sân phía dưới, tạo thành từng mảng màu vàng đục loang lổ.Giữa sự hỗn loạn mờ mịt ấy, cô thấy Oikawa.Áo thể thao hơi xộc xệch, mồ hôi đọng trên thái dương. Tóc cậu rối, rủ xuống trán, ánh mắt lo lắng đảo quanh. Đằng sau là Iwaizumi, Kuroo và vài người khác. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có vẻ Mireina chẳng nhìn thấy ai khác nữa."Đúng là... không thể tự xoay xở một mình."Một ý nghĩ vụt qua, chua chát và tự trào. Nhưng lạ thay, lại nhẹ nhõm đến kì lạ.Ánh mắt Mireina sắc lại. Gương mặt trắng bệch, nhưng môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. Một cái nhếch môi khinh miệt đến độ khiến Hayashi khựng lại "Sao tao phải sợ mày nhỉ?" Giọng cô khàn, hơi thở đứt đoạn. "Một thằng hèn như mày thì có gì đáng sợ?"Cô siết chặt tay hắn, để móng tay hắn cắm sâu vào da thịt mình, tạo thành những vệt đỏ bật máu.Rồi bất ngờ, cô bẻ quặt cổ tay hắn, xoay người, đầu bật mạnh lên, đập thẳng vào trán hắn.Hayashi lảo đảo lùi lại, trượt chân và ngã ra sau."Oikawa!" Mireina hét lên, nhìn thẳng xuống dưới.Trong tích tắc Oikawa đã thấy cô. Gương mặt cô lạnh như băng nhưng ánh mắt lại sáng rực. Bộ dạng vừa mong manh, vừa dữ dội đến mức khiến người ta không thở nổi.Ánh mắt hai người chạm nhau. Không cần nói một lời, cậu như đã hiểu cô muốn làm gì.Không một giây nghĩ ngợi, Oikawa lao người tới, tay mở rộng theo bản năng.Mireina leo lên lan can. Đôi mắt khẽ đảo qua, tính khoảng cách, góc rơi, trọng lực. Rồi nhảy không do dự.Phịch.Va chạm chỉ diễn ra trong tích tắc, không quá mạnh, nhưng đủ khiến toàn thân Oikawa chấn động. Trong khoảnh khắc ấy, cô rơi gọn vào vòng tay cậu, cả hai cùng đổ xuống nền gạch lạnh.Vai cậu tê rần, tim vẫn chưa lấy lại nhịp bình thường. Nhưng Oikawa vẫn ôm cô rất chặt. Một tay vòng qua eo, tay còn lại đỡ đầu cô, khẽ ép vào lồng ngực mình như muốn che chắn mọi va đập còn sót lại.Mireina nằm im trong lòng cậu. Hơi thở đứt quãng. Lồng ngực phập phồng. Mái tóc mềm xõa rối, dính lòa xòa vào má, vết bầm đỏ tím loang lổ ở trán, cổ và gò má. Những ngón tay cô bấu lấy cổ áo cậu không buông, như thể đang kiểm tra xem mình còn tỉnh hay không.Cô dí sát vào ngực cậu đến mức có thể cảm nhận rõ nhịp tim Oikawa đang đập thình thịch dưới lớp áo đã thấm mồ hôi. Một mùi hương rất Oikawa lặng lẽ bao trùm lấy cô, thoảng bạc hà, nước xả vải, vương chút bụi đường và mùi cơ thể sau vận động. Mùi hương ấy vừa sống động, vừa thân quen, lại vừa... đáng tin cậy đến mức trái tim cô khẽ chùng xuống, yên lòng đến kỳ lạ.Một nhịp thở.Hai nhịp thở.Cô vẫn không cử động.Oikawa cúi đầu xuống, thì thầm sát bên tai:"Asa-chan... Cậu ổn chứ?"Mireina khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen ánh lên trong ánh sáng mờ, dừng lại trên gương mặt cậu, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở. Gương mặt ấy không còn vẻ tinh quái thường thấy, mà đầy sự lo lắng: mồ hôi thấm bên thái dương, ánh mắt hoang mang, lồng ngực rộng đang nỗ lực giữ cô nguyên vẹn.Rồi, như thể không kìm được. Cô bật cười khẽ. Một tràng cười nhỏ, rất nhẹ, như tiếng thở hắt ra."Tôi đã bao giờ khen cậu đẹp trai chưa nhỉ?"Oikawa sững người. Giữa tình huống tréo ngoe thế này mà vẫn có thế buông ra một câu như thế. Lại còn nói bằng giọng thản nhiên như không.Cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô, ánh nhìn lộ rõ vẻ bối rối."