Không Thể Đứng Thứ Hai Sau Em [DươngHùng] [DomicmasterD]
Ba Người Và Một Em Bé
Ba năm sau hôn lễ thế kỷ, cuộc sống của Dương - Hùng - và cô nhóc Vy giờ đây đã bước sang một giai đoạn mới: bình yên, ngọt ngào, và... hơi náo loạn hơn trước vì trong nhà sắp nổ thêm một "trái bom nhỏ".Trong ngôi biệt thự trắng nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu rọi vào căn bếp sáng rực. Tiếng đũa muỗng, tiếng dép lê lạch cạch và tiếng một cô nhóc đang "diễn sâu" vang vọng khắp nơi:- "Con nói rồi! Không có ai được ăn trước khi công chúa Vy đánh thức ba nhỏ dậy nhaaa!"Dương ngồi ở bàn ăn, trên tay là tờ báo sáng, mắt thì nhìn con gái 10 tuổi đang chống nạnh, mặc bộ váy hồng có hình mèo Kitty.- "Ba là vua mà, ba đói thì được quyền ăn trước." – Dương nói nghiêm nghị, rồi nháy mắt.- "Không được! Vua cũng phải nghe công chúa!" – Bé Vy nhảy tới giựt cái bánh khỏi tay ba mình.- "A, phản rồi nha con gái."Hai ba con rượt nhau vòng quanh bàn ăn, đến khi một giọng nói khẽ vang lên từ cầu thang:- "Dương, anh định làm ồn cả khu phố luôn đấy hả?"Hùng bước xuống, một tay xoa bụng hơi nhô lên, tay còn lại vịn lan can. Ba tháng nay, cậu mệt kinh khủng. Không biết là do bầu lần hai cực hơn hay do chồng mình càng ngày càng... trẻ trâu theo con gái.Ngay lập tức, Dương chạy tới đỡ Hùng, ánh mắt lo lắng:- "Trời ơi sao xuống làm gì, anh kêu ở yên trên phòng rồi mà."- "Nghe hai ba con hét như cháy nhà, ai mà ngủ nổi." – Hùng cười nhẹ, rồi liếc con gái đang lè lưỡi.- "Con xin lỗi ba Hùng. Nhưng mà... ba Dương giành bánh trước á!" – Vy cãi nhanh.- "Trời ơi, em thấy rõ ai là người giật của ai nha." – Dương phì cười, vẫn một tay ôm eo Hùng, tay kia vuốt tóc con gái.Trong khi Vy ngồi ăn sáng, miệng nhai bánh mà mắt vẫn nhìn bụng ba Hùng chằm chằm thì bất thình lình cô bé hỏi:- "Ba Hùng ơi, trong bụng có em bé thiệt hở?"- "Thiệt mà. Lần trước ba bảo rồi mà?" - Hùng nhấp một ngụm sữa đậu nành, rồi nhìn con cười hiền.- "Vậy... có phải là vì hôm đó ba Dương kéo ba Hùng lên phòng... cái rồi hôn hôn, rồi... giờ mới có em bé đúng hông?"Dương sặc cà phê.Hùng đỏ mặt.- "Con gái!! Ai dạy con cái kiểu... logic vậy hả??"- "Ở lớp cô giáo nói... nếu hai ba mẹ yêu nhau nhiều thì sẽ có thêm em bé, nên con đoán vậy thôi" – Vy nhún vai vô tội.- "Trời đất ơi..."Dương nhìn Hùng đang bối rối quay mặt đi, liền tặc lưỡi, bế bổng con gái lên ghế sofa.- "Ngồi đây, ba dạy con bài học về... 'có giới hạn cho tò mò' nha con."- "Thôi đi, anh mà dạy là nó tò mò hơn đó." – Hùng chen vào, mắt liếc Dương sắc lẻm.- "Ừ thì..." – Dương cúi đầu, nhỏ giọng, "Tại anh cũng yêu em quá mà..."- "Tối ngủ sofa nha." – Hùng cười nhưng giọng lạnh tanh.- "Ơ ơ sao thế được... em mang thai mà, cần người ôm chứ..."Buổi tối hôm đó, Hùng nằm trong chăn, bụng bầu đã hiện rõ. Dương ôm nhẹ lấy cậu từ phía sau, tay vuốt ve bụng, thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn một cái thật dịu dàng.- "Ba năm rồi đó." – Dương nói nhỏ.- "Ừ. Mọi thứ cứ như mơ."- "Mơ nhưng là thật. Anh có em, có Vy... giờ sắp có thêm một tiểu thiên thần nữa. Anh thấy đủ rồi."- "Ừm... chỉ cần anh còn yêu em..."Dương siết nhẹ vòng tay.- "Anh không chỉ yêu. Anh thờ em luôn rồi, bà xã ơi."