TruyenFull.Me

Lỡ Học Cùng Lớp Với Ker Của Mình!

Chương 6: Hộp Keo Nến Huyền Thoại

cnmm1909

Buổi chiều thứ Sáu, gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa thư viện trường. Không gian im ắng – không vì thiếu người, mà vì nơi đây là "vùng đất linh thiêng" mà đứa nào bước vào cũng phải tự giác hạ tông giọng xuống mức thầm thì.

Ấy vậy mà ở một góc khuất – cạnh giá sách bộ môn Khoa học Tự nhiên – lại có hai nhân vật đặc biệt ngồi học nhóm với nhau.

Một – mặt lạnh như trời đông, ngồi thẳng lưng, đọc sách như nuốt từng chữ: Lâm Phong.
Một – đầu nghiêng 45 độ, tay phải cầm bút, tay trái vẽ nguệch ngoạc trên góc vở: An Hạ.

An Hạ uể oải cựa mình. Ánh nắng từ cửa sổ xiên qua bàn, rọi xuống trang vở Vật Lý đang mở dang dở. Trên trang là công thức về vận tốc rơi tự do – "g = 9.8 m/s²" – được cô thêm vào... một cái mũ, hai cánh thiên thần, và đôi mắt long lanh như anime.

Phong vẫn lật sách, không nhìn sang, nhưng giọng cậu đều đều vang lên như máy phát thanh học tập:

– Vận tốc rơi tự do ký hiệu gì?

An Hạ nhai kẹo cao su chóp chép, trả lời như đang hát rap:

– G.

– Đơn vị?

– Mét trên giây bình phương.

– Tốt. Ghi lại vào vở ba lần.

– Dạ vâng... anh ker nghiêm khắc...

Cô vừa lẩm bẩm vừa viết "g = 9.8 m/s²" lần thứ ba – nhưng lần này, cô chán vẽ cánh rồi. Cô vẽ thêm... một đôi giày thể thao cho chữ "g", rồi thêm nền bụi mờ kiểu "g đang chạy nước rút".

Phong quay đầu sang.

– Cậu đang học hay thiết kế mascot Olympic?

An Hạ giả vờ ngây thơ:

– Học bằng hình ảnh giúp ghi nhớ lâu hơn!

– Ừ. Và nếu thi bằng tranh vẽ thì cậu chắc chắn vô địch quốc gia.

Phong không nói thêm, chỉ thở dài. Cậu thò tay vào cặp, rút ra một vật nhỏ, đặt lên bàn với một cái "cạch" nhẹ.

Một hộp keo nến.

An Hạ chớp mắt.

– Cậu mang cái này theo làm gì vậy? Dán giáo án hả?

Phong không đáp, rút một cây keo thỏi ra khỏi hộp, cầm lên, mặt tỉnh bơ, nói:

– Dùng cho tình huống như bây giờ.

"Cốc."

– A!! – An Hạ giật nảy khi cây keo vừa gõ nhẹ lên mu bàn tay cô – đủ để hơi tê, không quá đau, nhưng hoàn toàn bất ngờ.

– Ai cho phép vẽ linh tinh?

– Ê! Đùa hả? Đánh người bằng keo nến á?

– Không đùa. Đây là hình phạt.

– Trời ơi! Keo nến là để dán đồ chứ không phải... đánh đòn người ta!

Phong nghiêm túc:

– Hôm nay, nó dùng để "dán" lại ý thức học hành.

An Hạ xị mặt.

– Cậu mà đánh tiếp là tui báo đoàn trường thiệt đó...

"Cốc." – Một phát nữa, không trượt.

– Gọi đi. Tớ cũng tiện báo: "Có học sinh biến công thức vật lý thành hoạt họa siêu tưởng."

– Cậu dữ quá à! – Hạ giận dỗi rụt tay, hai tay chắp vào nhau như đang giữ báu vật quốc gia.

Phong thở dài, đẩy hộp keo lùi ra một góc.

– Ghi tiếp công thức. Nếu còn thấy cái gì trên vở trông giống mặt cười hay mũ lưỡi trai, thì chuyển sang gõ đầu.

An Hạ lí nhí:

– Có bao giờ ai học mà bị dùng... vũ khí thủ công đâu chứ.

Phong không nói, chỉ tiếp tục gạch đề bài trong vở. Tay đều đều viết, không nhìn Hạ nữa – nhưng rõ ràng, chỉ cần cô nhúc nhích sai một nhịp, cậu sẽ biết ngay.

Không khí căng nhẹ như dây đàn.

An Hạ miễn cưỡng viết. Nhưng lần này cô không vẽ nữa. Không phải vì sợ đau – mà vì... thật ra cũng thấy xấu hổ.

Phong thì học nghiêm túc quá.

Và cô... thì đang phá ngang.

Nửa tiếng trôi qua. Tiếng quạt quay vù vù trên đầu. Không ai nói gì.

Cuối cùng, khi kết thúc buổi học, Phong thu tập lại, cất sách vào cặp. Cậu cẩn thận cất luôn hộp keo vào ngăn nhỏ, kéo dây kéo.

An Hạ chống cằm, nói lửng lơ:

– Người ta đi học mang bút, mang sách. Còn cậu... mang keo nến đi phạt người. Cậu là... nhân vật phản diện trong phim bom tấn nào vậy?

Phong không dừng tay, đeo balo, nói tỉnh rụi:

– Phim mà cậu là nhân vật chính á, dù có mang cả roi mây đi chắc cũng chưa đủ.

An Hạ suýt trượt ghế.

– Ê! Cậu có biết nói vậy là xúc phạm danh dự của một học sinh đang cải tà quy chính không?

Phong nghiêng đầu, ánh mắt thoáng nụ cười:

– Vậy thì chứng minh đi. Bằng điểm kiểm tra tới, chứ không phải bằng mấy con "g" biết bay.

Nói rồi, cậu bước đi.

An Hạ nhìn theo, miệng bĩu nhẹ nhưng má lại hồng hồng không hiểu lý do.

Tối đó. Trong phòng học riêng của mình, An Hạ mở tập ra ôn lại bài.

Trang vở ghi "g = 9.8 m/s²" giờ trống trơn. Không cánh. Không mũ. Không đôi mắt biết cười.

Cô nhìn lâu. Tay cầm bút. Không hiểu sao lần này, cô... không muốn vẽ gì thêm.

Cô viết lại công thức.

Gọn. Sạch. Rõ.

Rồi cười khúc khích:

– G như "ghi nhớ", không phải... gà đội nón.

Còn hộp keo nến – từng tưởng là trò đùa – giờ trong lòng cô... không đáng ghét như trước nữa.

Có lẽ... một chút kỷ luật không làm người ta đau.

Chỉ khiến người ta nhớ lâu hơn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me