...Asa-chan, đầu cậu... có đập vào đâu không đấy?"Mọi chuyển động xung quanh cũng như khựng lại. Không ai kịp hiểu điều gì vừa xảy ra.Iwaizumi và Kuroo là những người đầu tiên chạy tới. Không cần nói một lời, họ phối hợp nhịp nhàng đỡ cả hai người đứng dậy, ánh mắt lướt nhanh qua vết trầy trên vai Oikawa và những vết thương của Mireina. Ở phía sau, Hanamaki và Matsukawa liếc nhanh về nhóm bạn của Hayashi còn lấp ló cách đó không xa, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, như một bản năng không kiềm được, cả hai lại nghiêng đầu nhìn về phía đôi chim ri vừa đứng lên. Một người hơi nhướn mày, người kia khẽ huýt sáo khe khẽ, nghĩ bụng xem tí về trêu họ thế nào.Akaashi, Yukie và Saeko cũng vừa chạy tới."Chị Saeko!!"Tanaka và Nishinoya gần như nhào vào, ôm chầm lấy Saeko với gương mặt hoảng hốt và đôi mắt hoe đỏ. Cô sững người mất một nhịp, hiếm khi thấy hai đứa này yếu lòng đến vậy, rồi bật cười ha hả, xoa đầu cả hai."Không sao đâu, bình tĩnh nào."Bokuto thì không kìm được mà sà vào ôm chặt lấy Akaashi và Yukie, mặt mũi sướt mướt như sắp khóc đến nơi."Trời ơi, tôi tưởng hai người xảy ra chuyện rồi... lo muốn chết!!"Ngay sau đó, như thể được nạp lại năng lượng, cậu quay phắt sang, vỗ vai hai người một cách hùng hồn:"Từ giờ, để tôi bảo vệ hai người!"Nghe thì oai phong là vậy, nhưng chỉ một nhịp sau, Bokuto lại khựng lại, nhìn Akaashi bằng ánh mắt ngỡ ngàng như vừa phát hiện ra điều gì đó to tát:"Mà... Akaashi cũng biết đánh nhau à?"Kuroo thì vẫn còn chưa hoàn hồn, quay sang nhìn Mireina với ánh mắt sửng sốt:"Mireina, cậu điên thật rồi. Cái đầu thông minh thường ngày quăng đâu mất rồi hả?"Rõ ràng trong đầu Kuroo vừa tính ít nhất năm cách để cô có thể xử lý tình huống kia mà không cần đến cú nhảy liều lĩnh. Thể lực cô không mạnh nhưng cũng đâu đến mức tuyệt vọng.Mireina không đáp. Cô nghiêng đầu nhìn về phía lan can, ánh mắt tối lại, một màu sắc lạnh đến rợn người, hoàn toàn đối lập với với vẻ mù mịt, mất phương hướng đeo bám cô lúc nãy. Gặp lại Oikawa và mọi người, năng lượng trong cô như được nạp đầy. Cái đầu lạnh, tỉnh táo, đang âm thầm tính toán gì đấy.Giọng cô cất lên thấp, đều, và dứt khoát:"Giữ hắn lại cho tôi."Ngón tay cô chỉ thẳng về phía Hayashi đang tháo chạy. Câu nói cắt ngang mọi ồn ào xung quanh, như một mệnh lệnh không thể không tuân theo. "Đứa nào thoát cũng được nhưng riêng thằng đó thì không."Oikawa và Iwaizumi đồng thời xoay người, ánh mắt lập tức khóa chặt vào bóng lưng đang bỏ trốn kia."