Ở phòng bên cạnh, bé Vy đang vẽ tranh. Trên giấy là hình ba Hùng, ba Dương, bé Vy và một em bé bé xíu trong bụng. Dưới góc tranh, con bé viết nguệch ngoạc:"Gia đình con là gia đình hạnh phúc nhất thế giới đó nha!"Mùa xuân năm đó, hoa trong vườn biệt thự Trần gia nở rộ sớm hơn mọi năm. Không biết là do thời tiết ấm hơn, hay vì lòng người trong ngôi nhà ấy đang háo hức mong chờ một thiên thần nhỏ sắp đến.Hùng giờ đây bụng đã lớn lắm rồi. Mỗi bước đi đều có Dương bên cạnh đỡ, mỗi giấc ngủ đều có Vy vỗ về kể chuyện "cổ tích tự biên", mà nhân vật chính lúc nào cũng là: "Ba Dương đẹp trai nhất quả đất", "Ba Hùng dịu dàng nhất vũ trụ" và "Công chúa Vy đáng yêu nhất hành tinh".Sáng hôm đó, trong lúc Dương đang ngồi duyệt văn bản trong phòng làm việc tại nhà thì một tiếng la thất thanh vang lên từ tầng trên:- "Dương ơi... đau quá...!"Anh hốt hoảng vứt cả tài liệu, chạy lên thì thấy Hùng ôm bụng, mặt tái đi, mồ hôi đầm đìa.- "Em đau... chắc đến lúc rồi..."Dương không nói một lời, bế phắt Hùng lên, hét toáng:- "Quản gia! Chuẩn bị xe ngay! Vy! Gọi bà vú ở lại trông nhà nghe con!"Vy lú ra từ cửa phòng, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác. Nhưng thấy mặt ba nghiêm túc, con bé chỉ biết gật đầu lia lịa rồi ôm con gấu bông ngồi yên chờ.Tại bệnh viện, Dương nắm chặt tay Hùng trong phòng chờ sinh.- "Anh ở đây... đừng đi đâu hết..." – Hùng nói yếu ớt.- "Không đi. Dù thế nào anh cũng ở bên em." – Dương hôn lên trán cậu, thì thầm. "Em giỏi lắm, Hùng à. Em sắp mang thiên thần thứ hai đến với tụi mình rồi..."Tiếng khóc đầu tiên của em bé vang lên như pháo hoa giữa mùa xuân. Cánh cửa phòng sinh bật mở, y tá bước ra, cười:- "Là một bé trai! Mẹ tròn con vuông!"Dương suýt khóc tại chỗ, đứng không vững vì xúc động.Anh bước vào, thấy Hùng nằm trên giường bệnh, mái tóc rối bời nhưng mắt lấp lánh nước. Trên ngực Hùng là một bé con đỏ hỏn, đang khẽ khàng ngủ say, bàn tay nhỏ xíu nắm hờ lấy ngón tay cậu.- "Dương... anh nhìn nè..."Dương ngồi xuống, cẩn thận đặt một nụ hôn lên trán cả hai mẹ con, thì thầm:- "Chào con trai. Ba là Dương. Mẹ con là Hùng. Còn chị gái con là công chúa... Vy."- "Tên gì ta?" – Hùng hỏi khẽ, giọng mệt nhưng đầy yêu thương.- "Hay là Đăng Minh?" – Dương nghĩ một lúc. "Trần Đăng Minh – nghĩa là thông minh, sáng suốt. Vì con là điều kỳ diệu thứ hai của anh và em."Hùng gật nhẹ, nụ cười dịu dàng như ánh nắng sau mưa.Tối hôm đó, tại nhà, khi Vy thấy ba Dương bước vào với em bé nằm trong vòng tay, con bé hét toáng:- "Em con thiệt kìa!! Aaaaa! Em tui thiệt kìaaaa!!!"Dương bật cười, cúi xuống để Vy nhìn rõ mặt em trai.- "Con là chị hai rồi đó nha."- "Thiệt hông? Vậy... con có quyền đặt biệt danh không?"- "Ờm... có chứ?"Vy cúi xuống nhìn em, mắt lấp lánh:- "Vậy từ nay em là... Bún! Vì em trắng như cọng bún non í!"Dương và Hùng bật cười thành tiếng. Mà rồi, cái tên "Bún" đó... dính luôn đến tận sau này, dù giấy khai sinh rõ ràng là "Trần Đăng ".Một tuần sau, cả gia đình chụp một bức ảnh kỷ niệm. Trong ảnh: -Dương đứng phía sau, tay choàng vai Hùng.-Hùng ngồi ghế sofa, ôm bé Bún đang ngủ ngon.-Vy ngồi chồm lên tay ghế, nhí nhảnh giơ hai ngón tay.Góc dưới ảnh, có dòng chữ được in rất nhỏ, rất nhẹ:"Gia đình là điều kỳ diệu nhất mà cuộc đời từng tặng cho chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me