TruyenFull.Me

[ HIEUTHUHAI X Negav | HieuGav ] Bầu Trời Trong Tim

Chương 28 : Nhẹ nhàng bảo vệ trong lòng anh

DaAnnnn119

Chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên con đường phủ đầy ánh đèn đêm. Ngoài trời, cơn mưa bắt đầu rơi, nhẹ lúc đầu, nhưng không lâu sau đã dày hạt, gõ nhịp từng tiếng lên kính chắn gió. Những tia chớp bất ngờ xé ngang bầu trời, không lớn, nhưng sắc lạnh và đột ngột đến mức An giật mình khẽ.

Cậu không lên tiếng, chỉ khẽ siết dây an toàn chặt hơn. Một động tác nhỏ, nhưng không lọt qua ánh mắt của Hiếu.

"Em sao vậy?" – Giọng anh nhẹ như tiếng thở, không vội vàng nhưng đủ khiến cậu giật mình quay sang.

"Không sao đâu" – An cố mỉm cười, nụ cười cậu nghĩ là tự nhiên nhất - "Chắc do đang thơ thẩn nên bị chớp làm giật mình thôi."

Nhưng Hiếu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Anh đưa tay phải ra, nắm lấy bàn tay đặt trên đùi của An :

"Lạnh vậy ?" – Anh khẽ nhíu mày, rồi xoay nhẹ nút điều hòa, tăng thêm nhiệt độ trong xe.

"Chắc do mưa lạnh á." – An đáp, giọng cố giữ nhẹ nhàng - "Em không sao. Anh tập trung lái đi."

Hiếu không nói gì thêm, nhưng tay anh vẫn nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng, chặt vừa đủ. An không rút ra được, hoặc đúng hơn là... không muốn rút ra nữa. Bàn tay ấy mang theo hơi ấm quen thuộc, và điều gì đó khiến lòng cậu dịu lại, dù mưa ngoài kia vẫn rơi không ngớt.

Về đến bãi đỗ xe, Hiếu dừng lại cẩn thận rồi bước xuống trước, mở cửa cho An. Trời vẫn chưa dứt mưa, gió lùa nhẹ vào khoang xe mang theo hơi ẩm mát lạnh. Anh che cho cậu bằng áo khoác mình, tay kia đỡ nhẹ eo An. Nhịp tim An vẫn nhanh, dù cậu không biểu lộ gì nhưng Hiếu vẫn cảm nhận được từng thay đổi nhỏ nhất.

Lên đến nhà, việc đầu tiên Hiếu làm là lấy khăn khô, chuẩn bị nước ấm và mở điều hòa chế độ sưởi. Anh quay sang cậu, khẽ giục:

"Đi tắm nước ấm đi em. Anh làm ấm giường trước."

An ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Trong không gian yên tĩnh, hơi nước bốc lên làm mờ gương. Cậu ngâm mình trong bồn tắm, nước ấm vây lấy toàn thân nhưng không xua đi được những suy nghĩ đang xoáy nhẹ trong đầu. Tiêm kích có thể tránh, nhưng mưa giông thì không. Cậu không thể né mãi, cơn chớp vừa rồi không lớn, nhưng vẫn đủ khiến lồng ngực cậu co thắt. Có lẽ... Hiếu đã để ý.

"Xong chưa em ?" – Tiếng Hiếu vang lên bên ngoài, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.

An giật mình nhìn đồng hồ, hóa ra đã hơn ba mươi phút trôi qua. Cậu vội đáp: "Em ra liền đây."

Bước ra khỏi nhà tắm, An mặc một bộ đồ ngủ chất liệu mềm rũ, màu kem nhạt khiến làn da cậu càng thêm trắng mịn. Mái tóc còn ẩm, từng giọt nước lăn xuống theo sợi tóc, rơi nhẹ lên xương quai xanh. Hai má cậu ửng đỏ vì ngâm nước nóng, ánh mắt lại trong veo, ươn ướt vì hơi nước còn đọng lại quanh mi.