...Ra là giờ tôi trở thành vũ khí sống của cậu rồi hả?" Oikawa cười nhẹ, giọng vẫn mang vẻ đùa cợt, nhưng đôi tay cậu đã cẩn thận rà qua từng vết thương trên mặt và cổ Mireina. Những vết bầm đỏ sậm, in hằn hình ngón tay trên da cô, khiến sắc mặt cậu thoáng chùng xuống."Ừ." Mireina trả lời, không chớp mắt. "Đẹp trai thì phải có ích một chút."Cậu bật cười, khẽ thôi, nhưng đôi mắt đã không còn lấy một tia giễu cợt."Không cần nói, tôi cũng sẽ bắt thằng khốn đó lại. Nhỉ, Iwa-chan?""Ờ." Iwaizumi gật đầu. Lời ít nhưng chắc như đinh đóng cột.Một người nói nhẹ tênh, người kia đáp dứt khoát. Nhưng trong mắt cả hai, là cơn giận đang bùng lên từng nhịp, âm ỉ mà không thể nhầm lẫn.Mireina khẽ rùng mình.Cô nhận ra, bọn họ đã thực sự nổi giận rồi.
Nói không quá chứ... cái bộ não thông minh thường ngày của nó coi như bỏ rồi.Akaashi vẫn đứng yên, mắt nheo lại, dán chặt vào hai đầu hành lang phía trước.Cả bốn người đang đứng trước cửa một lớp học cũ. Đây là tầng ba của khu trường bỏ hoang, có một cầu thang bên trái dẫn xuống sân. Bọn kia đang áp sát từ hai đầu hành lang, tạo thành thế gọng kìm. Tốc độ không phải vấn đề, mà là lựa chọn thời điểm và hướng thoát hiểm.Cậu tính toán nhanh.Tách chúng ra. Lợi dụng góc hẹp. Kéo dài vài giây là đủ.Mình sẽ đánh lạc hướng, kéo sự chú ý. Cửa thoát duy nhất là cầu thang bên trái. Xuống đó rồi chạy thẳng ra sân, băng qua sân thể dục là thấy cổng sau. Nếu tách được bọn chúng ở khúc giữa hành lang... có thể thoát."Giữ khoảng cách vừa đủ." Akaashi nói nhanh. "Lợi dụng sơ hở, rút về cầu thang bên trái. Cứ chạy thẳng, ra sân tìm cổng, thoát khỏi đây càng sớm càng tốt."Cậu quay sang Mireina, ánh mắt thoáng lướt qua vết máu trên mặt cô."Chị biết võ mà, đúng không?"Mireina nhướng mày. Câu này cô nghe nhiều rồi và mỗi lần đều khiến cô muốn thở dài.Biết võ thì sao? Cô đâu phải siêu nhân."Ừ, biết. Nhưng đừng kỳ vọng quá. Chị đang cạn năng lượng trầm trọng đấy."Câu nói vừa dứt, tiếng hét vang lên."Bắt lấy bọn nó!!" Hayashi đã đứng dậy, mặt méo xệch vì đau lẫn tức.Ba tên đầu tiên xông lên.Akaashi là người ra đòn trước, đạp ngang vào bụng tên dẫn đầu khiến hắn bật lùi, đụng vào hai tên phía sau.Mireina không chần chừ. Cô xoay người, tung cú đá móc thẳng vào ngực một tên khác. Cú đá đủ lực khiến hắn chao đảo, lùi lại loạng choạng. Một gã khác xông vào từ bên phải, cô né sang, mái tóc dài quét theo chuyển động. Cô xoay hông, bật đầu gối lên, đánh thẳng vào bắp chân đối phương. Đòn gọn, dứt khoát khiến gã đổ vật xuống sàn.Sau lưng cô, Saeko giật lấy một thanh gỗ dựng trong góc, vung ngang trúng đùi tên đang lao về phía Yukie. Không trúng chỗ hiểm, nhưng cũng đủ làm hắn choáng váng. Yukie không chần chừ, chộp ngay lọ hoa gần đó và ném thẳng vào mặt tên định túm áo mình. Âm thanh vỡ vụn sắc lẹm vang lên.Ở phía đối diện, Akaashi bị túm cổ áo từ phía sau, một gã nhảy từ đâu ra, muốn đè cậu xuống sàn. Akaashi khựng lại trong nửa giây, rồi hạ thấp trọng tâm, xoay người đẩy hông theo bản năng. Đòn chuyển lực bất ngờ khiến gã kia mất thăng bằng, ngã sóng soài đập lưng xuống nền gạch.Cả đám Hayashi bắt đầu rối loạn. Một tên bị quật ngã kéo theo hai, ba đứa phía sau va vào nhau loạng choạng. Hàng ngũ vỡ vụn, chớp mắt đã lộ ra một khoảng trống giữa vòng vây.Không cần ai ra hiệu mà như phản xạ đồng bộ, cả bốn người lập tức quay đầu, phóng đi.Tiếng giày đập mạnh xuống sàn gạch lạnh vang vọng cả hành lang tầng ba, dội lên từng nhịp thình thịch. Cánh tay Yukie chụp lấy tay Saeko, còn Mireina vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, không biết là để kiểm tra tình hình hay chỉ vì bản năng.Phía sau, Hayashi gào lên một tiếng giận dữ, lảo đảo đứng dậy."Chết tiệt! Đuổi theo! Không được để chúng thoát!"Tiếng chửi bới vang lên, hỗn loạn. Bọn chúng lao tới, cuống cuồng đuổi theo như một đàn thú săn mồi.Cả bốn người phóng dọc hành lang tầng ba, sát mép bên trái, nơi dẫn đến cầu thang duy nhất thông xuống sân. Akaashi dẫn đường. Saeko giữ chặt tay Yukie ở giữa, còn Mireina chốt phía sau, hơi thở bắt đầu nặng dần. Cô đuối sức, chạy chậm hơn. Não cô hoàn toàn trắng xóa, mắt mũi mờ mịt. Không còn phân biệt nổi đâu là trái, đâu là phải.Rẽ phải.Không, lẽ ra phải rẽ trái mới xuống cầu thang.Nhưng đã quá muộn.Bước chân cô lao theo một hướng hoàn toàn khác vào một hành lang nhỏ hơn, tối hơn, rải rác ánh sáng từ những cửa sổ đã bụi mờ.Phải đến mấy giây sau cô mới nhận ra: Không thấy ai cả....Lại nữa rồi. Ngu không thể tả...Cô khựng lại giữa ngã ba, mắt đảo nhanh sang trái rồi phải. Không một bóng người. Cả tầng im phăng phắc, chỉ còn tiếng bước chân của chính mình vọng lại trên nền gạch."Yukie! Chị Saeko! Akaashi!"Cô gọi. Giọng không lớn, nhưng gấp gáp, pha lẫn chút lo lắng.Không ai đáp lại.Thôi xong...Cái tật mù phương hướng chết tiệt ấy... lại tái phát đúng lúc không thể tệ hơn.Trong một phút hoảng loạn, cô quay ngoắt, lao xuống cầu thang gần nhất. Vừa chạy, vừa lầm bầm chửi rủa chính mình không tiếc lời.Mồ hôi bắt đầu thấm ướt lưng áo. Mỗi bước chân như nặng thêm. Thể lực tụt dần. Đầu óc rối như tơ vò. Cảm giác như đang mắc kẹt trong một mê cung mà chính mình tự bước vào.Tự dưng thấy kiệt sức.Tự dưng thấy xuống tinh thần thảm hại.Oikawa...Không biết giờ này cậu ta đang làm gì. Nếu là cậu ta, chắc chỉ cần liếc một vòng là đã tìm ra đường thoát. Cái đầu quái gở ấy lúc nào cũng xoay vòng được giải pháp, dù tình huống có căng thẳng đến mấy. Và rồi, bằng cái giọng vừa tự tin vừa khiến người khác phát điên, cậu ta sẽ chỉ nói:
"Đi theo tôi."Và cô sẽ đi. Không chút do dự.Nếu cả lũ tụi nó cùng ở đây thì càng tốt.Iwaizumi luôn là người chắn phía trước mỗi khi tình hình rối loạn. Chỉ cần nhìn bóng lưng cậu ta thôi cũng đủ để thấy yên tâm.Yahaba hẳn đang hét lên từ đâu đó: "Chị lại đi lạc nữa à!? Hay là não hết pin rồi!?", rồi vừa càm ràm vừa kéo cô chạy bán sống bán chết.Kunimi thì... thể nào cũng lặng lẽ chạy bên cạnh, tụt mood chung cho có bạn.Hanamaki với Matsukawa, chắc chắn sẽ bày ra trò gì đó ngớ ngẩn để phá tan không khí căng như dây đàn.Kindaichi... ừm, có lẽ lại phải dỗ nó. Nhưng kỳ lạ thật, mỗi lần như thế, chính cô cũng thấy dễ thở hơn, thấy mình còn bình tĩnh để dỗ một đứa khác.Còn Watari thì chắc là đứa duy nhất sẽ dỗ cô bằng giọng dịu như ru ngủ của nó, mà không... có khi ngược lại. Cô cũng phải dỗ nó.Mireina đứng lặng.Không có tiếng đáp lại, không có ai đằng sau kéo cô chạy, không có giọng cằn nhằn quen thuộc nào vang lên.Chỉ có nhịp tim đập dồn, tiếng thở nặng và một khoảng trống lạnh buốt trong lồng ngực.Lâu rồi... cô mới thấy mình cô độc tới thế này.Mireina không biết mình đã chạy bao lâu. Mỗi bước chân như giẫm vào một cơn mê. Gạch vụn lạo xạo dưới đế giày. Bụi bám đầy cổ áo. Tim đập thình thịch.Cô dừng lại ở tầng lửng, một hành lang dài, hẹp và tối, có lan can nhưng bị che một phần bởi trụ bê tông lớn. Không khí nơi đây đặc quánh như bị bóp nghẹt. Mireina thở dốc, tay vẫn chống vào tường để giữ thăng bằng.Bỗng có tiếng bước chân vọng lại từ đầu bên kia.Cô quay đầu.Bóng người xuất hiện cuối hành lang.Là cái kẻ mà cô không muốn gặp nhất lúc này.Hayashi."Đi đâu mà vội thế?" Giọng hắn lạnh ngắt. "Lạc đường à?"Mireina quay đầu bỏ chạy nhưng đường cụt. Lan can chắn ngang phía trước. Dưới kia là khoảng trống tầng một, cao ba mét, đủ để ngã gãy chân nếu không tính kỹ.Hayashi đã chắn ngay sau lưng.Hắn tiến thêm một bước. Rồi đột ngột túm lấy cổ cô, đẩy mạnh vào trụ bê tông.Ngón tay hắn siết lại, khiến cổ họng nghẹn cứng, tầm nhìn bắt đầu nhòe đi."Mày không hét được đâu, vùng vẫy cũng vô ích." Hắn nói khẽ, mùi thuốc lá và mồ hôi phả vào da cô. "Ở đây không ai cứu mày đâu."Lúc này, tay chân Mireina tê rần. Đầu óc vẫn đang chạy, nhưng cơ thể thì bị khóa chặt, rút sạch năng lượng.Ngón tay hắn luồn xuống vạt áo dưới hông, kéo xoẹt một cái. Vải căng bật lên, chưa rách, nhưng âm thanh đó khiến cả người cô lạnh toát.Đôi mắt cô tối lại.Không được yếu đuối... Không phải lúc này.Trong lúc căng thẳng nhất, tuyệt vọng nhất. Mireina không còn nghe thấy gì nữa. Mọi thứ trở nên chậm chạp, méo mó, vỡ vụn.Rồi...Giữa những tạp âm rối loạn, một giọng nói bật lên, rõ ràng đến mức như xuyên thủng cơn mê:"Asa-chan, cậu đâu rồi!?"Một thanh âm quen thuộc. Thân thuộc đến mức từ khi nó xuất hiện những thứ khác lập tức trở nên vô nghĩa.Mireina giật mình ngoảnh sang phải, cố nhìn xuống qua lan can.Ánh sáng chiều tà hắt từ trần xuống, đổ xuống sân phía dưới, tạo thành từng mảng màu vàng đục loang lổ.Giữa sự hỗn loạn mờ mịt ấy, cô thấy Oikawa.Áo thể thao hơi xộc xệch, mồ hôi đọng trên thái dương. Tóc cậu rối, rủ xuống trán, ánh mắt lo lắng đảo quanh. Đằng sau là Iwaizumi, Kuroo và vài người khác. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có vẻ Mireina chẳng nhìn thấy ai khác nữa."Đúng là... không thể tự xoay xở một mình."Một ý nghĩ vụt qua, chua chát và tự trào. Nhưng lạ thay, lại nhẹ nhõm đến kì lạ.