Hiếu đang ngồi trên giường liền khựng người, như thể có thứ gì đó vừa đánh thẳng vào ngực. Trước mặt anh lúc này không phải một người đàn ông đã trưởng thành, mà là một dáng hình nhỏ bé, mong manh và ngọt ngào đến mức khiến lòng người chao đảo.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cậu vài giây, hơi quá mức cho phép rồi hắng giọng, cố dời mắt đi chỗ khác.
Có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Hiếu, rất ngắn, rất nhẹ... nhưng đủ khiến anh thấy mình thật xấu xa. Nhất là khi trông thấy ánh mắt An, vô tư đến mức không hề nhận ra mình lúc này đang hấp dẫn đến nhường nào.

Rồi... ánh nhìn ấy lướt xuống bờ vai An, dừng lại ở những lọn tóc còn ướt sũng, đang dính vào cổ áo ngủ mỏng. Đúng khoảnh khắc đó, Hiếu tự khựng lại tất cả, An còn chưa lau khô đầu.

Mấy suy nghĩ lơ lửng nãy giờ lập tức bị anh gạt sạch khỏi tâm trí. Hiếu đứng dậy, bước tới kéo tay An ngồi xuống mép giường, không nặng không nhẹ, nhưng cử chỉ thì cương quyết lạ thường.

"Sao tóc vẫn còn nhỏ nước ?" – Giọng anh hơi trầm xuống, xen lẫn chút trách móc. "Ít nhất cũng phải lau khô đi rồi ra, để ướt như vầy dễ cảm lạnh lắm đó."

An nhìn anh, hai tay ngoan ngoãn đặt lên đùi, cười cười không biết phải nói gì. Hiếu đã lấy khăn bông. Một tay giữ nhẹ gáy cậu, tay còn lại lau tóc một cách nhẹ nhàng, từ tốn. Lúc này, mọi suy nghĩ trong anh chỉ còn lại một điều: phải để An thật ấm. Cả đầu, cả tim – đều không được để lạnh thêm nữa.

An nhắm mắt, ngoan ngoãn ngồi yên, để mặc anh lau rồi sấy tóc cho mình. Tiếng máy sấy kêu đều đều như một bản nhạc ru dịu, khiến những sợ hãi từng vỡ òa khi tia chớp lóe lên cũng dần tan ra, như làn hơi ấm lan từ lòng bàn tay anh, len vào tận sâu trong tim cậu.

Xong xuôi, An leo lên giường trước, chui vào chăn cuộn mình lại. Trời vẫn còn mưa lất phất ngoài ban công, không khí có gì đó khiến lòng người chùng xuống. Cậu cảm thấy mình yếu đuối hẳn, yếu đến mức khi nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, rồi thấy Hiếu bước ra, An liền trở mình lại, khẽ dịch sát vào chỗ trống vừa được lấp đầy bởi hơi ấm quen thuộc.

Hiếu không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, kéo An trọn vào lòng. Cả người cậu lọt thỏm trong vòng tay anh, như thể chỉ cần một cái ôm, mọi gió giông đều bị ngăn lại ngoài kia.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng mưa bắt đầu lớn dần. Rồi bất chợt một tiếng sét vang lên, xé toạc cả bầu trời. Cơn mưa đổ xuống như trút nước, ào ào, dữ dội.

An giật mình.

Trong một khoảnh khắc, cậu mở choàng mắt, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đã ướt lưng áo. Cả căn phòng vẫn rất mát, rất yên, nhưng nhịp tim trong ngực An thì không sao kiểm soát nổi. Cậu thở hắt ra một hơi, hai tay run nhẹ, gương mặt mất đi thần sắc.

"An!" – Hiếu cũng bị đánh thức, vội vã ngồi dậy ôm lấy cậu từ phía sau, giọng đầy lo lắng – "Em sao vậy?"

An không trả lời ngay. Cậu cố nuốt xuống cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng, cố trấn tĩnh, siết chặt lấy bàn tay Hiếu đặt trước ngực mình.

"Em... chỉ là... gặp ác mộng thôi." – Giọng cậu run nhẹ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Hiếu vòng tay ôm trọn lấy An, đưa tay xoa nhẹ sau lưng cậu như dỗ dành một đứa trẻ : "Không sao đâu, anh đây rồi. Có anh ở đây, không sao hết." – Giọng anh rất nhẹ, rất ấm, như một lời ru vỗ giấc ngủ.

Một lát sau, An hít một hơi sâu, nhỏ giọng:

"Em... khát nước... anh lấy giúp em ly nước với..."

"Ừ." – Hiếu gật đầu, vẫn xoa lưng cậu vài cái trấn an rồi mới nhẹ nhàng rời giường. Anh đi thẳng ra bếp, dáng vẻ có phần vội vã, như sợ chỉ cần chậm một chút thôi, người trong phòng sẽ lại bị nỗi sợ cuốn trôi mất.

Còn An, ngay khi Hiếu vừa rời khỏi, cậu lập tức xuống giường đến chỗ chiếc túi xách. Lấy ra hộp thuốc nhỏ, tay cậu khẽ run khi bật nắp, nhưng vẫn nhanh chóng lấy một viên cho vào miệng. Vị đắng lập tức lan trên đầu lưỡi – quen thuộc, nhưng vẫn khiến cậu khẽ nhíu mày.

Chỉ vài giây sau, Hiếu quay lại, mang theo một ly nước ấm.

An mím môi, đón lấy ly nước bằng hai tay, uống một ngụm rồi thở ra nhẹ nhõm. Cảm giác choáng váng bắt đầu rút đi từng chút, nhịp tim cũng dần ổn định lại.

Hiếu không hỏi thêm điều gì nữa, cũng không cử động mạnh. Một tay anh giữ vững sau lưng An, tay còn lại chậm rãi luồn vào mái tóc mềm còn hơi ẩm của cậu, dịu dàng xoa nhẹ như đang vỗ về một đứa trẻ vừa trải qua cơn ác mộng. Mỗi nhịp tay đều chậm rãi, đều có tiết tấu, như thể đang đưa từng lớp nỗi lo trong lòng An chìm xuống, từng chút một, nhẹ tênh.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách ngoài ban công, và tiếng thở đều đặn đang dần trở lại từ An. Ánh đèn ngủ vàng nhạt phủ một quầng sáng dịu lên cả hai người, tạo nên một khung cảnh như lặng lại giữa thời gian.

Hiếu nghiêng đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên mái tóc mềm của cậu.

"Ngủ tiếp nhé." – Anh thì thầm, giọng khàn khàn vì lo lắng – "Anh ở đây. Sẽ luôn ở đây. Anh không để em một mình đâu."

Lồng ngực anh phập phồng đều đặn, ấm áp. An vẫn tựa vào đó, cả người run nhẹ vì dư âm của cơn sợ nhưng không còn quá căng thẳng nữa. Cậu không đáp, cũng không nhìn anh, chỉ rúc sâu hơn vào lòng anh một chút, tay siết nhẹ vạt áo ngủ của Hiếu như một phản xạ theo bản năng.

Cái gật đầu nhỏ, ẩn sâu trong bóng tối, như một lời cảm ơn thầm lặng mà nghẹn ngào. Và trái tim cậu, sau bao nhiêu năm chối bỏ, bao nhiêu lần cố tự chữa lành, cuối cùng cũng tìm được một nơi gọi là nhà.

Sáng hôm sau là một ngày cuối tuần yên tĩnh, ánh nắng nhạt chiếu xuyên qua rèm cửa tạo thành những vệt sáng mờ trên sàn nhà. An tỉnh dậy muộn hơn thường lệ, đầu vẫn còn hơi choáng vì đêm qua mệt mỏi. Cậu uể oải rời khỏi giường, đi chân trần từng bước chậm rãi ra ngoài, giọng còn ngái ngủ vang lên từ trong phòng :

"Anh ơi..."

Tiếng gọi chưa dứt, Hiếu đang từ bếp đi ra, đúng lúc bắt gặp bóng dáng nhỏ bé trong bộ đồ ngủ mỏng mềm, mái tóc hơi rối và giọng nói lười biếng vang vọng cả không gian.

"Anh đây." – Giọng anh trầm khàn, mang theo nụ cười dịu dàng thường trực mỗi sáng khi nhìn thấy người kia. Nhưng ánh mắt lập tức cau lại khi thấy cậu đang đi chân trần trên sàn gạch mát lạnh – "Sao lại đi chân trần thế này?"

Không đợi An trả lời, Hiếu đã quay người nhanh chóng vào phòng, lát sau trở ra với đôi dép đi trong nhà. Anh ngồi xuống, nắm lấy mắt cá chân cậu nhẹ nhàng xỏ dép vào, động tác thuần thục như đã làm cả đời. An vẫn đứng yên để anh mang dép cho mình, vừa dụi mắt vừa cười cười vì thấy mình như con mèo nhỏ được nuông chiều quá mức.

Nhưng chưa kịp phản ứng gì thêm thì từ phòng khách chợt vang lên một tiếng reo dài quen thuộc:

"Trời ơi, con của mẹ sao mà đáng yêu quá vậy nè !!!!"

Tiếp theo là một giọng khác cười rạng rỡ:

"Không ngờ có ngày được thấy cảnh An nhõng nhẽo như thế này nha!"

An lập tức khựng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn ra, thì ra là vợ chồng Dương – Kiều đang ngồi trên sofa, tay cầm cà phê, mặt mày hí hửng như vừa được xem một tiết mục hiếm có khó tìm.

Mặt An đỏ bừng. Cậu không nói không rằng, quay người chạy vụt vào phòng như cơn gió, đóng cửa cái "cạch".

Hiếu đứng tại chỗ cười khẽ, ngẩng đầu nhìn theo hướng An biến mất, khóe miệng cong lên không giấu nổi sự cưng chiều

Lát sau, An bước ra khỏi phòng ngủ với dáng vẻ đã tươm tất hơn. Cậu mặc một bộ đồ thể thao ở nhà màu ghi nhạt, bên trong là áo thun hồng phấn cổ tròn ôm vừa vặn người – đơn giản nhưng sạch sẽ, thoải mái, lại vô tình tôn lên vẻ trẻ trung như một học sinh cấp ba.

Cậu tiến lại ghế sofa, vừa ngồi xuống, ly sữa ấm đã được Hiếu đẩy nhẹ sang phía mình. Nhận lấy, An khẽ ho một tiếng rồi mới cất lời:

"Hai người đến từ lúc nào đấy?"

Dương đang ngồi vắt chân lắc lư ly trà, lập tức chớp mắt trả lời, giọng đầy trêu chọc:

"Lúc bé An còn đang say giấc ~" - Dương vừa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh như cắt của Hiếu liếc qua. Dương ho khan, bật cười đổi giọng ngay tức khắc :

"Ý em là... lúc anh dâu chưa dậy đó, dậy sớm thế?"

An khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười chẳng rõ là vui hay cảnh cáo. Giọng cậu kéo dài nhẹ nhàng, ngữ điệu nguy hiểm rõ ràng:

"Em chưa nói tới anh đâu đấy... giám đốc."

Dương lập tức giật thẳng sống lưng, cười khờ giải thích :

"Ha ha ... em tưởng hai vợ chồng giải quyết êm đẹp rồi, thôi mà em có phải cố ý giấu anh dâu đâu, là lão chồng mấy người đấy chứ ! Em vô tội, tuyệt đối vô tội!"