Ánh mắt Mireina sắc lại. Gương mặt trắng bệch, nhưng môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo. Một cái nhếch môi khinh miệt đến độ khiến Hayashi khựng lại "Sao tao phải sợ mày nhỉ?" Giọng cô khàn, hơi thở đứt đoạn. "Một thằng hèn như mày thì có gì đáng sợ?"Cô siết chặt tay hắn, để móng tay hắn cắm sâu vào da thịt mình, tạo thành những vệt đỏ bật máu.Rồi bất ngờ, cô bẻ quặt cổ tay hắn, xoay người, đầu bật mạnh lên, đập thẳng vào trán hắn.Hayashi lảo đảo lùi lại, trượt chân và ngã ra sau."Oikawa!" Mireina hét lên, nhìn thẳng xuống dưới.Trong tích tắc Oikawa đã thấy cô. Gương mặt cô lạnh như băng nhưng ánh mắt lại sáng rực. Bộ dạng vừa mong manh, vừa dữ dội đến mức khiến người ta không thở nổi.Ánh mắt hai người chạm nhau. Không cần nói một lời, cậu như đã hiểu cô muốn làm gì.Không một giây nghĩ ngợi, Oikawa lao người tới, tay mở rộng theo bản năng.Mireina leo lên lan can. Đôi mắt khẽ đảo qua, tính khoảng cách, góc rơi, trọng lực. Rồi nhảy không do dự.Phịch.Va chạm chỉ diễn ra trong tích tắc, không quá mạnh, nhưng đủ khiến toàn thân Oikawa chấn động. Trong khoảnh khắc ấy, cô rơi gọn vào vòng tay cậu, cả hai cùng đổ xuống nền gạch lạnh.Vai cậu tê rần, tim vẫn chưa lấy lại nhịp bình thường. Nhưng Oikawa vẫn ôm cô rất chặt. Một tay vòng qua eo, tay còn lại đỡ đầu cô, khẽ ép vào lồng ngực mình như muốn che chắn mọi va đập còn sót lại.Mireina nằm im trong lòng cậu. Hơi thở đứt quãng. Lồng ngực phập phồng. Mái tóc mềm xõa rối, dính lòa xòa vào má, vết bầm đỏ tím loang lổ ở trán, cổ và gò má. Những ngón tay cô bấu lấy cổ áo cậu không buông, như thể đang kiểm tra xem mình còn tỉnh hay không.Cô dí sát vào ngực cậu đến mức có thể cảm nhận rõ nhịp tim Oikawa đang đập thình thịch dưới lớp áo đã thấm mồ hôi. Một mùi hương rất Oikawa lặng lẽ bao trùm lấy cô, thoảng bạc hà, nước xả vải, vương chút bụi đường và mùi cơ thể sau vận động. Mùi hương ấy vừa sống động, vừa thân quen, lại vừa... đáng tin cậy đến mức trái tim cô khẽ chùng xuống, yên lòng đến kỳ lạ.Một nhịp thở.Hai nhịp thở.Cô vẫn không cử động.Oikawa cúi đầu xuống, thì thầm sát bên tai:"Asa-chan... Cậu ổn chứ?"Mireina khẽ ngẩng đầu. Đôi mắt đen ánh lên trong ánh sáng mờ, dừng lại trên gương mặt cậu, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở. Gương mặt ấy không còn vẻ tinh quái thường thấy, mà đầy sự lo lắng: mồ hôi thấm bên thái dương, ánh mắt hoang mang, lồng ngực rộng đang nỗ lực giữ cô nguyên vẹn.Rồi, như thể không kìm được. Cô bật cười khẽ. Một tràng cười nhỏ, rất nhẹ, như tiếng thở hắt ra."Tôi đã bao giờ khen cậu đẹp trai chưa nhỉ?"Oikawa sững người. Giữa tình huống tréo ngoe thế này mà vẫn có thế buông ra một câu như thế. Lại còn nói bằng giọng thản nhiên như không.Cậu chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cô, ánh nhìn lộ rõ vẻ bối rối."