Kiều ngồi kế bên cũng vội vàng gật đầu lia lịa :

"Đúng rồi An ơi, vợ chồng em vô tội! Anh mà giận thì oan uổng tụi em lắm luôn đó!"

An nhìn hai người bọn họ thay phiên nhau tranh công đổ tội, ánh mắt từ nghiêm dần chuyển thành buồn cười. Cậu vừa uống ngụm sữa vừa lắc đầu:

"Nói vậy tức là Kiều biết từ trước rồi, nhưng vẫn giấu anh, hửm?"

Kiều mặt mày méo xệch:

"Em thề là em cũng chỉ biết gần đây thôi mà!"

Nhìn hai vợ chồng Dương – Kiều như hai học sinh bị gọi tên trước bảng, An không nhịn được nữa mà bật cười. Cậu đặt ly sữa xuống, khoanh tay lại:

"Thôi được rồi, đùa hai người thôi."

Vừa nghe câu đó, vợ chồng Dương Kiều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh đá đè nặng, hai người họ vẫn nhớ ánh mắt lạnh lùng của An hôm đó nên cũng hơi rén.

Hiếu ngồi cạnh, một tay khoác lên ghế sau lưng An, khóe môi nhếch khẽ nhưng không nói gì. Ánh mắt anh nhìn sang ba người trước mặt, có chút buồn cười nhưng rõ ràng là... tự hào.

Cả bốn người ngồi chuyện trò rôm rả trong không khí ấm áp, tiếng cười nói vang đều, quện vào hương trà thơm thoang thoảng trong gian bếp ấm cúng. Bất chợt, như sực nhớ ra điều gì, Dương quay sang An, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:

"À đúng rồi, anh dâu. Chuẩn bị tới đây có một buổi diễn từ thiện do bên hội nghệ sĩ kết hợp với vài tổ chức xã hội. Nhưng mà em nhớ là tầm thời điểm này năm ngoái anh dâu thường không nhận show, nên... cũng không biết lần này sao ? Mà buổi diễn ý nghĩa lắm đó."

Nghe vậy, Hiếu khẽ nhíu mày , anh quay sang nhìn An, giọng dịu xuống, mang theo chút quan tâm rất đỗi nhẹ nhàng:

"Sao vậy... là do mưa hả em?"

An cười, nụ cười có vẻ vô tư nhưng đáy mắt lại dường như tránh né điều gì đó. Cậu chống tay lên bàn, hơi nghiêng đầu đáp:

"Dạ, một phần thôi. Mùa mưa thì cũng thường rơi vào gần cuối năm nên em muốn nghỉ ngơi, dành thời gian tập trung cho dự án mới á mà "

Chỉ một câu ngắn, nhưng Hiếu không bỏ sót sắc thái nào. Ánh mắt anh khựng lại, như muốn nói điều gì, rồi chỉ lặng lẽ gật đầu. Không vội ép, không gặng hỏi, nhưng trong lòng anh đã lặng lẽ đánh dấu .

An lại quay sang Dương, giọng đã hứng thú hơn:

"Nhưng mà từ thiện hả, ngày nào vậy anh Dương, để em suy nghĩ lại xem" - Về cách xưng hô An đã quen gọi Dương là anh rồi, mặc kệ Hiếu bắt ép Dương kêu mình thế nào thì An vẫn như cũ không chịu đổi.

"Tham gia đi anh An ơi!" – Kiều cười hì hì, chen vào giọng rủ rê đầy nhiệt tình. "Em cũng tham gia nè, đông vui lắm đó!"

Dương bật cười, rút điện thoại như đã chuẩn bị từ trước:

"Để em nhắn quản lý gửi lịch diễn và thông tin cho anh dâu. Anh xem thử nha, có gì thì phản hồi sớm, để bọn em còn chốt đội hình biểu diễn."

"Ừ, em biết rồi." – An gật đầu.