...Asa-chan, đầu cậu... có đập vào đâu không đấy?"Mọi chuyển động xung quanh cũng như khựng lại. Không ai kịp hiểu điều gì vừa xảy ra.Iwaizumi và Kuroo là những người đầu tiên chạy tới. Không cần nói một lời, họ phối hợp nhịp nhàng đỡ cả hai người đứng dậy, ánh mắt lướt nhanh qua vết trầy trên vai Oikawa và những vết thương của Mireina. Ở phía sau, Hanamaki và Matsukawa liếc nhanh về nhóm bạn của Hayashi còn lấp ló cách đó không xa, ánh mắt đầy cảnh giác. Nhưng ngay sau đó, như một bản năng không kiềm được, cả hai lại nghiêng đầu nhìn về phía đôi chim ri vừa đứng lên. Một người hơi nhướn mày, người kia khẽ huýt sáo khe khẽ, nghĩ bụng xem tí về trêu họ thế nào.Akaashi, Yukie và Saeko cũng vừa chạy tới."Chị Saeko!!"Tanaka và Nishinoya gần như nhào vào, ôm chầm lấy Saeko với gương mặt hoảng hốt và đôi mắt hoe đỏ. Cô sững người mất một nhịp, hiếm khi thấy hai đứa này yếu lòng đến vậy, rồi bật cười ha hả, xoa đầu cả hai."Không sao đâu, bình tĩnh nào."Bokuto thì không kìm được mà sà vào ôm chặt lấy Akaashi và Yukie, mặt mũi sướt mướt như sắp khóc đến nơi."Trời ơi, tôi tưởng hai người xảy ra chuyện rồi... lo muốn chết!!"Ngay sau đó, như thể được nạp lại năng lượng, cậu quay phắt sang, vỗ vai hai người một cách hùng hồn:"Từ giờ, để tôi bảo vệ hai người!"Nghe thì oai phong là vậy, nhưng chỉ một nhịp sau, Bokuto lại khựng lại, nhìn Akaashi bằng ánh mắt ngỡ ngàng như vừa phát hiện ra điều gì đó to tát:"Mà... Akaashi cũng biết đánh nhau à?"Kuroo thì vẫn còn chưa hoàn hồn, quay sang nhìn Mireina với ánh mắt sửng sốt:"Mireina, cậu điên thật rồi. Cái đầu thông minh thường ngày quăng đâu mất rồi hả?"Rõ ràng trong đầu Kuroo vừa tính ít nhất năm cách để cô có thể xử lý tình huống kia mà không cần đến cú nhảy liều lĩnh. Thể lực cô không mạnh nhưng cũng đâu đến mức tuyệt vọng.Mireina không đáp. Cô nghiêng đầu nhìn về phía lan can, ánh mắt tối lại, một màu sắc lạnh đến rợn người, hoàn toàn đối lập với với vẻ mù mịt, mất phương hướng đeo bám cô lúc nãy. Gặp lại Oikawa và mọi người, năng lượng trong cô như được nạp đầy. Cái đầu lạnh, tỉnh táo, đang âm thầm tính toán gì đấy.Giọng cô cất lên thấp, đều, và dứt khoát:"Giữ hắn lại cho tôi."Ngón tay cô chỉ thẳng về phía Hayashi đang tháo chạy. Câu nói cắt ngang mọi ồn ào xung quanh, như một mệnh lệnh không thể không tuân theo. "Đứa nào thoát cũng được nhưng riêng thằng đó thì không."Oikawa và Iwaizumi đồng thời xoay người, ánh mắt lập tức khóa chặt vào bóng lưng đang bỏ trốn kia."...Ra là giờ tôi trở thành vũ khí sống của cậu rồi hả?" Oikawa cười nhẹ, giọng vẫn mang vẻ đùa cợt, nhưng đôi tay cậu đã cẩn thận rà qua từng vết thương trên mặt và cổ Mireina. Những vết bầm đỏ sậm, in hằn hình ngón tay trên da cô, khiến sắc mặt cậu thoáng chùng xuống."Ừ." Mireina trả lời, không chớp mắt. "Đẹp trai thì phải có ích một chút."Cậu bật cười, khẽ thôi, nhưng đôi mắt đã không còn lấy một tia giễu cợt."Không cần nói, tôi cũng sẽ bắt thằng khốn đó lại. Nhỉ, Iwa-chan?""Ờ." Iwaizumi gật đầu. Lời ít nhưng chắc như đinh đóng cột.Một người nói nhẹ tênh, người kia đáp dứt khoát. Nhưng trong mắt cả hai, là cơn giận đang bùng lên từng nhịp, âm ỉ mà không thể nhầm lẫn.Mireina khẽ rùng mình.Cô nhận ra, bọn họ đã thực sự nổi giận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me