Không khí trong phòng lại trở nên nhẹ nhàng, nhưng Hiếu thì vẫn trầm mặc, tay cầm cốc cà phê đã nguội từ lâu, ánh mắt lặng lẽ hướng về An. Anh không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã bắt đầu có một dự tính rất riêng.

Chiều hôm ấy, mưa vẫn lất phất ngoài hiên, từng giọt tí tách rơi đều lên ô cửa kính như nhắc nhở rằng tiết trời chưa hề dịu lại. Sau khi tiễn vợ chồng Dương Kiều về, An chẳng còn thiết tha làm gì nữa. Cậu nằm lười nhác trên sofa, co người lại như một con mèo nhỏ, tay ôm chiếc gối ôm, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, chẳng buồn nhúc nhích.

Từ trong bếp bước ra, Hiếu bắt gặp dáng hình ấy thì bật cười. Anh tiến lại gần, ngồi xuống mép ghế, nghiêng đầu nhìn người kia đầy ý tứ:

"Chán hả? Có muốn ra ngoài chơi không? Anh chở đi dạo một vòng nhé."

An rướn mắt nhìn anh như thể đang suy xét, rồi lắc đầu thật nhẹ:

"Thôi... trời còn mưa, em không thích ra ngoài. Chắc lát nữa rảnh em livestream xíu với fan, lâu rồi không live chắc mọi người cũng nhớ."

Giọng cậu đều đều nhưng mang theo chút mong đợi. Hiếu gật đầu, khẽ đưa tay vuốt mái tóc mềm :

"Ừ, vậy ở nhà ngoan nha. Anh ra ngoài giải quyết công việc một chút, nhanh thôi. Trên đường về anh mua gì luôn, em muốn ăn gì?"

An không cần suy nghĩ:

"Đồ Hàn đi, tự nhiên thấy thèm tokbokki cay cay..."

"Rồi. Anh về sớm thôi, có việc gì thì gọi cho anh nhé."

"Dạ..." – An lười biếng gật đầu, rồi xoay người rúc sâu hơn vào ghế. Trước khi Hiếu đi, cậu không quên nói thêm:

"Anh đi cẩn thận nha."

Hiếu mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, không nói gì nữa, chỉ để lại một ánh mắt ấm áp và bóng lưng vững vàng khuất dần sau cánh cửa.

Tầm ba mươi phút sau, Hiếu dừng xe trước một toà nhà nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh. Trên tấm biển gỗ treo ngoài cửa ghi rõ: "Hoàng Hùng – Tâm lý học lâm sàng."

Anh đứng trước cửa chừng năm giây, hít một hơi sâu rồi mới đưa tay gõ nhẹ. Cánh cửa mở ra, Hùng xuất hiện với gương mặt điển trai và ánh mắt bình thản. Anh nhìn người đàn ông trước mặt, không biểu lộ quá nhiều ngạc nhiên:

"Anh vào đi."

Không cần thêm lời nào, Hiếu lặng lẽ bước vào. Anh ngồi xuống chiếc sofa sát cửa sổ, ánh mắt đảo quanh căn phòng được bày trí dịu mắt – màu gỗ nhạt, ánh đèn vàng ấm, một lọ lavender khô đặt trên bàn trà.

Một lát sau, Hùng quay lại với hai ly nước, đặt một ly trước mặt Hiếu rồi ngồi xuống đối diện.

"Anh Hiếu có chuyện muốn hỏi tôi, đúng không?"

Hiếu nhẹ gật đầu, ngón tay xoay nhẹ miệng ly thuỷ tinh.

"Cậu không bất ngờ khi tôi tìm được đến đây à?"

Hùng mỉm cười, giọng trầm tĩnh:

"Là một đại úy, không làm được việc nhỏ thế này mới là chuyện lạ."

Hiếu khẽ bật cười: "Quả nhiên là bác sĩ tâm lý."

Sự im lặng kéo dài vài nhịp thở. Rồi Hiếu buông ra câu hỏi vốn đã nặng trong lòng từ đêm qua:

"Tình trạng của Thành An... hiện tại ra sao?"

Hùng nhìn thẳng vào mắt anh, không né tránh:

"Nếu anh đã tìm đến tôi, vậy hẳn là cũng thấy rồi. An vẫn chưa vượt qua được hoàn toàn, nhưng cậu ấy đang cố gắng."

"Còn thuốc ?" – Giọng Hiếu trầm xuống – "Có tác dụng phụ hay gây ảnh hưởng gì về lâu dài không?" - Đúng vậy, Hiếu đã thấy, bước chân anh đi lấy nước đêm đó nhanh hơn An nghĩ nhiều, lúc cậu còn đang luống cuống mở nắp hộp thì anh đã đứng ở khe cửa, chỉ là anh không lên tiếng.

"Không nghiêm trọng, nhưng thuốc thì vẫn là thuốc, dù gì cũng ba phần độc. Tôi vẫn dặn An chỉ dùng khi thật sự cần thiết."

"Tôi hiểu rồi." – Hiếu khẽ gật đầu, đặt ly nước xuống bàn, giọng trầm nhưng dứt khoát. "Tôi xin phép về trước."

Hùng hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác của Hiếu:

"Chỉ vì chuyện này mà anh đến sao? Hỏi tôi... chỉ chừng đó thôi à?"

Hiếu đứng dậy, chỉnh lại vạt áo như thói quen thường ngày. Một lát sau, anh mới cất lời, chậm rãi nhưng không chút do dự :

"Tình trạng của An... tôi vẫn luôn quan sát. Chỉ là về thuốc... tôi không chắc nên muốn biết có nguy hiểm gì hay không."

Anh dừng một chút, giọng dịu xuống:

"Còn lại, tôi đợi em ấy nói ra khi em ấy sẵn sàng."

Hùng nhìn theo người đàn ông trước mặt – vẻ điềm đạm ấy không phải là sự thờ ơ, mà là một thứ yêu thương chín chắn, biết lùi một bước để bảo vệ người mình yêu. Anh khẽ gật đầu, đáy mắt dịu lại:

"Tôi mừng cho An... vì cuối cùng cũng chọn đúng người để tin tưởng."

Hiếu không đáp, chỉ khẽ mỉm cười. Một nụ cười kín đáo nhưng đủ khiến căn phòng phút chốc trở nên ấm hơn giữa một buổi tối mưa lạnh.

Hùng nhìn theo dáng người đàn ông đang bước về phía cửa, hơi bất ngờ khi anh bỗng quay đầu lại, giọng pha chút trêu chọc:

"Cậu với Hải Đăng, lính của tôi, rốt cuộc là thế nào đấy?"

Hùng khựng một chút, sau đó bật cười dựa hẳn vào ghế, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú :

"Đại úy cũng hóng chuyện của cấp dưới cơ à?"

Hiếu khoanh tay, vẻ mặt thản nhiên:

"Không hẳn. Nhưng dạo gần đây tên đó huấn luyện không tập trung, bị phạt liên tục. Tôi nghĩ chắc có liên quan đến cậu. Với lại..." – Anh ngừng lại một nhịp – "Vợ tôi tò mò, giúp vợ hóng chút chuyện cũng không có gì sai."

Hùng cười to, lắc đầu đầy bất lực:

"Đúng là... vợ chồng hai người thật biết cách khiến người ta ganh tị."

Lát sau Hiếu về đến nhà, mở cửa thấy An đang ríu rít nói chuyện trước điện thoại , anh biết cậu đang livestream nên thả nhẹ bước chân, xách đồ đi thẳng vào bếp. An quay đầu nhìn theo, mắt lập tức sáng lên như vừa bắt được vàng. Cậu nhìn vào màn hình, cười tít mắt:

"Nãy giờ live cũng lâu rồi á, trợ lý mới mang đồ ăn tới cho Negav rồi nè. Mọi người cũng nhớ ăn tối nha~ Hẹn dịp khác tâm sự tiếp, bye bye mọi người, love all!"

Vừa tắt livestream, An đã ba chân bốn cẳng chạy vào bếp, mắt sáng rỡ như con mèo nhỏ ngửi thấy cá nướng.

"Chậm thôi em, đừng chạy." – Hiếu bật cười khi thấy dáng vẻ ấy, vừa nói vừa mở túi xếp đồ ăn ra bàn.

An hí hửng rút điện thoại ra quay story, chụp lia lịa từng hộp đồ ăn bày biện gọn gàng : "Chắc story này nhiều tim lắm luôn. Quá đã!"

Bữa tối diễn ra trong tiếng cười rộn ràng. An ăn rất ngon, đến mức no căng bụng, vừa đi vòng quanh phòng khách vừa ôm bụng than thở. Hiếu lặng lẽ đem đến một ly trà thảo mộc, đặt vào tay cậu:

"Uống đi em, hỗ trợ tiêu hóa. Lần sau đừng cố ăn nhiều thế nữa."

An ôm ly trà nhấp từng ngụm, vừa uống vừa lí nhí : "Do đồ ngon quá á... lâu rồi em mới được ăn ngon vậy mà..."

Hiếu cười, rồi đi vào phòng, lát sau quay trở ra với một chiếc túi giấy nhỏ. Anh đưa đến trước mặt An, giọng nhẹ như gió:

"Anh mua cái này cho em."

An tò mò mở ra, là một sợi dây chuyền vàng thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Cậu ngước nhìn Hiếu, mắt đầy nghi hoặc. Hiếu chỉ tay vào ngón áp út tay trái của An – nơi chiếc nhẫn cưới vẫn đang nằm đó:

"Giờ em nổi tiếng rồi, lúc nào cũng đeo nhẫn thế kia không tiện đâu."

An khựng lại một chút. Cậu hiểu ý, rồi nhẹ nhàng tháo nhẫn ra, xỏ vào sợi dây chuyền, giơ lên trước mặt Hiếu :

"Đeo giúp em."

Hiếu bước tới, từ tốn đeo dây vào cổ An. Những ngón tay anh lướt qua sau gáy cậu, dịu dàng như gió xuân. Khi đã xong, An đưa tay chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trước ngực, ngước lên hỏi nhỏ:

"Anh không buồn khi em phải giấu à?"

Hiếu mỉm cười, đưa tay ôm lấy An, nhẹ nhàng siết chặt:

"Ngốc... công việc em vẫn ưu tiên hơn, mà em vẫn nằm cạnh anh mỗi tối, đó mới là lời khẳng định rõ ràng nhất."

An lườm yêu : "Lưu manh."

"Ừ, lưu manh của em." – Hiếu cười, siết vòng tay thêm một chút, ánh mắt đầy cưng chiều.

Thật ra, anh còn một suy nghĩ khác – nhẫn cưới này, phải do chính tay anh, ở một nơi đường hoàng, nghiêm túc và đầy đủ ánh sáng, đeo lại cho An... một lần nữa, không cần giấu.

Tối hôm đó, như thường lệ cả hai lên giường sớm. An lăn vào chăn, còn Hiếu thì lần đầu tiên chủ động nằm phía trong . Anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, để khi ôm cậu, chính lưng anh che đi khung cửa sổ nơi những hạt mưa đang gõ nhịp dồn dập bên ngoài. An không để ý điều đó, cậu chỉ thấy yên tâm, vì vẫn nằm trong vòng tay quen thuộc.

Và Hiếu, không nói gì, chỉ siết chặt hơn. Như thể muốn chắn hết mưa gió ngoài kia... chỉ để giữ cho người trong lòng mình một giấc ngủ bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me